Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1842
Chương 1842: Cua đổ minh chủ võ lâm (79)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dù sao Tạ Trạm cũng không thể ở lâu trong khuê phòng nữ nhi, hắn nói thêm mấy câu với Triệu Uyển rồi liền rời khỏi.
Đi ra khỏi sân của đại phòng, khi sắp đi qua hậu hoa viên, Tạ Trạm lại đụng phải Tạ Yêu Yêu đang đứng ở góc tường. Tạ Yêu Yêu nhìn thấy Tạ Trạm, sắc mặt lập tức trở nên mất tự nhiên, cô ta quy củ tiến lên, nói: “Chào tam thúc.”
Tạ Trạm thấy nàng ta mặc một thân trang phục gọn gàng, trong lòng đã hiểu rõ cô ta muốn làm gì, hắn cười nói: “Nhị nha đầu muốn đi ra ngoài, sao không đi ra từ cổng lớn?”
“Cháu...” Tạ Yêu Yêu biết không thể gạt được Tạ Trạm, cô ta cũng liền ăn ngay nói thật, “Tổ mẫu và phụ thân đều hạ lệnh, không cho phép cháu tùy ý đi ra ngoài.”
“Vậy nhị nha đầu đang muốn đi đâu?”
“Cháu... Cháu chỉ thấy ở trong phủ hơi buồn, nên mới muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Đôi mắt chứa ý cười của Tạ Trạm dường như có bản lĩnh nhìn thấu nhân tâm, “Chỉ đi ra ngoài dạo một chút? Không cần thuận tiện gặp người nào sao?”
Tạ Yêu Yêu kinh hãi, lại vội cúi đầu im lặng, Lạc Viễn Chi đã rất lâu không tới tìm cô ta nên cô ta có chút lo lắng, lúc này mới muốn mạo hiểm đi ra ngoài.
Tạ Trạm lại nhẹ nhàng cười, “Yêu Yêu.”
“Tam, tam thúc?” Tạ Yêu Yêu hoảng sợ ngẩng đầu, không hiểu sao lại cảm thấy áp lực hiện giờ đặc biệt lớn.
“Ngươi thích cái gì, thì liền theo đuổi cái đó, điểm này ta không phản đối.” Tạ Trạm lại cong môi mỉm cười, “Chỉ có điều, ngươi phải có khả năng bảo đảm mình sẽ thành công.”
“Tam thúc, ta...” Tạ Yêu Yêu không hiểu rốt cuộc Tạ Trạm đã biết bí mật nhỏ giữa cô ta và Lạc Viễn Chi hay chưa.
Tạ Trạm xoay người rời khỏi, “Hôm nay, ta sẽ coi như không nhìn thấy ngươi.”
Quá kỳ quái...
Tạ Yêu Yêu khó hiểu nhìn bóng dáng Tạ Trạm biến mất. Cô ta thật sự không hiểu, dựa theo cách làm người của tam thúc trước đây, chẳng phải thúc ấy sẽ nói với cô ta rằng một mình đi ra ngoài là chuyện rất nguy hiểm sao? Thế nào mà bây giờ thúc ấy lại không quan tâm vậy?
Tạ Yêu Yêu sẽ không thể biết được đáp án.
Bên kia, khi Phong Quang tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy người ngồi trước giường chính là “lão phật gia” của Tạ gia, cô liền sợ tới mức ngồi bật dậy, “Bà nội... Bà tìm cháu có việc gì sao?”
Trong lòng cô thầm mắng Tạ Trạm, đã nói sẽ gọi cô tỉnh lại cơ mà? Hiện giờ cô đã đoán được mình xuống xe ngựa trở lại Tạ phủ như thế nào.
Tạ lão phu nhân im lặng hồi lâu mới nói: “Tam thúc ngươi đối với ngươi rất tốt à?”
“Tam thúc... đối với ai cũng tốt mà?” Cô thấp thỏm trong lòng, không hiểu sao lão phu nhân lại đột ngột hỏi mình vấn đề này.
“Ta nghe nói, trên cung yến ngươi đã phá hỏng không ít quy củ?”
“Hình như... là có một chút...”
Lão phu nhân lại hỏi: “Tam thúc ngươi lại chưa từng nói muốn phạt ngươi thế nào sao?”
“Cái kia... cần phải phạt sao ạ?”
Lão phu nhân trầm mặc trong chốc lát, trên khuôn mặt phủ kín tang thương nhìn không rõ thần sắc ra sao. Một lát sau, bà ta đứng dậy, xoay người lại nói: “Bớt qua lại với tam thúc ngươi thôi, có thời gian thì hãy học thêm chút nữ công gia chánh.”
Đây không hẳn là bất mãn, mà là cảnh cáo thì đúng hơn.
Phong Quang ngồi một mình trên giường hồi lâu, càng cảm thấy lão phu nhân thật kỳ quái, không chỉ riêng lão phu nhân, mà phải nói là toàn bộ Tạ gia đều rất kỳ quái. Phụ thân cô Tạ Tầm hàng năm không trở về Tạ gia, đôi vợ chồng Tạ Chiểu và Đàm Nhu thì đã không còn tình cảm, chỉ vì tiền mới trói buộc với nhau, mà Tạ Trạm... Tạ Trạm trước kia cho dù có bận rộn, cũng sẽ cách một khoảng thời gian cố định lại trở về một chuyến, cho dù hắn chỉ ở Tạ gia không đầy nửa canh giờ đã phải rời đi.
Nhân tố không hài hòa ở Tạ gia quá nhiều... Nhưng Tạ gia vẫn là gia tộc được hâm mộ trong miệng người khác.
Phong Quang suy nghĩ hồi lâu cũng không ra đáp án, nên liền từ bỏ. Cô gãi tóc, nhìn trời bên ngoài đã đến hoàng hôn, hẳn là tới thời gian ăn cơm rồi. Cô quyết định xuống giường.
Mới vừa mở cửa, thình lình, người đứng ở cửa đã thuần thục ôm lấy eo cô. Cô dán lên thân thể hắn, còn chưa kịp kinh ngạc kêu thành tiếng, một cây trâm bạch ngọc đã xuất hiện ở trước mắt cô.
Tạ Trạm cúi đầu, chỉ còn chút xíu khoảng cách nữa là hắn có thể chạm đến da thịt cô, hắn thấp giọng cười hỏi: “Phong Quang thích chứ?”
Hiện tại là thế nào!?
Hai mắt Phong Quang mờ mịt, sao cô lại cảm thấy... vẻ hưng phấn của tam thúc lúc này, dường như trở nên cực kỳ ấu trĩ?
Hắn lại hỏi tiếp: “Phong Quang không thích sao?”
“Không phải...” Cô vừa chịu kinh sợ, nên nhìn hắn nói bằng giọng nhỏ như muỗi.
“Nếu như Phong Quang không thích, vậy ta tặng chính mình cho ngươi có được không?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đi ra khỏi sân của đại phòng, khi sắp đi qua hậu hoa viên, Tạ Trạm lại đụng phải Tạ Yêu Yêu đang đứng ở góc tường. Tạ Yêu Yêu nhìn thấy Tạ Trạm, sắc mặt lập tức trở nên mất tự nhiên, cô ta quy củ tiến lên, nói: “Chào tam thúc.”
Tạ Trạm thấy nàng ta mặc một thân trang phục gọn gàng, trong lòng đã hiểu rõ cô ta muốn làm gì, hắn cười nói: “Nhị nha đầu muốn đi ra ngoài, sao không đi ra từ cổng lớn?”
“Cháu...” Tạ Yêu Yêu biết không thể gạt được Tạ Trạm, cô ta cũng liền ăn ngay nói thật, “Tổ mẫu và phụ thân đều hạ lệnh, không cho phép cháu tùy ý đi ra ngoài.”
“Vậy nhị nha đầu đang muốn đi đâu?”
“Cháu... Cháu chỉ thấy ở trong phủ hơi buồn, nên mới muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Đôi mắt chứa ý cười của Tạ Trạm dường như có bản lĩnh nhìn thấu nhân tâm, “Chỉ đi ra ngoài dạo một chút? Không cần thuận tiện gặp người nào sao?”
Tạ Yêu Yêu kinh hãi, lại vội cúi đầu im lặng, Lạc Viễn Chi đã rất lâu không tới tìm cô ta nên cô ta có chút lo lắng, lúc này mới muốn mạo hiểm đi ra ngoài.
Tạ Trạm lại nhẹ nhàng cười, “Yêu Yêu.”
“Tam, tam thúc?” Tạ Yêu Yêu hoảng sợ ngẩng đầu, không hiểu sao lại cảm thấy áp lực hiện giờ đặc biệt lớn.
“Ngươi thích cái gì, thì liền theo đuổi cái đó, điểm này ta không phản đối.” Tạ Trạm lại cong môi mỉm cười, “Chỉ có điều, ngươi phải có khả năng bảo đảm mình sẽ thành công.”
“Tam thúc, ta...” Tạ Yêu Yêu không hiểu rốt cuộc Tạ Trạm đã biết bí mật nhỏ giữa cô ta và Lạc Viễn Chi hay chưa.
Tạ Trạm xoay người rời khỏi, “Hôm nay, ta sẽ coi như không nhìn thấy ngươi.”
Quá kỳ quái...
Tạ Yêu Yêu khó hiểu nhìn bóng dáng Tạ Trạm biến mất. Cô ta thật sự không hiểu, dựa theo cách làm người của tam thúc trước đây, chẳng phải thúc ấy sẽ nói với cô ta rằng một mình đi ra ngoài là chuyện rất nguy hiểm sao? Thế nào mà bây giờ thúc ấy lại không quan tâm vậy?
Tạ Yêu Yêu sẽ không thể biết được đáp án.
Bên kia, khi Phong Quang tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy người ngồi trước giường chính là “lão phật gia” của Tạ gia, cô liền sợ tới mức ngồi bật dậy, “Bà nội... Bà tìm cháu có việc gì sao?”
Trong lòng cô thầm mắng Tạ Trạm, đã nói sẽ gọi cô tỉnh lại cơ mà? Hiện giờ cô đã đoán được mình xuống xe ngựa trở lại Tạ phủ như thế nào.
Tạ lão phu nhân im lặng hồi lâu mới nói: “Tam thúc ngươi đối với ngươi rất tốt à?”
“Tam thúc... đối với ai cũng tốt mà?” Cô thấp thỏm trong lòng, không hiểu sao lão phu nhân lại đột ngột hỏi mình vấn đề này.
“Ta nghe nói, trên cung yến ngươi đã phá hỏng không ít quy củ?”
“Hình như... là có một chút...”
Lão phu nhân lại hỏi: “Tam thúc ngươi lại chưa từng nói muốn phạt ngươi thế nào sao?”
“Cái kia... cần phải phạt sao ạ?”
Lão phu nhân trầm mặc trong chốc lát, trên khuôn mặt phủ kín tang thương nhìn không rõ thần sắc ra sao. Một lát sau, bà ta đứng dậy, xoay người lại nói: “Bớt qua lại với tam thúc ngươi thôi, có thời gian thì hãy học thêm chút nữ công gia chánh.”
Đây không hẳn là bất mãn, mà là cảnh cáo thì đúng hơn.
Phong Quang ngồi một mình trên giường hồi lâu, càng cảm thấy lão phu nhân thật kỳ quái, không chỉ riêng lão phu nhân, mà phải nói là toàn bộ Tạ gia đều rất kỳ quái. Phụ thân cô Tạ Tầm hàng năm không trở về Tạ gia, đôi vợ chồng Tạ Chiểu và Đàm Nhu thì đã không còn tình cảm, chỉ vì tiền mới trói buộc với nhau, mà Tạ Trạm... Tạ Trạm trước kia cho dù có bận rộn, cũng sẽ cách một khoảng thời gian cố định lại trở về một chuyến, cho dù hắn chỉ ở Tạ gia không đầy nửa canh giờ đã phải rời đi.
Nhân tố không hài hòa ở Tạ gia quá nhiều... Nhưng Tạ gia vẫn là gia tộc được hâm mộ trong miệng người khác.
Phong Quang suy nghĩ hồi lâu cũng không ra đáp án, nên liền từ bỏ. Cô gãi tóc, nhìn trời bên ngoài đã đến hoàng hôn, hẳn là tới thời gian ăn cơm rồi. Cô quyết định xuống giường.
Mới vừa mở cửa, thình lình, người đứng ở cửa đã thuần thục ôm lấy eo cô. Cô dán lên thân thể hắn, còn chưa kịp kinh ngạc kêu thành tiếng, một cây trâm bạch ngọc đã xuất hiện ở trước mắt cô.
Tạ Trạm cúi đầu, chỉ còn chút xíu khoảng cách nữa là hắn có thể chạm đến da thịt cô, hắn thấp giọng cười hỏi: “Phong Quang thích chứ?”
Hiện tại là thế nào!?
Hai mắt Phong Quang mờ mịt, sao cô lại cảm thấy... vẻ hưng phấn của tam thúc lúc này, dường như trở nên cực kỳ ấu trĩ?
Hắn lại hỏi tiếp: “Phong Quang không thích sao?”
“Không phải...” Cô vừa chịu kinh sợ, nên nhìn hắn nói bằng giọng nhỏ như muỗi.
“Nếu như Phong Quang không thích, vậy ta tặng chính mình cho ngươi có được không?”
Bình luận facebook