Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1868
Chương 1868: Cua đổ game thủ trạch nam (17)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu nói Hạ Triều có được quyền hạn tối cao đối với Guardian, thì Phong Quang và Phong Ảnh chính là những người kế tiếp. Tựa như việc Phong Quang chỉnh Guardian thành giọng nam, Phong Ảnh cũng chỉnh Guardian thành giọng nữ dễ nghe, về phương diện này, hai anh em thực ra lại giống nhau hết mức.
“Căn cứ vào mức độ xung đột của anh Hạ và anh Quân, chọn lựa phương án giải quyết đơn giản nhất, mời cô Hạ tới đó hòa giải.” Khi Guardian đưa ra phản ứng bảo vệ Phong Quang và Phong Ảnh, nó đều sẽ tính trước tất cả mọi khả năng, cuối cùng chọn ra phương pháp đơn giản nhất.
Phong Quang bĩu môi, “Ta không muốn đi.”
Với tính cách nhị thế tổ* kia của anh trai cô, thả vào truyện ngựa giống** thì chính là loại kẻ địch nhãi nhép chỉ để nam chính thăng cấp tăng kinh nghiệm, thả tới truyện ngôn tình thì chính là kẻ ăn chơi trác táng chuyên cướp đoạt dân nữ - chỉ để làm bàn đạp thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính phát triển thôi.
(*) Nhị thế tổ: Từ dùng để nói về con nhà giàu ngang ngược, chỉ biết chơi bời trác táng, không làm được trò trống gì.
(**) Truyện ngựa giống: Loại tiểu thuyết mà nam chính có quan hệ bừa bãi với nhiều nhân vật nữ khác nhau.
“Đã hiểu rõ, cô Hạ không muốn đi.” Guardian nói rất nhanh: “Tuân theo mệnh lệnh bảo vệ anh Hạ không bị thương, lựa chọn phương án thứ hai, pháo đài thứ nhất chuẩn bị khởi động.”
“Đợi đã!” Phong Quang suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Mi có lầm hay không vậy? Pháo laser kia mà bắn ra là có người chết đó!”
“Mệnh lệnh tôi nhận được là bảo vệ anh Hạ an toàn.” Nên nó mặc kệ sự sống chết của những người khác.
Phong Quang thầm nhủ, đúng là chương trình máy tính có khác, cho dù là trí tuệ nhân tạo cũng vẫn cứng nhắc như thường. Cô thở dài, “Ta đi, ta đi là được chứ gì! Mau đóng cái pháo đài kia của mi lại!”
Vũ khí của Vùng Đất Phúc Âm có sức sát thương cực lớn, một là để chống cự xác sống, hai là để khi có người của căn cứ khác tới đây cướp địa bàn thì sẽ đủ sức chống lại. Pháo kia chỉ cần bắn xuống một phát thôi, cho dù Quân Trạch có là nam chính được mở plug-in đi chăng nữa, cũng sẽ biến thành hoa rơi lả tả.
“Anh Hạ đã bị anh Quân đấm ba cú, anh Quân cũng bị anh Hạ dùng gậy đánh bị thương, mời cô Hạ tăng nhanh tốc độ, nếu không tôi sẽ tiến hành phương án hai.”
“Được được, ta biết rồi!” Phong Quang bấm khóa màn hình điện thoại trên tay, màn hình liền tắt, Guardian cũng biến mất, cô vội đi thang máy xuống tầng một, lại lập tức nhanh chân lao đến cửa căn cứ. Vùng Đất Phúc Âm rất rộng, ít ra cô cũng phải chạy mất vài phút, cuối cùng khi nhìn thấy đám người kia, Phong Quang đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Cuộc chiến dường như đã bước vào giai đoạn gay cấn, chung quanh có không ít binh lính đang tụ tập, nhưng không ai dám đi can ngăn, một người là thủ trưởng của bọn họ, một người là con trai của người trực tiếp lãnh đạo bọn họ, có xông lên thì cũng không biết nên kéo ai.
Tuy Hạ Phong Ảnh ăn chơi trác táng, nhưng học đấu vật cũng không quá tệ, mặc dù hắn có bị thương, nhưng cũng không cho Quân Trạch chiếm được lợi thế gì. Khuôn mặt Hạ Phong Ảnh tinh xảo quá mức, có chút hơi giống con gái, nhưng sự tàn nhẫn giữa mày hắn lại khiến người ta không thể nghĩ hắn là một người hiền lành, mà trên thực tế, hắn cũng thực sự là một đại thiếu gia bị chiều hư, lúc nào cũng thích quậy phá.
“Quân Trạch, sao lần nào anh cũng đối đầu với tôi thế?” Đại thiếu gia Hạ Phong Ảnh lau vết máu ở khóe miệng, rồi lại cười, “Chẳng lẽ anh muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của ông đây?”
Quân Trạch là người trầm mặc ít lời, đối với lời nói không đàng hoàng của Hạ Phong Ảnh, hắn luôn luôn lạnh mặt đáp lại: “Trong thời gian giới nghiêm, không có mệnh lệnh của ông Hạ thì không thể ra ngoài, đây là quy củ.”
Hóa ra Hạ Phong Ảnh muốn đi ra ngoài, vốn dĩ không có người trực ban nào dám cản hắn, nhưng không khéo là hôm nay Quân Trạch lại tuần tra. Bị Quân Trạch luôn công minh chính trực bắt gặp phải, Hạ Phong Ảnh muốn đi ra ngoài cũng không còn dễ dàng như vậy nữa.
Hạ Phong Ảnh vung vẩy cây gậy trên tay, cười cực kỳ tà ác, “Ông đây muốn đi ra ngoài, anh quản được sao?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Căn cứ vào mức độ xung đột của anh Hạ và anh Quân, chọn lựa phương án giải quyết đơn giản nhất, mời cô Hạ tới đó hòa giải.” Khi Guardian đưa ra phản ứng bảo vệ Phong Quang và Phong Ảnh, nó đều sẽ tính trước tất cả mọi khả năng, cuối cùng chọn ra phương pháp đơn giản nhất.
Phong Quang bĩu môi, “Ta không muốn đi.”
Với tính cách nhị thế tổ* kia của anh trai cô, thả vào truyện ngựa giống** thì chính là loại kẻ địch nhãi nhép chỉ để nam chính thăng cấp tăng kinh nghiệm, thả tới truyện ngôn tình thì chính là kẻ ăn chơi trác táng chuyên cướp đoạt dân nữ - chỉ để làm bàn đạp thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính phát triển thôi.
(*) Nhị thế tổ: Từ dùng để nói về con nhà giàu ngang ngược, chỉ biết chơi bời trác táng, không làm được trò trống gì.
(**) Truyện ngựa giống: Loại tiểu thuyết mà nam chính có quan hệ bừa bãi với nhiều nhân vật nữ khác nhau.
“Đã hiểu rõ, cô Hạ không muốn đi.” Guardian nói rất nhanh: “Tuân theo mệnh lệnh bảo vệ anh Hạ không bị thương, lựa chọn phương án thứ hai, pháo đài thứ nhất chuẩn bị khởi động.”
“Đợi đã!” Phong Quang suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Mi có lầm hay không vậy? Pháo laser kia mà bắn ra là có người chết đó!”
“Mệnh lệnh tôi nhận được là bảo vệ anh Hạ an toàn.” Nên nó mặc kệ sự sống chết của những người khác.
Phong Quang thầm nhủ, đúng là chương trình máy tính có khác, cho dù là trí tuệ nhân tạo cũng vẫn cứng nhắc như thường. Cô thở dài, “Ta đi, ta đi là được chứ gì! Mau đóng cái pháo đài kia của mi lại!”
Vũ khí của Vùng Đất Phúc Âm có sức sát thương cực lớn, một là để chống cự xác sống, hai là để khi có người của căn cứ khác tới đây cướp địa bàn thì sẽ đủ sức chống lại. Pháo kia chỉ cần bắn xuống một phát thôi, cho dù Quân Trạch có là nam chính được mở plug-in đi chăng nữa, cũng sẽ biến thành hoa rơi lả tả.
“Anh Hạ đã bị anh Quân đấm ba cú, anh Quân cũng bị anh Hạ dùng gậy đánh bị thương, mời cô Hạ tăng nhanh tốc độ, nếu không tôi sẽ tiến hành phương án hai.”
“Được được, ta biết rồi!” Phong Quang bấm khóa màn hình điện thoại trên tay, màn hình liền tắt, Guardian cũng biến mất, cô vội đi thang máy xuống tầng một, lại lập tức nhanh chân lao đến cửa căn cứ. Vùng Đất Phúc Âm rất rộng, ít ra cô cũng phải chạy mất vài phút, cuối cùng khi nhìn thấy đám người kia, Phong Quang đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Cuộc chiến dường như đã bước vào giai đoạn gay cấn, chung quanh có không ít binh lính đang tụ tập, nhưng không ai dám đi can ngăn, một người là thủ trưởng của bọn họ, một người là con trai của người trực tiếp lãnh đạo bọn họ, có xông lên thì cũng không biết nên kéo ai.
Tuy Hạ Phong Ảnh ăn chơi trác táng, nhưng học đấu vật cũng không quá tệ, mặc dù hắn có bị thương, nhưng cũng không cho Quân Trạch chiếm được lợi thế gì. Khuôn mặt Hạ Phong Ảnh tinh xảo quá mức, có chút hơi giống con gái, nhưng sự tàn nhẫn giữa mày hắn lại khiến người ta không thể nghĩ hắn là một người hiền lành, mà trên thực tế, hắn cũng thực sự là một đại thiếu gia bị chiều hư, lúc nào cũng thích quậy phá.
“Quân Trạch, sao lần nào anh cũng đối đầu với tôi thế?” Đại thiếu gia Hạ Phong Ảnh lau vết máu ở khóe miệng, rồi lại cười, “Chẳng lẽ anh muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của ông đây?”
Quân Trạch là người trầm mặc ít lời, đối với lời nói không đàng hoàng của Hạ Phong Ảnh, hắn luôn luôn lạnh mặt đáp lại: “Trong thời gian giới nghiêm, không có mệnh lệnh của ông Hạ thì không thể ra ngoài, đây là quy củ.”
Hóa ra Hạ Phong Ảnh muốn đi ra ngoài, vốn dĩ không có người trực ban nào dám cản hắn, nhưng không khéo là hôm nay Quân Trạch lại tuần tra. Bị Quân Trạch luôn công minh chính trực bắt gặp phải, Hạ Phong Ảnh muốn đi ra ngoài cũng không còn dễ dàng như vậy nữa.
Hạ Phong Ảnh vung vẩy cây gậy trên tay, cười cực kỳ tà ác, “Ông đây muốn đi ra ngoài, anh quản được sao?”