Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1815
Chương 1815: Cua đổ minh chủ võ lâm (51)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đường Tiểu Nhạc.” Cô gái tóc vàng nhìn Phong Quang gọi một tiếng.
Phong Quang lạnh mặt cười ha ha hai tiếng: “Ngại quá, tên tôi không phải là Đường Tiểu Nhạc.”
“Ồ? Cô không phải là Đường Tiểu Nhạc?” Cô gái tóc vàng nhìn quyển sách trong tay, sau đó vung tay lên, bên cạnh Phong Quang hiện lên bóng dáng của cô gái vốn nên tên là Đường Tiểu Nhạc. Cái bóng mờ ảo đó tan biến nhanh chóng, nhưng cô gái tóc vàng lại rơi vào im lặng rất lâu.
Bây giờ Phong Quang có thể bình tĩnh như thường đối với mọi chuyện. Cho dù là Diêm Vương đứng ở trước mặt cô, cô cũng dám chửi ầm lên, nếu đang sống yên ổn đột nhiên bắt tới địa phủ thì có là người tốt tính cũng sẽ bị tức đến phát bệnh mất.
“Nại Hà!” Đột nhiên, cô gái vỗ mạnh lên bàn, tức giận không kiềm chế được kêu lên: “Thằng nhóc này, con bắt nhầm người rồi!”
“Bắt nhầm à?” Người đàn ông tên Nại Hà vô cùng dửng dưng, biết mình bắt nhầm người, vẻ mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
“Không phải ta đã cho con xem qua Đường Tiểu Nhạc trông như thế nào rồi à? Sao con còn bắt nhầm người hả?”
“Mọi người ở trong mắt con đều như nhau.”
“Vậy... vậy không phải ta đã nói với con lúc Đường Tiểu Nhạc chết sẽ mặc váy à!?”
“Cô ấy cũng mặc váy.”
“Người ta mặc váy màu xanh biết không hả, ta đã nói với con là Đường Tiểu Nhạc mặc váy trắng cơ mà!”
Quỷ sai nhỏ giọng nói: “Mạnh Bà, bà quên Nại Hà ngũ giác khuyết ba à?”
Ngũ giác tức là thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác và thị giác, mà cái người tên Nại Hà này không chỉ thiếu xúc giác và vị giác mà cả thị giác cũng có khiếm khuyết. Hắn là một kẻ mù màu, nói cách khác, tất cả màu sắc trên thế giới này ở trong mắt hắn đều là màu đen trắng.
Vậy nói váy trắng, váy xanh gì với hắn không phải đều uổng công à?
“Mạnh Bà?” Nếu như nói Phong Quang đã không coi tất cả cảnh tượng kinh khủng này là gì, thì giờ phút này biết được cô gái bất lương này chính là Mạnh Bà trong truyền thuyết, cô vẫn kinh ngạc: “Cô chính là Mạnh Bà?”
“Sao thế? Ta là Mạnh Bà có cái gì đáng ngạc nhiên như vậy à?” Vẻ mặt cô gái tóc vàng không tốt cho lắm.
Phong Quang im lặng một lúc: “Tôi chỉ là cảm thấy... bà trẻ hơn rất nhiều so vói câu chuyện tôi nghe được.”
“Hừ, không phải nhân gian các người thích kể ta là một bà già sao!? Năm nay ta bốn nghìn hai trăm tám mươi cái xuân xanh, già chỗ nào hả!?” Chỉ cần là phụ nữ, nhắc tới vấn đề tuổi tác đều sẽ nóng tính, Mạnh Bà là phụ nữ, đương nhiên cũng có khuyết điểm chung mà mọi phụ nữ nên có.
Khóe miệng Phong Quang co rút, lần đầu tiên nghe thấy cái cách nói bốn nghìn hai trăm tám mươi cái xuân xanh, cô nói thẳng: “Vậy tôi muốn có ý kiến! Vốn dĩ tôi còn muốn cứu một sinh mạng, kết quả là bị quỷ sai ở địa phủ các người lôi xuống địa phủ. Chuyện quỷ sai của các người bắt nhầm người phải tính như thế nào?”
“Đây đều là lỗi của Nại Hà. Cô tìm nó mà tính sổ!” Mạnh Bà giơ tay ra chỉ, rồi ngồi xuống vỗ bàn hô to: “Nào nào nào, phía sau xếp hàng uống nước vong xuyên đi!”
Đúng là rất có khí thế của một chị đại hô tụi nhỏ xếp hàng đứng đợi phát hoa quả trong sân trường.
Mà những quỷ sai xem náo nhiệt kia đều lập tức áp chế hồn ma mình quản lý ngoan ngoãn nghe theo, từng người từng người xếp hàng ngay ngắn, đưa bọn họ đi đầu thai.
Mạnh Bà này rõ ràng là không muốn dính đến chuyện phiền phức, Phong Quang chỉ có thể nhìn dây xích chó... Không đúng, là người đàn ông cầm xiềng xích, cô nhướng mày: “Tôi nói này, bây giờ anh biết anh bắt nhầm người rồi chứ? Anh còn không định thả tôi ra à?”
Nại Hà không nhìn Phong Quang, mà nói với Mạnh Bà đang giả vờ bận rộn: “Không phải là người muốn lập thành tích sao? Nếu cô ấy đã đến đây rồi, vậy thì để cô ấy đi đầu thai đi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang lạnh mặt cười ha ha hai tiếng: “Ngại quá, tên tôi không phải là Đường Tiểu Nhạc.”
“Ồ? Cô không phải là Đường Tiểu Nhạc?” Cô gái tóc vàng nhìn quyển sách trong tay, sau đó vung tay lên, bên cạnh Phong Quang hiện lên bóng dáng của cô gái vốn nên tên là Đường Tiểu Nhạc. Cái bóng mờ ảo đó tan biến nhanh chóng, nhưng cô gái tóc vàng lại rơi vào im lặng rất lâu.
Bây giờ Phong Quang có thể bình tĩnh như thường đối với mọi chuyện. Cho dù là Diêm Vương đứng ở trước mặt cô, cô cũng dám chửi ầm lên, nếu đang sống yên ổn đột nhiên bắt tới địa phủ thì có là người tốt tính cũng sẽ bị tức đến phát bệnh mất.
“Nại Hà!” Đột nhiên, cô gái vỗ mạnh lên bàn, tức giận không kiềm chế được kêu lên: “Thằng nhóc này, con bắt nhầm người rồi!”
“Bắt nhầm à?” Người đàn ông tên Nại Hà vô cùng dửng dưng, biết mình bắt nhầm người, vẻ mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
“Không phải ta đã cho con xem qua Đường Tiểu Nhạc trông như thế nào rồi à? Sao con còn bắt nhầm người hả?”
“Mọi người ở trong mắt con đều như nhau.”
“Vậy... vậy không phải ta đã nói với con lúc Đường Tiểu Nhạc chết sẽ mặc váy à!?”
“Cô ấy cũng mặc váy.”
“Người ta mặc váy màu xanh biết không hả, ta đã nói với con là Đường Tiểu Nhạc mặc váy trắng cơ mà!”
Quỷ sai nhỏ giọng nói: “Mạnh Bà, bà quên Nại Hà ngũ giác khuyết ba à?”
Ngũ giác tức là thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác và thị giác, mà cái người tên Nại Hà này không chỉ thiếu xúc giác và vị giác mà cả thị giác cũng có khiếm khuyết. Hắn là một kẻ mù màu, nói cách khác, tất cả màu sắc trên thế giới này ở trong mắt hắn đều là màu đen trắng.
Vậy nói váy trắng, váy xanh gì với hắn không phải đều uổng công à?
“Mạnh Bà?” Nếu như nói Phong Quang đã không coi tất cả cảnh tượng kinh khủng này là gì, thì giờ phút này biết được cô gái bất lương này chính là Mạnh Bà trong truyền thuyết, cô vẫn kinh ngạc: “Cô chính là Mạnh Bà?”
“Sao thế? Ta là Mạnh Bà có cái gì đáng ngạc nhiên như vậy à?” Vẻ mặt cô gái tóc vàng không tốt cho lắm.
Phong Quang im lặng một lúc: “Tôi chỉ là cảm thấy... bà trẻ hơn rất nhiều so vói câu chuyện tôi nghe được.”
“Hừ, không phải nhân gian các người thích kể ta là một bà già sao!? Năm nay ta bốn nghìn hai trăm tám mươi cái xuân xanh, già chỗ nào hả!?” Chỉ cần là phụ nữ, nhắc tới vấn đề tuổi tác đều sẽ nóng tính, Mạnh Bà là phụ nữ, đương nhiên cũng có khuyết điểm chung mà mọi phụ nữ nên có.
Khóe miệng Phong Quang co rút, lần đầu tiên nghe thấy cái cách nói bốn nghìn hai trăm tám mươi cái xuân xanh, cô nói thẳng: “Vậy tôi muốn có ý kiến! Vốn dĩ tôi còn muốn cứu một sinh mạng, kết quả là bị quỷ sai ở địa phủ các người lôi xuống địa phủ. Chuyện quỷ sai của các người bắt nhầm người phải tính như thế nào?”
“Đây đều là lỗi của Nại Hà. Cô tìm nó mà tính sổ!” Mạnh Bà giơ tay ra chỉ, rồi ngồi xuống vỗ bàn hô to: “Nào nào nào, phía sau xếp hàng uống nước vong xuyên đi!”
Đúng là rất có khí thế của một chị đại hô tụi nhỏ xếp hàng đứng đợi phát hoa quả trong sân trường.
Mà những quỷ sai xem náo nhiệt kia đều lập tức áp chế hồn ma mình quản lý ngoan ngoãn nghe theo, từng người từng người xếp hàng ngay ngắn, đưa bọn họ đi đầu thai.
Mạnh Bà này rõ ràng là không muốn dính đến chuyện phiền phức, Phong Quang chỉ có thể nhìn dây xích chó... Không đúng, là người đàn ông cầm xiềng xích, cô nhướng mày: “Tôi nói này, bây giờ anh biết anh bắt nhầm người rồi chứ? Anh còn không định thả tôi ra à?”
Nại Hà không nhìn Phong Quang, mà nói với Mạnh Bà đang giả vờ bận rộn: “Không phải là người muốn lập thành tích sao? Nếu cô ấy đã đến đây rồi, vậy thì để cô ấy đi đầu thai đi.”