Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1876
Chương 1876: Cua đổ game thủ trạch nam (25)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang trả lời đầy thoải mái và hào phóng: “Ta chỉ cảm thấy những chuyện ta không làm được mà người khác có thể làm được thì quả thực rất lợi hại, cái này có gì không đúng sao?”
Không, cái này chẳng có gì không đúng cả.
Tư Già lạnh nhạt nói: “Đi về phía bên kia.”
“Này, chờ ta với nào.” Cô chạy bước nhỏ mới đuổi kịp bước chân của hắn, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, hỏi với vẻ kỳ quái: “Huynh đang tức giận đấy à?”
Hắn quyết đoán đáp: “Không.”
“Ừm... Chắc chắn là tức giận rồi.” Cô kéo góc áo hắn: “Tại sao huynh lại tức giận thế?”
“Ta không tức giận.”
Cô bĩu môi: “Huynh không muốn nói thì thôi, lòng dạ nam nhân chẳng khác nào kim chìm đáy biển.”
Lần này, Tư Già còn chưa kịp nói gì thì đã có một đội người ngựa đi tới từ phía đối diện, dẫn đầu là một vị phu nhân trẻ trung xinh đẹp.
Trên mặt bà ấy mang theo ý cười hiền lành: “Xin hỏi hai vị có phải người dân ở trấn này không?”
“Không phải.” Phong Quang đáp: “Bọn ta cũng là người từ nơi khác tới, các người là?”
“Chúng ta là gánh hát, mưu sinh bằng cách lang bạt biểu diễn khắp nơi, khi đến thị trấn này thì phát hiện ra trên đường chẳng có một ai, muốn hỏi đường cũng không gặp người nào, thế nên mới phải tới đây hỏi cô nương và công tử.”
“Gánh hát!” Mắt Phong Quang sáng rực lên: “Vậy các người có lưu lại thị trấn này để biểu diễn không?”
Người phụ nữ kia cười đáp: “Đúng thế, nhưng trước đó, bọn ta phải tìm được một quán trọ để nghỉ ngơi chút đã rồi mới quyết định xem lúc nào có thể dựng đài biểu diễn được.”
“Quán trọ ở... à, đi dọc theo con phố này, sau đó... sau đó...” Cô nhìn về phía nam tử bên cạnh xin giúp đỡ.
Tư Già im lặng một chút trước trình độ dễ quên đường của cô, sau đó mới nói với vị phu nhân kia: “Đi dọc theo con phố này rồi rẽ trái là sẽ nhìn thấy một quán trọ.”
“Đa tạ công tử và cô nương đã chỉ đường, vậy chúng ta đi trước một bước.” Người phụ nữ thi lễ, sau đó cùng mọi người đi về phía con đường mà Tư Già chỉ.
“Gánh hát đấy... nhất định là rất vui. Tư Già, chờ đến khi bọn họ mở màn biểu diễn, chúng ta cùng đi xem nhé?”
“Ta chỉ đồng ý đưa nàng ra ngoài ba ngày.”
Cô mím môi: “Nói không chừng đêm nay hoặc đêm mai là người ta đã biểu diễn rồi.”
“Đến lúc đó rồi nói.”
“Ừm...”
Rốt cuộc hai người cũng tới được bờ sông. Chưởng quầy nói không sai, phong cảnh ở nơi này rất đẹp, liễu rủ dọc hai bờ sông, trên sông có khói sóng lượn lờ. Bên bờ sông còn có mấy con thuyền nhỏ đang neo đậu, trên thuyền không có ai, xem ra đây chính là thuyền dành cho những người có nhã hứng đi du ngoạn như lời chưởng quầy nói.
Phong Quang nhấc làn váy đi tới bên bờ sông. Khác với sự vui sướng của cô, Tư Già bình thản hơn nhiều, cũng điềm tĩnh vô cùng. Lúc này, nhìn bóng dáng của hai người quả thực sẽ đem đến cho người ta cảm giác một động một tĩnh.
“Tư Già, huynh mau qua đây!” Cô quay đầu vẫy tay với Tư Già đang chậm rãi đi tới, lại quay người muốn bước lên thuyền trước, đột nhiên phía sau cây liễu truyền tới tiếng hét của trẻ con.
Phong Quang thu lại bước chân, đi về phía đó, chỉ thấy sau cây liễu chính là Hựu Nhi mà tối qua cô đã gặp, lúc này nó đang nằm trên mặt đất, hình như không cẩn thận nên mới bị ngã.
Cô vội vàng ngồi xuống đỡ nó dậy, giúp nó phủi bụi bẩn dính trên quần áo: “Hựu Nhi, đệ không sao chứ?”
Đứa bé lắc đầu: “Đệ không sao.”
Lúc này, Tư Già cũng đã đi tới, nhưng hắn chỉ đứng sau lưng Phong Quang, không có ý định xen vào câu chuyện của hai người.
Mà cũng chỉ có nhân tài tập võ mới biết, lúc này hắn đang ở trong trạng thái đề phòng.
Phong Quang lại hỏi đứa trẻ: “Sao đệ lại ở đây một mình thế này, mẹ của đệ đâu?”
“Mẹ của đệ không cho đệ ra ngoài chơi, thế nên... đệ mới trốn ra đây một mình.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Không, cái này chẳng có gì không đúng cả.
Tư Già lạnh nhạt nói: “Đi về phía bên kia.”
“Này, chờ ta với nào.” Cô chạy bước nhỏ mới đuổi kịp bước chân của hắn, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, hỏi với vẻ kỳ quái: “Huynh đang tức giận đấy à?”
Hắn quyết đoán đáp: “Không.”
“Ừm... Chắc chắn là tức giận rồi.” Cô kéo góc áo hắn: “Tại sao huynh lại tức giận thế?”
“Ta không tức giận.”
Cô bĩu môi: “Huynh không muốn nói thì thôi, lòng dạ nam nhân chẳng khác nào kim chìm đáy biển.”
Lần này, Tư Già còn chưa kịp nói gì thì đã có một đội người ngựa đi tới từ phía đối diện, dẫn đầu là một vị phu nhân trẻ trung xinh đẹp.
Trên mặt bà ấy mang theo ý cười hiền lành: “Xin hỏi hai vị có phải người dân ở trấn này không?”
“Không phải.” Phong Quang đáp: “Bọn ta cũng là người từ nơi khác tới, các người là?”
“Chúng ta là gánh hát, mưu sinh bằng cách lang bạt biểu diễn khắp nơi, khi đến thị trấn này thì phát hiện ra trên đường chẳng có một ai, muốn hỏi đường cũng không gặp người nào, thế nên mới phải tới đây hỏi cô nương và công tử.”
“Gánh hát!” Mắt Phong Quang sáng rực lên: “Vậy các người có lưu lại thị trấn này để biểu diễn không?”
Người phụ nữ kia cười đáp: “Đúng thế, nhưng trước đó, bọn ta phải tìm được một quán trọ để nghỉ ngơi chút đã rồi mới quyết định xem lúc nào có thể dựng đài biểu diễn được.”
“Quán trọ ở... à, đi dọc theo con phố này, sau đó... sau đó...” Cô nhìn về phía nam tử bên cạnh xin giúp đỡ.
Tư Già im lặng một chút trước trình độ dễ quên đường của cô, sau đó mới nói với vị phu nhân kia: “Đi dọc theo con phố này rồi rẽ trái là sẽ nhìn thấy một quán trọ.”
“Đa tạ công tử và cô nương đã chỉ đường, vậy chúng ta đi trước một bước.” Người phụ nữ thi lễ, sau đó cùng mọi người đi về phía con đường mà Tư Già chỉ.
“Gánh hát đấy... nhất định là rất vui. Tư Già, chờ đến khi bọn họ mở màn biểu diễn, chúng ta cùng đi xem nhé?”
“Ta chỉ đồng ý đưa nàng ra ngoài ba ngày.”
Cô mím môi: “Nói không chừng đêm nay hoặc đêm mai là người ta đã biểu diễn rồi.”
“Đến lúc đó rồi nói.”
“Ừm...”
Rốt cuộc hai người cũng tới được bờ sông. Chưởng quầy nói không sai, phong cảnh ở nơi này rất đẹp, liễu rủ dọc hai bờ sông, trên sông có khói sóng lượn lờ. Bên bờ sông còn có mấy con thuyền nhỏ đang neo đậu, trên thuyền không có ai, xem ra đây chính là thuyền dành cho những người có nhã hứng đi du ngoạn như lời chưởng quầy nói.
Phong Quang nhấc làn váy đi tới bên bờ sông. Khác với sự vui sướng của cô, Tư Già bình thản hơn nhiều, cũng điềm tĩnh vô cùng. Lúc này, nhìn bóng dáng của hai người quả thực sẽ đem đến cho người ta cảm giác một động một tĩnh.
“Tư Già, huynh mau qua đây!” Cô quay đầu vẫy tay với Tư Già đang chậm rãi đi tới, lại quay người muốn bước lên thuyền trước, đột nhiên phía sau cây liễu truyền tới tiếng hét của trẻ con.
Phong Quang thu lại bước chân, đi về phía đó, chỉ thấy sau cây liễu chính là Hựu Nhi mà tối qua cô đã gặp, lúc này nó đang nằm trên mặt đất, hình như không cẩn thận nên mới bị ngã.
Cô vội vàng ngồi xuống đỡ nó dậy, giúp nó phủi bụi bẩn dính trên quần áo: “Hựu Nhi, đệ không sao chứ?”
Đứa bé lắc đầu: “Đệ không sao.”
Lúc này, Tư Già cũng đã đi tới, nhưng hắn chỉ đứng sau lưng Phong Quang, không có ý định xen vào câu chuyện của hai người.
Mà cũng chỉ có nhân tài tập võ mới biết, lúc này hắn đang ở trong trạng thái đề phòng.
Phong Quang lại hỏi đứa trẻ: “Sao đệ lại ở đây một mình thế này, mẹ của đệ đâu?”
“Mẹ của đệ không cho đệ ra ngoài chơi, thế nên... đệ mới trốn ra đây một mình.”
Bình luận facebook