Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1862
Chương 1862: Cua đổ game thủ trạch nam (11)
Tuy Phong Quang đã quay đầu đi, nhưng cô vẫn 3cảm giác được ánh mắt của người đàn ông kia 2vẫn luôn gắn chặt vào mình. Sau khi hơi trầm9 mặc trong chốc lát, cô lại không thể không 0ngẩng đầu lên, quả nhiên, hắn vẫn đang nhìn 9cô, ánh mắt không khác vừa rồi, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi lấy một chút.
Không hiểu sao Phong Quang chợt cảm thấy cực kỳ áp lực, cô run rẩy vươn tay, đưa điện thoại cho hắn, “Cửa ải này tôi đã giúp anh qua... Còn lại thì tự anh làm nhé.”
Ánh mắt hắn hơi hạ xuống, sự thay đổi cực nhỏ trên gương mặt khiến người ta cảm thấy hắn chẳng qua chỉ tùy tiện liếc mắt một cái mà thôi. Hắn lại lần nữa chuyển tầm mắt lên người cô, cũng không hề đưa tay tiếp nhận di động.
Tay Phong Quang đã cứng đờ. Cô run tay lên, rất không có tự tin mà hỏi: “Này... anh không cần di động hả?”
Phong Quang nhìn chữ trên màn hình, lại nhìn sang người đàn ông, cảm giác kỳ quái trong lòng cô càng lúc càng lớn. Rốt cuộc, cô hết sức cẩn thận hỏi một câu: “Anh không biết nói à?”
Lần này hắn không lập tức gõ chữ trả lời, mà thu tay lại, an tĩnh ngồi, nhìn có vẻ sẽ không định trả lời vấn đề này.
Xong rồi... không phải cô thật sự chọc trúng điểm đau của hắn chứ. Đối với người tàn tật thế này, Phong Quang vẫn luôn có lòng thương cảm. Cô ho khan một tiếng, lại lén liếc mắt nhìn dáng vẻ đặc biệt an tĩnh của hắn lúc này, lòng cô mềm nhũn, buột miệng thốt ra một câu, “Thôi được rồi, tôi giúp anh qua cửa.”
Đôi mắt đen nhánh của hắn dường như khôi phục sinh khí trở lại, tiếp tục chăm chú nhìn cô.
Giờ thì tốt rồi, cho dù cô muốn đổi ý cũng không nói nên lời. Phong Quang căng da đầu xem di động trong tay, cô thở dài một hơi thật sâu, lại click mở một cửa ải, chấp nhận số mệnh bắt đầu chơi game.
Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm cô vài giây. Một lúc lâu sau, hắn khẽ chớp mắt, lại không biết lấy từ đâu ra thêm một chiếc di động, sau khi gõ một hàng chữ, hắn đưa màn hình điện thoại đến trước mắt Phong Quang.
Phong Quang nhìn chữ trên màn hình, không khỏi nhẹ giọng đọc ra, “Không thể giúp tôi... qua cửa sao?”
Cô khựng lại, tiếp theo khóe miệng liền giật giật, “Đại ca à... Cho dù tôi biết cách qua hết các cửa ải của game, nhưng nếu muốn qua toàn bộ cũng phải mất đến vài tiếng đồng hồ đấy.”
Hắn dừng một chút, dường như suy nghĩ trong chốc lát, lại thu tay về, gõ một hàng chữ trên di động xong, rồi đưa tới trước mặt Phong Quang lần nữa.
Cô không muốn giúp tôi sao?
Mặt trời lặn, trăng mọc lên, thời gian qua thật sự nhanh chóng, thiếu nữ mặc trang phục đáng yêu trong game rốt cuộc cũng cười nói: “Chủ nhân thân ái, hành trình mạo hiểm của chúng ta đã tạm thời kết thúc rồi, xin hãy chờ đợi cuộc mạo hiểm mới của chúng ta về sau!”
Ý trong lời này kỳ thật chính là phải đợi lần sau game cập nhật thì mới có cửa ải tiếp theo.
Phong Quang thở phào nhẹ nhõm như cụ non. Sau hơn ba giờ, rốt cuộc cô cũng vượt qua tất cả các cửa trong game này một lần nữa. Nếu không phải cô mang theo sạc dự phòng, di động của hắn đã sớm hết pin do chơi game thời gian dài.
“Này, di động của anh...”
Người đàn ông tiếp nhận di động trong tay Phong Quang, hắn lại gõ một hàng chữ trên màn hình: Cảm ơn cô.
Ý trong lời này kỳ thật chính là phải đợi lần sau game cập nhật thì mới có cửa ải tiếp theo.
Phong Quang thở phào nhẹ nhõm như cụ non. Sau hơn ba giờ, rốt cuộc cô cũng vượt qua tất cả các cửa trong game này một lần nữa. Nếu không phải cô mang theo sạc dự phòng, di động của hắn đã sớm hết pin do chơi game thời gian dài.
“Này, di động của anh...”
Người đàn ông tiếp nhận di động trong tay Phong Quang, hắn lại gõ một hàng chữ trên màn hình: Cảm ơn cô.
“Không cần khách khí...” Cô yên lặng giơ tay đỡ trán, thầm nghĩ về sau mình không thể tự đào hố cho bản thân nhảy vào như vậy nữa.
Phía sau cô lại chợt truyền đến một giọng nói, “Thế mà lại chỉ mất có hơn ba giờ qua hết các cửa, đúng là bậc lão làng nha.”
Tuy Phong Quang đã quay đầu đi, nhưng cô vẫn 3cảm giác được ánh mắt của người đàn ông kia 2vẫn luôn gắn chặt vào mình. Sau khi hơi trầm9 mặc trong chốc lát, cô lại không thể không 0ngẩng đầu lên, quả nhiên, hắn vẫn đang nhìn 9cô, ánh mắt không khác vừa rồi, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi lấy một chút.
Không hiểu sao Phong Quang chợt cảm thấy cực kỳ áp lực, cô run rẩy vươn tay, đưa điện thoại cho hắn, “Cửa ải này tôi đã giúp anh qua... Còn lại thì tự anh làm nhé.”
Ánh mắt hắn hơi hạ xuống, sự thay đổi cực nhỏ trên gương mặt khiến người ta cảm thấy hắn chẳng qua chỉ tùy tiện liếc mắt một cái mà thôi. Hắn lại lần nữa chuyển tầm mắt lên người cô, cũng không hề đưa tay tiếp nhận di động.
Tay Phong Quang đã cứng đờ. Cô run tay lên, rất không có tự tin mà hỏi: “Này... anh không cần di động hả?”
Phong Quang nhìn chữ trên màn hình, lại nhìn sang người đàn ông, cảm giác kỳ quái trong lòng cô càng lúc càng lớn. Rốt cuộc, cô hết sức cẩn thận hỏi một câu: “Anh không biết nói à?”
Lần này hắn không lập tức gõ chữ trả lời, mà thu tay lại, an tĩnh ngồi, nhìn có vẻ sẽ không định trả lời vấn đề này.
Xong rồi... không phải cô thật sự chọc trúng điểm đau của hắn chứ. Đối với người tàn tật thế này, Phong Quang vẫn luôn có lòng thương cảm. Cô ho khan một tiếng, lại lén liếc mắt nhìn dáng vẻ đặc biệt an tĩnh của hắn lúc này, lòng cô mềm nhũn, buột miệng thốt ra một câu, “Thôi được rồi, tôi giúp anh qua cửa.”
Đôi mắt đen nhánh của hắn dường như khôi phục sinh khí trở lại, tiếp tục chăm chú nhìn cô.
Giờ thì tốt rồi, cho dù cô muốn đổi ý cũng không nói nên lời. Phong Quang căng da đầu xem di động trong tay, cô thở dài một hơi thật sâu, lại click mở một cửa ải, chấp nhận số mệnh bắt đầu chơi game.
Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm cô vài giây. Một lúc lâu sau, hắn khẽ chớp mắt, lại không biết lấy từ đâu ra thêm một chiếc di động, sau khi gõ một hàng chữ, hắn đưa màn hình điện thoại đến trước mắt Phong Quang.
Phong Quang nhìn chữ trên màn hình, không khỏi nhẹ giọng đọc ra, “Không thể giúp tôi... qua cửa sao?”
Cô khựng lại, tiếp theo khóe miệng liền giật giật, “Đại ca à... Cho dù tôi biết cách qua hết các cửa ải của game, nhưng nếu muốn qua toàn bộ cũng phải mất đến vài tiếng đồng hồ đấy.”
Hắn dừng một chút, dường như suy nghĩ trong chốc lát, lại thu tay về, gõ một hàng chữ trên di động xong, rồi đưa tới trước mặt Phong Quang lần nữa.
Cô không muốn giúp tôi sao?
Mặt trời lặn, trăng mọc lên, thời gian qua thật sự nhanh chóng, thiếu nữ mặc trang phục đáng yêu trong game rốt cuộc cũng cười nói: “Chủ nhân thân ái, hành trình mạo hiểm của chúng ta đã tạm thời kết thúc rồi, xin hãy chờ đợi cuộc mạo hiểm mới của chúng ta về sau!”
Ý trong lời này kỳ thật chính là phải đợi lần sau game cập nhật thì mới có cửa ải tiếp theo.
Phong Quang thở phào nhẹ nhõm như cụ non. Sau hơn ba giờ, rốt cuộc cô cũng vượt qua tất cả các cửa trong game này một lần nữa. Nếu không phải cô mang theo sạc dự phòng, di động của hắn đã sớm hết pin do chơi game thời gian dài.
“Này, di động của anh...”
Người đàn ông tiếp nhận di động trong tay Phong Quang, hắn lại gõ một hàng chữ trên màn hình: Cảm ơn cô.
Ý trong lời này kỳ thật chính là phải đợi lần sau game cập nhật thì mới có cửa ải tiếp theo.
Phong Quang thở phào nhẹ nhõm như cụ non. Sau hơn ba giờ, rốt cuộc cô cũng vượt qua tất cả các cửa trong game này một lần nữa. Nếu không phải cô mang theo sạc dự phòng, di động của hắn đã sớm hết pin do chơi game thời gian dài.
“Này, di động của anh...”
Người đàn ông tiếp nhận di động trong tay Phong Quang, hắn lại gõ một hàng chữ trên màn hình: Cảm ơn cô.
“Không cần khách khí...” Cô yên lặng giơ tay đỡ trán, thầm nghĩ về sau mình không thể tự đào hố cho bản thân nhảy vào như vậy nữa.
Phía sau cô lại chợt truyền đến một giọng nói, “Thế mà lại chỉ mất có hơn ba giờ qua hết các cửa, đúng là bậc lão làng nha.”
Bình luận facebook