• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (2 Viewers)

  • Chương 171-180

Chương 171

Nhậm Gia Hân đen mặt không nói tiếng nào.

Tầm mắt Giang Minh Thắng lướt qua mọi người dừng lại trên người Hướng Thu Vân, sắc mặt vừa buồn bã vừa phức tạp. Khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào đang ngồi bên cạnh cô thì vẻ mặt lại xuất hiện một tia tức giận cùng chán ghét.

Hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của anh ta, Hướng Thu Vân rót nước ô mai được nhà hàng tặng kèm ra lỵ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại không thể nếm được mùi vị chua ngọt của nước mà chỉ toàn là vị đắng chát lan tỏa khắp nội tâm.

“Chị dâu tôi nói chuyện hơi thẳng thắn, cho nên có khi không dễ nghe cho lắm, tôi thay mặt chị ấy xin lỗi hai người, hy vọng hai người thứ lỗi.” Giang Hân Yên nhìn hai người phục vụ, chân thành nói.

Cô ta là một người xinh đẹp lại dịu dàng, hơn nữa thái độ lại đúng mực khiến hai người phục vụ cũng phải vội vàng nói không sao cả, sau đó lại giải thích: “Hiện tại đã hết phòng riêng rồi, nếu mọi người người muốn chờ có phòng thì phải đợi khoảng một tiếng nữa. Còn nếu ngồi ăn ở đại sảnh thì bây giờ có thể gọi món luôn.” Sắc mặt của Tống Như không được tốt nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Thấy vậy Hướng Thu Vân liền xùy một tiếng chế nhạo, nếu không phải do vụ tai nạn xe cộ hai năm trước thì chắc bây giờ cô ta cũng giống như hai người người nhân viên phục vụ kia, sẽ rất thích Giang Hân Yên.

“Chúng tôi là bạn của mấy vị ngồi kia, cho nên cứ sắp xếp ngồi bên cạnh họ đi.” Giang Hân Yên mỉm cười dịu dàng quay về phía hai người phục vụ nói.

Người phục vụ lập tức nói được, rất chu đáo lau lại bàn ghế thêm mấy lần cho Tổng Như vị khách “mắc bệnh sạch sẽ quá mức” ban nãy đã tỏ thái độ chán ghét.

Giang Hân Yên di chuyển xe lăn tiến về phía bàn của mấy người Hướng Thu Vân, cong khỏe môi: “Anh Vũ Hào, có phiền nếu em ghép bàn vô cùng ăn chung không?”

Hạ Vũ Hào không lên tiếng, chỉ liếc nhìn về phía Chung Khánh Hiền.

“Xin lỗi cô Giang.” Chung Khánh Hiên đẩy cặp mắt kính, cười nói: “Người mời khách hôm nay là tôi, với lại tôi cũng không thích ăn cơm cùng người lạ

Giang Hân Yên cũng không khó chịu, giọng nói êm ái: “Là do tôi đường đột, anh Chung không thích ngồi ăn cùng với người không quen thì tôi cũng không thể miễn cưỡng làm anh khó xử. Nhưng nếu đã gặp nhau rồi anh Chung không ngại kết thêm một người bạn chứ?”

“Chung Khánh Hiền. Chung Khánh Hiền đưa tay về phía Giang Hân Yên, có chút ý tứ mà nói: “Đã được nghe nhắc tới tên cô từ lâu.”

Giang Hân Yên mỉm cười, nắm lấy tay anh ta: “Giang Hân Yên. Tên tuổi của anh Chung đây tôi cũng đã được nghe nhiều, bây giờ mới có thể gặp mặt thật đáng tiếc.

Nhậm Gia Hân nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nằm lấy nhau của hai người, sắc mặt hết sức khó chịu mà hừ một tiếng, cúi đầu lật phần phật cuốn thực đơn. Trong lúc đó Giang Minh Thắng đang ngồi ở phía đối diện, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Hướng Thu Vân.

Hướng Thu Vân làm bộ như không phát hiện ra, chờ người phục vụ đem mười hai con sò điệp hấp miền tỏi đặt lên trên bàn, cô nhanh chóng đứng lên, rất “hiểu lòng người” mà gắp cho Hạ Vũ Hào, Chung Khánh Hiền và Nhậm Gia Hân mỗi người người hai con sò điệp hấp miến tỏi.

Cô ăn trước một miếng, sau đó nhìn Hạ Vũ Hào nói: “Mùi vị của sò biển ăn rất ngon, đặc biệt là phần tỏi băm nhuyễn được rưới lên trên, mùi hương rất thơm, tổng giám đốc Hạ không thử một chút sao?”

Nhậm Gia Hân nhìn thấy mà nuốt nước miếng, vội cầm lấy sò biển cắn một miếng, gật đầu liên tục, đôi mắt sáng lấp lánh.
Chương 172

Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn con sò biển, cũng cầm lên cắn một miếng, sắc mặt vẫn như bình thường: “Ừm, cũng không tệ.”

Động tác ăn sò của anh rất nhanh chóng cũng rất tạo nhã, sắc mặt hết sức tự nhiên mà cầm tiếp con sò thứ hai lên đưa tới bên miệng.

Nhìn thấy như vậy trong mắt Hướng Thu Vân hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cảm thấy hương vị sò biển trong miệng mình rất nhạt nhẽo vô vị.

Giang Minh Thắng vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô, khi nhìn thấy cô luôn quay quanh nói chuyện với Hạ Vũ Hào, môi của anh ta đã mím thành một đường thẳng, đáy mắt màu hổ phách trần ngập lửa giận cùng vẻ thâm trầm.

“Có nhìn nhiều hơn nữa cũng không thuộc về anh. Sắc mặt Tống Như vô cùng khó coi: “Anh cũng đã theo sau mộng người ta nhiều năm như vậy mà người ta cũng không để ý tới anh, anh còn ở đó mà ảo tưởng người ta bỗng nhiên sẽ chú ý tới anh sao?” Giọng nói của cô ta không lớn cũng không nhỏ nhưng bàn bên cạnh tuyệt đối có thể nghe được.

Hướng Thu Vân cúi đầu ăn sò biển giống như không nghe thấy. Ánh mắt Hạ Vũ Hào tối sầm lại, không tiếng động mà liếc mắt nhìn Giang Minh Thắng, động tác ăn sò biển cũng chậm lại một chút.

Bị Tống Như chọc trúng chỗ đau, Giang Minh Thắng thu hồi ánh mắt, trên mặt một mảnh xanh mét.

“Chị dâu, chị nhìn xem em gọi mấy món này được không?” Giang Hân Yên quay đầu nhìn về phía Tống Như, nhẹ giọng nói: “Có muốn gọi thêm thứ gì nữa không?”

Tống Như cũng không thuận theo cái bậc thang do Giang Hân Yên đưa tới để xuống dưới, cười như không cười: “Không cần thêm, hít khí không cũng đã nó rồi, còn cần ăn cái gì nữa?!”

“Oa, Hướng Thu Vân, món cánh gà nướng mật ong này ăn siêu ngon, cô ăn thử đi!” Nhậm Gia Hân cắn một miếng cánh gà, lập tức đôi mắt như chứa cả một bầu trời sao lộng lẫy, cô ta cầm một cái cánh gà đưa qua cho Hướng Thu Vân như đang đưa một vật quý

Hướng Thu Vân cắn một miếng, ngọt nhưng không ngấy, hơn nữa thịt gà bên trong rất non, được nướng rất ngon: “Ừm, ăn rất ngon.

Hạ Vũ Hào liếc nhìn đôi môi đỏ mọng dính dầu của cô, hầu kết lăn lộn lên xuống, cũng cầm lên một chiếc cánh gà nướng cái mật ong.

“Đi quyến rũ người ta không được còn bị ném ra ngoài, sao còn mặt mũi đi gặp người ta? Không biết xấu hổ sao?” Tống Như tức giận đến ăn không vô, mà Hướng Thu Vân ở bên cạnh lại ăn ngon lành. Hơn nữa, vị hôn phu mà cô ta luôn mong nhớ vừa mới đính hôn của cô ta cũng đang nghĩ về Hướng Thu Vân, cái này làm cho lòng cô ta cảm thấy hụt hẫng.

Sắc mặt Hướng Thu Vân nháy mắt liền trầm xuống dưới, cô nắm chặt tay, đặt cánh gà xuống, kìm nén lửa giận trong lòng không phát ra tiếng động.

“Cô nói ít đi một câu cũng không ai cô là người câm!” Giang Minh Thắng mày nhíu chặt, quay sang quát lớn với Tống Như quát lớn nói.

Tống Như cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Tôi nói động tới người trong lòng nên không vui sao? Người nguyện ý thích một người sẽ đánh gãy chân mình, rồi sau đó ném mình ra ngoài với cơ thể trần truồng, cũng không muốn chấp nhận anh, anh nên hết hy vọng đi!”

Tay Giang Minh Thắng dùng sức, thực đơn liền bị anh ta vo thành một cục. Anh ta cúi đầu không phát ra tiếng nhưng nắm tay bị siết chặt, trên cổ nổi đầy gân xanh, vừa nhìn có chút dữ tợn. ‘Đánh gãy chân của người ta’, ‘cơ thể trần trụi bị ném ra’, ‘cơ thể trần trụi bị ném ra,’ đánh gãy chân của người ta… Hai câu nói này đang lặp đi lặp lại trong đầu của Hướng Thu Vân, cô ta mím chặt môi, thân thể run lên nhà nhẹ.

“Hướng Thu Vân, cô làm sao vậy?” Nhậm Gia Hân nhìn hơi sững sở.

Hướng Thu Vân cũng không để ý tới cô ta mà tự mình đứng lên, cầm một cái đĩa ở trong tay, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Đắc tội với người nhà họ Tổng có thể khổ sở đến mức nào chứ?

Cô bây giờ trái phải đều không sợ gì nữa rồi! “Công khai bàn luận thị phi của người khác, nhà họ Tổng dạy bảo hay ghê.” Trước khi Hướng Thu Vân chuẩn bị đập cái đĩa lên đầu Tống Như, Hạ Vũ Hào đã kịp thời đứng lên giữ chặt vai cô, ấn cả người cô ngồi lại vị trí cũ.
Chương 173

Tống Như không nghĩ tới Hạ Vũ Hào sẽ đứng ra, cô ta nhíu cặp mày, sắc mặt biến đổi không chừng: “Vừa rồi có hơi nóng vội nói chuyện không chú ý, nếu có nói gì động tới tổng giám đốc Hạ thì xin tổng giám đốc Hạ thứ lỗi.”

“Nếu tôi không muốn tha lỗi thì sao?” Hạ Vũ Hào khế cười một tiếng nhưng đáy mắt không có nửa điểm ý cười.

Tống Như hơi giật mình, sắc mặt hơi xấu hổ dị thường.

Trong tình huống bình thường, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, sẽ không công khai gây khó xử đối phương.

Giang Minh Thắng nhíu chân mày, đứng lên, trong đáy mắt đè nén lửa giận điên cuồng: “Tổng giám đốc Hạ thân là một người đàn ông, không cần thiết phải làm khó một người phụ nữ như vậy.”

“Xin lỗi, tôi và anh Giang đây cũng không giống nhau, tôi không phải là loại đàn ông như vậy” Hạ Vũ Hào nhìn Giang Minh Thắng cùng Tổng Như, đáy mắt hơi trầm xuống: “Ở chỗ của tôi đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, đối xử bình đẳng”

Nhậm Gia Hân khẽ chọc eo Hướng Thu Vân, kề vào tại cô nói nhỏ: “Có phải tảng băng lớn đó đang ra mặt nói chuyện giúp cô phải không? Anh ta như vậy nhìn đẹp trai hơn nhiều, cũng không còn đáng ghét nữa.

Hướng Thu Vân không trả lời, ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Vũ Hào, thả cái đĩa ra tiếp tục gặm cánh gà trong tay.

Giang Hân Yên khẽ thở dài nói với Tống Như: “Chị dâu, anh Vũ Hào đánh gãy chân Hướng Thu Vân là bởi vì Hướng Thu Vân đâm gãy chân của em.

Vẻ mặt cô ta đầy thông cảm nhìn liếc qua Hướng Thu Vận: “Sau này anh ấy ném Hướng Thu Vân đang trần trụi ra ngoài cũng là vì anh Hướng Quân bỏ thuốc anh ấy, còn Hướng Thu Vân muốn nhân cơ hội đó quyến rũ anh ấy, vì vậy anh ấy mới bất đắc dĩ làm như vậy. Chị vừa rồi nói như vậy, đem người bị hại là anh Vũ Hào nói thành người bạo hành thì làm sao anh ấy lại không tức giận chứ?”

Giang Minh Thắng một lần nữa ngồi xuống, thần sắc biến ảo không chừng, phẫn nộ, xúc động, đau lòng, áy náy thay phiên chiếm cứ trái tim anh ta, ai cũng không chịu lùi lại một bước, dường như muốn xé nát trái tim anh ta mới chịu bằng lòng bỏ qua.

Do số lượng người ở hai bàn này khá đông, thêm vào đó bọn họ có vẻ là người giàu có hoặc có chức quyền nên quản lý sảnh đã bố trí một số nhân viên phục vụ ở đây để chờ gọi món.

Lúc này nghe được Giang Hân Yên nói, bọn họ không tự giác mà cùng nhìn về phía Hướng Thu Vân, đáy mắt tràn đầy sự chán ghét.

Hướng Thu Vân cũng đã sớm quen thuộc với những ánh mắt như vậy, nói về tâm kế cô vĩnh viễn không bao giờ có thể sánh bằng Giang Hân Yên, cô đột nhiên phun ra một cái xương gà, nói: “Không phải.”

Nhậm Gia Hân nghe thấy thì có chúc ngơ ngác: “Hả?”

“Anh ta không phải ra mặt hộ tôi, anh ta chỉ ra mặt vì chính mình vì mà thôi.” Hướng Thu Vân nói.

Hạ Vũ Hào cúi đầu liếc mắt nhìn Hướng Thu Vân, chỉ thấy được xoáy tóc của cô, chân mày anh hơi nhíu lại rồi thu hồi tầm mắt.

“Chị dâu, chị cũng nên nói tiếng xin lỗi với anh Vũ Hào đi, anh ấy nói cũng không phải là không có lý.”

Sau đó cô ta lại xoay đầu qua nói chuyện với Hạ Vũ Hào: “Anh Vũ Hào, chị dâu của em là do bị anh em chọc tức nên mới nói mấy lời không được đàng hoàng. Coi như là nể mặt em đi được không, chị ấy nói xin lỗi với anh, chuyện này coi như xong, anh thấy như vậy được không?”

“Cũng không phải là không thể.” Hạ Vũ Hào nói.
Chương 174

Giang Hân Yên khẽ thở ra một hơi thả lỏng, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Tổng Như

Tống Như đang định xin lỗi Hạ Vũ Hào thì bị anh nhanh chân nói trước: “Không cần xin lỗi tôi, cô đi xin lỗi cô ấy, cô ấy tha thứ cho cô thì chuyện này coi như xong”

Anh chỉ tay về phía Hướng Thu Vân.

Thấy thế sắc mặt Tổng Như liền thay đổi, giống như ăn phải một con ruồi vậy.

Hướng Thu Vân cứng người, ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Hào. Có đôi khi cô thật sự không biết anh đang nghĩ gì, giống như bây giờ.

Lúc trước anh vì Giang Hân Yên mà đánh gãy chân cô, cô đã nghĩ rằng là do anh yêu Giang Hân Yên nhưng từ khi ra tù đến bây giờ nhưng gì cô thấy và nghe được đều trái ngược hoàn toàn với những gì cô đã nghĩ.

Hạ Vũ Hào… Cô thật sự đoán không ra anh đang muốn làm gì. Nụ cười trên mặt Giang Hân Yên cứng đờ trong một lát nhưng sau đó đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên: “Anh Vũ Hào, nếu anh nói như vậy, đừng nói là chị dâu em ngay cả em cũng cảm thấy quá đáng”

“Hướng Thu Vân biết rõ nhà họ Hạ và nhà họ Giang chuẩn bị đính hôn, cũng biết anh trai và chị dâu đã đính hôn, vậy mà một bên cho người hạ thuốc để quyến rũ anh, một bên lại dây dưa mập mờ không rõ với anh của em”

“Cô ấy đã làm việc có lỗi với chị dâu em, bây giờ chị dâu em với tư cách là người bị hại chỉ nói ra sự thật, vậy thì tại sao lại muốn chị ấy đi xin lỗi Hướng Thu Vân?”

Mấy nhân viên phục vụ đứng một bên chỉ im lặng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám trắng trợn đi hóng chuyện nhưng lại đứng một bên nghe rất nghiêm túc, vì thế đối với Hướng Thu Vân lại càng thêm chán ghét.

“A!” Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, liếc xéo Giang Hân Yên: “Tôi nhớ rõ mình đã nói nhà họ Hạ không nhất định phải kết hôn với nhà họ Giang.”

Hai tay đang đặt trên đùi của Giang Hân Yên đã nắm chặt quần áo, khuôn mặt thanh lệ phút chốc trở nên tái nhợt.

“Về phần anh Giang đây. Hạ Vũ Hào đi đến trước mặt Giang Minh Thắng, đặt tay lên vai anh ta, ánh mắt hơi lạnh: “Là chính anh ta quấn lấy Hướng Thu Vân, chứ không phải Hướng Thu Vân quấn lấy anh ta, đúng không?”

Nghe những lời này mấy người phục vụ có chút ngốc, cách nói của hai người khác nhau một trời một vực, vậy rốt cuộc ai mới là người nói đúng?

“Mấy người đứng trơ ra đó làm gì? Nhanh lại đây giúp một tay đi, không thấy đang rất bận sao?”

Thấy hai bàn bên đó đang phát sinh tranh chấp, quản lý đại sảnh lo lắng mấy người phục vụ đứng đó nghe phải việc không nên nghe rồi lại chọc tới bọn họ nên lập tức gọi mấy người đó đi qua chỗ khác.

Giang Hân Yên mỉm cười, còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Giang Minh Thắng nhanh chóng ngăn lại. Anh ta đột nhiên đứng lên, vẻ mặt đẹp trai đầy u ám nói: “Đủ rồi!”

Nói xong anh ta cũng không đếm xỉa tới ai mà sải bước đi thẳng ra cửa.

“Giang, Minh, Thắng!” Tống Như gào thét phía sau lưng anh ta nhưng không có ai trả lời, thậm chí anh ta còn không dừng lại mà đi ra khỏi nhà hàng tôm hùm đất.

Vành mắt cô ta đỏ bừng vì tức giận, muốn chạy ra đuổi theo anh ta nhưng vừa đi được vài bước cô ta đã lùi lại, vô cùng miễn cưỡng mà nói xin lỗi Hướng Thu Vân, mỗi từ mỗi chữ đều như phát ra từ kẽ rằng: “Rất xin lỗi, hôm nay là do lỗi của tôi, như vậy đã được chưa?”
Chương 175

“Người đàn ông của mình mà còn không quản được thì tốt nhất cô nên xem lại bản thân mình đi, không thể cứ mỗi lần có việc gì lại đổ lên đầu tôi, thật ghê tởm.” Hướng Thu Vân nhìn thẳng cô ta nói ra từng câu từng chữ

Tổng Như đã rất tức giận nhưng khi liếc mắt thấy Hạ Vũ Hào đang đứng bên cạnh, cô ta liền hít sâu một hơi, nghẹn đỏ cả mặt: “Đã biết, bây giờ tôi có thể đi rồi chứ?”

“Tôi có nói là không cho cô đi sao?” Âm thanh lạnh nhạt của Hướng Thu Vân truyền tới. Tống Như trừng mắt liếc cô một cái, nói với Hạ Vũ Hào: “Tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt.” Nói rồi liền xoay người liền đuổi theo Giang Minh Thắng.

Giang Hân Yên vô cùng tổn thương mà nhìn qua Hạ Vũ Hào: “Anh Vũ Hào, vậy em đi trước nha, anh nhớ đừng ăn đồ cay và hải sản, không tốt cho vết thương của anh đâu.”

Không đợi Hạ Vũ Hào trả lời, Hướng Thu Vân đã lên tiếng trước: “Làm phiền cô Giang chờ một chút.

Giang Hân Yên cắn môi: “Cô muốn tôi thay cô xin lỗi chị dâu sao?”

Phía bên này Nhậm Gia Hân đang làm mặt quỷ với Chung Khách Hiên, nhỏ giọng nói gì đó, thỉnh thoảng lại liếc mắt qua nhìn Giang Hân Yên.

Hướng Thu Vân: “Nếu như cô Giang đây không biết được trong lòng tôi nghĩ gì thì cũng đừng đoán mò như vậy, loại lời nói tự cho mình là người thông minh như vậy rất ghê tởm.”

Cô nhếch khỏe môi: “Tôi gọi Ngài lại là muốn nói với Ngài một điều: Sau này mỗi lần Ngài mở miệng cũng không cần phải nói ‘tuy Hướng Thu Vân là bạn của tôi, mỗi lần nghe thấy câu nói đó tôi đều thấy ghê tởm hết cả ngày, đến ăn cơm cũng không ngon, so với việc ăn phải một con ruồi còn thấy ghê tởm hơn.”

“Người quân tử thì nhìn sao cũng là người quân tử, còn tiểu nhân thì như thế nào cũng là tiểu nhân.” Giang Hân Yên bất lực nở nụ cười: “Nếu cô đã không muốn coi tôi là bạn thì tôi cũng không bắt ép làm cô khó xử. Tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt mọi người.”

Cô ta liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hào một lát, trong mắt chứa đầy bị thương.

Nhưng vừa rồi Hạ Vũ Hào cũng đã ngồi xuống, trong tay cầm một cái cánh gà nướng mật ong, động tác ăn rất từ tổn tao nhã, cũng không liếc nhìn cô ta thêm nữa.

Nhậm Gia Hân túm ống tay áo của Hướng Thu Vân, miệng còn đang nhai đồ ăn, nói chuyện cũng trở nên mơ hồ không rõ: “Cô ta nói cô là người hẹp hòi …….

“Ừm. Hướng Thu Vân chỉ thản nhiên đáp lại.

Thấy Hạ Vũ Hào không nhìn mình, Giang Hân Yên ngẩn ngơ thở dài một tiếng, chuyển động xe lăn chuẩn bị đi ra ngoài.

Chung Khánh Hiên nhướng mày, có lệ nói: “Cô Giang ngồi xe lăn không tiện, có cần tôi giúp cô đẩy ra ngoài không?”

“Không cần, cảm ơn.” Giang Hân Yên lễ phép nói: “Trên thế giới này người tốt bụng vẫn còn rất nhiều.”

Chung Khánh Hiên vốn chỉ là khách sáo một chút, nghe vậy lại nịnh hót một câu: “Cô Giang xinh đẹp như hoa, nếu thế giới này lấy giá trị sắc đẹp làm công lý thì chắc chắn cô sẽ nổi tiếng”

Giang Hân Yên dịu dàng mỉm cười, lại liếc qua Hạ Vũ Hào một cái, chuyển động xe lăn đi tới cửa “Cô đi một mình sao?” Đi không xa lắm đã xuất hiện một cậu nhân viên phục vụ đi tới tiếp đón, vừa nhiệt tình vừa thương tiếc nói: “Một mình cô không tiện, để tôi giúp cô ra ngoài.”

Hướng Thu Vân ngẩng đầu thấy Giang Hân Yên đang nói lời cảm ơn với cậu nhân viên phục vụ, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp liền hiện lên một mảng đỏ ửng, đáy mắt sáng lên rực rỡ.

Cô không giải thích được mà cười lên, tiếp tục ăn món khác.

Nếu không vì vụ tai nạn xe kia, có lẽ cả đời này cô cũng không thể nào thấy rõ được bộ mặt thật của Giang Hân Yên. Mà hiện tại lại có thêm bao nhiêu người giống như cô trước đây, đắm chìm trong sự chân, thiện, mỹ đầy giả tạo của Giang Hân Yên?

Sau khi ăn cơm xong, mấy người tính tiền rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Chung Khánh Hiên cùng Hạ Vũ Hào sóng vai đi ở phía sau, đột nhiên dừng lại nói: “Vũ Hào, vệt sẫm màu trên ống quần của cậu là máu phải không? Miệng vết thương của cậu bị rách rồi hả?”
Chương 176

Nghe này Nhậm Gia Hân liền dừng bước, chạy đến trước mặt hai người, vươn dài cổ nhìn xem ống quần của Hạ Vũ Hào. Nếu không phải trong lòng còn e ngại ánh mắt của anh thì có lẽ cô ta đã nhịn không được mà tới vén ống quần anh lên xem.

Nhưng bước chân của Hướng Thu Vân cũng không dừng lại chút nào, tự mình đi đến vị trí đỗ xe, đối với chuyện xảy ra ở phía sau hoàn toàn thờ ơ.

Hạ Vũ Hào nhìn bóng dáng của Hướng Thu Vân, mày hơi nhíu một chút, nói: “Không có việc gì.

Chung Khánh Hiên nhìn theo tầm mắt anh, đuôi lông mày nhướn lên, bước nhanh đến chỗ Hướng Thu Vân, ngăn cô lại: “Cô Hướng, tôi phải đưa Gia Hân về nhà, sau đó còn phải quay lại văn phòng xử lý một số việc, thật sự không có thời gian đưa Vũ Hào đi bệnh viện. Không bằng cô đi cùng cậu ấy đến bệnh viện xem thử?”

“Vừa rồi tôi nghe thấy tổng giám đốc Hạ nói không có việc gì” Hướng Thu Vân nhàn nhạt nói.

Chung Khánh Hiên lướt qua cô, nhìn về phía Hạ Vũ Hào, ho nhẹ một tiếng: “Vũ Hào, miệng vết thương của cậu lại bắt đầu chảy máu, vẫn là nên tới bệnh viện kiểm tra lại, để tránh lưu lại di chứng, cậu thấy đúng không?”

Hạ Vũ Hào dừng một chút, thật tự nhiên mà liếc mắt nhìn về hướng Hướng Thu Vân cách đó không xa: “Không sao đâu.

“Xin lỗi, ngày mai tôi còn phải dậy sớm để đi làm, cũng không có thời gian, gặp lại sau. Hưởng Thu Vân nói xong không cho Chung Khánh Hiện có cơ hội giữ lại, trực tiếp đón một chiếc taxi rồi bước lên.

Khi cô vừa đóng cửa xe, Nhậm Gia Hân đã chạy nhanh tới vòng qua cửa xe bên kia, ngồi vào trong đóng cửa lại, vui vẻ nói với Chung Khánh Hiện nói: “Thầy ơi, anh bận rộn như vậy thì không cần đưa tôi về, tôi đón xe về cùng với Hướng Thu Vân là được!”

Sau đó cô ta nhỏ giọng thận trọng nói với Hạ Vũ Hào: “Gặp lại tổng giám đốc Hạ sau nhé. Hạ Vũ Hào không lên tiếng, ánh mắt tối đen không rõ nhìn Hướng Thu Vân đang ngồi trong xe, môi khẽ mím lại, đáy mắt mơ hồ có cái gì đó quay cuồng.

Hướng Thu Vân ngồi ở trong xe, mặc dù cảm giác được ánh mắt của anh nhưng cô cũng không quay đầu lại nhìn anh hay nói gì với anh.

“Cô Nhậm muốn đi tới đâu?” Cô quay đầu qua hỏi Nhậm Gia Hân đang ngồi bên cạnh.

Nhậm Gia Hân vội vàng nói: “Chính quyền thành phố, cho tôi đến trước tòa nhà chính quyền thành phố chỗ đó có một trạm dừng của xe buýt!”

“Bác tài làm ơn tới trạm dừng xe buýt trước tòa nhà chính quyền thành phố, sau đó tới club Mộng Hương, cảm ơn.” Hướng Thu Vân nghiêng người lướt qua Nhậm Gia Hân, bấm nút kéo kính xe bên phía cô ta lên.

Tài xế đáp một tiếng được rồi liền khởi động xe lái đi, nhanh chóng biến mất tại ngã tư đầu tiên.

Cho đến khi bóng dáng chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn, Hạ Vũ Hào mới thu hồi ánh mắt, cánh tay phải rũ xuống bên mép quần tây, ngón trỏ theo thói quen bấm vào thân thể.

Chung Khánh Hiên duỗi thẳng người, đẩy mắt kính, hỏi anh: “Còn tới bệnh viện không?”

Hạ Vũ Hào đi tới chỗ đỗ xe, chỉ để lại cho anh ta một cái bóng: “Chảy ít máu cũng không chết được.

“Chính cậu nói không đi đó, sau này đừng có nói tôi không quan tâm cậu” Chung Khánh Hiện bước vài bước đuổi theo anh, đặt tay lên vai anh: “Vũ Hào, chúng ta tiếp tục nói tới vấn đề lúc nãy còn chưa nói xong đi, là một người luật sư giỏi, tôi rất có tinh thần thăm dò tìm hiểu rõ các tình tiết cửa sự việc.

Lúc nãy hai người đang nói tới lý do tan vỡ cửa Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân, kết quả là anh ta chưa kịp nghe thấy đáp án đã bị con nhóc Gia Hân chạy vào cắt ngang. Hạ Vũ Hào đi đến bên cạnh chiếc MercedesBenz, nhăn mày nói với anh ta: “Mở cửa.”

Chung Khánh Hiên lấy chìa khóa ra, bấm nút mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, Hạ Vũ Hào vòng qua bên kia xe ngồi vào ghế lái phụ “Vũ Hào, rốt cuộc hai năm trước Hướng Thu Vân đã làm gì với cậu? Cậu không nói cho tôi biết, tôi sẽ suy nghĩ rối loạn lung tung cả ngày mất?” Chung Khánh Hiên cũng không vội lái xe mà nghiêng đầu qua hỏi.
Chương 177
Khuôn mặt đẹp trai của Hạ Vũ Hào hơi trầm xuống, bên trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng đủ loại màu sắc ở bên ngoài hắt vào, ánh sáng có chút mờ nhạt nên không thể nào thấy rõ sắc mặt của anh.
Nhưng dựa vào tình bạn bao nhiêu năm qua của hai người, mà Chung Khánh Hiên rất hiểu thời thể không tiếp tục hỏi nhiều, anh ta cặp đẩy mắt kính, lời nói thấm thía “Nếu đã không thể buông tay cô ấy ra được, vậy hãy tha thứ cho những sai lầm trước đây của cô ấy đi, việc gì phải tự tra tấn mình như vậy.”
“Không phải không bỏ được cô ấy.” Hạ Vũ Hào nhíu mày, không chút do dự trả lời.
Chung Khánh Hiên mỉm cười, đột nhiên nghiêng người sang bên cạnh, cởi ra hai cái cúc áo trên cùng của sơmi, móc ra một sợi dây chuyền ngọc bội trên cổ anh: “Vậy cái này phải giải thích như thế nào? Tôi còn nhớ tên khốn Hướng Quân kia đã đưa rất nhiều tiền cho em gái anh ta, để đi làm một cái giống y đúc với cái này.”
“Vừa vặn giống nhau như đúc mà thôi.” Hạ Vũ Hào ảnh mắt lóe lên, ngay cả chính bản thân anh cũng không thể nào biết được tại sao mình lại nói dối một vấn đề bình thường như vậy.
Chung Khánh Hiên hừ một tiếng: “Lừa quỷ hả! Lần đầu tiên tôi gặp Hướng Thu Vân, trên cổ cô ấy cũng có nhưng bây giờ cô ấy cũng đã không đeo nữa, trùng hợp như vậy, cậu cũng có một cái giống như đúc?”
Hạ Vũ Hào nhăn chặt mày, mím môi không nói tiếng nào.
“Không có gì để nói, đúng không? Cậu căn bản chính là… Chung Khánh Hiên hiếm khi tìm thấy cơ hội để chế nhạo Hạ Vũ Hào, lúc anh ta đang định giảng thêm một ít đạo lý, đột nhiên có người gõ gõ cửa sổ xe.
Anh ta chỉ có thể tạm thời buông tha Hạ Vũ Hào, ngồi dậy kéo cửa sổ xe xuống.
Người gõ cửa sổ xe chính là hai đồng chí cảnh sát giao thông.
Chung Khánh Hiên đẩy mắt kính gọng mạ vàng, bày ra phong thái của một vị luật sư tài ba: “Hai vị có việc gì không?” Hai vị cảnh sát giao thông tôi nhìn anh anh nhìn tôi, vẻ mặt có chút quỷ dị.
Sau đó người cảnh sát thoạt nhìn tương đối lớn tuổi nhanh chóng lên tiếng nói: “Ở đây là nơi công cộng, các anh ngồi trên xe làm cái gì đó, người qua đường đều có thể nhìn thấy”. Nói xong ánh mắt anh ta mơ hồ liếc đến chỗ áo sơ mi hơi hở ra của Hạ Vũ Hào, lắc đầu.
Vẻ mặt Chung Khánh Hiện hơi ngay ngốc: “???”
“Hai người nếu thật sự quá sốt ruột có thể đi thuê một phòng khách sạn ở gần đây, còn nếu như theo đuổi sự kích thích có thể đi tới nơi hoang dã. Nhưng ở đây là nơi công cộng, làm phiền hai người chú ý không làm ảnh hưởng tới người khác.” Sau khi người cảnh sát giao thông hơi lớn tuổi kia nói xong liền mang theo vị cảnh sát giao thông hơi trẻ kia rời đi.
Âm thanh của người cảnh sát giao thông hơi trẻ kia theo gió truyền tới: “Trách không được em gái tôi luôn cảm thán, đàn ông đẹp trai lớn lên đều đi làm gay…
Chung Khánh Hiên: ”
Chuyện này là sao?
Hạ Vũ Hào yên lặng cách xa anh ta ra.
“ Vẻ mặt Chung Khánh Hiên cứng ngắc nói: “Tôi không có hứng thú với cậu.
Anh ta khởi động xe, không tiếp tục nói tới vấn thẳng hay cong nữa: “Nếu như cậu vẫn không thể bỏ được Hướng Thu Vân, về sau làm việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ một chút. Còn tiếp tục phạm sai lầm với người ta nữa thì sau này cậu sẽ phải hối hận!”
Hạ Vũ Hào tháo miếng ngọc xuống, cầm ở trong tay thưởng thức, từng mảng sáng tối chiếu trên mặt anh, mơ hồ có thể nhìn thấy một tia rồi tắm lướt qua mắt anh. Chung Khánh Hiên đưa anh đến nhà họ Hạ xong liền rời đi, trước khi đi còn quay lại dặn dò anh về vết thương trên đùi, nếu nó trở nên nghiêm trọng thì lập tức đến bệnh viện, tuyệt đối không được ỷ y mặc kệ nó.
Trong đại sảnh Triệu Phương Loan đang ngồi trên số pha, là một người phụ nữ tao nhã dịu dàng luôn luôn chú ý tới hình tượng, lúc này hốc mắt ửng đỏ, trên mặt nhiễm vài phần cô đơn.
“Cãi nhau với ba sao?” Hạ Vũ Hào nhìn bà hỏi.
Chương 178

Triệu Phương Loan cười cười: “Cũng không tính là cãi nhau, chính là……….

Giọng nói bà nghẹn ngào, lời còn chưa nói hết nước mắt đã tràn ra khỏi khỏe mắt, bà có chút xấu hổ che miệng lại.

“Lau đi.” Hạ Vũ Hào lấy khăn tay ra đưa cho bà, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện bà.

Triệu Phương Loan xoa nước mắt, dùng ba bốn phút để điều chỉnh lại cảm xúc: “Cũng không có gì, chỉ là dì Lâm của con cảm thấy không thoải mái khi ở đây cùng mẹ với con, cho nên đã gọi điện thoại cho ba con, sau đó ba con gọi về cho mẹ… ông ấy nói nếu gì Lâm của con còn gọi điện phàn nàn với ông ấy thêm lần nữa, ông ấy sẽ ly hôn với mẹ”

Hạ Vũ Hào rũ mắt, trong đáy mắt cuồn cuộn từng đợt sóng lớn.

“Ba con nói con cũng không còn trẻ nữa, ông ấy muốn con nhanh chóng kết hôn với Hàn Yên, con thấy sao?” Trừ bỏ hốc mắt đỏ hoe ra, giọng nói Triệu Phương Loan vẫn bình tĩnh giống như thường ngày.

Hạ Vũ Hào ngước mắt lên nhìn bà, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Chuyện của con tự con quyết định, không tới lượt ông ấy nhúng tay vào. Nếu ba còn gọi điện thúc giục mẹ thì mẹ cứ nói ông ấy gọi qua cho con, con sẽ tự mình nói.”

Anh dừng lại sau đó mỉa mai nói: “Về phần ly hôn, mẹ nghĩ ông ấy có thể tự mình quyết định sao?”

Triệu Phương Loan bị lời này của anh chọc cười: “Thật ra ông ấy có thể tự mình quyết định, điều đó phụ thuộc vào việc có thể vì dì Lâm của con mà từ bỏ quyền thừa kế tài sản nhà họ Hạ hay không thôi.”

Nhà họ Hạ mấy đời đều làm kinh doanh, nhà họ Triệu lại là dòng dõi chính trị, hai người liên hôn cũng không thể nói ai chiếm lợi ai, mỗi bên đều có lợi thế của riêng mình.

Nếu chồng bà vì Tiểu Lâm mà muốn ly hôn với bà, vứt bỏ mặt mũi nhà họ Hạ thì người chịu tổn thất về lợi ích cũng chỉ là nhà họ Hạ, đến lúc đó người đầu tiên đứng ra phản đối sẽ là ông Hạ.

Chọc cho ông Hạ vui, còn muốn tài sản nhà họ Hạ, ở đó mà nằm mơ đi.

“Nếu ông ấy bỏ được thì đã không dây dưa với mẹ tới bây giờ.” Trên mặt Hạ Vũ Hào tràn ngập sự châm chọc.

Đáy mắt Triệu Phương Loan hiện lên một chút cô đơn, cười nói: “Được rồi, không nói việc này.” Khóe miệng bà cong lên, nghiêm nghị nói: “Mẹ nghe người ta nói con đem Thu Vân đang trần truồng ném ra ngoài hả?”

“Con hơi mệt.” Hạ Vũ Hào cau mày, đứng dậy đi về phía cầu thang xoắn ốc.

Triệu Phương Loan cũng đứng lên, nhìn theo bóng dáng anh nói: “Vũ Hào, mẹ không biết rốt cuộc giữa con và Thu Vân đã xảy ra chuyện gì nhưng việc con đem Thu Vân đang trong tình trạng trần truồng ném ra ngoài như vậy, tất cả tôn nghiêm của con bé đều mất hết, con không sợ tương lai mình sẽ hối hận sao?”

“Con sẽ không vì một người đã phản bội mình mà cảm thấy hối hận.” Hạ Vũ Hào xoay người, nói ra từng câu từng chữ.

Triệu Phương Loan sững sờ một lúc lâu mới nói: “Thu Vẫn thích con như vậy làm sao có thể phản bội con?”

“Ba cũng rất thích dì Lâm, vậy tại sao lại kết hôn với mẹ, ở bên ngoài cũng có nhiều người tình?” Đôi mắt đen nhánh của Hạ Vũ Hào chứa đựng cảm xúc kích động mãnh liệt, vẻ mặt anh vẫn không hiện rõ cảm xúc giống như mọi khi nhưng trên cổ anh đã hằn đầy gân xanh, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Trầm mặc.

Lúc Hạ Vũ Hào xoay người muốn đi, Triệu Phương Loan gọi anh lại: “Vũ Hào, dù cho có chuyện gì thì vẫn nên giáp mặt hỏi rõ ràng mới tốt, để tránh việc hiểu lầm đối phương, tạo nên những tiếc nuối không cần thiết.

“Cũng trễ rồi, mẹ nên đi nghỉ ngơi sớm một chút.” Hạ Vũ Hào đi theo cầu thang xoắn ốc lên trên, chỉ để lại cho bà một bóng lưng cô đơn. *
Chương 179

Xe taxi dừng lại trước trạm xe buýt của tòa nhà chính quyền thành phố, Nhậm Gia Hân nhảy xuống xe: “Tôi đi đây, tạm biệt!”

“Tạm biệt” Hướng Thu Vân nhàn nhạt đáp lại một tiếng, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Một người đàn ông trung niên đẹp trai khí chất nghiêm nghị đang đứng trước tòa nhà chính quyền thành phố, Nhậm Gia Hân vui vẻ chạy về phía ông ta, thân mật ôm lấy cánh tay ông ta nói gì đó, sau đó hai người cùng nhau đi vào trong tòa nhà chính quyền thành phố.

Có thể thấy được, quan hệ ba con của hai người rất tốt. Đáy mắt Hướng Thu Vân hiện lên một tia hâm mộ, lúc trước quan hệ của cô với ba mình cũng như thế này, chính là … Cô nở nụ cười tự giễu, nói với tài xế: “Bác tài, đi thôi.”

Hơn mười phút sau, xe dừng lại trước Club Mộng Hương, Hướng Thu Vân trả tiền rồi xuống xe.

Ở phía bắc của cánh cửa Club Mộng Hương đang có một nam một nữ lôi kéo nhau, cãi vả việc gì đó. Việc này cũng không có gì là lạ, Hướng Thu Vân cũng không muốn để ý tới, nhanh chóng đi thẳng về phía Club Mộng Hương.

Chỉ là lúc đi ngang qua hai người kia, cô đột nhiên nghe được người đàn ông kia nói một câu: “Miều Miếu, anh thật sự biết sai rồi, hơn nữa anh cũng đã dứt khoát chia tay với cô ta rồi! Chúng ta quay lại với nhau đi được không?”

Hướng Thu Vân dừng lại, nhìn về phía hai người, không xác định được người tên Miểu Miểu này có quan hệ gì tới Chu Hồng hay không.

“Anh với cô ta chia tay hay không chia tay thì có liên quan gì tới tôi? Trịnh Băng, tôi với anh đã kết thúc rồi, anh buông tay ra!” Là giọng của Chu Hồng.

Ánh sáng lờ mờ nhưng có thể thấy rõ Trịnh Băng đang ôm Chu Hồng không chịu buông ra.

Hướng Thu Vân mím môi, đi về phía hai người họ: “Chu Hồng.”

Ngay khi giọng nói vừa vang lên, Trịnh Băng lúc nãy còn ôm chặt Chu Hồng ngay lập tức buông tay, đứng cách xa Chu Hồng.

Lúc tới gần Hướng Thu Vân mới miễn cưỡng thấy rõ người đàn ông này. Từ đầu đến chân anh ta đều là hàng hiệu, khuôn mặt thanh tú, lúc này không biết bởi vì xấu hổ hay vì nguyên nhân nào khác mà khuôn mặt đỏ ửng.

Chu Hồng liếc nhìn người bạn trai đang cách xa cô ta tới nửa mét, gương mặt trang điểm tinh xảo hoàn toàn mất mát: “Cô về rồi à?”

“Ừm.” Hướng Thu Vân liếc mắt nhìn người đàn ông thoạt nhìn có chút thẹn thùng, hỏi cô: “Có cần tôi giúp gì không?”

Không đợi Chu Hồng trả lời, Trịnh Băng có chút nóng nảy nói: “Tiểu Hồng, anh đã nghĩ khi chia tay em anh sẽ rất vui nhưng mà không phải, sau khi chia tay anh lúc nào cũng nhớ tới em, mỗi phút mỗi giây đều nhớ. Tiểu Hồng, em có thể cho anh thêm một cơ hội được không, hai chúng ta có thể tìm chỗ nào thoải mái để nói chuyện đàng hoàng được không?”

Chu Hồng cúi đầu ngắm nghĩa ngón tay, không nói tiếng nào.

“Nếu sau khi chúng ta nói chuyện, em vẫn không muốn quay lại với anh, lúc đó anh tuyệt đối sẽ không làm phiền em nữa.” Trịnh Băng đi tới, dịu dàng nắm lấy tay cô ta “Tiểu Hồng, cho anh thêm một cơ hội được không?”

Chu Hồng cắn môi, trên mặt tràn đầy rối rắm, nhìn thấy sự cầu xin trong mắt Trịnh Băng, cô ta quay đầu nói với Hướng Thu Vân: “Tôi đi với anh ta một lát, Hướng Thu Vân, cô có thể xin quản lý giúp tôi được không?” Hướng Thu Vân ừ một tiếng, nói với cô ta một câu chú ý an toàn, sau đó liền xoay người đi vào Club Mộng Hương.

Hơn 8 giờ tối, bên trong Club Mộng Hương đã có rất nhiều người, các đồng nghiệp sau khi nhìn thấy Hướng Thu Vân, mặc kệ có quen hay không quen đều sôi nổi chào hỏi với cô.
Chương 180

Hướng Thu Vân nhìn bọn họ vừa kiêng kị lại mang theo chút nịnh nọt cùng ghen ghét trên mặt, cô cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy thật đáng buồn. Cô có lệ mà gật đầu chào hỏi với bọn họ, sau đó đi thẳng tới văn phòng quản lý.

Cô gõ cửa, bên trong có tiếng phản hồi liền đẩy cửa bước vào.

Sàn phòng làm việc rất sạch sẽ nhưng trên sô pha có mấy nếp gấp lộn xộn, trong không khí vẫn còn phảng phất một mùi tanh ngọt, không khó để đoán được chuyện gì vừa xảy ra ở đây.

Vị quản lý mới đang ngồi ngay thẳng trong văn phòng, mặt mặt đeo một cái kính đen, nhìn qua giống như một là một người đàn ông trung niên bình thường.

Lúc cô bình tĩnh đánh giá người quản lý mới này thì ông ta cũng đang đánh giá cô, dáng người và khuôn mặt không tồi nhưng cô chỉ im lặng đứng đó thì thật nhàm chán.

Trong mắt quản lý Chu lướt qua một tia không thú vị nhưng vẫn tươi cười hỏi: “Làm sao vậy? Tìm tôi có việc gì?”

“Chu Hồng có chút việc riêng cần xử lý, tôi tới xin phép giúp cô ấy. Mùi trong phòng làm việc quá kinh tởm, Hướng Thu Vân phải rất kìm nén mới không nhăn mày lại.

“Là như vậy sao?” Quản lý Chu hỏi: “Tại sao cô ta không tự mình tới xin phép? Không phải cô ta đã gây ra chuyện gì nên không dám tới gặp tôi đó chứ?”

Hướng Thu Vân nhàn nhạt nói: “Không có, chỉ là có chút việc muốn giải quyết, thời gian hơi gấp, mới nhờ tôi xin giúp cho cô ấy”

“Ồ.” quản lý Chu kéo dài ngữ điệu: “Vậy cô tên gì?” Hướng Thu Vân ngắn gọn nói: “Hướng Thu Vân.”

“!”Quản lý Chu sửng sốt, lại nhìn cô thêm một lúc, thì ra cô chính là Hướng Thu Vân.

Hướng Thu Vân chờ nửa ngày cũng không thấy ông ta trả lời liền gọi: “Quản lý Chu?”

“À? Cho phép Chu Hồng xin nghỉ đúng không, tôi biết rồi. Quản lý Chu nói: “Nếu cô giúp Chu Hồng xin nghỉ, sau này cô ta xảy ra chuyện gì tôi sẽ đến tìm cô.”

Vị quản lý này có chút cẩn thận quá mức, Hướng Thu Vân nhìn ông ta: “Được.”

Cô xoay người ra khỏi văn phòng, sau khi đóng cửa lại loáng thoáng nghe được giọng nói của Lâm Tuyết Nghi từ bên trong truyền ra. Cô đứng đó nhìn cách cửa đóng chặt trong năm giây, sau đó mới cất bước đi về phía ký túc xá. Việc nhân viên nữ trong câu lạc bộ có quan hệ thể xác với quản lý, là điều hết sức bình thường.

Hướng Thu Vân cũng không nghĩ nhiều, sau khi quay về ký túc xá, cô rửa mặt đơn giản một chút rồi chuẩn bị đắp mặt nạ. Lúc này Chu Hồng gọi điện thoại tới nói đêm nay không về, không cần để cửa cho cô ta.

Lâm Tuyết Nghi cũng không trở về.

Ngày hôm sau là ca tối, Hướng Thu Vân ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao mới từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh. Cô cắm sạc điện thoại, sau đó mở nguồn nhìn thời gian, phát hiện bây giờ đã là giữ trưa mười giờ rưỡi, chị dâu gọi cho cô tới bảy tám cuộc.

“Chị dâu có chuyện gì sao?” Hướng Thu Vân gọi lại cho Lâm Quỳnh Chi.

Trong lòng Lâm Quỳnh Chi còn sợ hãi: “Chị gọi cho em hơn bảy tám cuộc điện thoại nhưng đều là âm thanh bảo tắt máy, chị còn tưởng em xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa đã chạy tới Club Mộng Hương tìm người!”
“Không có chuyện gì, điện thoại em hết pin nên sập nguồn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom