Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1817
Chương 1817: Cua đổ minh chủ võ lâm (53)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thanh Ngọc vô tình ngó thấy cũng đi tới cạnh Tiết Nhiễm, trên khuôn mặt đỏ lên một cách kỳ lạ: “Sư phụ, con cũng thấy không nên lấy nó ra thì hơn.” Đệ tử Đường Môn kia sớm mất hết kiên nhẫn: “Rốt cuộc là tín vật gì, nếu không có thì đừng đứng đây chắn cửa trở ngại ta canh gác!” Ôi trời, còn canh gác, tên oắt này có tinh thần trách nhiệm gớm. Phong Quang đột nhiên chỉ phía sau đệ tử Đường Môn này kêu lên: “Ai đó!?” “Ai?” Đệ tử Đường Môn quay người, không thấy bất cứ ai, lúc quay đầu lại bỗng thấy ngay đôi mắt cười rạng rỡ của thiếu nữ. Phong Quang nói bằng giọng đầy đắc ý: “Dựa vào độ cảnh giác này của người mà cũng... Lúc người quay đầu lại kia ta đã có thể trực tiếp khiến người hôn mê rồi, có tinh thần trách nhiệm cao thì ích gì, đầu óc không thông minh vẫn sẽ bị người ta lừa thôi.” “Nếu người Đường Môn ai cũng dại dột như người thì chuyện Đường công tử bị hạ độc cũng không lấy gì làm lạ.” Thanh Ngọc hiếm khi lại phụ họa theo lời cô. “Các ngươi!” Tên đệ tử Đường Môn đáng thương này xanh mặt, nửa bên còn lại đeo mặt nạ liệu có trắng bệch ra không thì không ai biết được: “Các ngươi cố ý tới gây rối đúng không?” “Sao thế?” Bỗng một giọng nói được truyền tới. “Đan Đường chủ!” Thấy người kia, tên đệ tử như thấy được cứu tinh: “Nam nhân này tự xưng là Tiết Nhiễm, còn bảo có tín vật của Lão thái thái nhưng bọn họ lại không chịu bỏ tín vật ra, rõ ràng đám người này tới để gây rối!” Đan Nhai là một nam tử trẻ tuổi, lông mày lưỡi mác, đôi mắt sáng ngời, khôi ngô tuấn tú, khí chất vô cùng uy nghiêm. Hắn ta đi tới, quét mắt qua ba người, trước khi minh chứng rõ ràng ba người này tới quấy rối, hắn ta vẫn rất điềm đạm hòa nhã: “Ba vị nói có tín vật, không biết là vật gì?” Tiết Nhiễm nhìn Phong Quang. Phong Quang dùng khuỷu tay huých Thanh Ngọc: “Ngươi nói đi.” “Đồ ở chỗ ngươi, ngươi nói đi.” Thanh Ngọc đứng sang phía bên kia của Tiết Nhiễm. Tiết Nhiễm nói: “Phong Quang, đừng nghịch nữa.” Lần đầu tiên hắn gọi tên cô, ngữ khí tràn đầy bất lực. Mặt Phong Quang sa sầm, cô chỉ vì tốt cho hắn mà thôi, kết quả lại bị nghĩ rằng đang nghịch ngợm trẻ con. “Được, chẳng phải các ngươi muốn xem tín vật? Các ngươi xem xong, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tìm ta.” Phong Quang nói xong, mở tay nải trong tay ra, chỉ thấy một miếng vải màu đỏ, bên trên thêu đóa mẫu đơn cao quý, góc tấm vải còn có khuế danh của Đường Lão thái thái. Nhân lúc mọi người còn đang ngạc nhiên sững sờ, cố cười hi hi: “Yếm che ngực của Đường Lão thái thái, chắc được coi là tín vật nhỉ.” Một mảnh im lặng. Một lúc sau, Tiết Nhiễm, Phong Quang cùng với Thanh Ngọc rốt cuộc cũng được vào Đường Môn, nhưng là bị áp giải đi vào, bởi bọn họ phạm phải tội danh mạo phạm Đường lão thái thái. Phong Quang đi bên cạnh Tiết Nhiễm: “Ngài xem, đều tại ngài, ta đã nói đừng có bỏ ra rồi, giờ thì tốt, còn chưa biết sẽ bị xử trí như nào đây.” “Hạ tiểu thư yên tâm.” Tiết Nhiễm không hề hoang mang, vẫn điềm tĩnh nói: “Tại hạ sẽ không để tiểu thư xảy ra chuyện gì.” Phong Quang vô cùng cảm động: “Ta tin tưởng thần y sẽ không để ta có chuyện, việc này đồng nghĩa với ơn cứu mạng, tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân...” “Đan Đường chủ.” Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên: “Ngươi mang nhiều người như vậy đi vào, muốn làm gì vậy?” Sự xuất hiện bất ngờ của hắn ta đã ngắt lời Phong Quang, Thanh Ngọc cười nhạt một tiếng, lập tức bị Phong Quang trừng mắt. “Chiểu Nghĩa trưởng lão.” Đan Nhai chắp tay: “Mấy người này cố ý gây rối trước cửa Đường Môn, làm tổn hại danh tiếng Lão thái thái, ta đang định đưa bọn chúng đến gặp Lão thái thái, để Lão thái thái định đoạt xử lý bọn chúng thế nào.” Đường Chiều Nghĩa quét mắt qua: “Chút chuyện nhỏ này đều cần làm phiền Lão thái thái, uy danh Đường gia ta không kẻ nào được xâm phạm, giết quách chúng đi.” Phong Quang không tự chủ được dịch người lại gần phía Tiết Nhiễm. “Trưởng lão, chuyện can hệ đến mạng người, vẫn nên hỏi Đường lão thái thái thì thỏa đáng hơn.” “Có gì mà thỏa đáng hay không thỏa đáng, ta thấy ngươi không coi ta ra gì thì có. Đan Nhai, ngươi đừng quên, cho dù người ngồi lên chức Đường chủ thì vẫn chỉ là một người ngoài thôi, bởi vì ngươi không họ Đường.” Đan Nhai không hề biến sắc: “Ở cương vị nào thì lo chức trách nấy, Đan Nhai không mang họ Đường, nhưng một lòng trung thành với Đường Môn.” “Hừ, ngươi lừa được người khác chứ không lừa được ta đầu. Lần này Cửu Ca bị trúng độc, nói không chừng chính là do ngươi!” “Trưởng lão, không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh.” Đan Nhai và Đường Chiêu Nghĩa mỗi người một cầu, không khí giương cung bạt kiếm, các đệ tử Đường Môn khác đều cúi đầu không dám chen lời.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bình luận facebook