Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1851
Chương 1851: Ngoại truyện: thích trường an (9)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ngươi mới là tiểu nha đầu!” Phong Quang hất tay Ngư Côn, thầm nghĩ tên loài người này so với 160 năm tuổi của mình thì chỉ là một tên nhóc.
Ngư Côn cũng không giận, ngược lại còn híp mắt cười nói: “Sao, cô không thích người khác gọi cô là tiểu nha đầu à?”
“Vậy thử để ta gọi ngươi là đồ nhóc nhé!”
“Ta khen cô đáng yêu thôi mà.”
“Vậy ta còn khen ngươi mê người đấy.”
“Không sai, thật tinh mắt.” Ngư Côn mở cây quạt, đứng thẳng người, dáng vẻ này lại có vẻ phong độ nhẹ nhàng hết sức.
Phong Quang nhìn mà mí mắt giật giật, thầm nói đúng là đồ thích ra vẻ. Cô không nhìn hắn nữa mà liền xoay người đi.
Nhưng trước nay Ngư Côn đều sẽ không để Phong Quang dễ dàng đi như vậy. Hắn lại chắn trước mặt cô, khóe môi cong lên cười thần bí, “Vừa rồi ta nghe thấy cô nói chuyện với con tôm này.”
“Ngươi nghe lầm!” Phong Quang lập tức phủ nhận, tuy có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này, nhưng cô vẫn lựa chọn làm như không có chuyện gì mà đúng lý hợp tình đứng yên tại chỗ, nhìn nụ cười của Ngư Côn mà da đầu tê dại.
Ngư Côn “Hừ hừ” hai tiếng, lại phe phẩy cây quạt tới gần cô, “Tai của bản công tử lợi hại cỡ nào. Trong vòng phạm vi trăm dặm, cho dù có mỹ nhân rơi xuống nước, ta cũng có thể nghe được, huống chi cô còn ở ngay trước mặt ta mà nói chuyện với một con tôm.”
“Đó là ảo giác của ngươi!” Phong Quang giấu cái tay đặt tôm ra sau lưng mình. Nếu không phải cô còn nhớ rõ tôm trong tay cô không phải một con tôm bình thường mà là Hà Quân nơi đây, có khi cô đã sớm kích động mà dùng một chút lực, khiến lão tôm sông liền đi đời nhà ma.
Ngư Côn lại cong môi mỉm cười, “Bản công tử ta vốn không thương tâm quá độ, lấy đâu ra ảo giác? Ngươi không cần lấy cớ, đôi mắt ta sáng như tuyết đây này.”
Phong Quang ngậm miệng, không nói gì.
Ngư Côn lại nhìn sừng rồng trên đầu cô, thú vị nói: “Ta biết lai lịch của mỹ nhân tất nhiên không đơn giản, nhưng nhiều ngày ở chung, mỹ nhân cũng nên biết ta là một người rất biết giữ miệng. Cô cứ yên tâm đi, về chuyện cô có năng lực khác người thường, ta sẽ không nói cho bất cứ ai biết.”
Hắn híp hai mắt lại, dường như rất vui vẻ, hạ thấp giọng nói: “Đây là bí mật giữa hai người chúng ta.”
“Ta không muốn có bí mật gì cùng ngươi hết.” Phong Quang cực kỳ ghét bỏ, cô đang định vòng qua Ngư Côn mà đi, bất thình lình lại có một trận mưa to đổ xuống.
Trận mưa này đến nhanh tới mức không cho người ta có thời gian chuẩn bị, cứ thế bị xối ướt sũng cả người. Tiếp theo trận mưa to, mặt sông Lạc Nhật bỗng nhiên nổi lên động tĩnh.
Nước sông Lạc Nhật đột nhiên dâng cao, không lâu sau liền tràn bờ, lan ra mặt đất.
“Không xong! Lũ lụt lại tới rồi!” Lão tôm sông phát ra tiếng kêu kinh hoảng.
Quả nhiên, dòng nước bỗng nhiên dâng ồ ạt, vọt về phía Phong Quang.
Nhưng Phong Quang chỉ đứng bất động. Nước kia gặp phải cô, cho dù có xông đến trước mặt cô mãnh liệt cỡ nào, cô cũng sẽ không chịu nửa phần ảnh hưởng.
Bởi có Long Nữ che chở, nên ngay cả lão tôm sông trong tay cô cũng không hề bị nước ào lên.
Lũ lụt dồn từng đợt đánh úp lại, nhưng Phong Quang vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, ngay cả quần áo trên người cô cũng không hề ướt. Cô vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Trận lụt này đúng là kỳ quặc.”
Khi Phong Quang đang hết sức trầm tư, bên cạnh truyền đến một tiếng hô lớn, “Cứu mạng!”
Nhìn về phía âm thanh phát ra, cô liền thấy Ngư Côn đang bị nước cuốn. Dường như hắn đã sặc không ít nước rồi, chỉ giãy giụa vài cái liền bị nước nhấn chìm, không thấy trồi lên nữa.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngư Côn cũng không giận, ngược lại còn híp mắt cười nói: “Sao, cô không thích người khác gọi cô là tiểu nha đầu à?”
“Vậy thử để ta gọi ngươi là đồ nhóc nhé!”
“Ta khen cô đáng yêu thôi mà.”
“Vậy ta còn khen ngươi mê người đấy.”
“Không sai, thật tinh mắt.” Ngư Côn mở cây quạt, đứng thẳng người, dáng vẻ này lại có vẻ phong độ nhẹ nhàng hết sức.
Phong Quang nhìn mà mí mắt giật giật, thầm nói đúng là đồ thích ra vẻ. Cô không nhìn hắn nữa mà liền xoay người đi.
Nhưng trước nay Ngư Côn đều sẽ không để Phong Quang dễ dàng đi như vậy. Hắn lại chắn trước mặt cô, khóe môi cong lên cười thần bí, “Vừa rồi ta nghe thấy cô nói chuyện với con tôm này.”
“Ngươi nghe lầm!” Phong Quang lập tức phủ nhận, tuy có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này, nhưng cô vẫn lựa chọn làm như không có chuyện gì mà đúng lý hợp tình đứng yên tại chỗ, nhìn nụ cười của Ngư Côn mà da đầu tê dại.
Ngư Côn “Hừ hừ” hai tiếng, lại phe phẩy cây quạt tới gần cô, “Tai của bản công tử lợi hại cỡ nào. Trong vòng phạm vi trăm dặm, cho dù có mỹ nhân rơi xuống nước, ta cũng có thể nghe được, huống chi cô còn ở ngay trước mặt ta mà nói chuyện với một con tôm.”
“Đó là ảo giác của ngươi!” Phong Quang giấu cái tay đặt tôm ra sau lưng mình. Nếu không phải cô còn nhớ rõ tôm trong tay cô không phải một con tôm bình thường mà là Hà Quân nơi đây, có khi cô đã sớm kích động mà dùng một chút lực, khiến lão tôm sông liền đi đời nhà ma.
Ngư Côn lại cong môi mỉm cười, “Bản công tử ta vốn không thương tâm quá độ, lấy đâu ra ảo giác? Ngươi không cần lấy cớ, đôi mắt ta sáng như tuyết đây này.”
Phong Quang ngậm miệng, không nói gì.
Ngư Côn lại nhìn sừng rồng trên đầu cô, thú vị nói: “Ta biết lai lịch của mỹ nhân tất nhiên không đơn giản, nhưng nhiều ngày ở chung, mỹ nhân cũng nên biết ta là một người rất biết giữ miệng. Cô cứ yên tâm đi, về chuyện cô có năng lực khác người thường, ta sẽ không nói cho bất cứ ai biết.”
Hắn híp hai mắt lại, dường như rất vui vẻ, hạ thấp giọng nói: “Đây là bí mật giữa hai người chúng ta.”
“Ta không muốn có bí mật gì cùng ngươi hết.” Phong Quang cực kỳ ghét bỏ, cô đang định vòng qua Ngư Côn mà đi, bất thình lình lại có một trận mưa to đổ xuống.
Trận mưa này đến nhanh tới mức không cho người ta có thời gian chuẩn bị, cứ thế bị xối ướt sũng cả người. Tiếp theo trận mưa to, mặt sông Lạc Nhật bỗng nhiên nổi lên động tĩnh.
Nước sông Lạc Nhật đột nhiên dâng cao, không lâu sau liền tràn bờ, lan ra mặt đất.
“Không xong! Lũ lụt lại tới rồi!” Lão tôm sông phát ra tiếng kêu kinh hoảng.
Quả nhiên, dòng nước bỗng nhiên dâng ồ ạt, vọt về phía Phong Quang.
Nhưng Phong Quang chỉ đứng bất động. Nước kia gặp phải cô, cho dù có xông đến trước mặt cô mãnh liệt cỡ nào, cô cũng sẽ không chịu nửa phần ảnh hưởng.
Bởi có Long Nữ che chở, nên ngay cả lão tôm sông trong tay cô cũng không hề bị nước ào lên.
Lũ lụt dồn từng đợt đánh úp lại, nhưng Phong Quang vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, ngay cả quần áo trên người cô cũng không hề ướt. Cô vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Trận lụt này đúng là kỳ quặc.”
Khi Phong Quang đang hết sức trầm tư, bên cạnh truyền đến một tiếng hô lớn, “Cứu mạng!”
Nhìn về phía âm thanh phát ra, cô liền thấy Ngư Côn đang bị nước cuốn. Dường như hắn đã sặc không ít nước rồi, chỉ giãy giụa vài cái liền bị nước nhấn chìm, không thấy trồi lên nữa.