Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1867
Chương 1867: Cua đổ game thủ trạch nam (16)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô lấy cây lạp xưởng ra, nhìn hạn sử dụng trên bao bì, còn một tuần nữa sẽ hết hạn, nghĩ thầm ăn vào chắc cũng không sao đâu, sau đó lại lấy hai quả trứng gà ra rồi đi vào trong bếp.
Minh Am lập tức đi theo vào: “Cô bé, em biết nấu cơm à?”
“Không biết.” Phong Quang lãnh đạm nói hai tiếng, trong ánh mắt cạn lời của Minh Am, cô lấy điện thoại ra, mở tìm kiếm trứng gà và lạp xưởng, lập tức xuất hiện thực đơn trứng xào lạp xưởng.
Minh Am xoa cằm chậc chậc hai tiếng: “Thì ra điện thoại còn có thể dùng như thế...”
“Thầy không phải đồ cổ lỗ sĩ đấy chứ?” Phong Quang liếc nhìn hắn: “Ngay cả chức năng của điện thoại di động mà cũng không biết à?”
Hắn thở dài đầy bất đắc dĩ: “Tôi quả thực chẳng biết gì về mấy thiết bị điện tử hiện đại cả.”
Phong Quang nghe giọng điệu của hắn chẳng khác nào ông bố bảo thủ của cô. Bố cô hoàn toàn không thể nào tiếp thu được tri thức về điện thoại hay máy tính. Có lẽ người sống từ mấy trăm năm trước đều có phản ứng chậm chạp với mấy thứ đó như thế.
Cô mặc kệ hắn, rửa sạch nồi rồi dựa theo công thức chế biến. Đầu tiên là đánh trứng gà, sau đó thái lạp xưởng, thả lạp xưởng đã thái vào trong trứng gà rồi quấy đều. Đặt chảo lên bếp, rót dầu, đổ toàn bộ hỗn hợp trứng gà trộn lạp xưởng vào trong chảo, mặt dưới chín rồi thì lật ngược lại, chờ đến khi màu sắc hai mặt đều trở thành màu vàng đậm thì đánh nát trứng gà ra, hoàn thành thành công.
Minh Am lác mắt trước một loạt động tác đầy vẻ thuần thục của cô.
Phong Quang vô cùng đắc ý hừ với hắn một tiếng. Thực ra đây cũng là lần đầu tiên cô nấu cơm, biểu hiện cũng không quá mức lưu loát... Tuy nhiên cô nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, nói không chừng ở trong một thế giới nào đó cô đã làm một cô vợ đảm đang nên có được bản năng nấu bếp, lúc này đây mới thể hiện ra trước mặt người đàn ông này như thế.
Cô lại nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Minh Am, Minh Am đột nhiên thấy cô nhìn về phía mình thì chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.
Đột nhiên cô cảm thấy hắn thật đáng thương, một lão trạch nam* có khả năng sống quá kém, không biết tự chăm sóc cho mình... Ừm, đúng là một lão trạch nam không thể cứu chữa được.
(*) Trạch nam: là cách gọi những chàng trai không thích ra ngoài và chỉ muốn làm tổ trong nhà.
Cô lấy một cái bát ra, đổ một nửa đồ ăn vào trong một cái bát khác, lại cầm bát nhét vào tay hắn: “Đừng ngày nào cũng chỉ ăn mì gói nữa, thình thoảng thầy cũng nên ăn đồ dinh dưỡng một tí.”
Dứt lời, cô liền bưng bát của mình ra khỏi phòng bếp, tuy rằng không có cơm nhưng có thể ăn một chút thức ăn này cũng coi như đã lấp đầy bụng rồi.
Minh Am nhìn theo cô, đôi mắt đen láy đột nhiên híp lại, cuối cùng lại hơi mở ra một phân, cũng đi ra khỏi bếp.
Bởi vì nhận được sự giáo dục quý tộc nhiều năm nên ở trên bàn ăn, biểu hiện bên ngoài của Phong Quang đầy vẻ giáo dưỡng, không nói lời nào, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, liếc mắt nhìn, chỉ thấy vào lúc này, cô mới có dáng vẻ giống hệt một tiểu thư quý tộc.
Minh Am thì khác, hắn thích thế nào thì làm thế ấy. Không biết con mèo đen Tiểu Hắc đi vào nhà từ lúc nào, nó meo một tiếng rồi nhảy lên bàn. Hắn tỏ vẻ cưng chiều gạt ra một chút thức ăn, bày ra trước mặt Tiểu Hắc, thuận tiện xoa đầu nó, nói: “Tiểu Hắc à Tiểu Hắc, mày theo tao bao nhiêu năm như thế cũng phải chịu khổ theo tao, hôm nay rốt cuộc cũng được ăn một chút đồ ăn bình thường rồi.”
“Này!” Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn: “Mèo không thích ăn lạp xưởng đâu!”
Một tay Minh Am chồng cằm, quay đầu nhìn cô cười tủm tỉm: “Không sao, Tiểu Hắc không phải con mèo bình thường, nó uống máu tôi mà lớn lên đấy.”
Cô nghi hoặc: “Uống máu thầy lớn lên á?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Minh Am lập tức đi theo vào: “Cô bé, em biết nấu cơm à?”
“Không biết.” Phong Quang lãnh đạm nói hai tiếng, trong ánh mắt cạn lời của Minh Am, cô lấy điện thoại ra, mở tìm kiếm trứng gà và lạp xưởng, lập tức xuất hiện thực đơn trứng xào lạp xưởng.
Minh Am xoa cằm chậc chậc hai tiếng: “Thì ra điện thoại còn có thể dùng như thế...”
“Thầy không phải đồ cổ lỗ sĩ đấy chứ?” Phong Quang liếc nhìn hắn: “Ngay cả chức năng của điện thoại di động mà cũng không biết à?”
Hắn thở dài đầy bất đắc dĩ: “Tôi quả thực chẳng biết gì về mấy thiết bị điện tử hiện đại cả.”
Phong Quang nghe giọng điệu của hắn chẳng khác nào ông bố bảo thủ của cô. Bố cô hoàn toàn không thể nào tiếp thu được tri thức về điện thoại hay máy tính. Có lẽ người sống từ mấy trăm năm trước đều có phản ứng chậm chạp với mấy thứ đó như thế.
Cô mặc kệ hắn, rửa sạch nồi rồi dựa theo công thức chế biến. Đầu tiên là đánh trứng gà, sau đó thái lạp xưởng, thả lạp xưởng đã thái vào trong trứng gà rồi quấy đều. Đặt chảo lên bếp, rót dầu, đổ toàn bộ hỗn hợp trứng gà trộn lạp xưởng vào trong chảo, mặt dưới chín rồi thì lật ngược lại, chờ đến khi màu sắc hai mặt đều trở thành màu vàng đậm thì đánh nát trứng gà ra, hoàn thành thành công.
Minh Am lác mắt trước một loạt động tác đầy vẻ thuần thục của cô.
Phong Quang vô cùng đắc ý hừ với hắn một tiếng. Thực ra đây cũng là lần đầu tiên cô nấu cơm, biểu hiện cũng không quá mức lưu loát... Tuy nhiên cô nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, nói không chừng ở trong một thế giới nào đó cô đã làm một cô vợ đảm đang nên có được bản năng nấu bếp, lúc này đây mới thể hiện ra trước mặt người đàn ông này như thế.
Cô lại nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Minh Am, Minh Am đột nhiên thấy cô nhìn về phía mình thì chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.
Đột nhiên cô cảm thấy hắn thật đáng thương, một lão trạch nam* có khả năng sống quá kém, không biết tự chăm sóc cho mình... Ừm, đúng là một lão trạch nam không thể cứu chữa được.
(*) Trạch nam: là cách gọi những chàng trai không thích ra ngoài và chỉ muốn làm tổ trong nhà.
Cô lấy một cái bát ra, đổ một nửa đồ ăn vào trong một cái bát khác, lại cầm bát nhét vào tay hắn: “Đừng ngày nào cũng chỉ ăn mì gói nữa, thình thoảng thầy cũng nên ăn đồ dinh dưỡng một tí.”
Dứt lời, cô liền bưng bát của mình ra khỏi phòng bếp, tuy rằng không có cơm nhưng có thể ăn một chút thức ăn này cũng coi như đã lấp đầy bụng rồi.
Minh Am nhìn theo cô, đôi mắt đen láy đột nhiên híp lại, cuối cùng lại hơi mở ra một phân, cũng đi ra khỏi bếp.
Bởi vì nhận được sự giáo dục quý tộc nhiều năm nên ở trên bàn ăn, biểu hiện bên ngoài của Phong Quang đầy vẻ giáo dưỡng, không nói lời nào, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, liếc mắt nhìn, chỉ thấy vào lúc này, cô mới có dáng vẻ giống hệt một tiểu thư quý tộc.
Minh Am thì khác, hắn thích thế nào thì làm thế ấy. Không biết con mèo đen Tiểu Hắc đi vào nhà từ lúc nào, nó meo một tiếng rồi nhảy lên bàn. Hắn tỏ vẻ cưng chiều gạt ra một chút thức ăn, bày ra trước mặt Tiểu Hắc, thuận tiện xoa đầu nó, nói: “Tiểu Hắc à Tiểu Hắc, mày theo tao bao nhiêu năm như thế cũng phải chịu khổ theo tao, hôm nay rốt cuộc cũng được ăn một chút đồ ăn bình thường rồi.”
“Này!” Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn: “Mèo không thích ăn lạp xưởng đâu!”
Một tay Minh Am chồng cằm, quay đầu nhìn cô cười tủm tỉm: “Không sao, Tiểu Hắc không phải con mèo bình thường, nó uống máu tôi mà lớn lên đấy.”
Cô nghi hoặc: “Uống máu thầy lớn lên á?”
Bình luận facebook