Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1841
Chương 1841: Cua đổ minh chủ võ lâm (78)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chuyện Thiên Hi thực ra là Thiên Tức còn chưa kịp sôi trào, đã bị chuyện Hạ Phong Quang bị thương trong Vô Cực Thiên được Vô Nhai Quân ôm ra ngoài giành hết sự nổi bật. Vô Nhai Quân từ trước đến nay đều hiếm khi lộ mặt ở Vô Vọng Thiên, lúc này lại có thể vì một nữ đồ đệ mà xuất hiện trước mặt đám đông trong thời gian dài như thế, cũng đủ khiến người ta suy đoán rồi, đặc biệt là đám nữ đệ tử thích buôn chuyện kia.
Chuyện Phong Quang bị thương đã truyền ra mười mấy phiên bản, mà chuyện Vô Nhai Quân đối xử đặc biệt với Phong Quang cũng bị đồn đại không dưới hai mươi phiên bản. Mọi người tuy có tâm tư thích xem náo nhiệt, nhưng lại không có can đảm đi hỏi Vô Nhai Quân, mà vì e ngại Vô Nhai Quân nên càng không ai dám trêu chọc Phong Quang cả.
Không ai tới Lạc Nhật Phong quấy rầy, nhưng Phong Quang lại ngồi không yên. Cô nghĩ Phi Tử Diên từ trước đến nay đều quan tâm mình, mà hiện tại chắc chắn nàng ấy đang rất đau lòng vì chuyện Thiên Hi thực ra là Thiên Tức, nếu cô không đi an ủi một chút thì lòng cũng khó yên.
Phong Quang bực bội muốn nắm tóc. Đều do Phi Tử Diên quá nhiệt tình, nên giờ cô mới giống như mắc nợ người ta, không trả thì không vui được. Thừa dịp Vô Nhai đi mua kẹo hồ lô cho cô, Phong Quang liền bí mật xuống núi. Lục lạc bên hông cô kêu leng keng lúc cô đi đường, đây là quà Vô Nhai tặng, chỉ cần chính cô rung lục lạc, Vô Nhai sẽ lập tức tới bên cạnh để bảo vệ.
Đây là để phòng ngừa chuyện cô bị tấn công giống như lần trước lại xảy ra. Cũng chính vì có lục lạc, nên cô mới to gan xuống khỏi Lạc Nhật Phong như thế.
Chẳng qua khi đi đến giữa sườn núi, đầu Phong Quang như bị va vào một bức tường vô hình. Cô không kịp đề phòng mà va phải, nên liền lui ra sau hai ba bước, che trán xong mới phản ứng lại được.
Phong Quang hơi ngừng lại, tiếp tục đi về phía trước một bước, thử vươn tay. Quả nhiên ở đây có một bức tường vô hình, “Là kết giới...”
Tuy kiến thức của Phong Quang không nhiều lắm, nhưng những gì nên biết ở thế giới này thì cô vẫn biết, ví dụ như tầng kết giới đang ngăn không cho cô ra ngoài này, không phải nghi ngờ gì nữa, người có thể tạo kết giới ở đây chỉ có thể là Vô Nhai.
“Ngươi bị nhốt lại.” Một giọng nói mơ hồ vang lên.
Phong Quang nhìn lại, trước mắt đúng là Tiểu Tú – nữ quỷ cô mới gặp một lần trước đó không lâu. Từ sau khi biết chuyện xưa của Tiểu Tú, Phong Quang liền cảm thấy tâm tình có chút vi diệu, lại thấy bóng người Tiểu Tú đã trong suốt hơn trước kia rất nhiều, Phong Quang không nhịn được mà hỏi: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”
“Ta sắp biến mất.”
Nghe vậy, Phong Quang sửng sốt, “Ngươi nói gì?”
“Hoặc nói cách khác, ta sắp hồn phi phách tán rồi.” Ánh mắt Tiểu Tú tràn ngập buồn bã và thê lương, nàng ta không nói dối.
“Chẳng phải...” Phong Quang nhìn Tiểu Tú qua kết giới vô hình, cảm giác khó tả thành lời lại tăng thêm, “Ta nghe nói, ngươi đã tu thành quỷ, ngay cả Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng không bắt được ngươi. Sao ngươi còn bị hồn phi phách tán?”
“Bởi vì... ta bị người khác chướng mắt.” Giọng Tiểu Tú trầm hơn rất nhiều.
Không cần nhiều lời, Phong Quang lập tức nghĩ đến Vô Nhai.
“Hiện giờ đang ở trước mặt ngươi chỉ là tia si niệm cuối cùng ta để lại nhân thế mà thôi.” Ánh mắt Tiểu Tú lộ vẻ bi thương, “Hạ cô nương, vì sao ngươi không tin lời ta nói?”
Phong Quang biết nàng ta đang nhắc đến điều gì, nhưng cô không cách nào trả lời được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chuyện Phong Quang bị thương đã truyền ra mười mấy phiên bản, mà chuyện Vô Nhai Quân đối xử đặc biệt với Phong Quang cũng bị đồn đại không dưới hai mươi phiên bản. Mọi người tuy có tâm tư thích xem náo nhiệt, nhưng lại không có can đảm đi hỏi Vô Nhai Quân, mà vì e ngại Vô Nhai Quân nên càng không ai dám trêu chọc Phong Quang cả.
Không ai tới Lạc Nhật Phong quấy rầy, nhưng Phong Quang lại ngồi không yên. Cô nghĩ Phi Tử Diên từ trước đến nay đều quan tâm mình, mà hiện tại chắc chắn nàng ấy đang rất đau lòng vì chuyện Thiên Hi thực ra là Thiên Tức, nếu cô không đi an ủi một chút thì lòng cũng khó yên.
Phong Quang bực bội muốn nắm tóc. Đều do Phi Tử Diên quá nhiệt tình, nên giờ cô mới giống như mắc nợ người ta, không trả thì không vui được. Thừa dịp Vô Nhai đi mua kẹo hồ lô cho cô, Phong Quang liền bí mật xuống núi. Lục lạc bên hông cô kêu leng keng lúc cô đi đường, đây là quà Vô Nhai tặng, chỉ cần chính cô rung lục lạc, Vô Nhai sẽ lập tức tới bên cạnh để bảo vệ.
Đây là để phòng ngừa chuyện cô bị tấn công giống như lần trước lại xảy ra. Cũng chính vì có lục lạc, nên cô mới to gan xuống khỏi Lạc Nhật Phong như thế.
Chẳng qua khi đi đến giữa sườn núi, đầu Phong Quang như bị va vào một bức tường vô hình. Cô không kịp đề phòng mà va phải, nên liền lui ra sau hai ba bước, che trán xong mới phản ứng lại được.
Phong Quang hơi ngừng lại, tiếp tục đi về phía trước một bước, thử vươn tay. Quả nhiên ở đây có một bức tường vô hình, “Là kết giới...”
Tuy kiến thức của Phong Quang không nhiều lắm, nhưng những gì nên biết ở thế giới này thì cô vẫn biết, ví dụ như tầng kết giới đang ngăn không cho cô ra ngoài này, không phải nghi ngờ gì nữa, người có thể tạo kết giới ở đây chỉ có thể là Vô Nhai.
“Ngươi bị nhốt lại.” Một giọng nói mơ hồ vang lên.
Phong Quang nhìn lại, trước mắt đúng là Tiểu Tú – nữ quỷ cô mới gặp một lần trước đó không lâu. Từ sau khi biết chuyện xưa của Tiểu Tú, Phong Quang liền cảm thấy tâm tình có chút vi diệu, lại thấy bóng người Tiểu Tú đã trong suốt hơn trước kia rất nhiều, Phong Quang không nhịn được mà hỏi: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”
“Ta sắp biến mất.”
Nghe vậy, Phong Quang sửng sốt, “Ngươi nói gì?”
“Hoặc nói cách khác, ta sắp hồn phi phách tán rồi.” Ánh mắt Tiểu Tú tràn ngập buồn bã và thê lương, nàng ta không nói dối.
“Chẳng phải...” Phong Quang nhìn Tiểu Tú qua kết giới vô hình, cảm giác khó tả thành lời lại tăng thêm, “Ta nghe nói, ngươi đã tu thành quỷ, ngay cả Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng không bắt được ngươi. Sao ngươi còn bị hồn phi phách tán?”
“Bởi vì... ta bị người khác chướng mắt.” Giọng Tiểu Tú trầm hơn rất nhiều.
Không cần nhiều lời, Phong Quang lập tức nghĩ đến Vô Nhai.
“Hiện giờ đang ở trước mặt ngươi chỉ là tia si niệm cuối cùng ta để lại nhân thế mà thôi.” Ánh mắt Tiểu Tú lộ vẻ bi thương, “Hạ cô nương, vì sao ngươi không tin lời ta nói?”
Phong Quang biết nàng ta đang nhắc đến điều gì, nhưng cô không cách nào trả lời được.