Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1852
Chương 1852: Cua đổ game thủ trạch nam (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đây chẳng phải là chuyện đương nhiên à?” Phong Quang cười hì hì nói: “Cô không biết đâu, anh trai tôi tuy rằng rất xấu tính, nhưng thật ra lại rất tốt với tôi. Chỉ là... sau khi hắn đã chết, tôi mới phát hiện được hắn tốt đến chừng nào.”
Nghiêm Lạc trầm mặc một lúc lâu, cô ta cố gắng an ủi: “Người chết cũng đã đi xa, cô Hạ, tôi có thể thấy được, Quân Trạch vẫn luôn cất giấu một chuyện trong lòng, cũng không phải hắn không cảm thấy tự trách. Cô... Cô cho hắn một cơ hội sửa đổi, có được không?”
“Được nha.” Phong Quang tươi cười xinh đẹp, đứng lên, “Chờ anh trai tôi sống lại, tôi sẽ cho cô ra ngoài đưa Quân Trạch trở về.”
“Cô Hạ!”
Phong Quang không để ý tới tiếng gọi của Nghiêm Lạc, cô xoay người ra khỏi kho hàng, ngẩng đầu nhìn La Lịch đang canh giữ ở cửa, “Thế nào, có vui không? Về sau chức vị của Quân Trạch chính là của anh.”
“Vậy cô Hạ có cảm thấy vui không?” La Lịch bình tĩnh nói: “Cô đã báo thù cho Hạ thiếu gia, cô vui chứ?”
Sau khi Quân Trạch trở về cũng không hề tố giác La Lịch, có lẽ vì niệm tình cảm nhiều năm nay. La Lịch bỗng nhiên có chút hoảng hốt, vào giờ phút này, khi hắn đã có thể lấy được địa vị của Quân Trạch, thì lại cảm thấy tựa như không biết phải làm sao.
Phong Quang lắc đầu, “Tôi không báo thù thay anh trai, bởi vì anh trai xảy ra chuyện là do bị xác sống cắn, Quân Trạch cũng không phải hung thủ giết người. Hiện tại, tôi chỉ đang báo thù cho chính tôi mà thôi.”
Cô vẫn luôn suy nghĩ, rằng nếu khi đó cô có thể đến sớm hơn một chút, có lẽ anh trai cô sẽ không bị cắn, mà cô cũng không cần nếm trải cảm giác thống khổ khi mất đi Hạ Phong Ảnh như vậy.
La Lịch im lặng trong chốc lát, “Nếu chuyện hôm nay bị ông Hạ biết được...”
“Ba tôi đương nhiên đã biết rồi.” Phong Quang xua tay một cái, liền xoay người đi, “Không phải lo, có tôi ở đây, ông ấy sẽ không làm gì anh đâu.”
Chuyện Quân Trạch ra khỏi căn cứ lớn như vậy, đương nhiên Hạ Triều sẽ biết, dù sao đây cũng là địa bàn của ông.
Ông Trịnh ngồi cùng Hạ Triều nghe Guardian báo lại xong, ông liền hỏi Hạ Triều, “Anh cứ mặc kệ để con gái anh muốn làm gì thì làm?”
“Chuyện Phong Ảnh bị chết đã làm con bé đau khổ một năm, dù sao con bé cũng phải làm gì đó thì mới có thể hóa giải được cảm giác không cam lòng.” Hạ Triều ngồi lại trên ghế, nói nhẹ nhàng. Không sai, Quân Trạch là người trẻ tuổi mà ông coi trọng, nhưng so với Phong Quang, hắn liền có vẻ không đáng nhắc tới.
Ông Trịnh ngồi đối diện Hạ Triều, mỉm cười ẩn ý, “Thật ra tôi không ngờ tới, con gái anh lại có tình cảm sâu như vậy với tên nhóc kia. Tôi đoán, hiện giờ anh nhất định đang hối hận vì đã đưa Hạ Phong Ảnh về nhà.”
“Không sai.” Hạ Triều nhìn về phía hắn, “Nói đi, hôm nay ông tới tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi cần vào phòng điều khiển Guardian, mượn khả năng của Guardian thì mới có thể chữa trị đại não cho Thư Bạch.”
“Phòng điều khiển... Đó không phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào.” Guardian tương đương với lá chắn bảo vệ toàn bộ căn cứ. Nếu Guardian xảy ra chuyện, thì toàn bộ Vùng Đất Phúc Âm sẽ mất đi sức mạnh phòng thủ.
Ông Trịnh hừ lạnh, “Đương nhiên tôi biết đó không phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào, nhưng anh đừng quên, chỉ có kết quả nghiên cứu chống lại virus xác sống mà Thư Bạch nắm giữ mới có thể cứu được thế giới này. Hắn cần phải tỉnh lại.”
“Nhưng...”
“Hạ Triều!” Ông Trịnh đập bàn đứng lên, “Anh đừng quên, lúc trước tôi tốt bụng đồng ý cứu người vợ đã chết của anh sống lại nên mới làm thí nghiệm, nếu không phải anh cầm thuốc của tôi tùy tiện dùng trên vật thí nghiệm, thì mạt thế này sẽ xuất hiện sao?”
Phong Quang nấp ngoài cửa kinh ngạc che kín miệng. Cô chỉ muốn đến hỏi thăm một chút xem có tìm được cách cứu Thư Bạch hay không, lại không ngờ sẽ nghe được chuyện khiến người ta không dám tin tưởng như thế.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghiêm Lạc trầm mặc một lúc lâu, cô ta cố gắng an ủi: “Người chết cũng đã đi xa, cô Hạ, tôi có thể thấy được, Quân Trạch vẫn luôn cất giấu một chuyện trong lòng, cũng không phải hắn không cảm thấy tự trách. Cô... Cô cho hắn một cơ hội sửa đổi, có được không?”
“Được nha.” Phong Quang tươi cười xinh đẹp, đứng lên, “Chờ anh trai tôi sống lại, tôi sẽ cho cô ra ngoài đưa Quân Trạch trở về.”
“Cô Hạ!”
Phong Quang không để ý tới tiếng gọi của Nghiêm Lạc, cô xoay người ra khỏi kho hàng, ngẩng đầu nhìn La Lịch đang canh giữ ở cửa, “Thế nào, có vui không? Về sau chức vị của Quân Trạch chính là của anh.”
“Vậy cô Hạ có cảm thấy vui không?” La Lịch bình tĩnh nói: “Cô đã báo thù cho Hạ thiếu gia, cô vui chứ?”
Sau khi Quân Trạch trở về cũng không hề tố giác La Lịch, có lẽ vì niệm tình cảm nhiều năm nay. La Lịch bỗng nhiên có chút hoảng hốt, vào giờ phút này, khi hắn đã có thể lấy được địa vị của Quân Trạch, thì lại cảm thấy tựa như không biết phải làm sao.
Phong Quang lắc đầu, “Tôi không báo thù thay anh trai, bởi vì anh trai xảy ra chuyện là do bị xác sống cắn, Quân Trạch cũng không phải hung thủ giết người. Hiện tại, tôi chỉ đang báo thù cho chính tôi mà thôi.”
Cô vẫn luôn suy nghĩ, rằng nếu khi đó cô có thể đến sớm hơn một chút, có lẽ anh trai cô sẽ không bị cắn, mà cô cũng không cần nếm trải cảm giác thống khổ khi mất đi Hạ Phong Ảnh như vậy.
La Lịch im lặng trong chốc lát, “Nếu chuyện hôm nay bị ông Hạ biết được...”
“Ba tôi đương nhiên đã biết rồi.” Phong Quang xua tay một cái, liền xoay người đi, “Không phải lo, có tôi ở đây, ông ấy sẽ không làm gì anh đâu.”
Chuyện Quân Trạch ra khỏi căn cứ lớn như vậy, đương nhiên Hạ Triều sẽ biết, dù sao đây cũng là địa bàn của ông.
Ông Trịnh ngồi cùng Hạ Triều nghe Guardian báo lại xong, ông liền hỏi Hạ Triều, “Anh cứ mặc kệ để con gái anh muốn làm gì thì làm?”
“Chuyện Phong Ảnh bị chết đã làm con bé đau khổ một năm, dù sao con bé cũng phải làm gì đó thì mới có thể hóa giải được cảm giác không cam lòng.” Hạ Triều ngồi lại trên ghế, nói nhẹ nhàng. Không sai, Quân Trạch là người trẻ tuổi mà ông coi trọng, nhưng so với Phong Quang, hắn liền có vẻ không đáng nhắc tới.
Ông Trịnh ngồi đối diện Hạ Triều, mỉm cười ẩn ý, “Thật ra tôi không ngờ tới, con gái anh lại có tình cảm sâu như vậy với tên nhóc kia. Tôi đoán, hiện giờ anh nhất định đang hối hận vì đã đưa Hạ Phong Ảnh về nhà.”
“Không sai.” Hạ Triều nhìn về phía hắn, “Nói đi, hôm nay ông tới tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi cần vào phòng điều khiển Guardian, mượn khả năng của Guardian thì mới có thể chữa trị đại não cho Thư Bạch.”
“Phòng điều khiển... Đó không phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào.” Guardian tương đương với lá chắn bảo vệ toàn bộ căn cứ. Nếu Guardian xảy ra chuyện, thì toàn bộ Vùng Đất Phúc Âm sẽ mất đi sức mạnh phòng thủ.
Ông Trịnh hừ lạnh, “Đương nhiên tôi biết đó không phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào, nhưng anh đừng quên, chỉ có kết quả nghiên cứu chống lại virus xác sống mà Thư Bạch nắm giữ mới có thể cứu được thế giới này. Hắn cần phải tỉnh lại.”
“Nhưng...”
“Hạ Triều!” Ông Trịnh đập bàn đứng lên, “Anh đừng quên, lúc trước tôi tốt bụng đồng ý cứu người vợ đã chết của anh sống lại nên mới làm thí nghiệm, nếu không phải anh cầm thuốc của tôi tùy tiện dùng trên vật thí nghiệm, thì mạt thế này sẽ xuất hiện sao?”
Phong Quang nấp ngoài cửa kinh ngạc che kín miệng. Cô chỉ muốn đến hỏi thăm một chút xem có tìm được cách cứu Thư Bạch hay không, lại không ngờ sẽ nghe được chuyện khiến người ta không dám tin tưởng như thế.
Bình luận facebook