Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1860
Chương 1860: Cua đổ game thủ trạch nam (9)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Chào anh...” Phong Quang đáp lại một câu ngớ ngẩn, sau đó chẳng biết nên nói gì tiếp theo. Cô đứng thẳng, tay không biết để vào đâu mới được.
“Cô Hạ, không cần khẩn trương như thế.” Người đàn ông đứng lên, thân hình cao lớn hoàn mỹ.
Phong Quang không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, thầm nghĩ từ đầu đến chân người đàn ông này chẳng có chỗ nào không hoàn hảo. Cô không dám nổi lên tâm tư si mê. Nói chung, những thứ quá mức hoàn mỹ đều không có thực, cũng chỉ hợp để đứng ngắm từ xa mà thôi.
Người đàn ông tự giới thiệu: “Tôi là trưởng ngục giam ở đây, Hứa Vọng.”
“Tôi là Hạ Phong Quang.”
Hứa Vọng cười khẽ: “Chuyện của cô Hạ, tôi đã nghe Tiêu Tiêu nói qua rồi.”
“Tiêu Tiêu?”
“Chính là đứa bé đã dẫn cô Hạ tới đây.”
“Thì ra tên cậu ta là Tiêu Tiêu... Bởi vì cậu ta tự nhiên đi mất nên tôi còn chưa tự mình hỏi tên cậu ta được.”
“Cô Hạ không cần tiếc nuối, hai người sẽ còn có cơ hội gặp lại nhau.” Thấy cô nhìn chằm chằm vào mình với vẻ khó hiểu, Hứa Vọng lại giải thích thêm: “Tiêu Tiêu là khách ở nơi này.”
Khách ở nơi này sao?
Nhưng chẳng phải lâu đài này chính là một tòa ngục giam à?
Hứa Vọng hiểu sự nghi hoặc trong lòng cô, nhưng hắn không trả lời mà chỉ mỉm cười nói tiếp: “Cô Hạ là bạn của Tiêu Tiêu thì tất nhiên cũng có thể ở lại đây, nhưng có mấy quy củ, cũng vì muốn tốt cho cô Hạ nên tôi mong cô hãy ghi nhớ cho kỹ.”
“Vâng.” Vì an toàn cho tính mạng của mình nên đương nhiên cô sẽ phải nỗ lực nhớ kỹ rồi.
“Sau tám giờ tối là thời gian cấm đi lại, mong cô Hạ đừng ra khỏi phòng sau giờ đó. Cô có thể tùy ý hoạt động trong phạm vi lâu đài này, ngoại trừ tháp phía Tây ra, ở đó là vùng cấm. Cuối cùng, cô Hạ cũng không thể rời khỏi phạm vi tòa lâu đài này, bởi vì... bên ngoài rất nguy hiểm.” Nói xong câu cuối cùng, trong mắt hắn hơi nhiễm ý cười sung sướng, giống như ở ngoài đó chẳng phải thứ gì nguy hiểm mà là một đám sủng vật đáng yêu do hắn nuôi dưỡng vậy.
Tuy trong lòng cô cảm thấy quỷ dị nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Ở đây là địa bàn của người ta, đương nhiên cô phải ngoan ngoãn nghe lời, và cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thì mới có thể càng có thêm nhiều cơ hội đi tìm người đàn ông tên Diệp Mạt kia.
“Những lời mà ngài trưởng ngục giam đây nói, tôi đã nhớ kỹ cả rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Hứa Vọng quay trở lại ghế ngồi: “Cô Hạ có thể ra ngoài, Số Một sẽ đưa cô tới phòng của cô để nghỉ ngơi.”
“Được... Vậy tôi xin cáo từ trước.” Phong Quang gật đầu rất thục nữ, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cả cửa lại.
Căn phòng tối lại, người đàn ông lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, đôi tay đan vào nhau đặt ở trên bụng, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Môi mỏng nhếch lên một nụ cười như có như không: “Trên người cô ấy có Pheromone... đúng là rất dễ chịu.”
Cái vòng tay ức chế Pheromone ở trên người cô dường như chẳng phát huy được tí tác dụng nào.
Mà ở hành lang bên ngoài căn phòng, Phong Quang đi theo Số Một lại một lần nữa trèo cầu thang, lần này là đi lên trên thêm ba tầng. Cuối cùng, Số Một mở cửa một căn phòng ra.
“Cô Hạ, đây là phòng chuẩn bị cho cô.”
Phong Quang liếc nhìn vào trong, ngoài hơi tối ra thì cô cảm thấy cũng không tệ lắm. Cô nói lời cảm ơn thật lòng: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, nếu cô Hạ có gì phân phó thì có thể đi tìm tôi.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Như vậy...” Số Một lại một lần nữa khom lưng cúi chào rất lịch thiệp: “Cô Hạ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước.”
Phong Quang gật đầu. Nói câu chào tạm biệt xong, Số Một liền xoay người rời đi.
Cô đi vào phòng rồi cài cửa lại. Không biết có phải vì để thích ứng với phong cách ngục giam ở đây hay không mà ánh đèn trong phòng cực kỳ mờ mịt. Mà ở trên tinh cầu này, ánh mặt trời lại rất khó có thể xuyên thấu qua tầng mây dày đặc để chiếu xuống mặt đất, thế nên phần lớn thời điểm, cho dù là ban ngày hay đêm tối thì ở đây đều chìm trong trạng thái âm trầm, u ám.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Cô Hạ, không cần khẩn trương như thế.” Người đàn ông đứng lên, thân hình cao lớn hoàn mỹ.
Phong Quang không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, thầm nghĩ từ đầu đến chân người đàn ông này chẳng có chỗ nào không hoàn hảo. Cô không dám nổi lên tâm tư si mê. Nói chung, những thứ quá mức hoàn mỹ đều không có thực, cũng chỉ hợp để đứng ngắm từ xa mà thôi.
Người đàn ông tự giới thiệu: “Tôi là trưởng ngục giam ở đây, Hứa Vọng.”
“Tôi là Hạ Phong Quang.”
Hứa Vọng cười khẽ: “Chuyện của cô Hạ, tôi đã nghe Tiêu Tiêu nói qua rồi.”
“Tiêu Tiêu?”
“Chính là đứa bé đã dẫn cô Hạ tới đây.”
“Thì ra tên cậu ta là Tiêu Tiêu... Bởi vì cậu ta tự nhiên đi mất nên tôi còn chưa tự mình hỏi tên cậu ta được.”
“Cô Hạ không cần tiếc nuối, hai người sẽ còn có cơ hội gặp lại nhau.” Thấy cô nhìn chằm chằm vào mình với vẻ khó hiểu, Hứa Vọng lại giải thích thêm: “Tiêu Tiêu là khách ở nơi này.”
Khách ở nơi này sao?
Nhưng chẳng phải lâu đài này chính là một tòa ngục giam à?
Hứa Vọng hiểu sự nghi hoặc trong lòng cô, nhưng hắn không trả lời mà chỉ mỉm cười nói tiếp: “Cô Hạ là bạn của Tiêu Tiêu thì tất nhiên cũng có thể ở lại đây, nhưng có mấy quy củ, cũng vì muốn tốt cho cô Hạ nên tôi mong cô hãy ghi nhớ cho kỹ.”
“Vâng.” Vì an toàn cho tính mạng của mình nên đương nhiên cô sẽ phải nỗ lực nhớ kỹ rồi.
“Sau tám giờ tối là thời gian cấm đi lại, mong cô Hạ đừng ra khỏi phòng sau giờ đó. Cô có thể tùy ý hoạt động trong phạm vi lâu đài này, ngoại trừ tháp phía Tây ra, ở đó là vùng cấm. Cuối cùng, cô Hạ cũng không thể rời khỏi phạm vi tòa lâu đài này, bởi vì... bên ngoài rất nguy hiểm.” Nói xong câu cuối cùng, trong mắt hắn hơi nhiễm ý cười sung sướng, giống như ở ngoài đó chẳng phải thứ gì nguy hiểm mà là một đám sủng vật đáng yêu do hắn nuôi dưỡng vậy.
Tuy trong lòng cô cảm thấy quỷ dị nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Ở đây là địa bàn của người ta, đương nhiên cô phải ngoan ngoãn nghe lời, và cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thì mới có thể càng có thêm nhiều cơ hội đi tìm người đàn ông tên Diệp Mạt kia.
“Những lời mà ngài trưởng ngục giam đây nói, tôi đã nhớ kỹ cả rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Hứa Vọng quay trở lại ghế ngồi: “Cô Hạ có thể ra ngoài, Số Một sẽ đưa cô tới phòng của cô để nghỉ ngơi.”
“Được... Vậy tôi xin cáo từ trước.” Phong Quang gật đầu rất thục nữ, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cả cửa lại.
Căn phòng tối lại, người đàn ông lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, đôi tay đan vào nhau đặt ở trên bụng, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Môi mỏng nhếch lên một nụ cười như có như không: “Trên người cô ấy có Pheromone... đúng là rất dễ chịu.”
Cái vòng tay ức chế Pheromone ở trên người cô dường như chẳng phát huy được tí tác dụng nào.
Mà ở hành lang bên ngoài căn phòng, Phong Quang đi theo Số Một lại một lần nữa trèo cầu thang, lần này là đi lên trên thêm ba tầng. Cuối cùng, Số Một mở cửa một căn phòng ra.
“Cô Hạ, đây là phòng chuẩn bị cho cô.”
Phong Quang liếc nhìn vào trong, ngoài hơi tối ra thì cô cảm thấy cũng không tệ lắm. Cô nói lời cảm ơn thật lòng: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, nếu cô Hạ có gì phân phó thì có thể đi tìm tôi.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Như vậy...” Số Một lại một lần nữa khom lưng cúi chào rất lịch thiệp: “Cô Hạ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước.”
Phong Quang gật đầu. Nói câu chào tạm biệt xong, Số Một liền xoay người rời đi.
Cô đi vào phòng rồi cài cửa lại. Không biết có phải vì để thích ứng với phong cách ngục giam ở đây hay không mà ánh đèn trong phòng cực kỳ mờ mịt. Mà ở trên tinh cầu này, ánh mặt trời lại rất khó có thể xuyên thấu qua tầng mây dày đặc để chiếu xuống mặt đất, thế nên phần lớn thời điểm, cho dù là ban ngày hay đêm tối thì ở đây đều chìm trong trạng thái âm trầm, u ám.