Rằm tháng 7 chính là ngày đại kị nhất của tôi, tôi rất ghét không khí ngày hôm đó, trên đường tràn ngập mùi chết chóc.
Người đi trên đường đều rất đáng sợ, bao gồm cả cảnh tượng đốt từng xấp giấy tiền bên đường, sau khi nhìn thấy tôi đều tự giác đưa mắt đi chỗ khác.
Tôi không thích bầu không khí đó, nhưng bản thân lại từng vì nhầm lẫn mà lạc vào đó.
Năm ấy tôi 18 tuổi, ba mẹ đã mua cho tôi một con chó cưng lớn, là loại chó săn mồi Labrado, tôi rất yêu thích chó, những ngày tiếp theo đó, tôi không còn biếng nhát nữa, cứ đúng giờ tôi sẽ đưa nó ra ngoài dạo, đồng thời tôi còn dạy nó cách đi vệ sinh trong nhà đúng nơi đúng chỗ.
(Chó tha mồi Labrador thường được gọi với tên thân thuộc là Lab là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm chó săn mồi và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ "labrador" trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là người lao động.)
Vào ngày rằm tháng 7, tôi vẫn giữ thói quen huấn luyện chó đúng giờ, mặc dù tôi không muốn ra ngoài, nhưng suy đi nghĩ lại tôi cảm thấy nếu để chó của mình ở lì trong nhà cả ngày nhất định nó sẽ rất ngột ngạt, cho nên tôi nhặt dây buộc cổ, dắt nó ra ngoài và dự định sẽ về nhà trước 6 giờ tối.
Trong tiểu khu vẫn còn đỡ, lúc ra đến con đập, tôi bắt đầu có chút choáng váng, đang dắt chó thong thả leo lên dốc của con đập, sau khi đứng trên đó, đập vào mắt tôi là một hồ nước trong vắt, bên bờ hồ có mấy đống lửa cùng với tiếng than khóc của rất nhiều người, cả bầu trời đầy phủ đầy tiền vàng và tàn tro.
Những tiếng khóc ai oán tụ lại rồi tản ra trong không trung, bởi vì có quá nhiều người đốt tiền giấy, tôi thậm chí còn cảm giác có hơi ồn ào, hơn nữa mùi khét của tiền vàng và tro bụi đã lan khắp con đập này.
Trong lòng tôi nhất thời nảy sinh cảm giác chán ghét, chó của tôi cũng không ngừng nhắm vào những người đang cúng tế bên hồ mà sủa không ngừng.
Tôi xoay người muốn rời khỏi chỗ này, lúc bước xuống con dốc, đột nhiên tôi cảm thấy choáng váng, tôi cúi người xuống để nghỉ ngơi một lát, sau vài giây ổn định tôi đứng dậy, ngay lúc này tôi lại nhìn thấy một ông già mặc quần áo lao động màu xanh đang đứng cách tôi vài bước chân, hốc mắt khô hoắc nhìn chằm chằm vào tôi.
Bởi vì trời tối, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của ông ấy, chỉ có thể nhìn thấy hai cái hố tối đen, hơn nữa tôi tin chắc rằng người này đang nhìn chằm chằm tôi.
Điều này khiến tôi sợ chết khiếp, chó của tôi hung hăng muốn xông tới chỗ ông ấy, tôi cố sức giữ chặt lấy sợ dây trên tay, nhưng sức lực của con chó này nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi.
Tiếp sau đó tôi nghe thấy ông ta nói: “Cho tôi ít tiền.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Cả người tôi toát hết mồ hôi lạnh, nhưng nhìn quần áo của ông ta, tôi đoán đây có lẽ là một công nhân, có lẽ là đang xin ăn.
Kế đó, tôi quan sát cảnh vật xung quanh một lượt mới nhận ra, không biết làm thế nào mà hướng tôi đi lại không phải hướng về nhà mình, mà là đến một tiểu khu rất cũ kĩ.
Tôi cúi đầu xuống nhìn con chó, nó cũng đã bình tĩnh lại, thấy nó ngây ngốc nhìn tôi, trong lòng tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chúng tôi bắt đầu tìm cách quay về nhà.
Lúc chúng tôi sắp rời khỏi khu nhà cũ kĩ đó, tôi đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh nổi lên ở xung quanh, đồng thời con chó của tôi lại bắt đầu sủa lớn. Chính lúc này, tôi cảm nhận được phía sau lưng mình có người, tôi lập tức quay đầu lại, thế rồi tôi nhìn thấy ông già mặc đồ lao động màu xanh lúc nãy đang đứng sau lưng mình, lúc này tôi cũng đã nhìn rõ được khuôn mặt của ông ta, không có mắt, hơn nữa cả mặt đầy máu.
Hai tay ông ta đặt trên vai tôi, siết chặt lấy sau đó vừa lắc người tôi vừa gào lên: “Cho tôi ít tiền, cho tôi ít tiền đi.”
Tinh thần tôi lúc này bỗng có chút ngờ nghệch, con chó bên cạnh cứ liên tục nhắm vào người công nhân áo xanh kia mà sủa.
Thế nhưng bên tai tôi chỉ có thể nghe được tiếng gió gào thét và câu: “Cho tôi ít tiền, cho tôi ít tiền.”
Ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, nhưng tầm nhìn lại vô cùng rõ ràng, tôi nhìn thấy người công nhân mặt đầy máu này đang hung hăng hét vào mặt tôi.
Kế đó, tôi sợ đến mức ngất đi, lúc tỉnh lại đã thấy bản thân đang ở nhà rồi, mẹ nói tôi bị ngất ở cửa tiểu khu, bảo vệ đã gọi cho chủ nhà hỏi tôi có phải bị hạ đường huyết không.
Tôi không còn lòng dạ đâu mà trả lời, bởi vì tôi biết bản thân không phải ngất ở cửa tiểu khu, tôi là bị ma doạ ở khu nhà cũ bên cạnh con đập, cũng không biết là ai đã đưa tôi về đến cổng tiêu khu nữa.
Mẹ tôi nói: “May mà con chó không chạy mất, chủ nhà nói nó vẫn luôn ở bên cạnh con không đi đâu cả, nếu nó mà chạy thì chẳng biết đi đâu mà tìm.”
Tối đó, con chó vẫn luôn nằm bên cạnh tôi. Lúc tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lại mơ thấy mình dắt chó đi đến một ngọn núi hoang vu, sau đó trên núi xuất hiện một khu nhà cũ kĩ, ở đó đầy những cây cối khô cằn, còn có rất nhiều hồn ma, bọn họ đứng phân tán ở khắp nơi, ai nấy đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Chuyện này cuối cùng cũng đã bị chôn chặt trong trí nhớ của tôi, đây cũng là lần mà tôi tiếp xúc gần với nhiều hồn ma như vậy. Hai năm sau, tôi lại tình cờ đi đến khu nhà cũ kĩ đó lần nữa, nhìn những toà nhà bỏ hoang trước mặt, tôi biết rằng bên trong có vô số hồn ma không đếm xuể.
Lúc sắp rời đi, tôi quay đầu lại nhìn thêm lần nữa, tôi cũng đã thật sự nhìn thấy có một người đàn ông mặc đồ lao động màu xanh đang đứng trên cửa sổ tầng năm của toà nhà, nhìn tôi chằm chằm qua tấm kính.
Lần này tôi không còn sợ hãi nữa, với lại tôi cũng sẽ không cho ông ta một đồng nào, cô hồn dã quỷ chỉ có thể tự trách bản thân mình thôi.
Sau đó, tôi tiếp tục dẫn chó của mình đi khỏi nơi đó.
Đây chỉ là một trong những chuyện mà tôi đã từng trải qua cùng với con Labrador của mình.
Bình luận facebook