Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 544: Không thể đắc tội
Một ngày trôi qua rất nhanh, hơn bốn giờ chiều ngày hôm sau, Đậu Minh Hà đang chuẩn bị rời khỏi công ty bất động sản Thánh Thạch, sau đó tới tìm bố con Tôn Đạo Viễn để đưa ra quyết định cuối cùng.
Mai lại tới ngày mời thầu rồi.
Nếu hai công ty vẫn tiếp tục tranh giành với nhau thì kết quả cuối cùng là cả hai đều thiệt.
Cùng lúc đó, lời uy hiếp của Tôn Hàn vẫn văng vẳng bên tai, dù không muốn nhưng Đậu Minh Hà cũng vẫn phải lưu ý.
Rốt cuộc Tôn Hàn đang khoác lác, hay thật sự có khả năng quyết định vấn đề lựa chọn của chính quyền Ma Đô đây.
Ví dụ anh thật sự có bản lĩnh ấy, thì thậm chí ông ta sẽ không lấy hai tỷ nữa để tránh phải đắc tội với Tôn Hàn.
Không phải Đậu Minh Hà không tin hai bố con Tôn Đạo Viễn, mà ông ta thấy họ rất vô dụng.
Bố con họ cũng là người nhà họ Tôn ở Thượng Kinh đấy, nhưng ngoài cái lẻo mép ra thì không còn tài cán gì nữa.
Ngược lại, Tôn Hàn lại cho ông ta cảm giác anh là một ông trùm hô mưa gọi gió trong lĩnh vực kinh doanh.
Tâm tư kín đáo, thái độ quyết liệt!
Đúng lúc Đậu Minh Hà đứng dậy chuẩn đi rời khỏi phòng làm việc thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đó là chuông của chiếc điện thoại trên bàn.
Ông ta lập tức nghe máy.
Bên trong vang lên một giọng nói rất khách sáo.
“Minh Hà, anh em mình lâu lắm không gặp nhau rồi. Đi uống vài chén không?”
Dù giọng nói ấy khách sáo, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Đây là người mà Đậu Minh Hà có muốn từ chối cũng không được.
Một tiếng sau.
Tại khách sạn Lệ Lan.
Trong một phòng bao.
Đậu Minh Hà đẩy cửa đi vào thì thấy chỉ có một người ở bên trong, người này đeo kính gọng vàng trông rất nho nhã.
Đậu Minh Hà không thể thả lỏng được.
Người này mà đến tìm ông ta bàn chuyện là có biến rồi.
Điều quan trọng là mai chính là ngày mời thầu thứ hai của dự án đảo Lâm An rồi, tối nay người này lại đến tìm ông ta là có ý đồ rồi đây.
“Minh Hà, anh đến rồi đấy à, mau ngồi đi!”
Đó không phải ai khác, mà chính là thị trưởng Ninh Quảng Sênh của Ma Đô.
Anh ta càng khách sáo với Đậu Minh Hà thì ông ta càng thấy mất tự nhiên.
“Sao hôm nay thị trưởng Ninh lại rảnh rang mời tôi đi ăn uống thế này!”
Đậu Minh Hà vừa ngồi xuống vừa bình thản nói.
“Sao anh lại nói thế! Hồi nhỏ, chúng ta chơi chung suốt còn gì! Có thế nào thì mình vẫn phải giữ quan hệ với nhau nhé!”
Ninh Quảng Sênh vừa khách sáo nói vừa mở rượu rồi rót hai ly đầy.
“Rượu tôi mang từ nhà đến đấy, uống được phết, anh thử đi!”
Bữa ăn chỉ có hai người nên đồ ăn cũng không quá nhiều.
Nhưng không ít người trong giới thương nhân quyền quý ở Ma Đô lại vô cùng khao khát được tham gia vào bữa tiệc này.
Song, chỉ có riêng Đậu Minh Hà là không thích.
Mời nhau là phải chén đầy!
Nếu không uống thì e không bàn chuyện tiếp được.
Thấy Đậu Minh Hà có vẻ suy tư, Ninh Quảng Sênh cười nói: “Minh Hà, anh chê rượu của tôi đấy à? Mà cũng đúng thôi, giờ anh là ông chủ lớn rồi, chắc chắn chai rượu này của tôi không sánh được với thân phận của anh”.
Thật ra chai rượu này không hề rẻ, giá bán trên thị trường cũng phải hơn một nghìn.
Song với Đậu Minh Hà thì nó không là gì cả.
Đương nhiên, đây không phải vấn đề của chai rượu.
Dù rượu mà Ninh Quảng Sênh mời chỉ là loại bán đại trà ngoài thị trường với giá mấy chục một chai thì vẫn quý hơn tất cả các hãng rượu lớn.
Điều khiến Đậu Minh Hà thấy mất tự nhiên là rốt cuộc hôm nay, Ninh Quảng Sênh tìm gặp ông ta là có mục đích gì?
Đúng là hai bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, nhưng đó là chuyện của mấy chục năm về trước rồi.
Giờ tình bạn của họ còn nhạt hơn nước ốc.
“Sao thị trưởng Ninh lại nói vậy, được uống rượu của anh là vinh hạnh của tôi”.
“Nào, uống!”
Nước đến đâu, bắc cầu đến đấy!
Dù Ninh Quảng Sênh tìm ông ta có chuyện gì thì cứ uống xong là biết ngay.
Nửa tiếng sau, hai người đã uống hết nửa chai rượu.
Sau đó, họ đã bỏ bát đũa xuống.
Ninh Quảng Sênh cởi áo khoác ngoài ra rồi sắn ống tay áo sơ mi lên, thoạt nhìn trông rất thoải mái.
Anh ta lấy một bao thuốc ra rồi tự châm cho mình một điếu, sau đó đưa một điếu cho Đậu Minh Hà.
Sau khi nhả ra một làn khói, Ninh Quảng Sênh mới chậm rãi nói: “Minh Hà này, hay anh bỏ dự án đảo Lâm An đi, mai này có dự án nào ngon, tôi sẽ cân nhắc đền bù cho anh”.
Rầm!
Đậu Minh Hà đảo mắt, hoá ra vì dự án đảo Lâm An.
Lẽ nào Tôn Hàn đã thuyết phục được Ninh Quảng Sênh?
Không thể nào!
“Thị trưởng Ninh, nếu đã công khai mời thầu thì anh còn tìm gặp riêng tôi làm gì? Lẽ nào người phụ nữ đó quan trọng với anh thế sao?”
Đậu Minh Hà không muốn Ninh Quảng Sênh mất vui, nhưng cũng không thể đồng ý ngay.
Dựa vào đâu chứ?
Vì dự án này, nhà họ Đậu cũng đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức, dù Ninh Quảng Sênh có là thị trưởng thì cũng không thể bắt họ rút lui chỉ với một câu nói được.
Còn ai đã nhờ Ninh Quảng Sênh ra mặt thì Đậu Minh Hà thoáng nghĩ là biết chỉ có thể là Đỗ Tiên.
“Quan hệ của tôi với Đỗ Tiên không phức tạp như anh nghĩ đâu, đúng là tôi đã giúp cô ấy khá nhiều việc, nhưng chắc chắn không làm gì quá đáng”.
Ninh Quảng Sênh cũng biết yêu cầu của mình hơi bắt bí người ta, Đậu Minh Hà không vui cũng là chuyện bình thường nên anh ta cũng không nổi giận.
Ninh Quảng Sênh nói tiếp: “Đúng là Đỗ Tiên đã nhờ tôi ra mặt chuyện này, nhưng tôi cũng không hoàn toàn vì nể mặt cô ấy nên mới tới tìm anh đâu”.
“Nói chứ, anh hiểu gì về Tôn Hàn?”
Tôn Hàn?
“Cậu ta là ngũ công tử bị thất lạc bên ngoài của nhà họ Tôn, mấy tháng gần đây mới về nhà”.
Đậu Minh Hà đáp.
“Xem ra Tôn Đạo Viễn đã kể cho anh rồi hả, nhưng họ cũng không biết quá rõ về Tôn Hàn đâu. Vậy để tôi nói cho anh biết nhé, Tôn Hàn này không phải người đơn giản đâu, nửa năm trước, anh ta còn là công tử của Thiên Cửu Môn ở Tây Nam, hơn nữa còn đánh bại quân vương của thế giới ngầm là Giang Lệ đấy”.
“Công Tử Minh ở Thượng Kinh, Thiên Cửu Môn ở Tây Nam, thương hội ba tỉnh Đông Bắc và Bắc Vương Điện ở phía Bắc đều là các thế lực lớn nổi tiếng của nước ta cả”.
“Trước khi Tôn Hàn về Thượng Kinh, cậu ta chính là bá chủ của một trong số các thế lực đó”.
Ninh Quảng Sênh gần như không cho Đậu Minh Hà cơ hội lên tiếng.
Anh ta tiếp tục: “Chính Tôn Hàn đã đánh gãy chân Đường Triều Bính. Sau này, cậu ta về Thượng Kinh nên đã từ chức công tử của Thiên Cửu Môn. Nhưng vừa tới Thượng Kinh, cậu ta đã bắt tay làm hoà với Giang Lệ và trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử! So ra thì Thiên Tử không thua gì bất động sản Thánh Thạch đâu”.
“Nếu thế vẫn chưa đủ thì để tôi kể cho anh nghe thêm một chuyện này nữa. Quân khu phía Bắc còn muốn mời Tôn Hàn nhập ngũ để tiếp bước bố cậu ta, sau này sẽ trờ thành tổng tư lệnh số một của đất nước!”
Sau khi gần hút hết điếu thuốc, Ninh Quảng Sênh tiện tay dập vào gạy tàn rồi nói tiếp: “Minh Hà, bối cảnh của Tôn Hàn không hề đơn giản đâu. Cậu ta vừa có tài năng, bản lĩnh, lại có cả gia cảnh. Mấy tỷ mà mua được thiện cảm của người ta thì tôi nghĩ anh nên đồng ý”.
“Nếu giờ mà đắc tội với cậu ta, nói thật chứ, một khi cậu ta dùng thủ đoạn nham hiểm nào đó, đến tôi còn phải cân nhắc đây này”.
Đậu Minh Hà có vẻ hơi hoảng, những chuyện mà Ninh Quảng Sênh kể gần như doạ ông ta sợ hết hồn hết vía.
Ông ta không ngờ Tôn Hàn lại đáng sợ như vậy!
Vậy thì ông ta nên làm theo ý của anh sẽ tốt hơn.
Vì không thể đắc tội với nhân vật này được.
Mai lại tới ngày mời thầu rồi.
Nếu hai công ty vẫn tiếp tục tranh giành với nhau thì kết quả cuối cùng là cả hai đều thiệt.
Cùng lúc đó, lời uy hiếp của Tôn Hàn vẫn văng vẳng bên tai, dù không muốn nhưng Đậu Minh Hà cũng vẫn phải lưu ý.
Rốt cuộc Tôn Hàn đang khoác lác, hay thật sự có khả năng quyết định vấn đề lựa chọn của chính quyền Ma Đô đây.
Ví dụ anh thật sự có bản lĩnh ấy, thì thậm chí ông ta sẽ không lấy hai tỷ nữa để tránh phải đắc tội với Tôn Hàn.
Không phải Đậu Minh Hà không tin hai bố con Tôn Đạo Viễn, mà ông ta thấy họ rất vô dụng.
Bố con họ cũng là người nhà họ Tôn ở Thượng Kinh đấy, nhưng ngoài cái lẻo mép ra thì không còn tài cán gì nữa.
Ngược lại, Tôn Hàn lại cho ông ta cảm giác anh là một ông trùm hô mưa gọi gió trong lĩnh vực kinh doanh.
Tâm tư kín đáo, thái độ quyết liệt!
Đúng lúc Đậu Minh Hà đứng dậy chuẩn đi rời khỏi phòng làm việc thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đó là chuông của chiếc điện thoại trên bàn.
Ông ta lập tức nghe máy.
Bên trong vang lên một giọng nói rất khách sáo.
“Minh Hà, anh em mình lâu lắm không gặp nhau rồi. Đi uống vài chén không?”
Dù giọng nói ấy khách sáo, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Đây là người mà Đậu Minh Hà có muốn từ chối cũng không được.
Một tiếng sau.
Tại khách sạn Lệ Lan.
Trong một phòng bao.
Đậu Minh Hà đẩy cửa đi vào thì thấy chỉ có một người ở bên trong, người này đeo kính gọng vàng trông rất nho nhã.
Đậu Minh Hà không thể thả lỏng được.
Người này mà đến tìm ông ta bàn chuyện là có biến rồi.
Điều quan trọng là mai chính là ngày mời thầu thứ hai của dự án đảo Lâm An rồi, tối nay người này lại đến tìm ông ta là có ý đồ rồi đây.
“Minh Hà, anh đến rồi đấy à, mau ngồi đi!”
Đó không phải ai khác, mà chính là thị trưởng Ninh Quảng Sênh của Ma Đô.
Anh ta càng khách sáo với Đậu Minh Hà thì ông ta càng thấy mất tự nhiên.
“Sao hôm nay thị trưởng Ninh lại rảnh rang mời tôi đi ăn uống thế này!”
Đậu Minh Hà vừa ngồi xuống vừa bình thản nói.
“Sao anh lại nói thế! Hồi nhỏ, chúng ta chơi chung suốt còn gì! Có thế nào thì mình vẫn phải giữ quan hệ với nhau nhé!”
Ninh Quảng Sênh vừa khách sáo nói vừa mở rượu rồi rót hai ly đầy.
“Rượu tôi mang từ nhà đến đấy, uống được phết, anh thử đi!”
Bữa ăn chỉ có hai người nên đồ ăn cũng không quá nhiều.
Nhưng không ít người trong giới thương nhân quyền quý ở Ma Đô lại vô cùng khao khát được tham gia vào bữa tiệc này.
Song, chỉ có riêng Đậu Minh Hà là không thích.
Mời nhau là phải chén đầy!
Nếu không uống thì e không bàn chuyện tiếp được.
Thấy Đậu Minh Hà có vẻ suy tư, Ninh Quảng Sênh cười nói: “Minh Hà, anh chê rượu của tôi đấy à? Mà cũng đúng thôi, giờ anh là ông chủ lớn rồi, chắc chắn chai rượu này của tôi không sánh được với thân phận của anh”.
Thật ra chai rượu này không hề rẻ, giá bán trên thị trường cũng phải hơn một nghìn.
Song với Đậu Minh Hà thì nó không là gì cả.
Đương nhiên, đây không phải vấn đề của chai rượu.
Dù rượu mà Ninh Quảng Sênh mời chỉ là loại bán đại trà ngoài thị trường với giá mấy chục một chai thì vẫn quý hơn tất cả các hãng rượu lớn.
Điều khiến Đậu Minh Hà thấy mất tự nhiên là rốt cuộc hôm nay, Ninh Quảng Sênh tìm gặp ông ta là có mục đích gì?
Đúng là hai bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, nhưng đó là chuyện của mấy chục năm về trước rồi.
Giờ tình bạn của họ còn nhạt hơn nước ốc.
“Sao thị trưởng Ninh lại nói vậy, được uống rượu của anh là vinh hạnh của tôi”.
“Nào, uống!”
Nước đến đâu, bắc cầu đến đấy!
Dù Ninh Quảng Sênh tìm ông ta có chuyện gì thì cứ uống xong là biết ngay.
Nửa tiếng sau, hai người đã uống hết nửa chai rượu.
Sau đó, họ đã bỏ bát đũa xuống.
Ninh Quảng Sênh cởi áo khoác ngoài ra rồi sắn ống tay áo sơ mi lên, thoạt nhìn trông rất thoải mái.
Anh ta lấy một bao thuốc ra rồi tự châm cho mình một điếu, sau đó đưa một điếu cho Đậu Minh Hà.
Sau khi nhả ra một làn khói, Ninh Quảng Sênh mới chậm rãi nói: “Minh Hà này, hay anh bỏ dự án đảo Lâm An đi, mai này có dự án nào ngon, tôi sẽ cân nhắc đền bù cho anh”.
Rầm!
Đậu Minh Hà đảo mắt, hoá ra vì dự án đảo Lâm An.
Lẽ nào Tôn Hàn đã thuyết phục được Ninh Quảng Sênh?
Không thể nào!
“Thị trưởng Ninh, nếu đã công khai mời thầu thì anh còn tìm gặp riêng tôi làm gì? Lẽ nào người phụ nữ đó quan trọng với anh thế sao?”
Đậu Minh Hà không muốn Ninh Quảng Sênh mất vui, nhưng cũng không thể đồng ý ngay.
Dựa vào đâu chứ?
Vì dự án này, nhà họ Đậu cũng đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức, dù Ninh Quảng Sênh có là thị trưởng thì cũng không thể bắt họ rút lui chỉ với một câu nói được.
Còn ai đã nhờ Ninh Quảng Sênh ra mặt thì Đậu Minh Hà thoáng nghĩ là biết chỉ có thể là Đỗ Tiên.
“Quan hệ của tôi với Đỗ Tiên không phức tạp như anh nghĩ đâu, đúng là tôi đã giúp cô ấy khá nhiều việc, nhưng chắc chắn không làm gì quá đáng”.
Ninh Quảng Sênh cũng biết yêu cầu của mình hơi bắt bí người ta, Đậu Minh Hà không vui cũng là chuyện bình thường nên anh ta cũng không nổi giận.
Ninh Quảng Sênh nói tiếp: “Đúng là Đỗ Tiên đã nhờ tôi ra mặt chuyện này, nhưng tôi cũng không hoàn toàn vì nể mặt cô ấy nên mới tới tìm anh đâu”.
“Nói chứ, anh hiểu gì về Tôn Hàn?”
Tôn Hàn?
“Cậu ta là ngũ công tử bị thất lạc bên ngoài của nhà họ Tôn, mấy tháng gần đây mới về nhà”.
Đậu Minh Hà đáp.
“Xem ra Tôn Đạo Viễn đã kể cho anh rồi hả, nhưng họ cũng không biết quá rõ về Tôn Hàn đâu. Vậy để tôi nói cho anh biết nhé, Tôn Hàn này không phải người đơn giản đâu, nửa năm trước, anh ta còn là công tử của Thiên Cửu Môn ở Tây Nam, hơn nữa còn đánh bại quân vương của thế giới ngầm là Giang Lệ đấy”.
“Công Tử Minh ở Thượng Kinh, Thiên Cửu Môn ở Tây Nam, thương hội ba tỉnh Đông Bắc và Bắc Vương Điện ở phía Bắc đều là các thế lực lớn nổi tiếng của nước ta cả”.
“Trước khi Tôn Hàn về Thượng Kinh, cậu ta chính là bá chủ của một trong số các thế lực đó”.
Ninh Quảng Sênh gần như không cho Đậu Minh Hà cơ hội lên tiếng.
Anh ta tiếp tục: “Chính Tôn Hàn đã đánh gãy chân Đường Triều Bính. Sau này, cậu ta về Thượng Kinh nên đã từ chức công tử của Thiên Cửu Môn. Nhưng vừa tới Thượng Kinh, cậu ta đã bắt tay làm hoà với Giang Lệ và trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử! So ra thì Thiên Tử không thua gì bất động sản Thánh Thạch đâu”.
“Nếu thế vẫn chưa đủ thì để tôi kể cho anh nghe thêm một chuyện này nữa. Quân khu phía Bắc còn muốn mời Tôn Hàn nhập ngũ để tiếp bước bố cậu ta, sau này sẽ trờ thành tổng tư lệnh số một của đất nước!”
Sau khi gần hút hết điếu thuốc, Ninh Quảng Sênh tiện tay dập vào gạy tàn rồi nói tiếp: “Minh Hà, bối cảnh của Tôn Hàn không hề đơn giản đâu. Cậu ta vừa có tài năng, bản lĩnh, lại có cả gia cảnh. Mấy tỷ mà mua được thiện cảm của người ta thì tôi nghĩ anh nên đồng ý”.
“Nếu giờ mà đắc tội với cậu ta, nói thật chứ, một khi cậu ta dùng thủ đoạn nham hiểm nào đó, đến tôi còn phải cân nhắc đây này”.
Đậu Minh Hà có vẻ hơi hoảng, những chuyện mà Ninh Quảng Sênh kể gần như doạ ông ta sợ hết hồn hết vía.
Ông ta không ngờ Tôn Hàn lại đáng sợ như vậy!
Vậy thì ông ta nên làm theo ý của anh sẽ tốt hơn.
Vì không thể đắc tội với nhân vật này được.
Bình luận facebook