Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1824
Chương 1824: Cua đổ minh chủ võ lâm (60)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cho tới bây giờ, Phong Quang vẫn chưa từng có dự định sẽ đi theo cốt truyện cũ. Cô tuyệt đối sẽ không gả cho Richard.
“Hermann...” Kéo kéo tay Hermann, Phong Quang ngẩng đầu nói: “Hay là chúng ta giúp cô ấy một chút đi.”
Hermann trước nay đều không bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Phong Quang, hắn chỉ thấp giọng hỏi: “Wendy muốn ta giúp cô ta thế nào?”
“Để Ariel có được đôi chân của loài người.” Phong Quang nói quyết đoán.
Ariel nghe vậy, đôi mắt liền sáng lên, chờ mong nhìn Hermann.
Làm đuôi cá của Ariel biến thành hai chân, điều này đối với Hermann thì không phải việc khó. Hắn nâng tay lên, ma pháp trận trong tay xuất hiện, miệng hắn không hề mở, nhưng trong đầu óc Ariel lại vang lên một giọng nam.
“Muốn có được một thứ, thì phải trả giá tương đương, ta có thể giúp ngươi có được đôi chân con người, nhưng ngươi có nguyện ý trả giá không?”
Ariel nhìn Hermann, lại nhìn Phong Quang, trong lòng cô đã sáng tỏ, nhưng cô vẫn kiên định khẽ gật, nói trong đầu: “Ta nguyện ý.”
“Gặp được Richard, sau khi nói với hắn câu đầu tiên, ngươi sẽ đánh mất giọng mình.”
Giọng hát của người cá là âm thanh mỹ diệu nhất trên thế giới này. Bọn họ thích ca hát, tiếng ca của bọn họ cũng có thể khiến bất cứ kẻ nào si mê.
Ariel biết giọng nói rất quan trọng, nhưng phần quan trọng này lại không hề đáng kể so với tình yêu mà cô muốn tìm kiếm. Cô lại lần nữa đáp lại trong đầu, “Ta nguyện ý mất đi giọng nói, để có được đôi chân con người.”
“Rất tốt, thần linh sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.” Ma trận trong tay Hermann phát ra ánh sáng lóa mắt.
Phong Quang chỉ thấy trên mặt Ariel không hề có sự thống khổ. Sau khi ánh sáng tắt đi, Ariel bò ra khỏi nước, Phong Quang cũng thấy được đôi chân thẳng tắp duyên dáng của Ariel.
Ariel cố hết sức mới đứng được trên đất, nhưng cũng đứng xiêu xiêu vẹo vẹo. Cô còn chưa quen dùng hai chân, hiện tại có thể đứng lên cũng coi như kỳ tích.
Phong Quang nắm tay Hermann, cười với Ariel, “Chúc mừng cô.”
“Cảm ơn...” Ariel lại nhìn Hermann, trong lòng hiểu rõ, mình không thể nói ra chuyện trả giá được. Cô lại chờ mong hỏi Phong Quang, “Cô gái xinh đẹp, xin hỏi cô có biết Richard ở đâu không?”
Sau khi có đôi chân, Ariel đã gấp không chờ nổi mà muốn đi gặp hắn ngay.
“Richard hiện tại hẳn đang trên đường đến núi Andes, có lẽ... cô có thể chờ hắn trở về.”
“Không cần.” Hermann nhàn nhạt nói: “Ta có thể đưa cô ta đến đó.”
Dứt lời, Phong Quang lại thấy ma pháp trận xuất hiện dưới chân Ariel, chỉ trong nháy mắt này, Ariel đã biến mất.
Phong Quang không nhịn được mà cảm khái, “Kỹ năng này thật tiện lợi nha.”
Mỗi lần muốn đi đâu, chỉ cần mở một ma pháp trận là đủ rồi, cần gì phải cưỡi ngựa cơ chứ?
Hermann nhẫn nại đã lâu lại bế Phong Quang lên, áo chùng màu đen của hắn rơi xuống đất, Phong Quang lại được hắn đặt trên áo chùng.
Phong Quang có cảm giác không ổn, nhưng tay hắn đã mò vào trong quần áo cô, ngay cả nụ hôn của hắn cũng đã đặt trên môi cô rồi, cô mơ hồ không rõ nói: “Hermann...đây là nơi thiêng liêng nhất của Giáo hội...”
Cho nên, làm những việc này có phải không tốt lắm hay không?
Hermann nhẹ nhàng cắn môi cô, “Tất cả thần thánh đều phải khuất phục dưới Wendy.”
Hắn chỉ cần nhanh chóng cùng cô làm chuyện vui vẻ, thờ phụng nữ thần gì đó đều đi gặp quỷ đi!
Phong Quang lần đầu có loại ảo giác mình là hồng nhan họa thủy. Dưới động tác của hắn, cô lại không nhịn được mà khẽ hừ hừ, nói: “Nếu như... lại có một mỹ nhân ngư xuất hiện thì làm sao bây giờ?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Hermann...” Kéo kéo tay Hermann, Phong Quang ngẩng đầu nói: “Hay là chúng ta giúp cô ấy một chút đi.”
Hermann trước nay đều không bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Phong Quang, hắn chỉ thấp giọng hỏi: “Wendy muốn ta giúp cô ta thế nào?”
“Để Ariel có được đôi chân của loài người.” Phong Quang nói quyết đoán.
Ariel nghe vậy, đôi mắt liền sáng lên, chờ mong nhìn Hermann.
Làm đuôi cá của Ariel biến thành hai chân, điều này đối với Hermann thì không phải việc khó. Hắn nâng tay lên, ma pháp trận trong tay xuất hiện, miệng hắn không hề mở, nhưng trong đầu óc Ariel lại vang lên một giọng nam.
“Muốn có được một thứ, thì phải trả giá tương đương, ta có thể giúp ngươi có được đôi chân con người, nhưng ngươi có nguyện ý trả giá không?”
Ariel nhìn Hermann, lại nhìn Phong Quang, trong lòng cô đã sáng tỏ, nhưng cô vẫn kiên định khẽ gật, nói trong đầu: “Ta nguyện ý.”
“Gặp được Richard, sau khi nói với hắn câu đầu tiên, ngươi sẽ đánh mất giọng mình.”
Giọng hát của người cá là âm thanh mỹ diệu nhất trên thế giới này. Bọn họ thích ca hát, tiếng ca của bọn họ cũng có thể khiến bất cứ kẻ nào si mê.
Ariel biết giọng nói rất quan trọng, nhưng phần quan trọng này lại không hề đáng kể so với tình yêu mà cô muốn tìm kiếm. Cô lại lần nữa đáp lại trong đầu, “Ta nguyện ý mất đi giọng nói, để có được đôi chân con người.”
“Rất tốt, thần linh sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.” Ma trận trong tay Hermann phát ra ánh sáng lóa mắt.
Phong Quang chỉ thấy trên mặt Ariel không hề có sự thống khổ. Sau khi ánh sáng tắt đi, Ariel bò ra khỏi nước, Phong Quang cũng thấy được đôi chân thẳng tắp duyên dáng của Ariel.
Ariel cố hết sức mới đứng được trên đất, nhưng cũng đứng xiêu xiêu vẹo vẹo. Cô còn chưa quen dùng hai chân, hiện tại có thể đứng lên cũng coi như kỳ tích.
Phong Quang nắm tay Hermann, cười với Ariel, “Chúc mừng cô.”
“Cảm ơn...” Ariel lại nhìn Hermann, trong lòng hiểu rõ, mình không thể nói ra chuyện trả giá được. Cô lại chờ mong hỏi Phong Quang, “Cô gái xinh đẹp, xin hỏi cô có biết Richard ở đâu không?”
Sau khi có đôi chân, Ariel đã gấp không chờ nổi mà muốn đi gặp hắn ngay.
“Richard hiện tại hẳn đang trên đường đến núi Andes, có lẽ... cô có thể chờ hắn trở về.”
“Không cần.” Hermann nhàn nhạt nói: “Ta có thể đưa cô ta đến đó.”
Dứt lời, Phong Quang lại thấy ma pháp trận xuất hiện dưới chân Ariel, chỉ trong nháy mắt này, Ariel đã biến mất.
Phong Quang không nhịn được mà cảm khái, “Kỹ năng này thật tiện lợi nha.”
Mỗi lần muốn đi đâu, chỉ cần mở một ma pháp trận là đủ rồi, cần gì phải cưỡi ngựa cơ chứ?
Hermann nhẫn nại đã lâu lại bế Phong Quang lên, áo chùng màu đen của hắn rơi xuống đất, Phong Quang lại được hắn đặt trên áo chùng.
Phong Quang có cảm giác không ổn, nhưng tay hắn đã mò vào trong quần áo cô, ngay cả nụ hôn của hắn cũng đã đặt trên môi cô rồi, cô mơ hồ không rõ nói: “Hermann...đây là nơi thiêng liêng nhất của Giáo hội...”
Cho nên, làm những việc này có phải không tốt lắm hay không?
Hermann nhẹ nhàng cắn môi cô, “Tất cả thần thánh đều phải khuất phục dưới Wendy.”
Hắn chỉ cần nhanh chóng cùng cô làm chuyện vui vẻ, thờ phụng nữ thần gì đó đều đi gặp quỷ đi!
Phong Quang lần đầu có loại ảo giác mình là hồng nhan họa thủy. Dưới động tác của hắn, cô lại không nhịn được mà khẽ hừ hừ, nói: “Nếu như... lại có một mỹ nhân ngư xuất hiện thì làm sao bây giờ?”
Bình luận facebook