Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Âu Dương Đình Đình lặng lẽ khép cửa phòng lại , toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người đàn ông cô đã nghe hết.
[...]
Đến tối sau khi nhân viên trang điểm cho Âu Dương Đình Đình xong liền rời đi, gương mặt cô vốn đã đẹp làn da mịn màng nên chỉ cần trang điểm nhẹ liền toát lên vẻ thuần khiết xinh đẹp rạng ngời.
Bộ lễ phục Tống Diễn Thần chuẩn bị cho cô là chiếc váy dài chạm đất màu đen, hở vai lộ ra chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh hoàn hảo.
Cô thất thần ngắm mình trong gương, không để ý Tống Diễn Thần bước vào, hôm nay anh mặc bộ vest đen trên cổ thắt cà vạt trông vô cùng điển trai.
Ánh mắt anh lướt qua tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất, anh không ngờ cô lại có thể đẹp đến vậy, bình thường cô rất ít trang điểm cũng đã toát lên vẻ đẹp nhưng nay cô lại như biến thành một người khác.
" Xong chưa? " Tống Diễn Thần thu lại cảm xúc, cất giọng nói trầm trầm.
Tiếng nói kéo cô về thực tại, cô xoay người lại vội vàng đứng lên.
" Tôi chuẩn bị xong rồi! " Cô gật đầu, bước tới trước mặt anh.
Hai tay cô nắm chặt thân váy, lần đầu tiên cô đi dự tiệc sang trọng nên có chút lo lắng.
Tống Diễn Thần lấy trong túi áo ra một chiếc hộp bằng nhung, mở ra bên trong là một sợi dây chuyền cực kì đẹp. Dây chuyền được thiết kế tinh xảo, mặt dây chuyền là hình cỏ ba lá mặc dù nó vô cùng đơn giản nhưng lại phù hợp với chiếc váy trên người cô.
Anh rút dợi dây chuyền ra rồi vứt cái hộp sang một bên, dưới sự ngỡ ngàng của cô, hai tay anh vòng qua cổ cô đeo sợi dây chuyền đó lên .
Khi ở khoảng cách gần, cô có thể ngửi ra được mùi hương dễ chịu từ cơ thể anh, khiến tâm trạng đang căng thẳng của cô thả lỏng ra.
Anh đeo xong nắm lấy tay cô " Có thích không? "
Âu Dương Đình Đình đưa tay lên sờ vào sợi dây chuyền, đương nhiên là cô thích nhưng cô không nói ra, chỉ hỏi ngược lại :
" Cái này tặng tôi sao? Nó mắc tiền lắm đấy "
" Không đáng bao nhiêu, đêm nay em là người bên cạnh tôi, mà trên người không có trang sức chả khác nào tôi tự làm mất mặt tôi? "
Âu Dương Đình Đình cười nhẹ , cũng phải anh ta là sợ bị mất mặt chứ chả có ý gì tốt.
" Đi thôi " Tống Diễn Thần nói xong, nắm tay cô đi ra ngoài.
Xe đã chuẩn bị xong từ lâu, hai người ngoài lên xe, cô ngạc nhiên vì người lái xe lại không phải là Cố Trạch mà là một người đàn ông khác, trên mu bàn tay anh ta có vết xẹo dài trùng hợp là anh ta cũng đang nhìn cô.
Chiếc xe nhanh chóng xuất phát, ở trong xe không ai nói chuyện không khí có phần ngột ngạt.
[...]
Cố Trạch đứng trên chiếc thuyền lớn, nhìn vùng biển mênh mông, những gợn sóng dập dền nhẹ nhè nhưng anh biết thứ gì càng im ắng càng nguy hiểm.
Đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau, anh xoay người lại mở miệng hỏi " Có chuyện gì? "
" Thưa anh, đằng trước có ba chiếc thuyền lớn đang chặn đường đi của chúng ta, theo quan sát có rất nhiều người chia ra ba chiếc thuyền. " Người đàn ông cung kính báo.
Cố Trạch nheo mắt nhìn về phía trước, dưới màn đêm mắt thường khó thể quan sát được phía trước .
" Tiếp tục cho thuyền di chuyển về phía đó, đến gần cho thuyền chạy chậm lại! " Anh ra lệnh, bờ môi khẽ nhếch lên, anh quả nhiên đoán không sai .
Người đàn ông gật đầu, chạy vào bên trong ra lệnh cho thuyền tiếp tục chạy.
Rất nhanh thuyền của Cố Trạch đã đến rất gần ba chiếc thuyền kia, bây giờ anh mới quan sát được, có một chiếc thuyền lớn và hai chiếc nhỏ.
Ba chiếc thuyền cùng lúc bật đèn lên, chiếu sáng cả một vùng biển . Vũ Hạo đang ung dung đứng trên mũi chiếc thuyền lớn, có vẻ đã chờ rất lâu rồi.
" Đã lâu không gặp , anh Trạch " Vũ Hạo nhìn thẳng vào mắt Cố Trạch, anh ta nở nụ cười cực kì nham hiểm.
Cố Trạch cũng cười, nhưng ánh mắt lại cực kì bình tĩnh " Cậu cũng chả khác gì lúc trước, có điều hành động của cậu hôm nay là ý gì? "
Vũ Hạo nhún vai, ý cười càng đậm hơn " Anh đoán thử xem? "
" Cậu là muốn cướp hàng hay muốn ôn lại chuyện cũ với tôi? "
" Cả hai "
Cố Trạch thờ ơ đáp " Nhưng mà hình như giữa tôi và cậu chả có chuyện cũ gì để ôn, còn về cướp hàng thì tôi nghĩ cậu nên rút lui tự chừa con mình một con đường sống đi "
Cố Trạch rút điếu thuốc định châm lửa nhưng lại nghĩ đến lời của Vũ Ân Lam ngày hôm trước lại cất trở lại vào túi.
Vũ Hạo bật cười :" Vậy sao? Vậy anh có dám đấu tay đôi với tôi không?? Nếu tôi thắng tôi sẽ lấy tất cả số hàng đó và niệm tình cũ mà tha cho anh "
Cố Trạch cười lạnh, nếu thật sự phải ra tay anh sẽ bị thất thế vì thuộc hạ bên đó nhiều hơn bên anh .
" Được, vậy thuyền tôi hay thuyền cậu?"
Vũ Hạo chỉ tay về phía trước :" Thuyền của anh đi "
Hai chiếc thuyền nhanh chóng di chuyển sát vào nhau, Vũ Hạo phóng từ thuyền anh ta qua ánh mắt đằng đằng sát khí.
Phải nói anh ta đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi.
Vũ Hạo ra đòn trước, nắm đấm bay thẳng vào mặt Cố Trạch, anh nghiêng người né tránh cũng nhanh chóng đáp trả.
Cả hai đều ngang tài ngang sức, ra chiêu cực kì hiểm ác, đấu một hồi lâu cả hai đều thấm mệt mồ hôi chảy dài trên mặt, đột nhiên anh cảm giác được dưới chân đau nhói, là một viên đạn bay đến ghim vào chân Cố Trạch .
Vũ Hạo nhân cơ hội đá vào chân anh, khiến anh khụy chân xuống, một họng súng đen chĩa vào đầu anh.
Cố Trạch quay đầu, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Vũ Ân Lan đang cầm súng chĩa vào đầu anh, ánh mắt cô lạnh lẽo không một chút cảm xúc.
" Cố Trạch ơi là Cố Trạch, anh nhìn xem hôm nay anh thua rồi. " Vũ Hạo hai tay đút túi quần cao ngạo nhìn anh.
Cố Trạch không để ý đến hắn ta, lướt mắt xung quanh thấy thuộc hạ của anh đều đã bị đám người kia khống chế.
" Nên xử lý anh ta thế nào? " Vũ Ân Lam lạnh nhạt nhìn Vũ Hạo, cất giọng hỏi, trong màn đêm yên tĩnh giọng cô có phần chua sót.
" Tùy cô, tôi xong rồi đấy tôi đi trước! " Nói xong anh ta quay người quay trở lại thuyền của mình.
Thuộc hạ của anh cũng đã nhanh chóng chuyển toàn bộ thùng hàng qua hai chiếc tàu nhỏ , chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi .
Vũ Ân Lam buông súng xuống :" Hôm nay tôi sẽ không giết anh, tôi xin lỗi "
Cô nói xong liền xoay người rời đi, nhưng phía sau lại vang lên giọng nói lạnh lùng của anh :" Hôm nay cô không giết tôi , sau này sẽ hối hận! "
" Tôi sẽ không hối hận, mạng của tôi chờ anh đến lấy " Nói xong, cô cười nhẹ đi thẳng về phía chiếc thuyền để lại cho Cố Trạch một bóng lưng cô đơn.
Ba chiếc thuyền nhanh chóng rời đi, thuộc hạ từ phía sau chạy đến " Anh Cố lô hàng được vận chuyển bằng máy bay đã đáp cánh, đang được vận chuyển vô kho . "
" Được rồi, lui xuống đi " Cố Trạch gật đầu, đi về phòng nghỉ xử lý vết thương, cũng may vết thương không mấy nghiêm trọng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
[...]
Đến tối sau khi nhân viên trang điểm cho Âu Dương Đình Đình xong liền rời đi, gương mặt cô vốn đã đẹp làn da mịn màng nên chỉ cần trang điểm nhẹ liền toát lên vẻ thuần khiết xinh đẹp rạng ngời.
Bộ lễ phục Tống Diễn Thần chuẩn bị cho cô là chiếc váy dài chạm đất màu đen, hở vai lộ ra chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh hoàn hảo.
Cô thất thần ngắm mình trong gương, không để ý Tống Diễn Thần bước vào, hôm nay anh mặc bộ vest đen trên cổ thắt cà vạt trông vô cùng điển trai.
Ánh mắt anh lướt qua tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất, anh không ngờ cô lại có thể đẹp đến vậy, bình thường cô rất ít trang điểm cũng đã toát lên vẻ đẹp nhưng nay cô lại như biến thành một người khác.
" Xong chưa? " Tống Diễn Thần thu lại cảm xúc, cất giọng nói trầm trầm.
Tiếng nói kéo cô về thực tại, cô xoay người lại vội vàng đứng lên.
" Tôi chuẩn bị xong rồi! " Cô gật đầu, bước tới trước mặt anh.
Hai tay cô nắm chặt thân váy, lần đầu tiên cô đi dự tiệc sang trọng nên có chút lo lắng.
Tống Diễn Thần lấy trong túi áo ra một chiếc hộp bằng nhung, mở ra bên trong là một sợi dây chuyền cực kì đẹp. Dây chuyền được thiết kế tinh xảo, mặt dây chuyền là hình cỏ ba lá mặc dù nó vô cùng đơn giản nhưng lại phù hợp với chiếc váy trên người cô.
Anh rút dợi dây chuyền ra rồi vứt cái hộp sang một bên, dưới sự ngỡ ngàng của cô, hai tay anh vòng qua cổ cô đeo sợi dây chuyền đó lên .
Khi ở khoảng cách gần, cô có thể ngửi ra được mùi hương dễ chịu từ cơ thể anh, khiến tâm trạng đang căng thẳng của cô thả lỏng ra.
Anh đeo xong nắm lấy tay cô " Có thích không? "
Âu Dương Đình Đình đưa tay lên sờ vào sợi dây chuyền, đương nhiên là cô thích nhưng cô không nói ra, chỉ hỏi ngược lại :
" Cái này tặng tôi sao? Nó mắc tiền lắm đấy "
" Không đáng bao nhiêu, đêm nay em là người bên cạnh tôi, mà trên người không có trang sức chả khác nào tôi tự làm mất mặt tôi? "
Âu Dương Đình Đình cười nhẹ , cũng phải anh ta là sợ bị mất mặt chứ chả có ý gì tốt.
" Đi thôi " Tống Diễn Thần nói xong, nắm tay cô đi ra ngoài.
Xe đã chuẩn bị xong từ lâu, hai người ngoài lên xe, cô ngạc nhiên vì người lái xe lại không phải là Cố Trạch mà là một người đàn ông khác, trên mu bàn tay anh ta có vết xẹo dài trùng hợp là anh ta cũng đang nhìn cô.
Chiếc xe nhanh chóng xuất phát, ở trong xe không ai nói chuyện không khí có phần ngột ngạt.
[...]
Cố Trạch đứng trên chiếc thuyền lớn, nhìn vùng biển mênh mông, những gợn sóng dập dền nhẹ nhè nhưng anh biết thứ gì càng im ắng càng nguy hiểm.
Đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau, anh xoay người lại mở miệng hỏi " Có chuyện gì? "
" Thưa anh, đằng trước có ba chiếc thuyền lớn đang chặn đường đi của chúng ta, theo quan sát có rất nhiều người chia ra ba chiếc thuyền. " Người đàn ông cung kính báo.
Cố Trạch nheo mắt nhìn về phía trước, dưới màn đêm mắt thường khó thể quan sát được phía trước .
" Tiếp tục cho thuyền di chuyển về phía đó, đến gần cho thuyền chạy chậm lại! " Anh ra lệnh, bờ môi khẽ nhếch lên, anh quả nhiên đoán không sai .
Người đàn ông gật đầu, chạy vào bên trong ra lệnh cho thuyền tiếp tục chạy.
Rất nhanh thuyền của Cố Trạch đã đến rất gần ba chiếc thuyền kia, bây giờ anh mới quan sát được, có một chiếc thuyền lớn và hai chiếc nhỏ.
Ba chiếc thuyền cùng lúc bật đèn lên, chiếu sáng cả một vùng biển . Vũ Hạo đang ung dung đứng trên mũi chiếc thuyền lớn, có vẻ đã chờ rất lâu rồi.
" Đã lâu không gặp , anh Trạch " Vũ Hạo nhìn thẳng vào mắt Cố Trạch, anh ta nở nụ cười cực kì nham hiểm.
Cố Trạch cũng cười, nhưng ánh mắt lại cực kì bình tĩnh " Cậu cũng chả khác gì lúc trước, có điều hành động của cậu hôm nay là ý gì? "
Vũ Hạo nhún vai, ý cười càng đậm hơn " Anh đoán thử xem? "
" Cậu là muốn cướp hàng hay muốn ôn lại chuyện cũ với tôi? "
" Cả hai "
Cố Trạch thờ ơ đáp " Nhưng mà hình như giữa tôi và cậu chả có chuyện cũ gì để ôn, còn về cướp hàng thì tôi nghĩ cậu nên rút lui tự chừa con mình một con đường sống đi "
Cố Trạch rút điếu thuốc định châm lửa nhưng lại nghĩ đến lời của Vũ Ân Lam ngày hôm trước lại cất trở lại vào túi.
Vũ Hạo bật cười :" Vậy sao? Vậy anh có dám đấu tay đôi với tôi không?? Nếu tôi thắng tôi sẽ lấy tất cả số hàng đó và niệm tình cũ mà tha cho anh "
Cố Trạch cười lạnh, nếu thật sự phải ra tay anh sẽ bị thất thế vì thuộc hạ bên đó nhiều hơn bên anh .
" Được, vậy thuyền tôi hay thuyền cậu?"
Vũ Hạo chỉ tay về phía trước :" Thuyền của anh đi "
Hai chiếc thuyền nhanh chóng di chuyển sát vào nhau, Vũ Hạo phóng từ thuyền anh ta qua ánh mắt đằng đằng sát khí.
Phải nói anh ta đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi.
Vũ Hạo ra đòn trước, nắm đấm bay thẳng vào mặt Cố Trạch, anh nghiêng người né tránh cũng nhanh chóng đáp trả.
Cả hai đều ngang tài ngang sức, ra chiêu cực kì hiểm ác, đấu một hồi lâu cả hai đều thấm mệt mồ hôi chảy dài trên mặt, đột nhiên anh cảm giác được dưới chân đau nhói, là một viên đạn bay đến ghim vào chân Cố Trạch .
Vũ Hạo nhân cơ hội đá vào chân anh, khiến anh khụy chân xuống, một họng súng đen chĩa vào đầu anh.
Cố Trạch quay đầu, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Vũ Ân Lan đang cầm súng chĩa vào đầu anh, ánh mắt cô lạnh lẽo không một chút cảm xúc.
" Cố Trạch ơi là Cố Trạch, anh nhìn xem hôm nay anh thua rồi. " Vũ Hạo hai tay đút túi quần cao ngạo nhìn anh.
Cố Trạch không để ý đến hắn ta, lướt mắt xung quanh thấy thuộc hạ của anh đều đã bị đám người kia khống chế.
" Nên xử lý anh ta thế nào? " Vũ Ân Lam lạnh nhạt nhìn Vũ Hạo, cất giọng hỏi, trong màn đêm yên tĩnh giọng cô có phần chua sót.
" Tùy cô, tôi xong rồi đấy tôi đi trước! " Nói xong anh ta quay người quay trở lại thuyền của mình.
Thuộc hạ của anh cũng đã nhanh chóng chuyển toàn bộ thùng hàng qua hai chiếc tàu nhỏ , chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi .
Vũ Ân Lam buông súng xuống :" Hôm nay tôi sẽ không giết anh, tôi xin lỗi "
Cô nói xong liền xoay người rời đi, nhưng phía sau lại vang lên giọng nói lạnh lùng của anh :" Hôm nay cô không giết tôi , sau này sẽ hối hận! "
" Tôi sẽ không hối hận, mạng của tôi chờ anh đến lấy " Nói xong, cô cười nhẹ đi thẳng về phía chiếc thuyền để lại cho Cố Trạch một bóng lưng cô đơn.
Ba chiếc thuyền nhanh chóng rời đi, thuộc hạ từ phía sau chạy đến " Anh Cố lô hàng được vận chuyển bằng máy bay đã đáp cánh, đang được vận chuyển vô kho . "
" Được rồi, lui xuống đi " Cố Trạch gật đầu, đi về phòng nghỉ xử lý vết thương, cũng may vết thương không mấy nghiêm trọng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook