Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1877
Chương 1877: Cua đổ game thủ trạch nam (26)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Những lời này đúng là khiến người ta vui vẻ.” Phong Quang thỏa mãn mỉm cười.
Bỗng nhiên, mũi dao lạnh băng chỉ vào ngực hắn.
Hạ Phong Ảnh hơi chớp mắt, giọng điệu hoang mang của hắn nghe còn có vẻ khá vô tội, “Phong Quang?”
“Anh không phải anh trai.” Tay cầm dao của Phong Quang đẩy mạnh thêm một chút, cô lạnh lùng nói: “Anh rốt cuộc là ai?”
May mà Du Ký chỉ lấy súng trên người cô đi, bởi hắn không biết cô còn có một công cụ phòng thân khác. Hắn đã không hề phát hiện ra con dao nhỏ buộc trên đùi cô ở phía dưới lớp váy dài.
Có đôi khi xem mấy bộ phim hành động cũng rất hữu ích.
Hạ Phong Ảnh dường như không hề để ý đến con dao trên ngực mình, hắn thậm chí còn hơi nghiêng mình ra phía trước, khiến con dao kia càng tiến gần hơn, đâm vào làn da hắn, khóe môi hắn cong lên, “Phong Quang, anh là anh trai em. Anh cũng là Hạ Phong Ảnh.”
“Không đúng...” Tay cầm dao của cô hơi run rẩy, “Anh không phải anh trai. Bắt đầu từ khi nhìn thấy anh, tôi vẫn không dám hỏi một vấn đề, rằng vì sao anh có thể đột nhiên sống lại, bởi vì tôi biết... tôi biết đây là chuyện không thể xảy ra.”
Tất cả mọi người đều nói một năm nay cô đều đang lừa mình dối người. Quả thật, cô cũng hiểu rất rõ, người chết không thể sống lại, ít nhất là trước khi cô dùng đến thuốc khải tử hồi sinh, hắn sẽ không thể nào tỉnh lại được.
Đúng là cô lừa mình dối người, nhưng cô sẽ không chấp nhận... để người khác giả bộ thành Hạ Phong Ảnh mà lừa cô.
“Anh rốt cuộc là ai? Vì sao anh biết nhiều chuyện giữa tôi và anh trai như vậy...” Giọng của Phong Quang hơi run rẩy, “Người trong căn cứ... Bọn họ đều làm sao vậy?”
Khóe môi hắn lại cong thêm một chút, tươi cười như tắm mình trong gió xuân, vào giờ phút này lại cực kỳ giống Thư Bạch luôn đối xử ôn nhu với người khác, “Tôi chính là Hạ Phong Ảnh.”
“Không phải...” Cô cắn răng nói: “Anh là Thư Bạch?”
“Thư Bạch... cũng là tôi.”
Cô sửng sốt một lúc lâu, “Anh có ý gì?”
“Bất kể là Hạ Phong Ảnh hay Thư Bạch, hoặc là Du Ký, bọn họ chẳng qua đều là… người nhân tạo sống dưới chương trình của tôi mà thôi.”
Người nhân tạo? Chương trình?
Phong Quang mở to hai mắt, “Anh là Guardian!?”
“Cô nhóc đúng là rất thông minh.” Khi nói những lời này, hắn lại mang thần thái phóng khoáng không kiềm chế được của Hạ Phong Ảnh, “Tôi là Guardian. Hạ Phong Ảnh chẳng qua cũng chỉ là một số hiệu chương trình do tôi vận hành thôi, hơn nữa còn là bộ phận đơn giản nhất.”
Đúng thế, như vậy liền có thể giải thích được, vì sao hắn lại biết tất cả mọi chuyện giữa cô và Hạ Phong Ảnh, cũng như việc vì sao hắn biết Hạ Phong Ảnh nghĩ gì, thậm chí còn có thể ngụy trang thành công như vậy.
Giọng nói của Phong Quang đã mất đi vẻ bình tĩnh, “Chuyện này là không thể! Anh trai là người, anh ấy không thể chỉ là một chương trình được!”
“Nhưng sự thật đúng là như thế.” Hạ Phong Ảnh... có lẽ bây giờ có thể gọi hắn là Guardian, “Hạ Phong Ảnh, Du Ký, Thư Bạch, chương trình vận hành đại não của họ cũng giống như những chương trình tôi dùng để bảo vệ căn cứ này, đều là một phần công việc của tôi. Nguyên nhân chính vì tôi không phải con người, cho nên tôi mới có thể đảm nhiệm những việc bất khả thi đó. Em thấy tôi nói có đúng không, Phong Quang?”
Hắn là siêu trí tuệ nhân tạo do tiến sĩ Trịnh dành tâm sức hơn nửa cuộc đời mới nghiên cứu ra. Sau khi ngừng theo đuổi ngành chương trình máy tính, tiến sĩ Trịnh chuyển sang nghiên cứu sinh vật. Hạ Phong Ảnh, Du Ký và Thư Bạch đều là người nhân tạo, họ có được thân thể con người cùng năng lực vượt trội, nhưng bọn họ không có tư duy của chính mình, vì thế, tiến sĩ Trịnh đã cấy vào não bọn họ con chip có chứa chương trình do Guardian viết ra. Từ đầu đến cuối, ba người bọn họ đều không hề cảm thấy mình chỉ là một người hoạt động nhờ chương trình máy tính, ngoại trừ Guardian ở Vùng Đất Phúc Âm, hắn có thể thông qua ba chương trình con trên ba người này để có được tầm nhìn của bọn họ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bỗng nhiên, mũi dao lạnh băng chỉ vào ngực hắn.
Hạ Phong Ảnh hơi chớp mắt, giọng điệu hoang mang của hắn nghe còn có vẻ khá vô tội, “Phong Quang?”
“Anh không phải anh trai.” Tay cầm dao của Phong Quang đẩy mạnh thêm một chút, cô lạnh lùng nói: “Anh rốt cuộc là ai?”
May mà Du Ký chỉ lấy súng trên người cô đi, bởi hắn không biết cô còn có một công cụ phòng thân khác. Hắn đã không hề phát hiện ra con dao nhỏ buộc trên đùi cô ở phía dưới lớp váy dài.
Có đôi khi xem mấy bộ phim hành động cũng rất hữu ích.
Hạ Phong Ảnh dường như không hề để ý đến con dao trên ngực mình, hắn thậm chí còn hơi nghiêng mình ra phía trước, khiến con dao kia càng tiến gần hơn, đâm vào làn da hắn, khóe môi hắn cong lên, “Phong Quang, anh là anh trai em. Anh cũng là Hạ Phong Ảnh.”
“Không đúng...” Tay cầm dao của cô hơi run rẩy, “Anh không phải anh trai. Bắt đầu từ khi nhìn thấy anh, tôi vẫn không dám hỏi một vấn đề, rằng vì sao anh có thể đột nhiên sống lại, bởi vì tôi biết... tôi biết đây là chuyện không thể xảy ra.”
Tất cả mọi người đều nói một năm nay cô đều đang lừa mình dối người. Quả thật, cô cũng hiểu rất rõ, người chết không thể sống lại, ít nhất là trước khi cô dùng đến thuốc khải tử hồi sinh, hắn sẽ không thể nào tỉnh lại được.
Đúng là cô lừa mình dối người, nhưng cô sẽ không chấp nhận... để người khác giả bộ thành Hạ Phong Ảnh mà lừa cô.
“Anh rốt cuộc là ai? Vì sao anh biết nhiều chuyện giữa tôi và anh trai như vậy...” Giọng của Phong Quang hơi run rẩy, “Người trong căn cứ... Bọn họ đều làm sao vậy?”
Khóe môi hắn lại cong thêm một chút, tươi cười như tắm mình trong gió xuân, vào giờ phút này lại cực kỳ giống Thư Bạch luôn đối xử ôn nhu với người khác, “Tôi chính là Hạ Phong Ảnh.”
“Không phải...” Cô cắn răng nói: “Anh là Thư Bạch?”
“Thư Bạch... cũng là tôi.”
Cô sửng sốt một lúc lâu, “Anh có ý gì?”
“Bất kể là Hạ Phong Ảnh hay Thư Bạch, hoặc là Du Ký, bọn họ chẳng qua đều là… người nhân tạo sống dưới chương trình của tôi mà thôi.”
Người nhân tạo? Chương trình?
Phong Quang mở to hai mắt, “Anh là Guardian!?”
“Cô nhóc đúng là rất thông minh.” Khi nói những lời này, hắn lại mang thần thái phóng khoáng không kiềm chế được của Hạ Phong Ảnh, “Tôi là Guardian. Hạ Phong Ảnh chẳng qua cũng chỉ là một số hiệu chương trình do tôi vận hành thôi, hơn nữa còn là bộ phận đơn giản nhất.”
Đúng thế, như vậy liền có thể giải thích được, vì sao hắn lại biết tất cả mọi chuyện giữa cô và Hạ Phong Ảnh, cũng như việc vì sao hắn biết Hạ Phong Ảnh nghĩ gì, thậm chí còn có thể ngụy trang thành công như vậy.
Giọng nói của Phong Quang đã mất đi vẻ bình tĩnh, “Chuyện này là không thể! Anh trai là người, anh ấy không thể chỉ là một chương trình được!”
“Nhưng sự thật đúng là như thế.” Hạ Phong Ảnh... có lẽ bây giờ có thể gọi hắn là Guardian, “Hạ Phong Ảnh, Du Ký, Thư Bạch, chương trình vận hành đại não của họ cũng giống như những chương trình tôi dùng để bảo vệ căn cứ này, đều là một phần công việc của tôi. Nguyên nhân chính vì tôi không phải con người, cho nên tôi mới có thể đảm nhiệm những việc bất khả thi đó. Em thấy tôi nói có đúng không, Phong Quang?”
Hắn là siêu trí tuệ nhân tạo do tiến sĩ Trịnh dành tâm sức hơn nửa cuộc đời mới nghiên cứu ra. Sau khi ngừng theo đuổi ngành chương trình máy tính, tiến sĩ Trịnh chuyển sang nghiên cứu sinh vật. Hạ Phong Ảnh, Du Ký và Thư Bạch đều là người nhân tạo, họ có được thân thể con người cùng năng lực vượt trội, nhưng bọn họ không có tư duy của chính mình, vì thế, tiến sĩ Trịnh đã cấy vào não bọn họ con chip có chứa chương trình do Guardian viết ra. Từ đầu đến cuối, ba người bọn họ đều không hề cảm thấy mình chỉ là một người hoạt động nhờ chương trình máy tính, ngoại trừ Guardian ở Vùng Đất Phúc Âm, hắn có thể thông qua ba chương trình con trên ba người này để có được tầm nhìn của bọn họ.