Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1869
Chương 1869: Cua đổ game thủ trạch nam (18)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngay cả Thích Trường An cũng vì lời nói quyết tuyệt của Phong Quang mà hơi bất ngờ. Hắn biết, Phong Quang là một tiểu cô nương nhát gan lại mềm lòng, giả sử cô muốn nương tay, thả cho Lăng Cửu Sinh một đường sống cũng là tình huống có khả năng xảy ra. Nhưng hắn đã nghe được gì?
Cô không hề do dự, mà đặc biệt quyết đoán nói muốn giết Lăng Cửu Sinh?
Một câu này thật không giống lời nói lúc bình thường của cô.
Thần sắc Phong Quang lạnh nhạt, ánh mắt lại không dao động chút nào, những người khác không biết, nhưng cô biết kết cục của câu chuyện này, cô tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào động tới người nhà cô.
Cho dù sự phát triển của thế giới này ngay từ đầu đã lệch khỏi quỹ đạo, có lẽ cuối cùng sẽ vì sự lệch quỹ đạo này mà có kết quả khác đi, nhưng cô không đánh cuộc nổi.
Thích Trường An đợi mãi vẫn không thấy Phong Quang nói muốn đổi ý, khóe môi hắn ngậm ý cười, xoa lên đỉnh đầu cô, “Lời nói của Phong Quang, ta sẽ chấp hành vô điều kiện.”
“Lăng giáo chủ.” Thích Trường An lại nhìn về phía Lăng Cửu Sinh, “Tuy nói ngươi là Giáo chủ Ma giáo, nhưng cũng có thể coi là một nhân vật, lấy nhiều địch ít, cho dù thắng, ta cũng thắng không anh hùng. Hôm nay, hai chúng ta cùng quyết đấu một trận, được chứ?”
“Thích minh chủ!” Có người lên tiếng phản đối, “Lăng Cửu Sinh này xảo trá quỷ quyệt, không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn không chính đáng gì, hiện tại có cơ hội tốt như thế, chỉ cần ra tay là bắt được Giáo chủ Ma giáo, sao ngài có thể...”
“Sao có thể cái gì?” Đôi mắt cười của Thích Trường An đảo qua một lượt mọi người ở đây, giọng điệu tuy vẫn ôn hòa như trước, nhưng ý trong lời hắn lại không nể mặt ai chút nào, “Chờ các ngươi kéo lên cùng để vướng tay ta sao?”
Chỉ một câu này đã khiến mặt cả đám người kia lúc xanh lúc đỏ. Cái gọi là cao thủ quyết đấu, thông thường chỉ trong một chớp mắt mà thôi, nếu có thêm những người khác nhảy vào vòng chiến, vậy quả thật giống như quấy rối vậy.
Người bạch đạo võ lâm ở đây hôm nay đều là chưởng môn, sư thúc của các môn các phái, võ học của bọn họ cũng coi như có thành tựu, quả thật cũng được xưng là cao thủ, nhưng phía trên cao thủ còn có danh xưng Kiếm Thánh.
Những người khác yên tĩnh xuống, Thích Trường An rũ mắt nhìn Phong Quang, thấp giọng hỏi: “Phong Quang, cho ta mượn dùng Hàn Tễ Kiếm một chút, được không?”
“Được.” Phong Quang dĩ nhiên không cự tuyệt, cô giao Hàn Tễ Kiếm cho Thích Trường An. Khi hắn muốn bước ra một bước, cô bắt được tay hắn.
Thích Trường An quay đầu lại, tầm mắt hắn hơi rũ, nhìn cô bắt lấy tay mình, liền sáng tỏ mà khẽ cười, chỉ là trong mắt có vẻ cô đơn, “Ta hiểu rõ, ta sẽ không khiến hắn bị thương.”
“Không phải...” Phong Quang không rõ sao hắn lại suy ra như vậy, cô cắn môi, không vui lại hơi lo lắng nói: “Thích Trường An, võ công của hắn rất lợi hại, huynh phải cẩn thận đừng để bị thương.”
Hai mắt Thích Trường An hiện lên tia sáng, dường như trong lòng khẽ động, không quan tâm xung quanh còn có nhiều người, hắn hơi khom lưng, cúi đầu hôn lên trán cô, “Đừng lo lắng, ta sẽ không có việc gì.”
Tuy đã không ít người có thể nhìn ra quan hệ giữa Phong Quang và Thích Trường An không bình thường, nhưng Thích Trường An làm ra động tác thân mật như vậy trước mặt công chúng, quả thực có thể xưng là đồi phong bại tục.
Hạ Triều nhìn mà thiếu chút nữa không nhịn được xông lên đánh một trận với Thích Trường An, lần đầu tiên ông ý thức được nam nhân Thích Trường An này quá không biết xấu hổ!
Phong Quang lại choáng váng cả đầu óc, cô nhìn chăm chú vào bóng dáng Thích Trường An, trong chốc lát cô chợt có ảo giác mình là nữ nhân đưa tiễn trượng phu ra chiến trường.
Chương 1852:
CUA ĐỔ MINH CHỦ VÕ LÂM (77)
Ngay khi Thích Trường An vừa rời khỏi bên cạnh Phong Quang, biến cố lại tới.
Vãn Các đang ủ rũ mất tinh thần bỗng nhiên rút dao găm nhanh chóng lao về phía trước, dứt khoát bắt được cánh tay Phong Quang, đồng thời, dao găm trên tay hắn cũng chuẩn xác chĩa vào cổ cô.
Khi Thích Trường An nhận thấy điều bất ổn thì đã không còn kịp. Hắn xoay người, “Phong Quang!”
“Phong Quang!” Hạ Triều và Vương Từ đều kinh ngạc kêu lên.
Ánh mắt Vãn Các tối tăm không ánh sáng, cũng không có tiêu cự, hắn hiện tại cực kỳ giống một con rối không có sinh mệnh.
“Nhị sư huynh?” Phong Quang e dè nghi hoặc lên tiếng.
Vãn Các đương nhiên sẽ không trả lời cô.
Lăng Cửu Sinh chậm rãi nói: “Đây là địa bàn của Tàng Binh Phủ, ta có thể để lộ thân phận thật nhanh như thế, dĩ nhiên cũng phải có chút chuẩn bị.”
“Lăng Cửu Sinh...” Thích Trường An nắm chặt trường kiếm trong tay, “Quả thật ta đã sơ sót, ngươi là Giáo chủ Ma giáo, tinh thông nhất mấy thứ bàng môn tà đạo, Vãn Các nhất định đã bị ngươi dùng thủ đoạn gì đó khống chế.”
“Thủ đoạn?” Lăng Cửu Sinh cười nhạo một tiếng, “Ngươi đang nói đến huyễn thuật mê hoặc tâm trí sao?”
Thích Trường An rất nhanh liền nghĩ tới những chuyện xảy ra trước kia, “Huyễn thuật... Đó là thuật tà đạo đã giết chết Tả Thủ Đao và khiến Tiêu đại hiệp bị thương.”
“Ta vẫn chưa tính là thuần thục loại công pháp này, nhưng muốn khống chế loại người như Vãn Các vẫn rất đơn giản.” Lăng Cửu Sinh còn nói thêm: “Vãn Các hiện tại chỉ cho rằng bản thân là rối gỗ bị giật dây, mà ta, chính là người điều khiển.”
Khuôn mặt Vãn Các không có biểu cảm gì, trong mắt cũng không có thần thái, quả thực hắn không khác gì rối gỗ cả.
“Thích minh chủ.” Lăng Cửu Sinh không nhanh không chậm nói: “Ngươi muốn quyết đấu với ta, mặc kệ kết quả quyết đấu như thế nào, ta nghĩ với cách làm người của ngươi, nếu như ta thắng, ngươi cũng sẽ thả ta rời đi. Nhưng nơi này lại không chỉ có một mình ngươi, hẳn ngươi còn hiểu rõ hơn ta nữa, cái đám gọi là võ lâm chính phái kia, rốt cuộc bọn họ đê tiện vô sỉ đến thế nào.”
Cho nên, cái gọi là quyết đấu công bằng ở đây căn bản là không có một không gian công bằng.
Thích Trường An nói thẳng: “Ta thả ngươi rời đi, ngươi thả Phong Quang.”
Người thông minh nói chuyện với nhau luôn đơn giản như thế.
Lăng Cửu Sinh hỏi: “Thích minh chủ... không cần suy xét kỹ hơn sao?”
“Không cần suy xét.” Thích Trường An nhìn về phía Phong Quang, sự ôn nhu trong mắt hắn nói với cô rằng không cần sợ hãi, giờ phút này tình ý đã hoàn toàn bộc lộ.
Phong Quang tuy bị bắt giữ làm con tin, nhưng hiện giờ cô bỗng dưng không hề thấy hoảng loạn, ngược lại khi Thích Trường An nhìn về phía mình, tim cô còn đập nhanh hơn một chút.
Hạ Triều đang cực kỳ nóng ruột đứng một bên bỗng dưng cảm thấy, nếu Thích Trường An làm con rể ông, chuyện này thật ra cũng không khó tiếp nhận như thế.
Lần này không có kẻ dại dột nào đứng ra phản đối nữa, bọn họ đã cảm giác được, Thích minh chủ hiện tại này đã không còn dễ nói chuyện như trước đây, hơn nữa hành vi cũng càng thêm quái đản so với lúc trước.
“Thích minh chủ thật quyết đoán. Ta rất chờ mong gặp lại ngươi trên Chỉ Qua đại chiến...” Lăng Cửu Sinh nửa thật nửa giả khen một tiếng, cuối cùng hắn nhìn thoáng qua Phong Quang, xoay người phi thân ra khỏi phòng, biến mất trong bóng đêm vô hạn.
Rối gỗ sau khi không còn chủ nhân điều khiển cũng mất đi tất cả sức lực, vì thế Vãn Các ngất đi, nằm trên mặt đất.
Dao găm trong tay Vãn Các rơi xuống, mà ngay khi tiếng dao chạm đất vang lên, Phong Quang cũng đột nhiên bị nam nhân kéo vào trong lòng.
“Không sao chứ?” Thích Trường An cúi đầu hỏi cô, giọng nói cố hết sức trở nên nhu hòa, đây vẫn là lần đầu tiên, hắn lộ vẻ mặt khẩn trương như vậy trước mặt những người khác, ngay cả khi hắn bị đổ oan là phản đồ bạch đạo, hắn cũng không hoảng loạn thế này.
Phong Quang nhìn thấy dáng vẻ này của hắn nên ngay cả Vãn Các ngất trên mặt đất cô cũng không rảnh quan tâm. Cô khẽ lắc đầu, lại cọ cọ ngực hắn nói: “Ta không sao.”
“Không có việc gì là tốt rồi...” Thích Trường An nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Triều hung hăng đi tới, dứt khoát kéo Phong Quang ra khỏi lòng Thích Trường An, ông lớn tiếng hỏi: “Phong Quang, con có bị thương không?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô không hề do dự, mà đặc biệt quyết đoán nói muốn giết Lăng Cửu Sinh?
Một câu này thật không giống lời nói lúc bình thường của cô.
Thần sắc Phong Quang lạnh nhạt, ánh mắt lại không dao động chút nào, những người khác không biết, nhưng cô biết kết cục của câu chuyện này, cô tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào động tới người nhà cô.
Cho dù sự phát triển của thế giới này ngay từ đầu đã lệch khỏi quỹ đạo, có lẽ cuối cùng sẽ vì sự lệch quỹ đạo này mà có kết quả khác đi, nhưng cô không đánh cuộc nổi.
Thích Trường An đợi mãi vẫn không thấy Phong Quang nói muốn đổi ý, khóe môi hắn ngậm ý cười, xoa lên đỉnh đầu cô, “Lời nói của Phong Quang, ta sẽ chấp hành vô điều kiện.”
“Lăng giáo chủ.” Thích Trường An lại nhìn về phía Lăng Cửu Sinh, “Tuy nói ngươi là Giáo chủ Ma giáo, nhưng cũng có thể coi là một nhân vật, lấy nhiều địch ít, cho dù thắng, ta cũng thắng không anh hùng. Hôm nay, hai chúng ta cùng quyết đấu một trận, được chứ?”
“Thích minh chủ!” Có người lên tiếng phản đối, “Lăng Cửu Sinh này xảo trá quỷ quyệt, không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn không chính đáng gì, hiện tại có cơ hội tốt như thế, chỉ cần ra tay là bắt được Giáo chủ Ma giáo, sao ngài có thể...”
“Sao có thể cái gì?” Đôi mắt cười của Thích Trường An đảo qua một lượt mọi người ở đây, giọng điệu tuy vẫn ôn hòa như trước, nhưng ý trong lời hắn lại không nể mặt ai chút nào, “Chờ các ngươi kéo lên cùng để vướng tay ta sao?”
Chỉ một câu này đã khiến mặt cả đám người kia lúc xanh lúc đỏ. Cái gọi là cao thủ quyết đấu, thông thường chỉ trong một chớp mắt mà thôi, nếu có thêm những người khác nhảy vào vòng chiến, vậy quả thật giống như quấy rối vậy.
Người bạch đạo võ lâm ở đây hôm nay đều là chưởng môn, sư thúc của các môn các phái, võ học của bọn họ cũng coi như có thành tựu, quả thật cũng được xưng là cao thủ, nhưng phía trên cao thủ còn có danh xưng Kiếm Thánh.
Những người khác yên tĩnh xuống, Thích Trường An rũ mắt nhìn Phong Quang, thấp giọng hỏi: “Phong Quang, cho ta mượn dùng Hàn Tễ Kiếm một chút, được không?”
“Được.” Phong Quang dĩ nhiên không cự tuyệt, cô giao Hàn Tễ Kiếm cho Thích Trường An. Khi hắn muốn bước ra một bước, cô bắt được tay hắn.
Thích Trường An quay đầu lại, tầm mắt hắn hơi rũ, nhìn cô bắt lấy tay mình, liền sáng tỏ mà khẽ cười, chỉ là trong mắt có vẻ cô đơn, “Ta hiểu rõ, ta sẽ không khiến hắn bị thương.”
“Không phải...” Phong Quang không rõ sao hắn lại suy ra như vậy, cô cắn môi, không vui lại hơi lo lắng nói: “Thích Trường An, võ công của hắn rất lợi hại, huynh phải cẩn thận đừng để bị thương.”
Hai mắt Thích Trường An hiện lên tia sáng, dường như trong lòng khẽ động, không quan tâm xung quanh còn có nhiều người, hắn hơi khom lưng, cúi đầu hôn lên trán cô, “Đừng lo lắng, ta sẽ không có việc gì.”
Tuy đã không ít người có thể nhìn ra quan hệ giữa Phong Quang và Thích Trường An không bình thường, nhưng Thích Trường An làm ra động tác thân mật như vậy trước mặt công chúng, quả thực có thể xưng là đồi phong bại tục.
Hạ Triều nhìn mà thiếu chút nữa không nhịn được xông lên đánh một trận với Thích Trường An, lần đầu tiên ông ý thức được nam nhân Thích Trường An này quá không biết xấu hổ!
Phong Quang lại choáng váng cả đầu óc, cô nhìn chăm chú vào bóng dáng Thích Trường An, trong chốc lát cô chợt có ảo giác mình là nữ nhân đưa tiễn trượng phu ra chiến trường.
Chương 1852:
CUA ĐỔ MINH CHỦ VÕ LÂM (77)
Ngay khi Thích Trường An vừa rời khỏi bên cạnh Phong Quang, biến cố lại tới.
Vãn Các đang ủ rũ mất tinh thần bỗng nhiên rút dao găm nhanh chóng lao về phía trước, dứt khoát bắt được cánh tay Phong Quang, đồng thời, dao găm trên tay hắn cũng chuẩn xác chĩa vào cổ cô.
Khi Thích Trường An nhận thấy điều bất ổn thì đã không còn kịp. Hắn xoay người, “Phong Quang!”
“Phong Quang!” Hạ Triều và Vương Từ đều kinh ngạc kêu lên.
Ánh mắt Vãn Các tối tăm không ánh sáng, cũng không có tiêu cự, hắn hiện tại cực kỳ giống một con rối không có sinh mệnh.
“Nhị sư huynh?” Phong Quang e dè nghi hoặc lên tiếng.
Vãn Các đương nhiên sẽ không trả lời cô.
Lăng Cửu Sinh chậm rãi nói: “Đây là địa bàn của Tàng Binh Phủ, ta có thể để lộ thân phận thật nhanh như thế, dĩ nhiên cũng phải có chút chuẩn bị.”
“Lăng Cửu Sinh...” Thích Trường An nắm chặt trường kiếm trong tay, “Quả thật ta đã sơ sót, ngươi là Giáo chủ Ma giáo, tinh thông nhất mấy thứ bàng môn tà đạo, Vãn Các nhất định đã bị ngươi dùng thủ đoạn gì đó khống chế.”
“Thủ đoạn?” Lăng Cửu Sinh cười nhạo một tiếng, “Ngươi đang nói đến huyễn thuật mê hoặc tâm trí sao?”
Thích Trường An rất nhanh liền nghĩ tới những chuyện xảy ra trước kia, “Huyễn thuật... Đó là thuật tà đạo đã giết chết Tả Thủ Đao và khiến Tiêu đại hiệp bị thương.”
“Ta vẫn chưa tính là thuần thục loại công pháp này, nhưng muốn khống chế loại người như Vãn Các vẫn rất đơn giản.” Lăng Cửu Sinh còn nói thêm: “Vãn Các hiện tại chỉ cho rằng bản thân là rối gỗ bị giật dây, mà ta, chính là người điều khiển.”
Khuôn mặt Vãn Các không có biểu cảm gì, trong mắt cũng không có thần thái, quả thực hắn không khác gì rối gỗ cả.
“Thích minh chủ.” Lăng Cửu Sinh không nhanh không chậm nói: “Ngươi muốn quyết đấu với ta, mặc kệ kết quả quyết đấu như thế nào, ta nghĩ với cách làm người của ngươi, nếu như ta thắng, ngươi cũng sẽ thả ta rời đi. Nhưng nơi này lại không chỉ có một mình ngươi, hẳn ngươi còn hiểu rõ hơn ta nữa, cái đám gọi là võ lâm chính phái kia, rốt cuộc bọn họ đê tiện vô sỉ đến thế nào.”
Cho nên, cái gọi là quyết đấu công bằng ở đây căn bản là không có một không gian công bằng.
Thích Trường An nói thẳng: “Ta thả ngươi rời đi, ngươi thả Phong Quang.”
Người thông minh nói chuyện với nhau luôn đơn giản như thế.
Lăng Cửu Sinh hỏi: “Thích minh chủ... không cần suy xét kỹ hơn sao?”
“Không cần suy xét.” Thích Trường An nhìn về phía Phong Quang, sự ôn nhu trong mắt hắn nói với cô rằng không cần sợ hãi, giờ phút này tình ý đã hoàn toàn bộc lộ.
Phong Quang tuy bị bắt giữ làm con tin, nhưng hiện giờ cô bỗng dưng không hề thấy hoảng loạn, ngược lại khi Thích Trường An nhìn về phía mình, tim cô còn đập nhanh hơn một chút.
Hạ Triều đang cực kỳ nóng ruột đứng một bên bỗng dưng cảm thấy, nếu Thích Trường An làm con rể ông, chuyện này thật ra cũng không khó tiếp nhận như thế.
Lần này không có kẻ dại dột nào đứng ra phản đối nữa, bọn họ đã cảm giác được, Thích minh chủ hiện tại này đã không còn dễ nói chuyện như trước đây, hơn nữa hành vi cũng càng thêm quái đản so với lúc trước.
“Thích minh chủ thật quyết đoán. Ta rất chờ mong gặp lại ngươi trên Chỉ Qua đại chiến...” Lăng Cửu Sinh nửa thật nửa giả khen một tiếng, cuối cùng hắn nhìn thoáng qua Phong Quang, xoay người phi thân ra khỏi phòng, biến mất trong bóng đêm vô hạn.
Rối gỗ sau khi không còn chủ nhân điều khiển cũng mất đi tất cả sức lực, vì thế Vãn Các ngất đi, nằm trên mặt đất.
Dao găm trong tay Vãn Các rơi xuống, mà ngay khi tiếng dao chạm đất vang lên, Phong Quang cũng đột nhiên bị nam nhân kéo vào trong lòng.
“Không sao chứ?” Thích Trường An cúi đầu hỏi cô, giọng nói cố hết sức trở nên nhu hòa, đây vẫn là lần đầu tiên, hắn lộ vẻ mặt khẩn trương như vậy trước mặt những người khác, ngay cả khi hắn bị đổ oan là phản đồ bạch đạo, hắn cũng không hoảng loạn thế này.
Phong Quang nhìn thấy dáng vẻ này của hắn nên ngay cả Vãn Các ngất trên mặt đất cô cũng không rảnh quan tâm. Cô khẽ lắc đầu, lại cọ cọ ngực hắn nói: “Ta không sao.”
“Không có việc gì là tốt rồi...” Thích Trường An nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Triều hung hăng đi tới, dứt khoát kéo Phong Quang ra khỏi lòng Thích Trường An, ông lớn tiếng hỏi: “Phong Quang, con có bị thương không?”