Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1872
Chương 1872: Cua đổ game thủ trạch nam (21)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không cần!” Phong Quang vội vàng bắt lấy tay hắn, “Đứa nhỏ này tốt lắm rồi, tôi rất thích.”
Guardian lại thả đứa trẻ vào trong lòng cô, “Nếu Phong Quang thích, chúng ta liền giữ lại.”
Guardian để cô đặt tên cho đứa trẻ. Phong Quang không cần nghĩ ngợi mà nói: “Tên đứa bé này là Khai Tâm.”
Hắn không có bất cứ ý kiến gì, tựa như không hề phát hiện ra, khi cô nói cái tên này, trong mắt cô chứa đầy sự ước ao và gửi gắm.
Phong Quang hy vọng đứa nhỏ này có thể vui vẻ mà sống sót. Cô sẽ không nói cho Khai Tâm việc con bé xuất hiện như thế nào, ít nhất, ngay từ khoảnh khắc cô ôm đứa bé này, cô liền muốn đối xử với con bé thật tốt.
Quả thực, sự tồn tại của Khai Tâm có thể khiến Phong Quang ngẫu nhiên quên đi hiện thực tàn khốc. Cô trông coi rất chặt, tuyệt đối không để Khai Tâm ở cạnh Guardian quá ba phút. Phong Quang rất lo lắng, rằng nếu Khai Tâm chịu ảnh hưởng của Guardian, cô bé sẽ biến thành người giống như Guardian vậy.
Vào năm Khai Tâm bảy tuổi, cô bé đứng ở mép giường kéo tay Phong Quang, “Vì sao ba không cho con ra ngoài chơi ạ?”
“Bởi vì bên ngoài rất nguy hiểm.” Phong Quang ngồi dựa trên giường, cô nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải chị đã nói với Khai Tâm rồi sao? Ở ngoài đó có quái vật ăn thịt người, nên trước khi Khai Tâm có thể tự bảo vệ mình, em sẽ không thể ra ngoài được.”
Khai Tâm nghĩ một chút, sau đó liền hiểu chuyện mà gật đầu. Từ nhỏ cô bé đã sống ở Vùng Đất Phúc Âm, có lẽ cô bé sẽ cho rằng bên ngoài cũng giống như Vùng Đất Phúc Âm vậy, chỉ có một ba cùng một mẹ, có thêm một cô con gái. Khai Tâm bảy tuổi nhìn rất đáng yêu, nếu Hạ Triều còn ở đây, nhất định ông sẽ chỉ vào đứa nhỏ này mà nói, con bé giống Phong Quang hồi nhỏ y như đúc vậy.
Rốt cuộc thì gen trong cơ thể Khai Tâm cũng là từ Phong Quang mà ra, nên khi càng lớn lên, cô bé cũng sẽ ngày càng giống Phong Quang. Bởi vậy, Khai Tâm hoàn toàn tin tưởng việc Phong Quang chính là mẹ của mình.
“Mẹ ơi, vì sao mẹ luôn nằm trên giường thế?” Khai Tâm kéo tay Phong Quang, “Lần trước khi con nói với ba là muốn mẹ dẫn con ra ngoài chơi, ba liền... liền trở nên rất đáng sợ.”
“Thân thể chị không khỏe... nên không thể đi ra ngoài.” Phong Quang lại cười nói: “Còn nữa, Khai Tâm, chị đã nói rất nhiều lần rồi, chị không phải là mẹ em, em có thể gọi chị là chị.”
Cô nhóc khó hiểu, “Nhưng mẹ là vợ của ba, vậy chẳng phải là mẹ của Khai Tâm sao?”
Ngay khi Phong Quang muốn sửa đúng cách gọi cho cô bé, Guardian lại cầm ống tiêm tới đây, hắn nhẹ nhàng nói với Khai Tâm: “Này cô bé sợ tiêm, con về phòng mình chơi trước đi nhé.”
“Mẹ, lát nữa con lại đến chỗ mẹ nha.” Khai Tâm tới gần hôn lên má Phong Quang một cái, rồi lại chạy đi rất nhanh.
Phong Quang tùy ý để Guardian cầm tay cô ra khỏi chăn, rồi tiêm thuốc lên cánh tay đó. Thuốc khiến cô mất thể lực đã tiêm vào lúc sáng, còn thuốc hiện giờ thì dùng để trị bệnh cho cô.
Đó là bệnh thần kinh vận động, bốn năm trước cô đột nhiên phát hiện mình mắc chứng bệnh này, cho dù không bị hắn tiêm thuốc mất thể lực, thân thể cô cũng sẽ ngày càng suy yếu, sau đó là héo rũ, cuối cùng liền thống khổ mà chết đi.
Đây là bệnh nan y, ngay cả Guardian cũng chỉ có thể trì hoãn mà không thể chữa được.
Phong Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không sợ hãi chút nào đối với tử vong, chỉ có cảm giác vui mừng khi sắp được giải thoát.
Guardian đặt ống tiêm xuống, vuốt đỉnh đầu cô, cười nói: “Phong Quang vui vẻ thật.”
“Guardian, anh sẽ chăm sóc tốt cho Khai Tâm... có phải không?” Cô nhìn hắn, hết sức bình tĩnh, không có chút vẻ tuyệt vọng nào của những người bệnh nặng không thể chữa khỏi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Guardian lại thả đứa trẻ vào trong lòng cô, “Nếu Phong Quang thích, chúng ta liền giữ lại.”
Guardian để cô đặt tên cho đứa trẻ. Phong Quang không cần nghĩ ngợi mà nói: “Tên đứa bé này là Khai Tâm.”
Hắn không có bất cứ ý kiến gì, tựa như không hề phát hiện ra, khi cô nói cái tên này, trong mắt cô chứa đầy sự ước ao và gửi gắm.
Phong Quang hy vọng đứa nhỏ này có thể vui vẻ mà sống sót. Cô sẽ không nói cho Khai Tâm việc con bé xuất hiện như thế nào, ít nhất, ngay từ khoảnh khắc cô ôm đứa bé này, cô liền muốn đối xử với con bé thật tốt.
Quả thực, sự tồn tại của Khai Tâm có thể khiến Phong Quang ngẫu nhiên quên đi hiện thực tàn khốc. Cô trông coi rất chặt, tuyệt đối không để Khai Tâm ở cạnh Guardian quá ba phút. Phong Quang rất lo lắng, rằng nếu Khai Tâm chịu ảnh hưởng của Guardian, cô bé sẽ biến thành người giống như Guardian vậy.
Vào năm Khai Tâm bảy tuổi, cô bé đứng ở mép giường kéo tay Phong Quang, “Vì sao ba không cho con ra ngoài chơi ạ?”
“Bởi vì bên ngoài rất nguy hiểm.” Phong Quang ngồi dựa trên giường, cô nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải chị đã nói với Khai Tâm rồi sao? Ở ngoài đó có quái vật ăn thịt người, nên trước khi Khai Tâm có thể tự bảo vệ mình, em sẽ không thể ra ngoài được.”
Khai Tâm nghĩ một chút, sau đó liền hiểu chuyện mà gật đầu. Từ nhỏ cô bé đã sống ở Vùng Đất Phúc Âm, có lẽ cô bé sẽ cho rằng bên ngoài cũng giống như Vùng Đất Phúc Âm vậy, chỉ có một ba cùng một mẹ, có thêm một cô con gái. Khai Tâm bảy tuổi nhìn rất đáng yêu, nếu Hạ Triều còn ở đây, nhất định ông sẽ chỉ vào đứa nhỏ này mà nói, con bé giống Phong Quang hồi nhỏ y như đúc vậy.
Rốt cuộc thì gen trong cơ thể Khai Tâm cũng là từ Phong Quang mà ra, nên khi càng lớn lên, cô bé cũng sẽ ngày càng giống Phong Quang. Bởi vậy, Khai Tâm hoàn toàn tin tưởng việc Phong Quang chính là mẹ của mình.
“Mẹ ơi, vì sao mẹ luôn nằm trên giường thế?” Khai Tâm kéo tay Phong Quang, “Lần trước khi con nói với ba là muốn mẹ dẫn con ra ngoài chơi, ba liền... liền trở nên rất đáng sợ.”
“Thân thể chị không khỏe... nên không thể đi ra ngoài.” Phong Quang lại cười nói: “Còn nữa, Khai Tâm, chị đã nói rất nhiều lần rồi, chị không phải là mẹ em, em có thể gọi chị là chị.”
Cô nhóc khó hiểu, “Nhưng mẹ là vợ của ba, vậy chẳng phải là mẹ của Khai Tâm sao?”
Ngay khi Phong Quang muốn sửa đúng cách gọi cho cô bé, Guardian lại cầm ống tiêm tới đây, hắn nhẹ nhàng nói với Khai Tâm: “Này cô bé sợ tiêm, con về phòng mình chơi trước đi nhé.”
“Mẹ, lát nữa con lại đến chỗ mẹ nha.” Khai Tâm tới gần hôn lên má Phong Quang một cái, rồi lại chạy đi rất nhanh.
Phong Quang tùy ý để Guardian cầm tay cô ra khỏi chăn, rồi tiêm thuốc lên cánh tay đó. Thuốc khiến cô mất thể lực đã tiêm vào lúc sáng, còn thuốc hiện giờ thì dùng để trị bệnh cho cô.
Đó là bệnh thần kinh vận động, bốn năm trước cô đột nhiên phát hiện mình mắc chứng bệnh này, cho dù không bị hắn tiêm thuốc mất thể lực, thân thể cô cũng sẽ ngày càng suy yếu, sau đó là héo rũ, cuối cùng liền thống khổ mà chết đi.
Đây là bệnh nan y, ngay cả Guardian cũng chỉ có thể trì hoãn mà không thể chữa được.
Phong Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không sợ hãi chút nào đối với tử vong, chỉ có cảm giác vui mừng khi sắp được giải thoát.
Guardian đặt ống tiêm xuống, vuốt đỉnh đầu cô, cười nói: “Phong Quang vui vẻ thật.”
“Guardian, anh sẽ chăm sóc tốt cho Khai Tâm... có phải không?” Cô nhìn hắn, hết sức bình tĩnh, không có chút vẻ tuyệt vọng nào của những người bệnh nặng không thể chữa khỏi.
Bình luận facebook