-
Chương 166-170
Chương 166 Kinh Hồng kiếm, hi vọng ngươi sẽ không phải rời khỏi vỏ
Mạc Tu Ương là Quân Thượng của Thiên Phong quốc, tự xưng là trẫm, một mình ngồi trên long ỷ.
Ông ta, cũng không có cách nào cùng lão thần từng trải qua sinh tử ngồi uống rượu. Ông ta, rốt cuộc cũng không có cách nào duy trì bộ dáng siêu sái, nhiệt huyết năm xưa, thậm chí mỗi lời nói và hành động đều phải suy đi tính lại, để tránh gây ra hỗn loạn trong nước.
Ngay cả con gái ruột thịt của mình, cũng phải cung kính với ông ta, không dám vượt quá quy tắc, càng đừng nói tới việc làm nũng trước mặt.
Chỉ vì ông ta là Quân Thượng, không có gì hơn. Cô đơn, cũng chỉ như vậy thôi.
“Người đâu!”
Bỗng nhiên, Mạc Tu Ương bật dậy từ trên long ỷ, lớn tiếng gọi.
“Quân Thượng”, thoáng chốc, một thái giám liền xuất hiện trước mặt Cố Ưu Mặc, khom người hành lễ.
“Truyền lệnh của trẫm, Huyết xích quân vì vi phạm luật pháp nước ta, trục xuất tất cả ra khỏi Thiên Phong quốc. Thực hiện ngay lập tức, không được chậm trễ, không được nhầm lẫn”.
Trong mắt Mạc Tu Ương xen lẫn một tia huyết sắc, hai tay gắt gao chắp ở phía sau, sấm sét cuồn cuộn lớn tiếng ra lệnh.
Thái giám bỗng giật mình, sau đó mới phản ứng lại, lĩnh mệnh nói: “Vâng!”
Thái giám nghe xong vội vàng lao ra khỏi ngự thư phòng.
Thái giám hầu hạ Mạc Tu Ương đã rất nhiều năm, cơ bản có thể đoán được chút thánh ý, trên mặt hắn hiện lên một tia cười khổ, trong lòng thầm nghĩ: “Quân Thượng đây là tự chặt đứt một cánh tay. Có lẽ, địa vị Cố gia trong lòng Quân Thượng, không ai có thể thay thế được”.
Huyết Xích quân, đệ nhất quân đội của Thiên Phong quốc, nhân số chỉ có hai ba vạn, nhưng mỗi người đều là tinh anh trải qua sa trường. Không khoa trương chút nào, Huyết Xích quân không hề thua kem so với quân đội của những hoàng triều đỉnh cấp, là trợ lực trọng yếu của Thiên Phong quốc.
Vì thế, thái giám liền lập tức vận dụng mọi thủ đoạn, đem tin tức này truyền đạt đến tai mỗi tướng sĩ Huyết Xích quân, nói cho họ nghe tin mình bị trục xuất khỏi Thiên Phong quốc.
Trong lúc nhất thời, cả Thiên Phong quốc trở nên nóng rực, vô số tướng sĩ của Huyết Xích quân đều ngơ ngác...
Một lão thần nào đó trong kinh thành sau khi nghe thấy tin này, nhìn về phương hướng sâu trong hoàng cung, nổi lên lệ quang kêu lên một tiếng, chứa đựng vô số tâm tư: “Quân Thượng...”
Cùng lúc đó, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đã rời khỏi kinh thành, hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra.
Hai người bọn họ gấp gáp lên đường, hướng về Nam Uyên quốc mà chạy.
Chuyến đi này, Cố Thiên Mệnh không gọi Yến Hàn đi theo, mà để hắn tọa trấn kinh đô. Thứ nhất là cần hắn chỉ điểm cho đám người trong sơn cốc kia tu hành, thứ hai, cho dù Yến Hàn có đi cùng, lấy tu vi Địa Huyền sơ kỳ của hắn tại Nam Uyên quốc, cũng không lật được sóng to gió lớn gì.
“Nhị thúc, phía trước không xa hẳn là biên cương của Thiên Phong quốc, chúng ta tăng nhanh tốc độ một chút”, Cố Thiên Mệnh nhìn một chấm đen nhỏ nhô ra trước mắt, quay đầu nói với Cố Ưu Mặc.
“Được!”, Cố Ưu Mặc nặng nề gật đầu, dùng sức thúc chiến mã.
Hai người liền tăng nhanh tốc độ, hướng về phía trước.
Sờ một kiếm màu đen trên lưng, đôi mắt Cố Thiên Mệnh hơi trầm xuống vài phần, trong lòng phong mang tự nhủ: “Kinh Hồng kiếm, hi vọng ngươi sẽ không phải rời khỏi vỏ”.
Mà trên con đường tới kinh đô Nam Uyên quốc, Ông cụ Cố cũng thống lĩnh 30 người, đuổi theo phía sau Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, đạp ngựa mà đến.
Đi đi, tất cả mọi người của Cố gia, cùng ta đi.
Cho dù là phía trước là biển đao núi lửa, vực sâu vạn dặm, mọi người Cố gia ta, cũng vui vẻ không sợ hãi!
Mái tóc bạc màu của Ông cụ Cố phiêu vũ không cuồng phong, hai tròng mắt
Nam Uyên quốc phồn hoa không gì sánh được, cho dù là thành trì hẻo lánh nhất cũng tốt hơn những thành trì trọng điểm của các hoàng triều cấp thấp khác.
Sau mười ngày ròng rã phi nước đại, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc cuối cùng cũng tới được một thành trì sát biên giới của Nam Uyên quốc. Về phần hai con chiến mã của họ lúc này đã gần như tàn phế sau cuộc hành trình ngày đêm, dịch chuyển thôi cũng vô cùng khó khăn nên họ đành thả chúng đi.
Hai người che kín dáng người, chậm rãi rảo bước trên đường phố của tòa thành trì này.
“Các người đã nghe gì chưa, thái tử điện hạ Nam Uyên quốc ta sắp cưới Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc làm thê rồi”, xung quanh đường phố, khắp nơi đông đúc người qua lại, phần lớn đều đang cúi đầu thảo luận.
“Mấy ngày trước đại quân nghênh đón đi ngang qua chỗ này của chúng ta, ta còn vinh dự được nhìn thoáng qua Vĩnh An công chúa, cho đến tận bây giờ vẫn không thể nào quên được dung mạo tuyệt thế mỹ miều của nàng ấy”.
“Phỏng chừng đại quân rước dâu đã tới được hoàng thành rồi, chắc hẳn không bao lâu nữa tin tức về hôn lễ của thái tử điện hạ và Vĩnh An công chúa sẽ truyền tới đây!”
Thanh âm huyên náo không thôi giống như dòng chảy róc rách vang lên bên tai hai người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.
Cố Thiên Mệnh khẽ liếc Cố Ưu Mặc, phát hiện ra mỗi lúc nghe thấy tiếng bàn tán của đám đông ông ấy lại vô thức siết chặt nắm đấm.
"Nhị thúc, bôn ba lâu như vậy, chúng ta nghỉ ngơi một lúc trước, lát nữa lại lên đường”, Cố Thiên Mệnh biết tinh thần Cố Ưu Mặc lúc này căng như dây đàn, căn bản không có tâm tư nghỉ ngơi, nhưng họ nhất định phải thiền định ổn định lại trạng thái.
Cố Ưu Mặc trầm ngâm một hồi mới gật đầu đáp: “Được”.
Sau đó, hai người họ liền tìm một khách điếm, ăn chút gì đó rồi ngồi thiền trong phòng để hồi phục một chút năng lượng.
Hai tiếng sau họ liền từ chuồng ngựa chọn ra hai con ngựa với thể trạng tốt nhất, cấp tốc chạy về phía hoàng thành Nam Uyên quốc.
Chương 167 Xin lỗi
Bề ngoài Cố Ưu Mặc bình tĩnh như nước, nhưng kỳ thực nội tâm đã rối như tơ vò.
Năm năm qua, ông ấy sống mơ mơ màng màng trong thâm viện, cô độc mà khốn khổ nhớ lại chuyện quá khứ, mỗi lúc như vậy sẽ tự mình rót vài ly rượu đục, mượn men say để làm tê liệt bản thân.
Trong năm năm qua, không biết ông ấy đã choàng tỉnh giữa đêm bao nhiêu lần, sau đó cũng không còn cách nào vào giấc nữa.
Khi ông ấy suy sụp ngồi trên xe lăn, khung cảnh bi thảm của núi thây biển máu thường xuyên hiện ra trước mắt, cũng nhìn thấy được một bóng người xinh đẹp đứng ở đằng xa.
Lúc đầu, ông ấy từng nói đợi khi trở về sẽ hướng quân thượng cầu hôn.
Tuy nhiên ông ấy đã thất hứa. Sau đó là những tháng ngày suy sụp, tự nhốt mình một góc sâu trong Cố phủ, từ đó cũng không bước chân ra ngoài nữa.
Khi ông ấy trốn tránh hiện thực, không muốn chấp nhận sự thật rằng đôi chân đã tàn phế, thì cũng là đang né tránh giai nhân- người cả đời này ông cũng chẳng thể quên, cũng không biết phải đối mặt như thế nào.
Nếu không phải tiệc đính hôn hệ trọng của Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi, có lẽ Cố Ưu Mặc vẫn sẽ trốn trong chiếc vỏ bọc, một mình buồn bực ngồi trên xe lăn.
Vào ngày hai nhà Cố- Lý tổ chức tiệc đính hôn, Vĩnh An công chúa cuối cùng vẫn xuất hiện trước mắt Cố Ưu Mặc, nàng ấy vẫn lộng lẫy cao quý bức người như vậy.
Nhưng Cố Ưu Mặc lại không phải là Huyết Hùng tướng quân lừng lẫy thiên hạ của năm đó nữa, chỉ là một người bị bại liệt hai chân phải ngồi trên xe lăn, khí thế bá đạo dũng mãnh khi xưa cũng lui vào dĩ vãng.
Vì vậy, câu trả lời của Cố Ưu Mặc dành cho nàng ấy vẫn giống như năm năm trước, vẫn ‘tuyệt tình’ đến vậy.
Công chúa, trên đời này đã không còn Huyết Hùng tướng quân nữa.
Không ai biết khi Cố Ưu Mặc thốt ra câu nói đó đã phải dùng hết bao nhiêu sức lực.
Cũng không ai biết dưới vẻ mặt vô cảm của ông ấy ẩn giấu nỗi thống khổ và thê lương lớn nhường nào.
Bây giờ, Cố Ưu Mặc khôi phục rồi, đôi chân cũng được chữa lành. Nhưng cuộc đời vô thường, chẳng bao giờ hoàn hảo. Vĩnh An công chúa, người một lòng son sắt chờ đợi ông đã biến mất khỏi Thiên Phong quốc và đến Nam Uyên quốc.
Cố Ưu Mặc tòng quân từ nhỏ, chinh chiến sa trường trấn giữ biên cương quanh năm. Ông ấy gần như đã vì Thiên Phong quốc và tướng uy Cố gia mà dâng hiến tất cả, giờ đây, ông ấy muốn sống một lần vì chính mình, cho dù phải giống như thiêu thân lao vào biển lửa cũng không mảy may chần chừ.
Cố Ưu Mặc đứng trước mặt nàng ấy- người trái tim bản thân mãi vấn vương nói một tiếng: xin lỗi!
Thời gian thấm thoát thoi đưa lướt qua Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.
Năm ngày sau, bóng dáng hai người họ cuối cùng cũng xuất hiện tại hoàng thành của Nam Uyên quốc.
Vừa bước qua cổng thành, hai người họ đều lặng lẽ đánh giá bốn bề, quan sát hoàn cảnh và người đến kẻ đi xung quanh.
“Nhị thúc, chúng ta tìm một chỗ dừng chân trước, sau đó lại hỏi thăm tin tức sau”, Cố Thiên Mệnh ngoảnh đầu nhẹ giọng nói với Cố Ưu Mặc đang mang vẻ mặt ngưng trọng bên cạnh.
"Ừm”, Cố Ưu Mặc dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, chỉ tiếc chữ như vàng mà gật đầu đáp một tiếng.
Không lâu sau hai người họ đã tùy ý tìm được một quán rượu kiêm khách điểm không lớn không nhỏ.
Hai người ngồi ở đại sảnh của quán rượu, gọi hai bình rượu ngon cùng vài món ăn.
“Tiểu nhị, lại đây”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn gã sai vặt đứng ở một bên, gọi.
Gã sai vặt nghe được lập tức đi tới, miệng cười ngoác tới mang tai hỏi: “Vị công tử này, ngài cần gì ạ?”
“Tiểu nhị, ta từ nơi khuất nẻo tới đây, không biết hôn lễ mà mọi người đang nhắc đến là gì, có thể nói cho ta biết chút ít được không?”, vừa nói hắn vừa đánh mắt nhìn sang những vị khách đang thảo luận sôi nổi kia, sau đó rút ra vài lượng bạc.
Gã sai vặt nhìn thấy ngân lượng trong tay Cố Thiên Mệnh thì khóe miệng càng giương cao.
Hắn nhanh nhẹn nhận lấy bạc vụn, nhiệt tình trả lời: “Công tử từ phương xa tới tin tức không linh thông cũng là chuyện thường tình. Nghe nói thái tử Nam Uyên quốc ta sắp kết hôn với Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc, thắt chặt tình hữu nghị giữa hai nước”.
"Ồ? Đây là một sự kiện hiếm có”, Cố Thiên Mệnh thản nhiên như không bày ra vẻ nghi hoặc: “Ta cũng muốn chứng kiến một việc vui mừng trọng đại như vậy, không biết nghi thức hôn lễ sẽ được diễn ra ở đâu? Đã định được thời gian cụ thể chưa?”
“Công tử, chuyện lớn như vậy chắc chắn sẽ được cử hành tại đại điện hoàng cung của nước ta rồi, như vậy mới có thể phô bày uy thế của Nam Uyên quốc”.
Há miệng mắc quai, nếu đã thu vào ngân lượng của Cố Thiên Mệnh, gã sai vặt cũng phải ra sức đáp lời: “Hình như hôn lễ sẽ được cử hành vào hai ngày nữa. Tuy nhiên, đến hôm đó lượng người vây xem ngoài hoàng cung chắc chắn sẽ đông như nêm cối”.
“Là vậy sao! Làm phiền ngươi rồi!”, Cố Thiên Mệnh gật đầu.
Sau khi gã sai vặt rời khỏi, sắc mặt của cả Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc đều dần trở nên nặng nề.
Nghi lễ sẽ được tổ chức vào ngày mốt, thời gian thực sự rất eo hẹp!
Chương 168 Một trận gió tanh mưa máu
Hơn nữa tới thời điểm đó, cường giả của Nam Uyên quốc đều sẽ tụ hội, tinh binh tướng mạnh phân bổ khắp nơi. E rằng độ nguy hiểm của lần hành động này còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của họ.
Tuy nhiên dù nguy hiểm thế nào, hai người họ vẫn sẽ không chùn lại nửa bước.
“Thiên Mệnh, cháu đã tiễn ta tới đây rồi giờ thì trở về trước đi!”, Cố Ưu Mặc trầm tư hồi lâu, nhìn Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu, nói ra một câu không thích hợp nhất lúc này.
Ông ấy không muốn hắn cùng mình đánh cược, bởi ông ấy không có chút tự tin nào mình sẽ sống sót trở ra. Ông ấy hy vọng Cố Thiên Mệnh có thể trở về, lưu lại một tia hương hỏa cho Cố gia, thừa kế tướng uy của gia tộc họ.
“Được ạ!”, Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt Cố Ưu Mặc, sau đó nhe răng cười: “Nhưng chúng ta phải đưa theo Vĩnh An công chúa cùng nhau trở về”.
Cố Ưu Mặc nghiến răng, gân xanh trên trán như sắp nổ tung, trong lòng lại không kìm được run lên.
Thái tử Nam Uyên quốc Hiên Viên Hạo Vận chuẩn bị cử hành hôn lễ với Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng của Thiên Phong quốc.
Tin tức này làm rúng động các quốc gia xung quanh, khiến toàn bộ Nam Uyên quốc tràn ngập trong không khí hân hoan đón chờ.
Hiên Viên Hạo Vận là đại hoàng tử của Nam Uyên quốc, cũng là thái tử nước này, hắn nổi danh văn võ toàn tài, từ nhỏ đã theo chân quân hoàng Nam Uyên quốc xử lý chuyện triều chính cũng sớm thu phục lòng dân.
Vốn dĩ hắn ta đã tới tuổi nạp phi từ lâu nhưng lại một mực trì hoãn, thì ra vị thái tử này lại nhìn trúng Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc nên mới kéo dài tới nay.
Hôm nay dân chúng Nam Uyên quốc hay tin thế tử nước mình cuối cùng cũng nạp phi, khắp chốn đều hồ hởi mừng vui. Có người còn quá đỗi kích động mà kêu to: "Thái tử điện hạ của chúng ta sắp thành thân rồi, là chuyện may mắn của Nam Uyên quốc ta, là việc tốt trọng thể mà".
"Thái tử điện hạ hôm nay đã ôm được mỹ nhân, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ sinh hạ một tiểu thế tử cho Nam Uyên quốc ta đó", trên đường phố hoàng thành, có người cười ha hả nói lớn.
"Ha ha ha…", lời này vừa dứt, mọi người cũng cười rộ lên, vẽ lên một không khí hoà hợp vui tươi.
Người đời chỉ biết thái tử Hiên Viên Hạo Vận sẽ cùng Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng liên hôn sau hai ngày nữa, nhưng chẳng hề hay biết dưới lớp tấm màn tân hôn hào nhoáng này lại đang ẩn giấu sóng ngầm trào dâng, có thể khuấy đảo toàn bộ Nam Uyên quốc.
Nghi thức liên hôn sẽ được tổ chức vào ngày mốt, hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đang ở trong tửu lâu, ưu tư nhìn chăm chú hướng hoàng cung Nam Uyên quốc.
Cố Ưu Mặc thực sự không muốn Cố Thiên Mệnh cùng mình dấn thân vào một cuộc mạo hiểm lớn như vậy, ông hy vọng hắn lúc này lập tức rời đi, trở lại Cố gia. Về phần bản thân, chỉ muốn sống thật với lòng mình một lần này đã là quá đủ.
Nhưng đứa cháu trai này căn bản không có dấu hiệu nhún nhường, điều này khiến Cố Ưu Mặc cực kỳ lo lắng.
Sự việc đã đến nước này, Cố Ưu Mặc chỉ có thể bấm bụng chấp nhận. Nếu lúc đó thực sự xảy ra cục diện bất ngờ nằm ngoài tầm kiểm soát, ông tin rằng bản thân chắc chắn sẽ chết trước mặt Cố Thiên Mệnh.
"Đã hơn năm năm ta chưa đụng tới cây thương này rồi, sự sáng bóng của nó cũng mờ nhạt đi không ít", Cố Ưu Mặc lấy ra trường thương mà mình đem theo, mê mang nhìn ngắm mũi thương bén nhọn, dường như trở lại những năm tháng tắm máu nơi biên cương.
"Nhị thúc, sẽ không sao đâu, xin hãy tin cháu", nhìn gương mặt nặng trĩu phiền lo của Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng trấn an.
Lần này hắn kiên quyết muốn đồng hành cùng Cố Ưu Mặc tới Nam Uyên quốc chính là vì muốn bảo vệ ông chu toàn.
Nếu đến lúc đó Nam Uyên quốc thực sự muốn cá chết lưới rách, hắn chắc chắn sẽ không áp chế nguồn sức mạnh nằm sâu trong linh hồn mình nữa, chỉ là sợ rằng sẽ bị thiên đạo của Bách Quốc Chi Địa khóa chặt, không biết phải gánh chịu hậu quả như thế nào.
Tuy nhiên hắn đã bước qua không biết bao đường lằn ranh sinh tử tại kiếp trước nên chẳng hề sợ hãi.
"Ừm", Cố Ưu Mặc chỉ gắng gượng nặn ra một nụ cười nhạt, gật đầu với Cố Thiên Mệnh, hoàn toàn coi rằng hắn chỉ đang đơn thuần an ủi mình.
Cố Thiên Mệnh có thể nhìn ra Cố Ưu Mặc chỉ gật đầu hưởng ứng theo lời mình nói, hắn cũng không giải thích gì thêm, quay người ngồi xuống chiếc ghế trong phòng.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hộp kiếm đen, Cố Thiên Mệnh không khỏi nhớ tới quán rượu nhỏ dựng ngoài Kiếm Khư.
Chẳng ai có thể ngờ tới ông lão mài sắt trong quán rượu ngoài Kiếm Khư trông giống như một ông già ngây ngô điên dại lại là một đại sư luyện khí hàng đầu, hơn nữa cũng chính là người đúc ra kiếm cho Kiếm tôn vào trăm năm trước.
Mà Kinh Hồng Kiếm trong chiếc hộp này là thứ Cố Thiên Mệnh đã lấy được từ chỗ ông lão đó. Điều quan trọng là ông ấy còn nói sẽ tạo ra một thanh kiếm cho riêng mình hắn, một thanh kiếm vô song vượt qua thanh kiếm của Kiếm Tôn ngày trước.
“Xem ra ngày kia sẽ khó tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu, Kinh Hồng kiếm cũng phải rút ra khỏi vỏ rồi”, Cố Thiên Mệnh đưa tay nhẹ xoa dọc hộp kiếm đen kịt, lầm bầm nói.
Chương 169 Hiên Viên Nam
Cuộc liên hôn giữa Nam Uyên quốc và Thiên Phong quốc giống như cuồng phong quét qua các nước láng giềng.
Nhiều hoàng triều ở cấp trung và hạ lưu đều tất bật chuẩn bị lễ vật trọng hậu tiến về hoàng thành Nam Uyên quốc. Về phần những hoàng thành cấp thấp chỉ có cường giả Địa Huyền sơ kỳ trấn thủ cũng không nằm ngoài trào lưu mà ùn ùn kéo đến, vẽ lên khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
Trong chớp mắt, ngày cưới đã đến.
Khắp hoàng thành Nam Uyên quốc đâu đâu cũng có thể bắt gặp sứ thần từ các nước đến chúc mừng hôn lễ.
Tiếng nghị luận huyên náo như tiếng sấm rền vang vọng tới mọi ngóc ngách của hoàng thành.
"Đông đảo sứ giả từ các nước đều đến để chúc mừng thái tử Nam Uyên quốc ta", có người nhìn dòng người nườm nượp trên phố cảm thấy vô cùng tự hào nói.
"Nhiều người quá, đường phố của Nam Uyên quốc ta rộng rãi như vậy cũng lộ ra chút chật chội rồi ".
"Các nước xung quanh đều phải tới chúc mừng hôn lễ của thái tử điện hạ Nam Uyên quốc ta, thử hỏi có mấy vương triều trong Bách Quốc Chi Địa có thể làm được điều này đây?"
Trong đám đông, tiếng thảo luận ồn ã không dứt giống như một mạch nước không ngừng lan rộng tới mọi thành trì và ngõ ngách của Nam Uyên quốc.
Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc lúc này đều khoác một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, chậm rãi lách mình trong biển người hướng thẳng về phía hoàng cung.
Cố Thiên Mệnh đeo trên lưng một hộp kiếm được bọc lại bằng vải màu đen, trong tay thì cầm một cây thương được quấn kín vải thô.
Hai người cứ chậm chạp như vậy tiến lên phía trước, không ngừng ép sát tới hoàng cung Nam Uyên quốc.
Cổng lớn hoàng cung Nam Uyên quốc lúc này đã rộng mở để chào đón sứ thần các nước, đồng thời, còn giúp tất cả mọi người trong kinh có thể theo dõi hôn lễ long trọng này.
Giữa hoàng cung nguy nga tráng lệ, một con đường lớn bằng vàng ngọc trắng như tuyết dẫn thẳng từ cổng vào chính điện. Dọc hai bên đường dựng rất nhiều trụ rồng bằng ngọc tô điểm cho sự uy nghiêm chốn hoàng gia.
Phía trước đại điện được bảo vệ bởi vô số binh lính và tướng lĩnh tinh nhuệ, ở trung tâm rộng lớn đặt một tế đàn đang cháy ngọn lửa rừng rực, vụt thẳng lên trời.
Khi cánh cổng của hoàng cung mở ra, sứ thần các nước nhộn nhịp mang theo lễ vật phong phú, thể hiện uy thế của Nam Uyên quốc.
“Sứ thần Li Hưng quốc cung chúc hôn lễ của thái tử Nam Uyên quốc cùng Vĩnh An công chúa Thiên Phong quốc!”
“Sứ thần Đại Phong quốc cung chúc hôn lễ thái tử Nam Uyên quốc, chúc cho Nam Uyên quốc ngày càng hùng mạnh, mưa thuận gió hòa!"
“Sứ thần Tây Phong quốc cung chúc hôn lễ thái tử điện hạ Hiên Viên Hạo Vận, chúc cho Nam Uyên quốc phát triển không ngừng!”
………
Cùng với sự tiến vào nối tiếp của từng đoàn người, sứ giả các nước đều căng họng hét lớn để biểu đạt thành ý, đồng thời phái người khiêng theo từng rương lễ vật nặng trịch đến quốc khố của Nam Uyên quốc.
Với năng lực của hai người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, lặng lẽ ẩn mình vào đoàn đội sứ thần rồi trà trộn vào hoàng cung không phải vấn đề lớn.
Sứ giả không dứt, phần lớn đều là các quốc gia cấp thấp cùng hoàng triều cấp trung và hạ, nhưng cho dù là vậy thì uy thế cũng vang dội phi thường.
Cả khung trời phiêu đãng những lời chúc tụng không dứt, như thể đang mừng vui cho cuộc liên hôn giữa Nam Uyên quốc cùng Thiên Phong quốc, lại tựa như đang gầm rú thương xót.
Cuối cùng giờ lành đã điểm, nghi lễ chính thức bắt đầu.
Văn võ bá quan của Nam Uyên quốc cũng lục tục bước ra từ đại điện, quan uy hợp lại lao thẳng trời xanh, khiến vô số người kinh ngạc.
“Bắt đầu rồi sao…”
Cố Thiên Mệnh đứng trong đám đông, nhìn bách quan Nam Uyên quốc bước ra.
Bá quan Nam Uyên quốc từ đại điện chậm rãi bước ra, uy thế mênh mông bất phàm.
Đợi đến khi bá quan đi tới bậc thang bạch ngọc, một nam tử lớn tuổi mặc long bào từ giữa bá quan sải bước đi đến.
Người này chính là quân hoàng của Nam Uyên quốc, Hiên Viên Nam.
Ánh mắt Hiên Viên Nam sáng như đuốc, uy thế lăng vân bước giữa trong bá quan văn võ đang đứng ở bậc thang, nhìn xuống đám đặc sứ của các nước, hoàng uy mênh mông.
“Tham kiến quân thượng!”
Tất cả mọi người đều nằm trên mặt đất, dập đầu đồng thanh nói.
“Bái kiến Nam Uyên quân thượng”.
Sứ giả của các nước cùng tùy tùng nhao nhao khom người xuống hành lễ. Đại sứ của các nước này, đại diện cho cả một quốc gia, đương nhiên không cần quỳ xuống hành lễ.
Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc ẩn nấp trong đám người các nước cũng không thể cúi xuống một chút, nếu không sẽ khiến người khác chú ý.
“Chúng ái khanh, đặc sứ chư quốc, bình thân!”
Hiên Viên Nam nhìn xuống mọi người, hoàng uy vang vọng khắp bốn phía hoàng cung, bay thẳng lên chín tầng mây.
Hiên Viên Nam khí thế bàng bạc, trong lời nói xen lẫn huyền khí tu vi nồng đậm. Thương kình hữu lực.
“Tạ quân thượng!”
Mọi người đồng thanh hô to, sau đó liền chậm rãi đứng dậy, ánh mắt mang kính ý nồng đậm, nhìn quân thượng Hiên Viên Nam cao cao tại thượng đứng trên bậc thang bạch ngọc.
Sau đó, hai thân ảnh chậm rãi bước ra từ trong đại điện.
Bên trái là một nam tử hơn ba mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, mặc y bào trân quý, trên khuôn mặt anh tuấn tản ra một tia uy nghiêm tiêu mục. Khí thế bất phàm của hắn ta chậm rãi lan tới, nhìn đám người của các nước phía dưới, sắc mặt không thay đổi.
Chương 170 Là chàng tới đó sao?
Hắn ta chính là thái tử của Nam Uyên quốc, là con trai của đương kim Quân Thượng Hiên Viên Nam, Hiên Viên Hạo Vận.
Mà bước xuống ở bên phải, chính là Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc, Mạc Diệu Lăng.
Mạc Diệu Lăng hôm nay mặc một bộ váy dài màu trắng như tuyết, bên hông liễu buộc một chiếc khăn lụa màu hồng phấn, ba ngàn sợi tóc dùng một cây trâm ngọc vấn quanh đỉnh đầu.
Mạc Diệu Lăng chỉ nhẹ nhàng bước xuống, làm cho vô số người cảm thấy kinh diễm cùng hít thở không thông.
Tướng mạo khuynh quốc, tư thế nhã nhặn.
Khi chất cao quý thanh lãnh của nàng ấy, phảng phất làm cho hư không chung quanh đều ngưng đọng, làm cho trăm hoa trên thế gian ảm đạm.
“Thật đẹp...”, trong đám người chư quốc, có người ngẩng đầu nhìn Vĩnh An công chúa lạnh băng như tiên tử tuyết Mạc Diệu Lăng, nhịn không được mở miệng lẩm bẩm một câu.
Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đều nhìn thấy Mạc Diệu Lăng băng lạnh, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
“Công chúa”, thân hình Cố Ưu Mặc nhịn không được run lên, nhìn bóng dáng xinh đẹp mà mình ngày đêm thương nhớ, miệng khẽ nhấc lên thầm nói.
Nàng ấy vẫn như trước, kiều diễm cùng phương hoa tuyệt đại như trước, Cố Ưu Mặc nhìn Mạc Diệu Lăng đứng trên bậc thang bạch ngọc kia, chậm rãi cùng một bóng dáng xinh đẹp đã in sâu trong nội tâm dần tụ hợp cùng một chỗ.
Cố Ưu Mặc rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, ung dung bình thản nhìn lướt qua chung quanh một cái, siết chặt trường thương che lấp đi ánh sáng.
“Tham kiến thái tử điện hạ, Vĩnh An công chúa”.
Đợi đến khi thái tử Hiên Viên Hạo Vận cùng Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng đứng phía sau Hiên Viên Nam, văn võ bá quan cùng sứ giả chư quốc đều hơi khom người, mở miệng chào hỏi.
Vĩnh An công chúa thoáng đáp lễ, mà Mạc Diệu Lăng lại lạnh lùng như tuyết, im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu.
Sau đó Quân Thượng Hiên Viên Nam của Nam Uyên quốc nhìn xuống mọi người một chút, lớn tiếng nói: “Tế thiên”.
Rầm rầm...
Nhất thời, từ bốn phía tiền điện rộng lớn truyền đến từng trận tiếng trống ầm vang.
Không bao lâu sau, liền có tướng sĩ Nam Uyên quốc hết người này đến người khác đi tới bên cạnh tế đàn cao ở giữa đại điện.
Tướng sĩ Nam Uyên quốc đem đồ đạc đã chuẩn bị sẵn đặt trên bàn xung quanh tế đàn. Bày biện một lượng lớn đồ cúng như ngọc, một con bò, một con cừu, đồ ăn và rượu, trái cây...
Tiếng trống ầm ầm, như muốn đem chuyện liên hôn giữa hai nước truyền lên thiên đình.
Bên trong tế đàn là ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, từng luồng hồng quang từ bên trong nở rộ, lửa nóng bắn tung tóe khắp nơi.
...
Nghi thức tế thiên của Nam Uyên quốc rất nhanh đã kết thúc.
“Hôm nay, là ngày kết thông gia của Nam Uyên quốc và Thiên Phong quốc, từ nay về sau, hai nước cùng kết tình hữu nghị an bang!”
Quân Thượng Nam Uyên quốc, Hiên Viên Nam nhìn lướt qua mọi người một cái, khí tức cuồn cuộn chậm rãi mở miệng lớn tiếng nói.
“Chúc mừng Quân Thượng!”
“Chúc mừng hoàng triều Nam Uyên, hoàng triều Thiên Phong”.
Chư quốc có mặt lập tức mở miệng khen ngợi chúc mừng.
Bề ngoài sứ giả các quốc gia cực kỳ mừng rỡ cùng chúc mừng, kỳ thật nội tâm của bọn họ rất chấn động.
Bởi vì sau khi Nam Uyên quốc cùng Thiên Phong quốc trở thành thông gia, chỉ sợ sau này dưới sự hỗ trợ của Nam Uyên quốc, Thiên Phong quốc sẽ phát triển ngày càng tốt, điều này cũng sẽ động đến lợi ích của các nước khác trên nhiều phương diện.
“Để cho thái tử chủ trì đi”, Hiên Viên Nam công chúa nhìn đám người các nước phía dưới điện đang không ngừng khen ngợi, trong lòng rất thoải mái.
Sau đó, dưới ý chỉ của Hiên Viên Nam, thái tử Hiên Viên Hạo Vận bước về phía trước nửa bước, nhịn không được liếc mắt nhìn Mạc Diệu Lăng đang cúi đầu, nói với mọi người: “Hôm nay đa tạ chư vị chúc mừng, bổn hoàng tử thay mặt Nam Uyên quốc, cảm thấy rất vinh hạnh”.
Mọi người nhao nhao mở miệng tỏ vẻ hữu hảo của mình: “Đại hôn của điện hạ cùng công chúa, chúng ta đương nhiên phải đến rồi”.
“Mời thái tử điện hạ cùng Vĩnh An công chúa quay trở về điện thay hỉ phục, chính thức cử hành nghi thức giao bái”, quan viên lễ bộ thấy lễ tế thiên đã hoàn tất, vội vàng tiến lên khom người nói.
Mạc Diệu Lăng đang ở trạng thái trống rỗng nghe thấy phải đi thay hỉ phục thì lông mày lá liễu nhíu lại, sau đó ngẩng đầu, trong con ngươi nổi lên một tia bi thương không dễ khiến người ta phát hiện.
Nàng từ trong hoảng hốt thức tỉnh, nhìn sứ giả các nước cùng bá quan bên dưới, vô cùng đau lòng.
Thì ra, nàng sắp đại hôn, đáng tiếc... Mạc Diệu Lăng chậm rãi lộ ra một nụ cười không thể hiểu được. Nụ cười này thoạt nhìn rất đẹp, đánh thẳng vào lòng người.
Nàng biết, qua hôm nay, thế gian sẽ không còn Mạc Diệu Lăng nữa, chỉ còn Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc và thái tử phi của Nam Uyên quốc.
Trong đám người, Cố Ưu Mệnh nhìn Mạc Diệu Lăng đứng trên bậc thềm ngọc thạch. Thấy khóe miệng nàng bất giác nhếch nên một nụ cười, nội tâm cứng rắn của ông ấy không nhịn được mà rung động.
Cố Thiên Mệnh đem ánh mắt từ trên người Vĩnh An công chúa chuyển đến gò má của Cố Ưu Mặc, hắn biết, Cố Ưu Mặc hẳn là khó có thể nhịn được nữa.
Chậm rãi, Cố Thiên Mệnh lấy tay sờ sờ hộp kiếm đang đeo sau lưng, vẻ sắc bén cao ngạo trong ánh mắt lặng yên không phát ra một tiếng động.
“Diệu Lăng, chúng ta quay về điện thay hỉ phục thôi”.
Hiên Viên Hạo Vận thấy Mạc Diệu Lăng có chút ngây ngốc đứng bất động tại chỗ, nhã nhặn nhắc nhở một câu.
Thế nhưng, Mạc Diệu Lăng vẫn như cũ không để ý tới Hiên Viên Hạo Vận, cũng không có ý định bước đi. Bởi vì, vừa rồi, trái tim nàng ấy không khỏi run rẩy, cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc làm cho nàng vẫn luôn lưu luyến không quên.
“Là chàng, là chàng tới đó sao?”
Mạc Diệu Lăng ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh, từ phía đám đông nhìn về phía tây, từ phía nam nhìn về phía bắc, nội tâm lo lắng, kích động, chờ đợi...
Mạc Tu Ương là Quân Thượng của Thiên Phong quốc, tự xưng là trẫm, một mình ngồi trên long ỷ.
Ông ta, cũng không có cách nào cùng lão thần từng trải qua sinh tử ngồi uống rượu. Ông ta, rốt cuộc cũng không có cách nào duy trì bộ dáng siêu sái, nhiệt huyết năm xưa, thậm chí mỗi lời nói và hành động đều phải suy đi tính lại, để tránh gây ra hỗn loạn trong nước.
Ngay cả con gái ruột thịt của mình, cũng phải cung kính với ông ta, không dám vượt quá quy tắc, càng đừng nói tới việc làm nũng trước mặt.
Chỉ vì ông ta là Quân Thượng, không có gì hơn. Cô đơn, cũng chỉ như vậy thôi.
“Người đâu!”
Bỗng nhiên, Mạc Tu Ương bật dậy từ trên long ỷ, lớn tiếng gọi.
“Quân Thượng”, thoáng chốc, một thái giám liền xuất hiện trước mặt Cố Ưu Mặc, khom người hành lễ.
“Truyền lệnh của trẫm, Huyết xích quân vì vi phạm luật pháp nước ta, trục xuất tất cả ra khỏi Thiên Phong quốc. Thực hiện ngay lập tức, không được chậm trễ, không được nhầm lẫn”.
Trong mắt Mạc Tu Ương xen lẫn một tia huyết sắc, hai tay gắt gao chắp ở phía sau, sấm sét cuồn cuộn lớn tiếng ra lệnh.
Thái giám bỗng giật mình, sau đó mới phản ứng lại, lĩnh mệnh nói: “Vâng!”
Thái giám nghe xong vội vàng lao ra khỏi ngự thư phòng.
Thái giám hầu hạ Mạc Tu Ương đã rất nhiều năm, cơ bản có thể đoán được chút thánh ý, trên mặt hắn hiện lên một tia cười khổ, trong lòng thầm nghĩ: “Quân Thượng đây là tự chặt đứt một cánh tay. Có lẽ, địa vị Cố gia trong lòng Quân Thượng, không ai có thể thay thế được”.
Huyết Xích quân, đệ nhất quân đội của Thiên Phong quốc, nhân số chỉ có hai ba vạn, nhưng mỗi người đều là tinh anh trải qua sa trường. Không khoa trương chút nào, Huyết Xích quân không hề thua kem so với quân đội của những hoàng triều đỉnh cấp, là trợ lực trọng yếu của Thiên Phong quốc.
Vì thế, thái giám liền lập tức vận dụng mọi thủ đoạn, đem tin tức này truyền đạt đến tai mỗi tướng sĩ Huyết Xích quân, nói cho họ nghe tin mình bị trục xuất khỏi Thiên Phong quốc.
Trong lúc nhất thời, cả Thiên Phong quốc trở nên nóng rực, vô số tướng sĩ của Huyết Xích quân đều ngơ ngác...
Một lão thần nào đó trong kinh thành sau khi nghe thấy tin này, nhìn về phương hướng sâu trong hoàng cung, nổi lên lệ quang kêu lên một tiếng, chứa đựng vô số tâm tư: “Quân Thượng...”
Cùng lúc đó, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đã rời khỏi kinh thành, hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra.
Hai người bọn họ gấp gáp lên đường, hướng về Nam Uyên quốc mà chạy.
Chuyến đi này, Cố Thiên Mệnh không gọi Yến Hàn đi theo, mà để hắn tọa trấn kinh đô. Thứ nhất là cần hắn chỉ điểm cho đám người trong sơn cốc kia tu hành, thứ hai, cho dù Yến Hàn có đi cùng, lấy tu vi Địa Huyền sơ kỳ của hắn tại Nam Uyên quốc, cũng không lật được sóng to gió lớn gì.
“Nhị thúc, phía trước không xa hẳn là biên cương của Thiên Phong quốc, chúng ta tăng nhanh tốc độ một chút”, Cố Thiên Mệnh nhìn một chấm đen nhỏ nhô ra trước mắt, quay đầu nói với Cố Ưu Mặc.
“Được!”, Cố Ưu Mặc nặng nề gật đầu, dùng sức thúc chiến mã.
Hai người liền tăng nhanh tốc độ, hướng về phía trước.
Sờ một kiếm màu đen trên lưng, đôi mắt Cố Thiên Mệnh hơi trầm xuống vài phần, trong lòng phong mang tự nhủ: “Kinh Hồng kiếm, hi vọng ngươi sẽ không phải rời khỏi vỏ”.
Mà trên con đường tới kinh đô Nam Uyên quốc, Ông cụ Cố cũng thống lĩnh 30 người, đuổi theo phía sau Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, đạp ngựa mà đến.
Đi đi, tất cả mọi người của Cố gia, cùng ta đi.
Cho dù là phía trước là biển đao núi lửa, vực sâu vạn dặm, mọi người Cố gia ta, cũng vui vẻ không sợ hãi!
Mái tóc bạc màu của Ông cụ Cố phiêu vũ không cuồng phong, hai tròng mắt
Nam Uyên quốc phồn hoa không gì sánh được, cho dù là thành trì hẻo lánh nhất cũng tốt hơn những thành trì trọng điểm của các hoàng triều cấp thấp khác.
Sau mười ngày ròng rã phi nước đại, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc cuối cùng cũng tới được một thành trì sát biên giới của Nam Uyên quốc. Về phần hai con chiến mã của họ lúc này đã gần như tàn phế sau cuộc hành trình ngày đêm, dịch chuyển thôi cũng vô cùng khó khăn nên họ đành thả chúng đi.
Hai người che kín dáng người, chậm rãi rảo bước trên đường phố của tòa thành trì này.
“Các người đã nghe gì chưa, thái tử điện hạ Nam Uyên quốc ta sắp cưới Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc làm thê rồi”, xung quanh đường phố, khắp nơi đông đúc người qua lại, phần lớn đều đang cúi đầu thảo luận.
“Mấy ngày trước đại quân nghênh đón đi ngang qua chỗ này của chúng ta, ta còn vinh dự được nhìn thoáng qua Vĩnh An công chúa, cho đến tận bây giờ vẫn không thể nào quên được dung mạo tuyệt thế mỹ miều của nàng ấy”.
“Phỏng chừng đại quân rước dâu đã tới được hoàng thành rồi, chắc hẳn không bao lâu nữa tin tức về hôn lễ của thái tử điện hạ và Vĩnh An công chúa sẽ truyền tới đây!”
Thanh âm huyên náo không thôi giống như dòng chảy róc rách vang lên bên tai hai người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.
Cố Thiên Mệnh khẽ liếc Cố Ưu Mặc, phát hiện ra mỗi lúc nghe thấy tiếng bàn tán của đám đông ông ấy lại vô thức siết chặt nắm đấm.
"Nhị thúc, bôn ba lâu như vậy, chúng ta nghỉ ngơi một lúc trước, lát nữa lại lên đường”, Cố Thiên Mệnh biết tinh thần Cố Ưu Mặc lúc này căng như dây đàn, căn bản không có tâm tư nghỉ ngơi, nhưng họ nhất định phải thiền định ổn định lại trạng thái.
Cố Ưu Mặc trầm ngâm một hồi mới gật đầu đáp: “Được”.
Sau đó, hai người họ liền tìm một khách điếm, ăn chút gì đó rồi ngồi thiền trong phòng để hồi phục một chút năng lượng.
Hai tiếng sau họ liền từ chuồng ngựa chọn ra hai con ngựa với thể trạng tốt nhất, cấp tốc chạy về phía hoàng thành Nam Uyên quốc.
Chương 167 Xin lỗi
Bề ngoài Cố Ưu Mặc bình tĩnh như nước, nhưng kỳ thực nội tâm đã rối như tơ vò.
Năm năm qua, ông ấy sống mơ mơ màng màng trong thâm viện, cô độc mà khốn khổ nhớ lại chuyện quá khứ, mỗi lúc như vậy sẽ tự mình rót vài ly rượu đục, mượn men say để làm tê liệt bản thân.
Trong năm năm qua, không biết ông ấy đã choàng tỉnh giữa đêm bao nhiêu lần, sau đó cũng không còn cách nào vào giấc nữa.
Khi ông ấy suy sụp ngồi trên xe lăn, khung cảnh bi thảm của núi thây biển máu thường xuyên hiện ra trước mắt, cũng nhìn thấy được một bóng người xinh đẹp đứng ở đằng xa.
Lúc đầu, ông ấy từng nói đợi khi trở về sẽ hướng quân thượng cầu hôn.
Tuy nhiên ông ấy đã thất hứa. Sau đó là những tháng ngày suy sụp, tự nhốt mình một góc sâu trong Cố phủ, từ đó cũng không bước chân ra ngoài nữa.
Khi ông ấy trốn tránh hiện thực, không muốn chấp nhận sự thật rằng đôi chân đã tàn phế, thì cũng là đang né tránh giai nhân- người cả đời này ông cũng chẳng thể quên, cũng không biết phải đối mặt như thế nào.
Nếu không phải tiệc đính hôn hệ trọng của Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi, có lẽ Cố Ưu Mặc vẫn sẽ trốn trong chiếc vỏ bọc, một mình buồn bực ngồi trên xe lăn.
Vào ngày hai nhà Cố- Lý tổ chức tiệc đính hôn, Vĩnh An công chúa cuối cùng vẫn xuất hiện trước mắt Cố Ưu Mặc, nàng ấy vẫn lộng lẫy cao quý bức người như vậy.
Nhưng Cố Ưu Mặc lại không phải là Huyết Hùng tướng quân lừng lẫy thiên hạ của năm đó nữa, chỉ là một người bị bại liệt hai chân phải ngồi trên xe lăn, khí thế bá đạo dũng mãnh khi xưa cũng lui vào dĩ vãng.
Vì vậy, câu trả lời của Cố Ưu Mặc dành cho nàng ấy vẫn giống như năm năm trước, vẫn ‘tuyệt tình’ đến vậy.
Công chúa, trên đời này đã không còn Huyết Hùng tướng quân nữa.
Không ai biết khi Cố Ưu Mặc thốt ra câu nói đó đã phải dùng hết bao nhiêu sức lực.
Cũng không ai biết dưới vẻ mặt vô cảm của ông ấy ẩn giấu nỗi thống khổ và thê lương lớn nhường nào.
Bây giờ, Cố Ưu Mặc khôi phục rồi, đôi chân cũng được chữa lành. Nhưng cuộc đời vô thường, chẳng bao giờ hoàn hảo. Vĩnh An công chúa, người một lòng son sắt chờ đợi ông đã biến mất khỏi Thiên Phong quốc và đến Nam Uyên quốc.
Cố Ưu Mặc tòng quân từ nhỏ, chinh chiến sa trường trấn giữ biên cương quanh năm. Ông ấy gần như đã vì Thiên Phong quốc và tướng uy Cố gia mà dâng hiến tất cả, giờ đây, ông ấy muốn sống một lần vì chính mình, cho dù phải giống như thiêu thân lao vào biển lửa cũng không mảy may chần chừ.
Cố Ưu Mặc đứng trước mặt nàng ấy- người trái tim bản thân mãi vấn vương nói một tiếng: xin lỗi!
Thời gian thấm thoát thoi đưa lướt qua Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.
Năm ngày sau, bóng dáng hai người họ cuối cùng cũng xuất hiện tại hoàng thành của Nam Uyên quốc.
Vừa bước qua cổng thành, hai người họ đều lặng lẽ đánh giá bốn bề, quan sát hoàn cảnh và người đến kẻ đi xung quanh.
“Nhị thúc, chúng ta tìm một chỗ dừng chân trước, sau đó lại hỏi thăm tin tức sau”, Cố Thiên Mệnh ngoảnh đầu nhẹ giọng nói với Cố Ưu Mặc đang mang vẻ mặt ngưng trọng bên cạnh.
"Ừm”, Cố Ưu Mặc dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, chỉ tiếc chữ như vàng mà gật đầu đáp một tiếng.
Không lâu sau hai người họ đã tùy ý tìm được một quán rượu kiêm khách điểm không lớn không nhỏ.
Hai người ngồi ở đại sảnh của quán rượu, gọi hai bình rượu ngon cùng vài món ăn.
“Tiểu nhị, lại đây”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn gã sai vặt đứng ở một bên, gọi.
Gã sai vặt nghe được lập tức đi tới, miệng cười ngoác tới mang tai hỏi: “Vị công tử này, ngài cần gì ạ?”
“Tiểu nhị, ta từ nơi khuất nẻo tới đây, không biết hôn lễ mà mọi người đang nhắc đến là gì, có thể nói cho ta biết chút ít được không?”, vừa nói hắn vừa đánh mắt nhìn sang những vị khách đang thảo luận sôi nổi kia, sau đó rút ra vài lượng bạc.
Gã sai vặt nhìn thấy ngân lượng trong tay Cố Thiên Mệnh thì khóe miệng càng giương cao.
Hắn nhanh nhẹn nhận lấy bạc vụn, nhiệt tình trả lời: “Công tử từ phương xa tới tin tức không linh thông cũng là chuyện thường tình. Nghe nói thái tử Nam Uyên quốc ta sắp kết hôn với Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc, thắt chặt tình hữu nghị giữa hai nước”.
"Ồ? Đây là một sự kiện hiếm có”, Cố Thiên Mệnh thản nhiên như không bày ra vẻ nghi hoặc: “Ta cũng muốn chứng kiến một việc vui mừng trọng đại như vậy, không biết nghi thức hôn lễ sẽ được diễn ra ở đâu? Đã định được thời gian cụ thể chưa?”
“Công tử, chuyện lớn như vậy chắc chắn sẽ được cử hành tại đại điện hoàng cung của nước ta rồi, như vậy mới có thể phô bày uy thế của Nam Uyên quốc”.
Há miệng mắc quai, nếu đã thu vào ngân lượng của Cố Thiên Mệnh, gã sai vặt cũng phải ra sức đáp lời: “Hình như hôn lễ sẽ được cử hành vào hai ngày nữa. Tuy nhiên, đến hôm đó lượng người vây xem ngoài hoàng cung chắc chắn sẽ đông như nêm cối”.
“Là vậy sao! Làm phiền ngươi rồi!”, Cố Thiên Mệnh gật đầu.
Sau khi gã sai vặt rời khỏi, sắc mặt của cả Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc đều dần trở nên nặng nề.
Nghi lễ sẽ được tổ chức vào ngày mốt, thời gian thực sự rất eo hẹp!
Chương 168 Một trận gió tanh mưa máu
Hơn nữa tới thời điểm đó, cường giả của Nam Uyên quốc đều sẽ tụ hội, tinh binh tướng mạnh phân bổ khắp nơi. E rằng độ nguy hiểm của lần hành động này còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của họ.
Tuy nhiên dù nguy hiểm thế nào, hai người họ vẫn sẽ không chùn lại nửa bước.
“Thiên Mệnh, cháu đã tiễn ta tới đây rồi giờ thì trở về trước đi!”, Cố Ưu Mặc trầm tư hồi lâu, nhìn Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu, nói ra một câu không thích hợp nhất lúc này.
Ông ấy không muốn hắn cùng mình đánh cược, bởi ông ấy không có chút tự tin nào mình sẽ sống sót trở ra. Ông ấy hy vọng Cố Thiên Mệnh có thể trở về, lưu lại một tia hương hỏa cho Cố gia, thừa kế tướng uy của gia tộc họ.
“Được ạ!”, Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt Cố Ưu Mặc, sau đó nhe răng cười: “Nhưng chúng ta phải đưa theo Vĩnh An công chúa cùng nhau trở về”.
Cố Ưu Mặc nghiến răng, gân xanh trên trán như sắp nổ tung, trong lòng lại không kìm được run lên.
Thái tử Nam Uyên quốc Hiên Viên Hạo Vận chuẩn bị cử hành hôn lễ với Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng của Thiên Phong quốc.
Tin tức này làm rúng động các quốc gia xung quanh, khiến toàn bộ Nam Uyên quốc tràn ngập trong không khí hân hoan đón chờ.
Hiên Viên Hạo Vận là đại hoàng tử của Nam Uyên quốc, cũng là thái tử nước này, hắn nổi danh văn võ toàn tài, từ nhỏ đã theo chân quân hoàng Nam Uyên quốc xử lý chuyện triều chính cũng sớm thu phục lòng dân.
Vốn dĩ hắn ta đã tới tuổi nạp phi từ lâu nhưng lại một mực trì hoãn, thì ra vị thái tử này lại nhìn trúng Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc nên mới kéo dài tới nay.
Hôm nay dân chúng Nam Uyên quốc hay tin thế tử nước mình cuối cùng cũng nạp phi, khắp chốn đều hồ hởi mừng vui. Có người còn quá đỗi kích động mà kêu to: "Thái tử điện hạ của chúng ta sắp thành thân rồi, là chuyện may mắn của Nam Uyên quốc ta, là việc tốt trọng thể mà".
"Thái tử điện hạ hôm nay đã ôm được mỹ nhân, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ sinh hạ một tiểu thế tử cho Nam Uyên quốc ta đó", trên đường phố hoàng thành, có người cười ha hả nói lớn.
"Ha ha ha…", lời này vừa dứt, mọi người cũng cười rộ lên, vẽ lên một không khí hoà hợp vui tươi.
Người đời chỉ biết thái tử Hiên Viên Hạo Vận sẽ cùng Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng liên hôn sau hai ngày nữa, nhưng chẳng hề hay biết dưới lớp tấm màn tân hôn hào nhoáng này lại đang ẩn giấu sóng ngầm trào dâng, có thể khuấy đảo toàn bộ Nam Uyên quốc.
Nghi thức liên hôn sẽ được tổ chức vào ngày mốt, hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đang ở trong tửu lâu, ưu tư nhìn chăm chú hướng hoàng cung Nam Uyên quốc.
Cố Ưu Mặc thực sự không muốn Cố Thiên Mệnh cùng mình dấn thân vào một cuộc mạo hiểm lớn như vậy, ông hy vọng hắn lúc này lập tức rời đi, trở lại Cố gia. Về phần bản thân, chỉ muốn sống thật với lòng mình một lần này đã là quá đủ.
Nhưng đứa cháu trai này căn bản không có dấu hiệu nhún nhường, điều này khiến Cố Ưu Mặc cực kỳ lo lắng.
Sự việc đã đến nước này, Cố Ưu Mặc chỉ có thể bấm bụng chấp nhận. Nếu lúc đó thực sự xảy ra cục diện bất ngờ nằm ngoài tầm kiểm soát, ông tin rằng bản thân chắc chắn sẽ chết trước mặt Cố Thiên Mệnh.
"Đã hơn năm năm ta chưa đụng tới cây thương này rồi, sự sáng bóng của nó cũng mờ nhạt đi không ít", Cố Ưu Mặc lấy ra trường thương mà mình đem theo, mê mang nhìn ngắm mũi thương bén nhọn, dường như trở lại những năm tháng tắm máu nơi biên cương.
"Nhị thúc, sẽ không sao đâu, xin hãy tin cháu", nhìn gương mặt nặng trĩu phiền lo của Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng trấn an.
Lần này hắn kiên quyết muốn đồng hành cùng Cố Ưu Mặc tới Nam Uyên quốc chính là vì muốn bảo vệ ông chu toàn.
Nếu đến lúc đó Nam Uyên quốc thực sự muốn cá chết lưới rách, hắn chắc chắn sẽ không áp chế nguồn sức mạnh nằm sâu trong linh hồn mình nữa, chỉ là sợ rằng sẽ bị thiên đạo của Bách Quốc Chi Địa khóa chặt, không biết phải gánh chịu hậu quả như thế nào.
Tuy nhiên hắn đã bước qua không biết bao đường lằn ranh sinh tử tại kiếp trước nên chẳng hề sợ hãi.
"Ừm", Cố Ưu Mặc chỉ gắng gượng nặn ra một nụ cười nhạt, gật đầu với Cố Thiên Mệnh, hoàn toàn coi rằng hắn chỉ đang đơn thuần an ủi mình.
Cố Thiên Mệnh có thể nhìn ra Cố Ưu Mặc chỉ gật đầu hưởng ứng theo lời mình nói, hắn cũng không giải thích gì thêm, quay người ngồi xuống chiếc ghế trong phòng.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hộp kiếm đen, Cố Thiên Mệnh không khỏi nhớ tới quán rượu nhỏ dựng ngoài Kiếm Khư.
Chẳng ai có thể ngờ tới ông lão mài sắt trong quán rượu ngoài Kiếm Khư trông giống như một ông già ngây ngô điên dại lại là một đại sư luyện khí hàng đầu, hơn nữa cũng chính là người đúc ra kiếm cho Kiếm tôn vào trăm năm trước.
Mà Kinh Hồng Kiếm trong chiếc hộp này là thứ Cố Thiên Mệnh đã lấy được từ chỗ ông lão đó. Điều quan trọng là ông ấy còn nói sẽ tạo ra một thanh kiếm cho riêng mình hắn, một thanh kiếm vô song vượt qua thanh kiếm của Kiếm Tôn ngày trước.
“Xem ra ngày kia sẽ khó tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu, Kinh Hồng kiếm cũng phải rút ra khỏi vỏ rồi”, Cố Thiên Mệnh đưa tay nhẹ xoa dọc hộp kiếm đen kịt, lầm bầm nói.
Chương 169 Hiên Viên Nam
Cuộc liên hôn giữa Nam Uyên quốc và Thiên Phong quốc giống như cuồng phong quét qua các nước láng giềng.
Nhiều hoàng triều ở cấp trung và hạ lưu đều tất bật chuẩn bị lễ vật trọng hậu tiến về hoàng thành Nam Uyên quốc. Về phần những hoàng thành cấp thấp chỉ có cường giả Địa Huyền sơ kỳ trấn thủ cũng không nằm ngoài trào lưu mà ùn ùn kéo đến, vẽ lên khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
Trong chớp mắt, ngày cưới đã đến.
Khắp hoàng thành Nam Uyên quốc đâu đâu cũng có thể bắt gặp sứ thần từ các nước đến chúc mừng hôn lễ.
Tiếng nghị luận huyên náo như tiếng sấm rền vang vọng tới mọi ngóc ngách của hoàng thành.
"Đông đảo sứ giả từ các nước đều đến để chúc mừng thái tử Nam Uyên quốc ta", có người nhìn dòng người nườm nượp trên phố cảm thấy vô cùng tự hào nói.
"Nhiều người quá, đường phố của Nam Uyên quốc ta rộng rãi như vậy cũng lộ ra chút chật chội rồi ".
"Các nước xung quanh đều phải tới chúc mừng hôn lễ của thái tử điện hạ Nam Uyên quốc ta, thử hỏi có mấy vương triều trong Bách Quốc Chi Địa có thể làm được điều này đây?"
Trong đám đông, tiếng thảo luận ồn ã không dứt giống như một mạch nước không ngừng lan rộng tới mọi thành trì và ngõ ngách của Nam Uyên quốc.
Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc lúc này đều khoác một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, chậm rãi lách mình trong biển người hướng thẳng về phía hoàng cung.
Cố Thiên Mệnh đeo trên lưng một hộp kiếm được bọc lại bằng vải màu đen, trong tay thì cầm một cây thương được quấn kín vải thô.
Hai người cứ chậm chạp như vậy tiến lên phía trước, không ngừng ép sát tới hoàng cung Nam Uyên quốc.
Cổng lớn hoàng cung Nam Uyên quốc lúc này đã rộng mở để chào đón sứ thần các nước, đồng thời, còn giúp tất cả mọi người trong kinh có thể theo dõi hôn lễ long trọng này.
Giữa hoàng cung nguy nga tráng lệ, một con đường lớn bằng vàng ngọc trắng như tuyết dẫn thẳng từ cổng vào chính điện. Dọc hai bên đường dựng rất nhiều trụ rồng bằng ngọc tô điểm cho sự uy nghiêm chốn hoàng gia.
Phía trước đại điện được bảo vệ bởi vô số binh lính và tướng lĩnh tinh nhuệ, ở trung tâm rộng lớn đặt một tế đàn đang cháy ngọn lửa rừng rực, vụt thẳng lên trời.
Khi cánh cổng của hoàng cung mở ra, sứ thần các nước nhộn nhịp mang theo lễ vật phong phú, thể hiện uy thế của Nam Uyên quốc.
“Sứ thần Li Hưng quốc cung chúc hôn lễ của thái tử Nam Uyên quốc cùng Vĩnh An công chúa Thiên Phong quốc!”
“Sứ thần Đại Phong quốc cung chúc hôn lễ thái tử Nam Uyên quốc, chúc cho Nam Uyên quốc ngày càng hùng mạnh, mưa thuận gió hòa!"
“Sứ thần Tây Phong quốc cung chúc hôn lễ thái tử điện hạ Hiên Viên Hạo Vận, chúc cho Nam Uyên quốc phát triển không ngừng!”
………
Cùng với sự tiến vào nối tiếp của từng đoàn người, sứ giả các nước đều căng họng hét lớn để biểu đạt thành ý, đồng thời phái người khiêng theo từng rương lễ vật nặng trịch đến quốc khố của Nam Uyên quốc.
Với năng lực của hai người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, lặng lẽ ẩn mình vào đoàn đội sứ thần rồi trà trộn vào hoàng cung không phải vấn đề lớn.
Sứ giả không dứt, phần lớn đều là các quốc gia cấp thấp cùng hoàng triều cấp trung và hạ, nhưng cho dù là vậy thì uy thế cũng vang dội phi thường.
Cả khung trời phiêu đãng những lời chúc tụng không dứt, như thể đang mừng vui cho cuộc liên hôn giữa Nam Uyên quốc cùng Thiên Phong quốc, lại tựa như đang gầm rú thương xót.
Cuối cùng giờ lành đã điểm, nghi lễ chính thức bắt đầu.
Văn võ bá quan của Nam Uyên quốc cũng lục tục bước ra từ đại điện, quan uy hợp lại lao thẳng trời xanh, khiến vô số người kinh ngạc.
“Bắt đầu rồi sao…”
Cố Thiên Mệnh đứng trong đám đông, nhìn bách quan Nam Uyên quốc bước ra.
Bá quan Nam Uyên quốc từ đại điện chậm rãi bước ra, uy thế mênh mông bất phàm.
Đợi đến khi bá quan đi tới bậc thang bạch ngọc, một nam tử lớn tuổi mặc long bào từ giữa bá quan sải bước đi đến.
Người này chính là quân hoàng của Nam Uyên quốc, Hiên Viên Nam.
Ánh mắt Hiên Viên Nam sáng như đuốc, uy thế lăng vân bước giữa trong bá quan văn võ đang đứng ở bậc thang, nhìn xuống đám đặc sứ của các nước, hoàng uy mênh mông.
“Tham kiến quân thượng!”
Tất cả mọi người đều nằm trên mặt đất, dập đầu đồng thanh nói.
“Bái kiến Nam Uyên quân thượng”.
Sứ giả của các nước cùng tùy tùng nhao nhao khom người xuống hành lễ. Đại sứ của các nước này, đại diện cho cả một quốc gia, đương nhiên không cần quỳ xuống hành lễ.
Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc ẩn nấp trong đám người các nước cũng không thể cúi xuống một chút, nếu không sẽ khiến người khác chú ý.
“Chúng ái khanh, đặc sứ chư quốc, bình thân!”
Hiên Viên Nam nhìn xuống mọi người, hoàng uy vang vọng khắp bốn phía hoàng cung, bay thẳng lên chín tầng mây.
Hiên Viên Nam khí thế bàng bạc, trong lời nói xen lẫn huyền khí tu vi nồng đậm. Thương kình hữu lực.
“Tạ quân thượng!”
Mọi người đồng thanh hô to, sau đó liền chậm rãi đứng dậy, ánh mắt mang kính ý nồng đậm, nhìn quân thượng Hiên Viên Nam cao cao tại thượng đứng trên bậc thang bạch ngọc.
Sau đó, hai thân ảnh chậm rãi bước ra từ trong đại điện.
Bên trái là một nam tử hơn ba mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, mặc y bào trân quý, trên khuôn mặt anh tuấn tản ra một tia uy nghiêm tiêu mục. Khí thế bất phàm của hắn ta chậm rãi lan tới, nhìn đám người của các nước phía dưới, sắc mặt không thay đổi.
Chương 170 Là chàng tới đó sao?
Hắn ta chính là thái tử của Nam Uyên quốc, là con trai của đương kim Quân Thượng Hiên Viên Nam, Hiên Viên Hạo Vận.
Mà bước xuống ở bên phải, chính là Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc, Mạc Diệu Lăng.
Mạc Diệu Lăng hôm nay mặc một bộ váy dài màu trắng như tuyết, bên hông liễu buộc một chiếc khăn lụa màu hồng phấn, ba ngàn sợi tóc dùng một cây trâm ngọc vấn quanh đỉnh đầu.
Mạc Diệu Lăng chỉ nhẹ nhàng bước xuống, làm cho vô số người cảm thấy kinh diễm cùng hít thở không thông.
Tướng mạo khuynh quốc, tư thế nhã nhặn.
Khi chất cao quý thanh lãnh của nàng ấy, phảng phất làm cho hư không chung quanh đều ngưng đọng, làm cho trăm hoa trên thế gian ảm đạm.
“Thật đẹp...”, trong đám người chư quốc, có người ngẩng đầu nhìn Vĩnh An công chúa lạnh băng như tiên tử tuyết Mạc Diệu Lăng, nhịn không được mở miệng lẩm bẩm một câu.
Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đều nhìn thấy Mạc Diệu Lăng băng lạnh, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
“Công chúa”, thân hình Cố Ưu Mặc nhịn không được run lên, nhìn bóng dáng xinh đẹp mà mình ngày đêm thương nhớ, miệng khẽ nhấc lên thầm nói.
Nàng ấy vẫn như trước, kiều diễm cùng phương hoa tuyệt đại như trước, Cố Ưu Mặc nhìn Mạc Diệu Lăng đứng trên bậc thang bạch ngọc kia, chậm rãi cùng một bóng dáng xinh đẹp đã in sâu trong nội tâm dần tụ hợp cùng một chỗ.
Cố Ưu Mặc rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, ung dung bình thản nhìn lướt qua chung quanh một cái, siết chặt trường thương che lấp đi ánh sáng.
“Tham kiến thái tử điện hạ, Vĩnh An công chúa”.
Đợi đến khi thái tử Hiên Viên Hạo Vận cùng Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng đứng phía sau Hiên Viên Nam, văn võ bá quan cùng sứ giả chư quốc đều hơi khom người, mở miệng chào hỏi.
Vĩnh An công chúa thoáng đáp lễ, mà Mạc Diệu Lăng lại lạnh lùng như tuyết, im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu.
Sau đó Quân Thượng Hiên Viên Nam của Nam Uyên quốc nhìn xuống mọi người một chút, lớn tiếng nói: “Tế thiên”.
Rầm rầm...
Nhất thời, từ bốn phía tiền điện rộng lớn truyền đến từng trận tiếng trống ầm vang.
Không bao lâu sau, liền có tướng sĩ Nam Uyên quốc hết người này đến người khác đi tới bên cạnh tế đàn cao ở giữa đại điện.
Tướng sĩ Nam Uyên quốc đem đồ đạc đã chuẩn bị sẵn đặt trên bàn xung quanh tế đàn. Bày biện một lượng lớn đồ cúng như ngọc, một con bò, một con cừu, đồ ăn và rượu, trái cây...
Tiếng trống ầm ầm, như muốn đem chuyện liên hôn giữa hai nước truyền lên thiên đình.
Bên trong tế đàn là ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, từng luồng hồng quang từ bên trong nở rộ, lửa nóng bắn tung tóe khắp nơi.
...
Nghi thức tế thiên của Nam Uyên quốc rất nhanh đã kết thúc.
“Hôm nay, là ngày kết thông gia của Nam Uyên quốc và Thiên Phong quốc, từ nay về sau, hai nước cùng kết tình hữu nghị an bang!”
Quân Thượng Nam Uyên quốc, Hiên Viên Nam nhìn lướt qua mọi người một cái, khí tức cuồn cuộn chậm rãi mở miệng lớn tiếng nói.
“Chúc mừng Quân Thượng!”
“Chúc mừng hoàng triều Nam Uyên, hoàng triều Thiên Phong”.
Chư quốc có mặt lập tức mở miệng khen ngợi chúc mừng.
Bề ngoài sứ giả các quốc gia cực kỳ mừng rỡ cùng chúc mừng, kỳ thật nội tâm của bọn họ rất chấn động.
Bởi vì sau khi Nam Uyên quốc cùng Thiên Phong quốc trở thành thông gia, chỉ sợ sau này dưới sự hỗ trợ của Nam Uyên quốc, Thiên Phong quốc sẽ phát triển ngày càng tốt, điều này cũng sẽ động đến lợi ích của các nước khác trên nhiều phương diện.
“Để cho thái tử chủ trì đi”, Hiên Viên Nam công chúa nhìn đám người các nước phía dưới điện đang không ngừng khen ngợi, trong lòng rất thoải mái.
Sau đó, dưới ý chỉ của Hiên Viên Nam, thái tử Hiên Viên Hạo Vận bước về phía trước nửa bước, nhịn không được liếc mắt nhìn Mạc Diệu Lăng đang cúi đầu, nói với mọi người: “Hôm nay đa tạ chư vị chúc mừng, bổn hoàng tử thay mặt Nam Uyên quốc, cảm thấy rất vinh hạnh”.
Mọi người nhao nhao mở miệng tỏ vẻ hữu hảo của mình: “Đại hôn của điện hạ cùng công chúa, chúng ta đương nhiên phải đến rồi”.
“Mời thái tử điện hạ cùng Vĩnh An công chúa quay trở về điện thay hỉ phục, chính thức cử hành nghi thức giao bái”, quan viên lễ bộ thấy lễ tế thiên đã hoàn tất, vội vàng tiến lên khom người nói.
Mạc Diệu Lăng đang ở trạng thái trống rỗng nghe thấy phải đi thay hỉ phục thì lông mày lá liễu nhíu lại, sau đó ngẩng đầu, trong con ngươi nổi lên một tia bi thương không dễ khiến người ta phát hiện.
Nàng từ trong hoảng hốt thức tỉnh, nhìn sứ giả các nước cùng bá quan bên dưới, vô cùng đau lòng.
Thì ra, nàng sắp đại hôn, đáng tiếc... Mạc Diệu Lăng chậm rãi lộ ra một nụ cười không thể hiểu được. Nụ cười này thoạt nhìn rất đẹp, đánh thẳng vào lòng người.
Nàng biết, qua hôm nay, thế gian sẽ không còn Mạc Diệu Lăng nữa, chỉ còn Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc và thái tử phi của Nam Uyên quốc.
Trong đám người, Cố Ưu Mệnh nhìn Mạc Diệu Lăng đứng trên bậc thềm ngọc thạch. Thấy khóe miệng nàng bất giác nhếch nên một nụ cười, nội tâm cứng rắn của ông ấy không nhịn được mà rung động.
Cố Thiên Mệnh đem ánh mắt từ trên người Vĩnh An công chúa chuyển đến gò má của Cố Ưu Mặc, hắn biết, Cố Ưu Mặc hẳn là khó có thể nhịn được nữa.
Chậm rãi, Cố Thiên Mệnh lấy tay sờ sờ hộp kiếm đang đeo sau lưng, vẻ sắc bén cao ngạo trong ánh mắt lặng yên không phát ra một tiếng động.
“Diệu Lăng, chúng ta quay về điện thay hỉ phục thôi”.
Hiên Viên Hạo Vận thấy Mạc Diệu Lăng có chút ngây ngốc đứng bất động tại chỗ, nhã nhặn nhắc nhở một câu.
Thế nhưng, Mạc Diệu Lăng vẫn như cũ không để ý tới Hiên Viên Hạo Vận, cũng không có ý định bước đi. Bởi vì, vừa rồi, trái tim nàng ấy không khỏi run rẩy, cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc làm cho nàng vẫn luôn lưu luyến không quên.
“Là chàng, là chàng tới đó sao?”
Mạc Diệu Lăng ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh, từ phía đám đông nhìn về phía tây, từ phía nam nhìn về phía bắc, nội tâm lo lắng, kích động, chờ đợi...
Bình luận facebook