Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1835
Chương 1835: Cua đổ minh chủ võ lâm (71)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trên đại lục này, người của Giáo hội trên thực tế cũng là tu sĩ, bọn họ không được phép có tình cảm nam nữ, dĩ nhiên cũng không thể kết hôn. Khi một người đã đảm nhiệm Thần chức, vậy người đó sẽ phải dâng hiến cả đời cho thần linh, đây cũng là chuyện đương nhiên trong lòng đại chúng.
Chính bởi sự đương nhiên này mà Phong Quang hiện tại đang cực kỳ lo âu. Mới đầu chưa cùng Hermann bày tỏ tình cảm với nhau thì còn tốt, khi đã rõ ràng rồi, cô lại không nhịn được mà nghĩ nhiều hơn, cũng nghĩ càng xa hơn.
Nhưng lo lắng của Phong Quang đã sắp bị cả những người khác nhìn ra, vậy mà Hermann lại thảnh thơi hết biết. Dường như trước nay hắn chưa bao giờ có loại cảm xúc lo lắng này.
“Điện hạ.” Eve đi tới, cô ấy còn bưng một bát thuốc trên tay. Eve chỉ biết là công chúa sinh bệnh nên đã nhờ Giám mục đại nhân kê đơn, tuy Eve nhìn dáng vẻ khí sắc cực tốt của Phong Quang không giống như sinh bệnh, nhưng cô ấy lại không bao giờ hoài nghi kết quả chẩn bệnh của Giám mục đại nhân.
Phong Quang đang ngồi trong vườn ngây ngốc thì nghe thấy tiếng Eve, lúc này cô mới hồi phục tinh thần, nhận chén thuốc mà Eve đưa tới, một ngụm uống cạn. Thuốc này đương nhiên không phải để chữa bệnh, theo như lời Hermann, chuyện hôm qua hắn quyết định “muốn” cô là nhất thời nảy lòng tham, nên hắn cũng chưa kịp chuẩn bị thứ gì. Phải chuẩn bị thứ gì đây?
Đương nhiên là đồ vật giúp tránh thai. Cũng bởi vậy mà hiện tại Phong Quang chỉ có thể uống thuốc ngừa thai để phòng việc có con với hắn. Hermann vẫn chưa bị “vận động hỗn hợp hai người” làm cho choáng váng đầu óc, Phong Quang hiện tại còn nhỏ tuổi, vẫn chưa thích hợp có con sớm như vậy, huống chi vấn đề thân phận của hắn còn chưa giải quyết.
Phong Quang uống thuốc xong, Eve lại hết sức hiểu lòng người mà đưa lên một quả táo, cô cắn quả táo để xóa đi vị thuốc trong miệng. Chờ đến khi vị thuốc không còn, cô mới nói: “Cảm ơn ngươi, Eve.”
“Đây là việc thuộc hạ phải làm.” Eve đưa bát thuốc không cho thị nữ bên cạnh.
Phong Quang không hiểu khi đó Hermann đã làm thế nào với đám người Eve, tóm lại bọn họ đã quên đi ký ức về chuyện Phong Quang bỗng dưng biến mất. Phong Quang còn ước như vậy nên cô sẽ không cố ý đi hỏi Eve xem cô ấy có nhớ ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì hay không.
Người đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt thật dễ có nỗi khổ tương tư, giống như Phong Quang vậy, cô và Hermann chẳng qua mới chỉ không gặp nhau một buổi tối thôi, mà cô đã bắt đầu nhớ hắn.
Phong Quang cắn quả táo, đứng lên, “Eve, chúng ta đến nhà thờ đi dạo nhé.”
“Điện hạ, hiện tại đang nắng rất to.” Eve làm hết chức trách mà nhắc nhở. Cô hiểu Phong Quang, vị công chúa điện hạ này rất lười, đặc biệt là khi trời nắng gắt, người sẽ kiên quyết không ra khỏi cửa.
Phong Quang lại nghiêm trang nói: “Để giúp Eve cầu được hôn sự tốt, cho dù có nắng chúng ta cũng nên đi.”
“Điện hạ, ta không muốn kết hôn.”
“Eve, đừng đùa nữa. Ngươi xinh đẹp như vậy, sao có thể không kết hôn đây?”
“Điện hạ, ta không thích đàn ông.”
Phong Quang ngây người, tiếp theo liền kinh hãi lui ra sau một bước, lắp bắp hỏi: “Chẳng lẽ ngươi... ngươi thích phụ nữ?”
“Ta cũng không thích phụ nữ.” Vẻ mặt Eve không giống như nói dối.
Phong Quang lại hỏi: “Vậy ngươi thích gì?”
“Ta chỉ thích kiếm.” Eve nâng kiếm treo bên hông mình lên.
Phong Quang lại trầm mặc trong chốc lát, “Eve, hay là chúng ta đến nhà thờ, khẩn cầu nữ thần ban cho ngươi thanh kiếm tốt nhất nhé.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chính bởi sự đương nhiên này mà Phong Quang hiện tại đang cực kỳ lo âu. Mới đầu chưa cùng Hermann bày tỏ tình cảm với nhau thì còn tốt, khi đã rõ ràng rồi, cô lại không nhịn được mà nghĩ nhiều hơn, cũng nghĩ càng xa hơn.
Nhưng lo lắng của Phong Quang đã sắp bị cả những người khác nhìn ra, vậy mà Hermann lại thảnh thơi hết biết. Dường như trước nay hắn chưa bao giờ có loại cảm xúc lo lắng này.
“Điện hạ.” Eve đi tới, cô ấy còn bưng một bát thuốc trên tay. Eve chỉ biết là công chúa sinh bệnh nên đã nhờ Giám mục đại nhân kê đơn, tuy Eve nhìn dáng vẻ khí sắc cực tốt của Phong Quang không giống như sinh bệnh, nhưng cô ấy lại không bao giờ hoài nghi kết quả chẩn bệnh của Giám mục đại nhân.
Phong Quang đang ngồi trong vườn ngây ngốc thì nghe thấy tiếng Eve, lúc này cô mới hồi phục tinh thần, nhận chén thuốc mà Eve đưa tới, một ngụm uống cạn. Thuốc này đương nhiên không phải để chữa bệnh, theo như lời Hermann, chuyện hôm qua hắn quyết định “muốn” cô là nhất thời nảy lòng tham, nên hắn cũng chưa kịp chuẩn bị thứ gì. Phải chuẩn bị thứ gì đây?
Đương nhiên là đồ vật giúp tránh thai. Cũng bởi vậy mà hiện tại Phong Quang chỉ có thể uống thuốc ngừa thai để phòng việc có con với hắn. Hermann vẫn chưa bị “vận động hỗn hợp hai người” làm cho choáng váng đầu óc, Phong Quang hiện tại còn nhỏ tuổi, vẫn chưa thích hợp có con sớm như vậy, huống chi vấn đề thân phận của hắn còn chưa giải quyết.
Phong Quang uống thuốc xong, Eve lại hết sức hiểu lòng người mà đưa lên một quả táo, cô cắn quả táo để xóa đi vị thuốc trong miệng. Chờ đến khi vị thuốc không còn, cô mới nói: “Cảm ơn ngươi, Eve.”
“Đây là việc thuộc hạ phải làm.” Eve đưa bát thuốc không cho thị nữ bên cạnh.
Phong Quang không hiểu khi đó Hermann đã làm thế nào với đám người Eve, tóm lại bọn họ đã quên đi ký ức về chuyện Phong Quang bỗng dưng biến mất. Phong Quang còn ước như vậy nên cô sẽ không cố ý đi hỏi Eve xem cô ấy có nhớ ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì hay không.
Người đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt thật dễ có nỗi khổ tương tư, giống như Phong Quang vậy, cô và Hermann chẳng qua mới chỉ không gặp nhau một buổi tối thôi, mà cô đã bắt đầu nhớ hắn.
Phong Quang cắn quả táo, đứng lên, “Eve, chúng ta đến nhà thờ đi dạo nhé.”
“Điện hạ, hiện tại đang nắng rất to.” Eve làm hết chức trách mà nhắc nhở. Cô hiểu Phong Quang, vị công chúa điện hạ này rất lười, đặc biệt là khi trời nắng gắt, người sẽ kiên quyết không ra khỏi cửa.
Phong Quang lại nghiêm trang nói: “Để giúp Eve cầu được hôn sự tốt, cho dù có nắng chúng ta cũng nên đi.”
“Điện hạ, ta không muốn kết hôn.”
“Eve, đừng đùa nữa. Ngươi xinh đẹp như vậy, sao có thể không kết hôn đây?”
“Điện hạ, ta không thích đàn ông.”
Phong Quang ngây người, tiếp theo liền kinh hãi lui ra sau một bước, lắp bắp hỏi: “Chẳng lẽ ngươi... ngươi thích phụ nữ?”
“Ta cũng không thích phụ nữ.” Vẻ mặt Eve không giống như nói dối.
Phong Quang lại hỏi: “Vậy ngươi thích gì?”
“Ta chỉ thích kiếm.” Eve nâng kiếm treo bên hông mình lên.
Phong Quang lại trầm mặc trong chốc lát, “Eve, hay là chúng ta đến nhà thờ, khẩn cầu nữ thần ban cho ngươi thanh kiếm tốt nhất nhé.”
Bình luận facebook