• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (5 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-324

Chương 336: Chính thức trở thành tình nhân




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81909.png

Xem ảnh 2
81909_2.png
Đúng vậy, cảm giác nhàn nhã này giống như là cô đang nói chuyện phiếm với ba Thẩm.



Ba Thẩm kéo ghế lại, ngồi cách Lâm Sở Sênh một mét, đây là khoảng cách an toàn của mỗi người, “Không, tôi không hứng thú với chuyện này.”



“Tôi biết là cô luôn hi vọng rằng mình sẽ trở nên mạnh mẽ, cô không bao giờ muốn khi người khác nhắc tới mình sẽ nói mình là vợ của ai đó.” Ba Thẩm dừng lại một lúc, hơi nheo mắt, “Thật ra bản thân cô đã cảm nhận được việc Thẩm Mạc đơn phương công bố chuyện hai người đính hôn chẳng có nghĩa lý gì cả rồi đúng không.”



Lâm Sở Sênh với cánh tay đã hơi tê của mình lên, “Phiền ông rót cho tôi cốc nước.” Bình thường những người vừa phẫu thuật3xong đều rất khát.




Ba Thẩm không trực tiếp rót nước cho cô mà lại vỗ tay để người bên ngoài vào hầu hạ Lâm Sở Sênh. Mặc dù đó chỉ là việc tiện tay, nhưng với tính cách của ba Thẩm, ông ta cảm thấy nếu rót cốc nước ấy thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của mình.

Lâm Sở Sênh đã uống hết nửa cốc nước lớn trong chốc lát, “Ông nghĩ nhiều rồi, tôi không có mục tiêu lớn đến thế đâu.”

“Không, cô có.” Ba Thẩm đột nhiên đứng lên, “Lâm Sở Sênh, cho dù cô không có dã tâm nhưng cô cũng rất khác những người phụ nữ bình thường. Cô tuyệt đối không chịu trở thành thứ phụ thuộc vào người khác. Nghĩ cho kĩ đi, tôi có một cơ hội có thể giúp cô làm2việc mình muốn giống như những người đàn ông khác nhà họ Thẩm.”

Ba Thẩm nói không nhiều nhưng điều kiện của ông ta rất hấp dẫn.

Lâm Sở Sênh đặt tay lên bụng, nhớ lại chuyện mà hôm qua mẹ Thẩm đã làm với cô, nói là không hận thì là nói dối.

Bây giờ đứa bé đã mất đi rồi, cô thật sự rất muốn khóc.

Nhưng cô vẫn phải nuốt ngược nước mắt vào trong, vì trên thế giới này nước mắt chính là thứ vô dụng nhất. Trừ việc khiến cho kẻ thù vui vẻ và người thân đau lòng ra thì nó chẳng có tác dụng gì cả.

Lâm Sở Sênh ngẩn người ở đây được khoảng mười phút thì Thẩm Mạc dẫn người đi vào. Anh thay hết toàn bộ người của ba Thẩm, sau đó kiểm tra phòng bệnh2của Lâm Sở Sênh một lượt, mặc dù không đến mức đề phòng đường đạn gì đó nhưng tuyệt đối không được để việc trộm người xảy ra lần nữa.

Từ lúc đi vào, Thẩm Mạc đã không nói câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, mãi đến khi mọi người bận rộn xong, anh mới dám đứng trước mặt cô, “Sở Sênh.” Bao nhiêu câu từ, cũng chỉ có thể hóa thành hai từ này.

Vừa nãy Lâm Sở Sênh còn mở to mắt ra nhìn mấy người kia, bây giờ nghe thấy Thẩm Mạc gọi tên mình, cô lại chỉ có thể từ từ nhắm mắt lại, cuối cùng cô vẫn không kiên cường như trong tưởng tượng. Nước mắt cứ thế chảy dài theo khóe mắt.

Cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, bây giờ cô cần9nghỉ ngơi, nhưng cô lại không hề buồn ngủ chút nào. Đột nhiên bên ngoài có tuyết rơi, cứ thế rơi mãi không ngừng.

Khi Lâm Sở Sênh được chuyển từ chỗ này đến phòng bệnh, cô cảm thấy rất lạnh.

Quay lại phòng bệnh, ba Thẩm vẫn sắp xếp hộ lí cao cấp để hầu hạ Lâm Sở Sênh, so với chỗ của ba Thẩm thì ở đây Lâm Sở Sênh tự do hơn một chút.

Tự do nhìn thấy tin tức về việc Thẩm Mạc và Cam Như Ý xuất hiện cùng nhau.

Thật ra trái tim của Lâm Sở Sênh cũng có cảm giác. Nhất là khi nằm trên giường bệnh, dù là ai cũng sẽ trở nên đa sầu đa cảm. Lâm Sở Sênh liên tục xoa mặt mình, tự nhủ với bản thân rằng phải kiên cường.

Nhưng cô vẫn phải nuốt4ngược nước mắt vào trong, vì trên thế giới này nước mắt chính là thứ vô dụng nhất. Trừ việc khiến cho kẻ thù vui vẻ và người thân đau lòng ra thì nó chẳng có tác dụng gì cả.



Lâm Sở Sênh ngẩn người ở đây được khoảng mười phút thì Thẩm Mạc dẫn người đi vào. Anh thay hết toàn bộ người của ba Thẩm, sau đó kiểm tra phòng bệnh của Lâm Sở Sênh một lượt, mặc dù không đến mức đề phòng đường đạn gì đó nhưng tuyệt đối không được để việc trộm người xảy ra lần nữa.



Từ lúc đi vào, Thẩm Mạc đã không nói câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, mãi đến khi mọi người bận rộn xong, anh mới dám đứng trước mặt cô, “Sở Sênh.” Bao nhiêu câu từ, cũng chỉ có thể hóa thành hai từ này.



Vừa nãy Lâm Sở Sênh còn mở to mắt ra nhìn mấy người kia, bây giờ nghe thấy Thẩm Mạc gọi tên mình, cô lại chỉ có thể từ từ nhắm mắt lại, cuối cùng cô vẫn không kiên cường như trong tưởng tượng. Nước mắt cứ thế chảy dài theo khóe mắt.



Thấy nước mắt của Lâm Sở Sênh, lòng Thẩm Mạc lại càng đau thắt lại, “Sở Sênh, anh xin lỗi.” Còn những lời sau, anh đã nghẹn ngào không nói ra nổi nữa.



Lâm Sở Sênh từ từ mở mắt ra, “Thẩm Mạc, chúng ta chia tay đi.” Dù Thẩm Mạc đã đơn phương công bố là anh và Lâm Sở Sênh không liên quan gì đến nhau rồi nhưng hai người vẫn chưa nói gì với nhau.



“Không!” Thẩm Mạc lập tức phản bác lại, anh kích động ngồi cạnh giường, nắm lấy tay Lâm Sở Sênh, “Anh sẽ không chia tay với em đâu, em yên tâm, dù có là diễn thì anh cũng sẽ không kết hôn với Cam Như Ý.”



Thật ra Thẩm Mạc thật sự rất tốt, nếu là gã cặn bã nào đó thì có lẽ đã bảo Lâm Sở Sênh hãy chờ, chờ đến khi thời cơ chín muốn rồi gã sẽ cho Lâm Sở Sênh danh phận, nhưng Thẩm Mạc thì lại nói rất rõ lập trường của mình.



“Con của chúng ta là do mẹ anh giết đấy!” Giọng của Lâm Sở Sênh gay gắt đến nỗi khiến người ta có cảm giác như cô đang muốn phát tiết hết cảm xúc của mình.



Câu này gần như có thể chặn được tất cả những lời mà Thẩm Mạc muốn nói, “Anh xin lỗi, mặc dù mẹ anh cũng bị người khác hãm hại nhưng chuyện này vẫn liên quan đến bà ấy.”



“Anh cũng thầm cảm thấy khó mà bước qua rào cản này, huống chi là em.” Lâm Sở Sênh dần dần bình tĩnh lại, bình tĩnh mà trần thuật một sự thật không thể phủ nhận được.



Đúng vậy, nếu trong lòng Thẩm Mạc không có gì thì lúc bước vào phòng anh đã không im lặng như vậy.



“Chúng ta chia tay đi.” Thấy Thẩm Mạc không phản ứng, Lâm Sở Sênh lại nhắc lại.



“Không, tuyệt đối không.” Giọng điệu Thẩm Mạc cực kì kiên định.



Nghe thấy anh nói vậy, Lâm Sở Sênh dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn thảo luận về vấn đề không có kết quả này nữa.



Thẩm Mạc ngồi bên cạnh, anh phát hiện ra cách làm tốt nhất bây giờ chính là im lặng.



Thẩm Mạc chăm sóc Lâm Sở Sênh ở đây ba ngày ba đêm, gần như không hề nghỉ ngơi một lúc nào. Vì ca phẫu thuật của Lâm Sở Sênh được thực hiện rất thành công, qua ba ngày là cô đã có thể xuất viện bình thường. Nhưng mà cô vẫn phải ở cữ sảy thai một tháng.



Nhưng mà ba ngày này, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc không hề nói với nhau một câu nào.



Lâm Sở Sênh có nhu cầu gì thì sẽ nói với nhân viên chăm sóc, Thẩm Mạc đứng cạnh nghe rồi sẽ tranh để làm, hai người vẫn luôn duy trì trạng thái này.



Sau khi xuất viện, hai người vẫn quay về chỗ ở cũ, Lâm Sở Sênh cũng không có ý kiến gì với việc này, đói thì ăn mà khát thì uống.



Thẩm Mạc thấy Lâm Sở Sênh khá hơn một chút rồi mới yên tâm hơn, anh vội vàng đi xử lý nốt đống công việc mà mấy ngày qua anh còn chưa làm.



Thẩm Mạc vừa ra ngoài chưa được nửa tiếng thì bên dưới đã có tiếng ồn ào của người giúp việc. Vốn dĩ Lâm Sở Sênh cũng chẳng định quan tâm nhưng tiếng ồn ào rất phiền, cô đành quấn một chiếc chăn lông rồi mở cửa ra nhìn.



Bên ngoài là Cam Như Ý đang muốn đi vào nhưng lại bị một người giúp việc chặn cô ta lại.



“Tránh ra, tôi muốn gặp Lâm Sở Sênh!” Cam Như Ý cầm một hộp quà nhỏ trong tay, mặc áo khoác lông chồn, nhìn qua thì cả người cô ta đều toát ra vẻ phú quý.



Khí thế của Cam Như Ý rất lớn nhưng người giúp việc lại không hề nhân nhượng, Cam Như Ý đi sang bên nào thì người giúp việc liền chặn lại chỗ đó, “Cô Cam, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, ông chủ bảo chúng tôi bảo vệ cô Lâm vì cô ấy mới chính là người trong lòng ông chủ. Còn cô, chưa nói tới việc cô có thể lấy ông chủ của chúng tôi hay không, mà kể cả có lấy thì ông chủ chúng tôi cũng đã nói rồi...”



Người giúp việc nhìn xung quanh một lát rồi mới khẽ nói một câu, “Cũng là cho không, chẳng đáng đồng nào.”



Mặt Cam Như Ý lập tức đỏ bừng lên.



Hẳn là cô ta đang tức giận, mà nguyên nhân chính là dù có tức thì cũng chẳng thể làm gì được.



Cô ta có thể gọi cho Thẩm Mạc, nhưng anh có quan tâm hay không lại là chuyện khác, hơn nữa còn một vấn đề là cô ta không thể tố cáo với người đàn ông rằng bản thân vừa bị giúp việc mắng, như vậy thì quá mất mặt rồi.



“Cô Cam tìm tôi có việc gì.” Lâm Sở Sênh hất chăn ra, từ từ đi xuống lầu.



Nhưng người giúp việc đã mất công chặn Cam Như Ý lại rồi, Lâm Sở Sênh cũng tuyệt đối không bảo người giúp việc tránh ra, cô cũng không muốn để cho Cam Như Ý đi vào mà cứ thế ngồi ở ghế sofa nhìn Cam Như Ý đứng ở ngoài cửa.



Cam Như Ý thấy Lâm Sở Sênh thì liền đứng thẳng người, “Nghe nói cô xuất viện nên tôi cố tình nhờ người xách tay mang từ nước ngoài về. Viên nhau thai, có lợi cho sự hồi phục của cô đấy, hiện tại trong nước vẫn chưa sản xuất đâu.” Cam Như Ý nói xong liền đưa hộp quà cho người giúp việc.



Thấy người giúp việc không nhận, cô ta cũng thoải mái nhún vai, cứ thế để ở cửa ra vào.



“Mấy ngày này chú ý nghỉ ngơi, cần gì thì cứ tìm tôi.” Cam Như Ý nói xong liền quay người rời đi.



Lúc này người giúp việc cảm thấy hơi mơ hồ, mới sáng ra Cam Như Ý đã tới, nói chuyện một lúc lâu cũng chỉ để đưa một hộp thuốc ư? Mặc dù nhau thai này có tác dụng rất tốt với việc phục hồi cơ thể, trước mắt có rất nhiều người trong nước đã sử dụng thứ này, nhưng vì vẫn còn có nhiều người chưa chấp nhận được nên vẫn chưa có nơi kinh doanh chính quy nào chịu sản gia công thứ này cả.



“Thật xin lỗi, đã đánh thức cô rồi.” Khác với vẻ hung hăng càn quấy vừa rồi, trước mặt Lâm Sở Sênh, người giúp việc lại tỏ ra rất cung kính.



Lâm Sở Sênh lắc đầu, tỏ ý không sao cả.



Người giúp việc không biết Cam Như Ý có ý gì nhưng Lâm Sở Sênh thì biết. Bọn họ cho rằng Cam Như Ý đang khoe khoang trước mặt Lâm Sở Sênh, nhưng thực ra cô ta không làm như vậy, tất nhiên là không phải vì cô ta rộng lượng mà là vì cô ta đang khinh thường!



Giống như cô vợ chính thức sẽ luôn bố thí cho những cô gái chẳng bao giờ có thể uy hiếp được địa vị mình thứ gì đó, vì cô ta chẳng bao giờ để mắt đến những cô gái này.



Cam Như Ý đang đi từng bước một, đối xử với Lâm Sở Sênh giống như một người tình đang được Thẩm Mạc bao nuôi.



Tra tấn lòng tự ái của Lâm Sở Sênh, khiến một người phụ nữ cực kì mạnh mẽ suốt ngày phải sống trong cảnh tranh giành đàn ông, dần dần đánh mất sự quyến rũ của mình. Cuối cùng ngay cả cô cũng sẽ bất giác cảm thấy thân phận của mình chính là như vậy.



Ai cũng nói chiến tranh phải đánh vào tim trước.



Lâm Sở Sênh quay lại phòng ngủ, tiện tay đóng cửa phòng lại. Đột nhiên cô cảm thấy choáng đầu, trong miệng có vị tanh ngai ngái, cô vừa cúi đầu xuống thì máu đã nhỏ giọt qua khóe môi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom