-
Chương 161-165
Chương 161 Rời đi trong ngày
Khi mọi người đang chăm chú dõi theo đặc sứ của Nam Uyên quốc thì một bóng người duyên dáng bước tới từ cổng đại điện.
Công chúa Vĩnh An mặc trên mình một chiếc váy dài màu đỏ tía thêu lụa vàng và hoa văn màu trắng, ba nghìn sợi tóc được khéo léo vấn lên bằng một cây trâm vàng đầu khắc phượng hoàng, đôi tay nàng ngọc ngà đặt hờ trên eo liễu, từng bước chân đều lộ ra khí chất cao quý tao nhã.
Có người từng nói dung mạo của Vĩnh An công chúa có thể làm lu mờ trăm hoa nở rộ, cánh môi nàng rực tươi như nhuỵ hoa đỏ thắm động lòng người cùng đôi tay thon dài trắng nõn như được điêu khắc từ ngọc thạch, không chút tì vết.
Rất nhanh Vĩnh An công chúa đã lạnh lùng đi tới trên đại điện, uốn gối hành lễ: "Phụ hoàng".
“Ừm, bình thân!”, thấy Vĩnh An công chúa, trong lòng Mạc Tu Ương không hiểu sao lại có chút âu sầu, ông ta có thể tinh tế cảm nhận được tâm trạng của nàng ấy rất cô đơn cùng bi thương.
“Tạ phụ hoàng”, Vĩnh An công chúa chậm rãi đứng dậy, thân hình uyển chuyển cùng dung nhan lạnh lùng khiến tầm mắt mọi người không khỏi sáng rực, khó lòng dời mắt.
Đặc sứ Nam Uyên quốc lặng lẽ đánh giá Vĩnh An công chúa một cái cũng bị vẻ đẹp diễm lệ này làm kinh ngạc, thầm than mắt nhìn của thái tử nhà mình đúng là độc đáo.
"Hôm nay, Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng kết thông gia với Nam Uyên quốc, trợ giúp quan hệ hữu nghị giữa Thiên Phong quốc ta cùng Nam Uyên quốc càng thêm bền chặt!”
Quân chủ Thiên Phong quốc Mạc Tu Ương nhìn Vĩnh An công chúa một cái thật sâu, sau đó nghiêm giọng lớn tiếng nói.
Lời nói của Mạc Tu Ương vang vọng chín tầng mây, ngân nga trong đại điện hồi lâu không tan.
Mạc Diệu Lăng, chính là tên của Vĩnh An công chúa.
Mạc Diệu Lăng khẽ mím môi đỏ, ánh mắt trầm xuống có chút mờ mịt. Nàng ấy dường như đã ngầm thừa nhận mối liên hôn này, bởi chính nàng ấy không có lựa chọn nào khác. Nàng ấy là công chúa của Thiên Phong quốc, theo lý nên gánh vác một phần trách nhiệm của quốc gia.
Năm năm trước, thái tử của Nam Uyên quốc đã ngỏ ý kết hôn với nàng ấy, nhưng nàng một mực trì hoãn và viện ra rất nhiều lý do. Nhưng lần lữa cuối cùng vẫn không phải là cách, rốt cuộc thì trong vài tháng trước cũng không ngăn nổi áp lực từ Nam Uyên quốc.
Nàng ấy là Vĩnh An công chúa, là công chúa của Thiên Phong quốc, liên hôn là tác dụng duy nhất của nàng. Nếu nàng từ chối hôn ước với Nam Uyên quốc, vậy toàn bộ Thiên Phong quốc sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn.
Nếu đắc tội với Nam Uyên quốc, Thiên Phong quốc sẽ đánh mất một chỗ dựa, các quốc gia xung quanh cũng sẽ không dừng lại ở việc nhìn chằm chằm như hổ đói, mà trực tiếp nhào vào xâu xé Thiên Phong quốc.
Vì vậy, Mạc Diệu Lăng chỉ có thể ngầm đồng ý, đôi vai nhỏ gầy gồng gánh suốt năm năm của nàng ấy đã không trụ thêm được nữa.
Một thời gian trước khi nàng ấy đặt chân vào nơi Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi đính hôn, nhìn thấy bóng dáng tướng quân đẫm máu mà mình vẫn luôn mong nhớ kia, nàng ấy chỉ muốn nhận được một câu trả lời, câu trả lời mà nàng đợi chờ suốt năm năm qua.
Tuy nhiên đáp án của Cố Ưu Mặc không phải là điều nàng ấy muốn.
“Công chúa, thảo dân năm đó đã nói, trên đời này đã không còn Huyết Hùng tướng quân nữa”, một câu nói này của Cố Ưu Mặc vĩnh viễn lưu lại ở nơi sâu trong trái tim Mạc Diệu Lăng, chôn giấu dưới đáy vực.
Vì vậy, trái tim của nàng ấy…. đã hoàn toàn nguội lạnh.
Nếu Cố Ưu Mặc vẫn bá đạo và mạnh mẽ như năm đó, nàng ấy cam tâm đánh đổi tất cả, cho dù là mất đi địa vị hiện tại, thậm chí cả tính mạng cũng sẽ không gả tới Nam Uyên quốc.
Nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc như vậy, mà Mạc Diệu Lăng vẫn phải trở thành công cụ liên hôn và khởi hành tới Nam Uyên quốc.
Sau ngày hôm nay, từng khung cảnh của Thiên Phong quốc trong quá khứ sẽ biến thành cát bụi vùi lấp dưới vực sâu.
“Quân chủ Thiên Phong quốc, nếu đã như vậy, ta liền đưa Vĩnh An công chúa trở về Nam Uyên quốc, cử hành hôn lễ với thái tử ta”, đặc sứ Nam Uyên quốc mỉm cười lễ độ, cúi người cung kính nói với Mạc Tu Ương đang ngồi trên ghế rồng cao cao.
“Hôm nay rời đi luôn?”, Mạc Tu Ương hơi ngẩn người.
“Đúng”, đặc sứ Nam Uyên quốc trả lời: “Thái tử nước ta thời niên thiếu đã từng được diện kiến qua phong thái xinh đẹp tuyệt trần của Vĩnh An công chúa, một mực nhớ nhung trong lòng, thái tử điện hạ hy vọng ta có thể sớm chút đưa người trở về Nam Uyên quốc”.
Văn võ trong triều lặng ngắt như tờ.
Ông cụ Cố đứng đầu hàng võ quan cũng chỉ có thể nghiêm nghị khép chặt môi, lặng lẽ nhìn một màn này.
“Nếu đã như vậy…”, Mạc Tu Ương thật sâu nhìn Mạc Diệu Lăng cô độc thanh lãnh tới tột cùng, không chút dao động cảm xúc, nghiêm nghị nói: “Phó thống lĩnh ngự lâm quân Văn Hồng Phong nghe lệnh”.
“Có vi tướng!”
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên với hơi thở trầm ổn bước ra khỏi hàng võ quan, ông ta chính là phó thống lĩnh ngự lâm quân Văn Hồng Phong.
“Trẫm lệnh cho ngươi thống lĩnh ba ngàn tinh binh ngự lâm quân hộ tống Vĩnh An công chúa tới Nam Uyên quốc, hôn lễ kết thúc lại trở về triều”.
“Vi tướng tuân lệnh!”
Văn Hồng Phong hành lễ đáp.
Chương 162 Nhị thúc, người rốt cục cũng đột phá rồi
Ngay lập tức, tiếng trống dồn dập vang lên như đang chúc mừng cho việc vui liên hôn giữa hai quốc gia, cũng giống như xua tan đi sự cô đơn và buồn bã tỏa ra từ vóc dáng yêu kiều của Vĩnh An công chúa.
Cuộc liên hôn giữa hai quốc gia chính thức được định xuống.
Làn váy của Vĩnh An công chúa trải dài năm sáu mét trên mặt đất, khí chất cao quý xa cách khiến người ta không dám nhìn thẳng, có thể gọi là diễm lệ điên đảo chúng sinh.
“Chàng cuối cùng vẫn không xuất hiện. . . giống như năm đó, tự nhốt mình nơi sân sâu của Cố gia…”
Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng cùng đặc sứ bước ra cửa lớn của đại điện, đôi mắt nàng ấy trống rỗng không kìm được nhìn về phía Cố gia, trái tim triệt để bị nhấn chìm trong bi thương mà nhíu mày, cố nén giọt nước mắt đã chực trào nơi hàng mi.
Sau đó, dưới tiếng trống vang dội, Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng bước lên xe ngựa xa hoa của Nam Uyên quốc.
Dưới sự đưa tiễn của phó thống lĩnh ngự lâm quân Văn Hồng Phong cùng binh lính Nam Uyên quốc, bước lên con đường tiến tới nơi đất khách quê người.
“Tiễn công chúa!"
Rất nhiều văn võ bá quan gập eo cung kính đồng thanh hô to.
Gió dường như đang khóc than, xuyên qua tấm màn che của chiếc xe ngựa sang trọng vuốt ve đôi mắt Mạc Diệu Lăng.
Tách…
Cuối cùng khi không còn ai nhìn tới, Mạc Diệu Lăng tao nhã ngồi ở trong xe ngựa, mày mắt khẽ chớp động theo làn gió nhẹ, hai hàng lệ lăn dài trên gò má…
Cố gia.
Lắng nghe tiếng trống đánh dồn đưa tiễn của binh lính Nam Uyên quốc, lại nhìn sang Cố Ưu Mặc vẫn đang quên mình tu hành, đôi mắt Cố Thiên Mệnh không ngừng phát ra một tia lãnh liệt.
Cố Ưu Mặc đã quên đi dòng chảy thời gian, cũng không cảm nhận được biến hóa của thế giới bên ngoài, cả thân thể và tinh thần đang dốc lòng đột phá.
Thời gian tích tắc dần trôi, ông ấy vẫn không mảy may có chút dấu hiệu thức dậy hay đột phá.
Tiếng trống dồn dập ầm ĩ hoà chung vó sắt ngựa 'lộp cộp' giẫm xuống nền đất đã lặng dần, cũng có nghĩa là đoàn sứ giả của Nam Uyên quốc và Vĩnh An công chúa đã rời khỏi kinh đô Thiên Phong quốc.
Màn đêm giống như bàn tay khổng lồ giấu trời che đất mà đổ ập xuống, bao phủ lên toàn bộ ánh sáng của Thiên Phong quốc và Bách Quốc Chi Địa.
"Nhị thúc, nếu người còn không mau đột phá, cháu chỉ có thể cưỡng ép đánh thức thúc dậy thôi”.
Bởi vì hiện tại là thời khắc quan trọng đối với Cố Ưu Mặc nên Cố Thiên Mệnh luôn túc trực bên cạnh ông ấy, nét nặng nề trên mặt hắn chưa từng giảm bớt, một mực nhìn vào Cố Ưu Mặc- người đang nhắm mắt thiền định tu hành, thấp giọng lẩm bẩm.
Thời gian trôi qua, khí thế của Cố Ưu Mặc cũng càng lúc càng tích tụ hùng mạnh.
Đêm tối dần lui dấu, những ánh ban mai đầu tiên cũng rẽ mây hiện mình, bình minh của ngày thứ hai âm thầm gõ cửa.
Nhưng Cố Ưu Mặc vẫn không có xu hướng tỉnh lại, điều này khiến một người vẫn luôn điềm tĩnh như Cố Thiên Mệnh cũng phải có chút sốt ruột.
Vĩnh An công chúa đã rời đi với đội quân rước dâu của Nam Uyên quốc một ngày, bây giờ càng lúc càng cách xa kinh đô Thiên Phong quốc, có lẽ chẳng bao lâu nữa liền tới được biên giới.
Lại là một đêm dài đằng đẵng, Vĩnh An công chúa đã rời đi được hai ngày.
Cố Thiên Mệnh chưa từng rời khỏi nửa bước, vẫn luôn canh giữ bên cạnh Cố Ưu Mặc, thầm lặng chờ đợi, hy vọng ông ấy có thể nhanh chóng đột phá tu vi.
Cuối cùng, vào ngày thứ năm sau khi đại quân đón dâu rời khỏi, hơi thở của Cố Ưu Mặc bỗng nhiên xảy đến biến hóa, huyền khí trong cơ thể dao động với biên độ cực lớn.
“Cuối cùng… người cũng lĩnh ngộ được bước này rồi sao?”, Cố Thiên Mệnh trong nháy mắt cảm nhận được thay đổi trong hơi thở của Cố Ưu Mặc mà mở bừng hai mắt, nhìn hướng người bên cạnh thì thào.
Dần dần khí thế của Cố Ưu Mặc trở nên sắc bén hơn, huyền khí trong không khí cấp tốc chảy về phía xung quanh thân thể ông ấy khiến nó giống như một lốc xoáy lấy Cố Ưu Mặc làm trung tâm.
Đột nhiên, một âm thanh trầm lắng như bị bóp nghẹt phát ra từ đan điền của ông ấy.
Ầm!
Tu vi của Cố Ưu Mặc cuối cùng đã đạt đến Địa Huyền trung kỳ!
Cả người ông ấy từ từ chuyển từ tư thế ngồi xếp bằng sang trạng thái lơ lửng giữa không trung, rồi đầu ngón chân chạm nhẹ xuống mặt đất, sau đó chậm rãi mở ra đôi mắt sâu hút như vực thẳm.
“Hít—”, một tiếng gầm dài dâng lên từ trong đan điền của Cố Ưu Mặc, truyền lên rồi phát ra từ miệng ông ấy.
Sau đó thân hình vạm vỡ của Cố Ưu Mặc đứng thẳng trên hai chân trước mặt Cố Thiên Mệnh, khí thế của Địa Huyền trung kỳ cũng lao ập về phía trước.
"Nhị thúc, người rốt cuộc cũng đột phá rồi”, nhìn thân hình thon dài thẳng mình trước mắt, hai đầu lông mày Cố Thiên Mệnh cuối cùng cũng lộ ra nét vui vẻ nói.
“Ừm, cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải này”, Cố Ưu Mặc cúi đầu nhìn xuống đôi chân đã hoàn toàn bình phục của mình, không kìm được thét lên một tiếng, dường như muốn trút bỏ hết những muộn phiền u uất khi ngồi trên xe lăn suốt năm năm qua: “A…”
Bởi vì trong thời gian dài như vậy, nguồn huyền khí dồi dào không chỉ giúp Cố Ưu Mặc đột phá, mà còn thúc đẩy đôi chân lành lặn trở lại.
Chương 163 Đến Nam Uyên quốc
Hôm nay Cố Ưu Mặc đột phá tới cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, hai chân dưới sự gột rửa của huyền khí cuồn cuộn đã hoàn toàn khôi phục.
"Nhị thúc, người của Nam Uyên quốc đã rời đi vào năm ngày trước rồi”, Cố Thiên Mệnh vốn không muốn quấy rầy Cố Ưu Mặc sảng khoái gầm rống phát tiết, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, hắn chỉ có thể gọi ông ấy dừng lại, trịnh trọng nói.
"Người của Nam Uyên quốc đã rời đi rồi?”, trong khi trầm mình tu luyện, Cố Ưu Mặc cũng hoàn toàn quên đi khái niệm thời gian.
“Ừm, hơn nữa cùng ngày đó, bọn họ cũng đón Vĩnh An công chúa theo, phỏng chừng bây giờ đã rời khỏi lãnh thổ Thiên Phong quốc rồi”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu.
Cố Ưu Mặc nghe xong nghe xong không khỏi run lên, vội vã nói: “Bọn họ đã đi được năm ngày rồi! Không được, ta phải lập tức xuất phát!”
"Nhị thúc, Vĩnh An công chúa hiện tại đã rời khỏi Thiên Phong quốc, cũng không cần gấp gáp nữa”.
Cố Thiên Mệnh giữ vững lý trí phân tích: “Nhị thúc, nếu Vĩnh An công chúa còn ở Thiên Phong quốc, chúng ta có thể ngăn cản người của Nam Uyên quốc, nhiều nhất chỉ chịu khiển trách, có thể từ từ giải quyết”.
“Nhưng nhị thúc người đừng quên, Vĩnh An công chúa giờ đã tới được Nam Uyên quốc, ý nghĩa việc chúng ta tới đó không chỉ dừng ở việc đón công chúa trở lại, mà còn là cướp dâu”.
Tuy Cố Thiên Mệnh không bận tâm tới Nam Uyên quốc, nhưng cũng không thể bừa bãi xông đến đó, như vậy chẳng những không đón được người, thậm chí còn ném cả mạng mình vào đó.
Rốt cuộc thì tu vi trước mắt của hắn vẫn chưa khôi phục, đồng thời Cố Ưu Mặc cũng chỉ vừa mới bước chân vào Địa Huyền trung kỳ.
“Cướp dâu…”, sự nôn nóng của Cố Ưu Mặc thoắt cái bị một gáo nước lạnh này dập tắt quá nửa.
Đúng vậy! Bây giờ tới Nam Uyên quốc muốn đón Vĩnh An công chúa trở về không dễ dàng nữa, đó chính là trắng trợn cướp hôn, là đang khiêu khích tôn nghiêm hoàng thất Nam Uyên quốc.
“Nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh trầm giọng kéo Cố Ưu Mặc ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“Hửm?”, Cố Ưu Mặc đảo mắt nhìn Cố Thiên Mệnh.
“Thúc hãy chuẩn bị thật tốt đi! Vĩnh An công chúa thế nhưng là thẩm nương mà Cố Thiên Mệnh cháu nhận định”, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, sau đó khóe miệng mỗi người đều vẽ lên ý cười sâu xa.
Vĩnh An công chúa thế nhưng là thẩm nương mà Cố Thiên Mệnh hắn nhận định.
Câu nói này thoáng chốc quanh quẩn bên tai Cố Ưu Mặc, khiến ông ấy không kìm được thả lỏng tinh thần đang kéo căng vài phần, không kìm được cười mắng: “Thằng nhóc thối tha”.
“Nhị thúc, hai thúc cháu ta cùng nhau tới Nam Uyên quốc, đưa Vĩnh An công chúa trở lại”, đôi mắt thâm thúy của Cố Thiên Mệnh tỏa ra một luồng khí thế khó có thể diễn tả, phảng phất như ẩn chứa luồng sức mạnh khiến cả mảnh thiên địa phải khẽ run.
“Không được, chuyện này bắt nguồn từ ta, một mình ta đi là đủ rồi. Thằng nhóc cháu ở lại Cố gia, không được đi đâu hết”, Cố Ưu Mặc lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc cực kỳ phản bác.
Cố Ưu Mặc hiểu rất rõ chuyến đi này của mình sợ là lành ít dữ nhiều, trong lòng chắc chắn không thể dẫn Cố Thiên Mệnh theo.
Bây giờ Cố Thiên Mệnh thể hiện ra tài năng vô song, là niềm hy vọng trong tương lai của cả Cố gia, ông ấy không thể để hắn mạo hiểm cùng mình. Nếu Cố Thiên Mệnh vẫn hoang đàng như trước, vậy lại càng không có khả năng cho phép, như vậy chẳng khác nào tự mình đâm đầu vào chỗ chết.
“Nhị thúc, mặc kệ người có đồng ý hay không, cháu cũng sẽ đi cùng người chuyến này”, Cố Thiên Mệnh sao có thể để một mình Cố Ưu Mặc thâm nhập vào hang cọp.
“Thằng nhóc thối tha cháu, cháu đi theo làm cái gì? Cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi đi!", Cố Ưu Mặc giả bộ tức giận, trầm giọng quát mắng.
“Bởi vì người là nhị thúc của cháu, cháu nhất định phải đi cùng người, huống hồ nam nhi Cố gia ta sao có thể sợ hãi bọn họ?”, Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt Cố Ưu Mặc, chậm rãi mà đúng mực đáp.
“Cháu…”, Cố Ưu Mặc chỉ vào Cố Thiên Mệnh, chẳng biết đáp lại thế nào mà rơi vào trầm tư.
“Thiên Mệnh, ta biết ý tốt của cháu. Nhưng lần này đi, nguy hiểm trùng trùng. Cháu là huyết mạch duy nhất của Cố gia ta, là hi vọng tương lai của Cố gia, không thể cùng ta mạo hiểm được, hiểu không?”
Cố Ưu Mặc trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu khuyên nhủ.
“Hiểu rồi, nhưng cháu vẫn muốn đi như trước”, Cố Thiên Mệnh khẽ gật đầu.
“Ta...”, Cố Ưu Mặc nghe vậy, nhất thời á khẩu không nói nên lời, thậm chí còn có chút cảm giác muốn đánh Cố Thiên Mệnh một trận.
“Nhị thúc, nếu như người cứ chậm trễ như vậy, chỉ sợ là đang lãng phí thời gian”, Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt nói: “Tin cháu đi, chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì”.
“Thôi vậy, đến lúc đó hết thảy đều phải nghe lời ta, không thể tự tiện hành động”, Cố Ưu Mặc cũng biết rõ thời gian cấp bách, không tranh cãi với Cố Thiên Mệnh nữa, đành phải đồng ý.
Trong lòng ông ấy nghĩ, nếu đến lúc đó gặp phải bất trắc gì, cho dù dốc hết tất cả, cũng phải bảo vệ sự an toàn của Cố Thiên Mệnh.
“Được”, Cố Thiên Mệnh đồng ý nói.
Chương 164 Các ngươi có sợ chết không?
Sau đó, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh hai người bước ra khỏi gác xép, dưới ánh nắng ban mai yếu ớt, hai người bước nhanh về phía đình viện của Ông cụ Cố mà đi.
Một lát sau, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người liền trực tiếp đi tới trước người Ông cụ Cố.
“Mặc nhi, hai chân của con, thật sự... khỏi rồi?”, Ông cụ Cố nhìn tư thế oai hùng của Cố Ưu Mặc đang sải bước tới, không còn là bóng dáng cô lãnh trên xe lăn kia nữa, có chút kích động run rẩy hỏi: “Tu vi của con?”
“Khỏi rồi ạ, hơn nữa tu vi còn tiến thêm một bậc”, Cố Ưu Mặc nhìn mái đầu đầy tóc bạc của ông cụ Cố, đáy mắt xẹt qua một tia hổ thẹn.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt”, trong hốc mắt của ông cụ Cố bất giác hiện lên một giọt nước, lặp đi lặp lại, nỉ non nói.
“Cha à, con muốn... đi tới Nam Uyên quốc”, Cố Ưu Mặc ngẩng đầu, chăm chú nhìn ông cụ Cố có chút kích động, chậm rãi khom người hành lễ, trầm ngâm nói..
“Nam Uyên quốc...”, ông cụ Cố nghe được, lập tức giật mình một chút, trong miệng lẩm bẩm vài lần, mới trầm giọng nói: “Đi đi! Đây là chấp niệm, là nhân quả của con!”
“Vâng!”, Cố Ưu Mặc nặng nề gật đầu.
“Ông nội, cháu sẽ đi cùng Nhị thúc tới Nam Uyên quốc, như vậy cũng có thể phối hợp, chăm sóc lẫn nhau”, sau đó, Cố Thiên Mệnh cũng bước về phía trước nửa bước, chắp tay xin chỉ thị.
“Cháu cũng muốn đi?”, giữa hai lông mày của ông cụ Cố thoáng chốc nổi lên vẻ lo lắng.
“Vâng ạ, chuyến đi này, không đi không được”, Cố Thiên Mệnh kiên định thể hiện thái độ của mình.
Trong thâm viện, từng luồng khí yên tĩnh tràn ngập xông đến, ba người ông cụ Cố chăm chú nhìn nhau, im lặng không nói như đang cảm thụ tâm tư của đối phương.
“Được, đi đi!”. Ông cụ Cố khép lại đôi mắt. Trầm ngâm nói.
“Cảm tạ ông nội đã cho phép”, Cố Thiên Mệnh khom lưng hành lễ, tỏ vẻ kính trọng của mình.
“Đi đi! Thời gian không còn nhiều nữa”. ông cụ Cố khoát tay áo, dường như có chút mệt nhọc quay người đi, ý bảo Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh hai người nhanh chóng xuất phát.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người liếc nhau một cái, liền không hẹn mà cùng hành lễ với ông cụ Cố, xoay người rời khỏi thâm viện.
Lúc rời đi, Cố Thiên Mệnh suy nghĩ lại một chút, vẫn là đi tới Tây Sương Viện, định nói với Lý Sương Nhi một tiếng.
Khi Cố Thiên Mệnh đến Tây Sương viện, nói với Lý Sương Nhi mình có việc cần ra ngoài, nhưng cũng không nói kỹ là chuyện gì. Đối với việc này, Lý Sương Nhi cũng không hỏi nhiều, càng không dây dưa, chỉ cầm bút viết xuống một hàng chữ.
Trên trang giấy trắng xuất hiện một dòng chữ thanh thoát- Chú ý an toàn, ta chờ chàng, trở về!
Hàng chữ đơn giản đến cực điểm này, giống như thanh kiếm sắc bén như lưỡi dao đâm sâu vào đáy lòng Cố Thiên Mệnh.
Hắn âm thầm hít một hơi sâu, trong mắt lộ ra một luồng tình ý phức tạp, chăm chú nhìn Lý Sương Nhi, dịu dàng khẽ gật đầu mà nói: “Được!”
Sau đó, Cố Thiên Mệnh bước lên đường rời đi dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lý Sương Nhi, bỏ lại một bóng lưng áo dài trắng.
Nhìn Cố Thiên Mệnh dần đi xa, cho đến khi thân ảnh khuất dần, đôi môi đỏ mọng của Lý Sương Nhi chậm rãi nở nụ cười, hai gò má phấn hồng chợt ửng đỏ.
Nụ cười của nàng, hòa tan theo làn gió, làm cho trăm hoa thất sắc, khiến không khí chung quanh ngưng đọng.
Bởi vì, nàng biết, bản thân... thực sự đã yêu hắn mất rồi.
Vì vậy, nụ cười của nàng như gió xuân thổi qua bách hoa, hương thơm bay xa đến vạn dặm, giống như lá xanh nở rộ trên cành, thanh bình mà vui vẻ.
Rời khỏi Tây Sương viện, Cố Thiên Mệnh liền cùng Cố Ưu Mặc chọn ra hai con khoái mã tốt nhất, lập tức rời khỏi Cố gia.
“Chúng ta xuất phát!”
Cố Ưu Mặc mặc một bộ quần áo màu đen nhạt, cả người có vẻ cực kỳ trầm ức cùng nghiêm trang. Trên yên ngựa của ông ấy, còn đặt một cái bọc rất nặng, hơn nữa còn mang theo một thanh trường thương được quấn bằng vải đen.
Mà Cố Thiên Mệnh ngoại trừ mang theo một hộp kiếm màu đen ra, cũng không có thêm thứ gì khác.
Hai người cưỡi chiến mã, hướng về phía Nam Uyên quốc mà đi.
...
Cố gia.
Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người rời đi nửa canh giờ, ông cụ Cố triệu tập toàn bộ người Cố gia lại, bao gồm cả Dịch bá, cùng với 30 nam tử mặc trường bào màu đen.
Ba mươi nam tử này mang khí tức không tầm thường, là nội tình mà ông cụ Cố bồi dưỡng mấy chục năm nay.
“Mọi người đến đến đông đủ rồi?”
Ông cụ Cố nghiêm trang đến cực điểm nhìn lướt qua mọi người nột cái, trầm giọng nói.
“Lão gia, người của ám doanh đều đã đến đủ”, Dịch bá lập tức trả lời.
“Đến đủ là được rồi”, ông cụ Cố chậm rãi gật đầu, sau đó uy nghiêm khép lại hai mắt, mở miệng nói: “Các ngươi có sợ chết không?”
“Không sợ!”
Hơn 30 nam tử áo đen đồng thanh đáp lại.
Chương 165 Cố Ưu Mặc, hiện tại... hẳn là đã muộn rồi
Mạng của bọn họ, vốn dĩ là do ông cụ Cố ban cho, hơn nữa còn dạy bọn họ những thủ đoạn để trở nên mạnh mẽ hơn, cho họ có thực lực áp đảo vô số người. Bọn họ đã sớm thề, bất luận tương lai thế nào đều thề chết đi theo Cố Nghị.
“Tốt, vậy chúng ta cùng đi Nam Uyên quốc, mở mang tầm mắt, tìm hiểu phong tục tập quán của bọn họ”, ông cụ Cố chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về hướng mà Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh rời đi, bình tĩnh nói.
Ánh mắt Dịch bá nhẹ nhàng nhấc lên, tựa hồ đã biết ông cụ Cố trong lòng quyết đoán, không khỏi mở miệng hỏi: “Lão gia, vậy còn Quân Thượng bên kia, chúng ta làm sao giải thích?”
Nghe vậy, ông cụ Cố trầm mặc một lát mới nặng nề khàn khàn trả lời: “Truyền lời tới Quân Thượng, từ hôm nay trở đi, Cố Nghị ta từ chức đại nguyên soái trấn quốc Thiên Phong quốc. Từ nay về sau, tất cả mọi việc của Cố gia ta đều không liên quan gì tới Thiên Phong quốc nữa”.
Ầm!
Dịch bá hơi mơ hồ, sau đó nhìn ông cụ Cố thật sâu, chậm rãi khom người xuống, hiểu rõ mà không vạch trần: “Vâng, lão gia”.
“Chuẩn bị một chút, xuất phát đi Nam Uyên quốc!”
Ông cụ Cố vung tay lên, đem sự ảm đạm trong đôi mắt quét sạch, quyết liệt nói.
“Vâng!”
Hơn 30 nam tử áo đen đồng loạt quỳ một gối xuống đất, lĩnh mệnh nói.
Nhìn bóng lưng ông cụ Cố, khuôn mặt Dịch bá ánh lên một tia hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Lão gia, nếu người đã quyết định rồi, như vậy lão tướng sẽ đi theo người đến cùng, lại chiến một trận nữa...”
Sâu trong hoàng cung Thiên Phong quốc, ngự thư phòng.
Một phong thư mạnh mẽ đặt trên mặt bàn gỗ tinh xảo, Quân Thượng Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ sắc mặt nghiêm trọng, cúi đầu nâng mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy trải ra trên bàn, trầm mặc không nói gì.
Thư thượng khải: Quân Thượng.
Trong đó viết: Lão thần Cố Nghị, tự nguyện từ chức trấn quốc đại nguyên soái, hơn nữa toàn bộ Cố gia ngày hôm nay sẽ rời khỏi Thiên Phong quốc, mọi việc làm sau này của Cố gia đều không có một chút quan hệ với Thiên Phong quốc nữa.
Nhiều năm như vậy, lão thần cùng toàn bộ trên dưới Cố gia chinh chiến sa trường, máu nhuộm kình thương, cả nhà trung liệt. Hôm nay lão thần cũng nên vì con cháu của Cố gia mà sống một lần.
“Ngươi cần gì phải làm như vậy...”, Mạc Tu Ương không biết trầm mặc trong bao lâu, sâu trong đôi mắt hiện lên biết bao hình ảnh, môi nhẹ nhàng mở ra thì thào tự nói.
Mạc Tu Ương đã nhận được tin tức, cả Cố gia hiện tại trống rỗng, Lý Sương Nhi thì bị đưa về Lý gia. Về phần ông cụ Cố bọn họ, tất cả đều rời khỏi kinh đô.
Ông ta biết, Cố Nghị không hi vọng chuyện này có liên hệ với Thiên Phong quốc, như vậy sẽ ảnh hưởng tới ngàn vạn sinh linh của Thiên Phong quốc.
“Nhiều năm trôi qua, tính tình ngươi vẫn như vậy, vẫn muốn tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện”.
Năm xưa, khi Thiên Phong quốc còn chưa thành lập, Cố Nghị đã đi theo Mạc Tu Ương, vì ông ta mà chinh chiến đông tây, đạt được giang sơn hiển hách này.
Mặc kệ phía trước có bất kỳ ngăn trở gì, Cố Nghị cũng sẽ không nói nhiều với Mạc Tu Ương, mà ra sức hoàn thành, hy vọng có thể tương trợ Mạc Tu Ương sớm ngày thực hiện được giấc mộng trong lòng.
Toàn bộ trên dưới Thiên Phong quốc, Mạc Tu Ương có thể hoài nghi bất cứ ai, cho dù là tể tướng đương triều hay thái tự hiện tại. Thế nhưng, ông ta nhất định sẽ không nghi ngờ lòng trung thành của Cố Nghị , một chút cũng không.
Bởi vì, năm đó cùng trải qua sinh tử, đều là Cố Nghị cứu ông ta từ trong vực sâu ra. Có thể nói, chính là bởi vì có Cố Nghị cùng toàn bộ Cố gia, mới có Quân Thượng Mạc Tu Ương cùng Thiên Phong quốc hôm nay.
“Không muốn để trẫm khó xử, nhưng mà...”, Mạc Tu Ương nhìn nét chữ quen thuộc trên giấy, phảng phất như nhìn thấy hình ảnh Cố Nghị chinh chiến trên sa trường nhiều năm trước, lầm bầm: “Nhưng mà, ngươi thật sự làm trẫm khó xử... Cố lão ca...”
Một tiếng Cố lão ca này, trong nháy mắt làm Mạc Tu Ương trở lại trước đây, khi mình vẫn còn hai bàn tay trắng.
Mạc Tu Ương chậm rãi khép hai mắt lại, hai tay gắt gao vịn vào long ỷ.
Nam Uyên quốc, hoàng triều trung đẳng đứng đầu, quyết không phải là thứ mà Thiên Phong quốc có thể chống lại được. Hơn nữa, Thiên Phong quốc còn cần mượn uy thế của Nam Uyên quốc để chấn nhiếp các nước xung quanh.
Mạc Tu Ương không có cách nào cự tuyệt chuyện gả công chúa Vĩnh An cho thái tử Nam Uyên quốc.
Bởi vì, ông ta là Quân Thượng của Thiên Phong quốc, sau lưng là hàng ngàn vạn dân chúng sinh linh. Ông ta không có cách nào giống như năm đó, khi không có gì trong tay, hiện tại thứ mà ông ta phải lo nghĩ quá nhiều.
“Trẫm... sai rồi sao?”, Mạc Tu Ương mở đôi mắt, nhìn về phương hướng của Cố gia, hiện tại không một bóng người, đôi môi tựa như có chút run rẩy, nỉ non nói.
Trong lúc bất giác, trước mắt Mạc Tu Ương hiện ra bóng dáng cô lãnh của công chúa Vĩnh An khi đứng ở đại điện hoàng cung, trái tim bắt đầu xao động.
Mạc Tu Ương không hề hay biết trên dưới Cố gia muốn đi Nam Uyên quốc để tranh giành cái gì. Chỉ là mơ hồ phỏng đoán hẳn là chuyện này có liên quan đến Cố Ưu Mặc. Trước đây ông ta cũng có nghe nói về ràng buộc gì đó giữa Cố Ưu Mặc và công chúa Vĩnh An.
“Cố Ưu Mặc, hiện tại ngươi còn muốn đi tranh giành, hẳn là... không kịp nữa rồi”, Mạc Tu Ương không biết đã suy nghĩ trong bao lâu, hồi tưởng lại bao nhiêu chuyện cũ, trong lời nói tuyệt vọng của ông ta xen lẫn một tia hi vọng.
Khi mọi người đang chăm chú dõi theo đặc sứ của Nam Uyên quốc thì một bóng người duyên dáng bước tới từ cổng đại điện.
Công chúa Vĩnh An mặc trên mình một chiếc váy dài màu đỏ tía thêu lụa vàng và hoa văn màu trắng, ba nghìn sợi tóc được khéo léo vấn lên bằng một cây trâm vàng đầu khắc phượng hoàng, đôi tay nàng ngọc ngà đặt hờ trên eo liễu, từng bước chân đều lộ ra khí chất cao quý tao nhã.
Có người từng nói dung mạo của Vĩnh An công chúa có thể làm lu mờ trăm hoa nở rộ, cánh môi nàng rực tươi như nhuỵ hoa đỏ thắm động lòng người cùng đôi tay thon dài trắng nõn như được điêu khắc từ ngọc thạch, không chút tì vết.
Rất nhanh Vĩnh An công chúa đã lạnh lùng đi tới trên đại điện, uốn gối hành lễ: "Phụ hoàng".
“Ừm, bình thân!”, thấy Vĩnh An công chúa, trong lòng Mạc Tu Ương không hiểu sao lại có chút âu sầu, ông ta có thể tinh tế cảm nhận được tâm trạng của nàng ấy rất cô đơn cùng bi thương.
“Tạ phụ hoàng”, Vĩnh An công chúa chậm rãi đứng dậy, thân hình uyển chuyển cùng dung nhan lạnh lùng khiến tầm mắt mọi người không khỏi sáng rực, khó lòng dời mắt.
Đặc sứ Nam Uyên quốc lặng lẽ đánh giá Vĩnh An công chúa một cái cũng bị vẻ đẹp diễm lệ này làm kinh ngạc, thầm than mắt nhìn của thái tử nhà mình đúng là độc đáo.
"Hôm nay, Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng kết thông gia với Nam Uyên quốc, trợ giúp quan hệ hữu nghị giữa Thiên Phong quốc ta cùng Nam Uyên quốc càng thêm bền chặt!”
Quân chủ Thiên Phong quốc Mạc Tu Ương nhìn Vĩnh An công chúa một cái thật sâu, sau đó nghiêm giọng lớn tiếng nói.
Lời nói của Mạc Tu Ương vang vọng chín tầng mây, ngân nga trong đại điện hồi lâu không tan.
Mạc Diệu Lăng, chính là tên của Vĩnh An công chúa.
Mạc Diệu Lăng khẽ mím môi đỏ, ánh mắt trầm xuống có chút mờ mịt. Nàng ấy dường như đã ngầm thừa nhận mối liên hôn này, bởi chính nàng ấy không có lựa chọn nào khác. Nàng ấy là công chúa của Thiên Phong quốc, theo lý nên gánh vác một phần trách nhiệm của quốc gia.
Năm năm trước, thái tử của Nam Uyên quốc đã ngỏ ý kết hôn với nàng ấy, nhưng nàng một mực trì hoãn và viện ra rất nhiều lý do. Nhưng lần lữa cuối cùng vẫn không phải là cách, rốt cuộc thì trong vài tháng trước cũng không ngăn nổi áp lực từ Nam Uyên quốc.
Nàng ấy là Vĩnh An công chúa, là công chúa của Thiên Phong quốc, liên hôn là tác dụng duy nhất của nàng. Nếu nàng từ chối hôn ước với Nam Uyên quốc, vậy toàn bộ Thiên Phong quốc sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn.
Nếu đắc tội với Nam Uyên quốc, Thiên Phong quốc sẽ đánh mất một chỗ dựa, các quốc gia xung quanh cũng sẽ không dừng lại ở việc nhìn chằm chằm như hổ đói, mà trực tiếp nhào vào xâu xé Thiên Phong quốc.
Vì vậy, Mạc Diệu Lăng chỉ có thể ngầm đồng ý, đôi vai nhỏ gầy gồng gánh suốt năm năm của nàng ấy đã không trụ thêm được nữa.
Một thời gian trước khi nàng ấy đặt chân vào nơi Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi đính hôn, nhìn thấy bóng dáng tướng quân đẫm máu mà mình vẫn luôn mong nhớ kia, nàng ấy chỉ muốn nhận được một câu trả lời, câu trả lời mà nàng đợi chờ suốt năm năm qua.
Tuy nhiên đáp án của Cố Ưu Mặc không phải là điều nàng ấy muốn.
“Công chúa, thảo dân năm đó đã nói, trên đời này đã không còn Huyết Hùng tướng quân nữa”, một câu nói này của Cố Ưu Mặc vĩnh viễn lưu lại ở nơi sâu trong trái tim Mạc Diệu Lăng, chôn giấu dưới đáy vực.
Vì vậy, trái tim của nàng ấy…. đã hoàn toàn nguội lạnh.
Nếu Cố Ưu Mặc vẫn bá đạo và mạnh mẽ như năm đó, nàng ấy cam tâm đánh đổi tất cả, cho dù là mất đi địa vị hiện tại, thậm chí cả tính mạng cũng sẽ không gả tới Nam Uyên quốc.
Nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc như vậy, mà Mạc Diệu Lăng vẫn phải trở thành công cụ liên hôn và khởi hành tới Nam Uyên quốc.
Sau ngày hôm nay, từng khung cảnh của Thiên Phong quốc trong quá khứ sẽ biến thành cát bụi vùi lấp dưới vực sâu.
“Quân chủ Thiên Phong quốc, nếu đã như vậy, ta liền đưa Vĩnh An công chúa trở về Nam Uyên quốc, cử hành hôn lễ với thái tử ta”, đặc sứ Nam Uyên quốc mỉm cười lễ độ, cúi người cung kính nói với Mạc Tu Ương đang ngồi trên ghế rồng cao cao.
“Hôm nay rời đi luôn?”, Mạc Tu Ương hơi ngẩn người.
“Đúng”, đặc sứ Nam Uyên quốc trả lời: “Thái tử nước ta thời niên thiếu đã từng được diện kiến qua phong thái xinh đẹp tuyệt trần của Vĩnh An công chúa, một mực nhớ nhung trong lòng, thái tử điện hạ hy vọng ta có thể sớm chút đưa người trở về Nam Uyên quốc”.
Văn võ trong triều lặng ngắt như tờ.
Ông cụ Cố đứng đầu hàng võ quan cũng chỉ có thể nghiêm nghị khép chặt môi, lặng lẽ nhìn một màn này.
“Nếu đã như vậy…”, Mạc Tu Ương thật sâu nhìn Mạc Diệu Lăng cô độc thanh lãnh tới tột cùng, không chút dao động cảm xúc, nghiêm nghị nói: “Phó thống lĩnh ngự lâm quân Văn Hồng Phong nghe lệnh”.
“Có vi tướng!”
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên với hơi thở trầm ổn bước ra khỏi hàng võ quan, ông ta chính là phó thống lĩnh ngự lâm quân Văn Hồng Phong.
“Trẫm lệnh cho ngươi thống lĩnh ba ngàn tinh binh ngự lâm quân hộ tống Vĩnh An công chúa tới Nam Uyên quốc, hôn lễ kết thúc lại trở về triều”.
“Vi tướng tuân lệnh!”
Văn Hồng Phong hành lễ đáp.
Chương 162 Nhị thúc, người rốt cục cũng đột phá rồi
Ngay lập tức, tiếng trống dồn dập vang lên như đang chúc mừng cho việc vui liên hôn giữa hai quốc gia, cũng giống như xua tan đi sự cô đơn và buồn bã tỏa ra từ vóc dáng yêu kiều của Vĩnh An công chúa.
Cuộc liên hôn giữa hai quốc gia chính thức được định xuống.
Làn váy của Vĩnh An công chúa trải dài năm sáu mét trên mặt đất, khí chất cao quý xa cách khiến người ta không dám nhìn thẳng, có thể gọi là diễm lệ điên đảo chúng sinh.
“Chàng cuối cùng vẫn không xuất hiện. . . giống như năm đó, tự nhốt mình nơi sân sâu của Cố gia…”
Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng cùng đặc sứ bước ra cửa lớn của đại điện, đôi mắt nàng ấy trống rỗng không kìm được nhìn về phía Cố gia, trái tim triệt để bị nhấn chìm trong bi thương mà nhíu mày, cố nén giọt nước mắt đã chực trào nơi hàng mi.
Sau đó, dưới tiếng trống vang dội, Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng bước lên xe ngựa xa hoa của Nam Uyên quốc.
Dưới sự đưa tiễn của phó thống lĩnh ngự lâm quân Văn Hồng Phong cùng binh lính Nam Uyên quốc, bước lên con đường tiến tới nơi đất khách quê người.
“Tiễn công chúa!"
Rất nhiều văn võ bá quan gập eo cung kính đồng thanh hô to.
Gió dường như đang khóc than, xuyên qua tấm màn che của chiếc xe ngựa sang trọng vuốt ve đôi mắt Mạc Diệu Lăng.
Tách…
Cuối cùng khi không còn ai nhìn tới, Mạc Diệu Lăng tao nhã ngồi ở trong xe ngựa, mày mắt khẽ chớp động theo làn gió nhẹ, hai hàng lệ lăn dài trên gò má…
Cố gia.
Lắng nghe tiếng trống đánh dồn đưa tiễn của binh lính Nam Uyên quốc, lại nhìn sang Cố Ưu Mặc vẫn đang quên mình tu hành, đôi mắt Cố Thiên Mệnh không ngừng phát ra một tia lãnh liệt.
Cố Ưu Mặc đã quên đi dòng chảy thời gian, cũng không cảm nhận được biến hóa của thế giới bên ngoài, cả thân thể và tinh thần đang dốc lòng đột phá.
Thời gian tích tắc dần trôi, ông ấy vẫn không mảy may có chút dấu hiệu thức dậy hay đột phá.
Tiếng trống dồn dập ầm ĩ hoà chung vó sắt ngựa 'lộp cộp' giẫm xuống nền đất đã lặng dần, cũng có nghĩa là đoàn sứ giả của Nam Uyên quốc và Vĩnh An công chúa đã rời khỏi kinh đô Thiên Phong quốc.
Màn đêm giống như bàn tay khổng lồ giấu trời che đất mà đổ ập xuống, bao phủ lên toàn bộ ánh sáng của Thiên Phong quốc và Bách Quốc Chi Địa.
"Nhị thúc, nếu người còn không mau đột phá, cháu chỉ có thể cưỡng ép đánh thức thúc dậy thôi”.
Bởi vì hiện tại là thời khắc quan trọng đối với Cố Ưu Mặc nên Cố Thiên Mệnh luôn túc trực bên cạnh ông ấy, nét nặng nề trên mặt hắn chưa từng giảm bớt, một mực nhìn vào Cố Ưu Mặc- người đang nhắm mắt thiền định tu hành, thấp giọng lẩm bẩm.
Thời gian trôi qua, khí thế của Cố Ưu Mặc cũng càng lúc càng tích tụ hùng mạnh.
Đêm tối dần lui dấu, những ánh ban mai đầu tiên cũng rẽ mây hiện mình, bình minh của ngày thứ hai âm thầm gõ cửa.
Nhưng Cố Ưu Mặc vẫn không có xu hướng tỉnh lại, điều này khiến một người vẫn luôn điềm tĩnh như Cố Thiên Mệnh cũng phải có chút sốt ruột.
Vĩnh An công chúa đã rời đi với đội quân rước dâu của Nam Uyên quốc một ngày, bây giờ càng lúc càng cách xa kinh đô Thiên Phong quốc, có lẽ chẳng bao lâu nữa liền tới được biên giới.
Lại là một đêm dài đằng đẵng, Vĩnh An công chúa đã rời đi được hai ngày.
Cố Thiên Mệnh chưa từng rời khỏi nửa bước, vẫn luôn canh giữ bên cạnh Cố Ưu Mặc, thầm lặng chờ đợi, hy vọng ông ấy có thể nhanh chóng đột phá tu vi.
Cuối cùng, vào ngày thứ năm sau khi đại quân đón dâu rời khỏi, hơi thở của Cố Ưu Mặc bỗng nhiên xảy đến biến hóa, huyền khí trong cơ thể dao động với biên độ cực lớn.
“Cuối cùng… người cũng lĩnh ngộ được bước này rồi sao?”, Cố Thiên Mệnh trong nháy mắt cảm nhận được thay đổi trong hơi thở của Cố Ưu Mặc mà mở bừng hai mắt, nhìn hướng người bên cạnh thì thào.
Dần dần khí thế của Cố Ưu Mặc trở nên sắc bén hơn, huyền khí trong không khí cấp tốc chảy về phía xung quanh thân thể ông ấy khiến nó giống như một lốc xoáy lấy Cố Ưu Mặc làm trung tâm.
Đột nhiên, một âm thanh trầm lắng như bị bóp nghẹt phát ra từ đan điền của ông ấy.
Ầm!
Tu vi của Cố Ưu Mặc cuối cùng đã đạt đến Địa Huyền trung kỳ!
Cả người ông ấy từ từ chuyển từ tư thế ngồi xếp bằng sang trạng thái lơ lửng giữa không trung, rồi đầu ngón chân chạm nhẹ xuống mặt đất, sau đó chậm rãi mở ra đôi mắt sâu hút như vực thẳm.
“Hít—”, một tiếng gầm dài dâng lên từ trong đan điền của Cố Ưu Mặc, truyền lên rồi phát ra từ miệng ông ấy.
Sau đó thân hình vạm vỡ của Cố Ưu Mặc đứng thẳng trên hai chân trước mặt Cố Thiên Mệnh, khí thế của Địa Huyền trung kỳ cũng lao ập về phía trước.
"Nhị thúc, người rốt cuộc cũng đột phá rồi”, nhìn thân hình thon dài thẳng mình trước mắt, hai đầu lông mày Cố Thiên Mệnh cuối cùng cũng lộ ra nét vui vẻ nói.
“Ừm, cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải này”, Cố Ưu Mặc cúi đầu nhìn xuống đôi chân đã hoàn toàn bình phục của mình, không kìm được thét lên một tiếng, dường như muốn trút bỏ hết những muộn phiền u uất khi ngồi trên xe lăn suốt năm năm qua: “A…”
Bởi vì trong thời gian dài như vậy, nguồn huyền khí dồi dào không chỉ giúp Cố Ưu Mặc đột phá, mà còn thúc đẩy đôi chân lành lặn trở lại.
Chương 163 Đến Nam Uyên quốc
Hôm nay Cố Ưu Mặc đột phá tới cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, hai chân dưới sự gột rửa của huyền khí cuồn cuộn đã hoàn toàn khôi phục.
"Nhị thúc, người của Nam Uyên quốc đã rời đi vào năm ngày trước rồi”, Cố Thiên Mệnh vốn không muốn quấy rầy Cố Ưu Mặc sảng khoái gầm rống phát tiết, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, hắn chỉ có thể gọi ông ấy dừng lại, trịnh trọng nói.
"Người của Nam Uyên quốc đã rời đi rồi?”, trong khi trầm mình tu luyện, Cố Ưu Mặc cũng hoàn toàn quên đi khái niệm thời gian.
“Ừm, hơn nữa cùng ngày đó, bọn họ cũng đón Vĩnh An công chúa theo, phỏng chừng bây giờ đã rời khỏi lãnh thổ Thiên Phong quốc rồi”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu.
Cố Ưu Mặc nghe xong nghe xong không khỏi run lên, vội vã nói: “Bọn họ đã đi được năm ngày rồi! Không được, ta phải lập tức xuất phát!”
"Nhị thúc, Vĩnh An công chúa hiện tại đã rời khỏi Thiên Phong quốc, cũng không cần gấp gáp nữa”.
Cố Thiên Mệnh giữ vững lý trí phân tích: “Nhị thúc, nếu Vĩnh An công chúa còn ở Thiên Phong quốc, chúng ta có thể ngăn cản người của Nam Uyên quốc, nhiều nhất chỉ chịu khiển trách, có thể từ từ giải quyết”.
“Nhưng nhị thúc người đừng quên, Vĩnh An công chúa giờ đã tới được Nam Uyên quốc, ý nghĩa việc chúng ta tới đó không chỉ dừng ở việc đón công chúa trở lại, mà còn là cướp dâu”.
Tuy Cố Thiên Mệnh không bận tâm tới Nam Uyên quốc, nhưng cũng không thể bừa bãi xông đến đó, như vậy chẳng những không đón được người, thậm chí còn ném cả mạng mình vào đó.
Rốt cuộc thì tu vi trước mắt của hắn vẫn chưa khôi phục, đồng thời Cố Ưu Mặc cũng chỉ vừa mới bước chân vào Địa Huyền trung kỳ.
“Cướp dâu…”, sự nôn nóng của Cố Ưu Mặc thoắt cái bị một gáo nước lạnh này dập tắt quá nửa.
Đúng vậy! Bây giờ tới Nam Uyên quốc muốn đón Vĩnh An công chúa trở về không dễ dàng nữa, đó chính là trắng trợn cướp hôn, là đang khiêu khích tôn nghiêm hoàng thất Nam Uyên quốc.
“Nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh trầm giọng kéo Cố Ưu Mặc ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“Hửm?”, Cố Ưu Mặc đảo mắt nhìn Cố Thiên Mệnh.
“Thúc hãy chuẩn bị thật tốt đi! Vĩnh An công chúa thế nhưng là thẩm nương mà Cố Thiên Mệnh cháu nhận định”, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, sau đó khóe miệng mỗi người đều vẽ lên ý cười sâu xa.
Vĩnh An công chúa thế nhưng là thẩm nương mà Cố Thiên Mệnh hắn nhận định.
Câu nói này thoáng chốc quanh quẩn bên tai Cố Ưu Mặc, khiến ông ấy không kìm được thả lỏng tinh thần đang kéo căng vài phần, không kìm được cười mắng: “Thằng nhóc thối tha”.
“Nhị thúc, hai thúc cháu ta cùng nhau tới Nam Uyên quốc, đưa Vĩnh An công chúa trở lại”, đôi mắt thâm thúy của Cố Thiên Mệnh tỏa ra một luồng khí thế khó có thể diễn tả, phảng phất như ẩn chứa luồng sức mạnh khiến cả mảnh thiên địa phải khẽ run.
“Không được, chuyện này bắt nguồn từ ta, một mình ta đi là đủ rồi. Thằng nhóc cháu ở lại Cố gia, không được đi đâu hết”, Cố Ưu Mặc lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc cực kỳ phản bác.
Cố Ưu Mặc hiểu rất rõ chuyến đi này của mình sợ là lành ít dữ nhiều, trong lòng chắc chắn không thể dẫn Cố Thiên Mệnh theo.
Bây giờ Cố Thiên Mệnh thể hiện ra tài năng vô song, là niềm hy vọng trong tương lai của cả Cố gia, ông ấy không thể để hắn mạo hiểm cùng mình. Nếu Cố Thiên Mệnh vẫn hoang đàng như trước, vậy lại càng không có khả năng cho phép, như vậy chẳng khác nào tự mình đâm đầu vào chỗ chết.
“Nhị thúc, mặc kệ người có đồng ý hay không, cháu cũng sẽ đi cùng người chuyến này”, Cố Thiên Mệnh sao có thể để một mình Cố Ưu Mặc thâm nhập vào hang cọp.
“Thằng nhóc thối tha cháu, cháu đi theo làm cái gì? Cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi đi!", Cố Ưu Mặc giả bộ tức giận, trầm giọng quát mắng.
“Bởi vì người là nhị thúc của cháu, cháu nhất định phải đi cùng người, huống hồ nam nhi Cố gia ta sao có thể sợ hãi bọn họ?”, Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt Cố Ưu Mặc, chậm rãi mà đúng mực đáp.
“Cháu…”, Cố Ưu Mặc chỉ vào Cố Thiên Mệnh, chẳng biết đáp lại thế nào mà rơi vào trầm tư.
“Thiên Mệnh, ta biết ý tốt của cháu. Nhưng lần này đi, nguy hiểm trùng trùng. Cháu là huyết mạch duy nhất của Cố gia ta, là hi vọng tương lai của Cố gia, không thể cùng ta mạo hiểm được, hiểu không?”
Cố Ưu Mặc trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu khuyên nhủ.
“Hiểu rồi, nhưng cháu vẫn muốn đi như trước”, Cố Thiên Mệnh khẽ gật đầu.
“Ta...”, Cố Ưu Mặc nghe vậy, nhất thời á khẩu không nói nên lời, thậm chí còn có chút cảm giác muốn đánh Cố Thiên Mệnh một trận.
“Nhị thúc, nếu như người cứ chậm trễ như vậy, chỉ sợ là đang lãng phí thời gian”, Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt nói: “Tin cháu đi, chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì”.
“Thôi vậy, đến lúc đó hết thảy đều phải nghe lời ta, không thể tự tiện hành động”, Cố Ưu Mặc cũng biết rõ thời gian cấp bách, không tranh cãi với Cố Thiên Mệnh nữa, đành phải đồng ý.
Trong lòng ông ấy nghĩ, nếu đến lúc đó gặp phải bất trắc gì, cho dù dốc hết tất cả, cũng phải bảo vệ sự an toàn của Cố Thiên Mệnh.
“Được”, Cố Thiên Mệnh đồng ý nói.
Chương 164 Các ngươi có sợ chết không?
Sau đó, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh hai người bước ra khỏi gác xép, dưới ánh nắng ban mai yếu ớt, hai người bước nhanh về phía đình viện của Ông cụ Cố mà đi.
Một lát sau, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người liền trực tiếp đi tới trước người Ông cụ Cố.
“Mặc nhi, hai chân của con, thật sự... khỏi rồi?”, Ông cụ Cố nhìn tư thế oai hùng của Cố Ưu Mặc đang sải bước tới, không còn là bóng dáng cô lãnh trên xe lăn kia nữa, có chút kích động run rẩy hỏi: “Tu vi của con?”
“Khỏi rồi ạ, hơn nữa tu vi còn tiến thêm một bậc”, Cố Ưu Mặc nhìn mái đầu đầy tóc bạc của ông cụ Cố, đáy mắt xẹt qua một tia hổ thẹn.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt”, trong hốc mắt của ông cụ Cố bất giác hiện lên một giọt nước, lặp đi lặp lại, nỉ non nói.
“Cha à, con muốn... đi tới Nam Uyên quốc”, Cố Ưu Mặc ngẩng đầu, chăm chú nhìn ông cụ Cố có chút kích động, chậm rãi khom người hành lễ, trầm ngâm nói..
“Nam Uyên quốc...”, ông cụ Cố nghe được, lập tức giật mình một chút, trong miệng lẩm bẩm vài lần, mới trầm giọng nói: “Đi đi! Đây là chấp niệm, là nhân quả của con!”
“Vâng!”, Cố Ưu Mặc nặng nề gật đầu.
“Ông nội, cháu sẽ đi cùng Nhị thúc tới Nam Uyên quốc, như vậy cũng có thể phối hợp, chăm sóc lẫn nhau”, sau đó, Cố Thiên Mệnh cũng bước về phía trước nửa bước, chắp tay xin chỉ thị.
“Cháu cũng muốn đi?”, giữa hai lông mày của ông cụ Cố thoáng chốc nổi lên vẻ lo lắng.
“Vâng ạ, chuyến đi này, không đi không được”, Cố Thiên Mệnh kiên định thể hiện thái độ của mình.
Trong thâm viện, từng luồng khí yên tĩnh tràn ngập xông đến, ba người ông cụ Cố chăm chú nhìn nhau, im lặng không nói như đang cảm thụ tâm tư của đối phương.
“Được, đi đi!”. Ông cụ Cố khép lại đôi mắt. Trầm ngâm nói.
“Cảm tạ ông nội đã cho phép”, Cố Thiên Mệnh khom lưng hành lễ, tỏ vẻ kính trọng của mình.
“Đi đi! Thời gian không còn nhiều nữa”. ông cụ Cố khoát tay áo, dường như có chút mệt nhọc quay người đi, ý bảo Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh hai người nhanh chóng xuất phát.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người liếc nhau một cái, liền không hẹn mà cùng hành lễ với ông cụ Cố, xoay người rời khỏi thâm viện.
Lúc rời đi, Cố Thiên Mệnh suy nghĩ lại một chút, vẫn là đi tới Tây Sương Viện, định nói với Lý Sương Nhi một tiếng.
Khi Cố Thiên Mệnh đến Tây Sương viện, nói với Lý Sương Nhi mình có việc cần ra ngoài, nhưng cũng không nói kỹ là chuyện gì. Đối với việc này, Lý Sương Nhi cũng không hỏi nhiều, càng không dây dưa, chỉ cầm bút viết xuống một hàng chữ.
Trên trang giấy trắng xuất hiện một dòng chữ thanh thoát- Chú ý an toàn, ta chờ chàng, trở về!
Hàng chữ đơn giản đến cực điểm này, giống như thanh kiếm sắc bén như lưỡi dao đâm sâu vào đáy lòng Cố Thiên Mệnh.
Hắn âm thầm hít một hơi sâu, trong mắt lộ ra một luồng tình ý phức tạp, chăm chú nhìn Lý Sương Nhi, dịu dàng khẽ gật đầu mà nói: “Được!”
Sau đó, Cố Thiên Mệnh bước lên đường rời đi dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lý Sương Nhi, bỏ lại một bóng lưng áo dài trắng.
Nhìn Cố Thiên Mệnh dần đi xa, cho đến khi thân ảnh khuất dần, đôi môi đỏ mọng của Lý Sương Nhi chậm rãi nở nụ cười, hai gò má phấn hồng chợt ửng đỏ.
Nụ cười của nàng, hòa tan theo làn gió, làm cho trăm hoa thất sắc, khiến không khí chung quanh ngưng đọng.
Bởi vì, nàng biết, bản thân... thực sự đã yêu hắn mất rồi.
Vì vậy, nụ cười của nàng như gió xuân thổi qua bách hoa, hương thơm bay xa đến vạn dặm, giống như lá xanh nở rộ trên cành, thanh bình mà vui vẻ.
Rời khỏi Tây Sương viện, Cố Thiên Mệnh liền cùng Cố Ưu Mặc chọn ra hai con khoái mã tốt nhất, lập tức rời khỏi Cố gia.
“Chúng ta xuất phát!”
Cố Ưu Mặc mặc một bộ quần áo màu đen nhạt, cả người có vẻ cực kỳ trầm ức cùng nghiêm trang. Trên yên ngựa của ông ấy, còn đặt một cái bọc rất nặng, hơn nữa còn mang theo một thanh trường thương được quấn bằng vải đen.
Mà Cố Thiên Mệnh ngoại trừ mang theo một hộp kiếm màu đen ra, cũng không có thêm thứ gì khác.
Hai người cưỡi chiến mã, hướng về phía Nam Uyên quốc mà đi.
...
Cố gia.
Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người rời đi nửa canh giờ, ông cụ Cố triệu tập toàn bộ người Cố gia lại, bao gồm cả Dịch bá, cùng với 30 nam tử mặc trường bào màu đen.
Ba mươi nam tử này mang khí tức không tầm thường, là nội tình mà ông cụ Cố bồi dưỡng mấy chục năm nay.
“Mọi người đến đến đông đủ rồi?”
Ông cụ Cố nghiêm trang đến cực điểm nhìn lướt qua mọi người nột cái, trầm giọng nói.
“Lão gia, người của ám doanh đều đã đến đủ”, Dịch bá lập tức trả lời.
“Đến đủ là được rồi”, ông cụ Cố chậm rãi gật đầu, sau đó uy nghiêm khép lại hai mắt, mở miệng nói: “Các ngươi có sợ chết không?”
“Không sợ!”
Hơn 30 nam tử áo đen đồng thanh đáp lại.
Chương 165 Cố Ưu Mặc, hiện tại... hẳn là đã muộn rồi
Mạng của bọn họ, vốn dĩ là do ông cụ Cố ban cho, hơn nữa còn dạy bọn họ những thủ đoạn để trở nên mạnh mẽ hơn, cho họ có thực lực áp đảo vô số người. Bọn họ đã sớm thề, bất luận tương lai thế nào đều thề chết đi theo Cố Nghị.
“Tốt, vậy chúng ta cùng đi Nam Uyên quốc, mở mang tầm mắt, tìm hiểu phong tục tập quán của bọn họ”, ông cụ Cố chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về hướng mà Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh rời đi, bình tĩnh nói.
Ánh mắt Dịch bá nhẹ nhàng nhấc lên, tựa hồ đã biết ông cụ Cố trong lòng quyết đoán, không khỏi mở miệng hỏi: “Lão gia, vậy còn Quân Thượng bên kia, chúng ta làm sao giải thích?”
Nghe vậy, ông cụ Cố trầm mặc một lát mới nặng nề khàn khàn trả lời: “Truyền lời tới Quân Thượng, từ hôm nay trở đi, Cố Nghị ta từ chức đại nguyên soái trấn quốc Thiên Phong quốc. Từ nay về sau, tất cả mọi việc của Cố gia ta đều không liên quan gì tới Thiên Phong quốc nữa”.
Ầm!
Dịch bá hơi mơ hồ, sau đó nhìn ông cụ Cố thật sâu, chậm rãi khom người xuống, hiểu rõ mà không vạch trần: “Vâng, lão gia”.
“Chuẩn bị một chút, xuất phát đi Nam Uyên quốc!”
Ông cụ Cố vung tay lên, đem sự ảm đạm trong đôi mắt quét sạch, quyết liệt nói.
“Vâng!”
Hơn 30 nam tử áo đen đồng loạt quỳ một gối xuống đất, lĩnh mệnh nói.
Nhìn bóng lưng ông cụ Cố, khuôn mặt Dịch bá ánh lên một tia hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Lão gia, nếu người đã quyết định rồi, như vậy lão tướng sẽ đi theo người đến cùng, lại chiến một trận nữa...”
Sâu trong hoàng cung Thiên Phong quốc, ngự thư phòng.
Một phong thư mạnh mẽ đặt trên mặt bàn gỗ tinh xảo, Quân Thượng Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ sắc mặt nghiêm trọng, cúi đầu nâng mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy trải ra trên bàn, trầm mặc không nói gì.
Thư thượng khải: Quân Thượng.
Trong đó viết: Lão thần Cố Nghị, tự nguyện từ chức trấn quốc đại nguyên soái, hơn nữa toàn bộ Cố gia ngày hôm nay sẽ rời khỏi Thiên Phong quốc, mọi việc làm sau này của Cố gia đều không có một chút quan hệ với Thiên Phong quốc nữa.
Nhiều năm như vậy, lão thần cùng toàn bộ trên dưới Cố gia chinh chiến sa trường, máu nhuộm kình thương, cả nhà trung liệt. Hôm nay lão thần cũng nên vì con cháu của Cố gia mà sống một lần.
“Ngươi cần gì phải làm như vậy...”, Mạc Tu Ương không biết trầm mặc trong bao lâu, sâu trong đôi mắt hiện lên biết bao hình ảnh, môi nhẹ nhàng mở ra thì thào tự nói.
Mạc Tu Ương đã nhận được tin tức, cả Cố gia hiện tại trống rỗng, Lý Sương Nhi thì bị đưa về Lý gia. Về phần ông cụ Cố bọn họ, tất cả đều rời khỏi kinh đô.
Ông ta biết, Cố Nghị không hi vọng chuyện này có liên hệ với Thiên Phong quốc, như vậy sẽ ảnh hưởng tới ngàn vạn sinh linh của Thiên Phong quốc.
“Nhiều năm trôi qua, tính tình ngươi vẫn như vậy, vẫn muốn tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện”.
Năm xưa, khi Thiên Phong quốc còn chưa thành lập, Cố Nghị đã đi theo Mạc Tu Ương, vì ông ta mà chinh chiến đông tây, đạt được giang sơn hiển hách này.
Mặc kệ phía trước có bất kỳ ngăn trở gì, Cố Nghị cũng sẽ không nói nhiều với Mạc Tu Ương, mà ra sức hoàn thành, hy vọng có thể tương trợ Mạc Tu Ương sớm ngày thực hiện được giấc mộng trong lòng.
Toàn bộ trên dưới Thiên Phong quốc, Mạc Tu Ương có thể hoài nghi bất cứ ai, cho dù là tể tướng đương triều hay thái tự hiện tại. Thế nhưng, ông ta nhất định sẽ không nghi ngờ lòng trung thành của Cố Nghị , một chút cũng không.
Bởi vì, năm đó cùng trải qua sinh tử, đều là Cố Nghị cứu ông ta từ trong vực sâu ra. Có thể nói, chính là bởi vì có Cố Nghị cùng toàn bộ Cố gia, mới có Quân Thượng Mạc Tu Ương cùng Thiên Phong quốc hôm nay.
“Không muốn để trẫm khó xử, nhưng mà...”, Mạc Tu Ương nhìn nét chữ quen thuộc trên giấy, phảng phất như nhìn thấy hình ảnh Cố Nghị chinh chiến trên sa trường nhiều năm trước, lầm bầm: “Nhưng mà, ngươi thật sự làm trẫm khó xử... Cố lão ca...”
Một tiếng Cố lão ca này, trong nháy mắt làm Mạc Tu Ương trở lại trước đây, khi mình vẫn còn hai bàn tay trắng.
Mạc Tu Ương chậm rãi khép hai mắt lại, hai tay gắt gao vịn vào long ỷ.
Nam Uyên quốc, hoàng triều trung đẳng đứng đầu, quyết không phải là thứ mà Thiên Phong quốc có thể chống lại được. Hơn nữa, Thiên Phong quốc còn cần mượn uy thế của Nam Uyên quốc để chấn nhiếp các nước xung quanh.
Mạc Tu Ương không có cách nào cự tuyệt chuyện gả công chúa Vĩnh An cho thái tử Nam Uyên quốc.
Bởi vì, ông ta là Quân Thượng của Thiên Phong quốc, sau lưng là hàng ngàn vạn dân chúng sinh linh. Ông ta không có cách nào giống như năm đó, khi không có gì trong tay, hiện tại thứ mà ông ta phải lo nghĩ quá nhiều.
“Trẫm... sai rồi sao?”, Mạc Tu Ương mở đôi mắt, nhìn về phương hướng của Cố gia, hiện tại không một bóng người, đôi môi tựa như có chút run rẩy, nỉ non nói.
Trong lúc bất giác, trước mắt Mạc Tu Ương hiện ra bóng dáng cô lãnh của công chúa Vĩnh An khi đứng ở đại điện hoàng cung, trái tim bắt đầu xao động.
Mạc Tu Ương không hề hay biết trên dưới Cố gia muốn đi Nam Uyên quốc để tranh giành cái gì. Chỉ là mơ hồ phỏng đoán hẳn là chuyện này có liên quan đến Cố Ưu Mặc. Trước đây ông ta cũng có nghe nói về ràng buộc gì đó giữa Cố Ưu Mặc và công chúa Vĩnh An.
“Cố Ưu Mặc, hiện tại ngươi còn muốn đi tranh giành, hẳn là... không kịp nữa rồi”, Mạc Tu Ương không biết đã suy nghĩ trong bao lâu, hồi tưởng lại bao nhiêu chuyện cũ, trong lời nói tuyệt vọng của ông ta xen lẫn một tia hi vọng.