• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyền Thuyết Đô Thị (2 Viewers)

  • Phần 3 Chỗ chúng tôi rất sạch sẽ

Sau khi thi đại học xong, tôi bắt đầu trải qua những năm tháng đại học ở Hải Điến, mặc dù nhà tôi cũng ở Bắc Kinh, nhưng thủ đô là một nơi rất rộng lớn, từ nhà bắt xe đến Hải Điến cũng phải tốn mất 60 tệ.

(Hải Điến là một quận nội thành nằm ở phía tây bắc của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.)

Bởi vì không thể tuỳ ý về nhà, mà tôi lại không muốn ở trong kí túc xá, cho nên tôi đã trở thành thành viên thường trực tại một nhà nghỉ gia đình, nhà nghỉ này là nơi duy nhất ở đường Song Thanh, Hải Điến mà tôi có đủ khả năng chi trả để vào ở.

Thanh toán xong mấy chục nghìn tệ, tôi đã bao trọn phòng ở đây trong vòng một năm, những ngày sau này, chỉ cần được nghỉ lễ tôi đều dẫn bạn gái đến đây ở cho đến thứ 2 đi học lại. Ngày 5 tháng 12 năm 2020, chúng tôi đã gặp phải một chuyện đáng sợ đến nỗi sang ngày hôm sau tôi phải lập tức đòi lại tiền thuê phòng, cũng không muốn bước vào cái nhà nghỉ này thêm lần nào nữa.

Hôm đó là chủ nhật, tôi cùng với nửa kia của mình rời khỏi trường, chuẩn bị đến khách sạn ngủ một đêm, thứ 2 về lại trường, đến quầy lễ tân, tôi đã quen thuộc với nhân viên ở đây từ lâu rồi. Nhân viên lễ tân ở đây gồm có chị Trương và một chàng trai trẻ tên Tiểu Ngô, còn có chú Vương người Đông Bắc làm bảo vệ ở cổng.

Mỗi lần đến đây, tôi chỉ cần lại quầy lễ tân lấy thẻ là được, phòng dành cho tôi lần này là một căn phòng nằm trên tầng 3, cũng là căn phòng nằm ở cuối dãy, đối với một người trẻ tuổi tin vào phong thuỷ như tôi mà nói, dĩ nhiên tôi sẽ rất nghi kị căn phòng trong cùng này, giống như trong một khu chung cư, thường sẽ không có tầng 4, mà được thay thế bằng tầng 3A vậy.

Đến chiều, tôi hẹn vài người bạn đến khu trung tâm thương mại Colorful City ăn cơm.

Ăn uống xong xuôi, bọn họ trở về kí túc xá, tôi một mình về khách sạn, khoảng tầm 7 giờ gì đó tôi đã lên giường ngủ sớm rồi, tôi rất dễ ngủ, nhưng cũng dễ giật mình, ví dụ người khác gọi tôi dậy một tiếng, tôi sẽ nghe thấy ngay, hơn nữa ngay lúc đó não bộ của tôi cũng lập tức tỉnh táo hẳn.

Đến khoảng 11 giờ tôi bị bạn gái đánh thức, tôi còn tưởng có ai đó gọi cho mình, bèn hỏi: “Sao vậy, có ai gọi điện thoại cho anh à?”

Tôi vừa hỏi vừa bật đèn ở đầu giường lên, sau khi đèn sáng tôi mới nhìn rõ sắc mặt của cô ấy, gương mặt đó tràn ngập vẻ hoang mang và kinh hãi, trên trán còn đổ rất nhiều mồ hôi, hai tay cô ấy không ngừng run rẩy nắm lấy cánh tay tôi, phản ứng đầu tiên của tôi ngay lúc đó chính là, tim cô ấy có gì không ổn sao?

Bởi vì trong nhà tôi cũng có người bị bệnh tim, nửa đêm không ngủ được, cả người còn đổ đầy mồ hôi, phải uống vài viên thuốc trợ tim mới khoẻ lại.

Cho nên tôi mới hỏi: “Tim của em không khoẻ sao?”

Lúc này cô ấy mới mở miệng nói với tôi: “Không phải, sau khi anh ngủ, em vẫn luôn chơi điện thoại, thế rồi em nghe thấy có tiếng gõ cửa, sau đó lúc đi ngủ em còn mơ thấy có một cô gái đang đứng ngoài cửa, trong mơ anh còn nói với em tuyệt đối đừng mở cửa.”

“Không sao đâu, chỉ là một cơn ác mộng thôi mà.” Tôi an ủi cô ấy.

Kế đó tôi đồng ý với bạn gái là sẽ không tắt đèn, chờ cô ấy ngủ trước rồi tôi mới ngủ, lúc này cô ấy mới yên tâm ngủ lại.

Lúc tôi tựa lưng vào đầu giường, suy nghĩ về những lời bạn gái đã nói, trong lòng lại nghĩ, có khi nào cô ấy thật sự gặp phải thứ gì rồi không.

Qua một lúc, bạn gái cũng đã ngủ say, tôi tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ, nằm xuống giường còn chưa kịp nhắm mắt lại đã nghe thấy tiếng gõ cửa mà bạn gái tôi đã nghe lúc nãy.

“Cộc, cộc, cộc” Tôi ngồi bật dậy đi đến chỗ cửa, áp tai lên cửa nghe thử, tôi muốn xác nhận xem tiếng gõ cửa đó là của phòng bên cạnh hay là thật sự phát ra từ trước cửa phòng mình. Lúc đó tôi còn mặc quần vào, tiện tay lấy thêm một cái áo, khoác lên người, đề phòng có người gây chuyện, tôi có thể lập tức đánh nhau một trận với hắn.

Nhưng tiếng gõ cửa đã dừng lại, tôi chuẩn bị xoay người trở về giường, lại nghe thấy tiếng người xoay nắm cửa bên ngoài, tôi quay đầu nhìn thấy tay nắm cửa đang chuyển động, giống như có ai đó từ bên ngoài muốn xông vào trong vậy, tôi thầm nghĩ, còn chưa đi, muốn bị tôi bắt lại đây mà.

Tôi hung hăng mở cửa ra, nhưng hành lang bên ngoài không một bóng người, cho dù có người gây chuyện, cũng không thể chỉ vài giây đã chạy mất nhanh như vậy được, lúc này tôi bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh từ chân truyền tới, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Tôi quay đầu nhìn bạn gái vẫn đang ngủ say, bèn đóng cửa lại, chuẩn bị đi xuống tầng 1 hỏi thử xem sao.

Đến tầng 1, quầy lễ tân chỉ có Tiểu Ngô và chú Vương bảo vệ ở ngoài cổng, tôi đi thẳng đến chỗ chú Vương, hỏi chú ấy có thể sang bên này nói chuyện chút không?

Sau khi chú Vương đồng ý, tôi liền hỏi: “Chú à, chỗ này của chúng ta có sạch sẽ không?”

Chú Vương ngờ vực đáp: “Tất nhiên rồi, nhân viên mỗi ngày đều có dọn dẹp mà.”

“Không phải, con vừa nghe thấy có tiếng người gõ cửa phòng, gõ mấy lần rồi, còn xoay tay nắm cửa nữa, nhưng khi con mở cửa ra thì không thấy ai cả.” Tôi giải thích với chú Vương.

Lúc này chú Vương cũng hiểu là chuyện gì rồi, nhưng vẫn vỗ vai tôi nói: “Không sao, chỗ này của chúng ta ngày nào cũng có người đến, đừng nói những chuyện như vậy nữa.”

Bất kể có phải là muốn đuổi khéo tôi không, tôi cũng không hỏi ra thêm được gì nữa, sau đó tôi đi đến quầy lễ tân chào Tiểu Ngô một tiếng rồi bước vào thang máy lên tầng 3. Trên đường đi về phòng, tôi bắt đầu nghĩ, chắc chắn chuyện này không hề bình thường chút nào, nếu không chuyện xoay nắm cửa giải thích thế nào đây.

Lê từng bước về phía cửa, tôi quyết định đêm nay không thể ở trong căn phòng này nữa, đổi sang một phòng khác không phải phòng cuối dãy vậy. Thế nhưng lúc đang chuẩn bị quét thẻ vào phòng, tôi liếc mắt nhìn thấy ở góc thang máy có một người phụ nữ tóc xoã dài, gương mặt trắng bệch, đầu thò ra ngoài, hình như đang nhìn trộm tôi.

Tôi quả thật đã nhìn thấy cô ta, nhưng vì để cho con ma nữ đó không biết được là tôi thật sự có thể nhìn thấy cô ta, vậy nên tôi đã giả vờ như không có chuyện gì, mở cửa bước vào trong phòng. Sau khi vào phòng, tôi ngã xuống giường, cả người mềm nhũn ra, tay chân đổ đầy mồ hôi, tôi cứ dán chặt mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, rề rà không dám đi ngủ.

Mãi cho đến khi mệt lả người tôi mới ngủ thiếp đi. Sáng sớm 7 giờ tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là điện thoại ở quầy lễ tân hỏi tôi có phải muốn đổi phòng không, họ có một căn phòng khác hiện giờ đang trống.

Tôi vội đánh thức bạn gái, đòi lại số tiền thuê phòng một năm, sau đó đổi sang một nhà nghỉ khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom