Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1819
Chương 1819: Cua đổ minh chủ võ lâm (55)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu nói việc Nam Kha bỗng nhiên xuất hiện là ngoài ý muốn, vậy việc Đại công chúa Thiên giới tiến lên ôm lấy vị khách không mời mà đến này lại khiến chư thần cảm thấy không đơn giản là ngoài ý muốn như vậy.
“Phong Quang!” Thiên đế đập mạnh xuống bàn, cho thấy ông đã chuẩn bị tức giận. Trước không nói đến chuyện Phong Quang là hôn thê của Tu Du, thì cho dù cô không có vị hôn phu đi chăng nữa, một Đại công chúa Thiên giới như cô lại ôm ôm ấp ấp với một yêu vật trước mắt công chúng cũng cực kỳ không ra thể thống gì.
Ngay cả Chanh Hoa đang muốn thoát khỏi sự trói buộc của Khổng Tuyên cũng không còn tâm tư phát giận, nàng ta và những muội muội khác đều đã trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Quang, thoạt nhìn có vẻ vẫn chưa kịp tiêu hóa cảnh tượng này.
Phong Quang nghe được giọng nói chứa đầy tức giận của phụ thân, thân mình cô liền run lên, cô ý thức được dường như mình hành động quá rõ ràng, lại hơi do dự muốn rời khỏi ngực Nam Kha, nhưng cái tay đặt trên eo cô lại không chịu thả.
“Ngươi chính là Thiên đế.” Nam Kha có mỹ nhân trong ngực, tâm tình dường như cũng tốt lên rất nhiều. Đối mặt với người hắn vừa muốn giết này, hắn lại nở nụ cười hết sức đơn thuần vô hại.
Phong Quang lén lút kéo góc áo Nam Kha, “Này... Đó là phụ thân ta, huynh nói chuyện khách khí một chút.”
Nam Kha hơi dừng lại, hắn hết sức nghe lời mà tỏ ra “khách khí một chút”, vì thế liền nhìn Thiên đế, nói: “Nhạc phụ đại nhân, chào ngài.”
Thiên đế một chưởng bóp nát chỗ đặt tay trên long ỷ, ông giận dữ, “Yêu vật, ngươi thật to gan!”
“Lá gan của ta cũng không tính là lớn.” Nam Kha hơi mỉm cười, “Rốt cuộc ta vẫn rất sợ Phong Quang tức giận.”
“Phong Quang.” Lúc này là Thiên hậu đứng lên, bà nhíu mày nói: “Tuổi con còn nhỏ, nhất thời bị yêu vật mê hoặc, về tình cảm cũng có thể tha thứ, nhưng hiện tại ta và phụ thân con đều ở chỗ này, con không cần sợ, trở lại bên cạnh cha mẹ thì sẽ chẳng có chuyện gì đâu.”
Thiên hậu rất thông minh, trong lòng bà biết Phong Quang biểu hiện như vậy nhất định là vì cô cực kỳ thích nam nhân bỗng dưng xuất hiện kia, nhưng Thiên hậu cũng hiểu rõ, việc ở bên một tên thuộc Yêu giới tuyệt đối sẽ nghiêm trọng hơn việc ở bên một người phàm rất nhiều.
Phong Quang là đứa con đầu tiên của Thiên hậu, Thiên hậu sẽ không nhẫn tâm nhìn Phong Quang bị thiên quy trừng phạt.
“Con...” Phong Quang hiểu rõ ý trong lời của mẫu thân, nhưng cô cắn môi một cái, vẫn lựa chọn nắm chặt lấy tay Nam Kha, “Con không bị mê hoặc, cũng không bị uy hiếp. Con thích Nam Kha, con ở bên hắn.”
Cho dù Nam Kha xuất hiện nằm ngoài dự đoán của cô, cho dù cô cũng không biết thân phận thật sự của Nam Kha rốt cuộc là gì.
Những người xung quang truyền ra tiếng hít khí kinh ngạc, Nam Kha lại khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười mỉm như tắm mình trong gió xuân ấm áp.
Thiên đế càng thêm giận dữ, “Phong Quang, con là công chúa Thiên giới, sao có thể ở bên yêu vật?”
Phong Quang quật cường nói: “Con đã quen biết Nam Kha ở thế gian, hắn không phải là người xấu!”
Đúng vậy, hắn không phải là người, mà là yêu.
“Nhạc phụ đại nhân.” Nam Kha cũng cười, “Ngài có thể yên tâm, ta chắc chắn sẽ thật yêu thương Phong Quang.”
“Ai là nhạc phụ ngươi!” Thiên đế lại tức đến nỗi đập nát cái bàn trước mặt.
So với Thiên đế tức muốn hộc máu, Nam Kha có thể nói là hết sức bình tĩnh thong thả, “Nhạc phụ đại nhân cũng có thể yên tâm. Để cưới được Phong Quang, ta đã chuẩn bị xong sính lễ.”
“Ngươi nghe mà không hiểu à!?” Thiên đế bị chọc tức muốn phát cuồng.
Chúng thần nhìn tình cảnh trước mắt này, thật ra lại không cảm thấy khẩn trương, mà đều ở đó nhìn dáng vẻ tức muốn hộc máu của Thiên đế ngày thường uy nghiêm giống như đang xem kịch vậy.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Phong Quang!” Thiên đế đập mạnh xuống bàn, cho thấy ông đã chuẩn bị tức giận. Trước không nói đến chuyện Phong Quang là hôn thê của Tu Du, thì cho dù cô không có vị hôn phu đi chăng nữa, một Đại công chúa Thiên giới như cô lại ôm ôm ấp ấp với một yêu vật trước mắt công chúng cũng cực kỳ không ra thể thống gì.
Ngay cả Chanh Hoa đang muốn thoát khỏi sự trói buộc của Khổng Tuyên cũng không còn tâm tư phát giận, nàng ta và những muội muội khác đều đã trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Quang, thoạt nhìn có vẻ vẫn chưa kịp tiêu hóa cảnh tượng này.
Phong Quang nghe được giọng nói chứa đầy tức giận của phụ thân, thân mình cô liền run lên, cô ý thức được dường như mình hành động quá rõ ràng, lại hơi do dự muốn rời khỏi ngực Nam Kha, nhưng cái tay đặt trên eo cô lại không chịu thả.
“Ngươi chính là Thiên đế.” Nam Kha có mỹ nhân trong ngực, tâm tình dường như cũng tốt lên rất nhiều. Đối mặt với người hắn vừa muốn giết này, hắn lại nở nụ cười hết sức đơn thuần vô hại.
Phong Quang lén lút kéo góc áo Nam Kha, “Này... Đó là phụ thân ta, huynh nói chuyện khách khí một chút.”
Nam Kha hơi dừng lại, hắn hết sức nghe lời mà tỏ ra “khách khí một chút”, vì thế liền nhìn Thiên đế, nói: “Nhạc phụ đại nhân, chào ngài.”
Thiên đế một chưởng bóp nát chỗ đặt tay trên long ỷ, ông giận dữ, “Yêu vật, ngươi thật to gan!”
“Lá gan của ta cũng không tính là lớn.” Nam Kha hơi mỉm cười, “Rốt cuộc ta vẫn rất sợ Phong Quang tức giận.”
“Phong Quang.” Lúc này là Thiên hậu đứng lên, bà nhíu mày nói: “Tuổi con còn nhỏ, nhất thời bị yêu vật mê hoặc, về tình cảm cũng có thể tha thứ, nhưng hiện tại ta và phụ thân con đều ở chỗ này, con không cần sợ, trở lại bên cạnh cha mẹ thì sẽ chẳng có chuyện gì đâu.”
Thiên hậu rất thông minh, trong lòng bà biết Phong Quang biểu hiện như vậy nhất định là vì cô cực kỳ thích nam nhân bỗng dưng xuất hiện kia, nhưng Thiên hậu cũng hiểu rõ, việc ở bên một tên thuộc Yêu giới tuyệt đối sẽ nghiêm trọng hơn việc ở bên một người phàm rất nhiều.
Phong Quang là đứa con đầu tiên của Thiên hậu, Thiên hậu sẽ không nhẫn tâm nhìn Phong Quang bị thiên quy trừng phạt.
“Con...” Phong Quang hiểu rõ ý trong lời của mẫu thân, nhưng cô cắn môi một cái, vẫn lựa chọn nắm chặt lấy tay Nam Kha, “Con không bị mê hoặc, cũng không bị uy hiếp. Con thích Nam Kha, con ở bên hắn.”
Cho dù Nam Kha xuất hiện nằm ngoài dự đoán của cô, cho dù cô cũng không biết thân phận thật sự của Nam Kha rốt cuộc là gì.
Những người xung quang truyền ra tiếng hít khí kinh ngạc, Nam Kha lại khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười mỉm như tắm mình trong gió xuân ấm áp.
Thiên đế càng thêm giận dữ, “Phong Quang, con là công chúa Thiên giới, sao có thể ở bên yêu vật?”
Phong Quang quật cường nói: “Con đã quen biết Nam Kha ở thế gian, hắn không phải là người xấu!”
Đúng vậy, hắn không phải là người, mà là yêu.
“Nhạc phụ đại nhân.” Nam Kha cũng cười, “Ngài có thể yên tâm, ta chắc chắn sẽ thật yêu thương Phong Quang.”
“Ai là nhạc phụ ngươi!” Thiên đế lại tức đến nỗi đập nát cái bàn trước mặt.
So với Thiên đế tức muốn hộc máu, Nam Kha có thể nói là hết sức bình tĩnh thong thả, “Nhạc phụ đại nhân cũng có thể yên tâm. Để cưới được Phong Quang, ta đã chuẩn bị xong sính lễ.”
“Ngươi nghe mà không hiểu à!?” Thiên đế bị chọc tức muốn phát cuồng.
Chúng thần nhìn tình cảnh trước mắt này, thật ra lại không cảm thấy khẩn trương, mà đều ở đó nhìn dáng vẻ tức muốn hộc máu của Thiên đế ngày thường uy nghiêm giống như đang xem kịch vậy.