• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tu La Kiếm Thần (3 Viewers)

  • Chương 86-90

Chương 86 Tuyệt đại giai nhân như nàng ấy, sẽ gả cho tiểu công tử Cố gia sao?

Trước của tửu lâu, nhiều xe ngựa xa hoa đến cực điểm dừng lại bên cạnh. Rất nhiều người nhìn về phía bên này, trong mắt tràn ngập hâm mộ cùng sợ hãi.

Ông cụ Cố hôm nay mặc một bộ đồ màu đen, thoạt nhìn giống như một lão nhân giản dị, thế nhưng tất cả mọi người ở đây không ai dám coi ông ấy là một ông lão.

Phía sau, Cố Ưu Mặc được một đám hạ nhân dìu lên xe lăn, tóc mai của ông ấy hơi trắng, khí tức toàn thân ẩn hiện như nước, trên người còn tỏa ra một cỗ sắc bén như có như không.

Tuy hai chân Cố Ưu Mặc đã tàn phế, nhưng không ai dám khinh thường ông ấy dù chỉ một chút. Bởi vì... hình ảnh năm đó Cố Ưu Mặc mặc khôi giáp đỏ như máu, tư thế oai hùng sừng sững đứng giữa chiến trường vẫn như hiện hữu trước mặt mọi người.

Vốn dĩ Cố Ưu Mặc không có ý định ra khỏi đình viện yên tĩnh của mình, nhưng vừa nghĩ tới đây là ngày đính hôn đứa cháu duy nhất của mình, sau nhiều lần cân nhắc, ông ấy vẫn quyết định đến.

Cố Thiên Mệnh giống như ngày thường mặc một bộ trường sam màu trắng, hơi thở hờ hững như một người bình thường, lại sâu như đầm nước tĩnh lặng.

“Thảo dân bái kiến Cố lão tướng quân, tham kiến Huyết Hùng tướng quân, Cố công tử”.

Biết được Cố gia đến, người phụ trách tửu lâu Trần Phàm ngựa không dừng vó vọt tới cửa lớn, sau đó nhìn đám người ông cụ Cố chậm rãi bước tới, mồ hôi lạnh bất giác tuôn ra, khom người chắp tay thăm hỏi.

“Ừm”, ông cụ Cố mặt không cảm xúc, gật đầu đáp.

Cố Thiên Mệnh đẩy xe lăn cho Cố Ưu Mặc, bước vào trong tửu lâu Túy Yên, Cố Thiên Mệnh tùy ý nhìn qua, đều là những bình cổ tinh xảo cùng thị nữ thướt tha, có thể nói là cực kỳ xa hoa.

Đợi đến khi đám người Cố Thiên Mệnh bước vào cửa lớn, Trần Phàm mới dám chậm chạp đứng thẳng lưng lên.

Hắn ta âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, cổ họng cuồn cuộn lẩm bẩm nói: “Cố lão tướng quân năm xưa chinh chiến vì Thiên Phong quốc, còn có Huyết Hùng tướng quân chấn nhiếp các nước xung quanh, thật sự không phải thế gia bình thường có thể so sánh được”.

Qua một lát, Trần Phàm mới khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là khi nhìn thấy đám người ông cụ Cố lại cảm thấy khó thở.

Bỗng nhiên, lại có mấy chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa tửu lâu Túy Yên.

Lý Thiên Nguyên dẫn đầu từ trên xe ngựa bước xuống, một cỗ uy áp nồng đậm áp bách ùn ùn kéo đến, giáng xuống tửu lâu Túy Yên, làm Trần Phàm định tiến lên tiếp đãi ân cần bất giác cảm thấy thần hồn run rẩy.

Ngay sau đó, sau lưng Lý Thiên Nguyên xuất hiện 2 người trung niên cùng mấy người trẻ tuổi.

Đáng chú ý nhất chính là một cô nương độ tuổi thanh xuân đứng bên cạnh Lý Thiên Nguyên, nàng chính là Lý Sương Nhi, cháu gái ruột mà Lý Thiên Nguyên yêu thương nhất.

Hai mắt Lý Sương Nhi trong vắt có thần, mày ngài mũi thẳng, hai gò má bầu bĩnh, ánh sáng của nắng ban mai chiếu lên gương mặt nàng, càng lộ ra làn da trong suốt, mềm mại như ngọc.

Nàng mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt xen lẫn vài sợi lụa trắng, eo liễu uyển chuyển dùng gấm xanh quấn quanh, ba ngàn sợi tóc nhẹ nhàng dùng trâm tóc quấn lên, vài sợi tóc mai rủ xuống trên hàng lông mày càng làm tăng thêm vẻ mỏng manh và xinh đẹp.

Đôi môi đỏ mọng khép hờ, đôi mắt đẹp trong suốt, phảng phất làm cho không khítrong tửu lâu Túy Yên thoáng chốc ngừng lại.

Dung mạo cùng khí chất như tiên tử, nháy mắt đè ép hơn trăm thị nữ xinh đẹp có mặt ở đại sảnh tửu lâu, nàng chính là Lý Sương Nhi, đệ nhất tài nữ nổi danh kinh thành, có tướng mạo khuynh quốc.

Chỉ đáng tiếc, thập toàn cửu mỹ, một mỹ nhân phương hoa tuyệt đại như nàng lại không thể nói chuyện.

“Tiểu nhân bái kiến chư vị đại nhân”.

Trần Phàm sau khi nhìn thấy vẻ đẹp kiều mị của Lý Sương Nhi thì kinh ngạc đến độ giật nảy mình, chỉ là vừa nghĩ đến chuyện một giai nhân tuyệt thế như vậy lại không thể mở miệng nói chuyện, liền không khỏi âm thầm tiếc hận.

“Ừm”, Lý Thiên Nguyên tùy ý gật đầu, sau đó dẫn người Lý gia bước vào cửa lớn.

Lý Sương Nhi kéo chiếc váy dài màu hồng nhạt, một cỗ hương nhàn nhạt mang theo hơi thở của rừng sâu từ thân thể mềm mại của nàng phiêu tán trong không trung, làm cho người chung quanh nhìn đến ngây người.

Ở ngoài tửu lâu Túy Yên, rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng này, hầu hết mọi người đều đem khoảnh khắc Lý Sương Nhi uyển chuyển xoay người in sâu vào đáy lòng.

“Đây chính là tiểu thư câm của Lý gia trong lời đồn sao? Nàng ấy... thật xinh đẹp”, trong đám người phía xa, có người nhìn theo bóng hình Lý Sương Nhi biến mất bằng ánh mắt mê ly, khẽ than một tiếng.

“Tuyệt đại giai nhân như nàng ấy, sẽ gả cho công tử Cố gia sao?”, trong lời nói của một vài người tràn ngập bất mãn cùng không cam.

Nhưng họ biết...

Có thể đứng từ xa nhìn thấy một màn này, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, cho dù cả đời không đi được bao xa, hôm nay có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Lý Sương Nhi, cũng đã là một may mắn lớn. Về phần hi vọng xa vời, cũng chỉ là hi vọng mà thôi.

Trong đại sảnh của tửu lâu bày rất nhiều bàn ghế bằng gỗ đàn hương tinh xảo, ở giữa đại sảnh bày hai ghế chính cùng ghế phụ.

Ông cụ Cố giờ khắc này đang ngồi trên một cái ghế chính, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh ngồi hai bên.
Chương 87 Hai nhà gặp mặt

Nương theo mùi thơm trong hư không, đám người Cố Thiên Mệnh không hẹn mà gặp đều đem ánh mắt hướng về đám người Lý gia từ cửa lớn bước vào.

Cố Thiên Mệnh tùy ý nhìn lướt qua đám người Lý Thiên Nguyên một cái, liền đem ánh mắt dời lên trên thân thể mềm mại của Lý Sương Nhi, trong lòng bất giác nổi lên cảm giác chua xót cùng phức tạp.

Kiếp trước hắn tung hoành thiên hạ, cũng có giai nhân yêu thương hắn, nhưng chỉ là hồng nhan, chưa từng bước tới hôn nhân. Nhưng kiếp này khi lục thức vừa khôi phục, liền bởi vì mình từng dùng lời nói bất nhã với Lý Sương Nhi mà phải cưới nàng.

Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh sao có thể không cảm thấy tâm tình phức tạp đây.

Nhìn Lý Sương Nhi bước tới, để ý tới dôi bàn tay nõn nà lộ ra dưới tay áo kia, Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng.

Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Mệnh nhìn kĩ Lý Sương Nhi đến như vậy, cho dù là khi lục thức chưa mở xông vào Lý gia khi nhục nàng, hắn cũng chưa từng cẩn thận quan sát nàng.

Lý Sương Nhi dường như cảm giác được ánh mắt chăm chú của Cố Thiên Mệnh, nàng xoay người, nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh.

Hai ánh mắt chạm nhau, mỗi người đều có tâm tình khác nhau, như vượt qua ngàn năm cùng kiếp trước nhìn về đối phương.

Thời gian như đình trệ vào khoảnh khắc này, hắn một thân áo dài trắng, khí tức thanh nhã, nghiễm nhiên chính là một công tử chính cống. Nàng mặc bộ váy dài màu hồng nhạt, trong đôi mắt đẹp xen lẫn làn sóng kiều mị yếu đuối, như tiên tử bách hoa đang nhảy múa.

Ngay sau đó, Lý Sương Nhi liền thu hồi ánh mắt đẹp của mình, khẽ cúi đầu, trên gò má trắng nõn dần ửng hồng khiến người ta yêu thương.

Chỉ là một cái liếc mắt đã làm trái tim nàng rối loạn, nàng cũng không biết vì sao lại như vậy, đành phải kiềm chế sự xáo trộn trong tâm hồn mình, nhẹ nhàng bước tới phía trước.

“Tiểu tử thối, còn ngây ra đó làm gì, mau qua bên kia đi”.

Tiếng mắng sủng nịnh của ông cụ Cố phá vỡ bầu không khí ngại ngùng trong tửu lâu Túy Yên.

Ông cụ Cố vội vàng đứng lên, sau đó đi về phía Lý Thiên Nguyên.

Ông cụ nhà mình cũng đã qua rồi, Cố Thiên Mệnh cũng không còn cách nào khác, đành phải theo sát phía sau, cách đám người Lý Thiên Nguyên và Lý Sương Nhi ngày càng gần.

Về phần Cố Ưu Mặc, hai chân không tiện, tất nhiên là ngồi trên xe lăn, hai tròng mắt thâm trầm nhìn đám người Lý gia, mang theo một luồng uy áp.

“Lý lão đầu, tới khá nhanh đó”, ông cụ Cố tiến lên một bước, đối mặt với Lý Thiên Nguyên, khẽ cười nói.

“Đương nhiên”, Lý Thiên Nguyên lạnh lùng đáp lại một câu, có lẽ còn đang nghĩ tới chuyện của Cố Thiên Mệnh.

Ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên đã quen biết mấy chục năm, hai người biết rõ tính cách đối phương, cũng không cần nói lời khách sáo.

“Gặp qua Cố lão tướng quân”, hai nam tử trung niên đứng sau Lý Thiên Nguyên không hẹn mà cùng chắp tay hướng về phía Cố Nghị, đồng thanh nói.

Hai người là con trai của Lý Thiên Nguyên, Lý Hạo Vũ và Lý Văn Hạo, người phía trước là huynh phía sau là đệ. Hai người này đều làm quan trong triều, thân mang trọng chức.

Cha ruột của Lý Sương Nhi chính là Lý Văn Hạo, hơn nữa nàng chính là đứa con duy nhất của ông ta.

“Vãn bối Lý gia bái kiến Cố lão tướng quân”, lập tức, mấy người trẻ tuổi phía sau cũng cung kính khom người chào hỏi ông cụ Cố.

Trong thế hệ trẻ của Lý gia, còn có bóng dáng của Lý Dật Hiên, cũng chính là biểu ca của Lý Sương Nhi, từng gặp Cố Thiên Mệnh lúc trước. Lý Dật Hiên cực kỳ sùng kính và ngưỡng mộ ông cụ Cố, hắn ta từ nhỏ đã tòng quân, được nghe nhiều nhất chính là chuyện về Cố lão tướng quân năm xưa chấn danh thiên hạ, vì vậy không khỏi tràn ngập kính ý.

“Ừm”, ông cụ Cố nhìn về phía mọi người gật đầu đáp.

Sau đó, ánh mắt ông cụ Cố nhẹ nhàng lướt qua Cố Thiên Mệnh, im lặng không nói gì.

Cố Thiên Mệnh đương nhiên biết ý của ông nội, chậm rãi từ bên cạnh đi về phía trước, sau đó hướng về phía đám người Lý Thiên Nguyên ôm quyền nói: “Gặp qua Lý đại nhân cùng hai vị trưởng bối”.

Lý Thiên Nguyên nhẹ nhàng gật đầu với Cố Thiên Mệnh, tỏ vẻ đáp lại.

Nhưng Lý Hạo Vũ với Lý Văn Hạo thì lại âm thầm nhíu mày, có chút không vui. Vừa rồi Cố Thiên Mệnh thế nhưng chỉ tùy ý chắp tay, ngay cả thắt lưng cũng thẳng, không có chút gì gọi là lễ kính với trưởng bối cả.

Thế nhân đều nói tiểu công tử Cố gia quần là áo lụa, ăn chơi khét tiếng, danh tiếng vang xa, hiện tại xem ra, có lẽ đúng như vậy. Lý Hạo Vũ và Lý Văn Hạo thật sự không hiểu vì sao ông cụ nhà mình lại đồng ý để Lý Sương Nhi gả cho Cố Thiên Mệnh.

Nếu nói lúc trước Cố Thiên Mệnh ở rể Lý gia, nể mặt ông cụ Cố môn phong uy vũ, cũng đành chấp nhận. Nhưng để Lý Sương Nhi gả cho hắn, bọn họ khó có thể tiếp nhận được.

Ba ngày trước, Lý Văn Hạo nghe tin khuê nữ duy nhất của mình hứa gả cho Cố Thiên Mệnh, ông ấy kịch liệt phản đối, nhưng lại bị ông cụ Lý nghiêm khắc trách cứ.

Cuối cùng, Lý Văn Hạo chỉ có thể thỏa hiệp. Nếu sau khi đính hôn, Lý Sương Nhi ở chung với Cố Thiên Mệnh xảy ra bất hòa, mặc kệ có như thế nào, Lý Văn Hạo cũng sẽ không đồng ý việc này.

“Đi thôi, chúng ta vào ngồi một chút”, ông cụ Cố đã thành tinh, đương nhiên thấy được tia không vui giữa hai hàng lông mày của Lý Hạo Vũ và Lý Văn Hạo, vội vàng mở miệng nói.
Chương 88 Lão phu cũng sẽ không bỏ qua cho hắn

Lúc xoay người, ông ấy còn âm thầm trừng mắt với Cố Thiên Mệnh một cái, tựa như tức giận với việc Cố Thiên Mệnh không chút lễ nghĩa khi chào hỏi.

Vì thế, mọi người liền đi vào trong trung tâm của tửu lâu Túy Yên, ông cụ Cố Nghị và Lý Thiên Nguyên ngồi ở ghế chủ vị, còn tất cả mọi người ngồi ở hai bên.

Trước khi đám người Lý Văn Hạo ngồi xuống, còn ôm quyền chào hỏi với Cố Ưu Mặc đang ngồi im lặng một bên.

“Ông ta chính là Cố nhị lang, năm năm trước thề chết giết giặc, Huyết Hùng tướng quân sao?”

Lý Dật Hiên tuy rằng là đời thứ 3 của Lý gia, nhưng đối với nhân vật truyền kỳ trong quân lại biết rất rõ. Hắn ta nhìn Cố Ưu Mặc, mặt không biểu cảm ngồi đó, đáy lòng trầm xuống, thì thào tự nói.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Lý Thiên Nguyên cùng ông cụ Cố hai người bắt đầu nói chuyện. Mà Lý Văn Hạo cùng thế hệ với Cố Ưu Mặc, cũng bắt đầu nói chuyện phiếm, chỉ là Cố Ưu Mặc nói rất ít, đều là hai người Lý gia dẫn dắt đề tài.

Về phần đám người Cố Thiên Mệnh thì im lặng, không ai mở miệng.

Vị trí của Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi cách nhau hơi xa, nhưng lại vừa vặn đối diện nhau. Ngẫu nhiên, hai ánh mắt lại chạm nhau, đối với việc này, Cố Thiên Mệnh cũng không có bất kì dao động gì, chỉ là Lý Sương Nhi lại hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ.

“Cố lão đầu, cháu gái của lão phu chính là bảo bối của Lý gia, nếu sau khi gả đến Cố gia, phải chịu ủy khuất gì, ông đừng trách lão phu trở mặt”, Lý Thiên Nguyên vừa nói vừa nhìn về phía Lý Sương Nhi, trong ánh mắt hiện lên một tia dịu dàng.

Sau khi được Quân Thượng ban hôn, theo phong tục của Thiên Phong quốc, nhà gái sẽ đến nhà trai ở một thời gian để thúc đẩy tình cảm. Chỉ là trong thời gian này, hai người không thể vượt quá giới hạn, cần phải ở riêng trong 2 đình viện, tất cả đều lấy việc bồi dưỡng tình cảm làm chủ.

“Lý lão đầu, ông yên tâm, từ nay về sau cháu gái ông chính là thê tử của cháu trai ta, nếu như có ai dám để nó chịu ủy khuất, đừng nói là ông trở mặt, lão đầu ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn”.

ÔSng cụ Cố càng nhìn Lý Sương Nhi càng ưng, sau đó cố ý liếc mắt về phía Cố Thiên Mệnh, trầm giọng cảnh cáo.

“Nói vậy còn nghe được”, Lý Thiên Nguyên lạnh lùng trả lời một câu, sau đó đem ánh mắt nhìn về Cố Thiên Mệnh.

Xem ra, Cố lão đầu vẫn không biết bản lĩnh cháu trai nhà mình, nếu không, dựa vào tính cách khoe mẽ của lão ta, chỉ sợ không có khả năng lên kế hoạch từ hơn mười năm trước.

Lý Thiên Nguyên chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, nội tâm thầm nghĩ: “Tiểu tử này rốt cuộc làm như thế nào lại lừa được trên dưới Cố gia, gạt người trong thiên hạ chứ? Ngay cả Cố lão đầu nuôi hắn từ nhỏ tới lớn cũng không biết, thật là khó tin”.

Kinh thành rộng lớn như vậy, thậm chí là cả Thiên Phong quốc, người thật sự biết Cố Thiên Mệnh có thể tu luyện không có mấy người, mà Lý Thiên Nguyên chính là một trong những người đó. Lúc trước Cố Thiên Mệnh đến Lý gia, nếu không phải thoáng thể hiện ra bản lĩnh của mình, Lý Thiên Nguyên cũng sẽ không thay đổi chủ ý về chuyện thông gia.

“Nếu sau này Cố lão đầu biết được bị cháu trai mình lừa gạt bao nhiêu năm nay, không biết sẽ là biểu cảm gì?”, nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Thiên Nguyên nhìn về phía ông cụ Cố mang theo một tia cổ quái cùng thích thú.

Ông cụ Cố cảm giác được ánh mắt Lý Thiên Nguyên nhìn mình có chút không thích hợp, nhịn không được nhíu mày.

“Cạch cạch cạch...”

Bỗng nhiên, cửa lớn tửu lâu Túy Yên truyền đến tiếng xe ngựa ầm ầm cùng tiếng bước chân.

Trần Phàm, người phụ trách tửu lâu Túy Yên cũng giật mình, vội vàng sửa sang lại trang phục, sau đó nhìn người ở cửa, kinh hãi ngây ngẩn cả người.

Bên ngoài tửu lâu Túy Yên, xe ngựa xa hoa san sát nơi ven đường, khiến cả con đường tắc nghẽn.

Thân là người phụ trách, Trần Phàm nhìn thấy một màn này, yết hầu khẽ chuyển động, không nhịn được kinh hoàng trong lòng.

Từng người một, đều là những nhân vật lớn với khí tức trầm ổn hoặc nội liễm bước từ trên xe ngựa xuống, bọn họ đều mặc cẩm y đắt đỏ, sau lưng có đám tùy tùng bê đống lớn đống nhỏ hộp quà tinh xảo.

Người trước mắt, Trần Phàm chỉ nhận ra một nửa, trong đó có đại nhân ngự sử, có thượng thư lục bộ, cả trưởng tộc của những đại thế gia...

“Ôi mẹ ơi”, chỉ nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, Trần Phàm đứng cạnh cửa chính liền nhịn không thường khẽ kinh hô một tiếng trong lòng, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo: “Nếu hôm nay tửu lâu Túy Yên xảy ra chuyện gì, vậy hậu quả thật không thể lường được”.

Đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Trần Phàm âm thầm hạ lệnh tăng thêm nhân thủ ở mọi nơi ở tửu lâu Túy Yên, không thể có chút sơ sót.

Ngoại trừ một vài gương mặt quen thuộc, Trần Phàm còn nhìn thấy một vài nam tử khí tức trầm ổn uy nghiêm bước tới, cũng không dám có chút bất kính, vội vã cúi người hô to: “Mời chư vị đại nhân vào trong”.

Nhiều năm trôi qua, tửu lâu Túy Yên đã từng tiếp đãi rất nhiều quan lớn cùng đại thần, cũng từng có hoàng tử Vương Tôn bày yến tiệc ởđayđây, Trần Phàm tự cho rằng đã không có gì có thể khiến nội tâm hắn ta nhấc lên gợn sóng.

Nhưng hôm nay, nhận thức của Trần Phàm đã hoàn toàn bị làm mới, đáy lòng như có sóng to gió lớn vô hạn: “Hai nhà Cố Lý chỉ mở tiệc đính hôn mà thôi, liền khiến cho văn võ bá quan cùng các đại gia tộc tức tốc có mặt, thật... không thể tin được.

Giờ khắc này, Trần Phàm mới thật sự hiểu được uy nghiêm trấn quốc của Cố gia, cùng với địa vị hào môn đỉnh phong của Lý gia, chỉ là đính hôn, cũng dẫn đến đám người đứng đầu ở Thiên Phong quốc, đây chính là sự ngự trị của tướng gia trấn quốc và thế gia.
Chương 89 Tây Hiền Vương giá đáo

Liếc mắt một cái, cơ hồ hơn phân nửa văn võ bá quan từ bốn phương tám hướng bắt đầu di chuyển, cảnh tượng chấn động lòng người, không thể dùng ngôn từ để miêu tả. Về phần những quan viên không xuất hiện thì phần lớn tư cách có hạn, không chạm tới vòng tròn quan hệ này.

Thời gian luôn tàn nhẫn như vậy, không bao giờ ngưng trệ bởi bất kỳ ai và điều gì.

Hôm nay, ngày đính hôn của Cố gia và Lý gia, toàn bộ kinh thành Thiên Phong quốc đều rung động, rất cả mọi người dường như đều hưởng chung một niềm vui.

Cố Thiên Mệnh của Cố gia và viên ngọc quý của Lý gia- Lý Sương Nhi sắp đính hôn. Tin tức này vừa tung ra, tất cả những nhân vật có máu mặt trong kinh thành đều mang theo trọng lễ đi tới tửu lâu Túy Yên. Bọn họ không cầu có thể được hai gia tộc lớn nhớ mặt, chỉ mong có thể không đắc tội họ là may mắn rồi.

Tửu lâu Túy Yên hôm nay canh phòng nghiêm ngặt, trong 3 vòng ngoài 3 vòng, có lượng lớn binh lực đóng quân, phòng ngừa một số người mưu đồ làm loạn đến quấy rối. Nếu tửu lâu Túy Yên xảy ra chuyện, vậy khác nào cả Thiên Phong quốc này bị lật lên.

“Cung nghênh: hộ bộ thượng thư Phạm đại nhân”, trước cửa tửu lâu Túy Yên, Dịch bá cùng quản gia của Lý gia mang theo một vài gia đinh, chào đón những đại nhân vật tới hôm nay.

“Cung nghênh: lễ bộ thượng thư Tề đại nhân!”

“Cung nghênh: công bộ thượng thư Vương đại nhân”.

“Cung nghênh: binh bộ thương thư Hàn đại nhân”.

Dịch bá giống như một lão nhân thân thể gầy còm, ông ta chỉ thoáng liếc mắt liền biết thân phận của người tới, dùng chất giọng khàn khàn của mình hô lên.

Đối với sự tiếp đón của Dịch bá, mọi người cũng không dám bày ra quan uy, đều là tươi cười đáp lại một tiếng: “Dịch tướng quân khách khí rồi”.

Dịch lão tướng quân trong lời mọi người, đương nhiên chính là Dịch bá. Năm xưa Dịch bá đi theo ông cụ Cố, chinh chiến khắp nơi, huyết nhiễm cương trường, cầm trên tay thanh trường thương nhiễm huyết sắc, khiến vô số quân địch kinh hồn bạt vía.

Dịch bá có thể nói là cánh tay phải của ông cụ Cố, chỉ là Dịch bá không quan tâm quyền thế, sau khi rời khỏi quân thì trở thành quản giá của Cố gia. Nếu không, Dịch bá bây giờ chắc chắn sẽ là nhân vật được phong hầu bái tướng.

Vì vậy đám người trẻ tuổi đứng phía sau không biết vì sao trưởng bối nhà mình lại khích khí với một quản gia như vậy, nhưng họ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không nói ra miệng.

Nếu không, phỏng chừng những người trẻ tuổi này sẽ bị cha mẹ chúng khiển trách ngay tại đây.

Bởi vì, chỉ có thế hệ đi trước, từng chứng kiến Thiên Phong quốc quật khởi mới thật sự hiểu được Cố gia đại diện cho điều gì, mới biết được tướng uy của ông cụ Cố năm xưa bá đạo bậc nào, mới có thể biết được Dịch bá đang đón khách ở cửa lúc này kinh khủng ra sao.

Cố gia phái Dịch bá tự mình đón tiếp mọi người, có thể nói là đã cho họ mặt mũi, nhân vật đời trước đương nhiên không dám có chút bất mãn, ai ai cũng hớn hở bước vào cửa lớn.

Quản gia của Lý gia cũng đứng ở cửa, khóe miệng cười tươi nhếch đến mang tai, không ngừng nghênh đón các vị đại nhân mang lễ tới.

Gia đinh đứng bên cạnh nhìn những vị đại nhân cao cao tại thượng thường ngày lần lượt xuất hiện trước mắt mình, đều vô cùng tự hào cùng kích động.

Rất nhanh, cửa tửu lâu Túy Yên đã chất cả đống hộp quà như một ngọn núi nhỏ, trong đó đương nhiên đều là những thứ có giá trị liên thành. Dân chúng đứng sững một bên đường, nhìn màn này mà không khỏi sinh ra hâm mộ cùng ước nguyện.

“Tây Hiền Vương giá đáo”

Bỗng nhiên, cách cửa vương phủ cách đó không xa truyền đến một âm thanh âm trầm, tất cả mọi người không khỏi run lên giương mắt nhìn lại.

Tây Hiền Vương, dáng người khôi ngô, mặc một bộ trường bào gấm màu đen nhạt, mang đôi giàu màu xám đen tinh xảo. Vẻ phong mang nhàn nhạt giữa hai hàng lông mày của hắn ta thoáng tản ra, làm người xung quanh nhao nhao lùi về phía sau nửa bước, để ra một con đường thẳng đến cửa lớn tửu lâu Túy Yên.

“Ngay cả Vương gia cũng tự mình tới! Con mẹ nó!”, Trần Phàm nghe thấy thế, vội vàng ngưng tụ ánh mắt trên người Tây Hiền Vương, thân thể không khỏi lạnh thêm vài phần, đáy lòng sợ sệt hô lên.

“Bái kiến Vương gia”, quản gia Lý gia cùng đám gia đinh lập tức hành lễ.

“Tham kiến Tây Hiền Vương”, các quan viên ở cửa cũng đồng thanh hô lên.

Tây Hiền Vương khẽ gật đầu.

“Vương gia”, Dịch bá chỉ hơi chắp tay, tỏ vẻ hỏi thăm.

Tây Hiền Vương dừng bước, chăm chú nhìn Dịch bá, chậm rãi đưa hai tay sau lưng ra trước người, chắp tay cung kính nói: “Dịch lão tướng quân!”.

Soạt!

Thân là nhi tử của đương kim Quân Thượng, Tây Hiền Vương địa vị cực cao, hắn ta thế nhưng lại chắp tay hành lễ với lão quản gia Cố gia. Những thanh niên theo trưởng bối nhà mình đến nhìn một màn này, toàn bộ đều há hốc miệng, cảm giác đầu óc trống rỗng.

Mà chúng quan viên lớn tuổi cùng các thế gia, lại không thấy có gì kì lạ, bởi vì Dịch bá đủ tư cách đứng ở cửa lớn nghênh đón bọn họ.

“Mẹ nó. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vương gia sao lại chắp tay với quản gia Cố gia?”. Trần Phàm ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trừng to, miệng run rẩy.
Chương 90 Quân Thượng chúc phúc

Trần Phàm, người phụ trách tửu lâu đệ nhất kinh thành, tự nhận là mình đã từng chứng kiến qua vô số sóng to gió lớn, nhưng hôm nay đã thật sự hỗn loạn.

Tây Hiền Vương chính là con ruột của đương kim Quân Thượng đấy, cả thiên hạ này có mấy người có thể được hắn ta hành lễ chứ?

Nhưng nhân vậy hoàng tộc như Tây Hiền Vương cũng phải ôm quyền chào hỏi lão quản gia của Cố gia, chuyện này kinh ngạc, khiến người ta tức ngực nghẹn họng.

“Ông ấy, là ai?”

Đám người trẻ tuổi nhìn Dịch bá, trong đầu không tự chủ bật ra câu hỏi này.

“Vương gia, mời vào”, Dịch bá nhẹ nhàng cúi người chào Tây Hiền Vương, khàn khàn nói.

“Được”, Tây Hiền Vương mỉm cười gật đầu, sau đó bước vào.

Đợi đến khi Tây Hiền Vương vào trong rồi, trái tim đang treo lơ lửng của mọi người mới hạ xuống vài phần, rất nhiều người nhìn về Dịch bá với ánh mắt phức tạp nhưng không dám có ý khinh thường.

Không bao lâu sau, lại là tiếng xe ngựa ầm vang.

“Bình Thành Vương giá đáo”.

Mọi người nghe thấy cái tên này, lưỡi líu lại, nhao nhao tránh qua một bên, nhường ra một con đường.

“Đầu tiên là Tây Hiền Vương, giờ lại là Bình Thành Vương, hai nhà Cố Lý quả nhiên có thể làm chấn động thiên hạ”. Một vài quan viên ở phía sau mở to hai mắt, nhìn nam tử trung niên bước tới, nội tâm hãi hùng.

Lập tức, toàn bộ tửu lâu Túy Yên im lặng, không khí quỷ dị không ngừng lan tràn.

“Cung nghênh Bình Thành Vương”, Trần Phàm cùng mọi người khom người hành lễ.

“Vương gia, mời vào”, Dịch bá vẫn một biểu cảm bình thản như trước, không nhanh không chậm mở miệng.

“Dịch lão tướng quân”, Bình Thành Vương mặc bộ trường bào màu đen, khuôn mặt nghiêm trang, hắn ta chậm rãi đi đến bên cạnh Dịch bá, nhẹ nhàng chắp tay thăm hỏi một tiếng.

Dịch bá cũng cúi đầu đáp lễ.

Mọi người nhìn thấy cảnh này lại được một phen thất sắc, cmn cái gì vậy, ngay cả Bình Thành Vương cũng chắp tay làm lễ, quả thực khó tin.

Đương kim Quân Thượng tổng cộng có bốn người con, 3 trai 1 gái, theo thứ tự là đại hoàng tử, nhị hoàng tử Tây Hiền Vương và tam hoàng tử Bình Thành Vương, còn có Vĩnh An công chúa.

Tây Hiền Vương và Bình Thành Vương đã được Quân Thượng phong làm vương hầu, đương nhiên là không có duyên với đế vị, nhưng thân phận của họ rất cao, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người. Nhưng mặc dù vậy, hai vị vương gia đều có phần khách khí với quản gia của Cố gia.

“Ông ta, rốt cuộc là ai ? Vì sao hai vị vương gia lại khách khí với ông ta như vậy?”, đám thanh niên đi theo trưởng bối lại ngẩn người, càng để ý hơn về phía Dịch bá.

“Con mẹ nó, lão quản gia của Cố gia rốt cuộc là nhân vật thần thánh nào? Thật là khủng bố quá đi mà...”, Trần Phàm âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt chấn động liếc Dịch bá.

“Dịch lão tướng quân năm xưa chấn danh thiên hạ, mặc dù đã ở độ tuổi xế chiều, không bằng huyết uy năm đó, nhưng nào có ai dám khinh thường chứ?”, trưởng bối của các thế gia âm thầm nói.

Đợi đến khi hai vị Vương gia đi vào trong, không khí khẩn trương trước cửa tửu lâu mới dần dần hòa hoãn lại. Có điều trong ánh mắt nhìn Dịch bá của mọi người lại tràn ngập tò mò.

Ngay sau đó, một vị thái giám từ trên xe ngựa bước xuống, sau lưng thái giám là một đám tướng sĩ ngư lâm quân hộ vệ.

“Đây là... vị công công ở ngự thư phòng?”, trước cửa, có người nhận ra lai lịch của vị thái giám, trong lòng nhịn không được run rẩy.

Thái giám ước chừng sáu mươi tuổi, trên khuôn mặt uy nghiêm của ông ta có một tia khí tức âm nhu, bước chân về phía trước, hướng về phía mọi người trong tửu lâu Túy Yên cùng với hai nhà Cố Lý, dùng thanh âm bén nhọn hô: “Thánh thượng khẩu dụ, gần đây công việc triều chính bận rộn, trẫm cùng đại hoàng tử có tâm muốn đến nhưng lại không có thời gian đến uống rượu thông gia của hai nhà. Đợi hai nhà chính thức đại hôn, trẫm sẽ tự mình đến chúc mừng”.

Rầm rầm!

Thánh dụ của thánh thượng, giống như cửu tiêu minh lôi bao trùm toàn bộ thiên khung.

Bất kể người đang đứng vây quanh hay là văn võ bá quan đứng sừng sững ở cửa đều ngây người, khiếp hãi không thôi.

“Thánh ý của Quân Thượng, lão thần cảm kích vô cùng, tạ Thánh Ân”.

Trong thời gian ngắn, từ trong tửu lâu Túy Yên truyền đến tiếng nói thô kệch của Cố lão gia.

“Ngô công công, hôm nay hai nhà có việc hỉ, nếu không bận thì có thể lưu lại uống một chén rượu hỉ”, thanh âm của Lý Thiên Nguyên cũng truyền ra ngoài cửa, quanh quẩn thật lâu.

Ngô công công đến đây truyền đạt thánh ý, nhìn thấy người Cố gia và Lý gia khom người hành lễ, sau đó lớn tiếng nói: “Cố lão tướng quân, Lý đại nhân, chúng ta còn phải quay về bẩm báo với Quân Thượng, chén rượu mừng này đợi đến khi hai nhà chính thức đại hôn ta sẽ đến đòi”.

Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Ngô công công liền dẫn theo ngự lâm quân rời đi.

May mà Quân Thượng chỉ hạ xuống một đạo thánh chỉ để chúc mừng, không đích thân đến, nếu không toàn bộ tửu lâu Túy Yên còn không phải láo loạn đến lật trời.

Sau đó một đám quan viên mang lễ đến chúc mừng mới chầm chậm vào tửu lâu Túy Yên.

Hôm nay tuy rằng chỉ là ngày hai nhà đính hôn, nhưng cũng là cơ hội khó gặp để kết giao. Rất nhiều bá quan văn võ đều mang theo hậu bối nhà mình đến, chính là muốn cho chúng kết giao nhiều hơn với những nhân vật có danh tiếng.

Một màn vừa rồi đã in sâu trong lòng đám người trẻ tuổi. Chỉ là một vị quản gia thôi đã khiến cho hai vị Vương gia chắp tay chào, còn có khẩu dụ chúc mừng của Quân Thượng, chỉ là tiệc đính hôn thôi mà làm cho những nhân vật máu mặt của Thiên Phong quốc nhao nhao đến đủ.

Đây chính là gia tộc trấn quốc Cố gia.

Chính là hào môn đứng đầu Thiên Phong quốc, Lý gia.

Có lẽ bắt đầu từ thời khắc này, thế hệ trẻ chưa từng trải đời mới thật sự biết được hai nhà này có ý nghĩa gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu Duệ Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Phong

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom