-
Chương 171-175
Chương 171 Giống như Cố Ưu Mặc oai hùng năm đó
Mùi vị quen thuộc này, năm năm trước Mạc Diệu Lăng từng chôn sâu trong lòng, chỉ là từ đó về sau, nàng cũng không còn cảm nhận được nữa. Bởi vì, bóng lưng huyết sắc uy vũ biên cương cùng tư thế oai hùng năm đó, đã ẩn dật nơi thâm viện Cố gia không còn bước ra ngoài.
Thế nhưng, bây giờ thanh lãnh đứng một mình trên bậc thang bạch ngọc. Nàng lại một lần nữa cảm nhận được cỗ khí tức quen thuộc kia, trái tim không nhịn được run rẩy, nội tâm phức tạp đến cực điểm lẩm bẩm: “Là chàng đó sao?”
“Diệu Lăng, trở về điện thay hỉ phục, chuẩn bị nghi thức đại hôn nào”.
Hiên Viên Hạo Vận nhìn chung quanh sau đó đi về hướng Mạc Diệu Lăng vài bước, cúi đầu khẽ nói.
Dưới sự theo dõi của vô số người và văn võ bá quan, Hiên Viên Hạo Vận cũng không hi vọng xảy ra sai sót gì, vội vàng nhắc nhở vài câu, trong lời nói còn mang theo một luồng khí tức không thể nghi ngờ.
Có điều, Mạc Diệu Lăng cũng không nghe lọt tai lời này, vẫn đứng tại nơi đông người hướng ánh mắt tìm kiếm, nhìn qua có vẻ có chút bối rồi.
“Hừ!”
Thấy vậy, Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam có chút bất mãn hừ lạnh một tiếng, cảm giác áp bách của hoàng uy trong nháy máy đánh ập tới.
Văn võ bá quan của Nam Uyên quốc cùng với sứ giả các nước phía dưới đều có chút không rõ nguyên nhân nhìn về phía công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng.
“Mời công chúa về nội điện thay hỉ phục”. Lễ bộ thương thư của Nam Uyên quốc nhìn một màn xấu hổ này, lập tức đi tới trước thân thể mềm mại của Mạc Diệu Lăng, hơi khom người chắp tay nói.
Mạc Diệu Lăng tìm kiếm hồi lâu, cũng không tìm thấy thân ảnh khiến nàng rung động, nàng chậm rãi khép đôi mắt lại, sau đó nội tâm tự giễu cười nói: “Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi...”
Sau đó, Mạc Diệu Lăng liền chậm rãi xoay người, khôi phục tư thái như tuyết ngạo, hướng về phía bậc thang bạch ngọc bước lên.
Hiên Viên Hạo Vận nhìn Mạc Diệu Lăng rốt cục cũng cất bước, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cùng Mạc Diệu Lăng sánh bước đi lên.
Đột nhiên, khi mọi người cùng nhìn Hiên Viên Hạo Vận và Mạc Diệu Lăng xoay người rời đi, bên tai lại truyền đến một trận âm thanh bước chân.
Hai bóng đen trong đám sứ giả các nước đi ra, chính là Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.
Cố Ưu Mặc không cách nào trơ mắt nhìn Mạc Diệu Lăng trở về nội điện thay hỉ phục, cùng người khác bái đường thành thân được. Cho nên, ông ấy chỉ có thể đi ra, mặc dù biết rõ đó là con đường chết.
Cố Thiên Mệnh rất hiểu tâm tư của Cố Ưu Mặc, vẫn trầm mặc không nói gì. Sau đó, hắn nhìn Cố Ưu Mặc bắt đầu di chuyển bước chân, bản thân cũng đi theo sát bên cạnh Cố Ưu Mặc, cùng nhau đi ra từ trong đám người.
“Hai người này là ai? Hoàng triều nào?”, trong nháy mắt, mọi người liền đem ánh mắt ngưng tụ trên người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, nhíu mày nghị luận.
“Tùy tùng của ai không quản giáo nghiêm khắc, còn không mau gọi chúng trở về”, có một vị tướng lĩnh hoàng triều thấy vậy, lập tức nhẹ giọng quát.
“Đồ không biết sống chết, lao ra làm gì? Hai người này không muốn sống nữa à?”
Trong đám người, rất nhiều người đều nhìn chăm chú vào Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đang không ngừng đi về phía trước, buông lời chỉ trích mắng nhiếc.
Thoáng chốc, thân ảnh Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc liền cực kỳ nổi bật xuất hiện trước mắt mọi người, ngay cả Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam cùng đám bá quan văn võ cũng nhao nhao liếc mắt nhìn.
“Làm càn! Mau cút xuống!”, nhất thời, tướng sĩ trấn thủ ở hai bên đại đạo cầm trường thương, lớn tiếng quát lớn Cố Thiên Mệnh với dáng vẻ hùng hổ.
Cố Ưu Mặc làm lơ, hai tròng mắt vẫn nhìn vào bóng dáng xinh đẹp của Mạc Diệu Lăng trên bậc thang bạch ngọc.
“Ầm ĩ!”
Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt liếc mắt nhìn hai sĩ tốt chắn trước người, tu vi Linh Huyền trung kỳ tản ra, một tay vung lên, liền đem hai người này hất tung trên mặt đất, ngã xuống một bên.
Rầm!
Theo khoảnh khắc Cố Thiên Mệnh ra tay, tất cả mọi người đứng trong hoàng cung Nam Uyên quốc đều khiếp sợ.
Sứ giả của vô số các nước lặng im nhìn một màn này, nín thở, cảm giác hít thở không thông nồng đậm ập vào mặt. Có vài người run sợ kiểm tra đám tùy tùng của mình, xem có phải người của hoàng triều mình làm loạn hay không.
“To gan! Lại dám gây sự ở Nam Uyên quốc ta, xử lý theo luật”.
Sau một khắc, một vị tướng mở to mắt, trong nháy mắt từ hàng ngũ bá quan nhảy đến trước người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, khí thế cuồn cuộn mang theo lôi phong quát.
“Người tới là ai? Dám phạm vào quốc uy Nam Uyên quốc ta, muốn chết!”
Một quan văn của Nam Uyên quốc nhìn Cố Thiên Mệnh, hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng hét lên.
Nhất thời, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc liền trở thành tiêu điểm giữa đại điện. Từ Quân Thượng Hiên Viên Nam đến tướng sĩ binh tốt tùy tùng, đều đem ánh mắt ngưng tụ trên người hai bọn họ.
Ngay sau tiếng ồn ào vang lên, Mạc Diệu Lăng xoay thân thể mềm mại hướng về phía đám đông.
Liếc mắt một cái. Mạc Diệu Lăng liền đem ánh mắt dừng lại trên người Cố Ưu Mặc. Nàng nhìn Cố Ưu Mặc hai chân lành lặn, hùng lập mà đến, đôi môi đỏ mọng hé mở, thần sắc ngưng tụ khẽ giật mình.
“Chàng ấy có thể đi lại, hai chân của chàng ấy đã khỏi rồi, giống như Cố Ưu Mặc oai hùng của năm đó”.
Mạc Diệu Lăng chấn động không thôi, không ngừng lẩm bẩm: “Thế nhưng, tại sao chàng lại đến đây? Chẳng lẽ chàng không biết, Nam Uyên quốc có ý nghĩa gì sao? Vì sao 5 năm nay chàng đều không xuất hiện, hết lần này đến lần khác trốn tránh, giờ lại chọn đúng lúc đường cùng này mà bước ra?”
Chương 172 Ta tới rồi
Khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết của Mạc Diệu Lăng lộ vẻ thất sắc, sau đó dần trở nên trắng bệch.
Hai chân Cố Ưu Mặc an ổn xuất hiện trước mắt, nàng thật sự rất vui, từ trong nội tâm cảm thấy mừng rỡ. Nhưng mà nàng lại không thể vui vẻ, bởi vì nơi này là hoàng thành của Nam Uyên quốc.
Cảm xúc phức tạp nồng đậm tràn ngập lồng ngực Mạc Diệu Lăng, làm cho nàng cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của Cố Ưu Mặc một cách ngơ ngác.
Cố Ưu Mặc cũng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Mạc Diệu Lăng, giống như không ai cảm nhận được đôi mắt chứa đựng suy nghĩ vô tận này của nàng.
Chỉ trong nháy mắt, 2 người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc liền bị vô số sĩ tốt Nam Uyên quốc vây quanh, vô số thanh trường thương sắc bén chỉ vào đầu họ.
“Đã... nhiều năm rồi không có cảm giác này”, Cố Thiên Mệnh tùy ý liếc mắt nhìn đám sĩ tốt Nam Uyên quốc đang vây khốn mình và Cố Ưu Mặc, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười thâm ý.
Kiếp trước, sau khi hắn bước vào cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, liền không có ai dám khiêu khích uy nghiêm của hắn nữa.
Hiện giờ, bị vô số trường thương chỉ vào người, sâu trong linh hồn Cố Thiên Mệnh không khỏi có một tia xao động.
“Ta hỏi lại một lần nữa, người tới là ai? Vì sao lại phạm vào quốc uy của Nam Uyên quốc ta?”
Một vị quan viên khí thế hung hăng, trừng mắt lớn tiếng quát.
Cố Ưu Mặc chậm rãi đem ánh mắt từ trên thân thể mềm mại của Mạc Diệu Lăng thu về, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, mở miệng nói lớn: “Cố gia, Cố Ưu Mặc!”
“Cố gia, Cố Thiên Mệnh!”
Lập tức, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn hàng mang sắc bén xung quanh, lạnh nhạt mà tự nhiên nói.
Thanh âm của hai người, làm nổi lên từng trận cuồng phong, luồn lách vào từng ngóc ngách của hoàng của Nam Uyên quốc, cũng truyền đến tai của từng người, thật lâu không biến mất.
Cố gia, Cố Ưu Mặc!
Cố gia, Cố Thiên Mệnh!
Thanh âm của hai người không lớn, nhưng lại như ma âm văng vẳng bên tai mỗi người.
“Cố gia? Cố Ưu Mặc? Bóng lưng của người này nhìn thật quen mắt…”, trong đám đông có người lầm bầm suy nghĩ một phen, sau đó con ngươi chợt co lại, kinh ngạc thốt lên: “Cố Ưu Mặc! Lẽ nào ông ta chính là vị Huyết Hùng tướng quân làm rúng động bốn phương đó của Thiên Phong quốc?”
Ồ—-
Tiếng hô này vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhớ lại cảnh tượng năm đó mà bắt đầu nháo nhào thảo luận.
“Vị Huyết Hùng tướng quân của Thiên Phong quốc đó? Sao có thể? Nghe đồn ông ta không phải đã tàn phế hai chân, ẩn cư tại thâm viện sao?”, một vài sứ giả của hoàng triều nhỏ quá đỗi choáng váng, bởi danh tiếng của Huyết Hùng tướng quân này thực sự như sấm bên tai, không hề xa lạ với họ.
“Vậy người thanh niên đứng bên cạnh Cố Ưu Mặc chính là tiểu công tử Cố gia của Thiên Phong quốc, khoảng thời gian trước được phong hiệu Kỳ Song tướng quân- Cố Thiên Mệnh?”, từng hồi suy luận dấy lên những đợt sóng dữ dội, lọt vào tai rất nhiều người.
“Huyết Hùng tướng quân của Thiên Phong quốc không phải tàn phế vô phương cứu chữa sao? Sao ông ta lại đứng lên được rồi?”
Từng làn tiếng nghị luận xôn xao nối tiếp từng làn dâng lên khắp hoàng cung Nam Uyên quốc, khiến biểu cảm của chúng quan viên đều đông cứng lại.
Vô số mũi thương sắc bén chĩa vào Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, có lẽ chỉ cần quân thượng Nam Uyên quốc hạ lệnh một tiếng, những mũi thương này sẽ không chút do dự đâm vào họ.
Các sứ giả cùng vô số người đều nín thở và dán chặt mắt vào một màn này, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc bị xiên thành cái sàng sống tại chỗ.
Mặc dù tương truyền Cố Ưu Mặc năm đó dụng binh như thần trấn giữ tại Nhạn Hành quan, có thể tập hợp thiên quân vạn mã để chống lại sự xâm phạm của cường giả Địa Huyền trung kỳ, tiếng tăm lẫy lừng, chấn động bốn phương.
Tuy nhiên nơi đây thế nhưng là Nam Uyên quốc, là hoàng cung quốc đô của hoàng triều hàng đầu cấp trung.
Dù cho Cố Ưu Mặc có oai phong tới đâu, cũng khó có thể gây nên sóng gió gì. Bởi tại hoàng cung Nam Uyên quốc cao thủ nhiều như mây, thậm chí còn ẩn giấu rất nhiều cường giả Địa Huyền hậu kỳ.
Theo góc nhìn của họ, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh dám hành động tự phụ ở đây chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Cố Ưu Mặc không hề nao núng trước tiếng bàn tán như ong vỡ tổ cùng lưỡi kiếm sắc bén xung quanh, chỉ ngước mắt nhìn lên Mạc Diệu Lăng đang đứng trên cầu thang bạch ngọc.
“Ta tới rồi”, đôi môi nứt nẻ của Cố Ưu Mặc chậm rãi nhếch lên, đôi mắt lộ ra vô hạn xúc cảm, nói với Mạc Diệu Lăng: “Xin lỗi”.
Lời này giống như sấm rền xuyên thẳng vào chỗ sâu trong lòng Mạc Diệu Lăng, khiến thân thể nàng ấy không kìm được khẽ run, suýt chút rơi lệ.
Ta tới rồi.
Chương 173 Dù cho ta càn rỡ tại Nam Uyên quốc các người thì đã thế nào?
Ba chữ rất đơn giản nhưng tràn ngập ma lực, khiến hai mắt nàng ấy lập tức dâng lên hơi nước mờ mịt. Nàng ấy đã đợi câu nói này suốt năm năm.
Nhưng Cố Ưu Mặc tới muộn rồi, ông ấy không nên tới đây. Bởi nơi này là hoàng cung Nam Uyên quốc, là vực thẳm ngàn dặm, đã không còn cách nào sửa đổi nữa.
“Cút! Hôm nay là hôn lễ của bổn công chúa và thái tử Nam Uyên quốc, há có thể dung thứ cho hành động hỗn xược của nhà ngươi! Còn không mau cút ra ngoài!"
Hai tay trắng nõn của Mạc Diệu Lăng gắt gao đè chặt trên eo liễu, nàng dùng lực mạnh tới nỗi móng tay xuyên qua lớp da non mềm, thấm ra một vệt máu lúc nào không hay. Nàng nhìn chằm chằm vào Cố Ưu Mặc đang ngạo nghễ đứng đó với đôi mắt phiếm hồng, sắc mặt đã tái nhợt mà hét lên.
Tất cả đã quá muộn, sau khi buông ra lời trách cứ này, Mạc Diệu Lăng không kìm được nhắm mắt lại, trong lòng bi thương tới cùng cực thầm nhủ: “Nhưng… có thể gặp được chàng lần cuối cũng coi như ông trời đối xử không bạc với ta!”
Thái tử Nam Uyên quốc- Hiên Viên Hạo Vận người đang đứng bên cạnh Mạc Diệu Lăng có thể cảm nhận được tâm tình biến hóa của nàng ấy, hắn không thể không nhìn xuống Cố Ưu Mặc đang bị chúng tướng sĩ bao vây, nheo mắt lại như có điều suy nghĩ.
Đầm rồng hang hổ thì đã thế nào?
Sao Cố Ưu Mặc có thể không nhận ra tấm lòng muốn bảo vệ ông ấy rời đi của Mạc Diệu Lăng? Ông ấy mỉm cười, rất nhiều năm rồi, ông ấy chưa từng nở nụ cười nhẹ nhõm từ tận đáy lòng như vậy…
Cố Thiên Mệnh thản nhiên như không liếc qua đám đông, như thể mọi thứ trước mắt hắn chỉ là mây khói, chẳng đáng bận tâm.
“Nếu Vĩnh An công chúa đã mở lời, vậy liền tha cho các ngươi tội bất kính lần này, mau cút ra ngoài đi!”
Sau khi suy tư một hồi, nhìn sang Mạc Diệu Lăng đang gắng gượng đè chặt tay ngọc bên cạnh, lại rũ mi nhìn xuống hai người Cố Ưu Mặc, Hiên Viên Hạo Vận mới hắng giọng khiển trách.
Chúng quan viên Nam Uyên quốc cùng sứ giả các nước đều không khỏi đồng thanh nịnh hót hô vang: “Thái tử điện hạ lòng như biển cả”.
Sau đó, tất cả tinh binh vây quanh Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đều thu lại đao kiếm, nhường ra một con đường hướng ra ngoài đại điện hoàng cung.
"Được rồi, bổn công tử cũng lười phải lảm nhảm với các người”.
Cố Thiên Mệnh thản nhiên tùy ý liếc quân thượng Nam Uyên quốc cùng các quan viên đang đứng trên bậc thang bạch ngọc, nói: “Hôm nay bổn công tư muốn đón Vĩnh An công chúa, hy vọng hoàng thất Nam Uyên có thể đồng ý”.
Ngay khi câu này của Cố Thiên Mệnh vang lên, khung cảnh vốn đã hơi im lìm nay hoàn toàn vỡ òa.
Giờ phút này, ngay cả quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam, người vẫn luôn trầm mặc cũng không khỏi sa sầm mặt mày, hoàng uy cuồn cuộn chớp mắt bộc phát, quát: “Hỗn xược!”
Đing đing toong toong..
Cùng với hoàng uy mênh mang của Hiên Viên Nam như ập tới trước mặt từng người, những mũi thương đao sắc vừa thu hồi của tướng sĩ Nam Uyên quốc lại lập tức bao vây lấy hai người Cố Thiên Mệnh,
“To gan! Hoàng uy của quân thượng và thái tử điện hạ mênh mông cuồn cuộn, thằng nhóc ngươi vậy mà dám nhiều lần càn rỡ, không lẽ là đang muốn chu di cửu tộc sao!”
Một vị võ tướng của Nam Uyên quốc trợn trừng mắt hổ, uy thế mạnh mẽ bộc phát ra huyền khí, chỉ vào Cố Thiên Mệnh gầm lên như sấm.
Văn Hồng Phong đang đóng giữ trước đại điện chứng kiến một màn này không khỏi buồn bã lắc đầu: “Sợ rằng hiện tại đã thực sự không còn đường lui nữa rồi”.
Văn Hồng Phong là phó thống lĩnh ngự lâm quân, là tướng quân mà Quân Thượng Thiên Phong quốc phái bảo vệ đoàn rước dâu, sau khi nghi lễ liên hôn kết thúc mới có thể về nước phục lệnh.
Khi đột ngột nhìn thấy hai người Cố Thiên Mệnh xuất hiện, Văn Hồng Phong cũng sửng sốt hồi lâu, đặc biệt là khi thấy hai chân nguyên vẹn của Cố Ưu Mặc, lòng lại dâng lên từng cơn sóng lớn.
"Ngươi nói, ngươi muốn trừng phạt cửu tộc của bổn công tử?”, nụ cười lạnh nhạt nơi khóe miệng Cố Thiên Mệnh biến mất không còn tăm hơi, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vị tướng quân Nam Uyên quốc vừa lên tiếng kia, giọng điệu lạnh băng.
“Dám láo xược trong Nam Uyên quốc ta, theo luật xử trảm, nghiêm trọng hơn, liên lụy cửu tộc!”
Vị tướng quân Nam Uyên quốc này cực lực muốn thể hiện mình trước mặt các đồng liêu cùng sứ giả các nước, duy trì tôn nghiêm của Nam Uyên quốc.
“Ha ha ha...", Cố Thiên Mệnh lộ ra nụ cười mà người khác vĩnh viễn không đoán được.
Cố Thiên Mệnh vốn còn đang nghĩ, chỉ cần Nam Uyên quốc biết chừng mực để hắn đón Vĩnh An công chúa trở về là được. Nhưng hiện tại hắn có chút tức giận rồi, trong sâu thẳm linh hồn cũng chậm rãi gợn lên một tia nóng nảy.
“Dù cho ta càn rỡ tại Nam Uyên quốc các người thì đã thế nào?”
Hơi thở của Cố Thiên Mệnh từ từ thay đổi, ngày càng trở nên mãnh liệt, sau đó hắn ngẩng gầu quét mắt nhìn tất cả mọi người, lạnh giọng nói.
Binh đao sắc bén chớp mắt lóe lên ánh sáng lạnh, chỉ thẳng vào đầu Cố Thiên Mệnh.
Chương 174 Giết chết hai kẻ này
“Vi tướng khẩn cầu quân thượng hạ lệnh đánh chết hai kẻ to gan tày trời này để chấn chỉnh quốc uy Nam Uyên ta”.
Vị tướng quân vừa rồi quát tháo Cố Thiên Mệnh tức giận đùng đùng khom lưng hành lễ trước Hiên Viên Nam đang đứng trên bậc thềm bạch ngọc, lớn tiếng xin chỉ thị.
“Đừng!”, thân thể mềm mại của Mạc Diệu Lăng thoáng run lên, lập tức gập lưng nói: “Khẩn cầu Quân Thượng tha cho hai người họ rời đi, Diệu Lăng cảm kích vạn phần”.
Hiên Viên Nam nhướng mày trầm ngâm, lạnh lùng liếc Mạc Diệu Lăng một cái, sau đó mới nhìn sang hai người Cố Thiên Mệnh, cao ngạo nói: “Trẫm đã cho chúng một cơ hội sống rồi, nhưng bây giờ còn dám hỗn xược, không thể tha thứ”.
Nghe vậy, gương mặt diễm lệ của Mạc Diệu Lăng thoắt cái trắng bệch, đôi mắt đẹp hàm chứa đủ loại cung bậc cảm xúc, khàn giọng quát: “Còn không mau cút ra ngoài!”
“Bắt hai tên đó lại!”
Quân thượng Nam Uyên Hiên Viên Nam khoát ống tay áo, phong thái bậc đế vương thoáng chốc triển lộ ra ngoài.
“Vâng!”
Vô số binh lính Nam Uyên đồng thanh đáp lại.
Ngay lập tức, các tướng sĩ ùn ùn lao về phía hai người Cố Thiên Mệnh với sát khí ngút trời, dường như có thể cuốn bay cả hoàng cung Nam Uyên.
sứ giả các nước thấy một màn này đều âm thầm lắc đầu thở dài: "E rằng sau ngày hôm nay, thế gian thật sự không còn Huyết Hùng tướng quân nữa”.
"Dám xấc xược trong hoàng cung Nam Uyên quốc thì có gì khác biệt với việc tìm đến cái chết?”, một người không kìm được chế nhạo.
"Hành động này là ám thị của Thiên Phong quốc hay là hai người họ tự làm vậy? Ắt hẳn quân thượng Thiên Phong quốc sẽ không ngu xuẩn tới mức đó đâu!"
Họ dường như đã nhìn thấy cảnh Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc bị gô cổ và vì phản kháng mà máu bắn tung tóe ngay tại chỗ.
Trong vô hình, luồng khí áp bức rét lạnh tràn vào trong lòng mỗi người khiến ai nấy đều rùng minh kinh hãi.
"Nhị thúc", Cố Thiên Mệnh quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc nhẹ giọng gọi một tiếng, hai người đều hiểu rõ thâm ý trong đó.
Đối diện với vô số tướng sĩ Nam Uyên quốc đang xông tới, Cố Ưu Mặc điềm nhiên như không, liếc tới Mạc Diệu Lăng đã tái nhợt mặt, rồi nghiêm túc nhìn Cố Thiên Mệnh: "Hôm nay phải xem xem hai thúc cháu ta ai giết nhiều hơn rồi".
Cố Thiên Mệnh khẽ cười rồi giậm mạnh hộp kiếm trên lưng xuống đất, trong tích tắc, tu vi Linh Huyền sơ kỳ bùng phát, khiến nền bạch ngọc dưới chân chấn động tới mức nứt ra một đường.
Cố Ưu Mặc cũng chẳng hề chần chừ, tay phải dùng lực lắc cây trường thương đang cầm trong tay, lớp vải thô đen quấn quanh nó lập tức nát tan thành mảnh vụn, lộ ra một sắc đỏ như máu tỏa ra ánh sáng rét lạnh chói mắt.
"Lớn mật, còn không mau bó tay chịu trói?”
Tướng quân Nam Uyên quốc thấy vậy thì rống to, cuồng phong nổi lên từng chập.
Bó tay chịu trói? Sau đó để mặc họ chém giết sao?
Hai người họ sao có thể bó tay chịu trói đây? Mục đích họ tới đây hôm nay chính là để lật tung toàn bộ Nam Uyên quốc!
“Thỏa sức chiến một trận, sao không?”
Ngay lập tức, khí thế hùng hậu của Cố Ưu Mặc với tu vi Địa Huyền trung kỳ vọt thẳng lên trời, trường thương quét ngang chém đứt vô số đao kiếm, ông ấy ngẩng đầu gầm lên một tiếng, bày ra tư thế của bậc đại tướng nơi sa trường.
Bùm!
Chỉ với một đường quét ngang đã khiến không biết bao nhiêu tướng sĩ Nam Uyên quốc đang bổ nhào tới ngã gục xuống đất.
sứ giả các nước bên cạnh thấy vậy đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ, cả cơ thể đều không nhịn được run lên: “Không ngờ người này vậy mà sở hữu tu vi Địa Huyền trung kỳ, chỉ là dám ngang ngược tại Nam Uyên quốc, vẫn chỉ có một con đường chết!”
Tướng quân của Nam Uyên quốc thấy cảnh này cũng bàng hoàng thất sắc, rất nhiều tướng sĩ dưới trướng ông ta cứ như vậy bị Cố Ưu Mặc thảm bại quật ngã xuống đất, quá bá đạo!
“Quân Thượng, hai tên này nếu đã tự phụ, mạo phạm tới quốc uy Nam Uyên ta như vậy, vi thần khẩn cầu quân thượng đem chúng giết ngay tại chỗ, củng cố uy thế nước ta”, tướng quân của Nam Uyên quốc lập tức quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Nam mặt không đổi sắc, chắp tay xin chỉ thị.
“Chuẩn!”, con ngươi của Hiên Viên Nam lúc này cũng tản ra từng luồng sát ý dày đặc, phun ra một chữ này.
Lần này Mạc Diệu Lăng biết đã không còn đường quay đầu nữa. Bởi tại khoảnh khắc Cố Ưu Mặc ra tay đã thật sự khiêu khích toàn bộ Nam Uyên quốc.
Một giọt nước mắt hòa lẫn với sự bi thương trượt xuống từ hốc mắt Mạc Diệu Lăng, nàng ấy đã không thể kìm nén được cảm xúc, để mặc những giọt lệ lăn dài trên má.
Khi Hiên Viên Nam bộc phát ra sát khí, tất cả mọi người đều biết Nam Uyên quốc thực sự nghiêm túc rồi, vừa rồi chỉ là một vài tinh binh bình thường, cũng không được tính là cái gì.
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, giết chết hai kẻ này!”, vị tướng quân kia lập tức hạ lệnh, sát khí trùng trùng.
Trong chớp mặt hàng loạt sĩ tốt với hơi thở trầm ổn của Nam Uyên quốc từ mọi hướng tràn vào trong hoàng cung, lao về phía Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.
.
Chương 175 Chỉ là tiểu trận, cũng muốn ngăn cản Cố Ưu Mệnh ta sao?
Cố Ưu Mặc dứt khoát dùng tay trái xé toạc chiếc áo choàng đen rộng của mình, để lộ ra một bộ giáp đỏ như máu.
Cầm huyết thương, mặc giáp đỏ, đeo ủng đen, đây chính là vị Huyết Hùng tướng quân gây chấn động các nước năm đó!
Gần như cùng lúc Cố Thiên Mệnh cũng dùng huyền khí làm nát tươm áo choàng đen, một chiếc áo dài trắng như tuyết xuất hiện trong tầm mắt mọi người, giống như một công tử tao nhã phong độ.
“Dù phải nhuốm đỏ máu Nam Uyên thì Cố Ưu Mặc ta hôm nay cũng phải đưa Vĩnh An công chúa trở về”, Cố Ưu Mặc nâng thương, dõng dạc tuyên bố.
Trong đám đông sứ giả có người nhìn bóng lưng khoác áo giáp màu máu của Cố Ưu Mặc mà không ngừng động cổ họng, ngơ ngác lẩm bẩm: “Đây chính là… Huyết Hùng tướng quân uy chấn tứ phương của năm đó sao?”
“Huyết Hùng tướng quân của Thiên Phong quốc quả nhiên danh bất hư truyền”, sứ giả nhìn bóng lưng của Cố Ưu Mặc từ đằng xa đều có thể cảm nhận được từng đợt sắc lạnh, không khỏi mở miệng thì thào nói.
Ở trung tâm tiền điện, hai người Cố Thiên Mệnh bị tầng tầng lớp lớp tướng sĩ Nam Uyên quốc vây chặt, sự lạnh lẽo ác liệt tỏa ra từ đao thương khiến cả khoảng không xung quanh như cô đặc lại.
“Nếu đã như vậy, vậy thì chiến đi!”, tay phải Cố Thiên Mệnh đặt trên hộp kiếm đen, hờ hững quét qua đám tướng sĩ Nam Uyên quốc một lượt, tự mình lẩm bẩm.
Cái nhìn này của hắn sắc như dao, cùng lúc đó hơi thở bễ nghễ hờ hững nhìn xuống chúng sinh cũng tung trào ra ngoài.
“Giết!"
Gần một nghìn tướng sĩ Nam Uyên quốc với khí thế hào hùng vung đao lao về phía Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc. Bọn họ là tinh binh của Nam Uyên quốc, mỗi người đều mang tu vi trong mình, từ Nhân Huyền sơ kỳ đến Linh Huyền đỉnh phong đủ cả.
Cố Thiên Mệnh nâng lên hộp đựng kiếm màu đen kịt đặt trên sàn bạch ngọc, lấy ra thanh Kinh Hồng kiếm bị phủ đầy bụi từ lâu.
Kiếm dài một mét, chuôi kiếm màu đen bạc, lưỡi kém lấp lánh không chút sóng gợn, thấp thoáng tỏa ra những sợi ánh sáng xanh lục.
Thanh kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh chính là Kinh Hồng kiếm.
Một kiếm lướt qua vạn dặm máu, một đường hồng trần kết tại đây.
Kiếm này cuối cùng cũng được rút ra khỏi vỏ…
Cố Thiên Mệnh tay cầm Kinh Hồng kiếm, hung hãn đâm về đám tướng sĩ Nam Uyên quốc đang nhao tới.
Trong lúc đó, một vết nứt rộng hơn trăm thước từ nơi kiếm của Cố Thiên Mệnh rơi xuống từ từ mở rộng. Hơn mười sĩ tốt Nam Uyên quốc không cùng tu vi, tất cả đều bị chém đến khôi giáp vỡ vụn, mất đi sinh cơ, máu tươi bắn đầy đất, binh khí rơi xuống phát ra tiếng leng keng.
Một kiếm với hàn mang sắc bén, sinh tử ngàn dặm cách.
Đây chính là thức thứ nhất trong Thanh Sinh Cửu Kiếm mà Cố Thiên Mệnh tu luyện kiếp này, kiếm quang nổi lên bốn phía, toát lên phong mang.
Chỉ là một kiếm xuất ra, liền làm cho vô số người cảm thấy hoảng sợ tột độ, kinh hô hãi hùng: “Đây là kiếm ý. Vậy mà lại là kiếm ý!”
Một kiếm kia của Cố Thiên Mệnh vung ra, tự nhiên là trộn lẫn một luồng kiếm ý, sau đó dựa vào uy thế của Kinh Hồng kiếm cùng với tu vi của bản thân, mới có thể chém ra một vết nứt trăm thước.
“Người này tuổi còn trẻ, lấy tu vi Linh Huyền trung kì đã lĩnh ngộ được kiếm ý, cái này...”, một vài quan viên Nam Uyên quốc cũng kinh hãi, nhìn một đạo kiếm khí còn chưa tiêu tan và hơn mười cỗ thi thể máu chảy đầm đìa phía dưới, khiếp sợ không thôi.
“Hắn chính là tiểu công tử của Cố gia, Thiên Phong quốc. Phế vật đệ nhất kinh thành kia sao? Con mẹ nó. Đùa cái gì vậy?”
Trong các sứ giả của chư quốc, có người nhịn không được rùng mình một cái, nhìn Cố Thiên Mệnh mặc áo dài trắng, tay xách thanh phong ba thước, ngây ngẩn cả người.
Tướng quân Nam Uyên quốc nhìn một kiếm này của Cố Thiên Mệnh hạ xuống, cũng sửng sốt, có điều hắn ta rất nhanh khôi phục khuôn mặt dữ tợn, tức giận ngút trời quát: “Bố trí quân trận, chém giặc địch”.
Theo lệnh của tướng quân Nam Uyên quốc, hơn một ngàn tinh binh bao vây Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, lập tức bắt đầu kết trận, từng bước dồn uy áp về phía hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc.
“Chỉ là tiểu trận, cũng muốn ngăn cản Cố Ưu Mặc ta sao?”
Cố Ưu Mặc đôi tay cầm trường thương huyết sắc, khí tức tu vi bàng bạc xen lẫn sát ý nồng đậm, hướng tướng sĩ Nam Uyên quốc mà ập đến.
Xoạt!
Cố Ưu Mặc một thương quét ngang liền làm cho rất nhiều tướng sĩ Nam Uyên quốc hoảng hốt mà chết, máu tươi văng khắp nơi trên sàn ngọc thạch.
Mỗi lần vung ra một thương, tất nhiên sẽ cướp đi sinh mệnh của rất nhiều sĩ tốt Nam Uyên quốc.
Lãnh ý dày đặc từ chung quanh thân thể Cố Ưu Mặc lan tràn ra, chấn động khiến vô số người không khỏi lui về sau vài bước, cảm thấy hít thở khó khăn.
Mùi vị quen thuộc này, năm năm trước Mạc Diệu Lăng từng chôn sâu trong lòng, chỉ là từ đó về sau, nàng cũng không còn cảm nhận được nữa. Bởi vì, bóng lưng huyết sắc uy vũ biên cương cùng tư thế oai hùng năm đó, đã ẩn dật nơi thâm viện Cố gia không còn bước ra ngoài.
Thế nhưng, bây giờ thanh lãnh đứng một mình trên bậc thang bạch ngọc. Nàng lại một lần nữa cảm nhận được cỗ khí tức quen thuộc kia, trái tim không nhịn được run rẩy, nội tâm phức tạp đến cực điểm lẩm bẩm: “Là chàng đó sao?”
“Diệu Lăng, trở về điện thay hỉ phục, chuẩn bị nghi thức đại hôn nào”.
Hiên Viên Hạo Vận nhìn chung quanh sau đó đi về hướng Mạc Diệu Lăng vài bước, cúi đầu khẽ nói.
Dưới sự theo dõi của vô số người và văn võ bá quan, Hiên Viên Hạo Vận cũng không hi vọng xảy ra sai sót gì, vội vàng nhắc nhở vài câu, trong lời nói còn mang theo một luồng khí tức không thể nghi ngờ.
Có điều, Mạc Diệu Lăng cũng không nghe lọt tai lời này, vẫn đứng tại nơi đông người hướng ánh mắt tìm kiếm, nhìn qua có vẻ có chút bối rồi.
“Hừ!”
Thấy vậy, Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam có chút bất mãn hừ lạnh một tiếng, cảm giác áp bách của hoàng uy trong nháy máy đánh ập tới.
Văn võ bá quan của Nam Uyên quốc cùng với sứ giả các nước phía dưới đều có chút không rõ nguyên nhân nhìn về phía công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng.
“Mời công chúa về nội điện thay hỉ phục”. Lễ bộ thương thư của Nam Uyên quốc nhìn một màn xấu hổ này, lập tức đi tới trước thân thể mềm mại của Mạc Diệu Lăng, hơi khom người chắp tay nói.
Mạc Diệu Lăng tìm kiếm hồi lâu, cũng không tìm thấy thân ảnh khiến nàng rung động, nàng chậm rãi khép đôi mắt lại, sau đó nội tâm tự giễu cười nói: “Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi...”
Sau đó, Mạc Diệu Lăng liền chậm rãi xoay người, khôi phục tư thái như tuyết ngạo, hướng về phía bậc thang bạch ngọc bước lên.
Hiên Viên Hạo Vận nhìn Mạc Diệu Lăng rốt cục cũng cất bước, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cùng Mạc Diệu Lăng sánh bước đi lên.
Đột nhiên, khi mọi người cùng nhìn Hiên Viên Hạo Vận và Mạc Diệu Lăng xoay người rời đi, bên tai lại truyền đến một trận âm thanh bước chân.
Hai bóng đen trong đám sứ giả các nước đi ra, chính là Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.
Cố Ưu Mặc không cách nào trơ mắt nhìn Mạc Diệu Lăng trở về nội điện thay hỉ phục, cùng người khác bái đường thành thân được. Cho nên, ông ấy chỉ có thể đi ra, mặc dù biết rõ đó là con đường chết.
Cố Thiên Mệnh rất hiểu tâm tư của Cố Ưu Mặc, vẫn trầm mặc không nói gì. Sau đó, hắn nhìn Cố Ưu Mặc bắt đầu di chuyển bước chân, bản thân cũng đi theo sát bên cạnh Cố Ưu Mặc, cùng nhau đi ra từ trong đám người.
“Hai người này là ai? Hoàng triều nào?”, trong nháy mắt, mọi người liền đem ánh mắt ngưng tụ trên người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, nhíu mày nghị luận.
“Tùy tùng của ai không quản giáo nghiêm khắc, còn không mau gọi chúng trở về”, có một vị tướng lĩnh hoàng triều thấy vậy, lập tức nhẹ giọng quát.
“Đồ không biết sống chết, lao ra làm gì? Hai người này không muốn sống nữa à?”
Trong đám người, rất nhiều người đều nhìn chăm chú vào Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đang không ngừng đi về phía trước, buông lời chỉ trích mắng nhiếc.
Thoáng chốc, thân ảnh Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc liền cực kỳ nổi bật xuất hiện trước mắt mọi người, ngay cả Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam cùng đám bá quan văn võ cũng nhao nhao liếc mắt nhìn.
“Làm càn! Mau cút xuống!”, nhất thời, tướng sĩ trấn thủ ở hai bên đại đạo cầm trường thương, lớn tiếng quát lớn Cố Thiên Mệnh với dáng vẻ hùng hổ.
Cố Ưu Mặc làm lơ, hai tròng mắt vẫn nhìn vào bóng dáng xinh đẹp của Mạc Diệu Lăng trên bậc thang bạch ngọc.
“Ầm ĩ!”
Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt liếc mắt nhìn hai sĩ tốt chắn trước người, tu vi Linh Huyền trung kỳ tản ra, một tay vung lên, liền đem hai người này hất tung trên mặt đất, ngã xuống một bên.
Rầm!
Theo khoảnh khắc Cố Thiên Mệnh ra tay, tất cả mọi người đứng trong hoàng cung Nam Uyên quốc đều khiếp sợ.
Sứ giả của vô số các nước lặng im nhìn một màn này, nín thở, cảm giác hít thở không thông nồng đậm ập vào mặt. Có vài người run sợ kiểm tra đám tùy tùng của mình, xem có phải người của hoàng triều mình làm loạn hay không.
“To gan! Lại dám gây sự ở Nam Uyên quốc ta, xử lý theo luật”.
Sau một khắc, một vị tướng mở to mắt, trong nháy mắt từ hàng ngũ bá quan nhảy đến trước người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, khí thế cuồn cuộn mang theo lôi phong quát.
“Người tới là ai? Dám phạm vào quốc uy Nam Uyên quốc ta, muốn chết!”
Một quan văn của Nam Uyên quốc nhìn Cố Thiên Mệnh, hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng hét lên.
Nhất thời, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc liền trở thành tiêu điểm giữa đại điện. Từ Quân Thượng Hiên Viên Nam đến tướng sĩ binh tốt tùy tùng, đều đem ánh mắt ngưng tụ trên người hai bọn họ.
Ngay sau tiếng ồn ào vang lên, Mạc Diệu Lăng xoay thân thể mềm mại hướng về phía đám đông.
Liếc mắt một cái. Mạc Diệu Lăng liền đem ánh mắt dừng lại trên người Cố Ưu Mặc. Nàng nhìn Cố Ưu Mặc hai chân lành lặn, hùng lập mà đến, đôi môi đỏ mọng hé mở, thần sắc ngưng tụ khẽ giật mình.
“Chàng ấy có thể đi lại, hai chân của chàng ấy đã khỏi rồi, giống như Cố Ưu Mặc oai hùng của năm đó”.
Mạc Diệu Lăng chấn động không thôi, không ngừng lẩm bẩm: “Thế nhưng, tại sao chàng lại đến đây? Chẳng lẽ chàng không biết, Nam Uyên quốc có ý nghĩa gì sao? Vì sao 5 năm nay chàng đều không xuất hiện, hết lần này đến lần khác trốn tránh, giờ lại chọn đúng lúc đường cùng này mà bước ra?”
Chương 172 Ta tới rồi
Khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết của Mạc Diệu Lăng lộ vẻ thất sắc, sau đó dần trở nên trắng bệch.
Hai chân Cố Ưu Mặc an ổn xuất hiện trước mắt, nàng thật sự rất vui, từ trong nội tâm cảm thấy mừng rỡ. Nhưng mà nàng lại không thể vui vẻ, bởi vì nơi này là hoàng thành của Nam Uyên quốc.
Cảm xúc phức tạp nồng đậm tràn ngập lồng ngực Mạc Diệu Lăng, làm cho nàng cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của Cố Ưu Mặc một cách ngơ ngác.
Cố Ưu Mặc cũng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Mạc Diệu Lăng, giống như không ai cảm nhận được đôi mắt chứa đựng suy nghĩ vô tận này của nàng.
Chỉ trong nháy mắt, 2 người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc liền bị vô số sĩ tốt Nam Uyên quốc vây quanh, vô số thanh trường thương sắc bén chỉ vào đầu họ.
“Đã... nhiều năm rồi không có cảm giác này”, Cố Thiên Mệnh tùy ý liếc mắt nhìn đám sĩ tốt Nam Uyên quốc đang vây khốn mình và Cố Ưu Mặc, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười thâm ý.
Kiếp trước, sau khi hắn bước vào cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, liền không có ai dám khiêu khích uy nghiêm của hắn nữa.
Hiện giờ, bị vô số trường thương chỉ vào người, sâu trong linh hồn Cố Thiên Mệnh không khỏi có một tia xao động.
“Ta hỏi lại một lần nữa, người tới là ai? Vì sao lại phạm vào quốc uy của Nam Uyên quốc ta?”
Một vị quan viên khí thế hung hăng, trừng mắt lớn tiếng quát.
Cố Ưu Mặc chậm rãi đem ánh mắt từ trên thân thể mềm mại của Mạc Diệu Lăng thu về, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, mở miệng nói lớn: “Cố gia, Cố Ưu Mặc!”
“Cố gia, Cố Thiên Mệnh!”
Lập tức, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn hàng mang sắc bén xung quanh, lạnh nhạt mà tự nhiên nói.
Thanh âm của hai người, làm nổi lên từng trận cuồng phong, luồn lách vào từng ngóc ngách của hoàng của Nam Uyên quốc, cũng truyền đến tai của từng người, thật lâu không biến mất.
Cố gia, Cố Ưu Mặc!
Cố gia, Cố Thiên Mệnh!
Thanh âm của hai người không lớn, nhưng lại như ma âm văng vẳng bên tai mỗi người.
“Cố gia? Cố Ưu Mặc? Bóng lưng của người này nhìn thật quen mắt…”, trong đám đông có người lầm bầm suy nghĩ một phen, sau đó con ngươi chợt co lại, kinh ngạc thốt lên: “Cố Ưu Mặc! Lẽ nào ông ta chính là vị Huyết Hùng tướng quân làm rúng động bốn phương đó của Thiên Phong quốc?”
Ồ—-
Tiếng hô này vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhớ lại cảnh tượng năm đó mà bắt đầu nháo nhào thảo luận.
“Vị Huyết Hùng tướng quân của Thiên Phong quốc đó? Sao có thể? Nghe đồn ông ta không phải đã tàn phế hai chân, ẩn cư tại thâm viện sao?”, một vài sứ giả của hoàng triều nhỏ quá đỗi choáng váng, bởi danh tiếng của Huyết Hùng tướng quân này thực sự như sấm bên tai, không hề xa lạ với họ.
“Vậy người thanh niên đứng bên cạnh Cố Ưu Mặc chính là tiểu công tử Cố gia của Thiên Phong quốc, khoảng thời gian trước được phong hiệu Kỳ Song tướng quân- Cố Thiên Mệnh?”, từng hồi suy luận dấy lên những đợt sóng dữ dội, lọt vào tai rất nhiều người.
“Huyết Hùng tướng quân của Thiên Phong quốc không phải tàn phế vô phương cứu chữa sao? Sao ông ta lại đứng lên được rồi?”
Từng làn tiếng nghị luận xôn xao nối tiếp từng làn dâng lên khắp hoàng cung Nam Uyên quốc, khiến biểu cảm của chúng quan viên đều đông cứng lại.
Vô số mũi thương sắc bén chĩa vào Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, có lẽ chỉ cần quân thượng Nam Uyên quốc hạ lệnh một tiếng, những mũi thương này sẽ không chút do dự đâm vào họ.
Các sứ giả cùng vô số người đều nín thở và dán chặt mắt vào một màn này, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc bị xiên thành cái sàng sống tại chỗ.
Mặc dù tương truyền Cố Ưu Mặc năm đó dụng binh như thần trấn giữ tại Nhạn Hành quan, có thể tập hợp thiên quân vạn mã để chống lại sự xâm phạm của cường giả Địa Huyền trung kỳ, tiếng tăm lẫy lừng, chấn động bốn phương.
Tuy nhiên nơi đây thế nhưng là Nam Uyên quốc, là hoàng cung quốc đô của hoàng triều hàng đầu cấp trung.
Dù cho Cố Ưu Mặc có oai phong tới đâu, cũng khó có thể gây nên sóng gió gì. Bởi tại hoàng cung Nam Uyên quốc cao thủ nhiều như mây, thậm chí còn ẩn giấu rất nhiều cường giả Địa Huyền hậu kỳ.
Theo góc nhìn của họ, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh dám hành động tự phụ ở đây chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Cố Ưu Mặc không hề nao núng trước tiếng bàn tán như ong vỡ tổ cùng lưỡi kiếm sắc bén xung quanh, chỉ ngước mắt nhìn lên Mạc Diệu Lăng đang đứng trên cầu thang bạch ngọc.
“Ta tới rồi”, đôi môi nứt nẻ của Cố Ưu Mặc chậm rãi nhếch lên, đôi mắt lộ ra vô hạn xúc cảm, nói với Mạc Diệu Lăng: “Xin lỗi”.
Lời này giống như sấm rền xuyên thẳng vào chỗ sâu trong lòng Mạc Diệu Lăng, khiến thân thể nàng ấy không kìm được khẽ run, suýt chút rơi lệ.
Ta tới rồi.
Chương 173 Dù cho ta càn rỡ tại Nam Uyên quốc các người thì đã thế nào?
Ba chữ rất đơn giản nhưng tràn ngập ma lực, khiến hai mắt nàng ấy lập tức dâng lên hơi nước mờ mịt. Nàng ấy đã đợi câu nói này suốt năm năm.
Nhưng Cố Ưu Mặc tới muộn rồi, ông ấy không nên tới đây. Bởi nơi này là hoàng cung Nam Uyên quốc, là vực thẳm ngàn dặm, đã không còn cách nào sửa đổi nữa.
“Cút! Hôm nay là hôn lễ của bổn công chúa và thái tử Nam Uyên quốc, há có thể dung thứ cho hành động hỗn xược của nhà ngươi! Còn không mau cút ra ngoài!"
Hai tay trắng nõn của Mạc Diệu Lăng gắt gao đè chặt trên eo liễu, nàng dùng lực mạnh tới nỗi móng tay xuyên qua lớp da non mềm, thấm ra một vệt máu lúc nào không hay. Nàng nhìn chằm chằm vào Cố Ưu Mặc đang ngạo nghễ đứng đó với đôi mắt phiếm hồng, sắc mặt đã tái nhợt mà hét lên.
Tất cả đã quá muộn, sau khi buông ra lời trách cứ này, Mạc Diệu Lăng không kìm được nhắm mắt lại, trong lòng bi thương tới cùng cực thầm nhủ: “Nhưng… có thể gặp được chàng lần cuối cũng coi như ông trời đối xử không bạc với ta!”
Thái tử Nam Uyên quốc- Hiên Viên Hạo Vận người đang đứng bên cạnh Mạc Diệu Lăng có thể cảm nhận được tâm tình biến hóa của nàng ấy, hắn không thể không nhìn xuống Cố Ưu Mặc đang bị chúng tướng sĩ bao vây, nheo mắt lại như có điều suy nghĩ.
Đầm rồng hang hổ thì đã thế nào?
Sao Cố Ưu Mặc có thể không nhận ra tấm lòng muốn bảo vệ ông ấy rời đi của Mạc Diệu Lăng? Ông ấy mỉm cười, rất nhiều năm rồi, ông ấy chưa từng nở nụ cười nhẹ nhõm từ tận đáy lòng như vậy…
Cố Thiên Mệnh thản nhiên như không liếc qua đám đông, như thể mọi thứ trước mắt hắn chỉ là mây khói, chẳng đáng bận tâm.
“Nếu Vĩnh An công chúa đã mở lời, vậy liền tha cho các ngươi tội bất kính lần này, mau cút ra ngoài đi!”
Sau khi suy tư một hồi, nhìn sang Mạc Diệu Lăng đang gắng gượng đè chặt tay ngọc bên cạnh, lại rũ mi nhìn xuống hai người Cố Ưu Mặc, Hiên Viên Hạo Vận mới hắng giọng khiển trách.
Chúng quan viên Nam Uyên quốc cùng sứ giả các nước đều không khỏi đồng thanh nịnh hót hô vang: “Thái tử điện hạ lòng như biển cả”.
Sau đó, tất cả tinh binh vây quanh Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đều thu lại đao kiếm, nhường ra một con đường hướng ra ngoài đại điện hoàng cung.
"Được rồi, bổn công tử cũng lười phải lảm nhảm với các người”.
Cố Thiên Mệnh thản nhiên tùy ý liếc quân thượng Nam Uyên quốc cùng các quan viên đang đứng trên bậc thang bạch ngọc, nói: “Hôm nay bổn công tư muốn đón Vĩnh An công chúa, hy vọng hoàng thất Nam Uyên có thể đồng ý”.
Ngay khi câu này của Cố Thiên Mệnh vang lên, khung cảnh vốn đã hơi im lìm nay hoàn toàn vỡ òa.
Giờ phút này, ngay cả quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam, người vẫn luôn trầm mặc cũng không khỏi sa sầm mặt mày, hoàng uy cuồn cuộn chớp mắt bộc phát, quát: “Hỗn xược!”
Đing đing toong toong..
Cùng với hoàng uy mênh mang của Hiên Viên Nam như ập tới trước mặt từng người, những mũi thương đao sắc vừa thu hồi của tướng sĩ Nam Uyên quốc lại lập tức bao vây lấy hai người Cố Thiên Mệnh,
“To gan! Hoàng uy của quân thượng và thái tử điện hạ mênh mông cuồn cuộn, thằng nhóc ngươi vậy mà dám nhiều lần càn rỡ, không lẽ là đang muốn chu di cửu tộc sao!”
Một vị võ tướng của Nam Uyên quốc trợn trừng mắt hổ, uy thế mạnh mẽ bộc phát ra huyền khí, chỉ vào Cố Thiên Mệnh gầm lên như sấm.
Văn Hồng Phong đang đóng giữ trước đại điện chứng kiến một màn này không khỏi buồn bã lắc đầu: “Sợ rằng hiện tại đã thực sự không còn đường lui nữa rồi”.
Văn Hồng Phong là phó thống lĩnh ngự lâm quân, là tướng quân mà Quân Thượng Thiên Phong quốc phái bảo vệ đoàn rước dâu, sau khi nghi lễ liên hôn kết thúc mới có thể về nước phục lệnh.
Khi đột ngột nhìn thấy hai người Cố Thiên Mệnh xuất hiện, Văn Hồng Phong cũng sửng sốt hồi lâu, đặc biệt là khi thấy hai chân nguyên vẹn của Cố Ưu Mặc, lòng lại dâng lên từng cơn sóng lớn.
"Ngươi nói, ngươi muốn trừng phạt cửu tộc của bổn công tử?”, nụ cười lạnh nhạt nơi khóe miệng Cố Thiên Mệnh biến mất không còn tăm hơi, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vị tướng quân Nam Uyên quốc vừa lên tiếng kia, giọng điệu lạnh băng.
“Dám láo xược trong Nam Uyên quốc ta, theo luật xử trảm, nghiêm trọng hơn, liên lụy cửu tộc!”
Vị tướng quân Nam Uyên quốc này cực lực muốn thể hiện mình trước mặt các đồng liêu cùng sứ giả các nước, duy trì tôn nghiêm của Nam Uyên quốc.
“Ha ha ha...", Cố Thiên Mệnh lộ ra nụ cười mà người khác vĩnh viễn không đoán được.
Cố Thiên Mệnh vốn còn đang nghĩ, chỉ cần Nam Uyên quốc biết chừng mực để hắn đón Vĩnh An công chúa trở về là được. Nhưng hiện tại hắn có chút tức giận rồi, trong sâu thẳm linh hồn cũng chậm rãi gợn lên một tia nóng nảy.
“Dù cho ta càn rỡ tại Nam Uyên quốc các người thì đã thế nào?”
Hơi thở của Cố Thiên Mệnh từ từ thay đổi, ngày càng trở nên mãnh liệt, sau đó hắn ngẩng gầu quét mắt nhìn tất cả mọi người, lạnh giọng nói.
Binh đao sắc bén chớp mắt lóe lên ánh sáng lạnh, chỉ thẳng vào đầu Cố Thiên Mệnh.
Chương 174 Giết chết hai kẻ này
“Vi tướng khẩn cầu quân thượng hạ lệnh đánh chết hai kẻ to gan tày trời này để chấn chỉnh quốc uy Nam Uyên ta”.
Vị tướng quân vừa rồi quát tháo Cố Thiên Mệnh tức giận đùng đùng khom lưng hành lễ trước Hiên Viên Nam đang đứng trên bậc thềm bạch ngọc, lớn tiếng xin chỉ thị.
“Đừng!”, thân thể mềm mại của Mạc Diệu Lăng thoáng run lên, lập tức gập lưng nói: “Khẩn cầu Quân Thượng tha cho hai người họ rời đi, Diệu Lăng cảm kích vạn phần”.
Hiên Viên Nam nhướng mày trầm ngâm, lạnh lùng liếc Mạc Diệu Lăng một cái, sau đó mới nhìn sang hai người Cố Thiên Mệnh, cao ngạo nói: “Trẫm đã cho chúng một cơ hội sống rồi, nhưng bây giờ còn dám hỗn xược, không thể tha thứ”.
Nghe vậy, gương mặt diễm lệ của Mạc Diệu Lăng thoắt cái trắng bệch, đôi mắt đẹp hàm chứa đủ loại cung bậc cảm xúc, khàn giọng quát: “Còn không mau cút ra ngoài!”
“Bắt hai tên đó lại!”
Quân thượng Nam Uyên Hiên Viên Nam khoát ống tay áo, phong thái bậc đế vương thoáng chốc triển lộ ra ngoài.
“Vâng!”
Vô số binh lính Nam Uyên đồng thanh đáp lại.
Ngay lập tức, các tướng sĩ ùn ùn lao về phía hai người Cố Thiên Mệnh với sát khí ngút trời, dường như có thể cuốn bay cả hoàng cung Nam Uyên.
sứ giả các nước thấy một màn này đều âm thầm lắc đầu thở dài: "E rằng sau ngày hôm nay, thế gian thật sự không còn Huyết Hùng tướng quân nữa”.
"Dám xấc xược trong hoàng cung Nam Uyên quốc thì có gì khác biệt với việc tìm đến cái chết?”, một người không kìm được chế nhạo.
"Hành động này là ám thị của Thiên Phong quốc hay là hai người họ tự làm vậy? Ắt hẳn quân thượng Thiên Phong quốc sẽ không ngu xuẩn tới mức đó đâu!"
Họ dường như đã nhìn thấy cảnh Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc bị gô cổ và vì phản kháng mà máu bắn tung tóe ngay tại chỗ.
Trong vô hình, luồng khí áp bức rét lạnh tràn vào trong lòng mỗi người khiến ai nấy đều rùng minh kinh hãi.
"Nhị thúc", Cố Thiên Mệnh quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc nhẹ giọng gọi một tiếng, hai người đều hiểu rõ thâm ý trong đó.
Đối diện với vô số tướng sĩ Nam Uyên quốc đang xông tới, Cố Ưu Mặc điềm nhiên như không, liếc tới Mạc Diệu Lăng đã tái nhợt mặt, rồi nghiêm túc nhìn Cố Thiên Mệnh: "Hôm nay phải xem xem hai thúc cháu ta ai giết nhiều hơn rồi".
Cố Thiên Mệnh khẽ cười rồi giậm mạnh hộp kiếm trên lưng xuống đất, trong tích tắc, tu vi Linh Huyền sơ kỳ bùng phát, khiến nền bạch ngọc dưới chân chấn động tới mức nứt ra một đường.
Cố Ưu Mặc cũng chẳng hề chần chừ, tay phải dùng lực lắc cây trường thương đang cầm trong tay, lớp vải thô đen quấn quanh nó lập tức nát tan thành mảnh vụn, lộ ra một sắc đỏ như máu tỏa ra ánh sáng rét lạnh chói mắt.
"Lớn mật, còn không mau bó tay chịu trói?”
Tướng quân Nam Uyên quốc thấy vậy thì rống to, cuồng phong nổi lên từng chập.
Bó tay chịu trói? Sau đó để mặc họ chém giết sao?
Hai người họ sao có thể bó tay chịu trói đây? Mục đích họ tới đây hôm nay chính là để lật tung toàn bộ Nam Uyên quốc!
“Thỏa sức chiến một trận, sao không?”
Ngay lập tức, khí thế hùng hậu của Cố Ưu Mặc với tu vi Địa Huyền trung kỳ vọt thẳng lên trời, trường thương quét ngang chém đứt vô số đao kiếm, ông ấy ngẩng đầu gầm lên một tiếng, bày ra tư thế của bậc đại tướng nơi sa trường.
Bùm!
Chỉ với một đường quét ngang đã khiến không biết bao nhiêu tướng sĩ Nam Uyên quốc đang bổ nhào tới ngã gục xuống đất.
sứ giả các nước bên cạnh thấy vậy đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ, cả cơ thể đều không nhịn được run lên: “Không ngờ người này vậy mà sở hữu tu vi Địa Huyền trung kỳ, chỉ là dám ngang ngược tại Nam Uyên quốc, vẫn chỉ có một con đường chết!”
Tướng quân của Nam Uyên quốc thấy cảnh này cũng bàng hoàng thất sắc, rất nhiều tướng sĩ dưới trướng ông ta cứ như vậy bị Cố Ưu Mặc thảm bại quật ngã xuống đất, quá bá đạo!
“Quân Thượng, hai tên này nếu đã tự phụ, mạo phạm tới quốc uy Nam Uyên ta như vậy, vi thần khẩn cầu quân thượng đem chúng giết ngay tại chỗ, củng cố uy thế nước ta”, tướng quân của Nam Uyên quốc lập tức quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Nam mặt không đổi sắc, chắp tay xin chỉ thị.
“Chuẩn!”, con ngươi của Hiên Viên Nam lúc này cũng tản ra từng luồng sát ý dày đặc, phun ra một chữ này.
Lần này Mạc Diệu Lăng biết đã không còn đường quay đầu nữa. Bởi tại khoảnh khắc Cố Ưu Mặc ra tay đã thật sự khiêu khích toàn bộ Nam Uyên quốc.
Một giọt nước mắt hòa lẫn với sự bi thương trượt xuống từ hốc mắt Mạc Diệu Lăng, nàng ấy đã không thể kìm nén được cảm xúc, để mặc những giọt lệ lăn dài trên má.
Khi Hiên Viên Nam bộc phát ra sát khí, tất cả mọi người đều biết Nam Uyên quốc thực sự nghiêm túc rồi, vừa rồi chỉ là một vài tinh binh bình thường, cũng không được tính là cái gì.
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, giết chết hai kẻ này!”, vị tướng quân kia lập tức hạ lệnh, sát khí trùng trùng.
Trong chớp mặt hàng loạt sĩ tốt với hơi thở trầm ổn của Nam Uyên quốc từ mọi hướng tràn vào trong hoàng cung, lao về phía Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.
.
Chương 175 Chỉ là tiểu trận, cũng muốn ngăn cản Cố Ưu Mệnh ta sao?
Cố Ưu Mặc dứt khoát dùng tay trái xé toạc chiếc áo choàng đen rộng của mình, để lộ ra một bộ giáp đỏ như máu.
Cầm huyết thương, mặc giáp đỏ, đeo ủng đen, đây chính là vị Huyết Hùng tướng quân gây chấn động các nước năm đó!
Gần như cùng lúc Cố Thiên Mệnh cũng dùng huyền khí làm nát tươm áo choàng đen, một chiếc áo dài trắng như tuyết xuất hiện trong tầm mắt mọi người, giống như một công tử tao nhã phong độ.
“Dù phải nhuốm đỏ máu Nam Uyên thì Cố Ưu Mặc ta hôm nay cũng phải đưa Vĩnh An công chúa trở về”, Cố Ưu Mặc nâng thương, dõng dạc tuyên bố.
Trong đám đông sứ giả có người nhìn bóng lưng khoác áo giáp màu máu của Cố Ưu Mặc mà không ngừng động cổ họng, ngơ ngác lẩm bẩm: “Đây chính là… Huyết Hùng tướng quân uy chấn tứ phương của năm đó sao?”
“Huyết Hùng tướng quân của Thiên Phong quốc quả nhiên danh bất hư truyền”, sứ giả nhìn bóng lưng của Cố Ưu Mặc từ đằng xa đều có thể cảm nhận được từng đợt sắc lạnh, không khỏi mở miệng thì thào nói.
Ở trung tâm tiền điện, hai người Cố Thiên Mệnh bị tầng tầng lớp lớp tướng sĩ Nam Uyên quốc vây chặt, sự lạnh lẽo ác liệt tỏa ra từ đao thương khiến cả khoảng không xung quanh như cô đặc lại.
“Nếu đã như vậy, vậy thì chiến đi!”, tay phải Cố Thiên Mệnh đặt trên hộp kiếm đen, hờ hững quét qua đám tướng sĩ Nam Uyên quốc một lượt, tự mình lẩm bẩm.
Cái nhìn này của hắn sắc như dao, cùng lúc đó hơi thở bễ nghễ hờ hững nhìn xuống chúng sinh cũng tung trào ra ngoài.
“Giết!"
Gần một nghìn tướng sĩ Nam Uyên quốc với khí thế hào hùng vung đao lao về phía Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc. Bọn họ là tinh binh của Nam Uyên quốc, mỗi người đều mang tu vi trong mình, từ Nhân Huyền sơ kỳ đến Linh Huyền đỉnh phong đủ cả.
Cố Thiên Mệnh nâng lên hộp đựng kiếm màu đen kịt đặt trên sàn bạch ngọc, lấy ra thanh Kinh Hồng kiếm bị phủ đầy bụi từ lâu.
Kiếm dài một mét, chuôi kiếm màu đen bạc, lưỡi kém lấp lánh không chút sóng gợn, thấp thoáng tỏa ra những sợi ánh sáng xanh lục.
Thanh kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh chính là Kinh Hồng kiếm.
Một kiếm lướt qua vạn dặm máu, một đường hồng trần kết tại đây.
Kiếm này cuối cùng cũng được rút ra khỏi vỏ…
Cố Thiên Mệnh tay cầm Kinh Hồng kiếm, hung hãn đâm về đám tướng sĩ Nam Uyên quốc đang nhao tới.
Trong lúc đó, một vết nứt rộng hơn trăm thước từ nơi kiếm của Cố Thiên Mệnh rơi xuống từ từ mở rộng. Hơn mười sĩ tốt Nam Uyên quốc không cùng tu vi, tất cả đều bị chém đến khôi giáp vỡ vụn, mất đi sinh cơ, máu tươi bắn đầy đất, binh khí rơi xuống phát ra tiếng leng keng.
Một kiếm với hàn mang sắc bén, sinh tử ngàn dặm cách.
Đây chính là thức thứ nhất trong Thanh Sinh Cửu Kiếm mà Cố Thiên Mệnh tu luyện kiếp này, kiếm quang nổi lên bốn phía, toát lên phong mang.
Chỉ là một kiếm xuất ra, liền làm cho vô số người cảm thấy hoảng sợ tột độ, kinh hô hãi hùng: “Đây là kiếm ý. Vậy mà lại là kiếm ý!”
Một kiếm kia của Cố Thiên Mệnh vung ra, tự nhiên là trộn lẫn một luồng kiếm ý, sau đó dựa vào uy thế của Kinh Hồng kiếm cùng với tu vi của bản thân, mới có thể chém ra một vết nứt trăm thước.
“Người này tuổi còn trẻ, lấy tu vi Linh Huyền trung kì đã lĩnh ngộ được kiếm ý, cái này...”, một vài quan viên Nam Uyên quốc cũng kinh hãi, nhìn một đạo kiếm khí còn chưa tiêu tan và hơn mười cỗ thi thể máu chảy đầm đìa phía dưới, khiếp sợ không thôi.
“Hắn chính là tiểu công tử của Cố gia, Thiên Phong quốc. Phế vật đệ nhất kinh thành kia sao? Con mẹ nó. Đùa cái gì vậy?”
Trong các sứ giả của chư quốc, có người nhịn không được rùng mình một cái, nhìn Cố Thiên Mệnh mặc áo dài trắng, tay xách thanh phong ba thước, ngây ngẩn cả người.
Tướng quân Nam Uyên quốc nhìn một kiếm này của Cố Thiên Mệnh hạ xuống, cũng sửng sốt, có điều hắn ta rất nhanh khôi phục khuôn mặt dữ tợn, tức giận ngút trời quát: “Bố trí quân trận, chém giặc địch”.
Theo lệnh của tướng quân Nam Uyên quốc, hơn một ngàn tinh binh bao vây Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, lập tức bắt đầu kết trận, từng bước dồn uy áp về phía hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc.
“Chỉ là tiểu trận, cũng muốn ngăn cản Cố Ưu Mặc ta sao?”
Cố Ưu Mặc đôi tay cầm trường thương huyết sắc, khí tức tu vi bàng bạc xen lẫn sát ý nồng đậm, hướng tướng sĩ Nam Uyên quốc mà ập đến.
Xoạt!
Cố Ưu Mặc một thương quét ngang liền làm cho rất nhiều tướng sĩ Nam Uyên quốc hoảng hốt mà chết, máu tươi văng khắp nơi trên sàn ngọc thạch.
Mỗi lần vung ra một thương, tất nhiên sẽ cướp đi sinh mệnh của rất nhiều sĩ tốt Nam Uyên quốc.
Lãnh ý dày đặc từ chung quanh thân thể Cố Ưu Mặc lan tràn ra, chấn động khiến vô số người không khỏi lui về sau vài bước, cảm thấy hít thở khó khăn.
Bình luận facebook