• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (2 Viewers)

  • Chương 254-256

Chương 254: Đã đến lúc làm chuyện tiếp theo rồi

“Phù…”

Sau khi thở phào một hơi, Lương Siêu cười như trút được gánh nặng: “Cuối cùng cũng bị lừa rồi. Lão già chân trần kia đúng là ngu ngốc.”

Thế nhưng trên mặt mộ Khuynh Tuyết lại chẳng có chút vui mừng nào, ngược lại càng thêm sầu não.

“Anh, anh còn cười được sao?”

“Ngày mai ông ta trở thành trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh rồi. Với trạng thái hiện tại của anh, anh không sợ lỡ như ông ta khôi phục rồi, anh không đánh lại ông ta thì sao…”

“...”

Lương Siêu vỗ vai trấn an Mộ Khuynh Tuyết, nói: “Em yên tâm đi, qua ngày hôm nay, ông ta cùng với Mộ gia sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.”

Mộ Khuynh Tuyết: “…”

Hắn hoàn toàn không coi trọng lời nói của cô ấy một tí nào, cô ấy cảm thấy rằng hắn nói như vậy chỉ để khiến bản thân mình thoải mái hơn.

Trên thực tế…

Người đàn ông này không còn năng lực tự bảo vệ bản thân mình nữa, trái lại rất có thể hắn sẽ bị cô ấy liên lụy đến chết!

Càng nghĩ, Mộ Khuynh Tuyết lại càng cảm thấy người mình lạnh như băng.

Những nỗi lo lắng cùng với sự vướng mắc trước đây đang dần biến thành sự tuyệt vọng…

Sau khi trở lại biệt thự, Lương Siêu không để ý tới gương mặt ngày càng tái nhợt cùng với ánh mắt đờ đẫn của Mộ Khuynh Tuyết mà quay trở về phòng ngồi khoanh chân điều chỉnh khí tức.

Sau khi luyện hóa xong tinh huyết của huyền thú cuồng bạo mà hắn nuốt trước đó, hắn cần phải dưỡng thương kinh mạch bị tổn thương một chút rồi mới đi gọi điện thoại cho ông Lăng.

Hắn muốn gọi điện thoại vì một chuyện đó là hy vọng tổng bộ Vũ Minh giữ vững thái độ trung lập và không nhúng tay vào mối ân oán giữa hắn và Mộ gia.

“Mộ gia?”

Nghe xong, ông Lăng cảm thấy có chút khó xử: “Theo như ta biết, hàng năm Mộ gia không chỉ kính tặng rất nhiều cho tổng bộ Vũ Minh mà còn cấp cho các trưởng lão không ít ưu đãi.”

“Bởi vậy căn cơ của Mộ gia có thể nói là vững chắc nhờ tiền.”

Nghe đối phương nói như vậy, Lương Siêu cau mày.

“Nói như vậy, việc này có chút khó khăn ạ?”

“Hừ, nếu như là trước đây, chỉ có một mình ta muốn hoàn thành việc này thì quả thực có chút khó khăn nhưng hiện tại thì khác, có thêm Mặc Vân cùng với một vài trưởng lão có địa vị cao ra mặt thì chuyện này không còn quá khó nữa…”

“Ặc…”

Lương Siêu sững sờ trong giây lát, hắn mơ hồ nói: “Từ khi nào mà nhân duyên của tôi ở tổng bộ Vũ Minh lại tốt như vậy? Chuyện Mặc trưởng lão ra mặt nói thay giúp tôi thì còn hiểu được nhưng còn những trưởng lão có địa vị cao khác…”

“Ha ha ha!”

Lăng Vũ cười to nói: “Thằng nhóc này, cậu còn không biết được mình đã tạo thêm được nhiều mối quan hệ lớn hả!”

“Lần trước Mặc Vân dẫn đội ra ngoài làm nhiệm vụ, khi quay về thì nói rằng cậu đã cứu họ một mạng. Mà những thiên tài trẻ tuổi của Long đường đều là đồ đệ của một số vị trưởng lão có địa vị cao!”

“Nói như vậy, chẳng phải những vị trưởng lão đó đều thiếu cậu một ân tình hay sao? Chẳng lẽ cậu nhất định phải dùng phần ân tình này lên một Mộ gia nho nhỏ thôi ư?”

“Vâng, vãn bối đã xác định ạ.”

Lương Siêu gật đầu chắc chắn khiến cho Lăng Vũ có chút bất lực. Trước khi cúp điện thoại, hắn còn bị ăn mắng một hồi.

Một lát sau, Lương Siêu thầm nhẩm tính thời gian và nghĩ rằng công việc của Mễ Lặc chắc đã kết thúc nên đi gọi điện cho gã.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối và thanh âm cảm động rớt nước mắt của Mễ Lặc truyền tới.

Mấy tiếng trước, gã vừa luyện hóa máu hút từ đám ma cà rồng cùng với vua ma cà rồng xong và đã chính thành công lột xác thành vua ma cà rồng mới!

Đây chính là ưu thế của dòng dõi ma cà rồng. Chỉ cần có một nguồn máu tươi chất lượng cao thì tu vi có thể tăng lên nhiều cấp trong một khoảng thời gian ngắn mà không thể nhìn ra bất cứ vấn đề gì!

Chỉ là bọn họ cũng có những khuyết điểm nhất định đó là phương pháp tăng tu vi độc nhất vô nhị này khi đạt tới cấp vua thì tu vi của người đó cũng coi như đạt đến tận cùng.

Có điều dù như vậy nhưng Mễ Lặc cũng cảm thấy thế là đủ.

“Chủ nhân!”

“Tôi thành công rồi! Tôi đã thành công lột xác thành vua ma cà rồng!”

“Ừm.”

Lương Siêu gật đầu: “Cũng là chuyện nằm trong dự đoán nên không cần quá kích động.”

“Đã đến lúc làm chuyện tiếp theo rồi.”

“Vâng!”

Mễ Lặc ngoan ngoãn gật đầu: “Chủ nhân cứ yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào!”

Sáu giờ tối, Mễ Lặc thong thả quay lại Mộ gia. Sau khi tìm thấy Mộ Vân Thao, gã nói: “Gia chủ, ngài nghĩ thế nào về lời đề nghị mà tôi đưa ra trước đó?”

“Lời đề nghị gì?”

Giọng điệu của Mộ Vân Thao không được tốt lắm vì mạng của đứa con trai đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc.

“Haizz, gia chủ thật mau quên.”

“Tôi từng nói rằng đem toàn bộ tài sản của Mộ gia chuyển giao cho người bạn ngoại quốc của tôi vận hành. Trong năm nay sẽ hoàn vốn, một năm lãi gấp ba, ba năm lãi gấp tám.”

“Sự kiên nhẫn của người bạn nước ngoài của tôi không được tốt lắm, hiện tại sắp cạn kiệt rồi. Viêm Hạ mấy người có câu nói: nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì không còn…”

“Hừ.”

Hồ Thiên Trì xông vào ngắt lời gã, nói: “Bây giờ gia chủ còn đang bận lo cho Đình Phong, làm gì có tâm trạng đi quản mấy thứ không đáng tin như ngươi?”

“Mễ Lặc đại sự, việc này để sau hãy nói. Hiện giờ tôi cần phải mau chóng bắt con nhãi Mộ Khuynh Tuyết về để cứu mạng con trai!”

Muốn bắt sư mẫu của gã ư?

Mễ Lặc khó chịu trong lòng. Sau đó, gã nghe thấy Mộ Vân Thao nói tiếp: “Chiều nay, Hồ đại sư đã tới chỗ Mộ Khuynh Tuyết nhưng lại bị thằng nhãi họ Lương chặn lại.”

“Mặc dù Hồ đại sư đã đánh trọng thương thằng nhãi kia nhưng vẫn không bắt được Mộ Khuynh Tuyết về. Hiện tại tôi đang liên hệ với bên tổng bộ Vũ Minh.”

“Mễ Lặc đại sư, hay là ngày mai ngài đi cùng với Hồ đại sư một chuyến đi?”

Cái gì?

Trong lòng Mễ Lặc vô cùng tức giận, lão già chân trần này lại dám đánh chủ nhân của gã bị thương?

Lúc này, Hồ Thiên Trì nói tiếp: “Ông đây không cần người ngoài hỗ trợ, hơn nữa ông đây cảnh cáo ngươi đừng có xen vào, tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi nếu không…”

Hồ Thiên Trì còn chưa nói xong, Mễ Lặc đã nheo mắt lại và nhìn ông ta với vẻ khinh thường.

“Ông dám uy hiếp tôi?”

“Xì, ông đây thèm mà uy hiếp cứ thứ dơ bẩn như ngươi làm gì? Nếu như dám chọc tức ông đây, ngươi có tin hay không…”

Hồ Thiên Trì đột nhiên im bặt.

Ông ta chỉ cảm thấy dường như có một cỗ uy áp nào đó cực mạnh mẽ bùng phát từ cơ thể của Mễ Lặc giống như một ngọn núi lửa! Tất cả đều đang nhằm về phía ông ta!

Dưới sự uy áp như vậy, Hồ Thiên Trì kêu lên một tiếng đầy đau đớn, thậm chí ông ta còn không thể đứng vững mà khụy gối xuống trước mặt Mễ Lặc với ánh nhìn kinh hãi…

“Ngươi, thế mà ngươi…”

“Đã đột phá đến cấp vua ma cà rồng! Chuyện này sao có thể?”

Mễ Lặc không thèm giải thích mà chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

“Mắng đi.”

“Vừa rồi ông còn chửi tôi là thứ dơ bẩn, mắng hăng lắm cơ mà? Mắng đi, tôi vẫn đang dỏng tai lên nghe đây.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 255: Đồng đội heo!

"Không, không dám!"

Hồ Thiên Trì thất kinh, nào còn dáng vẻ nửa vời lúc trước, lập tức bắt đầu vừa dập đầu lại vừa xin lỗi bồi tội.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Cuối cùng còn tự tát mạnh vào mặt mình! Làm Mộ Vân Thao nhìn thấy cũng có chút bất ngờ!

"Hồ đại sư, ngài đây là..."

"Quỷ Vương là gì? Rất lợi hại sao?”

Đối với một kẻ mới tu luyện như Mộ Vân Thao, Hồ Thiên Trì cũng không biết nói sao, suy nghĩ một hồi chỉ giải thích một câu ngắn gọn cho đối phương hiểu.

"Nếu tính theo bình thường thì, mấy trưởng lão địa vị tôn quý mà ông không thể tiếp cận ở tổng bộ Võ Minh sẽ có thực lực ngang ngửa với Mễ Lặc đại sư!"

Nghe xong, Mộ Vân Thao lập tức hiểu được, hai mắt phát sáng chói lóa nhìn Mễ Liêm.

Có thể có một vị Huyền Võ Giả thực lực sánh ngang với Nguyên Anh kỳ tọa trấn trong gia tộc, Mộ gia nhất định sẽ vùng lên trở thành một gia tộc đứng hàng đầu đế kinh!

Thậm chí, chuyện bước vào hàng ngũ siêu cấp gia tộc cũng không phải là mộng tưởng nữa!

"Mễ, Mễ, Mễ Lặc đại sư, ngài..."

Đang lúc Mộ Vân Thao nghĩ đến việc phải hứa hẹn chuyện gì để giữ chân Mễ Lặc lại, thì Mễ Lặc lại lên tiếng hỏi trước: "Đề nghị lúc trước của bổn vương, gia chủ suy nghĩ như thế nào?"

"À, chuyện này ..."

Mộ Vân Thao có chút do dự, nhưng lúc này thái độ của Hồ Thiên Trì đại biến, vội vàng khuyên nhủ: "Gia chủ, ngài còn do dự cái gì nữa? Nhanh chóng đồng ý đi!"

"Mễ Lặc đại sư tuổi còn trẻ đã có thể có thực lực như thế, chắc chắn bạn bè của ngài ấy cũng là một đại sư thôi! Một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy có thể gặp chứ không thể cầu đâu!"

"Đây chính là một cơ hội tuyệt vời để Mộ gia một bước lên trời đó!"

Thấy Mễ Lặc đã có chút không vui, lại nghe Hồ Thiên Trì nói như vậy, Mộ Vân Thao cũng không nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp đáp ứng, bắt đầu ôm ấp giấc mộng về mộ Mộ gia lừng lẫy.

Một lát sau, Mộ Vân Thao liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, đem toàn bộ dòng tiền của Mộ gia chuyển vào tài khoản mình cung cấp, nhưng Mễ Lặc vẫn chưa có ý định dừng lại.

"Gia chủ, chẳng lẽ ông chỉ có chút khả năng này thôi?"

"Ý của tôi là đem toàn bộ Cổ Hiên Trai, thậm chí các nơi có bất động sản của Mộ gia cùng với tòa nhà tổ có giá hơn trăm triệu này đưa vào hết."

"Hả?"

Mộ Vân Thao nhất thời hoảng sợ, vẻ mặt đau khổ nói: "Mễ Lặc đại sư, vừa nãy tôi đã chuyển vào hơn 60 triệu, nếu thật sự có thể tiến triển theo những gì ngài nói, với số tiền đó trong vài năm đã đủ kiếm lời rồi chứ? Không cần thiết..."

"Ha..."

Mễ Lặc cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Đứng trước cơ hội tuyệt vời như vậy vẫn không đủ dũng khí cược hết, một gia chủ như vậy hình như cũng không đáng để bổn vương đi theo đâu.”

"Thôi được rồi, Mộ gia chủ, Mễ Lặt cáo từ."

"Đừng!"

"Mễ Lặc đại sư dừng bước!"

Mộ Vân Thao vẻ mặt không nỡ vội vàng ngăn cản Mễ Lặc lại, sau khi trầm ngâm một hồi hung hăng cắn răng một cái, nói: "Mễ Lặc đại sư, tôi nghe theo ngài, cược hết!"

"Mộ gia sau này chính là Mộ gia của hai người chúng ta! Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!"

Miller nghe vậy thì cười hắc hắc, ngoài miệng liên tiếp nói rất tốt, nhưng trong lòng lại mắng thẳng đồ ngu.

Tôi chỉ nói hai ba câu, ông liền nói theo cược hết.

Người biết còn nhận ra tôi chỉ là một người ngoài, nhưng người không biết còn tưởng tôi là cha ông đấy!

......

Ngày hôm sau.

Lương Siêu dậy sớm, đi tới bên phòng Mộ Khuynh Tuyết gõ cửa.

Hôm nay nên giúp cô gái này cắt đứt với Mộ gia rồi.

Nhưng sau khi gõ liên tục vài tiếng vẫn không có người phản hồi thì trong lòng Lương Siêu dần dần dâng lên một tia dự cảm không ổn, lúc này hắn giơ chân một cước đá văng cửa vọt vào.

Trong phòng trống rỗng, gọn gàng không có dấu vết có người nghỉ ngơi.

Trên bàn trang điểm, còn lưu lại một phong thư có nụ hôn đỏ rực in lên trên.

"Chuyện Mô gia quấy nhiễu lòng tôi đã lâu, dẫn đến áp lực trong tôi rất lớn, áp lực đến mức tôi có chút trầm cảm."

"Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định sẽ giành thời gian du ngoạn đó đây để giải sầu, thế giới lớn như vậy, tôi cũng muốn đi xem một chút, sau khi xem xong cũng không biết đã tới ngày tháng năm nào, cho nên anh cũng không cần tới tìm tôi."

"Cuối cùng, hy vọng mọi chuyện sẽ trôi qua suôn sẻ."

"Không cần nhớ đến tôi."

"Kí tên: Mộ Khuynh Tuyết, yêu anh nhiều."

Roẹt!

Lương Siêu đọc xong, lập tức xé nát lá thư này!

Thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn xem?

Xem con khỉ!

Nhất định là ngày hôm qua cô ấy nhìn thấy hắn hộc máu trọng thương trên tay Hồ Thiên Trì, cảm thấy hắn không có năng lực bảo vệ được mình, vì không muốn liên lụy đến hắn cho nên cô lựa chọn tự đâm đầu vào lưới!

Hành vi này của Mộ Khuynh Tuyết khiến Lương Siêu nhất thời sinh ra cảm giác mình chỉ còn cách thời cơ tốt để tiêu diệt căn cứ đối phương một bước, mà đồng đội đã trực tiếp giơ tay đầu hàng.

Tức.

Cực kỳ tức!

"Đồng đội heo này!"

Sau khi mắng một tiếng, Lương Siêu trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, tăng tốc một đường chạy như điên tới nhà tổ Mộ gia!

Trong khi đó.

Tại nhà tổ Mộ gia, bên trong từ đường tông tộc trang nghiêm.

Mộ Khuynh Tuyết sau khi chủ động tự nộp mình, Mộ Vân Thao đã đồng ý yêu cầu cuối cùng của cô ấy, đưa cô ấy đến từ đường để tế bái bài vị của cha mẹ.

Giờ phút này, Mộ Khuynh Tuyết đang thất thần quỳ gối trước bài vị của cha mẹ mình, nước mắt cuồn cuộn không tiếng động rơi xuống.

Không biết bao lâu sau, cô ấy đột nhiên mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?”

Mộ Vân Thao hừ lạnh nói: "Tất cả đều bởi vì nội tạng của cô, thậm chí giác mạc cũng hoàn toàn phù hợp Đình Phong, nếu không cô cho rằng bổn gia chủ nguyện ý ghép nội tạng của kẻ khắc cả gia đình như cô lên người con tôi sao?"

"Tôi muốn hỏi là, tại sao lúc trước ông muốn hại cha mẹ tôi!"

Giọng điệu Mộ Khuynh Tuyết nhất thời nhắc gay gắt hơn, cắn chặt răng oán hận nhìn chằm chằm Mộ Vân Thao.

Nhắc lại chuyện cũ, Mộ Vân Thao không khỏi nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút cũng không giấu diếm gì nữa.

"Cũng bởi vì thiên phú kinh doanh của cha cô, khả năng quản lý và thao túng lòng người đều mạnh hơn tôi!"

"Bởi vì cha cô có thiên phú tu luyện, hơn nữa còn được một vị trưởng lão trong tổng bộ Võ Minh nhìn trúng, thậm chí còn muốn thu hắn ta làm đồ đệ!"

"Bởi vì mẹ cô lúc ấy khuynh thành tuyệt sắc, tôi nhiều lần muốn có được coi ta nhưng luôn bị cô ta từ chối."

"Cho nên cả hai người bọn họ đều đáng chết!"

"Những lý do này, cô có hài lòng không?"

"Ông!"

Mộ Khuynh Tuyết nhất thời che ngực đau đớn, môi cũng bị cắn ra từng vết máu, thân thể mềm mại run rẩy chỉ vào Mộ Vân Thao: "Ông, đồ súc sinh!”

"Ông trời thật sự là bị mù rồi, tại sao vẫn chưa đánh chết kẻ vô sỉ như ông chứ!"

Mộ Vân Thao lại hừ một tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn phất phất tay, phân phó người a Mộ Khuynh Tuyết đến bệnh viện, lập tức chuẩn bị các loại thiết bị lấy nội tạng và giác mạc cấy ghép để cấy ghép.

Mà lòng Mộ Khuynh Tuyết đang bị Hồ Thiên Trì tự mình áp giải giờ này đang mang đầy hận ý, ý thức lâm vào tuyệt vọng vô tận.

"Kẽo kẹt..."

Cửa lớn của từ đường đột nhiên chậm rãi mở ra.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên hai tay chấp sau lưng lửng thửng đi vào.

Đó chính là Lương Siêu.
Chương 256: Nắm quyền Mộ gia!

Sau khi đi được hai bước, Lương Siêu nghe xong thì không nói gì mà nhìn Mộ Khuynh Tuyết, cố nén xúc động trào phúng mà nói: "Yên tâm đi, từ xưa đến nay thiện ác đều có nhân quả. Không phải là ông trời mắt mù, hôm nay, trời phạt sẽ giáng xuống đầu Mộ Vân Thao và toàn bộ Mộ gia."

Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy khẽ giật mình, miệng khẽ nhếch mấy lần, cuối cùng cũng nhắm lại, nhất thời không biết nói cái gì.

Mà Mộ Vân Thao lập tức nhíu chặt mày, trong ánh mắt nhìn về phía Lương Siêu còn mang theo sự lạnh lẽo khó hiểu, lập tức đưa mắt ra hiệu với Hồ Thiên Trì một cái.

Hồ Thiên Trì lập tức hiểu ý, nhe răng cười một tiếng rồi tạm thời buông Mộ Khuynh Tuyết ra, tiến lên hai bước và nói: "Thằng nhãi, tiểu tiện nhân này tự chui đầu vào lưới là muốn giữ mạng của mày, nhưng mày cũng quá không thức thời, lại dám chủ động tới cửa chịu chết!"

"Thật là đáng tiếc, lại phụ lòng tâm ý của tiểu tiện nhân này."

Nghe xong, Lương Siêu không nói chữ nào, chỉ yên lặng nhìn Hồ Thiên Trì, trong mắt là sự trêu tức im lìm.

Vài giây sau, Hồ Thiên Trì bị nhìn chằm chằm làm cả người không được tự nhiên, sát khí dâng trào, tức giận hừ một tiếng rồi bắt đầu điên cuồng vận chuyển Huyền khí trong cơ thể.

Xung quanh người loé lên màu vàng đất, đồng thời sau lưng lại hiện ra hư ảnh núi non trùng điệp, lập tức khiến khí thế của mình tăng lên đỉnh cao!

Mà khi nhìn thấy Lương Siêu không chuẩn bị mảy may nào, vẫn khoan thai đứng chắp tay, vẻ mỉa mai, trêu tức trên mặt càng sâu thì Hồ Thiên Trì càng thêm tức giận!

"Thằng nhãi ranh vô tri, chết cho ông mày!"

Tiếng hét phẫn nộ vang lên, ông ta chuẩn bị dùng một kích toàn lực đánh chết Lương Siêu, trong mắt lập tức hiện ra tia sáng đỏ như máu...

Chỉ thấy Miller trước đó vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lóe lên, trực tiếp vọt tới trước mặt Hồ Thiên Trì.

Dưới khí tức đè nén mà gã phóng thích ra, Hồ Thiên Trì nhất thời rất khó động đậy.

Một giây sau.

"Phốc phốc!"

Một tiếng trầm đục qua đi, đám người nhìn thấy Miller chỉ duỗi ra một ngón tay, một tia sáng màu máu lập tức phá tan tất cả phòng ngự của Hồ Thiên Trì, xuyên thủng qua ngực ông ta...

"Phốc!"

Hồ Thiên Trì ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, bỗng quỳ xuống nhìn Miller, trên mặt đều là mờ mịt, kinh ngạc, không hiểu... Càng nhiều vẫn là sợ hãi.

Sợ hãi đối với cái chết!

Còn không kịp hỏi ra câu nào thì ông ta đã ầm một tiếng ngã xuống trước ánh mắt kinh hãi của đám người nhà họ Mộ gồm Mộ Khuynh Tuyết và Mộ Vân Thao.

Chết không đến thể chết hơn nữa!

Thực lực của ma cà rồng Miller đã trở nên mạnh như vậy từ lúc nào?

Giờ phút này, trong lòng Mộ Khuynh Tuyết tràn đầy dấu chấm hỏi, cũng đọc hiểu ánh mắt bất đắc dĩ của Lương Siêu nhìn mình lúc mới tới.

Từ lúc còn ở Xuyên Nam, cô đã biết Miller đã nhận Lương Siêu làm chủ, nếu sớm biết thực lực hiện giờ của Miller tăng vọt đến mức này thì đánh chết cô cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn tự chui đầu vào lưới như thế!

Mà khi tâm trạng của cô dần trở nên yên ổn thì sắc mặt Mộ Vân Thao càng ngày càng khó coi, cuối cùng như thần kinh mà thì thào gặn hỏi: "Vì, vì sao?"

"Miller đại sư, vì sao ngài lại làm như thế? Cho dù trước đó Hồ đại sư và ngài có xích mích, nhưng dù sao hai người đều dưới trướng Mộ gia, vì sao phải làm như thế? !"

Dưới trướng Mộ gia?

Miller nhìn Mộ Vân Thao như nhìn một thằng ngốc, đều không thèm phí thêm chữ nào với ông ta, dưới ánh mắt đờ đẫn của đám người Mộ gia, đầu gối gã hơi cong rồi quỳ xuống về hướng Lương Siêu, cúi người vái lạy!

"Bản nô đến chào chủ thượng! Nguyện chủ thượng tiên phúc vĩnh hưởng, hồng phúc tề thiên!"

Lương Siêu: "..."

Tên Tây này đi đâu học được những câu này? Suýt nữa đã làm mình đơ ra!

Mà đám người nhà họ Mộ Mộ Vân Thao đã bị triệt để làm đơ ra.

Bản nô?

Chủ thượng? !

Cao thủ Huyền Võ Giả siêu cấp có thực lực sánh ngang với Nguyên Anh kỳ lại là nô bộc của Lương Siêu?

"Miller đại sư!"

"Rốt cục thằng nhãi Họ Lương này rót canh mê hồn gì cho ngài! Ngài tỉnh táo lại đi, với thực lực của ngài đã có thể treo đánh một trăm, một ngàn người như hắn! Ngài..."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Thứ ngu xuẩn, im ngay!"

Miller bị dọa đến mức quay đầu hét lớn một tiếng, cái mà Lương Siêu gieo vào là Phệ Tâm Ấn! Con me nó canh mê hồn cùi bắp gì đó yếu hơn nhiều lắm!

Bây giờ gã còn nhớ như in kết cục thảm hại của vua ma cà rồng trước đó, không những không dám có ý phản, còn sợ Lương Siêu sẽ hoài nghi độ trung thành của mình.

Hiện tại Mộ Vân Thao nói như vậy, lỡ như chủ nhân bắt đầu hoài nghi, lại kích hoạt Phệ Tâm Ấn, vậy mình thật sự muốn khóc cũng không biết kiếm chỗ nào để khóc!

Càng nghĩ càng giận, Miller lập tức vung tay lên, một dòng khí vô hình trực tiếp đập vào người Mộ Vân Thao, ông ta đau đến mức da mặt giật giật rồi bay ra ngoài, cuối cùng chật vật té xuống đất phun ra một ngụm máu.

"Họ Mộ, còn dám ăn nói linh tinh trước mặt chủ thượng của bản vương, phun lời chó má, cho dù chủ thượng không nói thì bản vương cũng chém ông thành muôn mảnh!"

Mộ Vân Thao: "..."

Nhất thời thật sự không dám nói thêm gì, trong lòng lại cực kỳ uất ức!

Sau đó, ông ta thấy Lương Siêu kéo tay Mộ Khuynh Tuyết, dẫn cô đi đến cái ghế dựa toàn thân mạ vàng, điêu khác long phượng đằng trước từ đường, trực tiếpđể cô ngồi lên!

"Làm càn!" Mộ Vân Thao thấy thế thì giật mình, vô ý thức mắng to một tiếng.

Cái ghế vàng kia là chuyên dụng cho gia chủ, chỉ có các đời gia chủ Mộ gia mới có tư cách ngồi, Mộ Vân Thao vẫn luôn coi nó là biểu tượng lớn nhất đại diện cho quyền lực!

Nhưng rất nhanh, Mộ Vân Thao đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo âm u của Miller bắn tới, lời đến khóe miệng cuối cùng lại trực tiếp nuốt trở vào.

Mộ Khuynh Tuyết ngồi trên ghế vàng, miệng khẽ nhếch, hơi thất thần mà nhìn Lương Siêu.

"Anh, anh... Đây là ý gì?"

"A..." Lương Siêu lắc đầu cười một tiếng: "Thế nào, nhìn thấy bất ngờ mà tôi chuẩn bị cho cô thì trí thông minh cũng không online sao?"

"Đã đỡ cô lên cái ghế này thì còn có thể có ý gì? Tất nhiên là sau này sẽ hoàn toàn do một mình cô nắm quyền Mộ gia."

"Cô có quyền chi phối tất cả gia tài, tài sản riêng của Mộ gia. Mà quyền sinh sát trên dưới toàn tộc Mộ gia cũng nằm trong tay cô, là giết hay róc thịt, là thả hay giữ đều do cô định đoạt."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom