-
Chương 186-200
Chương 186 Hoặc là bây giờ chàng rời đi, hoặc là nhìn ta chết!
Ông cụ Cố giương lên trường thương, mắt hổ sáng quắc quét đám tướng sĩ đang vây khốn họ, tướng uy lẫy lừng gầm lên một tiếng.
Tiếng gầm không dứt hòa chung một nhịp vút thẳng lên trời, như thể khiến cả khung trời phải khiếp sợ mà rền rã sấm động.
"Giết!"
Một vị tướng lĩnh của Nam Uyên quốc nhìn đại quân Xích Huyết với khí thế sục sôi, trong mắt lóe qua một tia ngưng trọng cùng e sợ, sau đó phất tay dứt khoát hạ lệnh.
Hàng ngàn quân tinh nhuệ Huyết Xích Quân lập tức tràn vào từ cửa lớn hoàng cung như nước vỡ đê, hung hãn không gì cản nổi, thấy chết không sờn. Niềm tin duy nhất của họ bây giờ là chiến đấu chống lại tướng sĩ Nam Uyên quốc, cho dù chết cũng không sợ hãi.
Trong chớp mắt tướng sĩ Nam Uyên quốc lại lao vào chém giết mấy người Cố Thiên Mệnh, ánh đao lưỡi gươm lạnh lẽo lóe lên mọi ngóc ngách của tiền điện hoàng cung.
Thân hình yểu điệu đứng trên bậc thềm ngọc thạch của Mạc Diệu Lăng nhìn xuống cảnh này không kìm được cắn mạnh đôi môi vốn đỏ mọng nay đã trắng bệch từ lúc nào, đôi tay thon dài càng siết chặt tới mức nhỏ máu tí tách.
Tiếng binh khí va vào nhau leng keng.
Máu tươi cùng những mảnh giúp vỡ vụn hòa vào nhau không ngừng rơi lả tả xuống đất.
Kiếm quang và kiếm ý từ trên Kinh Hồng kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh hòa cuộn vào nhau, khí thế bá đạo lặng lẽ lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.
Trên bậc thềm ngọc, văn võ Nam Uyên quốc không ngừng xin chỉ thị: “Khẩn cầu quân thượng triệu hồi các lão tướng ra ngoài, trấn áp quân giặc, giương cao quốc uy Nam Uyên chúng ta”.
Mạc Diệu Lăng nghe vậy thì gương mặt diễm lệ vốn đã tái nhợt càng thêm nặng trĩu vài phần, sự lo lắng cũng phủ đầy nơi đầu mày.
Lão tướng của Nam Uyên quốc chính là những cường giả Địa Huyền hậu kỳ sống ẩn dật rất hiếm khi xuất hiện.
Nếu những cường giả này ra tay, vậy thì… hậu quả chắc chắn khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Mạc Diệu Lăng rối loạn, căn bản khó có thể đè nén lại nỗi lo lắng kinh hãi. Nàng dõi theo Cố Ưu Mặc đang liều mình trong cuộc chiến đẫm máu, đôi môi chậm rãi nhếch lên lộ ra một nụ cười khổ sở.
Đột nhiên thân thể yêu kiều của Mạc Diệu Lăng khẽ động, lao thẳng về phía một binh lính đang canh giữ gần đó.
Sau đó nàng dùng huyền khí của mình đoạt lấy trường thương sắc bén từ trong tay tên lính, đồng thời chĩa mũi trường thương vào chiếc cổ trắng hồng của mình.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt.
“Diệu Lăng, nàng làm gì vậy?”, thái tử Hiên Viên Hạo Vận thấy vậy không khỏi lo lắng tiến lên nửa bước, nhìn chằm chằm Mạc Diệu Lăng nói.
Quân thượng Hiên Viên Nam cùng chúng quan viên đều ào ào nhìn sang, chỉ thấy Mạc Diệu Lăng thướt tha đứng ở một bên cầu thang ngọc trắng, dùng một thanh trường thương kề vào cổ mình.
“Cố Ưu Mặc!”, Mạc Diệu Lăng hít một hơi thật sâu, hét về phía đám hỗn chiến đẫm máu ở trung tâm tiền điện.
Cố Ưu Mặc, người đang quay cuồng chém giết nghe được giọng nói lảnh lót quen thuộc thì lập tức ngoái đầu nhìn lại, liền thấy cảnh tượng Mạc Diệu Lăng đang kề mũi thương nhọn lên cổ.
“Công chúa!”, ánh mắt Cố Ưu Mặc nhất thời như đông cứng lại, xé họng hét một tiếng.
Mấy người ông cụ Cố cùng Cố Thiên Mệnh cũng dồn dập quay đầu nhìn hướng Mạc Diệu Lăng, vừa thấy đều bất giác nhíu mày.
Đôi môi Mạc Diệu Lăng như ánh chiều tà, chậm rãi hé miệng hét lên với Cố Ưu Mặc: “Mau đi đi! Đừng đánh nữa, ta cầu xin chàng, nhanh rời đi đi!”
Sứ thần các nước nhìn sang, không biết hành động này của Vĩnh An công chúa có ý nghĩa gì.
“Ta nhất định phải đưa nàng trở về!”, con ngươi Cố Ưu Mặc sáng ngời như sao, rất nhiều người bị dáng vẻ kiên định này của ông ấy làm xúc động vài động.
“Đã không trở về được nữa rồi”, nét cười của Mạc Diệu Lăng không giấu được sự thê lương, nước mắt như hạt châu không ngừng lăn dài xuống gò má, trong giọng nói thanh thúy không có cách nào đè nén được sự run rẩy.
“Cho dù phải chết ta cũng cũng đưa nàng đi”, Cố Ưu Mặc biết Mạc Diệu Lăng đang lo lắng cho mình, cứ như vậy ông ấy lại càng không thể rời đi. Ngay từ đầu khi dự định đến Nam Uyên quốc, ông ấy đã gạt bỏ chuyện sinh tử ra sau đầu.
Mạc Diệu Lăng lắc đầu, dáng vẻ rơi lệ kiều diễm như hoa lê dính hạt mưa, đáp: “Đã đủ rồi, chàng đi đi!”
“Nếu không đưa nàng đi, cho dù Cố Ưu Mặc ta có chết cũng sẽ không rời khỏi Nam Uyên quốc”, trường thương của Cố Ưu Mặc quét ngang khoảng không, không quan tâm tới đám đông liều mình chiến đấu xung quanh mà lớn tiếng đáp.
Bỗng nhiên trường thương trong tay Mạc Diệu Lăng nhẫn tâm dồn lực, mũi nhọn chẳng kiêng dè đâm rách một tầng da thịt của nàng, từng giọt máu tươi nổi bật lăn xuống cẩn cổ tuyết trắng, nhuộm đỏ cả một vạt cổ áo.
“Đừng!”
Cố Ưu Mặc thấy vậy lập tức lo âu quát lên.
“Diệu Lăng không được”, cùng lúc đó Hiên Viên Hạo Vận bên cạnh Mạc Diệu Lăng cũng nín chặt hô hấp, lập tức ra tay ngăn cản, hy vọng Mạc Diệu Lăng có thể buông xuống trường thương.
Quân thượng Nam Uyên Hiên Viên Nam thấy hành động này của Mạc Diệu Lăng cũng cau chặt mày.
“Hoặc là, bây giờ chàng rời đi, hoặc là nhìn ta chết”, Mạc Diệu Lăng hoàn toàn phớt lờ Hiên Viên Hạo Vận, chỉ ghim chặt ánh mắt lên người Cố Ưu Mặc, bi thương nói.
Chương 187 Chừa ra một con đường
Nàng hy vọng Cố Ưu Mặc và những người khác lập tức rời khỏi Nam Uyên, nếu lão tướng của Nam Uyên quốc lần lượt xuất hiện, vậy thì muốn đi cũng đi không nổi nữa.
Đã đủ rồi, nhìn thấy Cố Ưu Mặc có thể đứng lên khôi phục ý chí cùng tư thái hùng dũng của mình năm đó đã đủ rồi, về phần kết quả, kiếp này sợ rằng là bỏ lỡ thôi!
Gió cuộn lên cảm giác tiêu điều, thổi bay sát khí cùng mùi máu tanh trong hoàng cung Nam Uyên.
“Ta…”, Cố Ưu Mặc rối bời không biết phải làm sao, chỉ lẳng lặng nhìn từng sợi máu trượt xuống chiếc cổ của Mạc Diệu Lăng rồi biến mất thấm vào lớp vải, nhuốm đỏ chiếc váy trắng dài của nàng ấy, đau thương tới cực điểm.
Sau khi giải quyết xong hai sĩ tốt Nam Uyên, Cố Thiên Mệnh cũng hơi nhíu mày, nhìn hành vi này của Mạc Diệu Lăng, khẽ than: “Nếu cứ để mặc như vậy, sợ rằng…. ta thực sự phải bại lộ rồi”.
“Cố Ưu Mặc, đời này ta và chàng không có duyên phận, cũng đừng cưỡng cầu nữa”.
Một giọt lệ như pha lê pha trộn vô tận hồi ức cùng tâm tư chậm rãi trượt xuống khỏi hốc mắt Mạc Diệu Lăng, nghẹn ngào nói: “Từ nay về sau, trên đời không còn Mạc Diệu Lăng, cũng chẳng còn Huyết Hùng tướng quân nữa”.
Cố Ưu Mặc mấp máy môi, nhìn bóng dáng xinh đẹp trên thềm ngọc, đôi môi nứt nẻ chậm rãi run lên, ngay cả bàn tay nắm trường thương đỏ như máu cũng không khỏi rung rung.
Cố Thiên Mệnh ở một bên đã lặng lẽ thúc giục linh hồn, chỉ cần Nam Uyên quốc có bất kỳ động thái nào, hoặc Mạc Diệu Lăng muốn tự kết liễu, hắn sẽ vứt bỏ tất cả mà ra tay.
Hắn không muốn để Cố Ưu Mặc người cuối cùng cũng vực dậy được tinh thần lại hãm sâu vào vực thẳm vô tận.
Vì vậy, ngay cả khi phải bạo phát ra hơi thở linh hồn chân chính cũng phải áp chế tất cả kẻ thù. Cho dù bị thiên đạo của Bách Quốc Chi Địa phát hiện, hắn cũng không hối hận.
Lúc này trong lòng mỗi người đều tràn ngập những nỗi niềm riêng.
Trong vô hình bầu không khí bị kìm nén tới áp suất cực thấp khiến con người ta phải nghẹt thở, phảng phất như bầu trời có thể đổ sụp xuống.
“Tất cả dừng lại cho bổn hoàng tử!”
Bỗng nhiên, Hiên Viên Hạo Vận, người vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên phá vỡ bầu không khí im lìm này, hét lên với đám đông. Hắn bạnh quai hàm, cổ hằn đầy gân xanh, siết chặt nắm đấm như đang đè nén thứ cảm xúc gì đó.
Thanh âm của Hiên Viên Hạo Vận vang dội như sấm, cuồn cuộn nổi lên từng đợt sóng gió, truyền đến tai mỗi tướng sĩ vẫn đang còn chém giết.
Thế nhưng, bất kể là tướng sĩ Nam Uyên quốc hay là đám người Huyết Xích quân, đều đã chém giết đỏ mắt. Mặc dù nghe được tiếng hô to của Hiên Viên Hạo Vận, bọn họ cũng khó có thể dừng lại lưỡi dao sắc bén cùng trường thương trong tay.
“Đều dừng lại cho bổn hoàng tử! Dừng lại!”
Hiên Viên Hạo Vận lại một lần nữa vận dùng khí lực tu vi toàn thân, lớn tiếng quát.
Ầm ầm!
Lúc này đây, Huyết Xích quân cùng tướng sĩ Nam Uyên quốc mới chậm rãi thu hồi lưỡi dao sắc bén, ngăn chặn lại sát ý nồng nặc, ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Hạo Vận.
Trời đất trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về hướng Hiên Viên Hạo Vận, muốn biết vì sao hắn ta bỗng dưng kêu ngừng chém giết.
“Vận Nhi”, Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam cũng thoáng khó hiểu, khẽ gọi một tiếng.
“Phụ hoàng, lần này, xin hãy để Vận Nhi tự làm chủ, được không?”
Hiên Viên Hạo Vận xoay người hướng về phía Hiên Viên Nam, khom lưng xuống, cực kỳ trịnh trọng khẩn cầu.
Hiên Viên Nam nhìn thật sâu Hiên Viên Hạo Vận, không biết bao lâu sau, ông ta mới trầm ngâm trả lời: “Được, trẫm cho phép!”
“Đa tạ Phụ Hoàng ân chuẩn”, Hiên Viên Hạo Vận chậm rãi đứng thẳng dậy. Nhìn về một mảng máu chảy đầm đìa ở giữa tiền điện.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, Hiên Viên Hạo Vận đi về phía Mạc Diệu Lăng vài bước, lộ ra nụ cười không ai hiểu được, ôn nhu nói: “Diệu Lăng, đem trường thương buông xuống đi!”
“Thái tử điện hạ, xin lỗi”, Mạc Diệu Lăng lạnh lùng đáp lại một tiếng, không chỉ không buông trường thương trên cổ xuống mà ngược lại còn nắm chặt hơn vài phần.
Hiên Viên Hạo Vận nhìn Mạc Diệu Lăng lạnh như băng với mình, lại nghĩ đến vẻ nhu tình của nàng đối với Cố Ưu Mặc phía dưới, trái tim hắn đau đớn vô tận.
Hắn ta chăm chú nhìn Mạc Diệu Lăng thật sâu, đem hình ảnh xinh đẹp của nàng ấy in sâu trong đáy lòng.
Sau đó, Hiên Viên Hạo Vận xoay về phía mọi người, nhìn xuống dưới mà nói: “Chư vị tướng sĩ Nam Uyên quốc, lui về sau. Chừa ra một con đường!”
Soạt!
Vô số người nhao nhao mở to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hạo Vận đang đứng trên bậc thang, lưỡi cứng đờ.
“Điện hạ, không thể! Điện hạ, đám người này dám xúc phạm quốc uy Nam Uyên quốc ta, nếu thả bọn họ rời đi, Nam Uyên quốc nào còn mặt mũi đứng ở Bách Quốc Chi Địa nữa!”. Trong nháy mắt liền có một vị quan văn vọt ra, hướng về phía Hiên Viên Hạo Vận khom người ôm quyền khuyên nhủ.
Chương 188 Nàng đi đi, rời khỏi Nam Uyên quốc
“Điện hạ, người phải suy nghĩ kĩ. Nếu để cho bọn họ bình yên vô sự rời khỏi Nam Uyên, như vậy Nam Uyên quốc ta sẽ trở thành một trò cười lớn ở Bách Quốc Chi Địa!”
“Điện hạ...”
Văn võ bá quan đồng loạt mở miệng khuyên can, hi vọng Hiên Viên Hạo Vận có thể thu hồi mệnh lệnh này.
Không chỉ có mọi người Nam Uyên quốc cùng các sứ giả kinh ngạc, ngay cả đám người Cố Thiên Mệnh cũng đều giật mình, không rõ nguyên nhân.
Hiên Viên Hạo Vận thế nhưng lại hạ lệnh cho tướng sĩ Nam Uyên quốc tránh một con đường, muốn thả bọn họ rời đi? Điều này họ chưa từng ngờ tới.
“Thái tử Nam Uyên quốc? Hắn ta có ý gì?”, Cố Thiên Mệnh khẽ nhíu mày, vốn dĩ hắn định vận dụng khí tức sâu trong linh hồn để trấn áp, không khỏi dừng lại.
Sứ giả các nước lại bắt đầu nghị luận về hành động này của Hiên Viên Hạo Vận là có ý gì.
Thấy tướng sĩ Nam Uyên quốc ngây ra nhìn nhau mà không có hành động gì, Hiên Viên Hạo Vận có chút tức giận lớn tiếng ra lệnh: “Đều không nghe thấy sao? Tất cả tướng lĩnh Nam Uyên quốc lui ra sau!”
Một câu này, làm cho chúng tướng sĩ Nam Uyên quốc không thể không thu hồi trường thương sắc bén, huyết sắc đầm đìa lui về phía sau.
Đám người Cố Thiên Mệnh lại không lơi lỏng cảnh giác, vẻ ngưng trọng càng thêm sâu sắc hơn vài phần.
Sau khi Hiên Viên Hạo Vận hạ lệnh, lại đi về phía Mạc Diệu Lăng với thân thể mềm mại, khẽ nói: “Diệu Lăng, nàng, đi đi!”
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Mạc Diệu Lăng nhất thời nhấc lên, theo bản năng hỏi: “Ngươi nói gì?”
“Nàng đi đi! Nhà của nàng không ở Nam Uyên quốc, càng không phải ở chỗ ta!”, đối với nàng ấy, Hiên Viên Hạo Vận không thích tự xưng ‘thái tử’, bởi vì hắn ta không muốn xa cách với Mạc Diệu Lăng.
Lời nói của Hiên Viên Hạo Vận không lớn, nhưng lại đủ truyền đến tai tất cả mọi người.
“Thái tử điện hạ, lại tính để công chúa Vĩnh An rời đi?”, trong đầu đám người không khỏi nhảy ra câu hỏi này, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Cố Ưu Mặc ngây ngẩn cả người, ông ấy đem ánh mắt hướng về phía thái tử Nam Uyên quốc Hiên Viên Hạo Vận, không hiểu lắm.
“Ừm?”, Cố Thiên Mệnh cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hạo Vận.
Ông cụ Cố cùng đám Huyết Xích quân cũng kinh ngạc không kém, không rõ ý tứ của Hiên Viên Hạo Vận là gì.
Âm mưu? Hay là có tính toán khác?
Không ai dám buông bỏ cảnh giác trong lòng, quân Huyết Xích quân vẫn gắt gao nắm chặt binh khí trong tay.
Trên bậc thang bạch ngọc, Mạc Diệu Lăng có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Hạo Vận: “Ý của thái tử điện hạ là gì?”
“Thả các ngươi rời đi!”
Hiên Viên Hạo Vận trầm ngâm trong chốt lát, chỉ hi vọng có thể nhìn ngắm dung nhan Mạc Diệu Lăng thêm chút nữa. Bởi vì chỉ có giờ phút này, Mạc Diệu Lăng mới có thể ngưng tụ ánh mắt mà nhìn thẳng vào hắn ta.
“Tại sao?”, Mạc Diệu Lăng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, nghi ngờ hỏi.
“Nhiều năm trước, ta bản tính ham chơi, từng vụng trộm đến Thiên Phong quốc một lần. Chỉ là lần ấy, trái tim ta đã để lại nơi đó”, Hiên Viên Hạo Vận tự giễu cười nói: “Năm ấy, bóng dáng xinh đẹp của nàng trong tà váy màu đỏ tươi vẫn luôn quanh quẩn trong đáy lòng ta, đến nay vẫn không thể tiêu tan”
“Từ đó về sau, ta trở lại Nam Uyên quốc, liền phái người tìm hiểu thân phận và tin tức của nàng. Ta cũng không có tâm tư đi du ngoạn cùng vui đùa tiếp nữa, trái tim hoàn toàn đặt nơi nàng”.
“Ta nghe nói nàng tài hoa hơn người, không có bất kỳ nữ tử nào trong Thiên Phong quốc có thể sánh với nàng. Hơn nữa, nàng còn tuyên bố, tương lai, người trong lòng nàng nhất định phải văn võ song toàn, vang danh thiên hạ”.
“Từ đó, ta tu tâm dưỡng tính, bắt đầu theo phụ hoàng xử lý công việc triều chính, cùng quốc lão theo học võ công”.
“Nhiều năm trôi qua như vậy, Hiên Viên Hạo Vận ta rốt cục cũng đã có thể đảm đương công việc an bang định quốc, trong giới trẻ của Bách Quốc Chi Địa cũng có chút danh tiếng”.
“Ta đã đạt được yêu cầu về người trong lòng nàng năm đó, vì thế bắt đầu từ năm năm trước, ta liền gạt bỏ hết những lời khuyên ngăn, nhất định phải cưới nàng về”.
“Mấy ngày nay, ta rất vui vẻ, cho rằng tương lai mình có thể cùng nàng chung tay cai trị Nam Uyên quốc, cùng nhau làm bạn cả đời”.
“Nhưng mà, từ khi nàng tới Nam Uyên quốc, ta chưa từng thấy nàng cười một lần, ta nghĩ tính nàng vốn cô lãnh, cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng hôm nay, Cố Ưu Mặc của Cố gia xuất hiện, hắn ta nói muốn đón nàng trở về, nàng... cười rồi!”
“Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cười, nhưng lại là nụ cười với vô vàn thê lương”.
Hiên Viên Hạo Vận không để ý đến người bên ngoài, ánh mắt gợn sóng nhàn nhạt, ôn nhu nói với Mạc Diệu Lăng: “Ta biết, ta không phải là nơi trốn nàng muốn, ta cũng biết, trong lòng nàng hận ta thấu xương”.
“Ta muốn nói, cảm ơn nàng, Diệu Lăng. Bởi vì sự tồn tại của nàng, mới làm Hiên Viên Hạo Vận ta có một lần trọng sinh. Hôm nay, nhìn thấy nụ cười của nàng, cuộc đời này của ta cũng không còn gì đáng tiếc nữa”.
“Cho nên, nàng đi đi! Cùng bọn họ rời khỏi Nam Uyên quốc”.
Hiên Viên Hạo Vận muốn vươn tay phải khẽ vuốt mái tóc đẹp của Mạc Diệu Lăng, nhưng khi tay hắn ta nâng lên giữa không trung, cuối cùng vẫn không hạ xuống được.
Chương 189 Thái tử Nam Uyên, thật là quyết đoán
Mỗi một câu nói của Hiên Viên Hạo Vận đều phiêu đãng trong hư không hoàng cung Nam Uyên quốc, cả kinh vô số người.
Thì ra, Hiên Viên Hạo Vận cố gắng xử lý triều chính, tu luyện võ thuật ngay từ khi còn trẻ, chính là vì một nữ nhân. Chỉ vì một câu nói của nữ nhân này, người trong lòng nàng ấy nhất định phải vang danh thiên hạ, văn võ song toàn.
“Vận Nhi. Con...”
Có lẽ Hiên Viên Nam cũng không biết con trai mình vì nữ nhân mới khổ tâm học tập. Ông ta chỉ biết, nhiều năm trước, Hiên Viên Hạo Vận đi ra ngoài một chuyến, sau khi về thì cả người đều trưởng thành, cực kỳ chăm chỉ học tập.
Lúc này, văn võ bá quan Nam Uyên quốc tất cả đều im lặng, bọn họ thật không ngờ thái tử nhà mình đột nhiên tràn đầy nhiệt huyết lại bởi vì câu nói của một nữ nhân mà thay đổi.
Cố Ưu Mặc trợn mắt há hốc miệng, sát khí trên người giảm đi phân nửa, nhìn Mạc Diệu Lăng cùng Hiên Viên Hạo Vận, ngây ngẩn cả người.
“Thú vị...”, Cố Thiên Mệnh hơi ngẩn ra, sau đó ung dung tự lẩm bẩm một tiếng.
Ông cụ Cố cùng với vô số người ở đây, không ngờ lại là kết quả như vậy, quả thực làm cho người ta khinh hãi không thôi.
Trên bậc thang bạch ngọc.
Tay phải lơ lửng của Hiên Viên Hạo Vận cuối cùng cũng không chạm vào mái tóc của Mạc Diệu Lăng mà chậm rãi buông xuống.
“Đem trường thương hạ xuống, nàng và bọn đi, đi đi!”
Quyết định này của Hiên Viên Hạo Vận, thoạt nhìn có vẻ dụng tình, nhưng thật ra đã trải qua suy nghĩ kĩ càng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Diệu Lăng thất sắc, lại không biết nên làm cái gì. Có chút giằng co.
“Điện hạ, mong người suy nghĩ kĩ”, trong bách quan, có người lên tiếng khuyên nhủ.
“Điện hạ, hiện tại không phải là thời điểm hành động theo cảm tính, kính xin điện hạ mời quốc lão, chấn sát quân địch, ổn định quốc uy Nam Uyên quốc ta”.
“Quân Thượng, việc này thật sự do điện hạ làm chủ sao?”
Văn võ bá quan phục hồi tinh thần từ sự sững sờ, vội vàng mở miệng nói.
Hiên Viên Nam trầm mặc không nói gì, vẫn chăm chú nhìn Hiên Viên Hạo Vận, hi vọng có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nhi tử của mình.
Một lúc lâu sau, Hiên Viên Nam trầm giọng nói: “Trẫm đã đồng ý để việc này cho Vận Nhi xử lý. Không cần biết quyết định nó đưa ra là gì, đều phải nghe theo”.
Ầm ầm!
Nhất thời, văn võ bá quan đều kinh ngạc muốn tiếp tục khuyên bảo, hi vọng có thể mời quốc lão ra, tru sát đám người Cố Thiên Mệnh.
Nhưng mà, khi bị con ngươi sâu thẳm của Hiên Viên Nam nhìn tới, đều đồng loạt ngậm miệng, cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
“Ngươi, ngươi nói thật chứ?”. Mạc Diệu Lăng vẫn có chút hoài nghi hỏi.
“Ta không có lí do gì để lừa gạt nàng, nếu thật sự muốn giam giữ mọi người, chỉ cần một câu nói, tất cả đều phải bỏ mình nơi đây”.
Hiên Viên Hạo Vận nặn ra một nụ cười, chăm chú nhìn giai nhân kiều kị trước mắt mình, nhưng lại giống như ở chân trời xa xôi.
“Vậy giữa Thiên Phong quốc ta và Nam Uyên quốc ngươi...”, Mạc Diệu Lăng lo lắng bởi vì mình mà để cho sinh linh Thiên Phong quốc chịu tội, nếu như vậy, cả đời nàng cũng không thể tha thứ cho mình.
“Trước kia Nam Uyên quốc và Thiên Phong quốc có quan hệ như thế nào, sau này vẫn vậy, sẽ không bởi vì chuyện nhỏ mà khơi mào chiến tranh giữa hai nước”, Hiên Viên Hạo Vận vung tay lên, nhìn xuống tất cả mọi người ở dưới, nghiễm nhiên tràn ra một luồng hoàng uy.
Lời này nói ra, làm mọi người kinh hãi.
Người Cố gia hôm nay cùng Huyết Xích quân đã chà đạp lên quốc uy Nam Uyên quốc như thế, giết vô số tướng sĩ Nam Uyên, lẽ ra nên đem đám người này giết tại chỗ, củng cố quốc uy đất nước.
Thế nhưng, Hiên Viên Hạo Vận không chỉ nể tình công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng, buông tha cho đám người Cố gia, hơn nữa còn nói sau này sẽ vẫn duy trì tĩnh hữu nghị cùng Thiên Phong quốc.
Đây chẳng phải là đang tự chà đạp lên quốc uy của mình sao?
Vì sao thái tử điện hạ Hiên Viên Hạo Vận lại đưa ra quyết định như vậy?
Bất kể là văn võ bá qua hay đám sứ giả các nước, ai cũng không biết thâm ý của Hiên Viên Hạo Vận là gì.
“Thái tử Nam Uyên, thật là quyết đoán”, Cố Thiên Mệnh hơi híp mắt nhìn Hiên Viên Hạo Vận, thâm ý nồng đậm tự nói.
Mạc Diệu Lăng giương mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo Vận, cảm giác có chút không chân thực, khẽ nói: “Ngươi, nói thật chứ?”
“Ta là thái tử Nam Uyên quốc, nhất ngôn cửu đỉnh, há có thể là giả?”, Hiên Viên Hạo Vận hơi ưỡn ngực, trả lời.
Mạc Diệu Lăng hơi hé mở đôi môi đỏ mọng đã bị cắn đến trắng bệch, nhìn đôi mắt đen như mực của Hiên Viên Hạo Vận, lại không cảm giác được một tia lừa gạt.
Một bên, bách quan im lặng, không cách nào nhìn mọi chuyện cứ thế này mà kết thúc, lại nhao nhao mở miệng: “Quân Thượng, tuyệt đối không thể để những người này rời đi, bằng không Nam Uyên quốc ta làm sao còn có thể vững chân ở Bách Quốc Chi Địa!”
“Quân Thượng, người khuyên nhủ thái tử điện hạ đi ạ, chuyện liên quan đến thể diện của Nam Uyên quốc ta, không thể dễ dàng quyết định đâu”, một quan viên dập đầu.
Chương 190 Bổn công tử ra lệnh cho các ngươi lui xuống
Hiên Viên Nam im lặng không lên tiếng, ông ta tin Hiên Viên Hạo Vận có suy nghĩ của riêng mình, sẽ không tùy ý đưa ra quyết định.
Đối với lời khuyên của văn võ bá quan, Hiên Viên Hạo Vận coi như điếc, chỉ là đem hết tâm tư đặt trên người Mạc Diệu Lăng: “Hiện tại. Nàng có thể buông trường thương trong tay xuống rồi, nhanh rời đi!”
Mạc Diệu Lăng chần chừ một chút, sau đó quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc bị máu tươi nhuộm đỏ giữa tiền điện, bàn tay trắng nắm chặt trường thương cuối cùng cũng buổng ra.
Đinh một tiếng, trường thương rơi xuống đất, theo âm thanh này, Mạc Diệu Lăng từng bước từng bước chạy về phía Cố Ưu Mặc.
Cố Ưu Mặc giương mắt nhìn Mạc Diệu Lăng, trên cổ còn chảy ra từng sợi máu tươi, nội tâm không khỏi đau xót, giật mình run rẩy, không biết nên làm cái gì.
Hiên Viên Hạo Vận dùng sức dời ánh mắt khỏi bóng dáng xinh đẹp của Mạc Diệu Lăng, nhìn về phía Cố Thiên Mệnh với bộ trường sam màu trắng, lớn tiếng nói: “Này! Ngươi chính là tiểu công tử của Cố gia sao?”
Cố Thiên Mệnh hơi sửng sốt, không ngờ thái tử Nam Uyên quốc lại chăm chú nhìn về phía mình: “Ừ!”
Mạc Diệu Lăng vẫn đang bước xuống như trước, phảng phất thiên địa chỉ còn lại 2 người Hiên Viên Hạo Vận và Cố Thiên Mệnh.
“Có thể nói cho bổn hoàng tử biết tên của ngươi không?”, Hiên Viên Hạo Vận khôi phục uy nghiêm vốn có của thái tử Nam Uyên , trầm thanh chậm rãi hỏi.
“Tên ta là Cố Thiên Mệnh, Cố gia!”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, nhìn Hiên Viên Hạo Vận, giọng điệu lạnh nhạt mở miệng nói.
“Cố Thiên Mệnh, bổn hoàng tử nhớ kĩ ngươi rồi, hi vọng sau này có thể nhìn thấy bóng dáng của ngươi ở Bách Quốc Chi Địa”, Hiên Viên Hạo Vận cũng không quên 1 kiếm mang theo kiếm ý kia của Cố Thiên Mệnh, khắc thật sâu trong lòng, tim đập thình thịch không thôi.
“Còn ngươi thì sao?”, Cố Thiên Mệnh nhếch lên một nụ cười, lớn tiếng hỏi.
“Thái tử Nam Uyên quốc, Hiên Viên Hạo Vận!”
Hiên Viên Hạo Vận không mang theo chút chần chừ, hai tay đột nhiên chắp sau lưng, uy thế bất phàm trả lời.
“Ngươi, cũng không tồi!”
Câu nói này của Cố Thiên Mệnh, có lẽ chỉ mình hắn mới hiểu được.
Bởi vì vừa rồi, sinh tử của Nam Uyên quốc chỉ nằm trong một ý niệm của hắn. Mặc dù hậu quả sẽ dẫn tới sự chú ý của thiên đạo, Cố Thiên Mệnh cũng sẽ không chút chần chờ, cùng lắm thì liều chết chống lại thiên đạo mà thôi, sao phải sợ.
Cùng lúc đó, khi Cố Thiên Mệnh và Hiên Viên Hạo Vận hỏi đáp kết thúc, Mạc Diệu Lăng cũng từ trên bậc thang bạch ngọc đi xuống.
Giữa dòng người, Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy.
Cách nhau mười mấy mét nhưng lại giống như bị ngăn cách bởi một đại dương vô biên
“Công chúa”, Cố Ưu Mặc xê dịch yết hầu, vậy mà không biết nên nói cái gì, chỉ nhẹ giọng hô một tiếng bao hàm vô tận cảm xúc.
“Chàng vẫn tốt chứ?”, đôi chân ngọc của Mạc Diệu Lăng như bị đá nặng đè chặt cứng, khó có có thể tiến lên nửa phân, môi đỏ mọng hé mở lo lắng hỏi.
Cả người Cố Ưu Mặc bê bết máu, từ trên xuống dưới không nơi nào không thấm đẫm máu tươi, bộ giáp của ông ấy còn đang ngắt quãng nhỏ tí tách từng giọt máu, lộ ra vài phần dữ tợn.
“Vẫn tốt”, Cố Ưu Mặc gật đầu, nghiến răng đáp.
Sau đó ông ấy xé xuống một mảnh vải trắng từ trên bộ áo giáp may mắn có một phần chưa bị dính máu của mình, do dự đi về phía Mạc Diệu Lăng.
“Công chúa, nàng lau vết máu đi!”, Cố Ưu Mặc nhìn màu đỏ chói mắt trên cần cổ trắng ngần của Mạc Diệu Lăng, vừa lo lắng cũng đau lòng không thôi nói.
“Ừm”, Mạc Diệu Lăng vươn bàn tay thon dài trắng nõn nhận lấy mảnh vải trắng nhếch nhác, dưới cái nhìn chăm chú của Cố Ưu Mặc nhẹ nhàng lau đi chất lỏng đỏ tươi trên cổ mình.
Trên cầu thang ngọc trắng, Hiên Viên Hạo Vận nhìn theo Mạc Diệu Lăng cùng Cố Ưu Mặc, hai tay đang chắp sau lưng siết chặt lại, cực kỳ khắc chế nỗi bi thương đang bủa vây mọi góc trong lòng.
“Tất cả nhường ra một con đường để họ rời đi!”
Hiên Viên Hạo Vận đột nhiên hít một hơi dường như dồn hết dũng khí, hét lớn.
Chúng tướng sĩ Nam Uyên quốc đều nhao nhao nhìn nhau không biết phải làm thế nào. Không lẽ thực sự nghe theo mệnh lệnh của Hiên Viên Hạo Vận, thả những tên đã xâm phạm tới quốc uy Nam Uyên quốc này đi?
“Quân thượng, không thể được mà! Điện hạ xin người hãy suy nghĩ kỹ!”
Tất cả quan viên của Nam Uyên quốc đều không đồng ý với phán quyết này, cố gắng hết sức ngăn cản.
Thế nhưng Hiên Viên Hạo Vận lại hoàn toàn không quan tâm tới, coi lời họ nói như gió thoảng bên tai, chẳng hề bị lay động. Quân thượng Nam Uyên Hiên Viên Nam vẫn luôn giữ nguyên biểu cảm ngưng trọng, không lên tiếng.
“Bổn hoàng tử lấy thân phận thái tử Nam Uyên quốc ra lệnh cho các ngươi đều lui xuống ”
Đan điền Hiên Viên Hạo Vận vận khí, quét qua chúng tướng sĩ đang lưỡng lự bên dưới, triển lộ ra khí thế uy nghiêm.
Trong giây lát, tất cả thân hình vạm vỡ của tướng sĩ Nam Uyên quốc đều bị chấn động, đành cắn răng thu hồi lại đao sắc, chậm chạp lùi lại, nhường ra một con đường rải đầy máu tươi.
Ông cụ Cố giương lên trường thương, mắt hổ sáng quắc quét đám tướng sĩ đang vây khốn họ, tướng uy lẫy lừng gầm lên một tiếng.
Tiếng gầm không dứt hòa chung một nhịp vút thẳng lên trời, như thể khiến cả khung trời phải khiếp sợ mà rền rã sấm động.
"Giết!"
Một vị tướng lĩnh của Nam Uyên quốc nhìn đại quân Xích Huyết với khí thế sục sôi, trong mắt lóe qua một tia ngưng trọng cùng e sợ, sau đó phất tay dứt khoát hạ lệnh.
Hàng ngàn quân tinh nhuệ Huyết Xích Quân lập tức tràn vào từ cửa lớn hoàng cung như nước vỡ đê, hung hãn không gì cản nổi, thấy chết không sờn. Niềm tin duy nhất của họ bây giờ là chiến đấu chống lại tướng sĩ Nam Uyên quốc, cho dù chết cũng không sợ hãi.
Trong chớp mắt tướng sĩ Nam Uyên quốc lại lao vào chém giết mấy người Cố Thiên Mệnh, ánh đao lưỡi gươm lạnh lẽo lóe lên mọi ngóc ngách của tiền điện hoàng cung.
Thân hình yểu điệu đứng trên bậc thềm ngọc thạch của Mạc Diệu Lăng nhìn xuống cảnh này không kìm được cắn mạnh đôi môi vốn đỏ mọng nay đã trắng bệch từ lúc nào, đôi tay thon dài càng siết chặt tới mức nhỏ máu tí tách.
Tiếng binh khí va vào nhau leng keng.
Máu tươi cùng những mảnh giúp vỡ vụn hòa vào nhau không ngừng rơi lả tả xuống đất.
Kiếm quang và kiếm ý từ trên Kinh Hồng kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh hòa cuộn vào nhau, khí thế bá đạo lặng lẽ lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.
Trên bậc thềm ngọc, văn võ Nam Uyên quốc không ngừng xin chỉ thị: “Khẩn cầu quân thượng triệu hồi các lão tướng ra ngoài, trấn áp quân giặc, giương cao quốc uy Nam Uyên chúng ta”.
Mạc Diệu Lăng nghe vậy thì gương mặt diễm lệ vốn đã tái nhợt càng thêm nặng trĩu vài phần, sự lo lắng cũng phủ đầy nơi đầu mày.
Lão tướng của Nam Uyên quốc chính là những cường giả Địa Huyền hậu kỳ sống ẩn dật rất hiếm khi xuất hiện.
Nếu những cường giả này ra tay, vậy thì… hậu quả chắc chắn khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Mạc Diệu Lăng rối loạn, căn bản khó có thể đè nén lại nỗi lo lắng kinh hãi. Nàng dõi theo Cố Ưu Mặc đang liều mình trong cuộc chiến đẫm máu, đôi môi chậm rãi nhếch lên lộ ra một nụ cười khổ sở.
Đột nhiên thân thể yêu kiều của Mạc Diệu Lăng khẽ động, lao thẳng về phía một binh lính đang canh giữ gần đó.
Sau đó nàng dùng huyền khí của mình đoạt lấy trường thương sắc bén từ trong tay tên lính, đồng thời chĩa mũi trường thương vào chiếc cổ trắng hồng của mình.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt.
“Diệu Lăng, nàng làm gì vậy?”, thái tử Hiên Viên Hạo Vận thấy vậy không khỏi lo lắng tiến lên nửa bước, nhìn chằm chằm Mạc Diệu Lăng nói.
Quân thượng Hiên Viên Nam cùng chúng quan viên đều ào ào nhìn sang, chỉ thấy Mạc Diệu Lăng thướt tha đứng ở một bên cầu thang ngọc trắng, dùng một thanh trường thương kề vào cổ mình.
“Cố Ưu Mặc!”, Mạc Diệu Lăng hít một hơi thật sâu, hét về phía đám hỗn chiến đẫm máu ở trung tâm tiền điện.
Cố Ưu Mặc, người đang quay cuồng chém giết nghe được giọng nói lảnh lót quen thuộc thì lập tức ngoái đầu nhìn lại, liền thấy cảnh tượng Mạc Diệu Lăng đang kề mũi thương nhọn lên cổ.
“Công chúa!”, ánh mắt Cố Ưu Mặc nhất thời như đông cứng lại, xé họng hét một tiếng.
Mấy người ông cụ Cố cùng Cố Thiên Mệnh cũng dồn dập quay đầu nhìn hướng Mạc Diệu Lăng, vừa thấy đều bất giác nhíu mày.
Đôi môi Mạc Diệu Lăng như ánh chiều tà, chậm rãi hé miệng hét lên với Cố Ưu Mặc: “Mau đi đi! Đừng đánh nữa, ta cầu xin chàng, nhanh rời đi đi!”
Sứ thần các nước nhìn sang, không biết hành động này của Vĩnh An công chúa có ý nghĩa gì.
“Ta nhất định phải đưa nàng trở về!”, con ngươi Cố Ưu Mặc sáng ngời như sao, rất nhiều người bị dáng vẻ kiên định này của ông ấy làm xúc động vài động.
“Đã không trở về được nữa rồi”, nét cười của Mạc Diệu Lăng không giấu được sự thê lương, nước mắt như hạt châu không ngừng lăn dài xuống gò má, trong giọng nói thanh thúy không có cách nào đè nén được sự run rẩy.
“Cho dù phải chết ta cũng cũng đưa nàng đi”, Cố Ưu Mặc biết Mạc Diệu Lăng đang lo lắng cho mình, cứ như vậy ông ấy lại càng không thể rời đi. Ngay từ đầu khi dự định đến Nam Uyên quốc, ông ấy đã gạt bỏ chuyện sinh tử ra sau đầu.
Mạc Diệu Lăng lắc đầu, dáng vẻ rơi lệ kiều diễm như hoa lê dính hạt mưa, đáp: “Đã đủ rồi, chàng đi đi!”
“Nếu không đưa nàng đi, cho dù Cố Ưu Mặc ta có chết cũng sẽ không rời khỏi Nam Uyên quốc”, trường thương của Cố Ưu Mặc quét ngang khoảng không, không quan tâm tới đám đông liều mình chiến đấu xung quanh mà lớn tiếng đáp.
Bỗng nhiên trường thương trong tay Mạc Diệu Lăng nhẫn tâm dồn lực, mũi nhọn chẳng kiêng dè đâm rách một tầng da thịt của nàng, từng giọt máu tươi nổi bật lăn xuống cẩn cổ tuyết trắng, nhuộm đỏ cả một vạt cổ áo.
“Đừng!”
Cố Ưu Mặc thấy vậy lập tức lo âu quát lên.
“Diệu Lăng không được”, cùng lúc đó Hiên Viên Hạo Vận bên cạnh Mạc Diệu Lăng cũng nín chặt hô hấp, lập tức ra tay ngăn cản, hy vọng Mạc Diệu Lăng có thể buông xuống trường thương.
Quân thượng Nam Uyên Hiên Viên Nam thấy hành động này của Mạc Diệu Lăng cũng cau chặt mày.
“Hoặc là, bây giờ chàng rời đi, hoặc là nhìn ta chết”, Mạc Diệu Lăng hoàn toàn phớt lờ Hiên Viên Hạo Vận, chỉ ghim chặt ánh mắt lên người Cố Ưu Mặc, bi thương nói.
Chương 187 Chừa ra một con đường
Nàng hy vọng Cố Ưu Mặc và những người khác lập tức rời khỏi Nam Uyên, nếu lão tướng của Nam Uyên quốc lần lượt xuất hiện, vậy thì muốn đi cũng đi không nổi nữa.
Đã đủ rồi, nhìn thấy Cố Ưu Mặc có thể đứng lên khôi phục ý chí cùng tư thái hùng dũng của mình năm đó đã đủ rồi, về phần kết quả, kiếp này sợ rằng là bỏ lỡ thôi!
Gió cuộn lên cảm giác tiêu điều, thổi bay sát khí cùng mùi máu tanh trong hoàng cung Nam Uyên.
“Ta…”, Cố Ưu Mặc rối bời không biết phải làm sao, chỉ lẳng lặng nhìn từng sợi máu trượt xuống chiếc cổ của Mạc Diệu Lăng rồi biến mất thấm vào lớp vải, nhuốm đỏ chiếc váy trắng dài của nàng ấy, đau thương tới cực điểm.
Sau khi giải quyết xong hai sĩ tốt Nam Uyên, Cố Thiên Mệnh cũng hơi nhíu mày, nhìn hành vi này của Mạc Diệu Lăng, khẽ than: “Nếu cứ để mặc như vậy, sợ rằng…. ta thực sự phải bại lộ rồi”.
“Cố Ưu Mặc, đời này ta và chàng không có duyên phận, cũng đừng cưỡng cầu nữa”.
Một giọt lệ như pha lê pha trộn vô tận hồi ức cùng tâm tư chậm rãi trượt xuống khỏi hốc mắt Mạc Diệu Lăng, nghẹn ngào nói: “Từ nay về sau, trên đời không còn Mạc Diệu Lăng, cũng chẳng còn Huyết Hùng tướng quân nữa”.
Cố Ưu Mặc mấp máy môi, nhìn bóng dáng xinh đẹp trên thềm ngọc, đôi môi nứt nẻ chậm rãi run lên, ngay cả bàn tay nắm trường thương đỏ như máu cũng không khỏi rung rung.
Cố Thiên Mệnh ở một bên đã lặng lẽ thúc giục linh hồn, chỉ cần Nam Uyên quốc có bất kỳ động thái nào, hoặc Mạc Diệu Lăng muốn tự kết liễu, hắn sẽ vứt bỏ tất cả mà ra tay.
Hắn không muốn để Cố Ưu Mặc người cuối cùng cũng vực dậy được tinh thần lại hãm sâu vào vực thẳm vô tận.
Vì vậy, ngay cả khi phải bạo phát ra hơi thở linh hồn chân chính cũng phải áp chế tất cả kẻ thù. Cho dù bị thiên đạo của Bách Quốc Chi Địa phát hiện, hắn cũng không hối hận.
Lúc này trong lòng mỗi người đều tràn ngập những nỗi niềm riêng.
Trong vô hình bầu không khí bị kìm nén tới áp suất cực thấp khiến con người ta phải nghẹt thở, phảng phất như bầu trời có thể đổ sụp xuống.
“Tất cả dừng lại cho bổn hoàng tử!”
Bỗng nhiên, Hiên Viên Hạo Vận, người vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên phá vỡ bầu không khí im lìm này, hét lên với đám đông. Hắn bạnh quai hàm, cổ hằn đầy gân xanh, siết chặt nắm đấm như đang đè nén thứ cảm xúc gì đó.
Thanh âm của Hiên Viên Hạo Vận vang dội như sấm, cuồn cuộn nổi lên từng đợt sóng gió, truyền đến tai mỗi tướng sĩ vẫn đang còn chém giết.
Thế nhưng, bất kể là tướng sĩ Nam Uyên quốc hay là đám người Huyết Xích quân, đều đã chém giết đỏ mắt. Mặc dù nghe được tiếng hô to của Hiên Viên Hạo Vận, bọn họ cũng khó có thể dừng lại lưỡi dao sắc bén cùng trường thương trong tay.
“Đều dừng lại cho bổn hoàng tử! Dừng lại!”
Hiên Viên Hạo Vận lại một lần nữa vận dùng khí lực tu vi toàn thân, lớn tiếng quát.
Ầm ầm!
Lúc này đây, Huyết Xích quân cùng tướng sĩ Nam Uyên quốc mới chậm rãi thu hồi lưỡi dao sắc bén, ngăn chặn lại sát ý nồng nặc, ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Hạo Vận.
Trời đất trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về hướng Hiên Viên Hạo Vận, muốn biết vì sao hắn ta bỗng dưng kêu ngừng chém giết.
“Vận Nhi”, Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam cũng thoáng khó hiểu, khẽ gọi một tiếng.
“Phụ hoàng, lần này, xin hãy để Vận Nhi tự làm chủ, được không?”
Hiên Viên Hạo Vận xoay người hướng về phía Hiên Viên Nam, khom lưng xuống, cực kỳ trịnh trọng khẩn cầu.
Hiên Viên Nam nhìn thật sâu Hiên Viên Hạo Vận, không biết bao lâu sau, ông ta mới trầm ngâm trả lời: “Được, trẫm cho phép!”
“Đa tạ Phụ Hoàng ân chuẩn”, Hiên Viên Hạo Vận chậm rãi đứng thẳng dậy. Nhìn về một mảng máu chảy đầm đìa ở giữa tiền điện.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, Hiên Viên Hạo Vận đi về phía Mạc Diệu Lăng vài bước, lộ ra nụ cười không ai hiểu được, ôn nhu nói: “Diệu Lăng, đem trường thương buông xuống đi!”
“Thái tử điện hạ, xin lỗi”, Mạc Diệu Lăng lạnh lùng đáp lại một tiếng, không chỉ không buông trường thương trên cổ xuống mà ngược lại còn nắm chặt hơn vài phần.
Hiên Viên Hạo Vận nhìn Mạc Diệu Lăng lạnh như băng với mình, lại nghĩ đến vẻ nhu tình của nàng đối với Cố Ưu Mặc phía dưới, trái tim hắn đau đớn vô tận.
Hắn ta chăm chú nhìn Mạc Diệu Lăng thật sâu, đem hình ảnh xinh đẹp của nàng ấy in sâu trong đáy lòng.
Sau đó, Hiên Viên Hạo Vận xoay về phía mọi người, nhìn xuống dưới mà nói: “Chư vị tướng sĩ Nam Uyên quốc, lui về sau. Chừa ra một con đường!”
Soạt!
Vô số người nhao nhao mở to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hạo Vận đang đứng trên bậc thang, lưỡi cứng đờ.
“Điện hạ, không thể! Điện hạ, đám người này dám xúc phạm quốc uy Nam Uyên quốc ta, nếu thả bọn họ rời đi, Nam Uyên quốc nào còn mặt mũi đứng ở Bách Quốc Chi Địa nữa!”. Trong nháy mắt liền có một vị quan văn vọt ra, hướng về phía Hiên Viên Hạo Vận khom người ôm quyền khuyên nhủ.
Chương 188 Nàng đi đi, rời khỏi Nam Uyên quốc
“Điện hạ, người phải suy nghĩ kĩ. Nếu để cho bọn họ bình yên vô sự rời khỏi Nam Uyên, như vậy Nam Uyên quốc ta sẽ trở thành một trò cười lớn ở Bách Quốc Chi Địa!”
“Điện hạ...”
Văn võ bá quan đồng loạt mở miệng khuyên can, hi vọng Hiên Viên Hạo Vận có thể thu hồi mệnh lệnh này.
Không chỉ có mọi người Nam Uyên quốc cùng các sứ giả kinh ngạc, ngay cả đám người Cố Thiên Mệnh cũng đều giật mình, không rõ nguyên nhân.
Hiên Viên Hạo Vận thế nhưng lại hạ lệnh cho tướng sĩ Nam Uyên quốc tránh một con đường, muốn thả bọn họ rời đi? Điều này họ chưa từng ngờ tới.
“Thái tử Nam Uyên quốc? Hắn ta có ý gì?”, Cố Thiên Mệnh khẽ nhíu mày, vốn dĩ hắn định vận dụng khí tức sâu trong linh hồn để trấn áp, không khỏi dừng lại.
Sứ giả các nước lại bắt đầu nghị luận về hành động này của Hiên Viên Hạo Vận là có ý gì.
Thấy tướng sĩ Nam Uyên quốc ngây ra nhìn nhau mà không có hành động gì, Hiên Viên Hạo Vận có chút tức giận lớn tiếng ra lệnh: “Đều không nghe thấy sao? Tất cả tướng lĩnh Nam Uyên quốc lui ra sau!”
Một câu này, làm cho chúng tướng sĩ Nam Uyên quốc không thể không thu hồi trường thương sắc bén, huyết sắc đầm đìa lui về phía sau.
Đám người Cố Thiên Mệnh lại không lơi lỏng cảnh giác, vẻ ngưng trọng càng thêm sâu sắc hơn vài phần.
Sau khi Hiên Viên Hạo Vận hạ lệnh, lại đi về phía Mạc Diệu Lăng với thân thể mềm mại, khẽ nói: “Diệu Lăng, nàng, đi đi!”
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Mạc Diệu Lăng nhất thời nhấc lên, theo bản năng hỏi: “Ngươi nói gì?”
“Nàng đi đi! Nhà của nàng không ở Nam Uyên quốc, càng không phải ở chỗ ta!”, đối với nàng ấy, Hiên Viên Hạo Vận không thích tự xưng ‘thái tử’, bởi vì hắn ta không muốn xa cách với Mạc Diệu Lăng.
Lời nói của Hiên Viên Hạo Vận không lớn, nhưng lại đủ truyền đến tai tất cả mọi người.
“Thái tử điện hạ, lại tính để công chúa Vĩnh An rời đi?”, trong đầu đám người không khỏi nhảy ra câu hỏi này, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Cố Ưu Mặc ngây ngẩn cả người, ông ấy đem ánh mắt hướng về phía thái tử Nam Uyên quốc Hiên Viên Hạo Vận, không hiểu lắm.
“Ừm?”, Cố Thiên Mệnh cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hạo Vận.
Ông cụ Cố cùng đám Huyết Xích quân cũng kinh ngạc không kém, không rõ ý tứ của Hiên Viên Hạo Vận là gì.
Âm mưu? Hay là có tính toán khác?
Không ai dám buông bỏ cảnh giác trong lòng, quân Huyết Xích quân vẫn gắt gao nắm chặt binh khí trong tay.
Trên bậc thang bạch ngọc, Mạc Diệu Lăng có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Hạo Vận: “Ý của thái tử điện hạ là gì?”
“Thả các ngươi rời đi!”
Hiên Viên Hạo Vận trầm ngâm trong chốt lát, chỉ hi vọng có thể nhìn ngắm dung nhan Mạc Diệu Lăng thêm chút nữa. Bởi vì chỉ có giờ phút này, Mạc Diệu Lăng mới có thể ngưng tụ ánh mắt mà nhìn thẳng vào hắn ta.
“Tại sao?”, Mạc Diệu Lăng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, nghi ngờ hỏi.
“Nhiều năm trước, ta bản tính ham chơi, từng vụng trộm đến Thiên Phong quốc một lần. Chỉ là lần ấy, trái tim ta đã để lại nơi đó”, Hiên Viên Hạo Vận tự giễu cười nói: “Năm ấy, bóng dáng xinh đẹp của nàng trong tà váy màu đỏ tươi vẫn luôn quanh quẩn trong đáy lòng ta, đến nay vẫn không thể tiêu tan”
“Từ đó về sau, ta trở lại Nam Uyên quốc, liền phái người tìm hiểu thân phận và tin tức của nàng. Ta cũng không có tâm tư đi du ngoạn cùng vui đùa tiếp nữa, trái tim hoàn toàn đặt nơi nàng”.
“Ta nghe nói nàng tài hoa hơn người, không có bất kỳ nữ tử nào trong Thiên Phong quốc có thể sánh với nàng. Hơn nữa, nàng còn tuyên bố, tương lai, người trong lòng nàng nhất định phải văn võ song toàn, vang danh thiên hạ”.
“Từ đó, ta tu tâm dưỡng tính, bắt đầu theo phụ hoàng xử lý công việc triều chính, cùng quốc lão theo học võ công”.
“Nhiều năm trôi qua như vậy, Hiên Viên Hạo Vận ta rốt cục cũng đã có thể đảm đương công việc an bang định quốc, trong giới trẻ của Bách Quốc Chi Địa cũng có chút danh tiếng”.
“Ta đã đạt được yêu cầu về người trong lòng nàng năm đó, vì thế bắt đầu từ năm năm trước, ta liền gạt bỏ hết những lời khuyên ngăn, nhất định phải cưới nàng về”.
“Mấy ngày nay, ta rất vui vẻ, cho rằng tương lai mình có thể cùng nàng chung tay cai trị Nam Uyên quốc, cùng nhau làm bạn cả đời”.
“Nhưng mà, từ khi nàng tới Nam Uyên quốc, ta chưa từng thấy nàng cười một lần, ta nghĩ tính nàng vốn cô lãnh, cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng hôm nay, Cố Ưu Mặc của Cố gia xuất hiện, hắn ta nói muốn đón nàng trở về, nàng... cười rồi!”
“Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cười, nhưng lại là nụ cười với vô vàn thê lương”.
Hiên Viên Hạo Vận không để ý đến người bên ngoài, ánh mắt gợn sóng nhàn nhạt, ôn nhu nói với Mạc Diệu Lăng: “Ta biết, ta không phải là nơi trốn nàng muốn, ta cũng biết, trong lòng nàng hận ta thấu xương”.
“Ta muốn nói, cảm ơn nàng, Diệu Lăng. Bởi vì sự tồn tại của nàng, mới làm Hiên Viên Hạo Vận ta có một lần trọng sinh. Hôm nay, nhìn thấy nụ cười của nàng, cuộc đời này của ta cũng không còn gì đáng tiếc nữa”.
“Cho nên, nàng đi đi! Cùng bọn họ rời khỏi Nam Uyên quốc”.
Hiên Viên Hạo Vận muốn vươn tay phải khẽ vuốt mái tóc đẹp của Mạc Diệu Lăng, nhưng khi tay hắn ta nâng lên giữa không trung, cuối cùng vẫn không hạ xuống được.
Chương 189 Thái tử Nam Uyên, thật là quyết đoán
Mỗi một câu nói của Hiên Viên Hạo Vận đều phiêu đãng trong hư không hoàng cung Nam Uyên quốc, cả kinh vô số người.
Thì ra, Hiên Viên Hạo Vận cố gắng xử lý triều chính, tu luyện võ thuật ngay từ khi còn trẻ, chính là vì một nữ nhân. Chỉ vì một câu nói của nữ nhân này, người trong lòng nàng ấy nhất định phải vang danh thiên hạ, văn võ song toàn.
“Vận Nhi. Con...”
Có lẽ Hiên Viên Nam cũng không biết con trai mình vì nữ nhân mới khổ tâm học tập. Ông ta chỉ biết, nhiều năm trước, Hiên Viên Hạo Vận đi ra ngoài một chuyến, sau khi về thì cả người đều trưởng thành, cực kỳ chăm chỉ học tập.
Lúc này, văn võ bá quan Nam Uyên quốc tất cả đều im lặng, bọn họ thật không ngờ thái tử nhà mình đột nhiên tràn đầy nhiệt huyết lại bởi vì câu nói của một nữ nhân mà thay đổi.
Cố Ưu Mặc trợn mắt há hốc miệng, sát khí trên người giảm đi phân nửa, nhìn Mạc Diệu Lăng cùng Hiên Viên Hạo Vận, ngây ngẩn cả người.
“Thú vị...”, Cố Thiên Mệnh hơi ngẩn ra, sau đó ung dung tự lẩm bẩm một tiếng.
Ông cụ Cố cùng với vô số người ở đây, không ngờ lại là kết quả như vậy, quả thực làm cho người ta khinh hãi không thôi.
Trên bậc thang bạch ngọc.
Tay phải lơ lửng của Hiên Viên Hạo Vận cuối cùng cũng không chạm vào mái tóc của Mạc Diệu Lăng mà chậm rãi buông xuống.
“Đem trường thương hạ xuống, nàng và bọn đi, đi đi!”
Quyết định này của Hiên Viên Hạo Vận, thoạt nhìn có vẻ dụng tình, nhưng thật ra đã trải qua suy nghĩ kĩ càng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Diệu Lăng thất sắc, lại không biết nên làm cái gì. Có chút giằng co.
“Điện hạ, mong người suy nghĩ kĩ”, trong bách quan, có người lên tiếng khuyên nhủ.
“Điện hạ, hiện tại không phải là thời điểm hành động theo cảm tính, kính xin điện hạ mời quốc lão, chấn sát quân địch, ổn định quốc uy Nam Uyên quốc ta”.
“Quân Thượng, việc này thật sự do điện hạ làm chủ sao?”
Văn võ bá quan phục hồi tinh thần từ sự sững sờ, vội vàng mở miệng nói.
Hiên Viên Nam trầm mặc không nói gì, vẫn chăm chú nhìn Hiên Viên Hạo Vận, hi vọng có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nhi tử của mình.
Một lúc lâu sau, Hiên Viên Nam trầm giọng nói: “Trẫm đã đồng ý để việc này cho Vận Nhi xử lý. Không cần biết quyết định nó đưa ra là gì, đều phải nghe theo”.
Ầm ầm!
Nhất thời, văn võ bá quan đều kinh ngạc muốn tiếp tục khuyên bảo, hi vọng có thể mời quốc lão ra, tru sát đám người Cố Thiên Mệnh.
Nhưng mà, khi bị con ngươi sâu thẳm của Hiên Viên Nam nhìn tới, đều đồng loạt ngậm miệng, cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
“Ngươi, ngươi nói thật chứ?”. Mạc Diệu Lăng vẫn có chút hoài nghi hỏi.
“Ta không có lí do gì để lừa gạt nàng, nếu thật sự muốn giam giữ mọi người, chỉ cần một câu nói, tất cả đều phải bỏ mình nơi đây”.
Hiên Viên Hạo Vận nặn ra một nụ cười, chăm chú nhìn giai nhân kiều kị trước mắt mình, nhưng lại giống như ở chân trời xa xôi.
“Vậy giữa Thiên Phong quốc ta và Nam Uyên quốc ngươi...”, Mạc Diệu Lăng lo lắng bởi vì mình mà để cho sinh linh Thiên Phong quốc chịu tội, nếu như vậy, cả đời nàng cũng không thể tha thứ cho mình.
“Trước kia Nam Uyên quốc và Thiên Phong quốc có quan hệ như thế nào, sau này vẫn vậy, sẽ không bởi vì chuyện nhỏ mà khơi mào chiến tranh giữa hai nước”, Hiên Viên Hạo Vận vung tay lên, nhìn xuống tất cả mọi người ở dưới, nghiễm nhiên tràn ra một luồng hoàng uy.
Lời này nói ra, làm mọi người kinh hãi.
Người Cố gia hôm nay cùng Huyết Xích quân đã chà đạp lên quốc uy Nam Uyên quốc như thế, giết vô số tướng sĩ Nam Uyên, lẽ ra nên đem đám người này giết tại chỗ, củng cố quốc uy đất nước.
Thế nhưng, Hiên Viên Hạo Vận không chỉ nể tình công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng, buông tha cho đám người Cố gia, hơn nữa còn nói sau này sẽ vẫn duy trì tĩnh hữu nghị cùng Thiên Phong quốc.
Đây chẳng phải là đang tự chà đạp lên quốc uy của mình sao?
Vì sao thái tử điện hạ Hiên Viên Hạo Vận lại đưa ra quyết định như vậy?
Bất kể là văn võ bá qua hay đám sứ giả các nước, ai cũng không biết thâm ý của Hiên Viên Hạo Vận là gì.
“Thái tử Nam Uyên, thật là quyết đoán”, Cố Thiên Mệnh hơi híp mắt nhìn Hiên Viên Hạo Vận, thâm ý nồng đậm tự nói.
Mạc Diệu Lăng giương mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo Vận, cảm giác có chút không chân thực, khẽ nói: “Ngươi, nói thật chứ?”
“Ta là thái tử Nam Uyên quốc, nhất ngôn cửu đỉnh, há có thể là giả?”, Hiên Viên Hạo Vận hơi ưỡn ngực, trả lời.
Mạc Diệu Lăng hơi hé mở đôi môi đỏ mọng đã bị cắn đến trắng bệch, nhìn đôi mắt đen như mực của Hiên Viên Hạo Vận, lại không cảm giác được một tia lừa gạt.
Một bên, bách quan im lặng, không cách nào nhìn mọi chuyện cứ thế này mà kết thúc, lại nhao nhao mở miệng: “Quân Thượng, tuyệt đối không thể để những người này rời đi, bằng không Nam Uyên quốc ta làm sao còn có thể vững chân ở Bách Quốc Chi Địa!”
“Quân Thượng, người khuyên nhủ thái tử điện hạ đi ạ, chuyện liên quan đến thể diện của Nam Uyên quốc ta, không thể dễ dàng quyết định đâu”, một quan viên dập đầu.
Chương 190 Bổn công tử ra lệnh cho các ngươi lui xuống
Hiên Viên Nam im lặng không lên tiếng, ông ta tin Hiên Viên Hạo Vận có suy nghĩ của riêng mình, sẽ không tùy ý đưa ra quyết định.
Đối với lời khuyên của văn võ bá quan, Hiên Viên Hạo Vận coi như điếc, chỉ là đem hết tâm tư đặt trên người Mạc Diệu Lăng: “Hiện tại. Nàng có thể buông trường thương trong tay xuống rồi, nhanh rời đi!”
Mạc Diệu Lăng chần chừ một chút, sau đó quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc bị máu tươi nhuộm đỏ giữa tiền điện, bàn tay trắng nắm chặt trường thương cuối cùng cũng buổng ra.
Đinh một tiếng, trường thương rơi xuống đất, theo âm thanh này, Mạc Diệu Lăng từng bước từng bước chạy về phía Cố Ưu Mặc.
Cố Ưu Mặc giương mắt nhìn Mạc Diệu Lăng, trên cổ còn chảy ra từng sợi máu tươi, nội tâm không khỏi đau xót, giật mình run rẩy, không biết nên làm cái gì.
Hiên Viên Hạo Vận dùng sức dời ánh mắt khỏi bóng dáng xinh đẹp của Mạc Diệu Lăng, nhìn về phía Cố Thiên Mệnh với bộ trường sam màu trắng, lớn tiếng nói: “Này! Ngươi chính là tiểu công tử của Cố gia sao?”
Cố Thiên Mệnh hơi sửng sốt, không ngờ thái tử Nam Uyên quốc lại chăm chú nhìn về phía mình: “Ừ!”
Mạc Diệu Lăng vẫn đang bước xuống như trước, phảng phất thiên địa chỉ còn lại 2 người Hiên Viên Hạo Vận và Cố Thiên Mệnh.
“Có thể nói cho bổn hoàng tử biết tên của ngươi không?”, Hiên Viên Hạo Vận khôi phục uy nghiêm vốn có của thái tử Nam Uyên , trầm thanh chậm rãi hỏi.
“Tên ta là Cố Thiên Mệnh, Cố gia!”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, nhìn Hiên Viên Hạo Vận, giọng điệu lạnh nhạt mở miệng nói.
“Cố Thiên Mệnh, bổn hoàng tử nhớ kĩ ngươi rồi, hi vọng sau này có thể nhìn thấy bóng dáng của ngươi ở Bách Quốc Chi Địa”, Hiên Viên Hạo Vận cũng không quên 1 kiếm mang theo kiếm ý kia của Cố Thiên Mệnh, khắc thật sâu trong lòng, tim đập thình thịch không thôi.
“Còn ngươi thì sao?”, Cố Thiên Mệnh nhếch lên một nụ cười, lớn tiếng hỏi.
“Thái tử Nam Uyên quốc, Hiên Viên Hạo Vận!”
Hiên Viên Hạo Vận không mang theo chút chần chừ, hai tay đột nhiên chắp sau lưng, uy thế bất phàm trả lời.
“Ngươi, cũng không tồi!”
Câu nói này của Cố Thiên Mệnh, có lẽ chỉ mình hắn mới hiểu được.
Bởi vì vừa rồi, sinh tử của Nam Uyên quốc chỉ nằm trong một ý niệm của hắn. Mặc dù hậu quả sẽ dẫn tới sự chú ý của thiên đạo, Cố Thiên Mệnh cũng sẽ không chút chần chờ, cùng lắm thì liều chết chống lại thiên đạo mà thôi, sao phải sợ.
Cùng lúc đó, khi Cố Thiên Mệnh và Hiên Viên Hạo Vận hỏi đáp kết thúc, Mạc Diệu Lăng cũng từ trên bậc thang bạch ngọc đi xuống.
Giữa dòng người, Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy.
Cách nhau mười mấy mét nhưng lại giống như bị ngăn cách bởi một đại dương vô biên
“Công chúa”, Cố Ưu Mặc xê dịch yết hầu, vậy mà không biết nên nói cái gì, chỉ nhẹ giọng hô một tiếng bao hàm vô tận cảm xúc.
“Chàng vẫn tốt chứ?”, đôi chân ngọc của Mạc Diệu Lăng như bị đá nặng đè chặt cứng, khó có có thể tiến lên nửa phân, môi đỏ mọng hé mở lo lắng hỏi.
Cả người Cố Ưu Mặc bê bết máu, từ trên xuống dưới không nơi nào không thấm đẫm máu tươi, bộ giáp của ông ấy còn đang ngắt quãng nhỏ tí tách từng giọt máu, lộ ra vài phần dữ tợn.
“Vẫn tốt”, Cố Ưu Mặc gật đầu, nghiến răng đáp.
Sau đó ông ấy xé xuống một mảnh vải trắng từ trên bộ áo giáp may mắn có một phần chưa bị dính máu của mình, do dự đi về phía Mạc Diệu Lăng.
“Công chúa, nàng lau vết máu đi!”, Cố Ưu Mặc nhìn màu đỏ chói mắt trên cần cổ trắng ngần của Mạc Diệu Lăng, vừa lo lắng cũng đau lòng không thôi nói.
“Ừm”, Mạc Diệu Lăng vươn bàn tay thon dài trắng nõn nhận lấy mảnh vải trắng nhếch nhác, dưới cái nhìn chăm chú của Cố Ưu Mặc nhẹ nhàng lau đi chất lỏng đỏ tươi trên cổ mình.
Trên cầu thang ngọc trắng, Hiên Viên Hạo Vận nhìn theo Mạc Diệu Lăng cùng Cố Ưu Mặc, hai tay đang chắp sau lưng siết chặt lại, cực kỳ khắc chế nỗi bi thương đang bủa vây mọi góc trong lòng.
“Tất cả nhường ra một con đường để họ rời đi!”
Hiên Viên Hạo Vận đột nhiên hít một hơi dường như dồn hết dũng khí, hét lớn.
Chúng tướng sĩ Nam Uyên quốc đều nhao nhao nhìn nhau không biết phải làm thế nào. Không lẽ thực sự nghe theo mệnh lệnh của Hiên Viên Hạo Vận, thả những tên đã xâm phạm tới quốc uy Nam Uyên quốc này đi?
“Quân thượng, không thể được mà! Điện hạ xin người hãy suy nghĩ kỹ!”
Tất cả quan viên của Nam Uyên quốc đều không đồng ý với phán quyết này, cố gắng hết sức ngăn cản.
Thế nhưng Hiên Viên Hạo Vận lại hoàn toàn không quan tâm tới, coi lời họ nói như gió thoảng bên tai, chẳng hề bị lay động. Quân thượng Nam Uyên Hiên Viên Nam vẫn luôn giữ nguyên biểu cảm ngưng trọng, không lên tiếng.
“Bổn hoàng tử lấy thân phận thái tử Nam Uyên quốc ra lệnh cho các ngươi đều lui xuống ”
Đan điền Hiên Viên Hạo Vận vận khí, quét qua chúng tướng sĩ đang lưỡng lự bên dưới, triển lộ ra khí thế uy nghiêm.
Trong giây lát, tất cả thân hình vạm vỡ của tướng sĩ Nam Uyên quốc đều bị chấn động, đành cắn răng thu hồi lại đao sắc, chậm chạp lùi lại, nhường ra một con đường rải đầy máu tươi.
Bình luận facebook