Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1870
Chương 1870: Cua đổ game thủ trạch nam (19)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trần Hải Đường thích Triệu Ích, làm sao có thể không vắt óc tìm kế tiếp cận Triệu Ích được. Vì vậy cô ta nghĩ đủ cách vào câu lạc bộ kịch nói, còn lợi dụng gia thế của mình ngồi lên vị trí phó chủ tịch, về phần tại sao không làm chủ tịch, đó là bởi vì bản thân cô ta cũng biết, cô ta khó mà khiến người khác tin phục.
Phong Quang và Yên Vũ vẫn đang nghĩ về vấn đề gọi xe đi, kết quả Quân Dục đã nói: “Tôi có thể lái xe đưa mọi người qua đó.”
Vân Tế huýt sáo, cà lơ cà phất nói: “Vẫn là thầy giáo có tiền.”
Phong Quang kỳ quái nhìn hắn một cái: “Anh ăn phải thuốc nổ à?”
“Em mới ăn phải thuốc nổ ấy.” Vân Tế vỗ đầu cô, dở khóc dở cười.
Quân Dục lại vì động tác nhỏ thân mật này của Vân Tế đối với Phong Quang mà nhìn hắn thêm một cái, cũng không nói gì nhiều, lái xe đến biệt thự nhà họ Trần.
Gia thế nhà họ Trần không bình thường, biệt thự đương nhiên cũng sẽ không cho phép người khác tùy tiện đi vào. Từ xa xa bên ngoài cửa sắt, Hạ Yên Vũ đã tinh mắt nhìn thấy một cô gái đứng ở trên tầng lầu, sau lưng cô ta chính là một con ma nữ mặc váy trắng.
Hạ Yên Vũ không nghĩ được nhiều như vậy, cô ấy trực tiếp hóa ra trường kiếm màu xanh, phi thân lên, bay về phía nóc nhà. Cô ấy đi rồi, đương nhiên Quân Dục cũng sẽ đi qua đó cùng.
Phong Quang nhìn Vân Tế. Vân Tế thở dài, cam chịu số phận ôm lấy eo cô, ôm cô cũng bay qua phía tháp đồng hồ.
Trần Hải Đường lần lượt thấy bốn người bay đến trước mặt mình, cô ta ngẩn ra rất lâu, mới vừa định nói cái gì đã nghe thấy Hạ Yên Vũ nói: “Không cần lo lắng, đuổi ma là sở trường của tôi.”
Rất nhanh, lúc Đường Tiểu Nhạc còn chưa kịp phản ứng, Hạ Yên Vũ đã cầm kiếm hướng về phía Đường Tiểu Nhạc. Hạ Yên Vũ trước sau như một không thích người khác nhúng tay vào cuộc chiến đấu của mình, mà Đường Tiểu Nhạc lại là một con ma lính mới tò te, chật vật trốn tránh đòn tấn công của Hạ Yên Vũ đã rất lực bất tòng tâm rồi, đương nhiên Quân Dục không cần đi lên giúp đỡ.
Vân Tế hình như không có chút áp lực chiến đấu nào nên vô cùng hứng thú, xem đến say mê, còn Quân Dục… đương nhiên người đàn ông này chỉ nhìn chằm chằm Hạ Yên Vũ mà thôi.
Nhưng Phong Quang lại nhìn về phía Trần Hải Đường đang căng thẳng, cô đi đến bên cạnh Trần Hải Đường, hỏi thẳng: “Đường Tiểu Nhạc là do cô giết à?”
“Cô nói cái gì?” Trần Hải Đường giống như nghe thấy câu chuyện cười gì đó: “Làm sao tôi có thể giết cô ấy được? Cô ấy là người tôi không thể làm hại nhất!”
Phong Quang nhìn dây chuyền Trần Hải Đường đeo trên cổ, trên mặt dây chuyền chỉ có ba chữ TXL, mặt cô biến sắc. Lại nhìn về phía Hạ Yên Vũ bên kia, chỉ thấy Đường Tiểu Nhạc sắp bị Hạ Yên Vũ đâm trúng, cô chạy tới ngăn ở trước mặt Đường Tiểu Nhạc: “Yên Vũ, em không thể giết cô ấy!”
Hạ Yên Vũ không thu lại được kiếm trong tay, chỉ có thể đổi hướng sang bên cạnh, đánh nứt tháp đồng hồ tầng trên cùng, cô ấy nổi giận: “Phong Quang chị giở trò quỷ gì thế hả?”
“Chị…” Không đợi Phong Quang trả lời, cảm giác chấn động to lớn xuất hiện, hóa ra là bởi vì một kiếm kia của Hạ Yên Vũ, tháp đồng hồ sắp sụp đổ rồi.
Sàn nhà nhanh chóng vỡ vụn, Trần Hải Đường đứng ở gần đó nhất rất nhanh gặp họa rơi xuống, Đường Tiểu Nhạc không để ý tới toàn thân bị thương, bay lên xông tới ôm lấy Trần Hải Đường. Sụt lún cũng đã lan tới dưới chân Phong Quang, cô rơi xuống dưới, giây phút đó, cô nhìn thấy Vân Tế.
Vân Tế giơ tay ra… không hẹn mà cùng với Quân Dục, mỗi người một tay bắt được tay Hạ Yên Vũ.
Phong Quang nghe thấy tiếng gió, tiếng gió lạnh dường như đang thổi vèo vèo qua người cô, có lẽ là Vân Tế nhớ ra cái gì, hắn buông tay Yên Vũ ra, xoay người đi về phía Phong Quang, nhưng hắn giơ tay ra chỉ có thể đụng tới một vạt áo của cô.
“Phong Quang!”
Cô nghe thấy giọng hắn, nhưng cô lại cười. Vẻ mặt tươi cười trước giờ không thay đổi của Vân Tế đột nhiên tràn đầy sự hoảng sợ mà chính hắn cũng không rõ.
…
Biển hoa bỉ ngạn, trăm nghìn năm qua vẫn luôn nở rộ.
Hôm nay Nại Hà đang ngẩn người lại phát hiện ra có gì khác lạ, cô gái mới gặp không lâu trước đây đang ngồi xổm dưới đất, cô cúi đầu ôm lấy đầu gối, hơi thở toàn thân cực thấp.
Hắn đi tới bên cạnh cô: “Tại sao cô lại quay lại rồi?”
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, sau đó, hắn bị người ta bổ nhào vào trong biển hoa, trên người là cô gái khóc như đứt từng khúc ruột.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang và Yên Vũ vẫn đang nghĩ về vấn đề gọi xe đi, kết quả Quân Dục đã nói: “Tôi có thể lái xe đưa mọi người qua đó.”
Vân Tế huýt sáo, cà lơ cà phất nói: “Vẫn là thầy giáo có tiền.”
Phong Quang kỳ quái nhìn hắn một cái: “Anh ăn phải thuốc nổ à?”
“Em mới ăn phải thuốc nổ ấy.” Vân Tế vỗ đầu cô, dở khóc dở cười.
Quân Dục lại vì động tác nhỏ thân mật này của Vân Tế đối với Phong Quang mà nhìn hắn thêm một cái, cũng không nói gì nhiều, lái xe đến biệt thự nhà họ Trần.
Gia thế nhà họ Trần không bình thường, biệt thự đương nhiên cũng sẽ không cho phép người khác tùy tiện đi vào. Từ xa xa bên ngoài cửa sắt, Hạ Yên Vũ đã tinh mắt nhìn thấy một cô gái đứng ở trên tầng lầu, sau lưng cô ta chính là một con ma nữ mặc váy trắng.
Hạ Yên Vũ không nghĩ được nhiều như vậy, cô ấy trực tiếp hóa ra trường kiếm màu xanh, phi thân lên, bay về phía nóc nhà. Cô ấy đi rồi, đương nhiên Quân Dục cũng sẽ đi qua đó cùng.
Phong Quang nhìn Vân Tế. Vân Tế thở dài, cam chịu số phận ôm lấy eo cô, ôm cô cũng bay qua phía tháp đồng hồ.
Trần Hải Đường lần lượt thấy bốn người bay đến trước mặt mình, cô ta ngẩn ra rất lâu, mới vừa định nói cái gì đã nghe thấy Hạ Yên Vũ nói: “Không cần lo lắng, đuổi ma là sở trường của tôi.”
Rất nhanh, lúc Đường Tiểu Nhạc còn chưa kịp phản ứng, Hạ Yên Vũ đã cầm kiếm hướng về phía Đường Tiểu Nhạc. Hạ Yên Vũ trước sau như một không thích người khác nhúng tay vào cuộc chiến đấu của mình, mà Đường Tiểu Nhạc lại là một con ma lính mới tò te, chật vật trốn tránh đòn tấn công của Hạ Yên Vũ đã rất lực bất tòng tâm rồi, đương nhiên Quân Dục không cần đi lên giúp đỡ.
Vân Tế hình như không có chút áp lực chiến đấu nào nên vô cùng hứng thú, xem đến say mê, còn Quân Dục… đương nhiên người đàn ông này chỉ nhìn chằm chằm Hạ Yên Vũ mà thôi.
Nhưng Phong Quang lại nhìn về phía Trần Hải Đường đang căng thẳng, cô đi đến bên cạnh Trần Hải Đường, hỏi thẳng: “Đường Tiểu Nhạc là do cô giết à?”
“Cô nói cái gì?” Trần Hải Đường giống như nghe thấy câu chuyện cười gì đó: “Làm sao tôi có thể giết cô ấy được? Cô ấy là người tôi không thể làm hại nhất!”
Phong Quang nhìn dây chuyền Trần Hải Đường đeo trên cổ, trên mặt dây chuyền chỉ có ba chữ TXL, mặt cô biến sắc. Lại nhìn về phía Hạ Yên Vũ bên kia, chỉ thấy Đường Tiểu Nhạc sắp bị Hạ Yên Vũ đâm trúng, cô chạy tới ngăn ở trước mặt Đường Tiểu Nhạc: “Yên Vũ, em không thể giết cô ấy!”
Hạ Yên Vũ không thu lại được kiếm trong tay, chỉ có thể đổi hướng sang bên cạnh, đánh nứt tháp đồng hồ tầng trên cùng, cô ấy nổi giận: “Phong Quang chị giở trò quỷ gì thế hả?”
“Chị…” Không đợi Phong Quang trả lời, cảm giác chấn động to lớn xuất hiện, hóa ra là bởi vì một kiếm kia của Hạ Yên Vũ, tháp đồng hồ sắp sụp đổ rồi.
Sàn nhà nhanh chóng vỡ vụn, Trần Hải Đường đứng ở gần đó nhất rất nhanh gặp họa rơi xuống, Đường Tiểu Nhạc không để ý tới toàn thân bị thương, bay lên xông tới ôm lấy Trần Hải Đường. Sụt lún cũng đã lan tới dưới chân Phong Quang, cô rơi xuống dưới, giây phút đó, cô nhìn thấy Vân Tế.
Vân Tế giơ tay ra… không hẹn mà cùng với Quân Dục, mỗi người một tay bắt được tay Hạ Yên Vũ.
Phong Quang nghe thấy tiếng gió, tiếng gió lạnh dường như đang thổi vèo vèo qua người cô, có lẽ là Vân Tế nhớ ra cái gì, hắn buông tay Yên Vũ ra, xoay người đi về phía Phong Quang, nhưng hắn giơ tay ra chỉ có thể đụng tới một vạt áo của cô.
“Phong Quang!”
Cô nghe thấy giọng hắn, nhưng cô lại cười. Vẻ mặt tươi cười trước giờ không thay đổi của Vân Tế đột nhiên tràn đầy sự hoảng sợ mà chính hắn cũng không rõ.
…
Biển hoa bỉ ngạn, trăm nghìn năm qua vẫn luôn nở rộ.
Hôm nay Nại Hà đang ngẩn người lại phát hiện ra có gì khác lạ, cô gái mới gặp không lâu trước đây đang ngồi xổm dưới đất, cô cúi đầu ôm lấy đầu gối, hơi thở toàn thân cực thấp.
Hắn đi tới bên cạnh cô: “Tại sao cô lại quay lại rồi?”
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, sau đó, hắn bị người ta bổ nhào vào trong biển hoa, trên người là cô gái khóc như đứt từng khúc ruột.