Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1812
Chương 1812: Cua đổ minh chủ võ lâm (48)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang mở miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng nào. Cô không biết nên gọi hắn là gì, là A hay là An Ức. Nhưng, bây giờ bất luận là cái tên nào, với cô đều trở nên xa lạ.
Như thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh chàng dịu dàng đó quỳ xuống trước mặt cô, đôi bàn tay lạnh toát nhưng lại vô cùng xinh đẹp cũng dịu dàng đặt lên má cô. Cảm giác lạnh toát này lần đầu tiên khiến cô cảm thấy run rẩy.
“Phong Quang, đừng sợ, tôi vẫn là tôi, chỉ có điều, tôi nhớ ra một vài chuyện trước đây thôi, nhưng tôi vẫn là An Ức hết mực yêu em, có lẽ… em sẽ thích dùng cái tên An Ức này để gọi tôi hơn.”
Giọng nói dịu dàng đầy yêu thương này, cử chỉ thân mật cũng như các cặp tình nhân khác, làm cô xao xuyến nhưng cũng làm cô hoảng sợ.
“Rốt cuộc anh… là ai?” Vốn dĩ cô nên cảm thấy kinh sợ nhưng lúc này cô lại vô cùng bình tĩnh. Có lẽ sau khi tận mắt chứng kiến người đàn ông đó tan biến ngay trước mắt mình, bất luận lúc này có nhìn thấy chuyện siêu việt lạ thường đến mấy, cô cũng có thể điềm nhiên tiếp nhận.
“Lúc còn sống, tên của tôi là Ôn Quỳnh.” Hắn mỉm cười: “Nhưng bây giờ, tôi là An Ức của em.”
Ôn Quỳnh…
Hắn lại chính là Ôn Quỳnh!
Phong Quang vô cùng kinh ngạc, trong phút chốc tất cả những nghi vấn trước đây đều được thông suốt. Vì sao Hệ thống chủ lại nói An Ức chính là mục tiêu nhưng lại không phải mục tiêu? Bởi vì An Ức lúc đó chỉ là một nửa linh hồn của Ôn Quỳnh mà thôi và nguyên nhân Hệ thống chủ hào phóng như vậy chỉ bắt cô dùng một điểm đã có thể thay đổi mục tiêu, chẳng phải cũng chỉ vì An Ức chính là Ôn Quỳnh sao.
Cô đã suy nghĩ rất rất nhiều, cuối cùng chỉ chốt lại một câu: Hệ thống chủ mi dám chơi ta!
Hệ thống chủ không lên tiếng. Thậm chí vào những lúc nguy hiểm thế này, nó cũng không xuất hiện nói cho ký chủ biết nên làm gì để thoát khỏi anh chàng bệnh hoạn kia… Không đúng, là con ma bệnh hoạn mới phải.
“Những bức thư đó… Quần áo của tôi, còn cả căn phòng này nữa…”
Hắn mỉm cười: “Không sai, tất cả đều là do tôi sắp đặt sẵn. Lúc còn sống, tôi đã sắp xếp trước tất cả mọi thứ, nhưng không cho em chạm vào chiếc đồng hồ cát đó là một sự cố ngoài ý muốn mà tôi không lường trước được.”
Trạng thái là một hồn ma như bây giờ, cũng là chuyện hắn không lường trước được.
Vẻ mặt Phong Quang đầy kinh ngạc: “Tôi không hiểu… Sao anh có thể tính toán được chuyện của mấy tháng sau đó chứ?”
Bất luận từ việc gửi thư đến khách sạn mà cô ở, hay lúc mở buổi họp báo ra mắt phim hôm nay, cô sẽ đến cao ốc Tinh Hải, rồi lại được sắp xếp vào căn phòng có chiếc đồng hồ cát đựng chất lỏng gây nổ này.
“Sắp xếp hết tất cả những việc này vốn không khó.” An Ức… Bây giờ có thể gọi hắn là Ôn Quỳnh rồi. Hắn ôm Phong Quang vào lòng, dường như không hề phát giác cơ thể cô vì bất an mà trở nên căng cứng: “Từ hôm gặp em ở miếu Nguyệt Lão, tôi đã chú ý đến nhất cử nhất động của em. Tôi biết em đã đồng ý quay bộ phim Cổ Thành Di Mộng, tôi cũng biết hôm nào đoàn làm phim sẽ đến trấn cổ. Tôi còn biết, buổi họp báo ra mắt phim của các em sẽ tổ chức tại đâu, vì tất cả những việc này đều là do tôi sắp xếp sẵn.”
“Anh nói thế… là có ý gì?”
“Khâu Lương là người duy nhất có thể xem là bạn của tôi, nói như thế, Phong Quang chắc em đã hiểu phải không?”
Đôi mắt Phong Quang trừng to, tất cả mọi chuyện đều ùn ùn kéo đến, chỉ trong chớp mắt, cô đã hiểu rõ tất cả.
“Cổ Thành Di Mộng, là do tôi đề nghị Khâu Lương quay, cũng chính tôi đề xuất với cậu ta đến tìm Phong Quang diễn vai nữ chính. Tôi biết, quản lý của Phong Quang rất có năng lực, cô ta sẽ không để em bỏ lỡ một kịch bản có IP tốt như vậy. Khâu Lương là một người nghiêm khắc, đối với bối cảnh, cậu ta luôn theo đuổi để tìm một nơi vừa chân thực cũng vừa bám sát nguyên tác nhất, mà vừa khéo, trong trấn cổ đó, tôi có một căn nhà cổ. Và trong trấn cổ đó, cũng chỉ có duy nhất một khách sạn, còn về ngày mọi người khai máy… Mỗi lần Khâu Lương đến bệnh viện thăm tôi, cậu ta thường thích mang kế hoạch của mình kể hết với tôi, chuyện này quả thật đã giúp ích cho tôi rất nhiều.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Như thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh chàng dịu dàng đó quỳ xuống trước mặt cô, đôi bàn tay lạnh toát nhưng lại vô cùng xinh đẹp cũng dịu dàng đặt lên má cô. Cảm giác lạnh toát này lần đầu tiên khiến cô cảm thấy run rẩy.
“Phong Quang, đừng sợ, tôi vẫn là tôi, chỉ có điều, tôi nhớ ra một vài chuyện trước đây thôi, nhưng tôi vẫn là An Ức hết mực yêu em, có lẽ… em sẽ thích dùng cái tên An Ức này để gọi tôi hơn.”
Giọng nói dịu dàng đầy yêu thương này, cử chỉ thân mật cũng như các cặp tình nhân khác, làm cô xao xuyến nhưng cũng làm cô hoảng sợ.
“Rốt cuộc anh… là ai?” Vốn dĩ cô nên cảm thấy kinh sợ nhưng lúc này cô lại vô cùng bình tĩnh. Có lẽ sau khi tận mắt chứng kiến người đàn ông đó tan biến ngay trước mắt mình, bất luận lúc này có nhìn thấy chuyện siêu việt lạ thường đến mấy, cô cũng có thể điềm nhiên tiếp nhận.
“Lúc còn sống, tên của tôi là Ôn Quỳnh.” Hắn mỉm cười: “Nhưng bây giờ, tôi là An Ức của em.”
Ôn Quỳnh…
Hắn lại chính là Ôn Quỳnh!
Phong Quang vô cùng kinh ngạc, trong phút chốc tất cả những nghi vấn trước đây đều được thông suốt. Vì sao Hệ thống chủ lại nói An Ức chính là mục tiêu nhưng lại không phải mục tiêu? Bởi vì An Ức lúc đó chỉ là một nửa linh hồn của Ôn Quỳnh mà thôi và nguyên nhân Hệ thống chủ hào phóng như vậy chỉ bắt cô dùng một điểm đã có thể thay đổi mục tiêu, chẳng phải cũng chỉ vì An Ức chính là Ôn Quỳnh sao.
Cô đã suy nghĩ rất rất nhiều, cuối cùng chỉ chốt lại một câu: Hệ thống chủ mi dám chơi ta!
Hệ thống chủ không lên tiếng. Thậm chí vào những lúc nguy hiểm thế này, nó cũng không xuất hiện nói cho ký chủ biết nên làm gì để thoát khỏi anh chàng bệnh hoạn kia… Không đúng, là con ma bệnh hoạn mới phải.
“Những bức thư đó… Quần áo của tôi, còn cả căn phòng này nữa…”
Hắn mỉm cười: “Không sai, tất cả đều là do tôi sắp đặt sẵn. Lúc còn sống, tôi đã sắp xếp trước tất cả mọi thứ, nhưng không cho em chạm vào chiếc đồng hồ cát đó là một sự cố ngoài ý muốn mà tôi không lường trước được.”
Trạng thái là một hồn ma như bây giờ, cũng là chuyện hắn không lường trước được.
Vẻ mặt Phong Quang đầy kinh ngạc: “Tôi không hiểu… Sao anh có thể tính toán được chuyện của mấy tháng sau đó chứ?”
Bất luận từ việc gửi thư đến khách sạn mà cô ở, hay lúc mở buổi họp báo ra mắt phim hôm nay, cô sẽ đến cao ốc Tinh Hải, rồi lại được sắp xếp vào căn phòng có chiếc đồng hồ cát đựng chất lỏng gây nổ này.
“Sắp xếp hết tất cả những việc này vốn không khó.” An Ức… Bây giờ có thể gọi hắn là Ôn Quỳnh rồi. Hắn ôm Phong Quang vào lòng, dường như không hề phát giác cơ thể cô vì bất an mà trở nên căng cứng: “Từ hôm gặp em ở miếu Nguyệt Lão, tôi đã chú ý đến nhất cử nhất động của em. Tôi biết em đã đồng ý quay bộ phim Cổ Thành Di Mộng, tôi cũng biết hôm nào đoàn làm phim sẽ đến trấn cổ. Tôi còn biết, buổi họp báo ra mắt phim của các em sẽ tổ chức tại đâu, vì tất cả những việc này đều là do tôi sắp xếp sẵn.”
“Anh nói thế… là có ý gì?”
“Khâu Lương là người duy nhất có thể xem là bạn của tôi, nói như thế, Phong Quang chắc em đã hiểu phải không?”
Đôi mắt Phong Quang trừng to, tất cả mọi chuyện đều ùn ùn kéo đến, chỉ trong chớp mắt, cô đã hiểu rõ tất cả.
“Cổ Thành Di Mộng, là do tôi đề nghị Khâu Lương quay, cũng chính tôi đề xuất với cậu ta đến tìm Phong Quang diễn vai nữ chính. Tôi biết, quản lý của Phong Quang rất có năng lực, cô ta sẽ không để em bỏ lỡ một kịch bản có IP tốt như vậy. Khâu Lương là một người nghiêm khắc, đối với bối cảnh, cậu ta luôn theo đuổi để tìm một nơi vừa chân thực cũng vừa bám sát nguyên tác nhất, mà vừa khéo, trong trấn cổ đó, tôi có một căn nhà cổ. Và trong trấn cổ đó, cũng chỉ có duy nhất một khách sạn, còn về ngày mọi người khai máy… Mỗi lần Khâu Lương đến bệnh viện thăm tôi, cậu ta thường thích mang kế hoạch của mình kể hết với tôi, chuyện này quả thật đã giúp ích cho tôi rất nhiều.”
Bình luận facebook