Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1822
Chương 1822: Cua đổ minh chủ võ lâm (58)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Kỳ Vị gọi hai y tá đến, bảo các cô ấy dẫn Diêu Hiểu Hiểu đến phòng bệnh 305. Phong Quang yên lặng ghi nhớ con số 305 này. Chờ đến lúc Trịnh Cao cùng Trịnh Phi đều đã rời đi, cô cũng định rời khỏi văn phòng của Kỳ Vị, thì Kỳ Vị lại gọi cô, “Cô Hạ.”
“Vâng, tôi đây.” Cô xoay người lại như một học sinh ngoan ngoãn, “Bác sĩ Kỳ còn có chuyện gì sao?”
“Tôi thấy cô Hạ có tâm địa thật tốt.”
“A?” Hắn bất chợt nói ra một câu làm cô không hiểu nổi, không hiểu hắn đang muốn khen mình hay muốn làm gì nữa.
“Theo tôi thấy, dường như ngay cả đối với loại người như anh Nam Cung... cô Hạ cũng vẫn có lòng đồng cảm.”
Cô ngượng ngùng cười gượng vài tiếng, “Điều này... Tôi cũng không biết có tính là đồng cảm hay không.”
“Cô Hạ cũng biết, anh Nam Cung từng giết rất nhiều người, tôi cho rằng loại tội phạm giết người như thế này, thì sẽ không có ai đồng tình cả.”
“Biết nói thế nào đây? Tôi chỉ cảm thấy... loại người như Nam Cung Triết này, anh ta không có tình cảm của người bình thường, cho nên cũng vĩnh viễn không thể cảm nhận được tình cảm của anh ta đối với người khác, hoặc là tình cảm của người khác đối với anh ta. Nói vậy có nghĩa, tuy anh ta tồn tại như một con người, nhưng lại vĩnh viễn không được tính là người, cũng là một chuyện hết sức đáng buồn.”
“Rất đáng buồn sao?” Khóe mắt Kỳ Vị hơi cong, chứa ý cười nhàn nhạt, càng khiến hắn thêm đẹp trai nho nhã, “Lần đầu tiên nghe có người đánh giá như vậy về anh ta, tôi có chút bất ngờ.”
“Không... Anh cứ coi như tôi nói hươu nói vượn là được, kỳ thật chính tôi cũng không biết rốt cuộc tôi nói cái quỷ gì...” Cô bực bội gãi đầu, “Kỳ thật tôi cũng chỉ đứng ở lập trường của tôi mà nói thôi. Biết đâu đối với Nam Cung Triết, có khi anh ta căn bản còn không cần đến tình cảm bình thường của con người. Thế giới của bệnh nhân tâm thần... tôi đương nhiên là không thể hiểu nổi.”
Bệnh tâm thần cũng là một loại bệnh, hơn nữa bệnh này lại chỉ nằm trên khía cạnh tâm lý, nếu cô có thể hiểu được thì mới đúng là phiền phức lớn nha. Chẳng phải vẫn có câu như này sao? Rằng chỉ có bệnh nhân tâm thần mới có thể hiểu nổi bệnh nhân tâm thần.
“Tôi hiểu rồi.” Cũng không biết hắn đang nói mình hiểu cái gì, tóm lại, Kỳ Vị như suy tư gì đó mà nở nụ cười. Trong mắt hắn tràn đầy ý cười chân thật, “Những ngày tiếp theo, hy vọng cô Hạ có thể quen với cuộc sống của chúng tôi ở nơi này.”
Phong Quang khựng lại một lát, thầm nhủ cô đâu có định ở đây lâu dài nha, nhưng tưởng tượng đến việc chính mình vừa rồi còn hùng hồn nói dù thế nào cũng muốn có được hắn, cô lại kéo ra một nụ cười hết sức giả tạo, “Được, vậy nếu không còn chuyện gì... thì tôi đi trước đây.”
Hắn hơi gật đầu, “Cô Hạ đi thong thả.”
Phong Quang đi ra cửa mà vẫn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình sau lưng, cô không khỏi bước nhanh hơn, nghĩ thầm nơi này cũng thật không hổ là bệnh viện tâm thần, chỉ ở đây lâu một chút mà đã cảm thấy quái dị không thôi. Quả nhiên, cô vẫn phải nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này, cho dù là anh chàng đẹp trai Kỳ Vị cũng không thể giữ cô ở lại chỗ này được. Cô thà cùng hắn đến nơi đất khách yêu đương còn hơn!
Cô không đi tìm viện trưởng hỏi cô sẽ ở phòng nào, mà trực tiếp đi lên lầu ba, rất nhanh đã tìm được phòng 305 bị khóa. Trịnh Cao và Trịnh Phi không có ở đây, rốt cuộc thì nhiệm vụ của bọn họ cũng chỉ là đưa Diêu Hiểu Hiểu đến bệnh viện tâm thần, nếu không phải do không có tàu, thì hai bọn họ đã sớm rời đi.
Phong Quang nhìn xung quanh. Không thấy có người khác, cô liền gõ cửa, “Diêu Hiểu Hiểu, cô có ở đây không?”
“Tôi đây!” Bên kia cánh cửa nhanh chóng có tiếng nói truyền ra, tiếp theo chính là tiếng bước chân, giọng nói của Diêu Hiểu Hiểu ngày càng gần, “Cô là cô gái tốt bụng kia sao?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vâng, tôi đây.” Cô xoay người lại như một học sinh ngoan ngoãn, “Bác sĩ Kỳ còn có chuyện gì sao?”
“Tôi thấy cô Hạ có tâm địa thật tốt.”
“A?” Hắn bất chợt nói ra một câu làm cô không hiểu nổi, không hiểu hắn đang muốn khen mình hay muốn làm gì nữa.
“Theo tôi thấy, dường như ngay cả đối với loại người như anh Nam Cung... cô Hạ cũng vẫn có lòng đồng cảm.”
Cô ngượng ngùng cười gượng vài tiếng, “Điều này... Tôi cũng không biết có tính là đồng cảm hay không.”
“Cô Hạ cũng biết, anh Nam Cung từng giết rất nhiều người, tôi cho rằng loại tội phạm giết người như thế này, thì sẽ không có ai đồng tình cả.”
“Biết nói thế nào đây? Tôi chỉ cảm thấy... loại người như Nam Cung Triết này, anh ta không có tình cảm của người bình thường, cho nên cũng vĩnh viễn không thể cảm nhận được tình cảm của anh ta đối với người khác, hoặc là tình cảm của người khác đối với anh ta. Nói vậy có nghĩa, tuy anh ta tồn tại như một con người, nhưng lại vĩnh viễn không được tính là người, cũng là một chuyện hết sức đáng buồn.”
“Rất đáng buồn sao?” Khóe mắt Kỳ Vị hơi cong, chứa ý cười nhàn nhạt, càng khiến hắn thêm đẹp trai nho nhã, “Lần đầu tiên nghe có người đánh giá như vậy về anh ta, tôi có chút bất ngờ.”
“Không... Anh cứ coi như tôi nói hươu nói vượn là được, kỳ thật chính tôi cũng không biết rốt cuộc tôi nói cái quỷ gì...” Cô bực bội gãi đầu, “Kỳ thật tôi cũng chỉ đứng ở lập trường của tôi mà nói thôi. Biết đâu đối với Nam Cung Triết, có khi anh ta căn bản còn không cần đến tình cảm bình thường của con người. Thế giới của bệnh nhân tâm thần... tôi đương nhiên là không thể hiểu nổi.”
Bệnh tâm thần cũng là một loại bệnh, hơn nữa bệnh này lại chỉ nằm trên khía cạnh tâm lý, nếu cô có thể hiểu được thì mới đúng là phiền phức lớn nha. Chẳng phải vẫn có câu như này sao? Rằng chỉ có bệnh nhân tâm thần mới có thể hiểu nổi bệnh nhân tâm thần.
“Tôi hiểu rồi.” Cũng không biết hắn đang nói mình hiểu cái gì, tóm lại, Kỳ Vị như suy tư gì đó mà nở nụ cười. Trong mắt hắn tràn đầy ý cười chân thật, “Những ngày tiếp theo, hy vọng cô Hạ có thể quen với cuộc sống của chúng tôi ở nơi này.”
Phong Quang khựng lại một lát, thầm nhủ cô đâu có định ở đây lâu dài nha, nhưng tưởng tượng đến việc chính mình vừa rồi còn hùng hồn nói dù thế nào cũng muốn có được hắn, cô lại kéo ra một nụ cười hết sức giả tạo, “Được, vậy nếu không còn chuyện gì... thì tôi đi trước đây.”
Hắn hơi gật đầu, “Cô Hạ đi thong thả.”
Phong Quang đi ra cửa mà vẫn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình sau lưng, cô không khỏi bước nhanh hơn, nghĩ thầm nơi này cũng thật không hổ là bệnh viện tâm thần, chỉ ở đây lâu một chút mà đã cảm thấy quái dị không thôi. Quả nhiên, cô vẫn phải nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này, cho dù là anh chàng đẹp trai Kỳ Vị cũng không thể giữ cô ở lại chỗ này được. Cô thà cùng hắn đến nơi đất khách yêu đương còn hơn!
Cô không đi tìm viện trưởng hỏi cô sẽ ở phòng nào, mà trực tiếp đi lên lầu ba, rất nhanh đã tìm được phòng 305 bị khóa. Trịnh Cao và Trịnh Phi không có ở đây, rốt cuộc thì nhiệm vụ của bọn họ cũng chỉ là đưa Diêu Hiểu Hiểu đến bệnh viện tâm thần, nếu không phải do không có tàu, thì hai bọn họ đã sớm rời đi.
Phong Quang nhìn xung quanh. Không thấy có người khác, cô liền gõ cửa, “Diêu Hiểu Hiểu, cô có ở đây không?”
“Tôi đây!” Bên kia cánh cửa nhanh chóng có tiếng nói truyền ra, tiếp theo chính là tiếng bước chân, giọng nói của Diêu Hiểu Hiểu ngày càng gần, “Cô là cô gái tốt bụng kia sao?”