• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tu La Kiếm Thần (1 Viewer)

  • Chương 76-80

Chương 76 Đúng vậy! Chính là như thế



Sau khi nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chăm một hồi, ông cụ Cố mới há miệng rống lớn.



Tại sao trước kia thằng nhóc thối này không nói ra những lời này? Chẳng lẽ chuyện ở rể Lý gia đã khiến thằng bé nghĩ thông suốt?



Nhìn Cố Thiên Mệnh phóng khoáng thản nhiên trước mặt, ông cụ Cố không khỏi nghĩ đến dáng vẻ trước đây của hắn, luôn cảm thấy tính cách và khí chất của hai người đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.



Tuy nhiên suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu liền bị gạt phăng đi bởi ông tận mắt nhìn hắn khôn lớn, ông biết Cố Thiên Mệnh trước mặt chính là cháu trai ruột của mình, như vậy là đủ rồi.



"Chỉ là, thằng nhãi cháu khiến lão Lý đổi ý thế nào? Sao ông ta có thể để cháu gái quý giá của mình gả cho cháu cơ chứ?”



Những lời vừa rồi của Cố Thiên Mệnh khiến tâm trạng của ông cụ Cố tốt lên không ít, ông sải bước và ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh với ánh mắt tò mò.



"...Ông nội, thế nào gọi là kêu ông ấy gả cháu gái quý báu cho cháu? Ông cũng quá coi thường cháu rồi đó!”, thấy tâm trạng nặng nề của ông cụ dần tiêu tan, trái tim Cố Thiên Mệnh cũng được buông lỏng vài phần, tự mình ngồi xuống bên cạnh ông, thấp giọng đáp.



“Thằng nhóc cháu có tài cán gì lão già này còn không biết sao? Lão Lý thế nhưng vô cùng yêu thương đứa cháu gái này, sao thể dễ dàng gả nó cho cháu như vậy”, ông cụ Cố ném cho Cố Thiên Mệnh một cái trợn trắng mắt, chẳng kiêng kị gì mà chê bai cháu trai ruột.



Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ: “Cháu tồi tệ đến vậy sao?”



“Chẳng lẽ không phải à?”, ông cụ Cố quay sang nhìn Cố Thiên Mệnh với ánh mắt cổ quái, hỏi ngược lại.



Năm đó Cố Thiên Mệnh đấm đá công tử thế gia, chòng ghẹo tiểu thư nhà thượng thư, còn từng phao tin sẽ lấy một cô gái ở Bích Hoa lâu về làm vợ…



Những rắc rối và tai tiếng mà hắn gây ra trong những năm qua có dùng ba ngày ba đêm cũng kể không hết. Nếu không có ông cụ Cố chống lưng, sợ rằng hắn sớm đã phơi xác ngoài đường, làm sao còn có thể vui vẻ thoải mái đến lúc nhược quán?



Vì vậy, ông cụ Cố sớm đã nhìn thấu đứa cháu lười biếng vô tích sự này của mình, ngày nào nhìn thấy Cố Thiên Mệnh mà không hung hăng dạy bảo hắn một trận đã là không tồi rồi, sao còn có thể khen ngợi đây?



“Cháu…”, đối diện với sự oán giận của ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh không thể phản bác lại, chỉ đành bất lực gật đầu đáp: “Vâng, ông nói phải”.



“Nào, nhãi con, nói cho ông già này biết cháu đã làm thế nào để lão Lý thay đổi ý định vậy?", ông cụ Cố cuối cùng vẫn không đè nén được lòng hiếu kỳ, nghĩ thế nào cũng không ra nguyên nhân trong đó.



Khóe miệng Cố Thiên Mệnh khẽ giật giật khó lòng nhìn ra, hắn thầm che trán, rất bội phục tấm lòng rộng lượng của ông nội nhà mình.



"Rất đơn giản, cháu chỉ khoe mẽ bản thân có năng lực gây chuyện lớn cỡ nào, liệt kê lại hàng loạt hành vi vô sỉ trong những năm qua của mình một lượt. Tiếp đó cháu nói sau này tới Lý gia chắc chắn cũng sẽ gây họa, cho dù đem cháu nhốt lại cũng vô dụng, cháu vẫn sẽ lén lút chạy ra ngoài gây rối, hơn nữa còn có thể càng tệ hại hơn”.



Trước khi tới gặp ông cụ Cố, hắn đã chọn xong lý do thoái thác, lúc này nói ra không khác gì sự thật, lưu loát không thôi khiến ông cụ thẹn mướt mồ hôi một trận: “Để bảo vệ Lý gia tương lai không bị cháu liên lụy, Lý đại nhân không còn cách nào khác là phải ngăn cản cháu ở rể nhà họ. Nhưng tin tức về cuộc liên hôn giữa hai nhà chúng ta đã được công bố, còn nhận được sự chấp thuận từ quân thượng.



Cho nên, nếu Lý gia đơn phương hủy hôn, không chỉ khiến quân thượng phật lòng, mà còn biến Cố gia ta thành trò cười cho thiên hạ, triệt để đắc tội với Cố gia.



Vì vậy, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lý đại nhân không muốn cháu ở rể Lý gia nữa, bèn đồng ý gả Lý tiểu thư tới Cố gia ta”.



Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt ông cụ Cố, nói những lời này một cách nghiêm túc.



Với tâm tính và nhận thức kiếp trước của hắn, câu chữ tùy miệng bịa ra cùng biểu cảm giả vờ đều giống như đích thân trải qua vậy, do đó ông cụ Cố cũng nhìn không ra điểm sơ hở nào.



“Chỉ như vậy?”, ông cụ Cố sững người, không tin hỏi lại.



“Đúng vậy! Chính là như thế”, Cố Thiên Mệnh nghiêm túc gật đầu.



Lúc đầu khi Cố Nghị và Lý Thiên Nguyên thảo luận vấn đề ở rể, hai người đều có đề cập tới những chuyện này, Lý Thiên Nguyên khi đó nắm rõ như lòng bàn tay bản lĩnh gây rắc rối của Cố Thiên Mệnh, cũng không có phản ứng quá khích nào.



Tại sao hôm nay lão Lý lại vì vậy mà thay đổi quyết định?



Trong lòng ông cụ Cố có chút khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận lời giải thích này. Bởi vì ngoài điều đó ra, ông thực sự không nghĩ ra lý do tại sao Lý Thiên Nguyên lại để cháu gái mình gả cho Cố Thiên Mệnh nữa.



"Được rồi! Nếu đã như vậy, ngày mai cháu kêu Dịch bá chuẩn bị chút sính lễ đưa tới Lý gia đi!”, ông cụ Cố chậm rãi gật đầu, cũng không suy nghĩ thêm nữa.



"Vâng, thưa ông nội”.



Có vài chuyện hắn hiện tại vẫn phải giấu ông, như vậy mới càng thêm thuận tiện hành động. Về phần sau này, nếu ông cụ Cố biết được và muốn khiển trách thì hắn cũng sẽ gánh chịu.



Ưu tiên hàng đầu trước mắt là phải tìm mọi cách khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể giành được một vị trí trong thế giới rộng lớn này, giúp uy danh của Cố gia một lần nữa leo lên đỉnh cao.
Chương 77 Sính lễ!



Sáng sớm hôm sau, Dịch bá- quản gia của Cố gia đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật đính hôn quý báu gửi đến Lý gia.



Cho đến bây giờ Dịch bá vẫn có chút ngỡ ngàng, rõ ràng là tiểu công tử nhà mình phải ở rể, chẳng hiểu sao lại biến thành xin cưới Lý tiểu thư rồi?



Đối với câu hỏi này, Cố Thiên Mệnh chỉ qua loa giải thích đó là kết quả của cuộc đàm phán lại giữa ông cụ Cố cùng Lý gia.



Dịch bá không còn cách nào khác đành phải gấp rút lựa chọn một lượng lớn vật phẩm trân quý từ trong kho tới làm sính lễ, sau đó dẫn theo một nhóm người tiến về Lý gia.



Mặc dù cho đến hiện tại Dịch bá vẫn chưa hiểu rõ sự tình, nhưng ông ta cũng rất vui vì Cố Thiên Mệnh không phải tới Lý gia ở rể nữa, dù nói thế nào thì chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới uy tín và danh vọng của Cố gia.



Về phần Cố Thiên Mệnh cũng không theo bước tới Lý gia mà ở lại trong phủ mài giũa Kinh Hồng kiếm, giúp độ dung hợp giữa người và kiếm cũng sâu sắc thêm vài phần.



Kinh Hồng kiếm chính là thanh kiếm mà hắn có được khi đi ngang qua trấn Trần Sa trên đường tới Kiếm Khư trước kia.



Nó thế nhưng là một thanh bảo kiếm hiếm có trên thế gian này, người đúc rèn ra nó càng là một luyện khí sư hàng đầu đứng ở đỉnh cao của Bách Quốc Chi Địa. Điều quan trọng là thanh kiếm của Kiếm tôn vào trăm năm trước cũng do người này chế tạo ra, có thể tưởng tượng được năng lực luyện kiếm của người này đủ để nở nụ cười kiêu ngạo tại Bách Quốc Chi Địa.



Dịch bá lúc này đã mang đồ tới trước cổng lớn Lý gia.



“Cố gia đặc biệt tới Lý gia đề nghị kết thông gia!”



Nhìn Lý gia huy hoàng hưng thịnh, Dịch bá chẳng mảy may e dè, ông ta ưỡn ngực ngẩng đầu trầm giọng hô.



Một lúc lâu sau, giọng nói của Lý Thiên Nguyên mới truyền tới từ nơi sâu trong Lý gia, khiến những người có mặt đang xem phải rung động.



“Nhận sính lễ!”



Giọng nói của Lý Thiên Nguyên vang vọng bên tai mọi người như tiếng sấm rền, không chỉ khiến những người vây xem choáng váng, mà trên dưới Lý gia cũng phải ngớ ra.



Sau đó Dịch bá nhanh nhẹn cho người khiêng sính lễ vào trong.



Những thứ trong danh sách sính lễ lần lượt được lấy ra, tất cả đều là những món đồ quý giá khiến người qua đường không khỏi tặc lưỡi hít hà.



“Vàng, tổng cộng một vạn lượng”.



"Bạc, tổng cộng một trăm vạn lượng”.



"Sắt Lưu Sa để rèn binh khí, nặng ba cân”.



“Ngũ phương ngọc thạch ấn, binh khí cấp Nhân trung phẩm”.



“Tôi Thân Đoạn Cốt đan, linh đan cấp ba, tổng mười viên”.



……



Ồ--



Người tụ tập vây xem ở cổng lớn Lý gia càng lúc càng đông, nghe thấy những báu vật trên danh sách đều nhốn nháo ngạc nhiên bởi mỗi một thứ trên đó đều là thứ vô số người phải tranh đoạt vỡ đầu mới may mắn có được.



Nhưng những báu vật quý hiếm ngày thường khó thấy này lại chất đống một chỗ, gửi đến Lý gia làm sính lễ.



“Không hổ là Cố gia, đúng là hào phóng!”, trong đám đông có người không khỏi nuốt nước miếng, hâm mộ thốt lên.



“Không phải nói là tiểu công tử Cố gia hôm nay sẽ tới Lý gia ở rể sao? Sao lại biến thành Cố gia đưa sính lễ tới Lý gia rồi?”, có người bày tỏ nghi hoặc trong lòng, nóng lòng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



“Không lẽ trước kia đều do chúng ta nhầm lẫn, không phải tiểu công tử Cố gia ở rể Lý gia, mà là Lý tiểu thư gả cho hắn?"



Đủ các loại thảo luận ồn ào bắt đầu lan tràn như cỏ dại trước cổng lớn Lý gia.



Chỉ trong vòng một tiếng, chuyện này đã lan truyền tới khắp mọi ngõ lớn hẻm nhỏ trong kinh, khiến vô số kẻ đang hào hứng chờ xem màn kịch tiểu công tử Cố gia ở rể phải mắt chữ a mồm chữ o.



Tất cả các thế lực trong kinh đô cũng đều bật ngửa, hoàn toàn không hiểu nổi hành động này của Cố gia và Lý gia.



Một tháng trước không phải nói tiểu công tử Cố gia sẽ ở rể Lý gia sao? Chuyện này còn nhận được sự cho phép của Quân Thượng, sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi rồi?



Không lẽ hai nhà dám không coi Quân Thượng ra gì? Dám cả gan bóp méo thánh ý?



Nửa tiếng sau, một đạo thánh thánh dụ truyền từ trong cung tới, làm cho tất cả chết lặng.



“Thánh dụ: Lý gia cùng Cố gia liên hôn: phê chuẩn!”



Ầm!



Thánh dụ vừa phát ra, toàn bộ kinh thành đều nổ tung như động đất. Mọi ngóc ngách đều đang sôi nổi thảo luận chuyện liên hôn giữa Cố gia và Lý gia.



Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại không phải là công tử Cố gia ở rể?



Rất nhiều người đều tràn đầy nghi hoặc với chuyện này, nhưng lại không biết tìm đáp án ở đâu nên trong lòng đều âm thầm gấp gáp.



“Ông cụ Lý vậy mà nguyện ý gả cháu gái yêu quý của mình cho tiểu công tử Cố gia? Sao lại vậy cơ chứ?”, nếu là trước đây Cố Thiên Mệnh ở rể Lý gia, thì mọi người hoàn toàn có thể hiểu được.



Bởi nếu như vậy, tất cả đều sẽ phụ thuộc vào Lý gia, Cố Thiên Mệnh khó lòng lật lên sóng gió gì nữa. Nhưng nếu Lý tiểu thư gả cho tiểu công tử Cố gia thì đây lại là chuyện mọi người khó có thể tiếp nhận.



“Không lẽ ông cụ Lý không biết vị thiếu gia đó đáng giá mấy cân mấy lạng sao? Như vậy khác nào đẩy cháu gái mình vào đầm rồng hang hổ?”, rất nhiều danh gia vọng tộc trong kinh đều không hiểu nổi sự quay ngoắt này của Lý gia.


Chương 78 Chính thức liên hôn

Chỉ cần là nhân vật có máu mặt trong kinh, ai sẽ tình nguyện gả con gái hoặc con em trong tộc mình cho Cố Thiên Mệnh? Cho dù sau lưng của hắn là toàn bộ Cố gia, cũng không có mấy người nguyện ý đẩy con gái mình vào hố lửa.



Xét cho cùng, sự khét tiếng của Cố Thiên Mệnh quá chói mắt.



Trong phủ Cố gia, tĩnh mịch vắng lặng.



Cố Thiên Mệnh, người đang ở một mình trong đình viện còn chưa biết bản thân đã lại một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán của vô số người trong kinh vào giờ rảnh rỗi. Hắn giống như một tảng đá đứng tại đầm nước trong veo, trong mắt xẹt qua từng tia nối tiếp từng mảnh cảm xúc phức tạp.



Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, kèm theo đó là một tiếng hô hào kích động: “Cố ca, Cố ca!”



“Hửm?”, Cố Thiên Mệnh nghe thấy âm thanh này thì chậm rãi quay người liền thấy Hàn Ngụy đang rảo nhanh bước chân đi tới, hắn khẽ cười: “Tiểu Ngụy, sao ngươi lại tới đây? Phụ thân ngươi chịu thả ngươi ra ngoài rồi à? Hay là nói ngươi lại chui lỗ chó nữa?”



Hàn Ngụy là người bạn Cố Thiên Mệnh công nhận trong kiếp này, hắn ta từ nhỏ đã lẽo đẽo theo sau Cố Thiên Mệnh, chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với hắn, hai người họ cực kỳ thân thiết với nhau.



Hàn Ngụy nhanh chóng đi đến trước mặt Cố Thiên Mệnh, do đi vội mà thở hổn hển nên phải hít vài hơi, sau đó kinh ngạc nói: “Cố ca, sao phụ thân có thể thả ta ra, đương nhiên là cách cũ rồi. Nhưng chúng ta không nói cái này nữa, mà bàn về chuyện của huynh đi”.



Cố Thiên Mệnh sao không hiểu cách cũ trong miệng Hàn Ngụy, nhớ lại lúc đầu khi lục thức của hắn chưa mở, còn cùng Hàn Ngụy chui qua hai lần.



“Chuyện của ta? Chuyện gì?”, Cố Thiên Mệnh thờ ơ hỏi.



“Là liên hôn đó! Trước kia không phải nói Cố ca huynh phải ở rể Lý gia sao, sao bỗng nhiên lại biến thành nhà huynh tới Lý gia cầu hôn để rước lấy Lý tiểu thư rồi?”, sau khi Hàn Ngụy ở nhà nghe được tin tức này liền vội vàng bí mật chạy tới đây, chỉ vì muốn hiểu chi tiết tình huống trong đó.



“Ồ, là chuyện này à”, Cố Thiên Mệnh thản nhiên đáp.



“Cố ca, mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Lý gia lại đồng ý gả Lý tiểu thư cho huynh? Không lẽ chuyện huynh chọc ghẹo nàng ta lúc đầu cứ như vậy được xóa bỏ sao?"



Thấy thái độ thản nhiên này của Cố Thiên Mệnh, Hàn Ngụy liền sửng sốt, sau đó cười khổ lôi kéo hắn, tò mò không thôi hỏi dồn.



“Cút!”



Cố Thiên Mệnh hơi bực mình trực tiếp trợn trắng mắt đuổi Hàn Ngụy đi.

...

Sính lễ xuất hiện, cả kinh thành đều choáng ngợp.



Không ai biết lý do vì sao Lý gia cùng Cố gia thay đổi chuyện ở rể, cũng không ai hiểu tại sao Lý Thiên Nguyên lại gả Lý tiểu thư cho tiểu công tử Cố gia.



Tuy rằng đồn đại Lý tiểu thư miệng không nói được, nhưng ngũ quan của nàng ta lại cực kỳ tinh xảo, sở hữu dung mạo khuynh quốc khuynh thành cùng phong tháit ưu nhã của tiểu thư nhà quyền quý.



Số người trong kinh muốn lấy nàng ta làm vợ nhiều như sao trên trời, nhưng lại khăng khăng gả cho tên tiểu công tử Cố gia nổi danh tệ hại kia, điều này sao có thể không khiến họ cảm thấy kỳ quái đây?



Nếu dựa theo sự thỏa thuận giữa hai nhà để tiểu công tử Cố gia tới ở rể Lý gia, cho dù họ chướng mắt tới đâu, cũng có thể âm thầm chấp nhận trong lòng. Dẫu sao với tướng uy hiển hách cùng địa vị của Cố gia muốn đưa người thừa kế duy nhất của mình đi ở rể, ai có thể phản đối?



Nhưng biến cố đột ngột xảy đến, sính lễ mà Cố gia đưa tới đã chất đầy Lý gia.



"Ba ngày sau, hai nhà Cố- Lý sẽ bày tiệc rượu tại tửu lâu Túy Yên, cử hành nghi thức đính hôn”.



Từ nơi sâu trong Lý gia, giọng nói trầm thấp của Lý Thiên Nguyên, đại thần nhất phẩm đương triều truyền tới vang vọng khắp ngang cùng ngõ hẻm của kinh thành.



Ầm!



Lời này của ông ta đã đẩy cơn náo nhiệt lên một cao điểm mới.



Lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào ba ngày sau, há không phải là chẳng còn bao lâu nữa sẽ cử hành hôn lễ chính thức sao?



Vào giờ phút này, không chỉ dân chúng trong kinh sửng sốt, mà ngay cả các đại gia tộc cũng đều ngỡ ngàng không thôi.



“Ông cụ Lý gia, con cáo già này, vậy mà nhìn trúng điểm nào của tiểu công tử Cố gia vậy? Thật không có đạo lý mà!”, trong một gia đình quý tộc nào đó, một ông lão chừng bảy tám mươi tuổi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, hoàn toàn mờ mịt.



“Hai nhà Cố Lý chính thức liên hôn rồi sao? E rằng… tương lai của Thiên Phong Quốc đều là thiên hạ của họ”, tại một góc nào đó trong kinh thành, có người khẽ thở dài lẩm bẩm một mình.



"Sự việc diễn ra bất ngờ, ông cụ Lý sao lại đồng ý để cháu gái quý báu duy nhất gả cho tên con trai hoang đàng kia của Cố gia đây?”, tại một cung điện xanh vàng rực rỡ nào đó, một người đàn ông mặc gấm vàng với gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng ra lệnh: “Điều tra cho ta! Phải tìm ra nguyên do đằng sau!"



Cố gia lúc này vẫn bình lặng như thường ngày.


Chương 79 Vào cung diện kiến

Với tư cách là nhân vật chính của cuộc liên hôn, Cố Thiên Mệnh hoàn toàn không đặt nặng chuyện này trong lòng, mà chăm chú quan sát viên đá màu đen phảng phất tỏa ra một tia bóng loáng trong tay.



Viên đá có kích thước bằng lòng bàn tay này chính là Vô Ngần Thạch.



Yến Hàn ở một bên im lặng chờ đợi, đêm qua hắn ta nghe lệnh của Cố Thiên Mệnh thâm nhập kho tàng của Bình Thành Vương, dựa theo mô tả về Vô Ngần Thạch cuối cùng cũng tìm thấy nó.



Kho tàng của Bình Thành Vương nguy hiểm trùng trùng, có quân đội hùng hậu trấn giữ, may mắn thay Yến Hàn đã tiến vào cảnh giới Địa Huyền, cộng thêm thân pháp Quỷ đạo huyền diệu mới không bị người khác phát hiện và tìm được Vô Ngần Thạch.



Để an toàn không xảy ra sơ sót, Yến Hàn còn vòng vèo quanh kinh thành rất lâu, đảm bảo không bị người khác theo đuôi mới trở lại Cố gia, giao lại Vô Ngần Thạch cho Cố Thiên Mệnh.



“Vô Ngần Thạch…”, Cố Thiên Mệnh nhìn viên đá đen bóng trong tay, thầm nhủ: “Xem ra chẳng bao lâu nữa sẽ có thể khôi phục thần hồn bị tổn thương, đến lúc đó cũng không cần lo lắng sẽ lưu lại bệnh ẩn, vô cùng hữu ích đối với quá trình tu hành trong tương lai”.



Theo lý mà nói, một bảo vật quý hiếm có thể chữa lành thần hồn như Vô Ngần Thạch nên được cất giấu cẩn mật, sao có thể bị Bình Thành Vương tùy ý vứt trong kho tàng như vậy?



Bởi tại Bách Quốc Chi Địa gần như không có cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, người đời căn bản không biết tới công dụng thực sự của Vô Ngần Thạch, chỉ cho rằng nó là một loại vật liệu luyện khí tương đối rắn chắc hiếm có.



Lúc đầu Cố Thiên Mệnh cũng chỉ tình cờ nhìn thấy Vô Ngần Thạch xuất hiện trong phủ Bình Thành Vương cũng không để tâm tới. Nhưng khi đến thời kỳ quán nhược khôi phục lại kí ức của kiếp trước, hắn nghiễm nhiên để mắt tới viên Vô Ngần Thạch này.



Hắn cũng đoán rằng mọi người không biết đến tác dụng của Vô Ngần Thạch, Bình Thành Vương cũng không quan tâm tới nên chắc chắn sẽ theo thói quen tiện tay ném vào kho tàng.



Do đó hắn mới để Yến Hàn tới kho tàng của Bình Thành Vương tìm tòi thăm dò, xem xem có thể tìm được nó hay không.



Quả nhiên trời không phụ lòng người, giống như những gì Cố Thiên Mệnh phỏng đoán, không ai biết đến sự tồn tại của Vô Ngần Thạch và nó đã bị Bình Thành Vương tùy ý vứt vào một xó của kho tàng.



“Không có ai phát hiện ra dấu vết đó chứ?”, Cố Thiên Mệnh rất nhanh đã áp chế tia vui mừng mới lóe lên trong mắt, sau đó quay đầu nhìn Yến Hàn đang đứng bên cạnh.



“Xin chủ thượng yên tâm, lấy được Vô Ngần Thạch ta liền lặng lẽ rời đi, không bị bất cứ ai nhận ra cả”, Yến Hàn vội vã chắp tay khom lưng bẩm.



“Ừm”, Cố Thiên Mệnh gật gật đầu, thu lại Vô Ngần Thạch vào trong tay áo.



Sau đó Yến Hàn chắp tay hành lễ với hắn liền ẩn mình vào trong màn đêm, cung kính chờ đợi mệnh lệnh.



Tuy rằng Cố gia rất rộng lớn, nhưng từng nhành cây ngọn cỏ đều nằm dưới sự giám sát của ông cụ Cố. Ngay từ ngày đầu tiên khi Cố Thiên Mệnh đưa Yến Hàn trở về cùng, ông cụ đã biết đến sự tồn tại của hắn ta, chỉ là ông không bóc trần, cũng chẳng hỏi han gì thêm.



Bởi Yến Hàn chưa bao giờ để lộ tu vi của bản thân trước mặt mọi người, những người khác căn bản không biết được hắn nông sâu thế nào. Vì vậy, theo góc nhìn của ông cụ Cố, hắn ta chỉ là một người bình thường mà thôi, nghĩ tới hắn ta lại là nô bộc Cố Thiên Mệnh mới thu nhận, ông cũng không lấy làm lạ.



Nhưng nếu để ông cụ Cố biết được Yến Hàn là một cao thủ Địa Huyền, sợ rằng ông sẽ ngay lập tức tìm tới Cố Thiên Mệnh và tạm thời khống chế Yến Hàn lại, điều tra đến từng chân tơ kẽ tóc về hắn ta.



Chính vì hiểu rõ tính cách của ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh mới một mực che giấu rất nhiều chuyện để bản thân thuận tiện hành động, không cần dè chừng trước sau.



Trở lại trong phòng, Cố Thiên Mệnh liền đóng chặt cửa sổ, sau đó ngồi xếp bằng trên giường và đặt Vô Ngần Thạch vào tay phải.



“Kiếp trước sử dụng bí thuật Luân Hồi Mông Thiên chống lại cơn thịnh nộ của thiên đạo khiến thần hồn thương tổn, nếu không hai mươi năm đầu của kiếp này cũng sẽ không bị mê muội vô tri như vậy”.



Cảm thán xong câu này, Cố Thiên Mệnh chậm rãi vận chuyển huyền khí trong cơ thể, thông qua thủ đoạn đặc biệt hấp thụ lấy năng lượng trên Vô Ngần Thạch, chữa trị thần hồn.



Hắn từ từ nhắm lại hai mắt, toàn thân đều được từng sợi huyền khí bao bọc lấy, giữa hai đầu lông mày tản ra một tia sáng nhàn nhạt.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tầng ánh sáng trơn bóng tỏa ra từ Vô Ngần Thạch dần trở nên xám xịt, trên bề mặt viên đá cũng bắt đầu xuất hiện các vết rạn nứt.



Hơi thở của Cố Thiên Mệnh càng lúc càng mạnh mẽ khiến không khí trong căn phòng đều như ngưng đọng lại.



Mười lăm phút sau, Vô Ngần Thạch đã hoàn toàn nứt toác, chia thành năm sáu mảnh đá vụn, cũng không còn nửa điểm lộng lẫy hay sự dao động của huyền khí nữa. Mà Cố Thiên Mệnh lúc này cũng mở bừng hai mắt thâm sâu như vực thẳm, hơi thở dồi dào như biển rộng phóng thẳng lên trời.



"Cuối cùng cũng hồi phục lại thần hồn rồi”.



Hơi thở linh hồn đủ để rung chuyển hàng trăm vương quốc trong chớp mắt đã tiêu biến, tất cả trở lại yên tĩnh, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.



Ngày hôm sau, nắng sớm vừa lên.



Một đạo thánh dụ từ trong hoàng cung được truyền tới Cố gia.



“Thánh dụ: truyền Tam công tử Cố gia vào cung yết kiến”.

Thánh dụ giáng lâm Cố gia, hơn nữa còn chỉ đích danh Cố Thiên Mệnh vào cung yết kiến.
Chương 80 Quân Thượng Thiên Phong Quốc

Việc này vừa truyền ra, bất kể là người trong Cố gia hay là các đại gia tộc khác, đều sững sờ.

Cố Thiên Mệnh đối với chuyện này cũng có vài phần mờ mịt, sau đó liền nghĩ chắc hẳn Lý Thiên Nguyên đã đem chuyện ở rể đổi thành gả đi nói với Quân Thượng.

Ông cụ Cố sau khi nhận được thánh dụ của Quân Thượng, không khỏi nhíu mày, nóng nảy gọi Cố Thiên Mệnh đến bên cạnh, chất vấn: “Tiểu tử, mấy ngày nay cháu lại gây ra chuyện gì rồi? Có phải đã động đến người trong hoàng cung không?”

“Không ạ!”, Cố Thiên Mệnh bình thản phản bác.

“Không có?”, ông cụ Cố nhíu mày, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cứng lại, nhẹ giọng nghi ngờ hỏi: “Sao Quân Thượng lại triệu cháu vào cung? Nếu không phải cháu đi trêu chọc người trong cung thì sao người lại đích danh chỉ điểm cháu”.

“Ông nội, cháu nghĩ có lẽ là chuyện thông gia giữa Cố gia ta và Lý gia, có thể Quân Thượng muốn tìm người trong cuộc là cháu tìm hiểu tình hình mà thôi”, ngữ khí của Cố Thiên Mệnh bình thản, sâu trong đôi mắt hiện lên một nét chăm chú.

Ông cụ Cố ở bên cạnh Quân Thượng mấy chục năm, đi theo Quân Thượng từ lúc hai bàn tay trắng đến bây giờ quân lâm thiên hạ, ông ấy hiểu rõ tính cách của Quân Thượng hơn ai hết.

Ông cụ Cố cũng không cho rằng Quân Thượng sẽ vì chuyện thông gia của hai nhà mà làm to chuyện, cho dù có muốn tìm hiểu rõ tình hình, theo lý mà nói, cũng là triệu kiến gia chủ hai nhà thăm dò tin tức.

“Sự tình bất thường nhất định có chỗ kỳ quái, Thiên Mệnh, cháu vào cung nhất thiếu không được nói nhiều, nói nhiều sai nhiều, tránh rước họa vào thân”, ông Cụ cố lo lắng không thôi, lời nói cũng mang theo chút cảnh cáo: “Còn nữa, sau khi thấy Quân Thượng nhất định phải quỳ lạy, không thể không cung kính, cháu hiểu chưa?”

“Ông nội yên tâm, cháu hiểu rồi”, nghe vậy, trong đáy mắt Cố Thiên Mệnh xẹt qua một luồng quang mang, khom người trả lời.

Ông cụ Cố nặng nề gật đầu, vẻ phức tạp trên mặt không giảm bớt, tựa hồ có chút lo lắng việc Cố Thiên Mệnh vào cung diện thánh, sợ hắn chọc Quân Thượng không vui, vậy thì phiền toái lắm.

Chỉ là, Quân Thượng khẩu dụ cũng đã hạ xuống rồi, Cố Thiên Mệnh không muốn đi cũng phải đi. Ông cụ Cố chỉ có thể cầu nguyện Cố Thiên Mệnh nghe lời mình, chớ nhiều lời, hy vọng Quân Thượng nể mặt Cố gia mà không so đo với hắn.

Qùy lạy hành đại lễ?

Đáy lòng Cố Thiên Mệnh trầm xuống, lông mày nhíu chặt lại.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh đi theo người truyền khẩu dụ vào cung.

Tin tức Quân Thượng truyền dụ công tử Cố gia vào cung rất nhanh đến tai các đại thế gia, các gia tộc đều bởi vậy mà khiếp sợ.

“Quân Thượng vậy mà triệu kiến công tử Cố gia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”, có nhiều người nhíu mày lẩm bẩm, ánh mắt hướng về phía hoàng cung, có chút khó hiểu.

“Kỳ lạ! Qủa nhiên là kỳ lạ. Đầu tiên là chuyện Lý gia thay đổi quyết định, gả Lý Sương Nhi cho phế vật nhà họ Cố, nay Quân Thượng lại muốn triệu kiến hắn...”, nơi nào đó trong kinh hành, một lão nhân khó hiểu nói.

“Quân Thượng trời sinh tính tình đa nghi, chỉ sợ là bởi vì chuyện lão phu thay đổi quyết định mà nổi lên nghi ngờ, muốn thăm dò nông sâu của Cố công tử”, sau trong đại viện Lý gia, Lý Thiên Nguyên nghiêm túc chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Hoàng cung, khẽ nói: “Chỉ là, Cố tiểu tử đã dấu mình nhiều năm mà không ai biết, rốt cuộc nông sâu thế nào...”

Thiên Phong quốc, vùng đất sừng sững trong bách quốc chi địa, sự phát triển của nó khiến người ta khen ngợi không thôi. Chỉ trong 60 năm ngắn ngủi, Thiên Phong quốc liền đứng vững trong bách quốc chi địa.

Tuy rằng Thiên Phong quốc không sánh bằng các hoàng triều đỉnh phong nhưng cũng đứng ở hàng trung lưu, không phải nơi mà các hoàng triều bình thường có thể khi nhục.

Hoàng cung nằm ở trung tâm kinh thành, nơi phồn hoa nhất, chiếm một diện tích rộng lớn bạt ngàn.

Một tòa Kim Điêu bằng gỗ đàn rộng tới 20 thước, cao năm thước nằm ở phía trước hoàng cung, cửa lớn có hơn trăm binh lính mặc áo giáp khí tức trầm ổn, khí thế hào hùng đứng canh.

Một lát sau, một chiếc xe ngựa ầm ầm dựng lại trước cửa lớn hoàng cung.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi từ trên xe ngựa bước xuống, phóng mắt nhìn hoàng cung với những bậc thang bằng bạch ngọc sâu không thấy đáy, nội tâm thầm nói: “Hoàng cung Thiên phong quốc quả thật có vài phần uy nghiêm xa hoa”.

“Cố công tử, xin theo nô tài đi vào trong bái kiến Quân Thượng”.

Người đến Cố gia truyền dụ trên 50, hơi cúi người cung kính nói với Cố Thiên Mệnh.

“Ừm”, Cố Thiên Mệnh sắc mặt không thay đổi gật đầu.

Lướt qua hơn trăm tướng sĩ mặc khôi giáp trấn thủ ở cửa, Cố Thiên Mệnh đi theo phía sau thái giám bước vào hoàng cung.

Sau khi Cố Thiên Mệnh tiến vào cửa lớn của hoàng cung, liếc mắt liền nhìn thấy hơn trăm cây bạch ngọc điêu khắc kim long giương nanh múa vuốt, sống động như thật, giống như muốn cắt nuốt linh hồn người ta.

Tiền sảnh hoàng cung rộng lớn đến cực điểm, khắp nơi đều dùng ngọc ngà trân quý, tướng sĩ ngự lâm quân che chở an nguy cho hoàng cung đứng khắp nơi.

Trên con đường Cố Thiên Mệnh tiến về phía trước, mỗi 10 bước đều có hai gã tướng sĩ khí tức thâm hậu đứng ở hai bên, cột ngọc điêu khắc kim long như đâm thẳng lên bầu trời, tỏa ra một cỗ áp lực to lớn.

Rất nhanh, Cố Thiên Mệnh liền giẫm lên bậc thang bạch ngọc đi tới đại điện hoàng cung, bị khí tức xa hoa hào hùng ập vào mặt.

Chỉ chốc lát sau, Cố Thiên Mệnh liền đến trước cửa đại điện huy hoàng.

Từ xa nhìn vào, Cố Thiên Mệnh có thể nhìn thấy một chiếc long ỷ màu vàng uy nghiêm ở nơi sâu nhất trong đại điện, chỉ là sắc mặt bình thản nhìn lướt qua mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu Duệ Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Phong

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom