Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1881
Chương 1881: Cua đổ game thủ trạch nam (30)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu để Phong Quang biết Nhan Sách nghĩ gì, cô nhất định sẽ cười nhạo một tiếng. Nhan Phi là tâm can bảo bối của cô, nên đương nhiên cô sẽ nhẹ tay theo bản năng.
Có lẽ người khác không rõ ràng lắm, nhưng Phong Quang lại rất có lòng tin với plug-in của mình. Đừng nói là một đánh mười, mà với tốc độ hành động của thân thể cô hiện tại, ngay cả tránh đạn cũng không thành vấn đề.
Nhan Sách rốt cuộc cũng đi về phía cửa, “Không phải cô muốn gặp Nhan Phi sao? Đi cùng tôi.”
Phong Quang vội vàng đuổi kịp bước chân hắn. Có thể nhìn thấy Nhan Phi chính là chuyện quan trọng nhất đối với cô bây giờ.
Hiện tại là thời gian vào học, nhìn thấy chủ nhiệm Giám thị dẫn theo học sinh ra khỏi cổng trường, bảo vệ cũng không dám cản trở. Ngoài cổng trường đang có một chiếc xe đỗ sẵn, Phong Quang theo Nhan Sách ngồi lên xe.
Xe đi về phía ngoại ô, phong cảnh ven đường Phong Quang cũng không có tâm trạng thưởng thức. Nhan Sách thấy cô không hề có sắc mặt khủng hoảng, mà chỉ có vẻ lo lắng cho Nhan Phi .
Nhan Sách lại thu hồi ý định lên tiếng châm chọc. Hắn đang tự hỏi một vấn đề, nếu đến lúc đó, Nhan Phi không muốn từ bỏ Phong Quang, vậy hắn sẽ đứng về phía Nhan Phi, hay đứng về phía Hà Linh?
Không chút nghi ngờ, hắn sẽ lựa chọn Hà Linh.
Ước chừng qua khoảng một giờ đi xe, bọn họ rốt cuộc cũng đến đích. Đó là một ngọn núi cách thành phố rất xa, ở đây có một tòa biệt thự.
Nhan Phi nhất định đang ở bên trong này!
Phong Quang gần như không cần Nhan Sách nói bây giờ cô hối hận còn kịp mà liền bước nhanh tới cửa lớn, đi vào đại sảnh lộng lẫy vàng son. Ở đây chỉ có rất nhiều cửa phòng đang đóng lại, mà không có ai hết.
Cô quay đầu lại, ngay cả Nhan Sách cùng cô tiến vào cũng không thấy đâu.
Đương nhiên là cô có cảm giác quỷ dị, Nhan Sách không có khả năng tự dưng biến mất.
Phong Quang cảm nhận được một loại không khí nguy hiểm, lý trí đang kêu gọi cô nhanh chóng đi ra ngoài, đừng đi vào bên trong nữa, nhưng tình cảm lại nói cho cô, cô nhất định phải tìm được Nhan Phi rồi mới có thể đi.
Từ tầng một đến tầng ba, có rất nhiều cửa phòng đang đóng, Phong Quang không biết trong cánh cửa nào mới có Nhan Phi. Nếu không biết, cô liền thử mở từng cửa một. Cô mở xong cửa tầng một, lại đi tới tầng hai, khi nắm lấy một tay nắm cửa trong số đó, cô ngay lập tức liền có cảm giác, chính là cánh cửa này.
Tay Phong Quang nắm chặt then cửa, lại không thể chuyển động được mảy may. Cô không muốn từ bỏ, dốc hết sức lực toàn thân, ngay lúc này dường như plug-in của cô phát huy tác dụng, then cửa rốt cuộc cũng chuyển động.
Khi cửa phòng mở ra, một tia sáng mờ ảo liền truyền tới, hết sức tối tăm, tiếp đó là mùi máu tươi nồng đậm... ý thức của Phong Quang ngay lúc này lại chìm vào bóng tối. Khi tiếng thân thể ngã xuống đất vang lên, biệt thự cũng hoàn toàn khôi phục sự yên tĩnh.
...
Trong căn phòng có màu trắng đơn giản, một tia nắng mặt trời chiếu vào, đánh thức người đang ngủ say.
Người trên giường mở to mắt, nhìn trần nhà xa lạ. Cô hoảng thần trong nháy mắt, mà sau đó, khi cô bị người khác ôm lên, thần trí của cô lại khôi phục .
“Phong Quang, ngủ no rồi sao?” Giọng của Nhan Phi trầm thấp lại vững vàng, hắn ôm chặt cô, giống như mỗi lần hai người gần gũi.
Đầu Phong Quang hơi đau, “Sao em lại trở về nơi này...”
“Phong Quang nói gì vậy?” Nhan Phi cười nhìn cô, “Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, em không ở chỗ này thì còn ở đâu chứ?”
“Kết hôn...” Phong Quang sửng sốt, trước đó không phải cô vẫn ở biệt thự trên núi kia sao? Đúng rồi, hình như là cô bỗng ngất đi, “Nhan Phi, em đã ngủ bao lâu?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có lẽ người khác không rõ ràng lắm, nhưng Phong Quang lại rất có lòng tin với plug-in của mình. Đừng nói là một đánh mười, mà với tốc độ hành động của thân thể cô hiện tại, ngay cả tránh đạn cũng không thành vấn đề.
Nhan Sách rốt cuộc cũng đi về phía cửa, “Không phải cô muốn gặp Nhan Phi sao? Đi cùng tôi.”
Phong Quang vội vàng đuổi kịp bước chân hắn. Có thể nhìn thấy Nhan Phi chính là chuyện quan trọng nhất đối với cô bây giờ.
Hiện tại là thời gian vào học, nhìn thấy chủ nhiệm Giám thị dẫn theo học sinh ra khỏi cổng trường, bảo vệ cũng không dám cản trở. Ngoài cổng trường đang có một chiếc xe đỗ sẵn, Phong Quang theo Nhan Sách ngồi lên xe.
Xe đi về phía ngoại ô, phong cảnh ven đường Phong Quang cũng không có tâm trạng thưởng thức. Nhan Sách thấy cô không hề có sắc mặt khủng hoảng, mà chỉ có vẻ lo lắng cho Nhan Phi .
Nhan Sách lại thu hồi ý định lên tiếng châm chọc. Hắn đang tự hỏi một vấn đề, nếu đến lúc đó, Nhan Phi không muốn từ bỏ Phong Quang, vậy hắn sẽ đứng về phía Nhan Phi, hay đứng về phía Hà Linh?
Không chút nghi ngờ, hắn sẽ lựa chọn Hà Linh.
Ước chừng qua khoảng một giờ đi xe, bọn họ rốt cuộc cũng đến đích. Đó là một ngọn núi cách thành phố rất xa, ở đây có một tòa biệt thự.
Nhan Phi nhất định đang ở bên trong này!
Phong Quang gần như không cần Nhan Sách nói bây giờ cô hối hận còn kịp mà liền bước nhanh tới cửa lớn, đi vào đại sảnh lộng lẫy vàng son. Ở đây chỉ có rất nhiều cửa phòng đang đóng lại, mà không có ai hết.
Cô quay đầu lại, ngay cả Nhan Sách cùng cô tiến vào cũng không thấy đâu.
Đương nhiên là cô có cảm giác quỷ dị, Nhan Sách không có khả năng tự dưng biến mất.
Phong Quang cảm nhận được một loại không khí nguy hiểm, lý trí đang kêu gọi cô nhanh chóng đi ra ngoài, đừng đi vào bên trong nữa, nhưng tình cảm lại nói cho cô, cô nhất định phải tìm được Nhan Phi rồi mới có thể đi.
Từ tầng một đến tầng ba, có rất nhiều cửa phòng đang đóng, Phong Quang không biết trong cánh cửa nào mới có Nhan Phi. Nếu không biết, cô liền thử mở từng cửa một. Cô mở xong cửa tầng một, lại đi tới tầng hai, khi nắm lấy một tay nắm cửa trong số đó, cô ngay lập tức liền có cảm giác, chính là cánh cửa này.
Tay Phong Quang nắm chặt then cửa, lại không thể chuyển động được mảy may. Cô không muốn từ bỏ, dốc hết sức lực toàn thân, ngay lúc này dường như plug-in của cô phát huy tác dụng, then cửa rốt cuộc cũng chuyển động.
Khi cửa phòng mở ra, một tia sáng mờ ảo liền truyền tới, hết sức tối tăm, tiếp đó là mùi máu tươi nồng đậm... ý thức của Phong Quang ngay lúc này lại chìm vào bóng tối. Khi tiếng thân thể ngã xuống đất vang lên, biệt thự cũng hoàn toàn khôi phục sự yên tĩnh.
...
Trong căn phòng có màu trắng đơn giản, một tia nắng mặt trời chiếu vào, đánh thức người đang ngủ say.
Người trên giường mở to mắt, nhìn trần nhà xa lạ. Cô hoảng thần trong nháy mắt, mà sau đó, khi cô bị người khác ôm lên, thần trí của cô lại khôi phục .
“Phong Quang, ngủ no rồi sao?” Giọng của Nhan Phi trầm thấp lại vững vàng, hắn ôm chặt cô, giống như mỗi lần hai người gần gũi.
Đầu Phong Quang hơi đau, “Sao em lại trở về nơi này...”
“Phong Quang nói gì vậy?” Nhan Phi cười nhìn cô, “Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, em không ở chỗ này thì còn ở đâu chứ?”
“Kết hôn...” Phong Quang sửng sốt, trước đó không phải cô vẫn ở biệt thự trên núi kia sao? Đúng rồi, hình như là cô bỗng ngất đi, “Nhan Phi, em đã ngủ bao lâu?”
Bình luận facebook