Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1850
Chương 1850: Ngoại truyện: thích trường an (8)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Nếu muốn bàn tới thu hút ánh mắt người khác, hình như tôi còn kém xa anh lắm.” Phong Quang xem lại giả thiết về nhân vật. Tư Đồ U là người xưa nay quen kiêu ngạo, cho dù biết rõ ở trường có quy định nghiêm khắc là không thể hút máu người khác nhưng sau khi gặp được Tăng Tuyết, hắn ta đã không ít lần phạm phải lỗi này.
Tư Đồ U cười lạnh: “Hạ Phong Quang, đừng cho là tôi không biết cô đang châm chọc tôi. Tôi có lòng tốt mới nhắc nhở cô một câu, phải biết rõ địa vị của bản thân, đừng có bất kỳ ý đồ nào muốn thu hút sự chú ý của tôi.”
“Anh nghĩ anh là vàng bạc châu báu đấy à? Nên người không có tiền phải xông lên liếm anh một lần sao?” Phong Quang khoanh tay nhìn hắn ta, “Tư Đồ U, tôi cũng tặng cho anh một câu. Hạ gia nhà tôi không thiếu tiền, tôi cũng chẳng cần phải trăm phương ngàn kế tìm cách dính vào anh đâu, không ai nói với anh rằng anh đáng ghét thế nào nên anh còn tưởng mình là bánh trái thơm ngon hả.”
Cô nói xong lại liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó mới đi vòng qua hắn ta, rời khỏi tòa nhà ký túc xá.
Khí thế thật sự không thể chống đỡ nổi, bóng lưng vô cùng tiêu sái.
Hồi lâu, Tư Đồ U mới đưa mắt nhìn đám người xung quanh, tự nhiên tức giận quát: “Thất thần làm cái quái gì hả, không cần đi học hết à?”
Mọi người khựng lại, sau đó ai lại quay về việc của người nấy.
Tư Đồ U và Hạ Phong Quang tranh chấp chẳng khác nào thần tiên đánh nhau, đám bình dân bá tánh bọn họ thật sự không có lý do gì để tọc mạch cả.
Phong Quang đi khoảng mười phút thì tới được khu dạy học. Khu dạy học này được học sinh khu A và khu B dùng chung, chỉ khác biệt về thời gian mà thôi, cô vừa mới bước qua cửa lớn thì đã nghe thấy có tiếng gọi mình phát ra từ sau một thân cây.
“Phong Quang...”
Phong Quang quay đầu lại, thấy Tăng Tuyết đang nấp sau một thân cây thì không khỏi lo lắng nhìn quanh, sau đó vội vàng đi tới, kéo Tăng Tuyết vào một góc tối: “Sao cậu lại ở đây hả? Không biết bây giờ không phải lúc cậu nên ra ngoài hay sao?”
“Ban ngày tớ không tìm thấy cậu... nên đành phải chờ cậu ở đây sau tan học.” Tăng Tuyết đáp, “Cậu yên tâm đi, tớ âm thầm trốn ở đây, không ai biết đâu.”
Đây là vấn đề sao? Đám ma cà rồng kia rất thính mũi, cho dù cô ta có trốn ở đây thì bọn chúng vẫn có thể dựa theo mùi vị mà tìm ra ngay thôi.
Phong Quang nghiêm túc nói: “Giờ cậu lập tức quay về phòng ngay!”
“Ôi, Phong Quang, cậu từ từ thôi, tớ mang đồ tới cho cậu.” Tăng Tuyết vẫn chưa biết được sự đáng sợ vào ban đêm, cô ta lấy một hộp cơm từ trong túi xách ra, “Tại hai ngày nay tớ không trông thấy cậu, sợ cậu không được ăn no nên mới mang cơm cho cậu đây này.”
Phong Quang: “...”
Tự nhiên cô thấy hơi cảm động, sau đó thở dài một hơi, nắm lấy tay Tăng Tuyết kéo về một hướng, “Tớ rất cảm động khi cậu mang cơm cho tớ thế này, nhưng giờ này rất nguy hiểm với cậu, tớ đưa cậu về.”
“Nguy hiểm ư?” Tăng Tuyết chạy bước nhỏ theo Phong Quang, “Đây là trường học mà, có thể có nguy hiểm gì được chứ.”
Cùng lắm là bị hội trưởng với hội phó bắt quả tang rồi phạt một trận thôi mà.
Tăng Tuyết không biết nên mới to gan như thế, nhưng Phong Quang thì khác. Cô đã cảm nhận được có ma cà rồng đang dần tụ tập về quanh khu dạy học, trước khi đám ma cà rồng đó phát hiện có con người bình thường lạc ở đây, cô nên đưa Tăng Tuyết tới nơi an toàn mới được.
Trên cây đột nhiên truyền tới tiếng mèo kêu: “Meo ~”
“A, có con mèo nhỏ kìa!” Tăng Tuyết vừa ngẩng đầu đã thấy con mèo đen nhỏ đang ở trên cây, liền chỉ cho Phong Quang, căn bản không để ý trước mặt có một viên đá nên giẫm lên nó, sau đó trượt chân ngã sõng soài trên mặt đất.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tư Đồ U cười lạnh: “Hạ Phong Quang, đừng cho là tôi không biết cô đang châm chọc tôi. Tôi có lòng tốt mới nhắc nhở cô một câu, phải biết rõ địa vị của bản thân, đừng có bất kỳ ý đồ nào muốn thu hút sự chú ý của tôi.”
“Anh nghĩ anh là vàng bạc châu báu đấy à? Nên người không có tiền phải xông lên liếm anh một lần sao?” Phong Quang khoanh tay nhìn hắn ta, “Tư Đồ U, tôi cũng tặng cho anh một câu. Hạ gia nhà tôi không thiếu tiền, tôi cũng chẳng cần phải trăm phương ngàn kế tìm cách dính vào anh đâu, không ai nói với anh rằng anh đáng ghét thế nào nên anh còn tưởng mình là bánh trái thơm ngon hả.”
Cô nói xong lại liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó mới đi vòng qua hắn ta, rời khỏi tòa nhà ký túc xá.
Khí thế thật sự không thể chống đỡ nổi, bóng lưng vô cùng tiêu sái.
Hồi lâu, Tư Đồ U mới đưa mắt nhìn đám người xung quanh, tự nhiên tức giận quát: “Thất thần làm cái quái gì hả, không cần đi học hết à?”
Mọi người khựng lại, sau đó ai lại quay về việc của người nấy.
Tư Đồ U và Hạ Phong Quang tranh chấp chẳng khác nào thần tiên đánh nhau, đám bình dân bá tánh bọn họ thật sự không có lý do gì để tọc mạch cả.
Phong Quang đi khoảng mười phút thì tới được khu dạy học. Khu dạy học này được học sinh khu A và khu B dùng chung, chỉ khác biệt về thời gian mà thôi, cô vừa mới bước qua cửa lớn thì đã nghe thấy có tiếng gọi mình phát ra từ sau một thân cây.
“Phong Quang...”
Phong Quang quay đầu lại, thấy Tăng Tuyết đang nấp sau một thân cây thì không khỏi lo lắng nhìn quanh, sau đó vội vàng đi tới, kéo Tăng Tuyết vào một góc tối: “Sao cậu lại ở đây hả? Không biết bây giờ không phải lúc cậu nên ra ngoài hay sao?”
“Ban ngày tớ không tìm thấy cậu... nên đành phải chờ cậu ở đây sau tan học.” Tăng Tuyết đáp, “Cậu yên tâm đi, tớ âm thầm trốn ở đây, không ai biết đâu.”
Đây là vấn đề sao? Đám ma cà rồng kia rất thính mũi, cho dù cô ta có trốn ở đây thì bọn chúng vẫn có thể dựa theo mùi vị mà tìm ra ngay thôi.
Phong Quang nghiêm túc nói: “Giờ cậu lập tức quay về phòng ngay!”
“Ôi, Phong Quang, cậu từ từ thôi, tớ mang đồ tới cho cậu.” Tăng Tuyết vẫn chưa biết được sự đáng sợ vào ban đêm, cô ta lấy một hộp cơm từ trong túi xách ra, “Tại hai ngày nay tớ không trông thấy cậu, sợ cậu không được ăn no nên mới mang cơm cho cậu đây này.”
Phong Quang: “...”
Tự nhiên cô thấy hơi cảm động, sau đó thở dài một hơi, nắm lấy tay Tăng Tuyết kéo về một hướng, “Tớ rất cảm động khi cậu mang cơm cho tớ thế này, nhưng giờ này rất nguy hiểm với cậu, tớ đưa cậu về.”
“Nguy hiểm ư?” Tăng Tuyết chạy bước nhỏ theo Phong Quang, “Đây là trường học mà, có thể có nguy hiểm gì được chứ.”
Cùng lắm là bị hội trưởng với hội phó bắt quả tang rồi phạt một trận thôi mà.
Tăng Tuyết không biết nên mới to gan như thế, nhưng Phong Quang thì khác. Cô đã cảm nhận được có ma cà rồng đang dần tụ tập về quanh khu dạy học, trước khi đám ma cà rồng đó phát hiện có con người bình thường lạc ở đây, cô nên đưa Tăng Tuyết tới nơi an toàn mới được.
Trên cây đột nhiên truyền tới tiếng mèo kêu: “Meo ~”
“A, có con mèo nhỏ kìa!” Tăng Tuyết vừa ngẩng đầu đã thấy con mèo đen nhỏ đang ở trên cây, liền chỉ cho Phong Quang, căn bản không để ý trước mặt có một viên đá nên giẫm lên nó, sau đó trượt chân ngã sõng soài trên mặt đất.