Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-18
Chương 18: 8 cua đổ anh chàng đeo kính cấm dục (18)
“Hừ, tôi biết anh là ai, ngày nào con bé đó cũng lải nhải với tôi, tôi muốn khô3ng biết cũng khó, sao Tống Mạch lại T phải anh đi, anh ta đâu?” Từng hành động2, từng cử chỉ của Dư Lễ đều vô cùng tao nhã, vì thế cách anh ta bắt
“Tổng giám đốc...”
“Tống Mạch.” Dự Lễ kỳ quái nói: “Anh ta coi tôi là gì vậy, bữa cơm này bổn đại gia đích thân đến đây, còn anh ta lại phải một thư kí đến để lấy lệ.”
Dự Lễ dường như nghĩ đến chuyện này, ngẩn người trong giây lát rồi lại rít một tiếng: “Yêu đương với ai không yêu, lại yêu một thằng thư kí quèn.”
Bạch Trí trở tay nắm tay cô, không hề để ý đến sự coi thường của Dư Lễ, hắn đặt tập tài liệu lên bàn, nói: “Tổng giám đốc Dư có thể xem qua phương án quảng cáo trang sức của chúng tôi.”
“Không cần xem, quảng cáo này giao cho các anh, coi như tôi nể mặt mũi của con nhóc này.”
Phong Quang chau mày: “Này, Du Lễ!”
“Được rồi được rồi, cô không cho tôi nói như thế, nhưng cô nghĩ rằng trước khi đến đây anh ta chưa điều tra tội kĩ càng sao? Không có cô, tôi sẽ không đồng ý vụ làm ăn này đơn giản vậy đâu, dù sao tôi cũng kiêu ngạo mà, tôi còn chưa tính toán gì hành vi chơi gái coi thường tôi của Tống Mạch đấy.”
Dư Lễ nói có vẻ rất có lý, Phong Quang nhìn Bạch Trí, ánh mắt đáng thương, cô không muốn hắn không vui khi có được vụ làm ăn này chỉ vì cô ra mặt: “Bạch Trí, Tiểu Ngư là đàn anh đại học lúc em học ở nước ngoài, em tìm anh ấy không phải vì coi thường năng lực của anh đâu, chỉ là...”
Chỉ là gì, cô cũng không thể bịa ra lý do.
“Anh hiểu rồi.” Cái vẻ tội nghiệp của cô như chú mèo con ốm yếu, Bạch Trí xoa đầu cô, nếu không có người khác ở đây, có lẽ hắn đã trao cho cô nụ hôn nồng cháy.
“Chậc.” Sự tình tứ giữa họ làm tên FA Dự Lễ cảm thấy rất không thoải mái, anh ta lại nghĩ đến cô vợ chưa cưới mà mình vẫn chưa theo đuổi được: “Nhóc con, cô nghiêm túc hay chỉ chơi đùa với anh ta?”
“Đương nhiên là nghiêm túc.”
“Nếu tôi không nhớ lầm, cô vẫn còn một anh chồng chưa cưới nhỉ, chính là tên dăm bữa nửa tháng lại đi tán gái một lần.”
Phong Quang nghiến răng nghiến lợi: “Sớm muộn gì tôi cũng hủy hôn với tên thần kinh chậm phát triển đấy.”
“Ô, son môi của cô phai một nửa rồi.”
“Thật không!?” Phong Quang lấy gương ra, phát hiện son môi bị phai đi thật: “Em vào toilet!”
Thân là một thục nữ, Phong Quang giữa chừng phải đến toilet để trang điểm lại, cô vừa đi, hơi thở dịu dàng trên người Bạch Trí biến mất tăm mất tích.
Hắn lịch sự mỉm cười xa cách: “Tổng giám đốc Dự có gì muốn nói với tôi sao?”
“Bạch Trí, ha...” Dự Lễ cười bí hiểm: “Khi tôi nghe nói anh và Phong Quang yêu nhau, thật sự là giật mình bất ngờ luôn. Phong Quang chắc chắn không biết, anh và tối ba năm trước đã quen nhau.”
“Quý nhân mau quên, dù tổng giám đốc Dư quên nói với Phong Quang cũng không có gì đáng trách.” “Ồ? Anh không muốn tôi nói với Phong Quang ư?”
“Tôi không có quyền chi phối suy nghĩ của tổng giám đốc Dư.”
“Nhưng thái độ lập lờ không rõ của anh làm tôi không biết rốt cuộc anh có tình cảm gì với Phong Quang?”
Bạch Trí nở nụ cười dịu dàng như ngọc: “Điều này có ảnh hưởng đến hợp tác của chúng ta không?”
“Không.” Dư Lẻ lười biếng cười: “Anh biết trước khi anh đến Phong Quang đã tìm tôi nói gì không? Cô ấy nói, muốn tôi giúp anh, giúp anh đối phó với Tống Mạch, giúp anh báo thù.”
Dự Lễ nói xong, rất hài lòng nhìn sắc mặt người đối diện thay đổi.
“Hừ, tôi biết anh là ai, ngày nào con bé đó cũng lải nhải với tôi, tôi muốn khô3ng biết cũng khó, sao Tống Mạch lại T phải anh đi, anh ta đâu?” Từng hành động2, từng cử chỉ của Dư Lễ đều vô cùng tao nhã, vì thế cách anh ta bắt
“Tổng giám đốc...”
“Tống Mạch.” Dự Lễ kỳ quái nói: “Anh ta coi tôi là gì vậy, bữa cơm này bổn đại gia đích thân đến đây, còn anh ta lại phải một thư kí đến để lấy lệ.”
Dự Lễ dường như nghĩ đến chuyện này, ngẩn người trong giây lát rồi lại rít một tiếng: “Yêu đương với ai không yêu, lại yêu một thằng thư kí quèn.”
Bạch Trí trở tay nắm tay cô, không hề để ý đến sự coi thường của Dư Lễ, hắn đặt tập tài liệu lên bàn, nói: “Tổng giám đốc Dư có thể xem qua phương án quảng cáo trang sức của chúng tôi.”
“Không cần xem, quảng cáo này giao cho các anh, coi như tôi nể mặt mũi của con nhóc này.”
Phong Quang chau mày: “Này, Du Lễ!”
“Được rồi được rồi, cô không cho tôi nói như thế, nhưng cô nghĩ rằng trước khi đến đây anh ta chưa điều tra tội kĩ càng sao? Không có cô, tôi sẽ không đồng ý vụ làm ăn này đơn giản vậy đâu, dù sao tôi cũng kiêu ngạo mà, tôi còn chưa tính toán gì hành vi chơi gái coi thường tôi của Tống Mạch đấy.”
Dư Lễ nói có vẻ rất có lý, Phong Quang nhìn Bạch Trí, ánh mắt đáng thương, cô không muốn hắn không vui khi có được vụ làm ăn này chỉ vì cô ra mặt: “Bạch Trí, Tiểu Ngư là đàn anh đại học lúc em học ở nước ngoài, em tìm anh ấy không phải vì coi thường năng lực của anh đâu, chỉ là...”
Chỉ là gì, cô cũng không thể bịa ra lý do.
“Anh hiểu rồi.” Cái vẻ tội nghiệp của cô như chú mèo con ốm yếu, Bạch Trí xoa đầu cô, nếu không có người khác ở đây, có lẽ hắn đã trao cho cô nụ hôn nồng cháy.
“Chậc.” Sự tình tứ giữa họ làm tên FA Dự Lễ cảm thấy rất không thoải mái, anh ta lại nghĩ đến cô vợ chưa cưới mà mình vẫn chưa theo đuổi được: “Nhóc con, cô nghiêm túc hay chỉ chơi đùa với anh ta?”
“Đương nhiên là nghiêm túc.”
“Nếu tôi không nhớ lầm, cô vẫn còn một anh chồng chưa cưới nhỉ, chính là tên dăm bữa nửa tháng lại đi tán gái một lần.”
Phong Quang nghiến răng nghiến lợi: “Sớm muộn gì tôi cũng hủy hôn với tên thần kinh chậm phát triển đấy.”
“Ô, son môi của cô phai một nửa rồi.”
“Thật không!?” Phong Quang lấy gương ra, phát hiện son môi bị phai đi thật: “Em vào toilet!”
Thân là một thục nữ, Phong Quang giữa chừng phải đến toilet để trang điểm lại, cô vừa đi, hơi thở dịu dàng trên người Bạch Trí biến mất tăm mất tích.
Hắn lịch sự mỉm cười xa cách: “Tổng giám đốc Dự có gì muốn nói với tôi sao?”
“Bạch Trí, ha...” Dự Lễ cười bí hiểm: “Khi tôi nghe nói anh và Phong Quang yêu nhau, thật sự là giật mình bất ngờ luôn. Phong Quang chắc chắn không biết, anh và tối ba năm trước đã quen nhau.”
“Quý nhân mau quên, dù tổng giám đốc Dư quên nói với Phong Quang cũng không có gì đáng trách.” “Ồ? Anh không muốn tôi nói với Phong Quang ư?”
“Tôi không có quyền chi phối suy nghĩ của tổng giám đốc Dư.”
“Nhưng thái độ lập lờ không rõ của anh làm tôi không biết rốt cuộc anh có tình cảm gì với Phong Quang?”
Bạch Trí nở nụ cười dịu dàng như ngọc: “Điều này có ảnh hưởng đến hợp tác của chúng ta không?”
“Không.” Dư Lẻ lười biếng cười: “Anh biết trước khi anh đến Phong Quang đã tìm tôi nói gì không? Cô ấy nói, muốn tôi giúp anh, giúp anh đối phó với Tống Mạch, giúp anh báo thù.”
Dự Lễ nói xong, rất hài lòng nhìn sắc mặt người đối diện thay đổi.
Bình luận facebook