Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-90
Chương 90: CỦA ANH CHÀNG HÀNG XÓM (13)
“À, lần này tôi đến là để nói c3ậu biết, chúng tôi đã mở rộng 2phạm vi tìm kiếm, nhưng vẫn kh9ông phát hiện tung tích của bà0 An, vì vậy mong cậu chuẩn bị 9sẵn tâm lý.” Hắn rũ mắt: “Tôi hiểu rồi.” “Đội trưởng Lý!” Viên cảnh sát kia quay lại đứng bên vòi phun nước vẫy tay. Lý Tất nhìn An Đồng, cùng cậu đi qua đó, ông ta hơi cáu kỉnh nói: “Có gì mà lấy làm lạ vậy chứ?” “Mảnh đất này từng bị đào bới.” Lý Tất cúi đầu nhìn mảnh đất chỉ có chậu cây và thảm cỏ mới dời đến, ông ta nói: “Theo điều tra, bà An đã gặp ai đó rồi mới vội vàng ra khỏi khách sạn mất tích. Cậu An, chúng tôi nghi ngờ người đó có thể là tội phạm, cũng có thể là người quen của bà An.” “Thế ư?” Đôi mắt An Đồng bình lặng không chút gợn sóng. Lý Tất nói thẳng: “Cậu An, cậu có ngại chúng tôi đào mảnh đất này lên xem thử không?” An Đồng mỉm cười: “Đương nhiên là không rồi.” Viên cảnh sát đi theo Lý Tất tinh mắt lấy ngay cái xẻng ở trong nhà kính trồng hoa gần đó, việc nặng đương nhiên do cậu ta đảm nhiệm. Dưới ánh mắt gợi ý của Lý Tất, cậu ta nhanh chóng đào một cái hố, đào được chừng hơn nửa mét thì chỉ thấy một bó tường vị đỏ chứ không thấy gì khác nữa. Cậu ta không biết tiếp theo nên làm gì, đứng ngẩn người nhìn cấp trên của mình. Nhìn những bông tường vy đỏ héo úa nằm lẳng lặng trên mặt đất, cánh hoa khô héo, có dấu hiệu bị nhũn, Lý Tất hơi sượng mặt: “Cậu An... còn có thói quen chồn hoa à?” “Đôi khi, hoa cũng có thành phần dinh dưỡng rất tốt “An Đồng nói từ tốn: “Sau một thời gian nữa, tôi tính trồng hoa hồng trắng đây.” “Mẹ mất tích, cậu còn tâm trạng an nhàn trồng hoa, đúng là rất thú vị.” “Trồng hoa không liên quan sở thích, chỉ là tu tâm dưỡng tính. Những lúc lo lắng, cần nhất là duy trì một trái tim bình lặng. Trái Đất cũng không vì tôi xảy ra chuyện gì mà ngừng quay, đúng không cảnh sát Lý?” “Cậu nói rất đúng, tôi có lẽ đã học được nhiều điều.” Nụ cười của Lý Tết thiếu đi sự chân thật lúc ban đầu: “Hôm nay làm phiền rồi, tôi sẽ quay lại sau.” “Hai người đi thong thả.” Ra khỏi biệt thự, viên cảnh sát trợ lý không hiểu nói với Lý Tất: “Tôi thấy cậu An Đồng cũng tốt mà, tuy sức khỏe không tốt, nhưng yêu cuộc sống yêu thiên nhiên, sao đội trưởng Lý nghi ngờ cậu ta chứ?” “Trước khi tới đây, tôi chỉ muốn loại trừ nghi phạm, nhưng giờ, tôi mới bắt đầu nghi ngờ cậu ấy.” “Vì sao chứ?” “Cậu ta che giấu bản thân quá sâu.” Lý Tất nhìn cô gái chạy vào biệt thự, không biết đang nghĩ gì. Trong vườn, An Đồng vừa mới tiến hai viên cảnh sát xong lại phải đón một vị khách VIP. Phong Quang tươi cười rạng rỡ: “Lâu quá không gặp, anh có nhớ tôi không?” Thật ra, họ vừa mới gặp mặt hôm qua. An Đồng ngẩng đầu: “Đúng là hơi nhớ.” Cô ngơ người, đáp án này thật bất ngờ. Trước đây, cô có trêu ghẹo thế nào, hắn cũng chỉ cười trừ cho qua, nhưng cô nhanh chóng nhìn thấy cái hố to trên mảnh đất bằng, cô chỉ tay hỏi: “Chỗ đó sao vậy?” “Có hai viên cảnh sát vui tính đến đây.” “Có liên quan tới mẹ anh à.” “Ừ.” Phong Quang nghiêng đầu: “Vậy sao đào một cái hố ở nhà anh?” “Chắc là họ nghi ngờ tới chốn xác ở đây.” Cổ ngạc nhiên che miệng: “Sao lại có thể, bọn cảnh sát bị bệnh à?” “Họ không có bệnh, Phong Quang không phải có biết rõ sao?” “Hả?” Cô chớp mắt. An Đồng đón lấy ánh nắng ấm áp, khóe môi cong lên mê hoặc lòng người: “Lần này, đúng là phải cảm ơn Phong Quang rồi.”
“À, lần này tôi đến là để nói c3ậu biết, chúng tôi đã mở rộng 2phạm vi tìm kiếm, nhưng vẫn kh9ông phát hiện tung tích của bà0 An, vì vậy mong cậu chuẩn bị 9sẵn tâm lý.” Hắn rũ mắt: “Tôi hiểu rồi.” “Đội trưởng Lý!” Viên cảnh sát kia quay lại đứng bên vòi phun nước vẫy tay. Lý Tất nhìn An Đồng, cùng cậu đi qua đó, ông ta hơi cáu kỉnh nói: “Có gì mà lấy làm lạ vậy chứ?” “Mảnh đất này từng bị đào bới.” Lý Tất cúi đầu nhìn mảnh đất chỉ có chậu cây và thảm cỏ mới dời đến, ông ta nói: “Theo điều tra, bà An đã gặp ai đó rồi mới vội vàng ra khỏi khách sạn mất tích. Cậu An, chúng tôi nghi ngờ người đó có thể là tội phạm, cũng có thể là người quen của bà An.” “Thế ư?” Đôi mắt An Đồng bình lặng không chút gợn sóng. Lý Tất nói thẳng: “Cậu An, cậu có ngại chúng tôi đào mảnh đất này lên xem thử không?” An Đồng mỉm cười: “Đương nhiên là không rồi.” Viên cảnh sát đi theo Lý Tất tinh mắt lấy ngay cái xẻng ở trong nhà kính trồng hoa gần đó, việc nặng đương nhiên do cậu ta đảm nhiệm. Dưới ánh mắt gợi ý của Lý Tất, cậu ta nhanh chóng đào một cái hố, đào được chừng hơn nửa mét thì chỉ thấy một bó tường vị đỏ chứ không thấy gì khác nữa. Cậu ta không biết tiếp theo nên làm gì, đứng ngẩn người nhìn cấp trên của mình. Nhìn những bông tường vy đỏ héo úa nằm lẳng lặng trên mặt đất, cánh hoa khô héo, có dấu hiệu bị nhũn, Lý Tất hơi sượng mặt: “Cậu An... còn có thói quen chồn hoa à?” “Đôi khi, hoa cũng có thành phần dinh dưỡng rất tốt “An Đồng nói từ tốn: “Sau một thời gian nữa, tôi tính trồng hoa hồng trắng đây.” “Mẹ mất tích, cậu còn tâm trạng an nhàn trồng hoa, đúng là rất thú vị.” “Trồng hoa không liên quan sở thích, chỉ là tu tâm dưỡng tính. Những lúc lo lắng, cần nhất là duy trì một trái tim bình lặng. Trái Đất cũng không vì tôi xảy ra chuyện gì mà ngừng quay, đúng không cảnh sát Lý?” “Cậu nói rất đúng, tôi có lẽ đã học được nhiều điều.” Nụ cười của Lý Tết thiếu đi sự chân thật lúc ban đầu: “Hôm nay làm phiền rồi, tôi sẽ quay lại sau.” “Hai người đi thong thả.” Ra khỏi biệt thự, viên cảnh sát trợ lý không hiểu nói với Lý Tất: “Tôi thấy cậu An Đồng cũng tốt mà, tuy sức khỏe không tốt, nhưng yêu cuộc sống yêu thiên nhiên, sao đội trưởng Lý nghi ngờ cậu ta chứ?” “Trước khi tới đây, tôi chỉ muốn loại trừ nghi phạm, nhưng giờ, tôi mới bắt đầu nghi ngờ cậu ấy.” “Vì sao chứ?” “Cậu ta che giấu bản thân quá sâu.” Lý Tất nhìn cô gái chạy vào biệt thự, không biết đang nghĩ gì. Trong vườn, An Đồng vừa mới tiến hai viên cảnh sát xong lại phải đón một vị khách VIP. Phong Quang tươi cười rạng rỡ: “Lâu quá không gặp, anh có nhớ tôi không?” Thật ra, họ vừa mới gặp mặt hôm qua. An Đồng ngẩng đầu: “Đúng là hơi nhớ.” Cô ngơ người, đáp án này thật bất ngờ. Trước đây, cô có trêu ghẹo thế nào, hắn cũng chỉ cười trừ cho qua, nhưng cô nhanh chóng nhìn thấy cái hố to trên mảnh đất bằng, cô chỉ tay hỏi: “Chỗ đó sao vậy?” “Có hai viên cảnh sát vui tính đến đây.” “Có liên quan tới mẹ anh à.” “Ừ.” Phong Quang nghiêng đầu: “Vậy sao đào một cái hố ở nhà anh?” “Chắc là họ nghi ngờ tới chốn xác ở đây.” Cổ ngạc nhiên che miệng: “Sao lại có thể, bọn cảnh sát bị bệnh à?” “Họ không có bệnh, Phong Quang không phải có biết rõ sao?” “Hả?” Cô chớp mắt. An Đồng đón lấy ánh nắng ấm áp, khóe môi cong lên mê hoặc lòng người: “Lần này, đúng là phải cảm ơn Phong Quang rồi.”
Bình luận facebook