• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (3 Viewers)

  • Chương 163-170

Chương 163

Hạ Vũ Hào im lặng nhìn cô, đáy mắt ảm đạm một cách khó hiểu nhưng cũng không lên tiếng.

Lần này Hướng Thu Vân không cúi đầu như lúc trước, cô lặng lẽ nhìn anh, không kiêu ngạo không tự ti, còn ẩn giấu chút khiêu khích và phách lối.

Cô lúc này giống hệt dáng vẻ hai năm trước. Yết hầu

Hạ Vũ Hào nhấp nhô lên xuống, ánh mắt rơi lên lên dấu đỏ trên cổ cô: “Giang Minh Thắng tới tìm cô?”

Câu hỏi nhưng giọng nói lại khẳng định, còn kèm theo sự ghen tuông mà anh không tự phát hiện được.

Đáy mắt Hướng Thu Vân tối lại, cô châm chọc nói: “Nhờ ngài ban tặng mà giới thượng lưu đều biết tôi có tác phong phóng đãng, ngay cả ngài Giang cũng muốn bao nuôi tôi làm tình nhân.

“Bao nuôi?” Ngón tay của Hạ Vũ Hào gõ càng lúc càng nhanh, cố ý không nghĩ đến cơn bực bội khó hiểu từ đáy lòng. Anh cười lạnh rồi nói: “Không cần anh ta chi tiền, chỉ sợ cô đã hận không thể bám dính rồi?”

Hướng Thu Vân nhìn thẳng mặt anh, sau đó cười một tiếng rồi dời mắt: “Bất kể là ai, chỉ cần người đó có thể đưa tôi rời khỏi club Mộng Hương thì tôi đều hận không thể bám dính lấy.”

Cô xoay người, bước tới trước mặt anh, giọng trầm xuống, khóe miệng bớt cong lên: “Câu trả lời này, tổng giám đốc Hạ có hài lòng chưa?” Hạ Vũ Hào ngừng gõ ngón tay, hai tay hơi siết lại. Anh nghiêng về phía trước một chút, nắm lấy cằm của cô: “Giang Minh Thắng không có bản lĩnh đưa cô đi, cô không cần phải phí sức.”

Hướng Thu Vân đẩy tay anh ra, ngồi dậy rồi lùi về sau vài bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

“Cô đụng em gái anh ta tàn phế, mà anh ta cũng vừa đính hôn với Tống Như. Cô cảm thấy anh ta sẽ để tâm chuyện của cô?”

“Cho dù anh ta muốn bất chấp tất cả để đưa cô rời khỏi club Mộng Hương, chỉ cần mẹ anh ta, em gái anh ta hay vị hôn thể có chút nghi ngờ, anh ta sẽ lập tức áy náy. Cộng thêm việc anh ta kiên trì theo đuổi cái gọi là chính nghĩa hay mặt mũi nhà họ Giang, anh ta cũng sẽ không do dự mà vứt bỏ cô!”

“Đến lúc đó, cô sẽ trở thành trộm gà không được còn mất nắm gạo.” Sắc mặt Hạ Vũ Hào không khác trước đó nhưng nắm tay đã buông ra. Ngón tay thon dài lại tiếp tục gõ gõ mặt bàn, đây là động tác khi anh vô cùng bực bội mới có.

Hướng Thu Vân thản nhiên nhìn anh rồi nói: “Tôi sẵn lòng”

Nghe thấy vậy, Hạ Vũ Hào lại nhíu mày, đưa tay cởi thêm một cúc áo. Khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống, trong mắt dường như có mây đen bao phủ.

Tâm trạng của Hướng Thu Vân rất tốt: “Chị Hàm bảo tôi mang canh gà tới, tôi còn có việc phải làm. Xin phép đi trước.”

Cô cũng không thèm nhìn anh một cái, dưới ánh nhìn chăm chủ của anh, cô bước ra khỏi cửa với khỏe môi cong lên.

Chuông điện thoại vang lên, Hướng Thu Vân nhìn thông báo trên điện thoại, biểu cảm trở nên dịu dàng hơn. Cô bắt máy: “Chị dâu…”

“Nói ngắn gọn.” Âm thanh của Lâm Quỳnh Chi gấp gáp hơn bình thường. hướng thu vẫn nằm chặt điện thoại di động, cơ thể căng thẳng vì câu nói này: “Chị dâu… Xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Quỳnh Chi gấp muốn chết: “Sau khi bố mẹ đi tìm em, bố trở về phát giận một hồi, tịch thu hết thẻ ngân hàng và máy tính, điện thoại của anh trai em, không cho phép anh ấy lén đưa tiền cho em, cũng không cho phép anh ấy liên hệ với em.”

“Anh trai em không nghe lời, bố trực tiếp nhốt anh ấy lại, không thể rời khỏi nhà. Mẹ khuyên bố mấy câu, nói dù sao em cũng là con của bọn họ nhưng bố hoàn toàn nghe không lọt tai.”

Cô ấy thở dài rồi đổi chủ đề: “Được rồi, không nhiều lời nữa. Anh của em bảo chị hỏi em có việc làm không? Hạ Vũ Hào phát hiện các em chuốc thuốc và làm giả camera, anh ta có gây khó dễ cho em không?”

“ Không có.” Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, Hạ Vũ Hào không hề gây khó dễ cho cô. Hướng Thu Vân không biết anh suy nghĩ thế nào nhưng không nghĩ anh sẽ có lòng tốt tha cho cô.
Chương 164

Nghe tới đây, Lâm Quỳnh Chi thở dài thườn thượt, mơ hồ còn có chút nức nở: “Đều tại anh trai của em, cả ngày thành sự không có, bại sự có thừa, chỉ toàn gây thêm phiền phức cho em! Thu Vân, em đừng sợ tụi chị lo lắng mà không nói, em nói cho chị nghe Hạ Vũ Hào gây khó dễ cho em thế nào, nói… nói không chừng chị có thể giúp đỡ một chút.” Câu nói sau cùng có hơi ấp úng, cô ấy nói một cách vô cùng yếu đuối.

Có người chị dâu kiểu này quả là đức hạnh ba kiếp của cô: “Chị dâu, chị đừng lo, em… “Thu Vân, bố về rồi. Chị cúp máy trước, lát nữa chị sẽ gọi lại cho em!” Lâm Quỳnh Chi kinh hoàng nói xong cúp điện thoại.

Hướng Thu Vân nhìn màn hình tối đen, cười một cách đẳng chát rồi đi về phía thang máy.

Đinh!

Thang máy đã đến.

Chung Khánh Hiên phong độ cầm cặp công văn nhẹ nhàng bước ra khỏi thang máy. Tay còn lại thì kéo lấy Nhậm Gia Hân bám dính dưới đất, không chịu bước đi.

“Thầy, thầy tới thăm tảng băng thì tự tới đi, vì sao lại kéo tôi theo? Huhu, người ta không muốn đi… A, bà dì của người ta tới rồi. Đau bụng quá, phải đi về!” Nhậm Gia Hân ngồi xổm dưới mặt đất, nhìn dáng vẻ như sắp khóc.

Chung Khánh Hiên quay người, nhíu mày nhìn người học trò chơi xấu dưới mặt đất. Anh ta kẹp cặp công văn dưới nách, sau đó xoay người, bế Nhậm Gia Hân đang ngồi lì dưới đất lên dễ như trở bàn tay.

Nhậm Gia Hân giống như miếng bánh phồng tôm bị rơi xuống chảo dầu, miệng không ngừng la hét: “Cứu mạng, phi lê! Có ai không? Có người ban ngày ban mặt bắt cóc phụ nữ. Cứu..

Từ “mạng” được nuốt trở vào khi cô ta nhìn thấy Hưởng Thu Vân: “Quao, Hướng Thu Vân, cô cũng ở đây à?” Hướng Thu Vân ừ một tiếng, thấp giọng đáp: “Chào cô Nhậm.”

“Đúng lúc quá!” Nhậm Gia Hân nhéo nách Chung Khánh Hiện hai cái rồi nhẹ nhàng đáp xuống. Cô ta đảo mắt rồi nói: “Sư phụ tôi nói muốn mời cô ăn cơm để nhận lỗi với cô! Chờ thăm tảng băng xong, chúng ta cùng đi ăn cơm tối đi.”

Hướng Thu Vân liếc nhìn Chung Khánh Hiên đỏ cả mặt vì đau nhưng vẫn cố giữ hình tượng, ra vẻ phong khinh vân đạm. Sau đó, ánh mắt của cô rơi lên người Nhậm Gia Hân: “Tôi..”

“Ai nha, cô ăn cơm tối chưa?” Nhậm Gia Hân cắt ngang lời cô, sau đó không chờ cô trả lời mà đã tự hỏi tự trả lời: “Thời gian còn sớm chắc là chưa ăn. Cô thích ăn gì?

Tôi đặt bàn trước nhé!”

Cô ta lấy điện thoại ra bắt đầu lướt.

“Không cần đầu cô Nhậm.” Hướng Thu Vân nói: “Tôi và ngài Chung chưa gặp mặt được bao nhiêu lần, anh ấy chưa hề làm gì có lỗi với tôi. Nói cho cùng cũng là cô và anh ấy nhiều lần giúp đỡ tôi, tôi phải cảm ơn hai người mới đúng.”

Nhậm Gia Hân cất điện thoại đi, bĩu môi nói: “Anh ấy nói cô tiếp cận tôi với dụng ý khó dò, bảo sau này cô cách xa tôi một chút thì chính là có lỗi với tôi, cũng là có lỗi với CÔ!”

Cô ta hừ một tiếng, đôi mắt trong veo như nước trừng Chung Khánh Hiện, cường điệu hô lên: “Thầy”

“Cô Hướng, lần trước nói với cô những lời kia là do tôi quá mạo muội.” Chung Khánh Hiện vừa bất đắc dĩ xoa đầu

Nhậm Gia Hân một cách cưng chiều, vừa quay đầu nói với

Hướng Thu Vân: “Mong cô nể mặt ăn với tôi và Gia Hân một bữa đạm bạc” Hướng Thu Vân nhã nhặn từ chối: “Ngài Chung khách sáo quá. Thân phận của cô Nhậm không tầm thường, anh nghĩ tôi như vậy cũng là chuyện thường tình. Chuyện này anh không cần để trong lòng.”

“Hướng Thu Vân… Nhậm Gia Hân kéo tay cô, nũng nịu một cách đáng thương: “Cô không ăn cơm với tôi, có phải là giận tôi hay không?”
Chương 165

Hướng Thu Vân không chịu được sự làm nũng của cô ta, cuối cùng cũng đồng ý trước sự quấy rầy, nài nỉ đấy. Ba người cùng đi về phía phòng bệnh, Nhậm Gia Hân gần như bám dính lên người Hướng Thu Vân, líu ra líu rít không ngừng.

Chung Khánh Hiên lườm hai người mấy cái, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cuối cùng, anh ta đen mặt xông lên, cứng rắn kéo Nhậm Gia Hân từ trên người Hướng Thu Vân xuống.

“Anh làm gì vậy?” Nhậm Gia Hân trừng anh ta.

Chung Khánh Hiện đẩy gọng kính, trả lời một cách thành thật: “Cô béo quá, sắp đè chết cô Hướng rồi.”

“!!!” Nhậm Gia Hân trợn tròn mắt, vội vàng cuống cuồng hỏi Hướng Thu Vân: “Thật sao?”

Hướng Thu Vân nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy thù địch, như có như không thở dài rồi gật đầu.

Thấy vậy, cô gái đầy sức sống Nhậm Gia Hân lập tức như quả cà bị đánh dập. Cô ta đi phía sau hai người, cứ một bước lại thở dài ba bước nhưng cũng không còn bám dính lên người Hướng Thu Vân nữa. ba người tiến vào phòng bệnh, căn phòng rộng rãi, sáng sủa lập tức có hơi người hẳn lên.

Hạ Vũ Hào ngồi trên giường bệnh, ánh mắt lướt qua Chung Khánh Hiên, dừng lại trên người Hướng Thu Vân rồi lại thu về một cách tự nhiên: “Sao cậu lại tới đây?”

“Đại diện quần chúng nhân dân tới xem cậu chết chưa” Chung Khánh Hiên đi tới gần bàn, hít hà canh trong lồng giữ ẩm: “Canh gà mua ở đâu đấy, ngửi không tệ lắm.”

Canh gà trong chén vẫn chưa đụng, còn nóng hổi. Anh ta bưng chén lên uống hai ngụm: “Uống không tệ.”

Hạ Vũ Hào lướt anh ta một cái: “Mũi chó cũng không thính bằng cậu.”

“Cảm ơn đã khen ngợi, đây là cậu ghen tị mà thôi.” Chung Khánh Hiên giở công phu nói chuyện, lại uống hai ngụm: “Tôi nghe Mộng Hàm bảo suýt trúng động mạch, sao cậu tự ra tay với mình mà cũng ác như vậy?”

Hạ Vũ Hào không lên tiếng, chỉ ngước mắt lên nhìn về phía Hướng Thu Vân. Hướng Thu Vân giống như bừng tỉnh, tránh né ánh mắt của anh.

Thấy động tác nhỏ của hai người, Chung Khánh Hiên chậc chậc hai tiếng, đặt chén trong tay xuống rồi nói có phần ác ý: “Thật ra đâm đùi cũng không ảnh hưởng gì tới thằng em của cậu, làm sao…

Ánh mắt của Hạ Vũ Hào quá mức chèn ép, anh ta ho một tiếng rồi không nói tiếp.

Nhậm Gia Hân vẫn luôn rút sau lưng Hướng Thu Vân đột nhiên lò dầu ra, nói một câu không khiến người khác kinh ngạc tới chết thì thôi: “Đúng rồi, chỗ đó của đàn ông đau hơn những nơi khác nhiều. Không cần đâm, chỉ cần vặn một cái thì đã… Ngô ngô ngô!”

Chung Khánh Hiên xanh mặt đi tới trước mặt cô ta, bụm miệng cô ta lại: “Cô câm miệng lại cho tôi!” Hướng Thu Vân im lặng đứng một bên, không tham gia nói chuyện với mọi người.

“Tôi không có định chuyển giới.” Hạ Vũ Hào lạnh lùng liếc Chung Khánh Hiên một cái: “Nhưng nếu cậu muốn chuyển giới, tôi rất sẵn lòng cung cấp giải pháp tài chính”

Chung Khánh Hiên: “…”

Anh ta không hề nghĩ ngợi mà lập tức từ chối “ý tốt” của Hạ Vũ Hào.

Bỏ qua đề tài này, Nhậm Gia Hân lại lấm lét núp sau lưng Hướng Thu Vân, nhỏ giọng phàn nàn với cô: “Mỗi lần tảng băng cười, tôi đều cảm thấy có chuyện không lành. Lúc anh ta không cười, tôi cũng cảm thấy có chuyện không lành”

Hướng Thu Vân hững hờ ừ một tiếng, chuyên tâm nhìn mặt đất.

Nhậm Gia Hân cường điệu hóa, sợ hãi run rẩy cả người, hai tay vòng quanh ngực rồi nghĩ linh tinh: “Thật ra gọi tảng băng cũng không đúng, anh ta vẫn rất thích cười, mặc dù rất giả tạo… Ai nha, anh ta đang nhìn tôi! Có phải anh ta nghe được rồi không?”

Cô ta nhảy dựng lên, ngồi xổm xuống mặt đất, cả người co rút sau lưng Hướng Thu Vân.
Chương 166

Hướng Thu Vân bị cô ta giày vò như thế, vô thức ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Hào, đúng lúc chạm trúng đồng tử đen nhánh của anh. Cô hốt hoảng một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục hạ mắt nhìn mặt đất.

Sau khi bị anh ta ném ra trong tình trạng trần trường, cô cũng định vò mẻ không sợ rơi nhưng cho dù ngôn ngữ, hành vi làm càn hơn bình thường, trong lòng cô cuối cùng vẫn hơi… sợ anh.

Nỗi sợ kia thực chất đã khắc sâu trong lòng cô. Trải qua hơn bảy trăm đêm ác mộng, chỉ sợ cả đời này, nó mãi không bao giờ biến mất.

Hạ Vũ Hào thu tầm mắt lại, nhìn về phía Chung Khánh Hiện: “Không dám khen ánh mắt của cậu.”

“Ồ!” Chung Khánh Hiên cười lạnh, bảo vệ học trò kiêm bạn gái tương lai: “Mắt cậu bị mù.”

Hạ Vũ Hào khẽ cười rồi thản nhiên nói: “Mắt tôi mù nên mới tìm một người anh em như cậu.”

Chung Khánh Hiên: “.”

“Thầy, khi nào chúng ta đi vậy?” Nhậm Gia Hân đứng ngồi không yên, ngồi xổm lết về phía Chung Khánh Hiên một cách vô cùng buồn cười. Cô ta mềm giọng, nũng nịu: “Nếu không anh ở lại đây với tảng băng, em và Hướng Thu Vân đi ăn cơm trước nhé?”

Cô ta chớp chớp mắt, thỉnh thoảng còn liếc trộm Hạ

Vũ Hào một chút. Chung Khánh Hiên thấy dáng vẻ sợ sệt của cô ta thì có chút tức giận: “Muốn đi trước/”

Nhậm Gia Hân gật đầu như con gà mổ thóc.

“Không được!” Chung Khánh Hiên cười xấu xa rồi bóp đỉnh đầu cô ta một cái, thưởng thức vẻ mặt biến hóa của cô ta.

Lúc nghe được hai chữ “Không được”, gương mặt vốn tràn đầy mơ ước của Nhậm Gia Hân lập tức biến thành bị thảm. Cô ta đứng lên, vừa than thở vừa đi về phía Hướng Thu Vân.

“Hình như cậu không chỉ đánh gãy chân Hướng Thu Vận mà còn đánh gãy chân Gia Hân thì phải? Sao cô ấy sợ cậu tới vậy?” Chung Khánh Hiên nhìn dáng vẻ học trò mình, vừa tức vừa vui.

Nghe tới đây, Hướng Thu Vân khẽ siết chặt hai tay bên cạnh, cố gắng khống chế bản thân không nhớ lại cảnh tượng đó. Ngực cô nhói lên từng đợt

Cô không nói gì mà quay đầu đi ra ngoài.

Nhậm Gia Hân níu cô lại từ phía sau, cảnh giác sợ cô chạy trốn: “Cô đi đâu vậy?”

“Tôi ra ngoài gọi điện thoại.” Hướng Thu Vân vuốt vuốt mi tâm, qua loa tìm cớ.

Nhậm Gia Hân lên liếc nhìn Hạ Vũ Hào, tiến tới bên cạnh cô rồi nói nhỏ: “Tôi đi ra ngoài với cô. Tôi cam đoan sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ cách xa xa cô, tuyệt đối không nghe lén cô gọi điện thoại ”

Hướng Thu Vân trầm giọng ừ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Nhậm Gia Hân như một chiếc đuôi nhỏ bám theo phía sau cô.

Đợi hai người bọn họ rời khỏi đây, Chung Khánh Hiên đóng cửa lại rồi mới hỏi: “Rốt cuộc lần này đã xảy ra chuyện gì? Có người nói Hướng Thu Vân dụ dỗ cậu, nói Hướng Thu Vân tìm cậu báo thù, nói cậu dùng quy tắc ngâm với Hướng Thu Vân… Cái gì cũng nói. Sao cậu lại nhập viện vậy?”

“Hướng Quân bỏ thuốc ngủ và thuốc kích thích vào rượu của tôi.” Hạ Vũ Hào nhíu mày sau đó nhanh chóng thả lỏng, trả lời một cách ngắn gọn.” Chung Khánh Hiền vừa thấy hoang mang, vừa thấy buồn cười, lại thêm chút giận mình: “Thủ đoạn hạ lưu như vậy mà cậu cũng trúng chiêu?”

Hạ Vũ Hào chà chà nếp nhăn trên đồng phục bệnh nhân, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi lại cúi xuống “Không ngờ anh ta lại dùng ám chiêu, không có đề phòng.”

Hướng Thu Vân ghét nhất những người sử dụng thủ đoạn hạ lưu. Thấy ai không vừa mắt, muốn chỉnh ai đều làm chính diện, chưa từng giở trò sau lưng.

Người lớn hai họ Hướng, Hạ có quan hệ tốt. Nhưng Hướng Thu Vân và Hướng Quân luôn không hợp nhau, ai cũng ngứa mắt đối phương.
Chương 167

“Hướng Quân là một người thẳng tính, ngay cả chút mềm dẻo cũng không có. Cậu không đề phòng cũng bình thường.” Chung Khánh Hiên đẩy gọng kính lên rồi nói: “Chẳng biết anh ta dạo này uống nhầm thuốc gì. Hết chạy tới tập đoàn họ Hứa làm việc, còn học người ta ra ngoài nói chuyện làm ăn. Kết quả hợp đồng cũng đọc không kỹ, còn bị người ta lừa.”

Hạ Vũ Hào ừ một tiếng giống như còn đang suy nghĩ gì đó: “Anh ta vì em gái mình.”

“???” Chung Khánh Hiên nhất thời cũng không nghĩ ra được: “Anh ta kinh doanh thì liên quan gì tới Hướng Thu Vân.”

Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn anh ta một lát mới chậm rãi nói: “Cậu? Một luật sư vàng? Những người đó chắc mắt bị mù hết rồi, không thì não bị úng nước cũng nên?”

“Hạ Vũ Hào, đời này của cậu có được một người bạn như tôi, cậu nên cảm thấy vui mừng đi, chỉ có tôi mới chịu nổi loại tính tình này của cậu!” Chung Khánh Hiên đẩy gọng kính, nghiêng người: “Hướng Quân học kinh doanh có phải là muốn cứu Hướng Thu Vân thoát khỏi ma trảo của cậu không?”

Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Hướng Thu Vân đang đứng bên cạnh lan can đang quay người đưa lưng về phía anh, thân hình thon gầy, bóng lưng cô đơn, cơ bản không cách nào liên hệ được với dáng vẻ cô chủ kiêu ngạo của hai năm trước,

Lồng ngực không thể kiểm soát mà đau nhói, như thể đang bị hàng ngàn con côn trùng gặm cắn.

“Đau lòng sao?” Chung Khánh Hiền cũng nhìn theo hướng ánh mắt anh: “Cậu nói xem lần này Hướng Quân cho người hạ thuốc, sau đó để Hướng Thu Vân tới quyền rũ cậu, cậu cứ trực tiếp ngủ với cô ta rồi sau đó thuận theo tự nhiên ở bên nhau là được rồi.” Hạ Vũ Hào thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vận về chăn bông: “Bọn họ gắn máy quay lén, muốn lấy đoạn video này ra uy hiếp tôi.”

“Hả?” Chung Khánh Hiên ngạc nhiên tới há miệng, thủ đoạn của hai anh em nhà này không được ổn cho lắm nhưng không thể không nói cách này rất đơn giản và hiệu quả nhưng mà độ nguy hiểm cũng cao.

Hạ Vũ Hào rũ mắt, ánh sáng mặt trời mờ nhạt chiếu lên người anh, làm cho nửa khuôn mặt anh bị chìm trong bóng tối: “Không đau lòng nhưng điều này đều là do cô ấy tự chọn lấy.”

Chung Khánh Hiền: “

“Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi!” Chung Khánh Hiện không chút nào để ý tới hình tượng mà vò đầu mình: “Rốt cuộc hai năm trước cậu và Hướng Thu Vân đã xảy ra chuyện gì?”

Đối với một luật sư mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng mà nói, việc chỉ có biết kết quả của mà không thể biết rõ quá trình diễn ra sự việc của vụ án đó là điều quá mức dày vò.

Phanh!

Nhậm Gia Hân đạp bay cánh cửa, nhìn thấy Chung Khánh Hiền liền không chịu đựng nổi nữa mà oán giận: “Thầy ơi, anh không nên cứ luyên thuyên mãi như phụ nữ vậy được, anh rốt cuộc có đi ăn cơm hay không? Nếu còn không đi vậy tôi với Hướng Thu Vân đi trước, tôi đói bụng rồi, rất đói, rất đói đó!!!”

Nói xong cô ta liền hung dữ trợn mắt trừng Hạ Vũ Hào mấy cái nhưng anh giống như không nhìn thấy, khiến cô ta cảm thấy rất thất thổ.

“Đi đi đi, đi ngay đây.” Chung Khánh Hiên lập tức đem cái gọi là “chân tướng của án kiện” ném vào một góc xó xỉnh nào đó, sau đó nhanh chóng cầm theo túi công văn đi ra ngoài.

Hạ Vũ Hào ở phía sau gọi anh ta lại: “Tôi không lái xe, chờ tôi thay quần áo xong cậu chở tôi về nhà.”

Nhậm Gia Hân cúi đầu, trợn trắng mắt ghét bỏ.

“Không ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa sao?” Chung Khánh Hiền hỏi.

Hạ Vũ Hào: “Không được.”

“Vậy được rồi, cậu cứ đi thay quần áo trước đi.” Chung Khánh Hiên liếc mắt nhìn bình giữ nhiệt: “Cậu không uống canh gà sao, có phải còn chưa ăn tối không? Đúng lúc chúng tôi định ra ngoài ăn cơm này, hay là cậu cũng cùng đi ăn cơm với chúng tôi luôn rồi hãy về nhà?”

Lúc Nhậm Gia Hân nghe thấy anh ta muốn mời Hạ Vũ Hào cùng nhau đi ăn cơm thì lập tức muốn từ chối nhưng còn chưa kịp nở miệng thì anh ta đã nói xong rồi.

Cô ta trợn tròn mắt, cùng đi ăn cơm với một núi băng cái này khác nào trực tiếp muốn cô ta giảm béo chứ.

“Ừm, trên người tổng giám đốc Hạ đang có vết thương, mấy món như tôm hùm đất xào cay hay lẩu đậu phụ nấu cay đều là mấy món không ăn được, không tốt cho bệnh nhân!” Nhậm Gia Hân hắc hắc cười hai tiếng: “Tổng giám đốc Hạ vẫn nên về nhà ăn đi, bệnh nhân uống cháo là tốt nhất.”

Hạ Vũ Hào giống như không nghe thấy sự phản đối trong lời nói của cô ta, vẫn xuống giường lấy quần áo bước vào trong nhà vệ sinh: “Mọi người cũng không cần để ý tới tôi, muốn ăn cái gì thì kêu món đó, chỉ cần gọi cho tôi một phần canh hoặc cháo gì cũng được.” Vừa nói xong thì người cũng đã vào trong nhà vệ sinh, thuận tay đóng luôn cửa lại.
Chương 168

Nhậm Gia Hân nôn nóng tới dậm chân, rút kinh nghiệm xương máu: “Thầy ơi!! Tại sao anh lại muốn rủ tên đó đi cùng vậy?”

“Tôi cũng chỉ khách sáo một chút thôi, trước giờ Vũ Hào cũng không thích đi ăn ở ngoài.” Chung Khánh Hiên cũng không nghĩ tới Hạ Vũ Hào sẽ đồng ý, nhất thời có chút ngạc nhiên nhưng rất mau đã biết được lý do vì sao. Anh ta nhéo khuôn mặt đang tức giận của học trò cưng, ừm xúc cảm thật tốt, tâm trạng cũng thật tốt: “Không phải cô vẫn luôn muốn giúp cô Hướng sao? Lần ăn cơm này là một cơ hội tốt.”

Nhậm Gia Hân cúi gằm mặt xuống, nghe vậy thì yếu ớt hỏi một câu: “Ăn và giúp Hướng Thu Vân thì có quan hệ gì với nhau?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Chung Khánh Hiên nhưởng mày, búng lên trán cô ta một cái.

Chờ Hạ Vũ Hào thay xong quần áo, bốn người cùng nhau ra khỏi bệnh viện, ngồi lên con xe Mercedes Benz của Chung Khánh Hiền.

Chung Khánh Hiền ngồi ở ghế lái, Nhậm Gia Hãn tránh Hạ Vũ Hào như là tránh rần rết nên lấy tư thế như mãnh hổ vô mỗi mà dành lấy ghế lái phụ, Hướng Thu Vân chỉ có thể ngôi cùng với Hạ Vũ Hào ở dãy ghế sau.

Chỗ ngồi rất rộng rãi, giữa cô và Hạ Vũ Hào vẫn chừa ra được một khoảng trống nhưng cả người có vẫn cảm thấy không được thoải mái. Cô cứ thấp thỏm cục cựa trên ghế, cả người như muốn dính sát vào cửa sổ xe, mỗi tế bào đều đang căng thẳng. Nhâm Gia Hân luôn chú ý đến động tĩnh ở băng ghế sau, thấy thế thì tò mò hỏi: “Hướng Thu Vân, cô bị trĩ sao?”

Giọng nói vừa cất lên trong xe liền lâm vào một trận im lặng đến quỷ dị, ánh mắt của ba người đều nhìn về phía cô.

Hướng Thu Vân mím môi, thấy Hạ Vũ Hào cứ nhìn chằm chằm vào mình khiến cho cô không được thoải mái, cô nhíu mày: “Không có ”

Thấy vậy Nhậm Gia Hân lại bày ra giọng điệu của một người từng trải mà nói: “Có phải cô thấy xấu hổ khi nói mình bị trĩ trước mặt chúng tôi không?”

Hướng Thu Vân: “Tôi..”

“Không sao đâu, đừng có gánh nặng thần tượng, tôi sẽ không cười nhạo cô đâu. Lúc học đại học, có một cô gái ở cùng phòng ký túc xá với tôi cũng mắc bệnh trĩ, cô ấy nói nó rất khó chịu, luôn không nhịn được mà muốn dùng tay gãi. Lúc không có ai cô ấy sẽ trực tiếp dùng tay, còn nếu lúc đó có người thì cô ấy sẽ ngồi trên ghế cọ tới cọ lui, rất là ngứa.” Nhậm Gia Hân ôm chặt lấy mặt mình tỏ ra đồng cảm giống như là mình cũng bị vậy.

Nghe nói thế tấm mắt của Hạ Vũ Hào liền nhìn xuống mông Hướng Thu Vân, nhíu chặt chân mày, vẻ mặt muốn nói lại thôi,

Bị đồng thời ba người nhìn chằm chằm vào mông mình, Hướng Thu Vân không được tự nhiên mà cử động tay chân: “Tôi không có bị trĩ.”

“Vậy sao lúc nãy cô cứ ngồi cọ qua cọ lại trên ghế như thế?” Nhậm Gia Hân đã khẳng định là cô bị bệnh trĩ nên hết sức dũng cảm mà nói ra: “Ở đây là bệnh viện, cô đừng có ngại sớm điều trị mới mau hết được. Đi, tôi đi với cô!”

Hướng Thu Vân không thể nào giải thích rõ nguyên nhân vì sao mình ngồi cọ qua lại trên xe được, cũng không thể nào đi tới bệnh viện khám trĩ, cô nắm chặt góc áo: “Chỉ là trên mông bị muỗi đốt một nốt thôi chứ không phải bị trĩ.

Nhậm Gia Hân cũng chỉ thở dài, cảm khái một tiếng thời tiết này mà lại còn có muỗi, sau đó cũng không tiếp tục nói tới vấn đề bị trĩ nữa.

Hướng Thu Vân liền thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám nhúc nhích nữa, chỉ là cả thân thể đều dựa sát vào cửa sổ xe, vô cùng hối hận khi đồng ý đi ăn với Nhậm Gia Hân.

Khi gần tới địa điểm ăn thì phía trước bỗng xảy ra tai nạn giao thông, có mấy chiếc xe đang đâm vào đuôi nhau, Chung Khánh Hiền liền khẩn cấp thắng gấp lại, tránh cho xe của anh ta tiếp tục đụng vào đuôi xe trước gây ra tai nạn liên hoàn.

Chỉ là phanh lại quá gấp, Chung Khánh Hiên và Nhậm Gia Hân có cài đai an toàn nên không sao nhưng Hướng Thủ Vân ngồi phía sau không có đai an toàn, toàn bộ thân thể đều chịu ảnh hưởng của lực quán tính mà đâm đầu về phía ghế ngồi trước mặt.

Cô phản ứng cực nhanh, theo bản năng vươn cánh tay ra đặt lên trên ghế ngồi phía trước, giữ chặt lại để tránh bị va đập.

Cuối cùng Hướng Thu Vân cũng không có bị đụng phải, cái trán của cô dừng đúng tại vị trí cách ghế ngồi trước mặt đúng một centimet.

Chỉ là trên ghế ngồi ở phía trước, ở giữa hai cánh tay cô xuất hiện một bàn tay đàn ông với khớp xương rõ ràng, bàn tay đó lúc này đang bảo vệ cái trán của cô.
Chương 169

Hướng Thu Vân hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia. Hạ Vũ Hào đưa tay bảo vệ đầu cho cô, còn đầu của anh thì bị đập vào chiếc ghế ngồi ở phía trước, trên trán đỏ một mảng lớn, nhìn thấy rất rõ ràng, hình như bị đụng không nhẹ.

“Tôi chỉ là vịn vào ghế để tránh bị đụng vào thôi, không phải muốn bảo vệ cô, cô đừng nghĩ nhiều.” Hạ Vũ Hào nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó rút tay lại, bàn tay hơi nắm hờ khiến các đầu ngón tay chạm nhẹ với nhau, mơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người cô.

Ở phía trước Nhậm Gia Hân đang một tay chống hông một tay chỉ vào Chung Khánh Hiên, oán giận về kỹ năng lái xe của đối phương quá kém, còn người kia thì mang vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ về tình hình phía trước xe để giải thích cho cô ta hiểu.

Không ai chú ý sự kỳ lạ giữa hai người ngồi ở hàng ghế sau.

Cho dù Hạ Vũ Hào không nói những lời này, Hướng Thu Vân cũng sẽ không nghĩ nhiều, cô thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt ồ lên một tiếng sau đó liền im lặng.

Hạ Vũ Hào không chút để ý nhìn phía trước nhưng sống lưng lại ngồi đến thẳng tắp. Lúc này nghe thấy cô chỉ nhàn nhạt ồ lên một tiếng, cặp mày anh hơi nhíu hạ, sống lưng thả lỏng xuống dựa vào ghế ngồi, không biết vì sao trong lòng lại có một chút bực bội.

Tai nạn phía trước cũng không nghiêm trọng lắm, mấy người chủ xe cũng nhanh chóng thỏa thuận riêng với nhau nên sau đó dòng xe đã được khai thông tiếp tục chạy.

Nhậm Gia Hân lúc đầu còn phàn nàn với Chung Khánh Hiện về mấy người khách hàng như thế này như thế kia, lúc sau thì cô ta cúi đầu bắt đầu chơi game mobile, cũng không nói gì thêm, trong xe nháy mắt yên tĩnh lại.

Sự im lặng khiến bầu không khí vốn đã trầm mặc lại càng thêm áp lực.

Cả người Hướng Thu Vân đều dính sát vào cửa sổ xe, từ trong ra ngoài đều cảm thấy không thoải mái, cảm giác giống như sống một giây bằng một năm. Chờ tới lúc cổ cô cứng ngắt không thể hoạt động được thì xe cũng dừng lại.

Cô vươn tay xoa bóp cổ, liền thấy trước mặt là một khu phố ẩm thực.

“Trên con phố này có mấy nhà hàng không tồi, tôm hùm đất xào cay, cả nướng, nhà hàng chuyên về món cay Tứ Xuyên, món Nhật còn có một tiệm mì đều rất ngon, muốn đi ăn ở đâu ?” Chung Khánh Hiên quay đầu qua hỏi Nhậm Gia Hân, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều. Nước miếng của Nhậm Gia Hân gần như muốn chảy cả ra ngoài, hai mắt sáng lấp lánh: “Đều ăn hết được không?”

Chung Khánh Hiện búng lên trán cô ta một cái, quay đầu lại hỏi Hướng Thu Vân: “Hôm nay vốn là để xin lỗi cô Hướng nên để cho cô Hướng chọn đi “Tôm hùm đất xào cay” Trong xe không bật đèn, Hướng Thu Vân nhìn lướt qua cái chân bị thương của Hạ Vũ Hào, trong ánh sáng mờ hồ khỏe mỗi cô khẽ nhếch lên, chọn một nhà hàng không thích hợp người bệnh ăn nhất.

Chung Khánh Hiên khịt mũi, ánh mắt ranh mãnh liếc nhìn hai người đang ngồi ở hàng ghế phía sau, sau khi dừng xe xong liền dẫn theo mọi người cùng nhau đi tới nhà hàng.

Ánh đèn rực rỡ vừa lên, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu nên lượng người trên phố ẩm thực cũng không nhiều lắm.

Nhưng khi mọi người đi vào trong nhà hàng thì chủ nhà hàng tiếc nuối thông báo đã hết phòng riêng, nếu mọi người không muốn đợi thì có thể ngồi ăn ở đại sảnh.

Tính cách Nhậm Gia Hân vốn hấp tấp nên trực tiếp đồng ý, tùy tiện chỉ vào một cái bàn dành cho bốn người ngồi ở chính giữa đại sảnh: “Vậy ngồi ở đó đi!” Thói quen ăn cơm của Hướng Thu Vân thường hay ngồi trong phòng hoặc là trong góc, nhìn thấy vị trí cô ta chỉ thì hơi mím môi nhưng cũng không nói gì thêm.
Chương 170

“Ngồi ở chính giữa như vậy cảm giác lúc ăn không được thoải mái, ngồi ở bàn trong góc hướng đông nam kia đi.” Hạ Vũ Hào đưa mắt liếc cô ta một cái, sau đó dẫn đầu đi về phía cái bàn dành cho sáu người trong góc hướng đông nam.

Chung Khánh Hiên cũng thấy không có vấn đề gì, trực tiếp đi theo phía sau anh qua bên đó.

Nhậm Gia Hân tức giận đến dậm chân, dùng sức hừ hai tiếng, không tình nguyện mà theo sau Hướng Thu Vân đi qua đó ngồi xuống.

“Lúc trước Vũ Hào có nói với tôi là cô Hướng rất thích ăn tôm hùm đất xào cay, lúc đó tôi còn không tin. Lúc gọi món ăn Chung Khánh Hiền cười nói: “Thì ra đúng là như vậy

Hướng Thu Vân hơi dừng một chút, theo bản năng liếc mắt nhìn qua Hạ Vũ Hào sau đó liền thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục xem thực đơn, cũng không phát ra tiếng động nào.

Hạ Vũ Hào kéo khỏe mỗi: “Tôi có thói quen sẽ nhớ một vài món ăn mà những người xung quanh tôi thích ăn. Như cô thích đồ ăn Pháp, mẹ tôi thì thích đồ ăn có vị chua ngọt..”

Anh dừng một chút, sau đó có chút cố tình mà bổ sung một câu: “Hân Yên thì có khẩu vị hơi thanh đạm” Nói xong tầm mắt như có như không liếc qua Hướng Thu Vân một cái.

Những lời này là đang nói với Chung Khánh Hiên nhưng cũng để cho Hướng Thu Vân biết những lời này là anh đang nói cho cô nghe. Để cô biết rằng anh không có ý gì khác, cô cũng không phải người nào quá điều đặc biệt với anh.

Cô nhếch môi cười mỉa mai, ngẩng đầu nói với người phục vụ: “Mười hai con sò điệp hấp miến tỏi, cho thêm nhiều tỏi, cảm ơn

Hạ Vũ Hào không thích tỏi, cho dù chỉ dính một chút mùi tỏi cũng không chịu được.

Nghe vậy sắc mặt của Hạ Vũ Hào cũng không có gì thay đổi nhưng Chung Khánh Hiên lại nhịn không được mà nhìn qua Hướng Thu Vân vài lần, vẻ mặt có chút kì quái.

“Hướng Thu Vân, cô có thể ăn hết mười hai con luôn hả?” Nhậm Gia Hân sợ ngây người. Hướng Thu Vân cười cười, nhàn nhạt nói: “Ăn không hết thì đóng gói lại”

Lúc bọn họ gọi món xong không được bao lâu thì ở cửa liền truyền đến một giọng nữ đầy ghét bỏ: “Loại nhà hàng nhỏ như này có thể làm ra được món gì ngon chứ? Có đảm vệ sinh không vậy?”

Là giọng nói của Tống Như

Ngay sau đó là giọng nói mềm nhẹ của Giang Hân Yên được truyền đến: “Không phải chị dâu thích ăn tôm hùm đất xào cay sao? Nhà hàng này có điểm đánh giá rất tốt, chị cứ nếm thử trước đi đã, nếu không thích thì chúng ta lại đổi chỗ khác.”

Hướng Thu Vân ngồi ở vị trí đối diện với cửa cho nên chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cửa.

Hai người phục vụ đứng ở cửa vẫn giữ đúng nhiệm vụ mỉm cười đón khách vào nhưng sau khi nghe Tống Như nói như vậy, thiếu chút nữa đã không thể nào duy trì được nụ cười.

Hướng Thu Vân nhìn thấy Tống Như đi vào đầu tiên sau đó là Giang Hân Yên đang ngồi trên xe lăn, cuối cùng là Giang Minh Thắng đang đứng sau xe lăn.

Người phục vụ muốn giải thích cho Tổng Như biết hương vị các món ăn của nhà hàng mình rất ngon, vệ sinh thực phẩm cũng rất tốt nhưng cô ta lại vươn một ngón tay ra quệt lên trên chiếc bàn gần đó nhất, dáng vẻ ghét bỏ trên mặt càng thêm rõ ràng.

“Chế nhà hàng người ta nhỏ thì cô tới nhà hàng lớn mà ăn, đứng đây xúc phạm nhà hàng người ta làm gì?” Nhậm Gia Hân đập bàn một phát, đứng lên quát: “Một chút tiền còn chưa chi ra đã đòi coi mình thành thượng đế, không thấy mất mặt sao?”

Những lời này trực tiếp thu hút sự chú ý của ba người kia, sắc mặt Tổng Như đột nhiên thay đổi, muốn nói gì đó nhưng bị Giang Hân Yên giành trước một bước: “Cô Nhậm hiểu lầm rồi, chị dâu tôi chỉ là coi trọng vấn đề vệ sinh thôi, không có ý muốn xúc phạm tới nhà hàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom