Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1809
Chương 1809: Cua đổ minh chủ võ lâm (45)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trước nay Phong Quang chưa từng hiểu được Kỳ Vị, hiện giờ cô không hiểu, về sau cũng sẽ không thể hiểu được. Càng muốn tới gần suy nghĩ của hắn, Phong Quang lại phát hiện, cô sẽ càng thêm sợ hắn.
Cô mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng, cô muốn chạy trốn, nhưng lại mất đi hai chân, người đàn ông vỗ về khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “Về sau em sẽ không thể chạy trốn nữa rồi.”
Cô muốn dùng mảnh thủy tinh vỡ để tự sát, sau đó, cô liền mất đi đôi tay, hắn vẫn dịu dàng như cũ, thâm tình trong mắt hắn gần như khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
“Không ai có thể mang em đi, ngay cả chính em cũng không thể.”
Bất cứ lời yêu thương ngọt ngào nào của hắn, cũng có thể khiến cô sợ hãi khó tả.
Sau đó, cô tỉnh lại.
Ngồi dậy từ trên giường, người đàn ông bên cạnh cô đã không thấy đâu nữa. Đầu óc Phong Quang căng ra, ho khan vài tiếng. Cô nghĩ hẳn là mình bị cảm, nên Kỳ Vị mới không tiếp tục đưa cô cùng đến văn phòng giống như mang theo búp bê. Hắn đã kiểm tra thân thể cho cô, cô bị cảm nhiệt, cần phải nghỉ ngơi.
Cô xuống khỏi giường, nhìn cửa phòng đóng chặt, thử nắm lấy then cửa. Nhưng trước sau như một, cửa đã bị khóa cứng, cô cũng không đến nỗi thất vọng, vì dù sao cũng đã quen.
Cảm mạo không chỉ khiến nhiệt độ cơ thể cô dâng cao, mà cũng khiến cô hơi váng đầu hoa mắt nữa. Phong Quang mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào giúp cô dễ chịu hơn một chút, cũng khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
Kỳ Vị không ở bên cạnh cô, điều này khiến cô cảm thấy như mình có được không gian để thở. Đúng vậy, không sai, trong khoảng thời gian này, hắn đối đãi với cô dịu dàng như thế, tin chắc bất cứ cô gái nào thấy một người đàn ông như vậy cũng đều sẽ không nhịn được mà rung động, cả cô cũng thế.
Phong Quang không phủ nhận rằng mình thích hắn, chỉ là thích, chứ chưa phải yêu. Kỳ Vị quả thực là mẫu người lý tưởng của cô, cô không muốn thích cũng khó, nhưng yêu và thích lại không giống nhau, càng miễn bàn đến sau khi biết thân phận của hắn, dù thế nào cô cũng không thể khiến sự thích thú này áp đảo nỗi sợ hãi được.
Không ai có thể yên tâm thoải mái trở thành “bạn tình” của hắn, sau khi đã biết hắn là một kẻ giết người với lý do không thể hiểu nổi.
Phong Quang không vĩ đại như vậy, cũng không rỗng não như thế. Cô là người bình thường, cô sợ chết, cũng sẽ sợ hãi những tình huống không thể khống chế được.
Nếu Kỳ Vị có thể đơn giản giết chết cô thì tốt rồi, cô sẽ không phải như bây giờ, luôn sống trong hoang mang sợ hãi chờ đến ngày bị hắn giết đi.
Một trận gió lại nổi lên.
Bỗng nhiên, Phong Quang nhìn thấy một con tàu, chính là một con tàu đang tiến về phía bờ biển. Gần như ngay lập tức, Phong Quang liền biết đó nhất định là người của nhà họ Hạ!
Cô mất tích đã lâu, cha mẹ cô nhất định sẽ không mặc kệ!
Cô bỗng nhiên có động lực, lấy chiếc bấm móng tay từ trong túi ra, cô xé ga trải giường và vỏ chăn ra thành các mảnh, lại buộc những mảnh vải đó vào nhau, một đầu cột vào chân giường, một đầu khác ném ra ngoài cửa sổ. Từ rất lâu trước đây, cô đã nghĩ tới biện pháp này, chỉ là cho dù có thể chạy ra khỏi phòng cũng vô dụng, cho nên đến nay cô cũng chưa từng thử. Nhưng hiện tại thì khác.
Phong Quang xuống đến nơi, để chân trần đạp lá rụng phủ đầy trên mặt đất. Cô không biết thân thể đang sinh bệnh của mình lấy sức lực lớn như thế ở đâu ra, cô chỉ biết rằng, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, có thể cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về được.
Đường đến bờ biển cô đã rất thuộc, bởi hàng ngày khi đứng bên cửa sổ, cô đều sẽ nhìn địa hình nơi đây, chờ đến ngày có cơ hội sẽ có thể trốn thoát. Kỳ thật xuống núi còn khó hơn so với khi đi lên, nhưng dù chân có bị bụi gai cọ chảy máu cũng không sao cả. Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này... dù thế nào cũng không sao hết.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng, cô muốn chạy trốn, nhưng lại mất đi hai chân, người đàn ông vỗ về khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “Về sau em sẽ không thể chạy trốn nữa rồi.”
Cô muốn dùng mảnh thủy tinh vỡ để tự sát, sau đó, cô liền mất đi đôi tay, hắn vẫn dịu dàng như cũ, thâm tình trong mắt hắn gần như khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
“Không ai có thể mang em đi, ngay cả chính em cũng không thể.”
Bất cứ lời yêu thương ngọt ngào nào của hắn, cũng có thể khiến cô sợ hãi khó tả.
Sau đó, cô tỉnh lại.
Ngồi dậy từ trên giường, người đàn ông bên cạnh cô đã không thấy đâu nữa. Đầu óc Phong Quang căng ra, ho khan vài tiếng. Cô nghĩ hẳn là mình bị cảm, nên Kỳ Vị mới không tiếp tục đưa cô cùng đến văn phòng giống như mang theo búp bê. Hắn đã kiểm tra thân thể cho cô, cô bị cảm nhiệt, cần phải nghỉ ngơi.
Cô xuống khỏi giường, nhìn cửa phòng đóng chặt, thử nắm lấy then cửa. Nhưng trước sau như một, cửa đã bị khóa cứng, cô cũng không đến nỗi thất vọng, vì dù sao cũng đã quen.
Cảm mạo không chỉ khiến nhiệt độ cơ thể cô dâng cao, mà cũng khiến cô hơi váng đầu hoa mắt nữa. Phong Quang mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào giúp cô dễ chịu hơn một chút, cũng khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
Kỳ Vị không ở bên cạnh cô, điều này khiến cô cảm thấy như mình có được không gian để thở. Đúng vậy, không sai, trong khoảng thời gian này, hắn đối đãi với cô dịu dàng như thế, tin chắc bất cứ cô gái nào thấy một người đàn ông như vậy cũng đều sẽ không nhịn được mà rung động, cả cô cũng thế.
Phong Quang không phủ nhận rằng mình thích hắn, chỉ là thích, chứ chưa phải yêu. Kỳ Vị quả thực là mẫu người lý tưởng của cô, cô không muốn thích cũng khó, nhưng yêu và thích lại không giống nhau, càng miễn bàn đến sau khi biết thân phận của hắn, dù thế nào cô cũng không thể khiến sự thích thú này áp đảo nỗi sợ hãi được.
Không ai có thể yên tâm thoải mái trở thành “bạn tình” của hắn, sau khi đã biết hắn là một kẻ giết người với lý do không thể hiểu nổi.
Phong Quang không vĩ đại như vậy, cũng không rỗng não như thế. Cô là người bình thường, cô sợ chết, cũng sẽ sợ hãi những tình huống không thể khống chế được.
Nếu Kỳ Vị có thể đơn giản giết chết cô thì tốt rồi, cô sẽ không phải như bây giờ, luôn sống trong hoang mang sợ hãi chờ đến ngày bị hắn giết đi.
Một trận gió lại nổi lên.
Bỗng nhiên, Phong Quang nhìn thấy một con tàu, chính là một con tàu đang tiến về phía bờ biển. Gần như ngay lập tức, Phong Quang liền biết đó nhất định là người của nhà họ Hạ!
Cô mất tích đã lâu, cha mẹ cô nhất định sẽ không mặc kệ!
Cô bỗng nhiên có động lực, lấy chiếc bấm móng tay từ trong túi ra, cô xé ga trải giường và vỏ chăn ra thành các mảnh, lại buộc những mảnh vải đó vào nhau, một đầu cột vào chân giường, một đầu khác ném ra ngoài cửa sổ. Từ rất lâu trước đây, cô đã nghĩ tới biện pháp này, chỉ là cho dù có thể chạy ra khỏi phòng cũng vô dụng, cho nên đến nay cô cũng chưa từng thử. Nhưng hiện tại thì khác.
Phong Quang xuống đến nơi, để chân trần đạp lá rụng phủ đầy trên mặt đất. Cô không biết thân thể đang sinh bệnh của mình lấy sức lực lớn như thế ở đâu ra, cô chỉ biết rằng, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, có thể cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về được.
Đường đến bờ biển cô đã rất thuộc, bởi hàng ngày khi đứng bên cửa sổ, cô đều sẽ nhìn địa hình nơi đây, chờ đến ngày có cơ hội sẽ có thể trốn thoát. Kỳ thật xuống núi còn khó hơn so với khi đi lên, nhưng dù chân có bị bụi gai cọ chảy máu cũng không sao cả. Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này... dù thế nào cũng không sao hết.