Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1801
Chương 1801: Cua đổ minh chủ võ lâm (37)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đế Đô là thành thị phồn hoa nhất Đông Vân Quốc. Tiếng rao bán hàng rong vang lên khắp nơi, người qua người lại tấp nập, còn có sứ giả và thương nhân các nước khác đến đây sinh sống. Từ thời của Tiên Hoàng, Đông Vân Quốc đã đạt thời kỳ hoàng kim, có quan hệ giao thương với nhiều nước. Phong Quang từ chối đề nghị cô mặc nam trang của Cố Ngôn, cô vẫn mặc hồng y. Đương nhiên rồi, dưới sự yêu cầu gay gắt của Cố Ngôn, bộ y phục này của cô rất nghiêm chỉnh, không hề xuất hiện tình trạng lộ da thịt. Cố Ngôn đỡ cô xuống xe ngựa. Vừa xuống, cô liền vươn vai ưỡn người thật không đẹp mắt, Cố Ngôn chỉ có thể xem như không thấy. “Phong Quang muốn đi đâu?” Vì là ngoài cung, hắn không thể gọi cô là Bệ hạ, còn bốn thị nữ đều vẫn âm thầm bảo vệ cô. Phong Quang không trả lời hắn mà chạy thẳng đến chỗ người bán kẹo hồ lô: “Cho ta hai xâu... Không, ta lấy ba xâu kẹo hồ lô.” Thấy tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, ông lão lập tức mỉm cười đưa kẹo hồ lô cho cô: “Hai đồng một xâu.” “Cố Ngôn, trả tiền.” Phong Quang cầm kẹo hồ lô không thèm quay đầu nhìn chỉ nói một câu rồi lại chạy tiếp đến tiệm bánh hoa quế. Cố Ngôn lấy tiền ra cho ông lão nói: “Không cần thối”, hắn lại vội vã đuổi theo Phong Quang. Đợi khi hai người từ tiệm bánh đi ra, người cầm kẹo hồ lô trở thành Cố Ngôn, vì Phong Quang vui vẻ cầm bánh hoa quế trong túi giấy. Cô ngẩng đầu nói: “Thúc không được ăn vụng kẹo hồ lô của ta.” Cố Ngôn cười nói: “Được, ta không ăn vụng.” Hắn đã qua cái tuổi ăn món này rồi. Mọi người trên đường bỗng xôn xao, tự giác đứng dạt sang hai bên đường. Hoa tươi trải đầy đường, trong sự bảo vệ của nhiều tỳ nữ, một nữ tử yểu điệu đang từ tốn thướt tha đi tới. Trên đầu cài một chiếc trâm vàng, ngọc châu trên trâm đung đưa, rung lắc theo từng bước chân của nàng ta phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Nàng ta mang mạng che mặt nhưng chỉ riêng đôi mắt đẹp mê hồn cũng có thể khiến người ta tưởng tượng ra được dưới lớp mạng che mặt kia là nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Bạch y nhẹ nhàng thanh nhã lại khiến nàng ta thêm phần thanh thoát. Phong Quang bất mãn hỏi Cố Ngôn: “Nàng ta là ai? Sao còn phô trương hơn ta? “ Điều mà cô không vừa ý, nằm ở câu sau. “Nàng ta tên là Tô Nhứ, chủ nhân của Tố Linh Hiên. Đồn rằng nàng ta có thuật thông linh, có thể thấu được trong lòng người đang nghĩ gì, có thể tính được tương lai, vì vậy mỗi ngày có rất nhiều người muốn gặp nàng ta.” “Muốn gặp? Chẳng phải nàng ta đang nghênh ngang ra ngoài sao?” Cố Ngôn cười nói: “Ngày mười lăm hàng tháng, nàng ta đều ra khỏi Tố Linh Hiên, đi chùa cầu phúc cho bá tánh.” “Nói vậy, nàng ta cũng là một bà đồng có tư tưởng lớn lao.” “Bà đồng” từ hình dung này quả là... Cố Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Câu nói này nếu để cho người khác nghe được, có thể Phong Quang sẽ bị bá tánh ghét bỏ.” “Ai dám ghét ta?” Cô cười kiêu ngạo: “Ta cho chém đầu hắn.” Khi cô nương Tô Nhứ đó đi ngang qua hai người thì bỗng dừng lại giống như nhất thời nổi hứng, chuyển đổi phương hướng. Người bên đường vội vàng nhường đường cho nàng ta. Nàng ta đi đến trước mặt Phong Quang và Cố Ngôn, hành lễ phúc thân trước, sau đó mí mắt cong lên, nhìn Phong Quang nói: “Cô nương sống phóng khoáng tùy ý, nhưng nếu không làm tốt việc của mình, e rằng hại người hại thân.” “Bổn tiểu thư vui chơi hàng ngày, đâu có thời gian hại người hại thân chứ?” Phong Quang trợn mắt, khoanh tay liếc nhìn nàng ta, thái độ cực kỳ ngạo mạn. Tô Nhứ lại nói: “Tiểu nữ chỉ nói việc mình nhìn thấy, là tốt bụng nhắc nhở, có làm được hay không, còn phải xem quyết định của cô nương.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2