Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1808
Chương 1808: Cua đổ minh chủ võ lâm (44)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang nhìn theo ánh mắt của hắn, quả nhiên có một chú chim nhỏ vừa mới mọc lông đã tiến gần đến chỗ nguy hiểm bên mép tổ, chỉ cần sơ ý sẽ ngã từ trên cao xuống. Mà trong tổ không có chim mẹ, có lẽ nó đi kiếm thức ăn rồi, chú chim non này như đứa bé nghịch ngợm không có người lớn trông nom. Cô rút tay mình khỏi tay An Ức, đứng cách cái cây mấy bước, căng thẳng nhìn tổ chim trên cây, hai tay vươn ra để dưới tổ chim. An Ức thấy khó hiểu: “Phong Quang, em đang làm gì thế?” Cô nhìn chằm chằm cành cây không rời mắt: “Em muốn cứu chim non, nếu nó ngã chết thì đáng thương lắm.” “Em không muốn nó chết, vậy anh sẽ không để nó chết.” Cô quay đầu chớp mắt: “Thật ư?” “Thật.” “Vậy anh làm sao để nó không chết?” An Ức cười một tiếng, sau đó hắn ra phía sau cây hòe, lúc trở ra trên tay còn cầm chiếc lồng chim bị khóa, chú chim trong lồng nhìn thấy chim non trong tổ liền kêu lên thảm thiết. “Mấy ngày nay anh đã dần dần có thể chạm vào đồ thật. Chim trong lồng chính là mẹ của chim non, anh thả nó ra, chú chim non kia sẽ không chết nữa.” Phong Quang không hiểu lắm: “Tại sao chim mẹ lại bị nhốt trong lồng?” “Anh nhìn thấy một chiếc lồng chim rỗng ở trong phòng trống, hơn nữa… anh cũng tò mò nếu chim non mất đi mẹ thì sẽ ra sao? Nhưng Phong Quang không muốn chim non chết, vậy thì anh sẽ thả chim mẹ trong lồng ra.” An Ức mở lồng ra, chim mẹ trong lồng lập tức vỗ cánh bay lên. Chim mẹ quay về tổ, chim non cũng từ bên rìa quay trở về chỗ an toàn. Phong Quang trầm mặc rất lâu: “Chim non mất đi mẹ sẽ xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại tò mò chuyện này?” “Anh không biết,“ Hắn đặt chiếc lồng lên bàn đá, rồi lại tự nhiên nắm tay cô: “Có lẽ vì anh quá buồn chán.” Hoặc có lẽ là… hắn cảm thấy tò mò với tình cảm vô bờ bến của cha mẹ giành cho con cái, vì không hiểu nên mới thấy tò mò. Vẻ mờ mịt của hắn làm Phong Quang không nỡ trách móc nặng nề, cô thở dài: “An Ức, sau này anh không thể làm những chuyện thế này nữa. Chim non mất đi mẹ sẽ chết, đó chính là kết quả. Anh đừng tò mò với mấy chuyện này.” “Phong Quang không thích, vậy sau này tôi sẽ không làm nữa.” Nét mặt An Ức bình tĩnh ôn hòa, khóe môi mỉm cười. Trong nụ cười của hắn, có thể nhận ra hắn không biết mình làm vậy là không đúng, chỉ vì cô không thích nên hắn mới không làm. Rõ ràng thoạt nhìn hắn là người ấm áp dịu dàng, tính cách của hắn cũng mềm mại tạo thiện cảm cho người khác. Thế nhưng người dịu dàng đến vậy, bên trong lại ẩn giấu sự lạnh lùng đến thấu xương. Thậm chí, trên người hắn, hai vẻ đối lập cực đoan này lại không hề đối chọi. Phong Quang nghĩ, có lẽ hắn làm ma đã lâu nên quên đi tình cảm của người bình thường rồi ư? Cô sẽ không bao giờ ngờ tới, trên đời này đúng là có người như thế, sinh ra đã thiếu hụt nhân cách, chính vì thiếu hụt, mâu thuẫn nên họ càng thêm cố chấp. Vừa hay, An Ức chính là người như vậy. Phong Quang cảm thấy hắn là mục tiêu của mình rồi, vậy thì cô phải có trách nhiệm giúp hắn tìm lại những tình cảm hắn đã quên đi. Tình người và ma thì chưa dứt, cũng phải đi trên con đường Happy Ending nữa! “An Ức, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi.” Đôi mắt sáng ngời của hắn khẽ dao động: “Hẹn hò…” “Trang phục diễn bị cháy rất nhiều, mai bọn em cũng không quay phim được. Nếu mai có thời gian, vậy thì em dẫn anh đi xem phim. Ừm… gần đây phim chiếu rạp hình như không nhiều lắm, vậy chúng ta xem phim thể loại tình cảm được không?” Hắn mỉm cười như tắm trong gió xuân: “Được.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bình luận facebook