Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 526-529
Chương 526: Lòng trắc ẩn
Lúc này, bất động sản Diệp Thị đang phải đối mặt với khoản nợ khồng lồ cùng lòng dân oan than.
Đến người từng trải trong giới thương trường như Diệp Hà Sơn còn không biết phải trở mình thế nào.
Có lẽ tuyên bố phá sản là sự lựa chọn duy nhất của họ.
Một khi bất động sản Diệp Thị phá sản, tất cả sản nghiệp của nhà họ Diệp sẽ bị chính phủ tịch thu.
Qua một đêm, tất cả người nhà họ Diệp đều trắng tay.
Sau đó, họ còn bị gạch tên ra khỏi danh sách bốn gia tộc lớn ở Ma Đô.
Nếu Diệp Hà Sơn đã nói vậy thì ông ấy tin chắc nhà họ Diệp không thể cứu vãn được nữa rồi.
Nhưng lúc này, Liễu Phương Phương lại nói Tôn Hàn có cách giúp Diệp Thị trụ vững trong cơn bão này.
Ban đầu, Diệp Hà Sơn không tin, nhưng sau đó lại ngạc nhiên nhìn Tôn Hàn: “Thật sao?”
Không thể nào!
Tôn Hàn đúng là công tử của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh, nhưng cũng không thể bỏ ra cả mấy chục tỷ giúp nhà họ Diệp họ trả nợ được.
Dù anh có cách để có được khoản tiền ấy, nhưng anh chỉ có quan hệ với nhà họ Diệp vì lấy Liễu Phương Phương thôi, vì vậy không cần thiết phải cố hết sức giúp nhà họ.
“Cháu đã nghĩ ra một cách trung hoà, tạm thời đang thực thi, chắc sẽ được thôi ạ”.
Tôn Hàn nghiêm túc nói.
Diệp Hà Sơn cảm thấy khó tin, vì Tôn Hàn không thể giúp nhà họ Diệp được.
Giống như một nhà đầu tư, nếu thấy tình hình hiện giờ của nhà họ Diệp thì chắc chắn họ sẽ không ném tiền vào đây đâu.
Nếu muốn giúp nhà họ Diệp thì chỉ có một mình Tôn Hàn cùng Tôn Phát Tài luôn muốn lấy lòng anh thôi.
Tôn Phát Tài có tiền, nhưng không thể tặng không cho nhà họ Diệp được.
Vì đó là cả mấy chục tỷ, có phải mấy triệu đâu.
Cho nên Tôn Hàn phải tự nghĩ cách thôi.
Nhưng anh cũng không dám chắc, bởi nếu bất động sản Long Phong thua bất động sản Thánh Thạch của nhà họ Đậu khi tranh giành dự án thì mọi kế hoạch của anh đều hỏng bét hết.
“Nếu cháu thật sự có thể giúp nhà họ Diệp cải tử hoàn sinh, thì cháu chính là ân nhân lớn của nhà ta”.
Thấy Tôn Hàn không muốn tiết lộ kế hoạch, Diệp Hà Sơn cũng không hỏi nhiều.
Cục diện hiện giờ đủ rối rắm lắm rồi, còn có thể tệ đến mức nào được nữa?
Thôi thì còn nước còn tát, đành trông mong vào Tôn Hàn vậy.
Trong lòng Liễu Phương Phương thấy hơi rối bời, nhỡ một ngày nào đó ông ngoại biết Tôn Hàn là người chỉ điểm, khiến chuyện của bác cả và Diệp Vân Nghĩa bị phanh phui thì ông ấy sẽ nghĩ thế nào?
Khi ấy, cô ta sẽ phải đối mặt với ông mình ra sao?
Cô ta chỉ mong sao chuyện này như hòn đá chìm xuống biển sâu.
Vì cả cô ta và Tôn Hàn đều không thấy hổ thẹn trong lòng.
“Thằng Vân Nghĩa thế là xong rồi, không biết nên trách ông hay trách bố nó nữa. Tôn Hàn, cháu có tin gì về nó không? Ông muốn nhờ cháu giúp một việc”.
Ngay lúc Liễu Phương Phương nghĩ đến Diệp Vân Nghĩa thì Diệp Hà Sơn lại lên tiếng với giọng điệu như cầu xin.
Tôn Hàn cau mày, cảm thấy hơi bực mình.
Anh cảm giác việc Diệp Hà Sơn sắp nhờ mình không phải việc tốt.
“Ông nói đi ạ”.
“Giờ ông đang nằm trên giường bệnh nên không thể làm gì được, nhà họ Diệp đang gặp khó khăn, chắc các ông bạn của ông chỉ muốn phủi sạch quan hệ với nhà ta thôi, vì vậy không thể trông mong vào ai được”.
“Ông biết cháu là người có tài, dù không quá thông thuộc Ma Đô, nhưng chắc nhờ người giúp vài việc thì vẫn được”.
“Ông muôn nhờ cháu đưa Vân Nghĩa ra nước ngoài”.
“Dẫu sao nó cũng là cháu ruột của ông, ông không thể trơ mắt nhìn nó bị hành quyết được”.
Diệp Hà Sơn trầm giọng nói với vẻ cầu xin.
Vụ án giấu xác đã gây ra tiếng vang quá lớn, một khi Diệp Vân Nghĩa sa lưới thì chỉ có kết cục tử hình thôi.
Muốn bảo vệ được anh ta thì chỉ còn cách đưa anh ta rời khỏi đây.
Nhưng Diệp Hà Sơn đã sống ẩn dật nhiều năm, tầm ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, những người mà ông ấy quen biết đều không muốn dính vào nên đều né tránh hết.
Vì vậy, chỉ còn Tôn Hàn mới giúp được ông ấy thôi.
Với thân phận của Tôn Hàn thì chỉ cần anh nhờ đúng đối tượng là có thể đưa Diệp Vân Nghĩa rời khỏi đây thôi.
Liễu Phương Phương ngẩn ra, không ngờ ông mình lại đưa ra lời khẩn cầu như vậy.
Nhưng với một người ông mà nói thì lời cầu xin này không có gì là quá đáng cả.
Ngay sau đó, Liễu Phương Phương đã ngoảnh sang nhìn Tôn Hàn với vẻ phức tạp, cô ta không muốn Tôn Hàn đồng ý, nhưng lại không thể bảo anh từ chối ngay trước mặt ông ngoại được.
“Ông ơi, cháu biết ông muốn cho anh Vân Nghĩa một con đường sống. Nhưng ông có từng nghĩ đến hai cô gái đã chết cũng là mạng người không? Thật ra xét một cách công bằng thì mạng sống của mỗi người đều đáng quý như nhau, hai cô ấy không đắc tội gì với anh Vân Nghĩa cả, họ là người vô tội mà”.
Tôn Hàn không thoái thác, vì anh có thể làm được việc này.
Nhưng anh không đồng ý làm vậy.
Nếu anh chấp nhận lời thỉnh cầu của Diệp Hà Sơn, thì ban đầu đã không chỉ điểm cho Lâm Đông phơi bày sự thật ra ánh sáng rồi.
Diệp Hà Sơn tiu nghỉu, không tiếp tục cầu xin nữa mà nói: “Hai đứa về đi”.
Tôn Hàn cụp mắt xuống, sau đó nhìn Liễu Phương Phương rồi gật đầu quay đi.
Anh không thể giúp Diệp Vân Nghĩa được.
“Chiều cháu lại tới với ông nhé ạ!”
Nói rồi, Liễu Phương Phương cũng ra về với Tôn Hàn.
Sau khi hai người đi rồi, Diệp Hà Sơn nhìn chằm chằm vào hành lang trống không bên ngoài hồi lâu rồi mới lấy điện thoại ra gọi.
Ông ấy khàn giọng nói: “Vân Nghĩa, Tôn Hàn không đồng ý đưa cháu đi đâu. Cháu ra tự thú đi, ông sẽ cố hết sức để cháu được sống”.
“Ông ơi, cháu không muốn ngồi tù đâu, cháu không muốn đâu ông! Ông xin Tôn Hàn tiếp đi, cậu ta là ngũ công tử nhà họ Tôn, chỉ cần nhà họ đồng ý giúp là chuyện này sẽ được giải quyết mà”.
Trong điện thoại vang lên giọng nói hoảng sợ và bất lực của Diệp Vân Nghĩa.
Diệp Hà Sơn chán nản, chỉ biết cười tự giễu.
Diệp Vân Nghĩa đã làm một việc động trời như vậy thì sao mà cứu vãn được?
Một khi Tôn Hàn không muốn đưa Diệp Vân Nghĩa đi thì có xin mấy cũng vô dụng.
“Tút tút…”
Diệp Hà Sơn không để ý đến lời van nài của Diệp Vân Nghĩa nữa mà ngắt máy luôn.
…
Trên đường về, Liễu Phương Phương chỉ thấy tâm trạng rối bời nên không nói gì cả.
Tôn Hàn thì nhíu chặt mày lại và cũng im lặng.
Cả hai đều không để ý đến nhau một cách rất ăn ý.
Cho tới khi về đến khách sạn, Liễu Phương Phương không nhịn được nữa mới nói: “Tôn Hàn, hay anh xin ông nội anh giúp anh Vẫn Nghĩa một lần này được không?”
“Bây giờ, anh ấy đã mất tất cả rồi, cũng coi như… nhận được trừng phạt thích đáng! Để anh ấy ra nước ngoài cũng tốt, sau này sẽ không bao giờ về nữa”.
Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi thờ ơ nói: “Chuyện này cô tự quyết đi, đừng hỏi tôi”.
Anh không thể giúp Diệp Vân Nghĩa, nhưng nếu Liễu Phương Phương muốn thì anh không ngăn được.
Liễu Phương Phương chỉ đang muốn dò thái độ của anh thôi.
Dù Liễu Phương Phương biết đây là suy nghĩ mang tính cá nhân, vì không muốn ông ngoại mình buồn nên cô ta mới do dự cho Diệp Vân Nghĩa một con đường sống.
Dẫu biết mình làm vậy đã đi trái lại với hành động ban đầu của họ.
Một khi Diệp Vân Nghĩa trốn thoát thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho cái chết của hai cô gái vô tội đây?
“Tôi không phải pháp luật nên không chủ trương chính nghĩa được! Tôi chỉ không muốn ông đau lòng thôi”.
Sau một hồi đắn đo, Liễu Phương Phương đã quyết định.
Chương 527: Lâm Mỹ Quyên
Tôn Hàn nhận được một cuộc điện thoại.
Và cũng là cuộc điện thoại của người mà anh không muốn nhận nhất.
Anh thật sự không ngờ sau khi mình đến Ma Đô, Lâm Mỹ Quyên lại chủ động liên lạc với anh.
Hai người hẹn gặp tại một quán cà phê ở ngoài thành Ma Đô, một nơi xinh đẹp và yên tĩnh.
Hôm nay, Lâm Mỹ Quyên mặc một chiếc váy dành cho bà bầu màu trắng, bụng đã nhô ra thấy rõ.
Vì đang mang thai nên cô ta không trang điểm, gương mặt mộc với vẻ tiều tuỵ khiến cô ta trông khác hẳn với vẻ lộng lẫy ngày còn ở Giang Châu.
Thậm chí, Tôn Hàn chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày Lâm Mỹ Quyên lại mộc mạc đến vậy.
Gặp lại Lâm Mỹ Quyên, lòng Tôn Hàn không hề dậy sóng, ngược lại chỉ bình tĩnh như gặp một người bạn bình thường thôi.
“Lâu rồi không gặp!”
Tôn Hàn ngồi xuống rồi cười nói.
Khi nhân viên phục vụ đi đến, anh gọi một tách cà phê.
Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn rồi cười đáp: “Ừm, cũng lâu lắm rồi”.
Dưới nụ cười ấy là vẻ chua xót.
Khi nói chuyện, Lâm Mỹ Quyên luôn đặt tay lên bụng, gương mặt lại có vẻ hạnh phúc khó diễn tả thành lời.
Một cung bậc cảm xúc đối lập.
“Bao lâu nữa thì cô sinh?”
Tôn Hàn tò mò hỏi.
Lúc này, Tôn Hàn chợt nghĩ nếu năm xưa Lâm Mỹ Quyên thật sự mang thai con của anh, có phải kết quả của anh và cô ta sẽ khác không?
Lâm Mỹ Quyên sẽ không bắt anh nhận tội thay cho Lâm Hạo, anh và Liễu Y Y cũng sẽ không qua lại, Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong cũng không quen biết.
Trong nhiều đêm khuya thanh vắng, Tôn Hàn đã đặt tay lên tim mình rồi tự nói anh thật sự đã từng thích Lâm Mỹ Quyên.
Nhưng cả nhà cô ta hết lần này đến lần khác dồn anh vào bước đường cùng, cuối cùng họ như ở hai thế đối lập.
Song, Tôn Hàn biết rõ một điều.
Từ lúc anh quen biết Lâm Mỹ Quyên cho đến khi hai người kết hôn, thật ra cuộc hôn nhân của họ đã được định trước là thất bại rồi.
Năm xưa, Lâm Mỹ Quyên chưa từng trải qua va vấp của cuộc đời, cô ta là một người phụ nữ chỉ coi trọng quyền lực.
Cô ta lựa chọn kết hôn với Tôn Hàn chỉ vì khi ấy, anh đang nắm trong tay khối tài sản lên đến hàng chục triệu thôi.
Tóm lại, cô ta chạy theo Tôn Hàn là vì tiền.
Cho nên cuộc hôn nhân của họ sớm muộn cũng sẽ toang.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là hình thức.
“Còn một tháng nữa thôi là em bé chào đời rồi. Là Minh Phong nói cho tôi biết anh đang ở Ma Đô, nhưng anh ấy không biết tôi hẹn anh ra đây đâu”.
Lâm Mỹ Quyên thẳng thắn nói.
Tôn Hàn chưa từng thấy một Lâm Mỹ Quyên như thế này bao giờ.
Cô ta thật sự đã thay đổi rồi.
“Chúc mừng, Đường Minh Phong đối xử với cô tốt chứ?”
Tôn Hàn hỏi với giọng rất khách sáo.
Nếu ân oán đã kết thúc thì anh không còn hận Lâm Mỹ Quyên nữa, song cũng không thể niềm nở được.
Giống như trước đó Tôn Hàn đã nói, bây giờ, anh chỉ coi Lâm Mỹ Quyên là bạn thôi.
Nghe thấy vậy, Lâm Mỹ Quyên lập tức có vẻ cay đắng.
“Bây giờ, anh ấy đã thay đổi nhiều rồi, đối xử với tôi cũng được, nhưng tôi biết là vì đứa bé thôi. Đàn ông các anh lúc nào chẳng thế, toàn coi con hơn mẹ nó mà”.
“Chẳng thế mới có câu mẹ dựa hơi con”.
“Nhưng ông nội anh ấy rất không ưa tôi. Chắc đứa trẻ ra đời xong sẽ bị bế đi ngay, còn tôi không có cơ hội đồng hành cùng đứa trẻ còn chưa chào đời này rồi”.
Nói đến đây, giọng của Lâm Mỹ Quyên có vẻ nghẹn ngào.
Dù biết trước kết cục là vậy, nhưng cô ta vẫn phải cắn răng chấp nhận, chỉ cô ta mới biết mình đang phải trải qua cay đắng thế nào.
Tôn Hàn gật đầu, coi như đã hiểu.
Lâm Mỹ Quyên chỉ là một người phụ nữ xuất thân trong một gia đình bình thường ở Giang Châu, hiện giờ cả bố và em trai của cô ta đều đang ngồi tù, hơn nữa cô ta còn từng ly hôn, vì vậy đương nhiên Đường Triều Bính không chấp nhận cho cô ta bước chân vào nhà họ Đường rồi.
Không thì nhà họ Đường sẽ mất hết thể diện mất.
Đến Đường Minh Phong cũng không thể phản kháng trước chuyện này được, chứ đừng nói là Lâm Mỹ Quyên.
Kết quả cuối cùng chắc sẽ như Lâm Mỹ Quyên vừa nói, chờ đứa trẻ ra đời, nhà họ Đường sẽ cho người bế đi ngay, sau đó chắc họ sẽ cho cô ta một khoản tiền rồi đuổi khỏi Ma Đô.
Từ đó, cô ta và Đường Minh Phong cùng đứa nhỏ mới ra đời sẽ hoàn toàn chia cắt.
Nghĩ thôi đã thấy đáng thương rồi.
“Nếu Đường Minh Phong đồng ý ở bên cô thì khéo cả hai có cơi hội cùng rời khỏi Ma Đô đấy!”
Tôn Hàn chợt nói.
Lâm Mỹ Quyên lập tức có vẻ nghi hoặc, cùng một tia hi vọng mong manh: “Tại sao?”
Chỉ khi làm mẹ rồi, Lâm Mỹ Quyên mới hiểu đôi lúc tiền bạc cũng không quan trọng nữa.
Bây giờ, đứa trẻ trong bụng chính là cả sinh mệnh của cô ta.
Vì đứa bé, cô ta không cần gì hết cũng được.
“Vì Đường Minh Phong sẽ không thể trở thành người thừa kế của nhà họ Đường được”.
Tôn Hàn nói.
Từ khi Đường Triều Bính chịu từ bỏ hiềm khích để hợp tác với Tôn Hàn, mong anh có thể thả Đường Quân Ngạo về Ma Đô, anh đã biết Đường Minh Phong hết cơ hội rồi.
Người thừa kế của nhà họ Đường sẽ là chú của Đường Minh Phong - Đường Quân Ngạo.
Nếu vậy, Đường Minh Phong không nhất thiết cứ phải bám lấy cái đất Ma Đô nữa, chỉ cần anh ta dám từ bỏ cuộc sống xa hoa ở đây rồi rời đi với Lâm Mỹ Quyên là mọi chuyện sẽ êm xuôi hết thôi.
“Chuyện này…”
Lâm Mỹ Quyên bắt đầu có vẻ mất tự nhiên xen lẫn phức tạp.
“Anh nói thật không?”
Tôn Hàn gật đầu: “Thật trăm phần trăm”.
Nghe thấy vậy, Lâm Mỹ Quyên càng có vẻ bối rối hơn.
Tin Đường Minh Phong không được làm người thừa kế của nhà họ Đường nữa quá chấn động.
Vậy thì Đường Minh Phong có thể bỏ đi với cô ta rồi, mà cô ta cũng không phải rời xa máu mủ của mình nữa.
Nhưng…
Cô ta lại thấy khó khăn.
Đường Minh Phong có đồng ý không?
Đây là một vấn đề rất khó xác định.
Dù Đường Minh Phong không làm người thừa kế nữa, thì khi ở Ma Đô, anh ta vẫn là nhị công tử và có một cuộc sống sung sướng.
Một khi rời khỏi Ma Đô, không còn sự bao bọc của nhà họ Đường nữa thì anh ta không là gì nữa cả.
Anh ta có quyết định thế vì Lâm Mỹ Quyên không?
Lâm Mỹ Quyên quá hiểu Đường Minh Phong nên mới không tự tin.
Có lẽ nếu cô ta nhắc chuyện này với Đường Minh Phong, anh ta sẽ vô tình từ chối ngay.
Dẫu sao anh ở lại đây thì đứa bé cũng vậy.
Chỉ có cô ta phải cuốn xéo thôi!
Với Đường Minh Phong thì cô ta không hề quan trọng nữa rồi.
Nếu không vì đứa bém thậm chí cả hai đã cắt đứt quan hệ từ lâu.
Lâm Mỹ Quyên không nhịn được nhìn Tôn Hàn, nếu đổi lại là Tôn Hàn, chắc cô ta sẽ không phải lo lắng như vậy.
So ra thì Tôn Hàn coi trọng tình cảm hơn Đường Minh Phong nhiều.
Với anh mà nói thì không gì quan trọng bằng tình cảm.
Nhưng tiếc là muộn rồi.
Cô ta đã bỏ lỡ người đàn ông này.
“Chúng ta nói chuyện khác đi, tôi nghe nói anh kết hôn rồi đúng không? Nhưng sao không phải là Liễu Y Y thế?”
Lâm Mỹ Quyên chợt đổi chủ đề.
Chương 528: Phản cảm
“Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, tôi lại lấy một người phụ nữ khác”.
Tôn Hàn không muốn giải thích quá nhiều về hôn nhân của mình, vì có nói thì cũng không có ý nghĩa gì.
Chính anh còn đang đau đầu vì nó đây.
“Thế Liễu Y Y thì sao?”
“Cô ấy không biết chuyện tôi đã kết hôn đâu, mà biết cũng làm gì chứ”.
Tôn Hàn tự giễu nói.
Lâm Mỹ Quyên thấy hơi ngạc nhiên, cô ta thấy Liễu Y Y là mẹ ruột của Đồng Đồng, mà Tôn Hàn cũng đã làm rất nhiều việc cho Liễu Y Y, lẽ ra bọn họ phải đến bên nhau mới đúng.
Nhưng sự thật lại không phải vậy.
Tôn Hàn đã lấy một người phụ khác, còn Liễu Y Y thì không biết gì cả.
Xem ra, cô ta mới rời khỏi Giang Châu có mấy tháng thôi mà đã có bao chuyện xảy ra rồi.
“Có phải anh thấy hổ thẹn với Liễu Y Y không?”
Đột nhiên, Lâm Mỹ Quyên hỏi.
Cô ta có thể nhận ra mỗi khi nhắc đến hôn nhân của mình, Tôn Hàn đều có vẻ chán trường.
Có lẽ anh không muốn bước chân vào cuộc hôn nhân này.
Tôn Hàn gật đầu nói: “Im hơi lặng tiếng kết hôn mà không nói với cô ấy một lời, đương nhiên tôi phải thấy hổ thẹn rồi”.
Quan hệ của anh và Liễu Y Y vẫn chưa rõ ràng.
Họ không phải bạn bè, mà đã vượt qua tình bạn bình thường rồi, nếu không vì chuyến đánh chiếm của Giang Lệ và Tôn Hàn phải đến Thượng Kinh thì khéo họ đã kết hôn rồi cũng nên.
Nếu sớm biết chuyện sẽ thành ra thế này thì anh đã lấy Liễu Y Y trước khi đến Thượng Kinh rồi.
Vậy thì sẽ không phải khổ não như bây giờ nữa.
“Thật ra cũng kọ cần thiết!”
Đúng lúc này, Lâm Mỹ Quyên chợt nghiêm túc nói.
“Sau khi anh ra tù, tôi biết rõ anh đã đối xử với Liễu Y Y thế nào. Sai lầm năm xưa là do Lâm Hạo gây ra, anh cũng là người bị hại thôi”.
“Anh đã bù đắp rất nhiều cho Liễu Y Y rồi”.
“Nếu không có anh thì giờ Liễu Y Y vẫn đang đi bán cá ngoài chợ, sao có thể trở mình biến thành tổng giám đốc của một thương hiệu lớn mới như Y Minh Nguyệt chứ?”
“Có thể nói là anh nuông chiều cô ấy quá rồi”.
“Vì thế, dù anh phải lấy người phụ nữ khác vì một lý do bất khả kháng nào đó thì anh cũng không cần thấy có lỗi với Liễu Y Y đâu”.
Dứt lời, Lâm Mỹ Quyên chợt nhìn Tôn Hàn với ánh mắt tán thưởng: “Tôn Hàn, khuyết điểm lớn nhất trong đời anh chính là đối xử quá tốt với mọi người, anh luôn quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Trong khi hầu hết mọi người trên thế giới này chỉ biết nghĩ cho bản thân mình”.
Câu nói này không phải Lâm Mỹ Quyên đang nịnh nọt Tôn Hàn, mà là tổng kết lại những gì cô ta biết về anh.
Trước kia, cô ta còn non trẻ nên nghĩ rằng Tôn Hàn là một người đàn ông kém cỏi. Anh đối xử với cô ta quá tốt, đến mức cô ta coi đó là điều hiển nhiên và thấy chán ghét.
Nhưng khi mất đi anh rồi, cô ta mới biết Tôn Hàn chính là người đàn ông mà mọi phụ nữ trên đời muốn gắn bó.
Tôn Hàn đã bỏ ra quá nhiều cho Liễu Y Y.
Dù bây giờ, anh có phụ lòng cô thì cũng không cần phải thấy có lỗi.
Ngược lại, Liễu Y Y phải thấy mang ơn anh mới đúng.
Dù vì sự cố nên Tôn Hàn và Liễu Y Y đã phát sinh quan hệ, sau đó cô còn sinh cho anh một đứa con gái.
Nhưng như vậy thì sao nào?
Tôn Hàn đã bù đắp lại gấp hàng trăm hàng nghìn lần cho Liễu Y Y rồi.
Còn Liễu Y Y đã làm được gì cho anh?
Chỉ cần anh làm gì sai một cái là cô sẽ nhăn nhó mặt mày ngay.
Anh phải luôn đối xử tốt với Liễu Y Y, chỉ cần lệch sóng cái là thành mắc tội lớn ngay.
Dựa vào đâu chứ?
Lâm Mỹ Quyên thấy Liễu Y Y của bây giờ giống hệt mình năm xưa.
“Cô không cần an ủi tôi đâu, tôi tự biết cách thu xếp chuyện tình cảm của mình”.
Tôn Hàn mỉm cười rồi nhìn đồng hồ: “Đến giờ cơm rồi, tôi mời cô đi ăn nhé?”
“Nếu anh đã đến Ma Đô rồi thì phải là tôi mời mới đúng, anh muốn ăn gì cứ nói, tôi không nghèo như anh nghĩ đâu”.
Lâm Mỹ Quyên nhận ra Tôn Hàn không muốn nhắc nhiều đến Liễu Y Y nên cũng mỉm cười cho qua chuyện.
“Tôi là khách nên tuỳ cô thôi”.
…
Tôn Hàn và Lâm Mỹ Quyên gặp gỡ qua loa, hàn huyên đôi ba câu và dùng bữa với nhau rồi ai về nhà nấy.
Vừa về khách sạn, Tôn Hàn đã thấy Liễu Phương Phương đang có vẻ mặt khó chịu.
Tôn Hàn biết lý do là gì, cô ta đang lo lắng về chuyện của Diệp Vân Nghĩa.
Nếu không giúp anh ta thì cô ta sẽ thấy có lỗi với ông ngoại mình.
Nhưng nếu giúp thì cô ta lại thấy thẹn với lòng.
Tôn Hàn không định tham gia vào chuyện này nữa, tự Liễu Phương Phương quyết định thôi.
Làm được gì cho hai nạn nhân xấu số thì Tôn Hàn đã làm cả rồi.
Từ góc độ của một người xa lạ mà nói thì anh đã phản công lại cho họ nên không cần phải hổ thẹn.
Diệp Vân Nghĩa bị phơi bày tội ác cũng không liên quan đến anh.
Tôn Hàn ngồi xuống sofa rồi mở ti vi xem bản tin.
Còn Liễu Phương Phương muốn u sầu ra sao thì kệ cô ta.
Song, dù Tôn Hàn không để mắt đến Liễu Phương Phương, nhưng cô ta lại không chịu bỏ qua cho anh.
Liễu Phương Phương bước tới rồi lấy điều khiển tắt ti vi đi.
Tôn Hàn nghi hoặc liếc nhìn Liễu Phương Phương đang hậm hực cạnh mình rồi lẩm bẩm: “Đến thời kỳ mãn kinh rồi à?”
Liễu Phương Phương lập tức trợn mắt lườm anh.
“Sao? Tôi đang xem thời sự mà, sao nào?”
Tôn Hàn không nhượng bộ mà bực bội hỏi.
Đúng là Liễu Phương Phương là vợ trên danh nghĩa của anh, nhưng bỗng dưng chạy tới chọc tức anh là không được đâu.
“Tôi đã gọi điện cho ông nội”.
Liễu Phương Phương nói.
“Ờ!”
Tôn Hàn thờ ơ đáp.
“Tôi đã nhờ ông cho người tới sắp xếp để tối mai đưa anh Vẫn Nghĩa ra nước ngoài”.
“Ờ”.
Tôn Hàn vẫn điềm nhiên như không.
Liễu Phương Phương lập tức nổi đoá: “Tôi đang muốn hỏi anh mình làm vậy có đúng hay không?”
Tôn Hàn cười phá lên rồi nói: “Tự cô biết rồi còn hỏi tôi làm gì?”
“Liễu Phương Phương, chúng ta thành thật với nhau đi. Nếu cô đã tự quyết định và thực hiện rồi thì không cần thiết phải tìm cảm giác an ủi từ tôi đâu. Cô mong tôi trấn an cô vài câu để mà làm gì chứ?”
Anh hiểu Liễu Phương Phương đang nghĩ gì, cô ta muốn anh an ủi đôi lời, đại loại như cô ta giúp Diệp Vân Nghĩa vì không nhẫn tâm nhìn anh mình bị dồn vào bước đường cùng, là tình huống bất đắc dĩ.
Sau đó, cô ta sẽ thấy bớt tội lỗi hơn.
Nhưng Tôn Hàn không nói nổi, anh không thể nương theo ý cô ta được.
Liễu Phương Phương tức giận đùng đùng nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Tôi biết anh không muốn tôi giúp anh Vân Nghĩa, vì anh ấy có phải người thân của anh đâu, kể cả có ngồi tù hay bị xử tử thì cũng đáng, đúng không?”
Tôn Hàn nhíu mày, không ngờ Liễu Phương Phương lại kích động rồi nói năng vô lý đến vậy.
“Tôi nghĩ gì không liên quan đến cô, việc cô giúp Diệp Vân Nghĩa tôi cũng đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi”.
“Cô thấy không vui thì cũng đừng trút lên đầu tôi, được không?”
Tôn Hàn không còn khách sáo nữa.
Đúng là anh thấy bài xích khi Liễu Phương Phương lựa chọn giúp Diệp Vân Nghĩa trốn ra nước ngoài.
Hơn nữa còn thấy hơi phản cảm, tự Liễu Phương Phương muốn làm vậy mà giờ còn sinh sự.
Chương 529: Liễu Phương Phương bị bắt
Liễu Phương Phương ngẩn ra rồi nhìn Tôn Hàn với vẻ khó tin.
Từ lúc cả hai quen biết đến giờ, hình như cô ta chưa từng thấy Tôn Hàn nổi giận, nhưng hôm nay, dù chưa thể nói là anh tức giận, nhưng giọng điệu cũng không còn khách sáo nữa.
“Có phải anh nghĩ tôi không nên giúp anh Vân Nghĩa không?”
Liễu Phương Phương lạnh giọng nói một cách nghiêm túc.
“Có nên hay không thì cô cũng giúp rồi, đừng tỏ vẻ đáng thương nữa được không? Nói thẳng ra thì có khác gì kỹ nữ lập miếu thờ chứ?”
Dứt lời, Tôn Hàn không để ý đến Liễu Phương Phương nữa mà mở ti vi lên.
Liễu Phương Phương biến sắc mặt, cô ta có thể nghe ra ý châm chọc trong câu nói của Tôn Hàn.
Nhưng đó là sự thật.
…
Lại một ngày nữa trôi qua.
Buổi tối, Tôn Phát Tài đã đến Ma Đô.
Song, khác với lần trước. Hôm nay, Tôn Phát Tài không đến diễn kịch với Tôn Hàn nữa, mà để bàn chuyện nghiêm túc về dự án đảo Lâm An.
Mấy ngày ảnh hưởng của dư luận, nhà họ Diệp đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi.
Cả Ma Đô đều đang không tiếc lời mắng nhiếc họ.
Từ tình trạng này có thể thấy bất động sản Diệp Thị sẽ không được nhân dân Ma Đô ủng hộ nữa, họ muốn vực dậy là một điều rất khó.
Đương nhiên vực dậy vẫn là mặt tốt, nếu nhà họ Diệp không thể vượt qua cơn sóng gió này thì chẳng mấy mà sụp đổ.
Tại khách sạn lớn Thành Ôn.
Trong một phòng bao.
Đỗ Tiên, Tôn Phát Tài cùng Tôn Hàn và một nhân vật có địa vị rất cao khác đều đang có mặt ở đây.
Có thể nói nhân vật quan trọng nhất ở đây không phải là Tôn Hàn hay Tôn Phát Tài, mà là người đó.
Ninh Quảng Sênh - thị trưởng của Ma Đô!
Nếu Đỗ Tiên không nói mình sẽ hẹn Ninh Quảng Sênh đến đây thì Tôn Phát Tài cũng không đích thân tới Ma Đô.
“Chào ông chủ Tôn, chào cậu Tôn!”
“Chào ngài thị trưởng!”
Sau khi chào hỏi khách sáo với nhau, mọi người đều ngồi xuống.
Đỗ Tiên ngồi cạnh Ninh Quảng Sênh, còn Tôn Hàn thì ngồi cạnh Tôn Phát Tài, tạo thành hai phe.
Sau khi đồ ăn được mang lên cùng vài câu hàn huyên, Ninh Quảng Sênh đã đi thẳng vào chủ đề chính.
“Nghe nói bất động sản Long Phong của ông chủ Tôn định tiến quân vào ngành bất động sản ở Ma Đô?”
Ai nói cho anh ta biết? Đương nhiên là Đỗ Tiên rồi.
Tôn Phát Tài cười đáp: “Vâng, không biết ngài thị trưởng có chào đón không đây?”
“Long Phong có thể phát triển ở Ma Đô, tôi mừng còn không kịp nên phải chào đón ngay chứ! Chỉ cần ông chủ Tôn đưa Long Phong đến đây, tôi có thể đảm bảo chính phủ Ma Đô sẽ tạo điều kiện hết mức có thể”.
Với Ninh Quảng Sênh mà nói tiến cử bất động sản Long Phong sẽ lợi đủ đường, anh ta sẽ lập được chiến tích lớn.
Nên đương nhiên phải vui mừng rồi.
“Đến đây thì được thôi, nhưng ngành bất động sản ở đây đều bị ba nhà Diệp, Đậu và Đường độc chiếm hết rồi. Mà tôi lại nhát gan, chỉ sợ Long Phong đến đây rồi lại chẳng có dự án nào mà làm”.
Tôn Phát Tài chợt nói.
Thay vì nói là than phiền, đúng hơn thì ông ta đang cần một lời hứa của Ninh Quảng Sênh.
Nếu không có dự án nào để làm thì Tôn Phát Tài đến đây làm gì nữa!
Nói trắng ra thì lời hứa của Ninh Quảng Sênh quan trọng hơn tất cả mọi thứ ở Ma Đô.
“Ông chủ Tôn cứ đùa, thị trưởng Ninh đã đích thân đến gặp anh rồi thì sao có chuyện không cho anh dự án cơ chứ?”
“Thị trưởng Ninh, bây giờ nhà họ Diệp đã làm rối tung dự án đảo Lâm An lên rồi, tôi nghĩ cần một công ty bất động sản có thực lực mới có thể thu dọn cục diện hỗn loạn ấy được, theo tôi thấy không công ty nào ở trong nước hơn Long Phong đâu ạ”.
“Giờ mà để ông chủ Tôn giải quyết các phiền phức này là thích hợp nhất”.
Lúc này, Đỗ Tiên đang cố ca tụng Tôn Phát Tài lên tận mây xanh.
Ninh Quảng Sênh nâng gọng kính rồi nhìn Đỗ Tiên với vẻ sâu xa, lại bắt đầu giở thói lẻo mép ra rồi đây.
Ai không biết khéo vẫn nghĩ anh ta là người ngoài mất.
Ninh Quảng Sênh cười nói: “Về dự án đảo Lâm An thì cần phải bàn kỹ lưỡng mới được”.
Anh ta lấp lửng.
Cũng đúng thôi, người ở vị trí như Ninh Quảng Sênh thì đâu thể dễ dàng quyết định ngay một việc gì đó.
Dù anh ta đã định giao dự án đảo Lâm An cho Tôn Phát Tài rồi, nhưng cũng phải xem cấp trên cho anh ta những lợi ích gì đã.
Chứ anh ta không thể dễ dàng đồng ý ngay vì vài câu nói của Đỗ Tiên được.
Nhưng câu nói phải bàn tính thêm này có ý tứ rất sâu xa.
Tôn Phát Tài và Tôn Hàn liếc nhìn nhau.
Xem ra Ninh Quảng Sênh cũng không quá chiều theo ý của Đỗ Tiên rồi.
Đỗ Tiên chớp mắt rồi nói: “Thị trưởng Ninh, anh nói vậy nghĩa là anh cũng đang ngắm được một công ty bất động sản khác cũng khá phù hợp sao?”
“Đây không phải vấn đề tôi sẽ chọn công ty nào, mà là phải lựa chọn ra sao để công ty ấy có thể thuận lợi thi công dự án này nhất!”
Ninh Quảng Sênh mỉm cười rồi nói với Tôn Phát Tài: “Mong ông chủ Tôn đừng để bụng. Hiện giờ dự án này có quá nhiều ồn ào, chúng tôi cũng đang bị áp lực rất lớn, nếu giờ vội vã cho công ty khác nhận thầu rồi lại xảy ra sự vụ gì thì chúng tôi không thể ăn nói với nhân dân được.
“Cho nên, chúng tôi phải hết sức thận trọng”.
“Mà ông chủ Tôn cứ yên tâm, nếu tối này tôi đã đến gặp anh thì đã bày tỏ được thành ý của chính phủ Ma Đô rồi!”
Tôn Phát Tài cũng mỉm cười đáp: “Thị trưởng Ninh đừng nói vậy, người làm ăn chúng tôi có câu không làm bạn buôn thì vẫn làm bạn bè! Dù dự án này không về tay tôi thì hôm nay, tôi cũng muốn có thêm một người bạn như anh! Nào, chúng ta nâng ly!”
“Được!”
Kết thúc bữa ăn, Ninh Quảng Sênh vẫn chưa đưa ra đáp án về dự án đảo Lâm An.
Đương nhiên, Tôn Phát Tài cũng không hỏi.
Tôn Phát Tài và Tôn Hàn rời khỏi khách sạn rồi đi đến bờ biển.
Sóng biển vỗ vào bờ, hình ảnh thành phố phản chiếu xuống mặt nước rất đẹp.
“Xem chừng chính phủ ở đây vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng cho dự án này nên Ninh Quảng Sênh mới có thái độ như vậy. Thôi thì cứ từ từ vậy!”
Tôn Phát Tài nói đúng vấn đề.
Thật ra hôm nay, Ninh Quảng Sênh có thể đến ăn uống với họ là đã tỏ rõ lập trường muốn giao dự án đảo Lâm An cho bất động sản Long Phong rồi.
Một mặt vì công ty này có thực lực.
Mặt khác đương nhiên là nhờ Đỗ Tiên.
Hai người này có quan hệ mờ ám gì đó.
Nhưng chuyện nhà họ Diệp vẫn chưa được dẹp yên, giờ muốn vội vàng giành lấy dự án luôn cũng không được.
Đành phải chờ thôi vậy.
“Ừm, nếu chú Tôn không vội thì cứ ở lại đây vài hôm, tôi nghĩ cùng lắm thì một tuần nữa là có kết quả thôi.
“Còn nếu chú bận thì đợi khi nào phía trên quyết định dự án thì lại tới cũng được”.
Tôn Hàn nói.
Tối nay, Ninh Quảng Sênh đích thân tới gặp họ thì chứng tỏ khả năng Long Phong sẽ giành được dự án là sáu mươi phần trăm.
Nhưng đây là một dự án lớn nên buộc phải do chính Tôn Phát Tài ký kết hợp đồng.
“Tôi có bận gì đâu, vừa hay có thể thăm thú nơi này. Nói ra thì tôi vất vả bao năm, cũng nên nghỉ xả hơi mấy ngày. Tôn Hàn, nếu cậu rảnh thì đi chơi với tôi nhé…”
“Sao tự nhiên lại xị mặt ra thế?”
Tôn Phát Tài đột nhiên phát hiện Tôn Hàn có vẻ gì đó là lạ.
Lúc này, Tôn Hàn đang nhìn vào điện thoại với sắc mặt rất khó coi.
Liễu Phương Phương bị Diệp Vân Nghĩa bắt rồi.
Lúc này, bất động sản Diệp Thị đang phải đối mặt với khoản nợ khồng lồ cùng lòng dân oan than.
Đến người từng trải trong giới thương trường như Diệp Hà Sơn còn không biết phải trở mình thế nào.
Có lẽ tuyên bố phá sản là sự lựa chọn duy nhất của họ.
Một khi bất động sản Diệp Thị phá sản, tất cả sản nghiệp của nhà họ Diệp sẽ bị chính phủ tịch thu.
Qua một đêm, tất cả người nhà họ Diệp đều trắng tay.
Sau đó, họ còn bị gạch tên ra khỏi danh sách bốn gia tộc lớn ở Ma Đô.
Nếu Diệp Hà Sơn đã nói vậy thì ông ấy tin chắc nhà họ Diệp không thể cứu vãn được nữa rồi.
Nhưng lúc này, Liễu Phương Phương lại nói Tôn Hàn có cách giúp Diệp Thị trụ vững trong cơn bão này.
Ban đầu, Diệp Hà Sơn không tin, nhưng sau đó lại ngạc nhiên nhìn Tôn Hàn: “Thật sao?”
Không thể nào!
Tôn Hàn đúng là công tử của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh, nhưng cũng không thể bỏ ra cả mấy chục tỷ giúp nhà họ Diệp họ trả nợ được.
Dù anh có cách để có được khoản tiền ấy, nhưng anh chỉ có quan hệ với nhà họ Diệp vì lấy Liễu Phương Phương thôi, vì vậy không cần thiết phải cố hết sức giúp nhà họ.
“Cháu đã nghĩ ra một cách trung hoà, tạm thời đang thực thi, chắc sẽ được thôi ạ”.
Tôn Hàn nghiêm túc nói.
Diệp Hà Sơn cảm thấy khó tin, vì Tôn Hàn không thể giúp nhà họ Diệp được.
Giống như một nhà đầu tư, nếu thấy tình hình hiện giờ của nhà họ Diệp thì chắc chắn họ sẽ không ném tiền vào đây đâu.
Nếu muốn giúp nhà họ Diệp thì chỉ có một mình Tôn Hàn cùng Tôn Phát Tài luôn muốn lấy lòng anh thôi.
Tôn Phát Tài có tiền, nhưng không thể tặng không cho nhà họ Diệp được.
Vì đó là cả mấy chục tỷ, có phải mấy triệu đâu.
Cho nên Tôn Hàn phải tự nghĩ cách thôi.
Nhưng anh cũng không dám chắc, bởi nếu bất động sản Long Phong thua bất động sản Thánh Thạch của nhà họ Đậu khi tranh giành dự án thì mọi kế hoạch của anh đều hỏng bét hết.
“Nếu cháu thật sự có thể giúp nhà họ Diệp cải tử hoàn sinh, thì cháu chính là ân nhân lớn của nhà ta”.
Thấy Tôn Hàn không muốn tiết lộ kế hoạch, Diệp Hà Sơn cũng không hỏi nhiều.
Cục diện hiện giờ đủ rối rắm lắm rồi, còn có thể tệ đến mức nào được nữa?
Thôi thì còn nước còn tát, đành trông mong vào Tôn Hàn vậy.
Trong lòng Liễu Phương Phương thấy hơi rối bời, nhỡ một ngày nào đó ông ngoại biết Tôn Hàn là người chỉ điểm, khiến chuyện của bác cả và Diệp Vân Nghĩa bị phanh phui thì ông ấy sẽ nghĩ thế nào?
Khi ấy, cô ta sẽ phải đối mặt với ông mình ra sao?
Cô ta chỉ mong sao chuyện này như hòn đá chìm xuống biển sâu.
Vì cả cô ta và Tôn Hàn đều không thấy hổ thẹn trong lòng.
“Thằng Vân Nghĩa thế là xong rồi, không biết nên trách ông hay trách bố nó nữa. Tôn Hàn, cháu có tin gì về nó không? Ông muốn nhờ cháu giúp một việc”.
Ngay lúc Liễu Phương Phương nghĩ đến Diệp Vân Nghĩa thì Diệp Hà Sơn lại lên tiếng với giọng điệu như cầu xin.
Tôn Hàn cau mày, cảm thấy hơi bực mình.
Anh cảm giác việc Diệp Hà Sơn sắp nhờ mình không phải việc tốt.
“Ông nói đi ạ”.
“Giờ ông đang nằm trên giường bệnh nên không thể làm gì được, nhà họ Diệp đang gặp khó khăn, chắc các ông bạn của ông chỉ muốn phủi sạch quan hệ với nhà ta thôi, vì vậy không thể trông mong vào ai được”.
“Ông biết cháu là người có tài, dù không quá thông thuộc Ma Đô, nhưng chắc nhờ người giúp vài việc thì vẫn được”.
“Ông muôn nhờ cháu đưa Vân Nghĩa ra nước ngoài”.
“Dẫu sao nó cũng là cháu ruột của ông, ông không thể trơ mắt nhìn nó bị hành quyết được”.
Diệp Hà Sơn trầm giọng nói với vẻ cầu xin.
Vụ án giấu xác đã gây ra tiếng vang quá lớn, một khi Diệp Vân Nghĩa sa lưới thì chỉ có kết cục tử hình thôi.
Muốn bảo vệ được anh ta thì chỉ còn cách đưa anh ta rời khỏi đây.
Nhưng Diệp Hà Sơn đã sống ẩn dật nhiều năm, tầm ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, những người mà ông ấy quen biết đều không muốn dính vào nên đều né tránh hết.
Vì vậy, chỉ còn Tôn Hàn mới giúp được ông ấy thôi.
Với thân phận của Tôn Hàn thì chỉ cần anh nhờ đúng đối tượng là có thể đưa Diệp Vân Nghĩa rời khỏi đây thôi.
Liễu Phương Phương ngẩn ra, không ngờ ông mình lại đưa ra lời khẩn cầu như vậy.
Nhưng với một người ông mà nói thì lời cầu xin này không có gì là quá đáng cả.
Ngay sau đó, Liễu Phương Phương đã ngoảnh sang nhìn Tôn Hàn với vẻ phức tạp, cô ta không muốn Tôn Hàn đồng ý, nhưng lại không thể bảo anh từ chối ngay trước mặt ông ngoại được.
“Ông ơi, cháu biết ông muốn cho anh Vân Nghĩa một con đường sống. Nhưng ông có từng nghĩ đến hai cô gái đã chết cũng là mạng người không? Thật ra xét một cách công bằng thì mạng sống của mỗi người đều đáng quý như nhau, hai cô ấy không đắc tội gì với anh Vân Nghĩa cả, họ là người vô tội mà”.
Tôn Hàn không thoái thác, vì anh có thể làm được việc này.
Nhưng anh không đồng ý làm vậy.
Nếu anh chấp nhận lời thỉnh cầu của Diệp Hà Sơn, thì ban đầu đã không chỉ điểm cho Lâm Đông phơi bày sự thật ra ánh sáng rồi.
Diệp Hà Sơn tiu nghỉu, không tiếp tục cầu xin nữa mà nói: “Hai đứa về đi”.
Tôn Hàn cụp mắt xuống, sau đó nhìn Liễu Phương Phương rồi gật đầu quay đi.
Anh không thể giúp Diệp Vân Nghĩa được.
“Chiều cháu lại tới với ông nhé ạ!”
Nói rồi, Liễu Phương Phương cũng ra về với Tôn Hàn.
Sau khi hai người đi rồi, Diệp Hà Sơn nhìn chằm chằm vào hành lang trống không bên ngoài hồi lâu rồi mới lấy điện thoại ra gọi.
Ông ấy khàn giọng nói: “Vân Nghĩa, Tôn Hàn không đồng ý đưa cháu đi đâu. Cháu ra tự thú đi, ông sẽ cố hết sức để cháu được sống”.
“Ông ơi, cháu không muốn ngồi tù đâu, cháu không muốn đâu ông! Ông xin Tôn Hàn tiếp đi, cậu ta là ngũ công tử nhà họ Tôn, chỉ cần nhà họ đồng ý giúp là chuyện này sẽ được giải quyết mà”.
Trong điện thoại vang lên giọng nói hoảng sợ và bất lực của Diệp Vân Nghĩa.
Diệp Hà Sơn chán nản, chỉ biết cười tự giễu.
Diệp Vân Nghĩa đã làm một việc động trời như vậy thì sao mà cứu vãn được?
Một khi Tôn Hàn không muốn đưa Diệp Vân Nghĩa đi thì có xin mấy cũng vô dụng.
“Tút tút…”
Diệp Hà Sơn không để ý đến lời van nài của Diệp Vân Nghĩa nữa mà ngắt máy luôn.
…
Trên đường về, Liễu Phương Phương chỉ thấy tâm trạng rối bời nên không nói gì cả.
Tôn Hàn thì nhíu chặt mày lại và cũng im lặng.
Cả hai đều không để ý đến nhau một cách rất ăn ý.
Cho tới khi về đến khách sạn, Liễu Phương Phương không nhịn được nữa mới nói: “Tôn Hàn, hay anh xin ông nội anh giúp anh Vẫn Nghĩa một lần này được không?”
“Bây giờ, anh ấy đã mất tất cả rồi, cũng coi như… nhận được trừng phạt thích đáng! Để anh ấy ra nước ngoài cũng tốt, sau này sẽ không bao giờ về nữa”.
Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi thờ ơ nói: “Chuyện này cô tự quyết đi, đừng hỏi tôi”.
Anh không thể giúp Diệp Vân Nghĩa, nhưng nếu Liễu Phương Phương muốn thì anh không ngăn được.
Liễu Phương Phương chỉ đang muốn dò thái độ của anh thôi.
Dù Liễu Phương Phương biết đây là suy nghĩ mang tính cá nhân, vì không muốn ông ngoại mình buồn nên cô ta mới do dự cho Diệp Vân Nghĩa một con đường sống.
Dẫu biết mình làm vậy đã đi trái lại với hành động ban đầu của họ.
Một khi Diệp Vân Nghĩa trốn thoát thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho cái chết của hai cô gái vô tội đây?
“Tôi không phải pháp luật nên không chủ trương chính nghĩa được! Tôi chỉ không muốn ông đau lòng thôi”.
Sau một hồi đắn đo, Liễu Phương Phương đã quyết định.
Chương 527: Lâm Mỹ Quyên
Tôn Hàn nhận được một cuộc điện thoại.
Và cũng là cuộc điện thoại của người mà anh không muốn nhận nhất.
Anh thật sự không ngờ sau khi mình đến Ma Đô, Lâm Mỹ Quyên lại chủ động liên lạc với anh.
Hai người hẹn gặp tại một quán cà phê ở ngoài thành Ma Đô, một nơi xinh đẹp và yên tĩnh.
Hôm nay, Lâm Mỹ Quyên mặc một chiếc váy dành cho bà bầu màu trắng, bụng đã nhô ra thấy rõ.
Vì đang mang thai nên cô ta không trang điểm, gương mặt mộc với vẻ tiều tuỵ khiến cô ta trông khác hẳn với vẻ lộng lẫy ngày còn ở Giang Châu.
Thậm chí, Tôn Hàn chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày Lâm Mỹ Quyên lại mộc mạc đến vậy.
Gặp lại Lâm Mỹ Quyên, lòng Tôn Hàn không hề dậy sóng, ngược lại chỉ bình tĩnh như gặp một người bạn bình thường thôi.
“Lâu rồi không gặp!”
Tôn Hàn ngồi xuống rồi cười nói.
Khi nhân viên phục vụ đi đến, anh gọi một tách cà phê.
Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn rồi cười đáp: “Ừm, cũng lâu lắm rồi”.
Dưới nụ cười ấy là vẻ chua xót.
Khi nói chuyện, Lâm Mỹ Quyên luôn đặt tay lên bụng, gương mặt lại có vẻ hạnh phúc khó diễn tả thành lời.
Một cung bậc cảm xúc đối lập.
“Bao lâu nữa thì cô sinh?”
Tôn Hàn tò mò hỏi.
Lúc này, Tôn Hàn chợt nghĩ nếu năm xưa Lâm Mỹ Quyên thật sự mang thai con của anh, có phải kết quả của anh và cô ta sẽ khác không?
Lâm Mỹ Quyên sẽ không bắt anh nhận tội thay cho Lâm Hạo, anh và Liễu Y Y cũng sẽ không qua lại, Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong cũng không quen biết.
Trong nhiều đêm khuya thanh vắng, Tôn Hàn đã đặt tay lên tim mình rồi tự nói anh thật sự đã từng thích Lâm Mỹ Quyên.
Nhưng cả nhà cô ta hết lần này đến lần khác dồn anh vào bước đường cùng, cuối cùng họ như ở hai thế đối lập.
Song, Tôn Hàn biết rõ một điều.
Từ lúc anh quen biết Lâm Mỹ Quyên cho đến khi hai người kết hôn, thật ra cuộc hôn nhân của họ đã được định trước là thất bại rồi.
Năm xưa, Lâm Mỹ Quyên chưa từng trải qua va vấp của cuộc đời, cô ta là một người phụ nữ chỉ coi trọng quyền lực.
Cô ta lựa chọn kết hôn với Tôn Hàn chỉ vì khi ấy, anh đang nắm trong tay khối tài sản lên đến hàng chục triệu thôi.
Tóm lại, cô ta chạy theo Tôn Hàn là vì tiền.
Cho nên cuộc hôn nhân của họ sớm muộn cũng sẽ toang.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là hình thức.
“Còn một tháng nữa thôi là em bé chào đời rồi. Là Minh Phong nói cho tôi biết anh đang ở Ma Đô, nhưng anh ấy không biết tôi hẹn anh ra đây đâu”.
Lâm Mỹ Quyên thẳng thắn nói.
Tôn Hàn chưa từng thấy một Lâm Mỹ Quyên như thế này bao giờ.
Cô ta thật sự đã thay đổi rồi.
“Chúc mừng, Đường Minh Phong đối xử với cô tốt chứ?”
Tôn Hàn hỏi với giọng rất khách sáo.
Nếu ân oán đã kết thúc thì anh không còn hận Lâm Mỹ Quyên nữa, song cũng không thể niềm nở được.
Giống như trước đó Tôn Hàn đã nói, bây giờ, anh chỉ coi Lâm Mỹ Quyên là bạn thôi.
Nghe thấy vậy, Lâm Mỹ Quyên lập tức có vẻ cay đắng.
“Bây giờ, anh ấy đã thay đổi nhiều rồi, đối xử với tôi cũng được, nhưng tôi biết là vì đứa bé thôi. Đàn ông các anh lúc nào chẳng thế, toàn coi con hơn mẹ nó mà”.
“Chẳng thế mới có câu mẹ dựa hơi con”.
“Nhưng ông nội anh ấy rất không ưa tôi. Chắc đứa trẻ ra đời xong sẽ bị bế đi ngay, còn tôi không có cơ hội đồng hành cùng đứa trẻ còn chưa chào đời này rồi”.
Nói đến đây, giọng của Lâm Mỹ Quyên có vẻ nghẹn ngào.
Dù biết trước kết cục là vậy, nhưng cô ta vẫn phải cắn răng chấp nhận, chỉ cô ta mới biết mình đang phải trải qua cay đắng thế nào.
Tôn Hàn gật đầu, coi như đã hiểu.
Lâm Mỹ Quyên chỉ là một người phụ nữ xuất thân trong một gia đình bình thường ở Giang Châu, hiện giờ cả bố và em trai của cô ta đều đang ngồi tù, hơn nữa cô ta còn từng ly hôn, vì vậy đương nhiên Đường Triều Bính không chấp nhận cho cô ta bước chân vào nhà họ Đường rồi.
Không thì nhà họ Đường sẽ mất hết thể diện mất.
Đến Đường Minh Phong cũng không thể phản kháng trước chuyện này được, chứ đừng nói là Lâm Mỹ Quyên.
Kết quả cuối cùng chắc sẽ như Lâm Mỹ Quyên vừa nói, chờ đứa trẻ ra đời, nhà họ Đường sẽ cho người bế đi ngay, sau đó chắc họ sẽ cho cô ta một khoản tiền rồi đuổi khỏi Ma Đô.
Từ đó, cô ta và Đường Minh Phong cùng đứa nhỏ mới ra đời sẽ hoàn toàn chia cắt.
Nghĩ thôi đã thấy đáng thương rồi.
“Nếu Đường Minh Phong đồng ý ở bên cô thì khéo cả hai có cơi hội cùng rời khỏi Ma Đô đấy!”
Tôn Hàn chợt nói.
Lâm Mỹ Quyên lập tức có vẻ nghi hoặc, cùng một tia hi vọng mong manh: “Tại sao?”
Chỉ khi làm mẹ rồi, Lâm Mỹ Quyên mới hiểu đôi lúc tiền bạc cũng không quan trọng nữa.
Bây giờ, đứa trẻ trong bụng chính là cả sinh mệnh của cô ta.
Vì đứa bé, cô ta không cần gì hết cũng được.
“Vì Đường Minh Phong sẽ không thể trở thành người thừa kế của nhà họ Đường được”.
Tôn Hàn nói.
Từ khi Đường Triều Bính chịu từ bỏ hiềm khích để hợp tác với Tôn Hàn, mong anh có thể thả Đường Quân Ngạo về Ma Đô, anh đã biết Đường Minh Phong hết cơ hội rồi.
Người thừa kế của nhà họ Đường sẽ là chú của Đường Minh Phong - Đường Quân Ngạo.
Nếu vậy, Đường Minh Phong không nhất thiết cứ phải bám lấy cái đất Ma Đô nữa, chỉ cần anh ta dám từ bỏ cuộc sống xa hoa ở đây rồi rời đi với Lâm Mỹ Quyên là mọi chuyện sẽ êm xuôi hết thôi.
“Chuyện này…”
Lâm Mỹ Quyên bắt đầu có vẻ mất tự nhiên xen lẫn phức tạp.
“Anh nói thật không?”
Tôn Hàn gật đầu: “Thật trăm phần trăm”.
Nghe thấy vậy, Lâm Mỹ Quyên càng có vẻ bối rối hơn.
Tin Đường Minh Phong không được làm người thừa kế của nhà họ Đường nữa quá chấn động.
Vậy thì Đường Minh Phong có thể bỏ đi với cô ta rồi, mà cô ta cũng không phải rời xa máu mủ của mình nữa.
Nhưng…
Cô ta lại thấy khó khăn.
Đường Minh Phong có đồng ý không?
Đây là một vấn đề rất khó xác định.
Dù Đường Minh Phong không làm người thừa kế nữa, thì khi ở Ma Đô, anh ta vẫn là nhị công tử và có một cuộc sống sung sướng.
Một khi rời khỏi Ma Đô, không còn sự bao bọc của nhà họ Đường nữa thì anh ta không là gì nữa cả.
Anh ta có quyết định thế vì Lâm Mỹ Quyên không?
Lâm Mỹ Quyên quá hiểu Đường Minh Phong nên mới không tự tin.
Có lẽ nếu cô ta nhắc chuyện này với Đường Minh Phong, anh ta sẽ vô tình từ chối ngay.
Dẫu sao anh ở lại đây thì đứa bé cũng vậy.
Chỉ có cô ta phải cuốn xéo thôi!
Với Đường Minh Phong thì cô ta không hề quan trọng nữa rồi.
Nếu không vì đứa bém thậm chí cả hai đã cắt đứt quan hệ từ lâu.
Lâm Mỹ Quyên không nhịn được nhìn Tôn Hàn, nếu đổi lại là Tôn Hàn, chắc cô ta sẽ không phải lo lắng như vậy.
So ra thì Tôn Hàn coi trọng tình cảm hơn Đường Minh Phong nhiều.
Với anh mà nói thì không gì quan trọng bằng tình cảm.
Nhưng tiếc là muộn rồi.
Cô ta đã bỏ lỡ người đàn ông này.
“Chúng ta nói chuyện khác đi, tôi nghe nói anh kết hôn rồi đúng không? Nhưng sao không phải là Liễu Y Y thế?”
Lâm Mỹ Quyên chợt đổi chủ đề.
Chương 528: Phản cảm
“Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, tôi lại lấy một người phụ nữ khác”.
Tôn Hàn không muốn giải thích quá nhiều về hôn nhân của mình, vì có nói thì cũng không có ý nghĩa gì.
Chính anh còn đang đau đầu vì nó đây.
“Thế Liễu Y Y thì sao?”
“Cô ấy không biết chuyện tôi đã kết hôn đâu, mà biết cũng làm gì chứ”.
Tôn Hàn tự giễu nói.
Lâm Mỹ Quyên thấy hơi ngạc nhiên, cô ta thấy Liễu Y Y là mẹ ruột của Đồng Đồng, mà Tôn Hàn cũng đã làm rất nhiều việc cho Liễu Y Y, lẽ ra bọn họ phải đến bên nhau mới đúng.
Nhưng sự thật lại không phải vậy.
Tôn Hàn đã lấy một người phụ khác, còn Liễu Y Y thì không biết gì cả.
Xem ra, cô ta mới rời khỏi Giang Châu có mấy tháng thôi mà đã có bao chuyện xảy ra rồi.
“Có phải anh thấy hổ thẹn với Liễu Y Y không?”
Đột nhiên, Lâm Mỹ Quyên hỏi.
Cô ta có thể nhận ra mỗi khi nhắc đến hôn nhân của mình, Tôn Hàn đều có vẻ chán trường.
Có lẽ anh không muốn bước chân vào cuộc hôn nhân này.
Tôn Hàn gật đầu nói: “Im hơi lặng tiếng kết hôn mà không nói với cô ấy một lời, đương nhiên tôi phải thấy hổ thẹn rồi”.
Quan hệ của anh và Liễu Y Y vẫn chưa rõ ràng.
Họ không phải bạn bè, mà đã vượt qua tình bạn bình thường rồi, nếu không vì chuyến đánh chiếm của Giang Lệ và Tôn Hàn phải đến Thượng Kinh thì khéo họ đã kết hôn rồi cũng nên.
Nếu sớm biết chuyện sẽ thành ra thế này thì anh đã lấy Liễu Y Y trước khi đến Thượng Kinh rồi.
Vậy thì sẽ không phải khổ não như bây giờ nữa.
“Thật ra cũng kọ cần thiết!”
Đúng lúc này, Lâm Mỹ Quyên chợt nghiêm túc nói.
“Sau khi anh ra tù, tôi biết rõ anh đã đối xử với Liễu Y Y thế nào. Sai lầm năm xưa là do Lâm Hạo gây ra, anh cũng là người bị hại thôi”.
“Anh đã bù đắp rất nhiều cho Liễu Y Y rồi”.
“Nếu không có anh thì giờ Liễu Y Y vẫn đang đi bán cá ngoài chợ, sao có thể trở mình biến thành tổng giám đốc của một thương hiệu lớn mới như Y Minh Nguyệt chứ?”
“Có thể nói là anh nuông chiều cô ấy quá rồi”.
“Vì thế, dù anh phải lấy người phụ nữ khác vì một lý do bất khả kháng nào đó thì anh cũng không cần thấy có lỗi với Liễu Y Y đâu”.
Dứt lời, Lâm Mỹ Quyên chợt nhìn Tôn Hàn với ánh mắt tán thưởng: “Tôn Hàn, khuyết điểm lớn nhất trong đời anh chính là đối xử quá tốt với mọi người, anh luôn quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Trong khi hầu hết mọi người trên thế giới này chỉ biết nghĩ cho bản thân mình”.
Câu nói này không phải Lâm Mỹ Quyên đang nịnh nọt Tôn Hàn, mà là tổng kết lại những gì cô ta biết về anh.
Trước kia, cô ta còn non trẻ nên nghĩ rằng Tôn Hàn là một người đàn ông kém cỏi. Anh đối xử với cô ta quá tốt, đến mức cô ta coi đó là điều hiển nhiên và thấy chán ghét.
Nhưng khi mất đi anh rồi, cô ta mới biết Tôn Hàn chính là người đàn ông mà mọi phụ nữ trên đời muốn gắn bó.
Tôn Hàn đã bỏ ra quá nhiều cho Liễu Y Y.
Dù bây giờ, anh có phụ lòng cô thì cũng không cần phải thấy có lỗi.
Ngược lại, Liễu Y Y phải thấy mang ơn anh mới đúng.
Dù vì sự cố nên Tôn Hàn và Liễu Y Y đã phát sinh quan hệ, sau đó cô còn sinh cho anh một đứa con gái.
Nhưng như vậy thì sao nào?
Tôn Hàn đã bù đắp lại gấp hàng trăm hàng nghìn lần cho Liễu Y Y rồi.
Còn Liễu Y Y đã làm được gì cho anh?
Chỉ cần anh làm gì sai một cái là cô sẽ nhăn nhó mặt mày ngay.
Anh phải luôn đối xử tốt với Liễu Y Y, chỉ cần lệch sóng cái là thành mắc tội lớn ngay.
Dựa vào đâu chứ?
Lâm Mỹ Quyên thấy Liễu Y Y của bây giờ giống hệt mình năm xưa.
“Cô không cần an ủi tôi đâu, tôi tự biết cách thu xếp chuyện tình cảm của mình”.
Tôn Hàn mỉm cười rồi nhìn đồng hồ: “Đến giờ cơm rồi, tôi mời cô đi ăn nhé?”
“Nếu anh đã đến Ma Đô rồi thì phải là tôi mời mới đúng, anh muốn ăn gì cứ nói, tôi không nghèo như anh nghĩ đâu”.
Lâm Mỹ Quyên nhận ra Tôn Hàn không muốn nhắc nhiều đến Liễu Y Y nên cũng mỉm cười cho qua chuyện.
“Tôi là khách nên tuỳ cô thôi”.
…
Tôn Hàn và Lâm Mỹ Quyên gặp gỡ qua loa, hàn huyên đôi ba câu và dùng bữa với nhau rồi ai về nhà nấy.
Vừa về khách sạn, Tôn Hàn đã thấy Liễu Phương Phương đang có vẻ mặt khó chịu.
Tôn Hàn biết lý do là gì, cô ta đang lo lắng về chuyện của Diệp Vân Nghĩa.
Nếu không giúp anh ta thì cô ta sẽ thấy có lỗi với ông ngoại mình.
Nhưng nếu giúp thì cô ta lại thấy thẹn với lòng.
Tôn Hàn không định tham gia vào chuyện này nữa, tự Liễu Phương Phương quyết định thôi.
Làm được gì cho hai nạn nhân xấu số thì Tôn Hàn đã làm cả rồi.
Từ góc độ của một người xa lạ mà nói thì anh đã phản công lại cho họ nên không cần phải hổ thẹn.
Diệp Vân Nghĩa bị phơi bày tội ác cũng không liên quan đến anh.
Tôn Hàn ngồi xuống sofa rồi mở ti vi xem bản tin.
Còn Liễu Phương Phương muốn u sầu ra sao thì kệ cô ta.
Song, dù Tôn Hàn không để mắt đến Liễu Phương Phương, nhưng cô ta lại không chịu bỏ qua cho anh.
Liễu Phương Phương bước tới rồi lấy điều khiển tắt ti vi đi.
Tôn Hàn nghi hoặc liếc nhìn Liễu Phương Phương đang hậm hực cạnh mình rồi lẩm bẩm: “Đến thời kỳ mãn kinh rồi à?”
Liễu Phương Phương lập tức trợn mắt lườm anh.
“Sao? Tôi đang xem thời sự mà, sao nào?”
Tôn Hàn không nhượng bộ mà bực bội hỏi.
Đúng là Liễu Phương Phương là vợ trên danh nghĩa của anh, nhưng bỗng dưng chạy tới chọc tức anh là không được đâu.
“Tôi đã gọi điện cho ông nội”.
Liễu Phương Phương nói.
“Ờ!”
Tôn Hàn thờ ơ đáp.
“Tôi đã nhờ ông cho người tới sắp xếp để tối mai đưa anh Vẫn Nghĩa ra nước ngoài”.
“Ờ”.
Tôn Hàn vẫn điềm nhiên như không.
Liễu Phương Phương lập tức nổi đoá: “Tôi đang muốn hỏi anh mình làm vậy có đúng hay không?”
Tôn Hàn cười phá lên rồi nói: “Tự cô biết rồi còn hỏi tôi làm gì?”
“Liễu Phương Phương, chúng ta thành thật với nhau đi. Nếu cô đã tự quyết định và thực hiện rồi thì không cần thiết phải tìm cảm giác an ủi từ tôi đâu. Cô mong tôi trấn an cô vài câu để mà làm gì chứ?”
Anh hiểu Liễu Phương Phương đang nghĩ gì, cô ta muốn anh an ủi đôi lời, đại loại như cô ta giúp Diệp Vân Nghĩa vì không nhẫn tâm nhìn anh mình bị dồn vào bước đường cùng, là tình huống bất đắc dĩ.
Sau đó, cô ta sẽ thấy bớt tội lỗi hơn.
Nhưng Tôn Hàn không nói nổi, anh không thể nương theo ý cô ta được.
Liễu Phương Phương tức giận đùng đùng nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Tôi biết anh không muốn tôi giúp anh Vân Nghĩa, vì anh ấy có phải người thân của anh đâu, kể cả có ngồi tù hay bị xử tử thì cũng đáng, đúng không?”
Tôn Hàn nhíu mày, không ngờ Liễu Phương Phương lại kích động rồi nói năng vô lý đến vậy.
“Tôi nghĩ gì không liên quan đến cô, việc cô giúp Diệp Vân Nghĩa tôi cũng đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi”.
“Cô thấy không vui thì cũng đừng trút lên đầu tôi, được không?”
Tôn Hàn không còn khách sáo nữa.
Đúng là anh thấy bài xích khi Liễu Phương Phương lựa chọn giúp Diệp Vân Nghĩa trốn ra nước ngoài.
Hơn nữa còn thấy hơi phản cảm, tự Liễu Phương Phương muốn làm vậy mà giờ còn sinh sự.
Chương 529: Liễu Phương Phương bị bắt
Liễu Phương Phương ngẩn ra rồi nhìn Tôn Hàn với vẻ khó tin.
Từ lúc cả hai quen biết đến giờ, hình như cô ta chưa từng thấy Tôn Hàn nổi giận, nhưng hôm nay, dù chưa thể nói là anh tức giận, nhưng giọng điệu cũng không còn khách sáo nữa.
“Có phải anh nghĩ tôi không nên giúp anh Vân Nghĩa không?”
Liễu Phương Phương lạnh giọng nói một cách nghiêm túc.
“Có nên hay không thì cô cũng giúp rồi, đừng tỏ vẻ đáng thương nữa được không? Nói thẳng ra thì có khác gì kỹ nữ lập miếu thờ chứ?”
Dứt lời, Tôn Hàn không để ý đến Liễu Phương Phương nữa mà mở ti vi lên.
Liễu Phương Phương biến sắc mặt, cô ta có thể nghe ra ý châm chọc trong câu nói của Tôn Hàn.
Nhưng đó là sự thật.
…
Lại một ngày nữa trôi qua.
Buổi tối, Tôn Phát Tài đã đến Ma Đô.
Song, khác với lần trước. Hôm nay, Tôn Phát Tài không đến diễn kịch với Tôn Hàn nữa, mà để bàn chuyện nghiêm túc về dự án đảo Lâm An.
Mấy ngày ảnh hưởng của dư luận, nhà họ Diệp đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi.
Cả Ma Đô đều đang không tiếc lời mắng nhiếc họ.
Từ tình trạng này có thể thấy bất động sản Diệp Thị sẽ không được nhân dân Ma Đô ủng hộ nữa, họ muốn vực dậy là một điều rất khó.
Đương nhiên vực dậy vẫn là mặt tốt, nếu nhà họ Diệp không thể vượt qua cơn sóng gió này thì chẳng mấy mà sụp đổ.
Tại khách sạn lớn Thành Ôn.
Trong một phòng bao.
Đỗ Tiên, Tôn Phát Tài cùng Tôn Hàn và một nhân vật có địa vị rất cao khác đều đang có mặt ở đây.
Có thể nói nhân vật quan trọng nhất ở đây không phải là Tôn Hàn hay Tôn Phát Tài, mà là người đó.
Ninh Quảng Sênh - thị trưởng của Ma Đô!
Nếu Đỗ Tiên không nói mình sẽ hẹn Ninh Quảng Sênh đến đây thì Tôn Phát Tài cũng không đích thân tới Ma Đô.
“Chào ông chủ Tôn, chào cậu Tôn!”
“Chào ngài thị trưởng!”
Sau khi chào hỏi khách sáo với nhau, mọi người đều ngồi xuống.
Đỗ Tiên ngồi cạnh Ninh Quảng Sênh, còn Tôn Hàn thì ngồi cạnh Tôn Phát Tài, tạo thành hai phe.
Sau khi đồ ăn được mang lên cùng vài câu hàn huyên, Ninh Quảng Sênh đã đi thẳng vào chủ đề chính.
“Nghe nói bất động sản Long Phong của ông chủ Tôn định tiến quân vào ngành bất động sản ở Ma Đô?”
Ai nói cho anh ta biết? Đương nhiên là Đỗ Tiên rồi.
Tôn Phát Tài cười đáp: “Vâng, không biết ngài thị trưởng có chào đón không đây?”
“Long Phong có thể phát triển ở Ma Đô, tôi mừng còn không kịp nên phải chào đón ngay chứ! Chỉ cần ông chủ Tôn đưa Long Phong đến đây, tôi có thể đảm bảo chính phủ Ma Đô sẽ tạo điều kiện hết mức có thể”.
Với Ninh Quảng Sênh mà nói tiến cử bất động sản Long Phong sẽ lợi đủ đường, anh ta sẽ lập được chiến tích lớn.
Nên đương nhiên phải vui mừng rồi.
“Đến đây thì được thôi, nhưng ngành bất động sản ở đây đều bị ba nhà Diệp, Đậu và Đường độc chiếm hết rồi. Mà tôi lại nhát gan, chỉ sợ Long Phong đến đây rồi lại chẳng có dự án nào mà làm”.
Tôn Phát Tài chợt nói.
Thay vì nói là than phiền, đúng hơn thì ông ta đang cần một lời hứa của Ninh Quảng Sênh.
Nếu không có dự án nào để làm thì Tôn Phát Tài đến đây làm gì nữa!
Nói trắng ra thì lời hứa của Ninh Quảng Sênh quan trọng hơn tất cả mọi thứ ở Ma Đô.
“Ông chủ Tôn cứ đùa, thị trưởng Ninh đã đích thân đến gặp anh rồi thì sao có chuyện không cho anh dự án cơ chứ?”
“Thị trưởng Ninh, bây giờ nhà họ Diệp đã làm rối tung dự án đảo Lâm An lên rồi, tôi nghĩ cần một công ty bất động sản có thực lực mới có thể thu dọn cục diện hỗn loạn ấy được, theo tôi thấy không công ty nào ở trong nước hơn Long Phong đâu ạ”.
“Giờ mà để ông chủ Tôn giải quyết các phiền phức này là thích hợp nhất”.
Lúc này, Đỗ Tiên đang cố ca tụng Tôn Phát Tài lên tận mây xanh.
Ninh Quảng Sênh nâng gọng kính rồi nhìn Đỗ Tiên với vẻ sâu xa, lại bắt đầu giở thói lẻo mép ra rồi đây.
Ai không biết khéo vẫn nghĩ anh ta là người ngoài mất.
Ninh Quảng Sênh cười nói: “Về dự án đảo Lâm An thì cần phải bàn kỹ lưỡng mới được”.
Anh ta lấp lửng.
Cũng đúng thôi, người ở vị trí như Ninh Quảng Sênh thì đâu thể dễ dàng quyết định ngay một việc gì đó.
Dù anh ta đã định giao dự án đảo Lâm An cho Tôn Phát Tài rồi, nhưng cũng phải xem cấp trên cho anh ta những lợi ích gì đã.
Chứ anh ta không thể dễ dàng đồng ý ngay vì vài câu nói của Đỗ Tiên được.
Nhưng câu nói phải bàn tính thêm này có ý tứ rất sâu xa.
Tôn Phát Tài và Tôn Hàn liếc nhìn nhau.
Xem ra Ninh Quảng Sênh cũng không quá chiều theo ý của Đỗ Tiên rồi.
Đỗ Tiên chớp mắt rồi nói: “Thị trưởng Ninh, anh nói vậy nghĩa là anh cũng đang ngắm được một công ty bất động sản khác cũng khá phù hợp sao?”
“Đây không phải vấn đề tôi sẽ chọn công ty nào, mà là phải lựa chọn ra sao để công ty ấy có thể thuận lợi thi công dự án này nhất!”
Ninh Quảng Sênh mỉm cười rồi nói với Tôn Phát Tài: “Mong ông chủ Tôn đừng để bụng. Hiện giờ dự án này có quá nhiều ồn ào, chúng tôi cũng đang bị áp lực rất lớn, nếu giờ vội vã cho công ty khác nhận thầu rồi lại xảy ra sự vụ gì thì chúng tôi không thể ăn nói với nhân dân được.
“Cho nên, chúng tôi phải hết sức thận trọng”.
“Mà ông chủ Tôn cứ yên tâm, nếu tối này tôi đã đến gặp anh thì đã bày tỏ được thành ý của chính phủ Ma Đô rồi!”
Tôn Phát Tài cũng mỉm cười đáp: “Thị trưởng Ninh đừng nói vậy, người làm ăn chúng tôi có câu không làm bạn buôn thì vẫn làm bạn bè! Dù dự án này không về tay tôi thì hôm nay, tôi cũng muốn có thêm một người bạn như anh! Nào, chúng ta nâng ly!”
“Được!”
Kết thúc bữa ăn, Ninh Quảng Sênh vẫn chưa đưa ra đáp án về dự án đảo Lâm An.
Đương nhiên, Tôn Phát Tài cũng không hỏi.
Tôn Phát Tài và Tôn Hàn rời khỏi khách sạn rồi đi đến bờ biển.
Sóng biển vỗ vào bờ, hình ảnh thành phố phản chiếu xuống mặt nước rất đẹp.
“Xem chừng chính phủ ở đây vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng cho dự án này nên Ninh Quảng Sênh mới có thái độ như vậy. Thôi thì cứ từ từ vậy!”
Tôn Phát Tài nói đúng vấn đề.
Thật ra hôm nay, Ninh Quảng Sênh có thể đến ăn uống với họ là đã tỏ rõ lập trường muốn giao dự án đảo Lâm An cho bất động sản Long Phong rồi.
Một mặt vì công ty này có thực lực.
Mặt khác đương nhiên là nhờ Đỗ Tiên.
Hai người này có quan hệ mờ ám gì đó.
Nhưng chuyện nhà họ Diệp vẫn chưa được dẹp yên, giờ muốn vội vàng giành lấy dự án luôn cũng không được.
Đành phải chờ thôi vậy.
“Ừm, nếu chú Tôn không vội thì cứ ở lại đây vài hôm, tôi nghĩ cùng lắm thì một tuần nữa là có kết quả thôi.
“Còn nếu chú bận thì đợi khi nào phía trên quyết định dự án thì lại tới cũng được”.
Tôn Hàn nói.
Tối nay, Ninh Quảng Sênh đích thân tới gặp họ thì chứng tỏ khả năng Long Phong sẽ giành được dự án là sáu mươi phần trăm.
Nhưng đây là một dự án lớn nên buộc phải do chính Tôn Phát Tài ký kết hợp đồng.
“Tôi có bận gì đâu, vừa hay có thể thăm thú nơi này. Nói ra thì tôi vất vả bao năm, cũng nên nghỉ xả hơi mấy ngày. Tôn Hàn, nếu cậu rảnh thì đi chơi với tôi nhé…”
“Sao tự nhiên lại xị mặt ra thế?”
Tôn Phát Tài đột nhiên phát hiện Tôn Hàn có vẻ gì đó là lạ.
Lúc này, Tôn Hàn đang nhìn vào điện thoại với sắc mặt rất khó coi.
Liễu Phương Phương bị Diệp Vân Nghĩa bắt rồi.
Bình luận facebook