Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 250-253
Chương 249: Chiến với bầy hổ
Và khi con Kim Giáp Hổ kia xuất hiện, hai người phụ nữ Lương Nghiên và Diệp Khuynh Thanh cũng chết lặng.
U là trời.
Đây là loại quái vật gì đây?
Một tiếng gầm rú là có thể dọa lui được hổ Đông Bắc, vua của muôn loài sao? Vậy thì lực chiến phải mạnh cỡ nào chứ?
Rất nhanh sau, Kim Giáp Hổ đã đưa ra câu trả lời cho bọn họ.
"Gầm!"
Sau khi gầm lên với Lương Siêu một lần nữa, nó lao về phía hắn như tia chớp!
Phạm vi ngàn thước xung quanh đó cũng bị chấn động lên theo từng bước chân của nó!
Lúc cái đuôi khổng lồ kia lơ đãng quét qua, đã trực tiếp chém một cái cây to như cái thùng nước ra thành khúc!
Sức mạnh hủy diệt như vậy quả thực rất đáng sợ!
Giây tiếp theo, Kim Giáp Hổ trực tiếp nhảy lên bầu trời phía trên Lương Siêu, một đôi chân trước to lớn đột nhiên mở ra, muốn đạp hắn chết!
“Anh trai à! Cẩn thận!"
"Lương Siêu, chạy đi!"
Hai cô hét lớn.
Nhưng khi nhìn thấy thân thể của Lương Siêu đang bị thân thể khổng lồ của con Kim Giáp Hổ bao phủ, Diệp Tiêu đắc thắng hừ một tiếng.
"Mới đối đầu đã bị đạp dí thành bánh rồi sao? Ngươi không thể không đánh một trận đàng hoàng ư?”
“Chát!”
Diệp Khuynh Thành trên mặt tràn đầy tức giận mà tát cậu ta một cái, mắng: "Thằng khốn! Ai dạy cho ngươi cái tâm thâm độc như vậy hả!"
Diệp Tiêu đỡ lấy mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Thành không chớp mắt nói: "Chị à, từ nhỏ chị đã luôn cưng chiều chiều chuộng ta, nhưng gần đây lại bởi vì một người ngoài không liên quan, vì một cái tên cuồng mạn mà chị lại tát em!”
"Chẳng lẽ ở trong lòng chị, nam nhân hoang dã này thật sự quan trọng đến vậy sao! Còn quan trọng hơn so với người đệ đệ này ư?!”
"Em trai! Chị. . . "
Diệp Khuynh Thành nhất thời không nói nên lời, Diệp Tiêu không còn tâm trí để nghe nữa, cậu ta vung tay một cách thô bạo với vẻ mặt cáu kỉnh và hung hăng
"Được rồi, đừng nói nhiều lời nữa…”
“Dù sao cái tên đàn ông thối kia của chị đã thành bẹp lép rồi, sau này….”
Lời còn chưa dứt, liền nghe đến một tiếng "Bùm!"! Diệp Tiêu sửng sốt, sau đó nghe được thanh âm, liền thấy con Hổ Giáp Vàng bị ném đi hơn mười thước, hơn nữa khi nhìn Lương Siêu còn phủi phủi tay, vẻ ngoài không vết tích nào, đồng tử của cậu ta lập tức co rút lại!
“Sao, sao vậy được chứ?”
Trước đó nghe Phương Lệ nói là con Kim Giáp Hổ nào cũng nặng hơn vạn kg, vừa nãy đạp hắn không đè chết được Lương Siêu thì cũng đành đi, nhưng bây giờ lại bị Lương Siêu ném đi là sao?
Cái tên này sức mạnh kinh khủng tới vậy sao?
Sau khi con Kim Giáp Hổ kia bị ném bay đi, sắc mặt Lương Siêu lúc này hơi lạnh lại, hoàn toàn không còn ý trơi đùa như trước nữa…
Bởi vì vừa nãy ở trong cơ thể con Kim Giáp Hổ kia, hắn đã cảm nhận được sự dao động của năng lượng huyền bí trong cơ thể!
Điều này có nghĩa là con thú hung dữ này được nuôi dưỡng bởi Huyền Vũ Giả. Và người có khả năng nuôi dạy con thú này tự nhiên sẽ không phải là tên ngốc trả ranh đang tức giận kia.
Cũng không thể là thứ người như Diệp Tiêu có thể thao túng và sai khiến được nó, cho nên chỉ có một khả năng là đã có người âm thầm nhắm vào hắn, mượn tay của Diệp Tiêu để ngầm giết hắn!
Trước giờ hắn ghét nhất chính là loại hành vi cổ quái bỉ ổi như vậy, hắn thấy cực chẳng đáng, sau này nếu đào ra được cái tên có bàn tay độc địa đó thì chắc chắn không cần nói gì nữa, phải chặt đi luôn.
Rống!"
Lúc này Kim Giáp Hổ bị đánh bay đi lại tiếp tục đứng lên, hướng về phía Lương Siêu, làm cho biểu cảm lạnh lùng trên mặt Lương Siêu lại tăng thêm nhiều hơn.
"Tự tìm cái chết."
Hắn thầm hét một tiếng, Lương Siêu vừa động liền biến mất trong nháy mắt, khi xuất hiện trở lại thì đã ở trên đầu con Kim Giáp Vàng kia, trong tay hắn còn xuất hiện ở trong không trung một thanh quang kiếm cỡ lớn phừng bừng chân hỏa.
“Vù!”
Một kiếm đâm ra đã trực tiếp đâm từ mi tâm của con hổ kia rồi xuyên vào cơ thể, máu tươi chảy ra!
Rất nhanh sau, cơ thể khổng lồ của Kim Giáp Hổ dưới sự thiêu đốt mãnh liệt của ngọn lửa tam muội chân hỏa, từ một cơ thể thiêu cháy đến thành tro bụi...
"Anh trai thật lợi hại!"
Lương Nghiên từ buồn bã chuyển sang vui mừng, và ngay lập tức vỗ tay cổ vũ.
Còn Diệp Tiêu thì sau khi sững sờ một lúc, rồi nhìn thấy một nhóm Kim Giáp Hổ từ bốn phương tám hướng từ từ tiến gần lại, thì cậu ta lập tức cười đắc thắng.
Một, hai, ba ...
Mười một con!
Tổng cộng mười một con Kim Giáp Hổ, số lượng này theo cậu ta nghĩ thì dù có bị hao đi nhưng cũng đủ để khiến Lương Siêu chết tươi rồi!
"Rống!"
"Rống rống rống!"
Trong lúc nhất thời, đại địa chấn động, tiếng vang rung trời.
Mười một Kim Giáp Hổ cùng phát động công kích về phía Lương Siêu . Cảnh tượng thật sự có chút ngoạn mục và đồ sộ.
Diệp Tiêu sợ Diệp Khuynh Thành sẽ kinh hãi, đắc thắng nói: “Chị à, yên tâm đi, xe an toàn của chúng ta làm bằng thép đen đặc biệt, hơn nữa bên ngoài xe được sơn bằng một loại hương vị đặc biệt, để đảm bảo rằng những con hổ giáp vàng đó sẽ không đến gần."
Diệp Khuynh Thành nghe vậy không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lương Siêu, người đang cầm thanh kiếm chân hỏa kia và tiến lên một cách không sợ hãi, hắn bắt đầu chiến đấu chống lại hàng chục con Kim Giáp Hổ!
Chỉ có hai từ để mô tả tư thế đó.
Điên cuồng!
Trong suốt thời gian đó, mặc dù hắn liên tục gây thương tích cho những con hổ, nhưng vết thương của chính mình cũng càng ngày càng nhiều.
Quần áo nửa trên người trực tiếp bị xé rách, lộ ra làn da màu đồng cường tráng.
Trên người, lưng, vai, bụng đều có vết móng vuốt sâu...
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Chỉ trong vòng ba đến năm phút, Lương Siêu thoạt nhìn dường như có chút mệt mỏi. Hắn ngày càng trở nên nguy hiểm hơn ...
Bên trong chiếc xe an toàn đặc biệt, Diệp Khuynh Thành ra lệnh cho tài xế lái xe qua, nhưng tài xế không nghe lời cô.
Cuối cùng, Diệp Khuynh Thành còn vật lộn đánh nhau với người lái xe.
Chẳng mấy chốc, nút mở cửa đã bị ai đó chạm vào, khiến cánh cửa nặng nề của chiếc xe an toàn đặc biệt mở ra ngay lập tức khiến cho Diệp Tiêu bất ngờ giật mình.
“Cái đệ, mau lên, mau đóng cửa lại! Nhanh lên..."
Lời còn chưa dứt, tài xế kia đang trong cuộc giằng c đã lơ đãng mà đá một cước vào bụng Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành ôm bụng kêu đau một tiếng sau đó nhanh chóng không chệch tí nào mà trực tiếp ngã ra khỏi cửa. . .
Chương 250: Trò ảo thuật lừa người
“Chị!”
Diệp Tiêu hét lên một tiếng đầy kinh ngạc rồi vội chạy ra cửa để kéo Diệp Khuynh Thành lên.
Khi thấy cánh cổng bắt đầu đóng lại, cậu ta hét lên đầy tức giận với tài xế: “Ông làm cái trò gì vậy! Mau mở cổng ra!”
“Mắt bị mù à! Không thấy xe của chị tôi còn ở bên ngoài sao!”
“Không, không được đâu cậu Diệp!”
Tài xế chỉ vào con hổ kim giáp và nói: “Thật sự quá nguy hiểm. Nếu như có con nào chạy qua mà không đóng cửa lại thì chúng ta đều sẽ phải chết!”
“Ông!”
Dưới tình thế nguy cấp, Diệp Tiêu ngồi xổm xuống và vươn tay túm lấy cổ áo Diệp Khuynh Thành: “Chị, mau, mau lên đây đi! Nguy hiểm lắm!”
Ngay khi cậu ta định kéo Diệp Khuynh Thành lên, đột nhiên cô ta lại hất tay ra!
Sau khi thoát khỏi tay của Diệp Tiêu, cô ta thậm chí còn đi ngược lại về phía đám hổ kim giáp!
“Chị!”
“Chị, chị điên rồi!”
Vừa dứt lời, thanh âm cánh cổng đóng lại vang lên, trong lòng Diệp Tiêu hoàn toàn trống rỗng.
“Tôi ra lệnh cho ông mau mở cửa ra! Nếu không tôi sẽ giết ông!”
Diệp Tiêu quát to uy hiếp nhưng sắc mặt của người tài xế kia cũng thay đổi, cuối cùng ông ta bẻ gãy chốt mở cổng!
Như vậy sẽ không có ai mở được cổng nữa!
Cho dù sau khi quay về bị Diệp Tiêu giết cũng còn hơn là bị rơi vào miệng thú. Nếu thật sự như thế thì đừng nói toàn thây, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Bên ngoài, Diệp Khuynh Thành dừng lại và quay đầu nhìn cánh cổng đóng lại. Sau đó lại nhìn thấy hai con hổ kim giáp đang lao như điên về phía mình, trong lòng cô ta không hề sợ hãi mà lại bình tĩnh lạ thường.
Nhìn thấy Lương Siêu vẫn đang chiến đấu với đàn hổ, vết thương trên người cũng càng nhiều hơn, Diệp Khuynh Thành từ từ nhắm mắt lại và thầm thở dài trong lòng.
“Lỗi của em trai, cứ để người chị này đền bù thay đi.”
“Điều duy nhất em có thể làm bây giờ chính là ở bên anh trên con đường xuống địa phủ, để anh không cảm thấy quá cô đơn.”
Thế nhưng mười giây trôi qua, cảm giác đau nhức vì bị cắn xé không hề xảy ra và ý thức vẫn còn rất rõ ràng, Diệp Khuynh Thành mở mắt ra.
Tất cả những gì cô ta thấy lúc này là một thân hình gầy guộc với phần thân trên để trần đã xuất hiện trước mặt cô ta từ bao giờ.
Chính là Lương Siêu!
Lúc này, Lương Siêu một tay cầm kiếm đâm xuyên qua ngực con hổ kim giáp còn tay kia trực tiếp đánh vào đầu một con khác!
Sau khi rút lại nắm đấm cùng với thanh kiếm, hai con hổ kim giáp vừa lao tới đã gục ngã trong vũng máu.
Sau khi tiêu diệt xong hai con hổ, Lương Siêu quay đầu lại nhìn Diệp Khuynh Thành. Hàng vạn hàng nghìn lời nói cuối cùng chỉ thu gọn trong vài chữ.
“Cô gái ngốc nghếch.”
Mặt đất bị chấn động khiến cho Diệp Khuynh Thành tỉnh táo lại. Cô ta trông thấy những con hổ kim giáp còn lại gào rú và xông tới một cách điên cuồng!
“Cẩn thận!”
“Bọn chúng…”
“Bình tĩnh.”
Lương Siêu khẽ lắc đầu thở dài, nói: “Đúng là một cơ hội khó có được, vốn dĩ đang cần một khoảng thời gian để trau dồi khả năng thực chiến nhưng hiện tại đều bị cô ngốc này phá hỏng rồi.”
Diệp Khuynh Thành: “…”
Bị gọi là cô ngốc khiến cho Diệp Khuynh Thành cau mày. Đang định nổi cơn giận thì thấy Lương Siêu xoay người đi tới bên cạnh và ôm chặt lấy eo của cô ta…
“Anh…”
“Xuỵt…”
Lương Siêu làm động tác im lặng rồi nói: “Tôi không cố ý mạo phạm đâu, tôi đành làm vậy vì muốn bảo đảm an toàn cho cô thôi.”
Diệp Khuynh Thành cố nén cơn giận nói: “Nhìn anh như này là định đưa tôi chạy đi sao?”
“Chạy?”
Lương Siêu cười khinh thường: “Chỉ là mấy con thú ngu ngốc thôi, cần gì phải chạy.”
“Tuy rằng có cô ở bên cạnh khiến cho hành động của tôi hơi bất tiện nhưng điều đó không ngăn cản tôi tiêu diệt cả đám.”
“Diệt cả đám?”
Diệp Khuynh Thành sửng sốt, sau đó lại nhìn thấy trên người hắn chồng chất vết thương thì oán thầm trong lòng.
“Người này…”
“Đã chết đến nơi rồi mà còn tâm trạng đi khoe khoang?”
Thế nhưng vài giây tiếp theo.
Chỉ thấy bóng người của Lương Siêu chợt lóe, hắn ôm cô ta lui về phía sau mấy chục mét. Sau đó vừa tránh xa đám hổ kim giáp đang lao tới đầy hung hãn vừa kết ấn bằng một tay với vẻ nghiêm túc.
Ngay sau đó, kiếm chỉ đột nhiên hướng thẳng lên trời cao!
“Lôi tới!”
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen, tiếng sấm chớp vang lên ầm ầm cùng với tiếng gió gào thét!
Cùng lúc đó, huyền khí trong cơ thể Lương Siêu bùng phát khiến cho sấm sét trên bầu trời ngày càng dày đặc. Tiếng sấm sét ầm ầm bên tai khiến cho da đầu tê dại!
Còn đối với những con hổ kim giáp kia, từng tiếng sấm nối tiếp nhau vang lên như tiếng gầm của rồng, thậm chí còn ẩn chứa sự uy áp độc nhất vô nhị đối với dã thú!
Rất nhanh, mấy con hổ kim giáp kia đứng yên tại chỗ và hoảng sợ nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy sấm sét xuất hiện dày đặc trên bầu trời, bọn chúng sợ hãi, điên cuồng bỏ chạy!
“Chạy rồi!”
Thấy vậy, nét vui mừng trên gương mặt Diệp Khuynh Thành hiện rõ. Cô ta kích động nắm tay của Lương Siêu.
“Thật không ngờ anh còn biết trò ảo thuật lừa người này.”
Lừa người?
Lại còn là ảo thuật?
Lương Siêu giật giật khóe miệng. Nhìn thấy gương mặt ngây thơ của Diệp Khuynh Thành, hắn thật muốn nói mấy lời cay nghiệt.
Đây chính là bí thuật cực kỳ cao thẩm của Thiên y nhất mạch!
Với tu vi và thực lực hiện tại của hắn, muốn thi triển nó cũng khá tốn sức. Một thuật pháp lợi hại như thế, vậy mà ở trong miệng của cô gái này lại biến thành một chiêu trò ảo thuật lừa người. Vốn dĩ hắn muốn dùng chiêu này diễn một chút nhưng hiện giờ chẳng còn tâm trạng nào mà diễn nữa, hắn cũng lười phản ứng trước sự tích cực của Diệp Khuynh Thành. Sau khi ổn định lại trạng thái, hắn lập tức chắp tay lại.
“Vô cực lôi pháp, Tu di lôi trụ!”
Ầm ầm ầm!
Khi Lương Siêu hét lên một tiếng, sấm sét trên bầu trời lập tức hội tụ lại và chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một lôi trụ cao khoảng 7-8 chục mét!
“Đây…”
Diệp Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn lên trời, miệng há hốc vì kinh ngạc.
Ngay sau đó dưới sự điều khiển của Lương Siêu, lôi trụ kia giáng xuống đầy hung hãn và lần lượt tìm đến những con hổ kim giáp rồi giết sạch chúng!
“Phù…”
Sắc mặt của Lương Siêu tái nhợt. Sau khi hít sâu một hơi, lôi trụ kia biến mất, mây đen trên trời cũng tiêu tan và bầu trời trở nên quang đãng như trước.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Khuynh Thành, Lương Siêu bật cười.
“Chủ tịch Diệp, bêu xấu rồi.”
“Trò ảo thuật nho nhỏ này của tôi không dọa cô đấy chứ?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 251: Tiện nghi của anh rể
Diệp Khuynh Thành từ từ lấy lại tinh thần, vô thức mà gật đầu, vừa rồi cô thực sự đã rất sợ hãi.
Mặc dù vệ sĩ của cô cũng là Huyền Vũ Giả, tu vi của anh ta còn cao hơn của Lương Siêu, anh ta đã đạt đến Kim Đan Kỳ, nhưng chưa bao giờ thấy anh ta tri triển qua như thế
Khốc Huyễn Thuật Pháp!
Nhưng ngay sau khi thừa nhận bị anh chàng này hù dọa, có vẻ hơi xấu hổ, lạc này lại còn lắc đầu, cố tình làm ra bộ mặt hờ hững.
"Cô nghĩ nhiều quá rồi."
"Tuy rằng không làm tôi sợ hãi, nhưng không thể không nói, thực lực và thủ đoạn của cậu nằm ngoài dự liệu của tôi ."
Lương Siêu: "..."
"Anh, Anh nên buông tôi ra?"
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu nhận ra rằng hắn vẫn đang ôm Diệp Khuynh Thành, hắn nhanh chóng buông cô ra rồi nói xin lỗi, sau đó đi về phía chiếc xe an ninh đặc biệt.
Bây giờ, ngõ cụt đã phá vỡ.
Bây giờ, đã đến lúc giải quyết ván cục với người đã thiết lập trò chơi.
Diệp Khuynh Thành thấy vậy, nhất thời cảm nhận được hàn ý tràn ngập trên người của Lương Siêu, sắc mặt không khỏi thay đổi liền chạy theo Lương Siêu.
Tốc độ của Lương Siêu cực kì nhanh, trong vòng ba hai giây đã vượt qua khoảng cách gần trăm mét, đi tới xe an ninh đặc biệt, Diệp Tiêu ở trong xe cũng không ngốc, lập tức bảo tài xế lái xe đi.
Nhưng trước khi xe khởi động, có một tiếng "Bùm!", và cánh cửa nặng nề đã bị một quyền của Lương Siêu đập tan tành!
Sau khi hắn lên xe, Diệp Tiêu sợ tới mức lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã nhào xuống đất.
"Anh, anh đừng tới đây!"
"Ah……"
"Bây giờ, cậu ngoài trừ việc la hét vô dụng, thì có khác làm cái khác không?"
Lương Siêu từng bước đi tới, mỗi một bước, trong mắt làn ý càng thêm nồng đậm, nói: "Vừa rồi rất nhiều du khách đã nhìn thấy mấy chục con dã thú xông tới khu vực của chúng ta, cậu nói nếu như chết dưới nanh hổ có bình thường không?"
"Anh…anh......"
Dưới khí thế ngày càng mạnh mẽ của Lương Siêu, đôi môi của Diệp Tiêu sợ hãi đến mức run lên, cậu ta nhanh chóng bị đối phương xách lên như một con gà.
"Nói đi, vì sao lại muốn giết tôi?"
Diệp Tiêu nghe xong, cắn chặt răng, mặc dù đôi môi vẫn không tự chủ được mà run rẩy, nhưng lại không nói ra lời nhẹ nhàng nào, oán hận nói: "Là do anh, anh đã ngủ với chị gái tôi!"
"Cái gì?"
Lương Siêu nghe vậy sửng sốt, thằng nhãi này đã hiểu lầm hắn sao?
Bây giờ hắn vẫn còn trong trắng, làm sao có thể cho phép người khác vu cáu như vậy chứ?
Vì vậy, hắn vung tay lên, không mạnh không nhẹ mà tát vào mặt cậu ta một cái.
Ngay sau đó, Diệp Khuynh Thành thở hổn hển chạy vào trong xe, nhìn thấy cảnh này lập tức hét lớn.
"Dừng tay!"
"Đừng làm khó em trai tôi!"
Lương Siêu nhướng mày nhìn lại cô, nói: "Chị à, là em trai của chị đã cẩn thận gài bẫy để giết tôi, nếu không đủ bản lĩnh, bây giờ tôi đã chết rồi. Cô nghĩ xem việc tôi hung hăng đánh người có hay không?"
Diệp Khuynh Thành: "..."
Cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng có chút thích hợp...
Giọng điệu lập tức dịu đi, nói: "Tôi biết, tất cả là lỗi của em trai tôi, nhưng tôi có thể thay cậu ta chuộc lỗi, anh muốn cái gì cứ nói thẳng ra, chỉ cần tôi có năng lực làm được, tôi đều có thể đáp ứng anh.”
"Đừng."
"Em trai của chị đã là một người trưởng thành rồi, cũng nên chịu trách nhiệm với hành động của mình."
Sau đó Lương Siêu nhìn Diệp Tiêu đang được ở phía sau và nói: "Một mình cậu không thể dàn dựng tình huống này được đúng không? Nếu tôi đoán không lầm, thằng nhãi như cậu chắc là có đồng lõa ở phía sau."
"Mau nói ra chủ mưu, tôi sẽ tha mạng cho cậu."
"Hừm!"
Diệp Tiêu bướng bỉnh hừ một tiếng: "Một mình tôi làm! Không liên quan gì đến người khác! Nếu anh muốn làm gì cứ tới chỗ của tôi này!"
"Ồ?"
"Chàng trai, thể hiện sự mạnh mẽ à?"
Vừa nói, Lương Siêu vừa lật tay lấy ra một cây kim châm thật nhọn, Diệp Tiêu nhìn thấy khóe miệng liền co giật, da đầu nhất thời có chút tê dại!
Cậu ta nghe nói châm cứu trong Trung Y rất tốt, nhưng ở trong tay một số cường giả Trung Y thì, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành công cụ tra tấn, chỉ cần một mũi kim cũng có thể khiến người ta sống không bằng chết!
Diệp Tiêu từ nhỏ chưa từng trải qua khổ cực, vừa nghĩ tới liền run lên, hai mắt vội vàng mở to ra, vội vàng nói: "Anh, mau dừng tay!"
"Anh dám đối xử ác độc với em vợ như vậy, nhất định sẽ bị trời trừng phạt!"
Em vợ?
Trong lúc nhất thời, Lương Siêu sững sốt không kịp phản ứng lại, Diệp Tiêu lo lắng nói: "Anh đã ngủ với chị tôi, sau đó lại trở thành anh rể tôi! Nếu anh dám ra tay với tôi, Chúa và chị gái tôi sẽ không để cho anh yên đâu!"
Mẹ kiếp...
Thằng nhãi này, co được dãn được, đầy nghĩa khí nhất quyết để không thú nhận kẻ chủ mưu đằng sau.
Quả thật rất xứng với hai chữ “nhân tài”!
Lúc này, Diệp Khuynh Thành cũng chạy tới kéo Lương Siêu đi, Lương Nghiên cũng bắt đầu cầu xin cho Diệp Tiêu: "Anh à, hãy tha anh ta lần này đi."
"Vừa rồi chính anh ta đã đem chiếc an ninh đặc biệt này tới, nếu chúng ta vẫn còn ở trong chiếc xe hỏng lúc trước, chỉ sợ hiện tại đã bị dã thú ăn mất rồi."
Sau khi nghe vậy, Lương Siêu nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn Diệp Tiêu, sau đó gật đầu.
"Được, chỉ cần cậu không mất đi nhân tính, tính tình cũng không tệ, còn phải để lại thể diện cho chị của cậu nữa, lần này coi như bỏ qua cậu, nhưng mà!"
Giọng nói đột ngột thay đổi, hắn lại nói:
"Nếu như có lần sau, đừng nói là tiện nghi của một người anh rể, cho dù cậu là con ruột của tôi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ."
Sau khi nói xong, Lương Siêu nhìn Lương Nghiên trên mặt vẫn vẻ khiếp sợ, liền ôm cô và vỗ vai cô ấy rồi ôn nhu an ủi cô ấy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Sắc mặt Diệp Tiêu hung ác tàn độc, liền triệt để lâm vào trầm mặc.
Trên đường trở về, mặc dù Diệp Khuynh Thành liên tục hỏi rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu phía sau nhưng Diệp Tiêu không nói một lời nào, điều này khiến Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận.
"Tiêu Tiêu, từ giờ trở đi em sẽ bị cắt hết thảy chức vụ của mình trong tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh, về nhà đóng kín suy nghĩ trong bảy ngày!"
Diệp Tiêu nghe những lời đó đã vô cùng tức giận: "Dựa vào cái gì!"
Sắc mặt của Diệp Khuynh Thành trong giây lát cứng đờ, lúc này đem bộ dạng nữ nhân cường thế bá đạo thể hiện ra.
"Chỉ vì chủ tịch hiện tại của Tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh là tôi."
"Sự thịnh vượng của Diệp gia, là do một mình tôi định đoạt!"
"Đừng nhiều lời nữa, hãy đóng cửa suy nghĩ một tháng đi!"
...
Cùng lúc đó, trong một tháp canh không xa bên ngoài viên ngoại động vật hoang dã.
Cầm ống nhòm công suất cao lên, Phương Lệ vẫn đang nhìn khu vực bừa bộn, mà lúc nãy Lương Siêu chiến đấu chiến đấu với Kim Giáp Hổ, nhìn những cái xác hổ nằm đầy đất, với vẻ mặt u ám không thể diễn tả nỗi.
Chương 252: Đánh đến tận cửa
"Lương Siêu..."
"Ban đầu tưởng rằng chí ít mười mấy con Kim Giáp Hổ có thể tạo thành chút uy hiếp với mày, không nghĩ tới chẳng những biến thành đá mài đao, cuối cùng còn bị mày diệt sạch."
"Thực lực của mày thật sự khiến tao bất ngờ."
Than nhẹ một tiếng xong, Phương Lệ lại cười một tiếng, gằn giọng thì thầm: "Chẳng qua cũng không đáng kể, cũng chỉ có thằng nhãi ngốc Diệp Tiêu mới cảm thấy vườn động vật hoang dã lần này là sát cục đối với mày. Sát cục chân chính còn ở phía sau mà."
...
Về đến nhà, khi thấy Lương Siêu ở trần mình đầy thương tích, hai cô gái Mộ Khuynh Tuyết, Cung Vũ vẫn luôn đợi trong nhà lập tức vây lại, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Nhất là Mộ Khuynh Tuyết, gần đây bởi vì Mộ gia, tâm tình của cô luôn mất tập trung, ăn ngủ không yên, bây giờ thấy Lương Siêu như vậy thì vô thức nghĩ theo hướng Mộ gia.
"Đây là làm sao vậy? Có phải là kẻ thủ tịch Mộ gia cung phụng xuống tay với anh không?"
Lương Siêu cười khổ lắc đầu, trái lại vỗ vỗ bả vai Mộ Khuynh Tuyết, trấn an nói: "Suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là gặp chút ngoài ý muốn ở vườn động vật hoang dã thôi."
"Nhưng lần ngoài ý muốn này giúp tôi thu hoạch được tương đối khá." Nói xong, Lương Siêu lại móc ra mấy bình thủy tinh nhỏ trong suốt từ trong túi, Cung Vũ nhìn thứ chất lỏng đỏ thắm trong bình mà hiếu kì hỏi: "Thứ nhìn giống máu này là cái gì?"
"Đúng rồi, đó thật sự là máu, chẳng qua không phải là máu người, mà là máu Huyền thú rất hiếm thấy."
"Huyền thú?"
Mộ Khuynh Tuyết nhíu đôi mày lại, trước đó cô luôn làm việc cho Cổ Hiên Trai, cũng coi như kiến thức rộng rãi, tất nhiên biết mức độ hiếm có của Huyền thú.
Điều kiện đầu tiên trở thành Huyền thú là trong cơ thể có được một tia huyết mạch Thượng Cổ Dị Thú, tinh thần và thể xác đều phải cực kỳ mạnh.
Ngay cả sư tử đực bình thường thảo nguyên, hổ Đông Bắc cũng không có điều kiện này, bởi vậy có thể thấy được độ hiếm có của nó.
Sau đó còn phải có người trường kỳ dùng Huyền khí thẩm thấu, thuần dưỡng nó, dần dà khiến trong cơ thể nó sinh ra Huyền khí, chiến lực sẽ theo đó mà tăng lên.
"Theo tôi được biết, chỉ có một ít thế lực tông môn lấy ngự thú làm chủ mới có Huyền thú, sao anh lại đụng phải? Không phải xảy ra xung đột với tông môn ngự thú đó chứ?"
Mộ Khuynh Tuyết vừa nhắc nhở như vậy thì Lương Siêu không khỏi nhắm mắt lại.
"Tông môn ngự thú? Ừm, thế thì có thể tra ra manh mối của thủ phạm phía sau màn lần này."
Trong lòng thì thầm câu nói đó, nhưng hắn lại lắc đầu nói chỉ do ngoài ý muốn đơn thuần, để hai cô gái không cần quá lo lắng.
"Lương Siêu, vậy vết thương trên người anh..."
"Không sao."
Hắn cười cười với Cung Vũ, nói: "Lát nữa tôi chuẩn bị chút dược liệu, lại dùng tinh huyết Huyền thú này làm thuốc dẫn chế tạo ra một chút đan hoàn thảo dược, ngày mai là vết thương này có thể khỏi hẳn."
"Hơn nữa không chỉ có thể khỏi hẳn, còn có được thân thể cường tráng, hiệu quả giãn mạch giãn cốt."
Nghe hắn nói như vậy, lúc này Cung Vũ mới triệt để yên lòng, đòi một phần danh sách dược liệu rồi lập tức đi ra ngoài đặt mua thảo dược.
Mà Mộ Khuynh Tuyết cũng không nói gì thêm nữa, chỉ không yên lòng mà ờ một tiếng rồi quay người lên lầu trở về phòng.
Lương Nghiên thấy thế thì có chút lo âu bĩu bĩu môi.
"Anh ơi, em phát hiện hai ngày này chị Mộ cứ không tập trung, giống như có tâm sự gì, trạng thái tinh thần rất tệ."
"Có phải bị bệnh không?"
"Ừm, là bệnh."
Lương Siêu gật gật đầu, từ lúc cha mẹ Mộ Khuynh Tuyết mất, tâm bệnh này vẫn luôn giày vò cô, thẳng đến gần đây càng ngày càng nghiêm trọng!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Vậy anh mai đi bắt mạch chị Mộ được không? Mau chữa khỏi cho chị ấy đi!"
Lương Siêu nghe vậy thì cười cười, khẽ sờ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, nói: "Tâm bệnh thì phải dùng tâm dược để chữa. Yên tâm đi Nghiên Nghiên, tâm bệnh của chị Mộ của em sẽ nhanh chóng được chữa trị."
"Dạ." Lương Nghiên cắn ngón tay, cái hiểu cái không mà gật gật đầu.
Hôm sau, giữa trưa.
Mặt trời chói chang trên cao, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt Lương Siêu đang ngồi xếp bằng trên giường, chỉ thấy toàn thân hắn lóe lên ánh vàng, bỗng mở mắt ra sảng khoái thở dài ra một hơi.
Hiệu quả của tinh huyết của những Huyền thú Kim Giáp Hổ kia thật sự rất mạnh, trải qua gần một ngày điều tức, tu luyện, tu vi của hắn lại tăng lên một bậc, đạt tới Thiên Tượng hậu kỳ!
Chẳng qua trong đó vẫn có không ít may mắn, lại thêm Lương Siêu là lần đầu dùng tinh huyết Huyền thú để tôi thể tu luyện, mới có hiệu quả kỳ tích như thế. Sau này muốn dùng thủ đoạn này tăng cao tu vi cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Hắn thoải mái tắm nước mát rửa sạch dơ bẩn trên người, vừa thay một bộ quần áo sạch sẽ mát mẻ, chuẩn bị đến Kim Ngọc Đường tiếp tục ngồi xem bệnh, nhưng vừa ra cửa thì đã gặp một ông lão đi chân đất vỗ bụng đi tới từ đối diện.
Tạo hình hiếm thấy này làm Lương Siêu nhận ra thân phận của đối phương, chính là kẻ mà thủ tịch Mộ gia cung phụng, từng được Miller miêu tả mấy lần, Hồ Thiên Trì.
Mẹ nó.
Mình còn chưa có hành động mà đối phương đã phái người đánh đến tận cửa rồi? Dù là đi tìm đường chết cũng không nên vội vã như vậy mới đúng?
Mà Hồ Thiên Trì đã thông qua mạng lưới quan hệ của Mộ gia điều tra cẩn thận một thời gian cũng nhận ra Lương Siêu, hai người cùng dừng bước.
Bốn mắt nhìn nhau, lập tức kích động ra vô số ánh lửa, khiến bên ngoài biệt thự tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc...
Chương 253: Không biết mất mặt là gì!
Liếc nhìn nhau một hồi, Hồ Thiên Trì mở miệng trước nói: "Tôi nể tình cậu tuổi còn trẻ, và tu vi tu luyện được cũng không dễ dàng gì, mau giao ra con đĩ khốn Mộ Khuynh Tuyết kia ra đây, thiếu gia ở nhà còn đang chờ cứu kia kìa…”
“Ha…”
Lương Siêu cong môi cười, nói: "Chuyện sống chết của thiếu gia nhà ông liên quan chó gì đến tôi?”
“Trước đó lúc xem tướng mạo của anh ta tôi đã sớm biết anh ta sẽ bị chết thảm bởi một tai họa gì đó ập đến rồi, đây đều là do hành động nghịch thiên của các hạ và Mộ gia, không sợ bị trời phạt sao?”
Roẹt!
Ánh mắt của Hồ Thiên Trì đột nhiên lạnh lẽo, ông ta cũng đã hiểu ý tứ của đối phương, bắt đối phương hợp tác giao người ra là không có khả năng, nếu như vậy đã như vậy, vậy thì không còn cách nào khác là phải cứng rắn cướp luôn.
Khoảnh khắc tiếp theo.
"Rầm!"
Chân trần dậm trên mặt đất, Hồ Thiên Trì động thủ trước, lao ra như đạn đại bác xông về trước, đơn giản một pháo quyền trực tiếp đánh thẳng vào Lương Siêu.
"Đến đây đi!"
Lương Siêu Mo nhìn thấy điều này, mắt hắn sáng lên, và sau một tiếng hét lớn, hắn không sợ hãi mà một quyền đấm về phía trước!
Bây giờ tu vi của hắn vừa mới đột phá đến kỳ cuối của cảnh giới Thiên Tượng, còn đang lo lắng không có nơi nào để sử dụng sức mạnh của mình đây, bây giờ có một cao thủ Kim Đan luyện tập với mình thì còn gì bằng.
“Bùm!!”
Một tiếng động vang lên, nắm đấm của hai người vừa chạm vào nhau liền bắn ra, Lương Siêu bị lùi về sau mười mấy bước xong mới có thể ổn định lại, Còn Hồ Thiên Trì cũng bị ép lui lại bốn năm bước.
Khi giữ thăng bằng được thân thể, sắc mặt ông ta mơ hồ mà nhìn Lương Siêu.
“Thiên tượng kỳ cuối sao?”
Điều này không khớp với những thông tin mà ông ta thu thập được từ bên tổng bộ Võ Minh, chẳng lẽ thằng nhóc này lại lại đột phá trong khoảng thời gian trước rồi sao?
Nếu thật là như vậy, thì tốc độ tu luyện thực sự kinh khủng.
Hai nữa một người trẻ tuổi có thể dùng tu vi Thiên Tượng mà đó có sức mạnh đo ván cùng với ông ta, thì đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy kể từ khi ông ta đột phá được cảnh Kim Đan!
“Thằng này được đấy, tiếp này!"
"Tao muốn xem mày có thể chống cự được bao lâu!"
Nói xong Hồ Thiên Trì huy động huyền khí của mình, ở bên ngoài xung quanh thân ông ta ngưng hình ra một lớp đá, mà trên lớp đá này còn có sự sáng bóng của màu vàng đất không ngừng lưu chuyển, khiến cho người ta cảm thấy nó cứng rắn nặng nề.
"Luyện thể thuật sao?"
Lương Siêu hơi nhướng mày khi nhìn thấy vậy, nhất thời cao hứng.
Sau đó thủ ấn luân phiên kết lại, cũng trong nháy mắt ngưng luyện ra một lớp quang giáp màu kim nhạt, sau đó cơ thể chỉ nháy mắt liền có thể xông lên trước.
“Đến đây!”
Rất nhanh sau, hai người đã đều thi triển ra bí thuật luyện thể của mình cùng chiến đấu với nhau, tốc độ công kích càng lúc càng nhanh, thế tấn công càng ngày càng ác liệt, càng ngày càng điên cuồng
Ầm!
Bùm! Bùm! Bùm ! Bùm...Ầm, ầm
Tiếng đấm đá không ngừng vang lên, mặc dù có vẻ như Lương Siêu mới là người bị trấn áp, nhưng dựa vào những bí kíp luyện thân thần bí hơn, cao cấp hơn, cho nên cục diện chiến đấu cũng dần dần ổn định.
Nếu cứ tiếp tục theo chiều hướng này, thì cho dù khi kết thúc trận đấu Lương Siêu sẽ thua, nhưng ít nhất sẽ kéo dài 20 phút, hoặc chí có thể bị trì hoãn đến nửa giờ!
Và điều đó khiến người luôn thiếu kiên nhẫn như Hồ Thiên Trì không thể chịu đựng được.
“Hừ!”
Một khắc tiếp theo, sau khi ông ta lại có một kích khiến cho cự ly của mình và Lương Siêu tách ra một khoảng, Hồ Thiên Trì đột nhiên khoanh tay lại, và làn sóng huyền khí hùng hậu dày đặc trong cơ thể ông ta cũng bắt đầu chảy qua các kinh mạch theo một cách cụ thể.
Rất nhanh, phía sau liền hiện ra từng hàng ảo ảnh núi non trùng điệp, và song quyền ánh màu vàng đất kia cũng càng ngày càng thịnh hơn, khí thế tăng lên rất nhiều!
“Tiểu tử, mày rất vinh hạnh là người đầu tiên cảnh giới thấp hơn lão hủ, mà ép được tao phải dùng cái này chiêu này đấy, tiếp theo mày phải chết cho tao…”
"Chết đi!"
Tiếng quát lớn rơi xuống, từng mảng ảo ảnh núi non xuất hiện phía sau Hồ Thiên Trì trước đó hoàn toàn dung nhập vào trong nắm đấm của ông ta, sau khi khóa lại được khí tức của Lương Siêu xong, ông ta tiếp phục tấn công về phía hắn với sự phẫn nộ!
Mà Lương Siêu cũng không nhàn rỗi, thủ ấn của hắn lần lượt biến ảo, ánh vàng nhạt bên ngoài thân thể nhanh chóng đậm thêm, cuối cùng hóa thành một đạo hắc ám kim quang!
Khí tức, lực lượng cùng sức phòng ngự của hắn đều tăng lên so với trước kia từ 30% đến 50%!
Không chỉ vậy, hắn còn trực tiếp nuốt chửng hai lọ tinh huyết huyền thú Kim Giáp Hổ lần trước luyện chế còn dư lại.
Bùm!
Lúc bí luyện thể bí thuật đang được đẩy đến cực hạn, lại cộng thêm tác dụng ngoại lực từ tinh huyết huyền thú nữa, Lương Siêu cũng bị ép cho nâng lên đến đỉnh cao!
Trên dưới khắp người dường như còn có một ngọn lửa máu màu đỏ nhạt, vẫn là song quyền như cũ, lập tức nhắm vào Hồ Thiên Trì đang xông tới.
“Đùng, đùng!”
Hai tiếng nổ dường như đều đồng thời vang lên, mà lần này hai người cả thảy là bốn quyền va vào nhau ai cũng không có dấu hiệu lùi lại, sức mạnh khủng bố còn thừa tản mát ra quanh nắm đấm của hai người, cứ từng vòng khuếch tán ra khắp nơi…
Tròn 7, 8 giây sau, hai người mới lần lượt lùi lại.
Số bước mà Lương Siêu lùi lại nhiều hơn chút, và khóe miệng cũng hơi giật giật sau khi đã ổn định lại.
Hắn nhìn Hồ Thiên Trì, hiện tại đang có khuôn mặt mờ mịt âm tình bất định, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng tức giận, hắn gượng cười nói:
“Kỳ Kim Đan ư?”
“Cũng rác cả thôi.”
“Mày!”
Hồ Thiên Trì nghe vậy cả giận, nhưng Lương Siêu lại khiêu khích càng hăng hơn:
“Sao? Không phục à?”
“Vậy thì dễ thôi, tiếp tục choảng nhau thêm hai phát nữa được không?”
"Mặc dù chiêu thức của ông vừa sử dụng có hơi mạnh chút, nhưng ông gánh vào trong người cũng không ít nhỉ? Dù gì nó cũng chỉ có thể được coi là một loại thuật pháp kém cỏi thôi mà?”
“Hừ, bớt ở đây cố lấy lại mặt mũi đi, mày chẳng qua cũng là mượn lực bên ngoài mới miễn cưỡng liều đỡ được một kích của tao mà thôi, tinh huyết của huyền thú cực kỳ bá đạo như vậy, nếu như mày cưỡng ép nuốt vào trong cơ thể mà không luyện hóa, thì tao không tin là mày có thể chịu nổi đâu.”
“Hai nữa, tinh huyết của huyền thú hiếm có như vậy mày còn có được bao nhiêu lọ đây?”
“Ha…”
"Vậy tôi không thể nói cho ông biết được rồi, sao ông không tự đoán coi sao?!”
Vừa nói, Lương Siêu hai tay đút vào trong túi quần, bày ra cái bộ dạng cà lơ phất phơ trêu tức, Hồ Thiên Trì thấy vậy lập tức ở trong lòng nói thầm, nếu như tiểu tử này còn mang theo thần thú huyết mạch, mà ông ta còn tiếp tục cùng hắn đối đầu vài lần thì...
Như vậy cho dù người cuối cùng phải chết là đối phương, nhưng kinh mạch toàn thân của ông ta cũng sẽ bị tổn thương căn cốt khi huyền khí hoạt động liên tục ở mức cao, cuối cùng dẫn đến những tổn thương tiềm ẩn và một loạt hậu quả xấu có thể xảy ra như không thể nâng cao cơ sở tu luyện của một người trong tương lai.
Đi liều mạng để chiến đấu với một tên oắt con cấp thiên tượng mà mất ngần ấy, liệu có đáng không?
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Sau khi lẩm bẩm một lúc, Hồ Thiên Trì vẫn âm thầm lắc đầu.
Kẻ mặc giày đi đấu với kẻ chân đất mắt toét quả là không đáng!
Lúc sau, khi nghĩ về điều đó rồi, ông ta cười khẩy và nói: "Tiểu tử, ngày mai tao sẽ mang theo một số các trưởng lão từ tổng bộ Võ Minh cùng nhau đến đây, và lúc đó kể cả không xông hết mà đánh thay phiên thôi cũng đủ để chơi đua mày đến chết rồi!”
Vái nhái ạ?
Đã Kim Đan đấu với Thiên Tượng rồi mà còn chơi một chiến lược không biết xấu hổ như vậy sao?
Điều này đúng là không còn cần chút mặt mũi gì mà!
Nhưng Lương Siêu cũng không mỉa mai nữa, mặc kệ Hồ Thiên Trì xoay người rời đi.
Rất nhanh, Mộ Khuynh Tuyết liền lao ra khỏi biệt thự, lập tức vồ lấy Lương Siêu và lo lắng nhìn hắn, dựa trên sự hiểu biết của cô ấy về Lương Siêu, nếu Hồ Thiên Trì không tiếp tục truy kích nữa thì có nghĩa là anh chàng này đã cố gắng hết sức rồi, và máu của con thú bí ẩn kia sợ rằng cũng đã hết, trước đó chỉ là hắn cố chống cự thôi.
Mà sự thật là, đúng là như vậy. Mộ Khuynh Tuyết vừa dứt lời, thân thể Lương Siêu liền mềm nhũn.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng hắn quỳ xuống mặt đất, sau phun ra một ngụm máu tươi ngay lập tức...
Và khi con Kim Giáp Hổ kia xuất hiện, hai người phụ nữ Lương Nghiên và Diệp Khuynh Thanh cũng chết lặng.
U là trời.
Đây là loại quái vật gì đây?
Một tiếng gầm rú là có thể dọa lui được hổ Đông Bắc, vua của muôn loài sao? Vậy thì lực chiến phải mạnh cỡ nào chứ?
Rất nhanh sau, Kim Giáp Hổ đã đưa ra câu trả lời cho bọn họ.
"Gầm!"
Sau khi gầm lên với Lương Siêu một lần nữa, nó lao về phía hắn như tia chớp!
Phạm vi ngàn thước xung quanh đó cũng bị chấn động lên theo từng bước chân của nó!
Lúc cái đuôi khổng lồ kia lơ đãng quét qua, đã trực tiếp chém một cái cây to như cái thùng nước ra thành khúc!
Sức mạnh hủy diệt như vậy quả thực rất đáng sợ!
Giây tiếp theo, Kim Giáp Hổ trực tiếp nhảy lên bầu trời phía trên Lương Siêu, một đôi chân trước to lớn đột nhiên mở ra, muốn đạp hắn chết!
“Anh trai à! Cẩn thận!"
"Lương Siêu, chạy đi!"
Hai cô hét lớn.
Nhưng khi nhìn thấy thân thể của Lương Siêu đang bị thân thể khổng lồ của con Kim Giáp Hổ bao phủ, Diệp Tiêu đắc thắng hừ một tiếng.
"Mới đối đầu đã bị đạp dí thành bánh rồi sao? Ngươi không thể không đánh một trận đàng hoàng ư?”
“Chát!”
Diệp Khuynh Thành trên mặt tràn đầy tức giận mà tát cậu ta một cái, mắng: "Thằng khốn! Ai dạy cho ngươi cái tâm thâm độc như vậy hả!"
Diệp Tiêu đỡ lấy mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Thành không chớp mắt nói: "Chị à, từ nhỏ chị đã luôn cưng chiều chiều chuộng ta, nhưng gần đây lại bởi vì một người ngoài không liên quan, vì một cái tên cuồng mạn mà chị lại tát em!”
"Chẳng lẽ ở trong lòng chị, nam nhân hoang dã này thật sự quan trọng đến vậy sao! Còn quan trọng hơn so với người đệ đệ này ư?!”
"Em trai! Chị. . . "
Diệp Khuynh Thành nhất thời không nói nên lời, Diệp Tiêu không còn tâm trí để nghe nữa, cậu ta vung tay một cách thô bạo với vẻ mặt cáu kỉnh và hung hăng
"Được rồi, đừng nói nhiều lời nữa…”
“Dù sao cái tên đàn ông thối kia của chị đã thành bẹp lép rồi, sau này….”
Lời còn chưa dứt, liền nghe đến một tiếng "Bùm!"! Diệp Tiêu sửng sốt, sau đó nghe được thanh âm, liền thấy con Hổ Giáp Vàng bị ném đi hơn mười thước, hơn nữa khi nhìn Lương Siêu còn phủi phủi tay, vẻ ngoài không vết tích nào, đồng tử của cậu ta lập tức co rút lại!
“Sao, sao vậy được chứ?”
Trước đó nghe Phương Lệ nói là con Kim Giáp Hổ nào cũng nặng hơn vạn kg, vừa nãy đạp hắn không đè chết được Lương Siêu thì cũng đành đi, nhưng bây giờ lại bị Lương Siêu ném đi là sao?
Cái tên này sức mạnh kinh khủng tới vậy sao?
Sau khi con Kim Giáp Hổ kia bị ném bay đi, sắc mặt Lương Siêu lúc này hơi lạnh lại, hoàn toàn không còn ý trơi đùa như trước nữa…
Bởi vì vừa nãy ở trong cơ thể con Kim Giáp Hổ kia, hắn đã cảm nhận được sự dao động của năng lượng huyền bí trong cơ thể!
Điều này có nghĩa là con thú hung dữ này được nuôi dưỡng bởi Huyền Vũ Giả. Và người có khả năng nuôi dạy con thú này tự nhiên sẽ không phải là tên ngốc trả ranh đang tức giận kia.
Cũng không thể là thứ người như Diệp Tiêu có thể thao túng và sai khiến được nó, cho nên chỉ có một khả năng là đã có người âm thầm nhắm vào hắn, mượn tay của Diệp Tiêu để ngầm giết hắn!
Trước giờ hắn ghét nhất chính là loại hành vi cổ quái bỉ ổi như vậy, hắn thấy cực chẳng đáng, sau này nếu đào ra được cái tên có bàn tay độc địa đó thì chắc chắn không cần nói gì nữa, phải chặt đi luôn.
Rống!"
Lúc này Kim Giáp Hổ bị đánh bay đi lại tiếp tục đứng lên, hướng về phía Lương Siêu, làm cho biểu cảm lạnh lùng trên mặt Lương Siêu lại tăng thêm nhiều hơn.
"Tự tìm cái chết."
Hắn thầm hét một tiếng, Lương Siêu vừa động liền biến mất trong nháy mắt, khi xuất hiện trở lại thì đã ở trên đầu con Kim Giáp Vàng kia, trong tay hắn còn xuất hiện ở trong không trung một thanh quang kiếm cỡ lớn phừng bừng chân hỏa.
“Vù!”
Một kiếm đâm ra đã trực tiếp đâm từ mi tâm của con hổ kia rồi xuyên vào cơ thể, máu tươi chảy ra!
Rất nhanh sau, cơ thể khổng lồ của Kim Giáp Hổ dưới sự thiêu đốt mãnh liệt của ngọn lửa tam muội chân hỏa, từ một cơ thể thiêu cháy đến thành tro bụi...
"Anh trai thật lợi hại!"
Lương Nghiên từ buồn bã chuyển sang vui mừng, và ngay lập tức vỗ tay cổ vũ.
Còn Diệp Tiêu thì sau khi sững sờ một lúc, rồi nhìn thấy một nhóm Kim Giáp Hổ từ bốn phương tám hướng từ từ tiến gần lại, thì cậu ta lập tức cười đắc thắng.
Một, hai, ba ...
Mười một con!
Tổng cộng mười một con Kim Giáp Hổ, số lượng này theo cậu ta nghĩ thì dù có bị hao đi nhưng cũng đủ để khiến Lương Siêu chết tươi rồi!
"Rống!"
"Rống rống rống!"
Trong lúc nhất thời, đại địa chấn động, tiếng vang rung trời.
Mười một Kim Giáp Hổ cùng phát động công kích về phía Lương Siêu . Cảnh tượng thật sự có chút ngoạn mục và đồ sộ.
Diệp Tiêu sợ Diệp Khuynh Thành sẽ kinh hãi, đắc thắng nói: “Chị à, yên tâm đi, xe an toàn của chúng ta làm bằng thép đen đặc biệt, hơn nữa bên ngoài xe được sơn bằng một loại hương vị đặc biệt, để đảm bảo rằng những con hổ giáp vàng đó sẽ không đến gần."
Diệp Khuynh Thành nghe vậy không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lương Siêu, người đang cầm thanh kiếm chân hỏa kia và tiến lên một cách không sợ hãi, hắn bắt đầu chiến đấu chống lại hàng chục con Kim Giáp Hổ!
Chỉ có hai từ để mô tả tư thế đó.
Điên cuồng!
Trong suốt thời gian đó, mặc dù hắn liên tục gây thương tích cho những con hổ, nhưng vết thương của chính mình cũng càng ngày càng nhiều.
Quần áo nửa trên người trực tiếp bị xé rách, lộ ra làn da màu đồng cường tráng.
Trên người, lưng, vai, bụng đều có vết móng vuốt sâu...
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Chỉ trong vòng ba đến năm phút, Lương Siêu thoạt nhìn dường như có chút mệt mỏi. Hắn ngày càng trở nên nguy hiểm hơn ...
Bên trong chiếc xe an toàn đặc biệt, Diệp Khuynh Thành ra lệnh cho tài xế lái xe qua, nhưng tài xế không nghe lời cô.
Cuối cùng, Diệp Khuynh Thành còn vật lộn đánh nhau với người lái xe.
Chẳng mấy chốc, nút mở cửa đã bị ai đó chạm vào, khiến cánh cửa nặng nề của chiếc xe an toàn đặc biệt mở ra ngay lập tức khiến cho Diệp Tiêu bất ngờ giật mình.
“Cái đệ, mau lên, mau đóng cửa lại! Nhanh lên..."
Lời còn chưa dứt, tài xế kia đang trong cuộc giằng c đã lơ đãng mà đá một cước vào bụng Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành ôm bụng kêu đau một tiếng sau đó nhanh chóng không chệch tí nào mà trực tiếp ngã ra khỏi cửa. . .
Chương 250: Trò ảo thuật lừa người
“Chị!”
Diệp Tiêu hét lên một tiếng đầy kinh ngạc rồi vội chạy ra cửa để kéo Diệp Khuynh Thành lên.
Khi thấy cánh cổng bắt đầu đóng lại, cậu ta hét lên đầy tức giận với tài xế: “Ông làm cái trò gì vậy! Mau mở cổng ra!”
“Mắt bị mù à! Không thấy xe của chị tôi còn ở bên ngoài sao!”
“Không, không được đâu cậu Diệp!”
Tài xế chỉ vào con hổ kim giáp và nói: “Thật sự quá nguy hiểm. Nếu như có con nào chạy qua mà không đóng cửa lại thì chúng ta đều sẽ phải chết!”
“Ông!”
Dưới tình thế nguy cấp, Diệp Tiêu ngồi xổm xuống và vươn tay túm lấy cổ áo Diệp Khuynh Thành: “Chị, mau, mau lên đây đi! Nguy hiểm lắm!”
Ngay khi cậu ta định kéo Diệp Khuynh Thành lên, đột nhiên cô ta lại hất tay ra!
Sau khi thoát khỏi tay của Diệp Tiêu, cô ta thậm chí còn đi ngược lại về phía đám hổ kim giáp!
“Chị!”
“Chị, chị điên rồi!”
Vừa dứt lời, thanh âm cánh cổng đóng lại vang lên, trong lòng Diệp Tiêu hoàn toàn trống rỗng.
“Tôi ra lệnh cho ông mau mở cửa ra! Nếu không tôi sẽ giết ông!”
Diệp Tiêu quát to uy hiếp nhưng sắc mặt của người tài xế kia cũng thay đổi, cuối cùng ông ta bẻ gãy chốt mở cổng!
Như vậy sẽ không có ai mở được cổng nữa!
Cho dù sau khi quay về bị Diệp Tiêu giết cũng còn hơn là bị rơi vào miệng thú. Nếu thật sự như thế thì đừng nói toàn thây, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Bên ngoài, Diệp Khuynh Thành dừng lại và quay đầu nhìn cánh cổng đóng lại. Sau đó lại nhìn thấy hai con hổ kim giáp đang lao như điên về phía mình, trong lòng cô ta không hề sợ hãi mà lại bình tĩnh lạ thường.
Nhìn thấy Lương Siêu vẫn đang chiến đấu với đàn hổ, vết thương trên người cũng càng nhiều hơn, Diệp Khuynh Thành từ từ nhắm mắt lại và thầm thở dài trong lòng.
“Lỗi của em trai, cứ để người chị này đền bù thay đi.”
“Điều duy nhất em có thể làm bây giờ chính là ở bên anh trên con đường xuống địa phủ, để anh không cảm thấy quá cô đơn.”
Thế nhưng mười giây trôi qua, cảm giác đau nhức vì bị cắn xé không hề xảy ra và ý thức vẫn còn rất rõ ràng, Diệp Khuynh Thành mở mắt ra.
Tất cả những gì cô ta thấy lúc này là một thân hình gầy guộc với phần thân trên để trần đã xuất hiện trước mặt cô ta từ bao giờ.
Chính là Lương Siêu!
Lúc này, Lương Siêu một tay cầm kiếm đâm xuyên qua ngực con hổ kim giáp còn tay kia trực tiếp đánh vào đầu một con khác!
Sau khi rút lại nắm đấm cùng với thanh kiếm, hai con hổ kim giáp vừa lao tới đã gục ngã trong vũng máu.
Sau khi tiêu diệt xong hai con hổ, Lương Siêu quay đầu lại nhìn Diệp Khuynh Thành. Hàng vạn hàng nghìn lời nói cuối cùng chỉ thu gọn trong vài chữ.
“Cô gái ngốc nghếch.”
Mặt đất bị chấn động khiến cho Diệp Khuynh Thành tỉnh táo lại. Cô ta trông thấy những con hổ kim giáp còn lại gào rú và xông tới một cách điên cuồng!
“Cẩn thận!”
“Bọn chúng…”
“Bình tĩnh.”
Lương Siêu khẽ lắc đầu thở dài, nói: “Đúng là một cơ hội khó có được, vốn dĩ đang cần một khoảng thời gian để trau dồi khả năng thực chiến nhưng hiện tại đều bị cô ngốc này phá hỏng rồi.”
Diệp Khuynh Thành: “…”
Bị gọi là cô ngốc khiến cho Diệp Khuynh Thành cau mày. Đang định nổi cơn giận thì thấy Lương Siêu xoay người đi tới bên cạnh và ôm chặt lấy eo của cô ta…
“Anh…”
“Xuỵt…”
Lương Siêu làm động tác im lặng rồi nói: “Tôi không cố ý mạo phạm đâu, tôi đành làm vậy vì muốn bảo đảm an toàn cho cô thôi.”
Diệp Khuynh Thành cố nén cơn giận nói: “Nhìn anh như này là định đưa tôi chạy đi sao?”
“Chạy?”
Lương Siêu cười khinh thường: “Chỉ là mấy con thú ngu ngốc thôi, cần gì phải chạy.”
“Tuy rằng có cô ở bên cạnh khiến cho hành động của tôi hơi bất tiện nhưng điều đó không ngăn cản tôi tiêu diệt cả đám.”
“Diệt cả đám?”
Diệp Khuynh Thành sửng sốt, sau đó lại nhìn thấy trên người hắn chồng chất vết thương thì oán thầm trong lòng.
“Người này…”
“Đã chết đến nơi rồi mà còn tâm trạng đi khoe khoang?”
Thế nhưng vài giây tiếp theo.
Chỉ thấy bóng người của Lương Siêu chợt lóe, hắn ôm cô ta lui về phía sau mấy chục mét. Sau đó vừa tránh xa đám hổ kim giáp đang lao tới đầy hung hãn vừa kết ấn bằng một tay với vẻ nghiêm túc.
Ngay sau đó, kiếm chỉ đột nhiên hướng thẳng lên trời cao!
“Lôi tới!”
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen, tiếng sấm chớp vang lên ầm ầm cùng với tiếng gió gào thét!
Cùng lúc đó, huyền khí trong cơ thể Lương Siêu bùng phát khiến cho sấm sét trên bầu trời ngày càng dày đặc. Tiếng sấm sét ầm ầm bên tai khiến cho da đầu tê dại!
Còn đối với những con hổ kim giáp kia, từng tiếng sấm nối tiếp nhau vang lên như tiếng gầm của rồng, thậm chí còn ẩn chứa sự uy áp độc nhất vô nhị đối với dã thú!
Rất nhanh, mấy con hổ kim giáp kia đứng yên tại chỗ và hoảng sợ nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy sấm sét xuất hiện dày đặc trên bầu trời, bọn chúng sợ hãi, điên cuồng bỏ chạy!
“Chạy rồi!”
Thấy vậy, nét vui mừng trên gương mặt Diệp Khuynh Thành hiện rõ. Cô ta kích động nắm tay của Lương Siêu.
“Thật không ngờ anh còn biết trò ảo thuật lừa người này.”
Lừa người?
Lại còn là ảo thuật?
Lương Siêu giật giật khóe miệng. Nhìn thấy gương mặt ngây thơ của Diệp Khuynh Thành, hắn thật muốn nói mấy lời cay nghiệt.
Đây chính là bí thuật cực kỳ cao thẩm của Thiên y nhất mạch!
Với tu vi và thực lực hiện tại của hắn, muốn thi triển nó cũng khá tốn sức. Một thuật pháp lợi hại như thế, vậy mà ở trong miệng của cô gái này lại biến thành một chiêu trò ảo thuật lừa người. Vốn dĩ hắn muốn dùng chiêu này diễn một chút nhưng hiện giờ chẳng còn tâm trạng nào mà diễn nữa, hắn cũng lười phản ứng trước sự tích cực của Diệp Khuynh Thành. Sau khi ổn định lại trạng thái, hắn lập tức chắp tay lại.
“Vô cực lôi pháp, Tu di lôi trụ!”
Ầm ầm ầm!
Khi Lương Siêu hét lên một tiếng, sấm sét trên bầu trời lập tức hội tụ lại và chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một lôi trụ cao khoảng 7-8 chục mét!
“Đây…”
Diệp Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn lên trời, miệng há hốc vì kinh ngạc.
Ngay sau đó dưới sự điều khiển của Lương Siêu, lôi trụ kia giáng xuống đầy hung hãn và lần lượt tìm đến những con hổ kim giáp rồi giết sạch chúng!
“Phù…”
Sắc mặt của Lương Siêu tái nhợt. Sau khi hít sâu một hơi, lôi trụ kia biến mất, mây đen trên trời cũng tiêu tan và bầu trời trở nên quang đãng như trước.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Khuynh Thành, Lương Siêu bật cười.
“Chủ tịch Diệp, bêu xấu rồi.”
“Trò ảo thuật nho nhỏ này của tôi không dọa cô đấy chứ?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 251: Tiện nghi của anh rể
Diệp Khuynh Thành từ từ lấy lại tinh thần, vô thức mà gật đầu, vừa rồi cô thực sự đã rất sợ hãi.
Mặc dù vệ sĩ của cô cũng là Huyền Vũ Giả, tu vi của anh ta còn cao hơn của Lương Siêu, anh ta đã đạt đến Kim Đan Kỳ, nhưng chưa bao giờ thấy anh ta tri triển qua như thế
Khốc Huyễn Thuật Pháp!
Nhưng ngay sau khi thừa nhận bị anh chàng này hù dọa, có vẻ hơi xấu hổ, lạc này lại còn lắc đầu, cố tình làm ra bộ mặt hờ hững.
"Cô nghĩ nhiều quá rồi."
"Tuy rằng không làm tôi sợ hãi, nhưng không thể không nói, thực lực và thủ đoạn của cậu nằm ngoài dự liệu của tôi ."
Lương Siêu: "..."
"Anh, Anh nên buông tôi ra?"
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu nhận ra rằng hắn vẫn đang ôm Diệp Khuynh Thành, hắn nhanh chóng buông cô ra rồi nói xin lỗi, sau đó đi về phía chiếc xe an ninh đặc biệt.
Bây giờ, ngõ cụt đã phá vỡ.
Bây giờ, đã đến lúc giải quyết ván cục với người đã thiết lập trò chơi.
Diệp Khuynh Thành thấy vậy, nhất thời cảm nhận được hàn ý tràn ngập trên người của Lương Siêu, sắc mặt không khỏi thay đổi liền chạy theo Lương Siêu.
Tốc độ của Lương Siêu cực kì nhanh, trong vòng ba hai giây đã vượt qua khoảng cách gần trăm mét, đi tới xe an ninh đặc biệt, Diệp Tiêu ở trong xe cũng không ngốc, lập tức bảo tài xế lái xe đi.
Nhưng trước khi xe khởi động, có một tiếng "Bùm!", và cánh cửa nặng nề đã bị một quyền của Lương Siêu đập tan tành!
Sau khi hắn lên xe, Diệp Tiêu sợ tới mức lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã nhào xuống đất.
"Anh, anh đừng tới đây!"
"Ah……"
"Bây giờ, cậu ngoài trừ việc la hét vô dụng, thì có khác làm cái khác không?"
Lương Siêu từng bước đi tới, mỗi một bước, trong mắt làn ý càng thêm nồng đậm, nói: "Vừa rồi rất nhiều du khách đã nhìn thấy mấy chục con dã thú xông tới khu vực của chúng ta, cậu nói nếu như chết dưới nanh hổ có bình thường không?"
"Anh…anh......"
Dưới khí thế ngày càng mạnh mẽ của Lương Siêu, đôi môi của Diệp Tiêu sợ hãi đến mức run lên, cậu ta nhanh chóng bị đối phương xách lên như một con gà.
"Nói đi, vì sao lại muốn giết tôi?"
Diệp Tiêu nghe xong, cắn chặt răng, mặc dù đôi môi vẫn không tự chủ được mà run rẩy, nhưng lại không nói ra lời nhẹ nhàng nào, oán hận nói: "Là do anh, anh đã ngủ với chị gái tôi!"
"Cái gì?"
Lương Siêu nghe vậy sửng sốt, thằng nhãi này đã hiểu lầm hắn sao?
Bây giờ hắn vẫn còn trong trắng, làm sao có thể cho phép người khác vu cáu như vậy chứ?
Vì vậy, hắn vung tay lên, không mạnh không nhẹ mà tát vào mặt cậu ta một cái.
Ngay sau đó, Diệp Khuynh Thành thở hổn hển chạy vào trong xe, nhìn thấy cảnh này lập tức hét lớn.
"Dừng tay!"
"Đừng làm khó em trai tôi!"
Lương Siêu nhướng mày nhìn lại cô, nói: "Chị à, là em trai của chị đã cẩn thận gài bẫy để giết tôi, nếu không đủ bản lĩnh, bây giờ tôi đã chết rồi. Cô nghĩ xem việc tôi hung hăng đánh người có hay không?"
Diệp Khuynh Thành: "..."
Cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng có chút thích hợp...
Giọng điệu lập tức dịu đi, nói: "Tôi biết, tất cả là lỗi của em trai tôi, nhưng tôi có thể thay cậu ta chuộc lỗi, anh muốn cái gì cứ nói thẳng ra, chỉ cần tôi có năng lực làm được, tôi đều có thể đáp ứng anh.”
"Đừng."
"Em trai của chị đã là một người trưởng thành rồi, cũng nên chịu trách nhiệm với hành động của mình."
Sau đó Lương Siêu nhìn Diệp Tiêu đang được ở phía sau và nói: "Một mình cậu không thể dàn dựng tình huống này được đúng không? Nếu tôi đoán không lầm, thằng nhãi như cậu chắc là có đồng lõa ở phía sau."
"Mau nói ra chủ mưu, tôi sẽ tha mạng cho cậu."
"Hừm!"
Diệp Tiêu bướng bỉnh hừ một tiếng: "Một mình tôi làm! Không liên quan gì đến người khác! Nếu anh muốn làm gì cứ tới chỗ của tôi này!"
"Ồ?"
"Chàng trai, thể hiện sự mạnh mẽ à?"
Vừa nói, Lương Siêu vừa lật tay lấy ra một cây kim châm thật nhọn, Diệp Tiêu nhìn thấy khóe miệng liền co giật, da đầu nhất thời có chút tê dại!
Cậu ta nghe nói châm cứu trong Trung Y rất tốt, nhưng ở trong tay một số cường giả Trung Y thì, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành công cụ tra tấn, chỉ cần một mũi kim cũng có thể khiến người ta sống không bằng chết!
Diệp Tiêu từ nhỏ chưa từng trải qua khổ cực, vừa nghĩ tới liền run lên, hai mắt vội vàng mở to ra, vội vàng nói: "Anh, mau dừng tay!"
"Anh dám đối xử ác độc với em vợ như vậy, nhất định sẽ bị trời trừng phạt!"
Em vợ?
Trong lúc nhất thời, Lương Siêu sững sốt không kịp phản ứng lại, Diệp Tiêu lo lắng nói: "Anh đã ngủ với chị tôi, sau đó lại trở thành anh rể tôi! Nếu anh dám ra tay với tôi, Chúa và chị gái tôi sẽ không để cho anh yên đâu!"
Mẹ kiếp...
Thằng nhãi này, co được dãn được, đầy nghĩa khí nhất quyết để không thú nhận kẻ chủ mưu đằng sau.
Quả thật rất xứng với hai chữ “nhân tài”!
Lúc này, Diệp Khuynh Thành cũng chạy tới kéo Lương Siêu đi, Lương Nghiên cũng bắt đầu cầu xin cho Diệp Tiêu: "Anh à, hãy tha anh ta lần này đi."
"Vừa rồi chính anh ta đã đem chiếc an ninh đặc biệt này tới, nếu chúng ta vẫn còn ở trong chiếc xe hỏng lúc trước, chỉ sợ hiện tại đã bị dã thú ăn mất rồi."
Sau khi nghe vậy, Lương Siêu nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn Diệp Tiêu, sau đó gật đầu.
"Được, chỉ cần cậu không mất đi nhân tính, tính tình cũng không tệ, còn phải để lại thể diện cho chị của cậu nữa, lần này coi như bỏ qua cậu, nhưng mà!"
Giọng nói đột ngột thay đổi, hắn lại nói:
"Nếu như có lần sau, đừng nói là tiện nghi của một người anh rể, cho dù cậu là con ruột của tôi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ."
Sau khi nói xong, Lương Siêu nhìn Lương Nghiên trên mặt vẫn vẻ khiếp sợ, liền ôm cô và vỗ vai cô ấy rồi ôn nhu an ủi cô ấy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Sắc mặt Diệp Tiêu hung ác tàn độc, liền triệt để lâm vào trầm mặc.
Trên đường trở về, mặc dù Diệp Khuynh Thành liên tục hỏi rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu phía sau nhưng Diệp Tiêu không nói một lời nào, điều này khiến Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận.
"Tiêu Tiêu, từ giờ trở đi em sẽ bị cắt hết thảy chức vụ của mình trong tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh, về nhà đóng kín suy nghĩ trong bảy ngày!"
Diệp Tiêu nghe những lời đó đã vô cùng tức giận: "Dựa vào cái gì!"
Sắc mặt của Diệp Khuynh Thành trong giây lát cứng đờ, lúc này đem bộ dạng nữ nhân cường thế bá đạo thể hiện ra.
"Chỉ vì chủ tịch hiện tại của Tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh là tôi."
"Sự thịnh vượng của Diệp gia, là do một mình tôi định đoạt!"
"Đừng nhiều lời nữa, hãy đóng cửa suy nghĩ một tháng đi!"
...
Cùng lúc đó, trong một tháp canh không xa bên ngoài viên ngoại động vật hoang dã.
Cầm ống nhòm công suất cao lên, Phương Lệ vẫn đang nhìn khu vực bừa bộn, mà lúc nãy Lương Siêu chiến đấu chiến đấu với Kim Giáp Hổ, nhìn những cái xác hổ nằm đầy đất, với vẻ mặt u ám không thể diễn tả nỗi.
Chương 252: Đánh đến tận cửa
"Lương Siêu..."
"Ban đầu tưởng rằng chí ít mười mấy con Kim Giáp Hổ có thể tạo thành chút uy hiếp với mày, không nghĩ tới chẳng những biến thành đá mài đao, cuối cùng còn bị mày diệt sạch."
"Thực lực của mày thật sự khiến tao bất ngờ."
Than nhẹ một tiếng xong, Phương Lệ lại cười một tiếng, gằn giọng thì thầm: "Chẳng qua cũng không đáng kể, cũng chỉ có thằng nhãi ngốc Diệp Tiêu mới cảm thấy vườn động vật hoang dã lần này là sát cục đối với mày. Sát cục chân chính còn ở phía sau mà."
...
Về đến nhà, khi thấy Lương Siêu ở trần mình đầy thương tích, hai cô gái Mộ Khuynh Tuyết, Cung Vũ vẫn luôn đợi trong nhà lập tức vây lại, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Nhất là Mộ Khuynh Tuyết, gần đây bởi vì Mộ gia, tâm tình của cô luôn mất tập trung, ăn ngủ không yên, bây giờ thấy Lương Siêu như vậy thì vô thức nghĩ theo hướng Mộ gia.
"Đây là làm sao vậy? Có phải là kẻ thủ tịch Mộ gia cung phụng xuống tay với anh không?"
Lương Siêu cười khổ lắc đầu, trái lại vỗ vỗ bả vai Mộ Khuynh Tuyết, trấn an nói: "Suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là gặp chút ngoài ý muốn ở vườn động vật hoang dã thôi."
"Nhưng lần ngoài ý muốn này giúp tôi thu hoạch được tương đối khá." Nói xong, Lương Siêu lại móc ra mấy bình thủy tinh nhỏ trong suốt từ trong túi, Cung Vũ nhìn thứ chất lỏng đỏ thắm trong bình mà hiếu kì hỏi: "Thứ nhìn giống máu này là cái gì?"
"Đúng rồi, đó thật sự là máu, chẳng qua không phải là máu người, mà là máu Huyền thú rất hiếm thấy."
"Huyền thú?"
Mộ Khuynh Tuyết nhíu đôi mày lại, trước đó cô luôn làm việc cho Cổ Hiên Trai, cũng coi như kiến thức rộng rãi, tất nhiên biết mức độ hiếm có của Huyền thú.
Điều kiện đầu tiên trở thành Huyền thú là trong cơ thể có được một tia huyết mạch Thượng Cổ Dị Thú, tinh thần và thể xác đều phải cực kỳ mạnh.
Ngay cả sư tử đực bình thường thảo nguyên, hổ Đông Bắc cũng không có điều kiện này, bởi vậy có thể thấy được độ hiếm có của nó.
Sau đó còn phải có người trường kỳ dùng Huyền khí thẩm thấu, thuần dưỡng nó, dần dà khiến trong cơ thể nó sinh ra Huyền khí, chiến lực sẽ theo đó mà tăng lên.
"Theo tôi được biết, chỉ có một ít thế lực tông môn lấy ngự thú làm chủ mới có Huyền thú, sao anh lại đụng phải? Không phải xảy ra xung đột với tông môn ngự thú đó chứ?"
Mộ Khuynh Tuyết vừa nhắc nhở như vậy thì Lương Siêu không khỏi nhắm mắt lại.
"Tông môn ngự thú? Ừm, thế thì có thể tra ra manh mối của thủ phạm phía sau màn lần này."
Trong lòng thì thầm câu nói đó, nhưng hắn lại lắc đầu nói chỉ do ngoài ý muốn đơn thuần, để hai cô gái không cần quá lo lắng.
"Lương Siêu, vậy vết thương trên người anh..."
"Không sao."
Hắn cười cười với Cung Vũ, nói: "Lát nữa tôi chuẩn bị chút dược liệu, lại dùng tinh huyết Huyền thú này làm thuốc dẫn chế tạo ra một chút đan hoàn thảo dược, ngày mai là vết thương này có thể khỏi hẳn."
"Hơn nữa không chỉ có thể khỏi hẳn, còn có được thân thể cường tráng, hiệu quả giãn mạch giãn cốt."
Nghe hắn nói như vậy, lúc này Cung Vũ mới triệt để yên lòng, đòi một phần danh sách dược liệu rồi lập tức đi ra ngoài đặt mua thảo dược.
Mà Mộ Khuynh Tuyết cũng không nói gì thêm nữa, chỉ không yên lòng mà ờ một tiếng rồi quay người lên lầu trở về phòng.
Lương Nghiên thấy thế thì có chút lo âu bĩu bĩu môi.
"Anh ơi, em phát hiện hai ngày này chị Mộ cứ không tập trung, giống như có tâm sự gì, trạng thái tinh thần rất tệ."
"Có phải bị bệnh không?"
"Ừm, là bệnh."
Lương Siêu gật gật đầu, từ lúc cha mẹ Mộ Khuynh Tuyết mất, tâm bệnh này vẫn luôn giày vò cô, thẳng đến gần đây càng ngày càng nghiêm trọng!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Vậy anh mai đi bắt mạch chị Mộ được không? Mau chữa khỏi cho chị ấy đi!"
Lương Siêu nghe vậy thì cười cười, khẽ sờ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, nói: "Tâm bệnh thì phải dùng tâm dược để chữa. Yên tâm đi Nghiên Nghiên, tâm bệnh của chị Mộ của em sẽ nhanh chóng được chữa trị."
"Dạ." Lương Nghiên cắn ngón tay, cái hiểu cái không mà gật gật đầu.
Hôm sau, giữa trưa.
Mặt trời chói chang trên cao, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt Lương Siêu đang ngồi xếp bằng trên giường, chỉ thấy toàn thân hắn lóe lên ánh vàng, bỗng mở mắt ra sảng khoái thở dài ra một hơi.
Hiệu quả của tinh huyết của những Huyền thú Kim Giáp Hổ kia thật sự rất mạnh, trải qua gần một ngày điều tức, tu luyện, tu vi của hắn lại tăng lên một bậc, đạt tới Thiên Tượng hậu kỳ!
Chẳng qua trong đó vẫn có không ít may mắn, lại thêm Lương Siêu là lần đầu dùng tinh huyết Huyền thú để tôi thể tu luyện, mới có hiệu quả kỳ tích như thế. Sau này muốn dùng thủ đoạn này tăng cao tu vi cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Hắn thoải mái tắm nước mát rửa sạch dơ bẩn trên người, vừa thay một bộ quần áo sạch sẽ mát mẻ, chuẩn bị đến Kim Ngọc Đường tiếp tục ngồi xem bệnh, nhưng vừa ra cửa thì đã gặp một ông lão đi chân đất vỗ bụng đi tới từ đối diện.
Tạo hình hiếm thấy này làm Lương Siêu nhận ra thân phận của đối phương, chính là kẻ mà thủ tịch Mộ gia cung phụng, từng được Miller miêu tả mấy lần, Hồ Thiên Trì.
Mẹ nó.
Mình còn chưa có hành động mà đối phương đã phái người đánh đến tận cửa rồi? Dù là đi tìm đường chết cũng không nên vội vã như vậy mới đúng?
Mà Hồ Thiên Trì đã thông qua mạng lưới quan hệ của Mộ gia điều tra cẩn thận một thời gian cũng nhận ra Lương Siêu, hai người cùng dừng bước.
Bốn mắt nhìn nhau, lập tức kích động ra vô số ánh lửa, khiến bên ngoài biệt thự tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc...
Chương 253: Không biết mất mặt là gì!
Liếc nhìn nhau một hồi, Hồ Thiên Trì mở miệng trước nói: "Tôi nể tình cậu tuổi còn trẻ, và tu vi tu luyện được cũng không dễ dàng gì, mau giao ra con đĩ khốn Mộ Khuynh Tuyết kia ra đây, thiếu gia ở nhà còn đang chờ cứu kia kìa…”
“Ha…”
Lương Siêu cong môi cười, nói: "Chuyện sống chết của thiếu gia nhà ông liên quan chó gì đến tôi?”
“Trước đó lúc xem tướng mạo của anh ta tôi đã sớm biết anh ta sẽ bị chết thảm bởi một tai họa gì đó ập đến rồi, đây đều là do hành động nghịch thiên của các hạ và Mộ gia, không sợ bị trời phạt sao?”
Roẹt!
Ánh mắt của Hồ Thiên Trì đột nhiên lạnh lẽo, ông ta cũng đã hiểu ý tứ của đối phương, bắt đối phương hợp tác giao người ra là không có khả năng, nếu như vậy đã như vậy, vậy thì không còn cách nào khác là phải cứng rắn cướp luôn.
Khoảnh khắc tiếp theo.
"Rầm!"
Chân trần dậm trên mặt đất, Hồ Thiên Trì động thủ trước, lao ra như đạn đại bác xông về trước, đơn giản một pháo quyền trực tiếp đánh thẳng vào Lương Siêu.
"Đến đây đi!"
Lương Siêu Mo nhìn thấy điều này, mắt hắn sáng lên, và sau một tiếng hét lớn, hắn không sợ hãi mà một quyền đấm về phía trước!
Bây giờ tu vi của hắn vừa mới đột phá đến kỳ cuối của cảnh giới Thiên Tượng, còn đang lo lắng không có nơi nào để sử dụng sức mạnh của mình đây, bây giờ có một cao thủ Kim Đan luyện tập với mình thì còn gì bằng.
“Bùm!!”
Một tiếng động vang lên, nắm đấm của hai người vừa chạm vào nhau liền bắn ra, Lương Siêu bị lùi về sau mười mấy bước xong mới có thể ổn định lại, Còn Hồ Thiên Trì cũng bị ép lui lại bốn năm bước.
Khi giữ thăng bằng được thân thể, sắc mặt ông ta mơ hồ mà nhìn Lương Siêu.
“Thiên tượng kỳ cuối sao?”
Điều này không khớp với những thông tin mà ông ta thu thập được từ bên tổng bộ Võ Minh, chẳng lẽ thằng nhóc này lại lại đột phá trong khoảng thời gian trước rồi sao?
Nếu thật là như vậy, thì tốc độ tu luyện thực sự kinh khủng.
Hai nữa một người trẻ tuổi có thể dùng tu vi Thiên Tượng mà đó có sức mạnh đo ván cùng với ông ta, thì đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy kể từ khi ông ta đột phá được cảnh Kim Đan!
“Thằng này được đấy, tiếp này!"
"Tao muốn xem mày có thể chống cự được bao lâu!"
Nói xong Hồ Thiên Trì huy động huyền khí của mình, ở bên ngoài xung quanh thân ông ta ngưng hình ra một lớp đá, mà trên lớp đá này còn có sự sáng bóng của màu vàng đất không ngừng lưu chuyển, khiến cho người ta cảm thấy nó cứng rắn nặng nề.
"Luyện thể thuật sao?"
Lương Siêu hơi nhướng mày khi nhìn thấy vậy, nhất thời cao hứng.
Sau đó thủ ấn luân phiên kết lại, cũng trong nháy mắt ngưng luyện ra một lớp quang giáp màu kim nhạt, sau đó cơ thể chỉ nháy mắt liền có thể xông lên trước.
“Đến đây!”
Rất nhanh sau, hai người đã đều thi triển ra bí thuật luyện thể của mình cùng chiến đấu với nhau, tốc độ công kích càng lúc càng nhanh, thế tấn công càng ngày càng ác liệt, càng ngày càng điên cuồng
Ầm!
Bùm! Bùm! Bùm ! Bùm...Ầm, ầm
Tiếng đấm đá không ngừng vang lên, mặc dù có vẻ như Lương Siêu mới là người bị trấn áp, nhưng dựa vào những bí kíp luyện thân thần bí hơn, cao cấp hơn, cho nên cục diện chiến đấu cũng dần dần ổn định.
Nếu cứ tiếp tục theo chiều hướng này, thì cho dù khi kết thúc trận đấu Lương Siêu sẽ thua, nhưng ít nhất sẽ kéo dài 20 phút, hoặc chí có thể bị trì hoãn đến nửa giờ!
Và điều đó khiến người luôn thiếu kiên nhẫn như Hồ Thiên Trì không thể chịu đựng được.
“Hừ!”
Một khắc tiếp theo, sau khi ông ta lại có một kích khiến cho cự ly của mình và Lương Siêu tách ra một khoảng, Hồ Thiên Trì đột nhiên khoanh tay lại, và làn sóng huyền khí hùng hậu dày đặc trong cơ thể ông ta cũng bắt đầu chảy qua các kinh mạch theo một cách cụ thể.
Rất nhanh, phía sau liền hiện ra từng hàng ảo ảnh núi non trùng điệp, và song quyền ánh màu vàng đất kia cũng càng ngày càng thịnh hơn, khí thế tăng lên rất nhiều!
“Tiểu tử, mày rất vinh hạnh là người đầu tiên cảnh giới thấp hơn lão hủ, mà ép được tao phải dùng cái này chiêu này đấy, tiếp theo mày phải chết cho tao…”
"Chết đi!"
Tiếng quát lớn rơi xuống, từng mảng ảo ảnh núi non xuất hiện phía sau Hồ Thiên Trì trước đó hoàn toàn dung nhập vào trong nắm đấm của ông ta, sau khi khóa lại được khí tức của Lương Siêu xong, ông ta tiếp phục tấn công về phía hắn với sự phẫn nộ!
Mà Lương Siêu cũng không nhàn rỗi, thủ ấn của hắn lần lượt biến ảo, ánh vàng nhạt bên ngoài thân thể nhanh chóng đậm thêm, cuối cùng hóa thành một đạo hắc ám kim quang!
Khí tức, lực lượng cùng sức phòng ngự của hắn đều tăng lên so với trước kia từ 30% đến 50%!
Không chỉ vậy, hắn còn trực tiếp nuốt chửng hai lọ tinh huyết huyền thú Kim Giáp Hổ lần trước luyện chế còn dư lại.
Bùm!
Lúc bí luyện thể bí thuật đang được đẩy đến cực hạn, lại cộng thêm tác dụng ngoại lực từ tinh huyết huyền thú nữa, Lương Siêu cũng bị ép cho nâng lên đến đỉnh cao!
Trên dưới khắp người dường như còn có một ngọn lửa máu màu đỏ nhạt, vẫn là song quyền như cũ, lập tức nhắm vào Hồ Thiên Trì đang xông tới.
“Đùng, đùng!”
Hai tiếng nổ dường như đều đồng thời vang lên, mà lần này hai người cả thảy là bốn quyền va vào nhau ai cũng không có dấu hiệu lùi lại, sức mạnh khủng bố còn thừa tản mát ra quanh nắm đấm của hai người, cứ từng vòng khuếch tán ra khắp nơi…
Tròn 7, 8 giây sau, hai người mới lần lượt lùi lại.
Số bước mà Lương Siêu lùi lại nhiều hơn chút, và khóe miệng cũng hơi giật giật sau khi đã ổn định lại.
Hắn nhìn Hồ Thiên Trì, hiện tại đang có khuôn mặt mờ mịt âm tình bất định, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng tức giận, hắn gượng cười nói:
“Kỳ Kim Đan ư?”
“Cũng rác cả thôi.”
“Mày!”
Hồ Thiên Trì nghe vậy cả giận, nhưng Lương Siêu lại khiêu khích càng hăng hơn:
“Sao? Không phục à?”
“Vậy thì dễ thôi, tiếp tục choảng nhau thêm hai phát nữa được không?”
"Mặc dù chiêu thức của ông vừa sử dụng có hơi mạnh chút, nhưng ông gánh vào trong người cũng không ít nhỉ? Dù gì nó cũng chỉ có thể được coi là một loại thuật pháp kém cỏi thôi mà?”
“Hừ, bớt ở đây cố lấy lại mặt mũi đi, mày chẳng qua cũng là mượn lực bên ngoài mới miễn cưỡng liều đỡ được một kích của tao mà thôi, tinh huyết của huyền thú cực kỳ bá đạo như vậy, nếu như mày cưỡng ép nuốt vào trong cơ thể mà không luyện hóa, thì tao không tin là mày có thể chịu nổi đâu.”
“Hai nữa, tinh huyết của huyền thú hiếm có như vậy mày còn có được bao nhiêu lọ đây?”
“Ha…”
"Vậy tôi không thể nói cho ông biết được rồi, sao ông không tự đoán coi sao?!”
Vừa nói, Lương Siêu hai tay đút vào trong túi quần, bày ra cái bộ dạng cà lơ phất phơ trêu tức, Hồ Thiên Trì thấy vậy lập tức ở trong lòng nói thầm, nếu như tiểu tử này còn mang theo thần thú huyết mạch, mà ông ta còn tiếp tục cùng hắn đối đầu vài lần thì...
Như vậy cho dù người cuối cùng phải chết là đối phương, nhưng kinh mạch toàn thân của ông ta cũng sẽ bị tổn thương căn cốt khi huyền khí hoạt động liên tục ở mức cao, cuối cùng dẫn đến những tổn thương tiềm ẩn và một loạt hậu quả xấu có thể xảy ra như không thể nâng cao cơ sở tu luyện của một người trong tương lai.
Đi liều mạng để chiến đấu với một tên oắt con cấp thiên tượng mà mất ngần ấy, liệu có đáng không?
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Sau khi lẩm bẩm một lúc, Hồ Thiên Trì vẫn âm thầm lắc đầu.
Kẻ mặc giày đi đấu với kẻ chân đất mắt toét quả là không đáng!
Lúc sau, khi nghĩ về điều đó rồi, ông ta cười khẩy và nói: "Tiểu tử, ngày mai tao sẽ mang theo một số các trưởng lão từ tổng bộ Võ Minh cùng nhau đến đây, và lúc đó kể cả không xông hết mà đánh thay phiên thôi cũng đủ để chơi đua mày đến chết rồi!”
Vái nhái ạ?
Đã Kim Đan đấu với Thiên Tượng rồi mà còn chơi một chiến lược không biết xấu hổ như vậy sao?
Điều này đúng là không còn cần chút mặt mũi gì mà!
Nhưng Lương Siêu cũng không mỉa mai nữa, mặc kệ Hồ Thiên Trì xoay người rời đi.
Rất nhanh, Mộ Khuynh Tuyết liền lao ra khỏi biệt thự, lập tức vồ lấy Lương Siêu và lo lắng nhìn hắn, dựa trên sự hiểu biết của cô ấy về Lương Siêu, nếu Hồ Thiên Trì không tiếp tục truy kích nữa thì có nghĩa là anh chàng này đã cố gắng hết sức rồi, và máu của con thú bí ẩn kia sợ rằng cũng đã hết, trước đó chỉ là hắn cố chống cự thôi.
Mà sự thật là, đúng là như vậy. Mộ Khuynh Tuyết vừa dứt lời, thân thể Lương Siêu liền mềm nhũn.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng hắn quỳ xuống mặt đất, sau phun ra một ngụm máu tươi ngay lập tức...
Bình luận facebook