Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 546: Giông bão qua đi
“Mau mời vào!”
Diệp Hà Sơn đứng bật dậy với vẻ hoạt bát.
Ban nãy, ông ấy còn đang lo sau khi giành được dự án đảo Lâm An rồi, Tôn Phát Tài sẽ bị lợi nhuận của dự án che mờ mắt, sau đó không đồng ý phối hợp với Tôn Hàn để giúp nhà họ Diệp vượt qua khó khăn nữa thì phải làm sao?
Nhưng hiện giờ, buổi mời thầu mới kết thúc chưa được hai tiếng mà Tôn Phát Tài và Tôn Hàn đã đến tìm ông ấy rồi, chứng tỏ khả năng mà ông ấy vừa nghĩ là rất thấp.
Tôn Hàn đúng là cứu tinh của nhà họ Diệp!
“Chào ông Diệp!”
“Đây là cậu Diệp đúng không, quả là nhân tài!”
Vừa vào phòng khách, Tôn Phát Tài đã vô cùng khách sáo và bình dị, chứ không hề kiểu cách chút nào.
“Ông chủ Tôn mới là nhân tài, hai ông cháu tôi không bì kịp được! Tiên Duyệt, mau chào ông chủ Tôn đi!”
Diệp Hà Sơn cười lớn nói.
“Chào ông chủ Tôn!”
Diệp Tiên Duyệt vội vàng chào hỏi.
“Được rồi ông, chú Tôn đây cũng là người mình cả, mọi người đừng khách sáo nữa! Mau ngồi xuống nói chuyện đi ạ!”
Tôn Hàn lên tiếng vì muốn đi vào chủ đề chính luôn.
“Được!”
Lý do Tôn Phát Tài và Tôn Hàn đến đây hôm nay đã quá rõ ràng rồi nên họ cũng không cần giải thích nhiều nữa.
Vừa ngồi xuống một cái, Tôn Phát Tài không lòng vòng mà nói thẳng luôn: “Lần này, Long Phong đã giành được dự án đảo Lâm An, chúng tôi muốn hợp tác với bất động sản Diệp Thị, mượn lực của Diệp Thị để hoàn thành dự án này! Không biết ông Diệp thấy sao?”
Hiểu theo cách khác thì giờ nhà họ Diệp đang mang tiếng xấu nên không thể tiếp tục thi công dự án này nữa.
Tuy nhiên, dù Long Phong đã giành được dự án này về tay, nhưng cũng có vài vấn đề khúc mắc.
Long Phong chưa có gốc rễ gì ở Ma Đô cả, nếu muốn tự làm thì cần sắp đặt mọi thứ lại từ đầu ở đây, máy móc phải mua mới, đội nhân công cũng phải xây dựng lại, sau đó còn phải liên hệ với bên cung cấp vật liệu xây dựng cùng đủ mọi việc tốn nhiều chi phí khác.
Nhưng nếu họ dùng luôn sức của nhà họ Diệp thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Thật ra, Long Phong chỉ đứng tên dự án này thôi, còn nhà họ Diệp vẫn sẽ tiếp tục thi công.
Đây không phải dự định mới, mà trước đó Tôn Hàn đã nói qua với Diệp Hà Sơn rồi, nên bây giờ ông ấy cũng không quá ngạc nhiên.
Nên chỉ có Diệp Tiên Duyệt là ngơ ngác thôi.
Nhưng thương trường như chiến trường, Diệp Hà Sơn không vui vẻ đồng ý ngay mà cười nói: “Không biết ông chủ Tôn định hợp tác thế nào?”
Thật lòng mà nói, nếu không có Tôn Hàn làm trung gian thì Tôn Phát Tài mà đến đây mời hợp tác, có lẽ Diệp Hà Sơn sẽ nghĩ ông ta định thôn tín việc kinh doanh của Diệp Thị cũng nên.
Đây không phải lòng tiểu nhân, mà khả năng này là rất cao.
Thử nghĩ mà xem, Long Phong lấy danh nghĩa dùng người của Diệp Thị để hoàn thành dự án. Họ trả thù lao cho đội ngũ công nhân cao hơn, hứa hẹn cho các chủ quản nhiều hơn, có lẽ sau khi dự án hoàn thành, đội ngũ nhân lực mà Diệp Thị mất bao công sức gây dựng sẽ chuyển hết sang làm cho Long Phong mất.
Nếu không phải Diệp Thị đang gặp khó khăn, hơn nữa Tôn Hàn cũng không làm chuyện bậy bạ và đây là cách duy nhất để Diệp Thị vượt qua được cơn phong bao này thì chưa chắc Diệp Hà Sơn đã đồng ý hợp tác.
Nếu Tôn Phát Tài đến đây bàn chuyện với ý định đó, chỉ cần Diệp Hà Sơn đồng ý một cái là Diệp Thị sẽ bị nuốt trọn luôn.
Tôn Phát Tài là ông trùm của ngành bất động sản nên hoàn toàn có thể hiểu được nỗi lo của Diệp Hà Sơn.
Ông ta cười nói: “Các điều khoản hợp tác cụ thể thì nhiều lắm, nhưng tôi nói thật, Long Phong cố giành lấy dự án này về không phải vì tiền đâu”.
“Cho nên ông Diệp không cần phải lo. Dù ông không tin một người ngoài như tôi thì cũng phải tin cháu rể của mình chứ!”
“Theo ý định của tôi và Tôn Hàn thì đầu tiên, chúng ta sẽ giải quyết vấn đề nợ nần của Diệp Thị trước. Cách làm của chúng tôi là…”
Tôn Phát Tài giải thích qua một lượt, đại ý là phải giảm giá thuê nhân công và thương lượng giảm giá với bên cung cấp nguyên vật liệu.
Nếu năm nay, các công trình thi công đều khởi sắc thì làm vậy không được, chắc chắn các nhân công sẽ không đồng ý.
Nhưng mấy năm nay, ngành này đang rất tiêu điều.
Chỉ cần giữ mức tiền lương hợp lý thì các nhân công sẽ đồng ý thôi.
Còn phía bên cung ứng nguyên vật liệu, để đảm bảo lợi nhuận thì họ cũng sẽ gật đầu.
Khoản nợ hơn 100 tỷ mà Diệp Thị nợ bên ngoài có tiền lương của nhân công và tiền nhập nguyên vật liệu.
Ý định của Tôn Phát Tài là hạ thấp giá xuống, thậm chí thấp hơn cả giá niêm yết luôn.
Miễn sao vẫn trong phạm vi chấp nhận được là ổn!
Tuy nhiên, nhân công tiếp tục làm dự án đảo Lâm An và bên cung cấp nguyên vật liệu có thể thuận lợi nhận được tiền nợ của Diệp Thị.
Như vậy tính tổng lại thì khoản nợ của Diệp Thị đã giảm bớt rồi.
Vậy là đã tiết kiệm được ít nhất mấy tỷ, từng đó cũng có thể giúp Diệp Thị giảm bớt nợ nần.
Còn đống nguyên vật liệu đang đắp chiếu của Diệp Thị, Tôn Phát Tài sẽ mua lại với giá gốc, như vậy cũng trả lại được cho họ hơn mười tỷ.
Nếu không Diệp Thị chỉ còn cách bán thống bán tháo, hoặc để cho chúng mục nát ra thôi.
Điểm này cũng đã giúp Diệp Thị diệt trừ được một mối lo.
Nếu làm xong được hai việc này thì Diệp Thị có thể trả được hết nợ bên ngoài, hơn nữa còn có thể dư ra khoảng chục tỷ.
Cuối cùng Long Phong chỉ ra mặt nhận dự án, còn bên thi công thì vẫn là Diệp Thị.
Nếu dự án hoàn thành thuận lợi, họ dự tính Diệp Thị sẽ kiếm được gần hai mươi tỷ.
Như vậy thì Diệp Thị chỉ còn nợ các ngân hàng hơn hai mươi tỷ nữa thôi.
Ngần đó thì tự Diệp Hà Sơn sẽ có cách để giải quyết.
Đây là cách giảm thiểu thiệt hại nhất mà Tôn Hàn và Tôn Phát Tài có thể nghĩ ra.
Nghe các phân tích của Tôn Phát Tài xong, cuối cùng thì Diệp Hà Sơn cũng bỏ được tảng đá nặng trong lòng xuống. Nếu làm được như vậy thì cuối cùng Diệp Thị cũng tìm được cơ hội sống trong cơn khủng hoảng này rồi.
Diệp Hà Sơn cảm ơn một cách chân thành: “Ông chủ Tôn, tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa! Chúng ta cứ quyết định vậy đi, sau này anh sẽ là ân nhân lớn của nhà họ Diệp chúng tôi”.
Có thể nói Tôn Phát Tài quyết định làm vậy đồng nghĩa với việc Long Phong sẽ chẳng kiếm được gì từ dự án này, ông ta mạo hiểm tham gia vào vụ này chỉ với mục đích là giúp nhà họ Diệp thôi.
Công ơn này cũng lớn đấy!
Tôn Phát Tài mỉm cười rồi nói: “Nếu thế thì ông phải cảm ơn Tôn Hàn, nói hơi khó nghe chứ dù tôi và ông Diệp cũng có biết nhau, nhưng thật ra cũng có thân thiết gì đâu. Nếu không vì Tôn Hàn nhờ vả thì tôi cũng không giúp nhà họ Diệp đâu”.
“Đúng, đúng!”
“Được rồi, ông Diệp, chúng ta phải xúc tiến nhanh lên, ký hợp đồng càng nhanh càng tốt”.
“Mau khởi động lại dự án rồi hoàn thành sớm đi cho bớt lo!”
Việc chính đã xong, Tôn Phát Tài chỉ nói thêm vài câu rồi đứng dậy ra về cùng Tôn Hàn.
Việc đến nước này có thể coi là mỹ mãn rồi.
Nếu không có gì bất trắc, thì chắc chắn nguy cơ của nhà họ Diệp sẽ được giải trừ.
Còn về phần danh tiếng thì họ phải tự nghĩ cách thôi.
Với tình hình hiện nay, họ không phải tuyên bố phá sản vì nợ nần chồng chất đã là chuyện khó tin rồi.
Chứ còn mong muốn xa vời gì nữa.
Diệp Hà Sơn đứng bật dậy với vẻ hoạt bát.
Ban nãy, ông ấy còn đang lo sau khi giành được dự án đảo Lâm An rồi, Tôn Phát Tài sẽ bị lợi nhuận của dự án che mờ mắt, sau đó không đồng ý phối hợp với Tôn Hàn để giúp nhà họ Diệp vượt qua khó khăn nữa thì phải làm sao?
Nhưng hiện giờ, buổi mời thầu mới kết thúc chưa được hai tiếng mà Tôn Phát Tài và Tôn Hàn đã đến tìm ông ấy rồi, chứng tỏ khả năng mà ông ấy vừa nghĩ là rất thấp.
Tôn Hàn đúng là cứu tinh của nhà họ Diệp!
“Chào ông Diệp!”
“Đây là cậu Diệp đúng không, quả là nhân tài!”
Vừa vào phòng khách, Tôn Phát Tài đã vô cùng khách sáo và bình dị, chứ không hề kiểu cách chút nào.
“Ông chủ Tôn mới là nhân tài, hai ông cháu tôi không bì kịp được! Tiên Duyệt, mau chào ông chủ Tôn đi!”
Diệp Hà Sơn cười lớn nói.
“Chào ông chủ Tôn!”
Diệp Tiên Duyệt vội vàng chào hỏi.
“Được rồi ông, chú Tôn đây cũng là người mình cả, mọi người đừng khách sáo nữa! Mau ngồi xuống nói chuyện đi ạ!”
Tôn Hàn lên tiếng vì muốn đi vào chủ đề chính luôn.
“Được!”
Lý do Tôn Phát Tài và Tôn Hàn đến đây hôm nay đã quá rõ ràng rồi nên họ cũng không cần giải thích nhiều nữa.
Vừa ngồi xuống một cái, Tôn Phát Tài không lòng vòng mà nói thẳng luôn: “Lần này, Long Phong đã giành được dự án đảo Lâm An, chúng tôi muốn hợp tác với bất động sản Diệp Thị, mượn lực của Diệp Thị để hoàn thành dự án này! Không biết ông Diệp thấy sao?”
Hiểu theo cách khác thì giờ nhà họ Diệp đang mang tiếng xấu nên không thể tiếp tục thi công dự án này nữa.
Tuy nhiên, dù Long Phong đã giành được dự án này về tay, nhưng cũng có vài vấn đề khúc mắc.
Long Phong chưa có gốc rễ gì ở Ma Đô cả, nếu muốn tự làm thì cần sắp đặt mọi thứ lại từ đầu ở đây, máy móc phải mua mới, đội nhân công cũng phải xây dựng lại, sau đó còn phải liên hệ với bên cung cấp vật liệu xây dựng cùng đủ mọi việc tốn nhiều chi phí khác.
Nhưng nếu họ dùng luôn sức của nhà họ Diệp thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Thật ra, Long Phong chỉ đứng tên dự án này thôi, còn nhà họ Diệp vẫn sẽ tiếp tục thi công.
Đây không phải dự định mới, mà trước đó Tôn Hàn đã nói qua với Diệp Hà Sơn rồi, nên bây giờ ông ấy cũng không quá ngạc nhiên.
Nên chỉ có Diệp Tiên Duyệt là ngơ ngác thôi.
Nhưng thương trường như chiến trường, Diệp Hà Sơn không vui vẻ đồng ý ngay mà cười nói: “Không biết ông chủ Tôn định hợp tác thế nào?”
Thật lòng mà nói, nếu không có Tôn Hàn làm trung gian thì Tôn Phát Tài mà đến đây mời hợp tác, có lẽ Diệp Hà Sơn sẽ nghĩ ông ta định thôn tín việc kinh doanh của Diệp Thị cũng nên.
Đây không phải lòng tiểu nhân, mà khả năng này là rất cao.
Thử nghĩ mà xem, Long Phong lấy danh nghĩa dùng người của Diệp Thị để hoàn thành dự án. Họ trả thù lao cho đội ngũ công nhân cao hơn, hứa hẹn cho các chủ quản nhiều hơn, có lẽ sau khi dự án hoàn thành, đội ngũ nhân lực mà Diệp Thị mất bao công sức gây dựng sẽ chuyển hết sang làm cho Long Phong mất.
Nếu không phải Diệp Thị đang gặp khó khăn, hơn nữa Tôn Hàn cũng không làm chuyện bậy bạ và đây là cách duy nhất để Diệp Thị vượt qua được cơn phong bao này thì chưa chắc Diệp Hà Sơn đã đồng ý hợp tác.
Nếu Tôn Phát Tài đến đây bàn chuyện với ý định đó, chỉ cần Diệp Hà Sơn đồng ý một cái là Diệp Thị sẽ bị nuốt trọn luôn.
Tôn Phát Tài là ông trùm của ngành bất động sản nên hoàn toàn có thể hiểu được nỗi lo của Diệp Hà Sơn.
Ông ta cười nói: “Các điều khoản hợp tác cụ thể thì nhiều lắm, nhưng tôi nói thật, Long Phong cố giành lấy dự án này về không phải vì tiền đâu”.
“Cho nên ông Diệp không cần phải lo. Dù ông không tin một người ngoài như tôi thì cũng phải tin cháu rể của mình chứ!”
“Theo ý định của tôi và Tôn Hàn thì đầu tiên, chúng ta sẽ giải quyết vấn đề nợ nần của Diệp Thị trước. Cách làm của chúng tôi là…”
Tôn Phát Tài giải thích qua một lượt, đại ý là phải giảm giá thuê nhân công và thương lượng giảm giá với bên cung cấp nguyên vật liệu.
Nếu năm nay, các công trình thi công đều khởi sắc thì làm vậy không được, chắc chắn các nhân công sẽ không đồng ý.
Nhưng mấy năm nay, ngành này đang rất tiêu điều.
Chỉ cần giữ mức tiền lương hợp lý thì các nhân công sẽ đồng ý thôi.
Còn phía bên cung ứng nguyên vật liệu, để đảm bảo lợi nhuận thì họ cũng sẽ gật đầu.
Khoản nợ hơn 100 tỷ mà Diệp Thị nợ bên ngoài có tiền lương của nhân công và tiền nhập nguyên vật liệu.
Ý định của Tôn Phát Tài là hạ thấp giá xuống, thậm chí thấp hơn cả giá niêm yết luôn.
Miễn sao vẫn trong phạm vi chấp nhận được là ổn!
Tuy nhiên, nhân công tiếp tục làm dự án đảo Lâm An và bên cung cấp nguyên vật liệu có thể thuận lợi nhận được tiền nợ của Diệp Thị.
Như vậy tính tổng lại thì khoản nợ của Diệp Thị đã giảm bớt rồi.
Vậy là đã tiết kiệm được ít nhất mấy tỷ, từng đó cũng có thể giúp Diệp Thị giảm bớt nợ nần.
Còn đống nguyên vật liệu đang đắp chiếu của Diệp Thị, Tôn Phát Tài sẽ mua lại với giá gốc, như vậy cũng trả lại được cho họ hơn mười tỷ.
Nếu không Diệp Thị chỉ còn cách bán thống bán tháo, hoặc để cho chúng mục nát ra thôi.
Điểm này cũng đã giúp Diệp Thị diệt trừ được một mối lo.
Nếu làm xong được hai việc này thì Diệp Thị có thể trả được hết nợ bên ngoài, hơn nữa còn có thể dư ra khoảng chục tỷ.
Cuối cùng Long Phong chỉ ra mặt nhận dự án, còn bên thi công thì vẫn là Diệp Thị.
Nếu dự án hoàn thành thuận lợi, họ dự tính Diệp Thị sẽ kiếm được gần hai mươi tỷ.
Như vậy thì Diệp Thị chỉ còn nợ các ngân hàng hơn hai mươi tỷ nữa thôi.
Ngần đó thì tự Diệp Hà Sơn sẽ có cách để giải quyết.
Đây là cách giảm thiểu thiệt hại nhất mà Tôn Hàn và Tôn Phát Tài có thể nghĩ ra.
Nghe các phân tích của Tôn Phát Tài xong, cuối cùng thì Diệp Hà Sơn cũng bỏ được tảng đá nặng trong lòng xuống. Nếu làm được như vậy thì cuối cùng Diệp Thị cũng tìm được cơ hội sống trong cơn khủng hoảng này rồi.
Diệp Hà Sơn cảm ơn một cách chân thành: “Ông chủ Tôn, tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa! Chúng ta cứ quyết định vậy đi, sau này anh sẽ là ân nhân lớn của nhà họ Diệp chúng tôi”.
Có thể nói Tôn Phát Tài quyết định làm vậy đồng nghĩa với việc Long Phong sẽ chẳng kiếm được gì từ dự án này, ông ta mạo hiểm tham gia vào vụ này chỉ với mục đích là giúp nhà họ Diệp thôi.
Công ơn này cũng lớn đấy!
Tôn Phát Tài mỉm cười rồi nói: “Nếu thế thì ông phải cảm ơn Tôn Hàn, nói hơi khó nghe chứ dù tôi và ông Diệp cũng có biết nhau, nhưng thật ra cũng có thân thiết gì đâu. Nếu không vì Tôn Hàn nhờ vả thì tôi cũng không giúp nhà họ Diệp đâu”.
“Đúng, đúng!”
“Được rồi, ông Diệp, chúng ta phải xúc tiến nhanh lên, ký hợp đồng càng nhanh càng tốt”.
“Mau khởi động lại dự án rồi hoàn thành sớm đi cho bớt lo!”
Việc chính đã xong, Tôn Phát Tài chỉ nói thêm vài câu rồi đứng dậy ra về cùng Tôn Hàn.
Việc đến nước này có thể coi là mỹ mãn rồi.
Nếu không có gì bất trắc, thì chắc chắn nguy cơ của nhà họ Diệp sẽ được giải trừ.
Còn về phần danh tiếng thì họ phải tự nghĩ cách thôi.
Với tình hình hiện nay, họ không phải tuyên bố phá sản vì nợ nần chồng chất đã là chuyện khó tin rồi.
Chứ còn mong muốn xa vời gì nữa.
Bình luận facebook