-
Chương 176-180
Chương 176 Trác Nguyên Châu
“Huyết Hùng tướng quân của Thiên Phong quốc, đúng thật là danh bất hư truyền, có vài phần bản lĩnh”. Văn võ bá quan Nam Uyên quốc nín thở, trầm mặc không nói nhìn một màn này, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam vẫn duy trì thần sắc ung dung bình tĩnh, ai cũng không biết ông ta đang nghĩ cái gì, chỉ thấy ông ta đứng trầm mặc ở trung tâm đại điện.
Mạc Diệu Lăng nhìn huyết sắc hùng tư của Cố Ưu Mặc, ánh mắt chưa từng rời đi chút nào, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn. Nàng biết, Huyết Hùng tướng quân năm đó chấn nhiếp chư quốc kia, đã trở lại
Ở giữa tiền điện, Cố Thiên Mệnh cầm Kinh Hồng kiếm trong tay, đoạt đi sinh mệnh của rất nhiều tướng sĩ Nam Uyên quốc, nhưng kiếm trong tay lại không dính một giọt máu nào, tản mát ra hàn mang sáng bóng lạnh lẽo.
"Hôm nay, ta sẽ dùng máu của Nam Uyên quốc để tế kiếm!"
Trường sam của Cố Thiên Mệnh vang lên âm thanh ma sát trong cuồng phong, Kinh Hồng kiếm trong tay, hắn giống như thần chết đoạt mạng, không ngừng chém người uống máu.
Lúc trước, khi Cố Thiên Mệnh đạt được Kinh Hồng kiếm, liền biết đây mà một thanh sát kiếm. Kiếm ra khỏi vỏ, tất uống máu.
Một thanh Kinh Hồng, vạn trạng huyết, hồng trần mạch lộ thương sinh kiếp.
Kiếm này cần phải uống cạn máu tươi, mới có thể biểu hiện ra phong mang của nó, mới có thể làm thế nhân kinh hãi.
Trong đám người, Cố Thiên Mệnh khống chế hảo kiếm, giống như giao long xuất hải, du đãng trong quân trận tướng sĩ Nam Uyên quốc bày ra. Mỗi một kiếm hạ xuống đều có máu tươi bay lên. Hơn nữa còn hủy diệt một điểm của mắt trận.
“Không hay rồi! Tiểu tử này đang phá trận”, tướng quân Nam Uyên quốc liếc mắt một cái đã phát hiện ra rất nhiều mắt trận đều bị xóa bỏ, hắn ta vội vàng hô một tiếng.
Khi Cố Thiên Mệnh tung hoành trong quân trận, một thiên tướng tu vi Linh Huyền đỉnh phong xuất hiện, người này có lẽ chính là nhân vật nòng cốt của phương trận này.
“Chết!”. Thiên tướng cầm lưỡi dao sắc bén, sát ý nồng đậm giết về phía Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh hừ lạnh một tiếng, nghiêng người một chút liền tránh thoát được quyền tập sát của thiên tướng Nam Uyên quốc.
Kiếm vung lên, hạ xuống.
Kiếm mang chợt lóe, sát ý như một đường thẳng, ập về phía thiên tướng Nam Uyên quốc.
Một kiếm Kinh Hồng, sâu không lường được. Cố Thiên Mệnh cầm lợi kiếm xoay người hướng phía tướng lĩnh Nam Uyên quốc mà đi.
Nhất thời, kiếm ý nổi lên bốn phía, trong chớp mắt chém lên người thiên tướng Nam Uyên quốc, hắn căn bản không thể tránh được, trực tiếp chống đỡ một kiếm này. Sau đó, thiên tướng Nam Uyên quốc không chuẩn bị lảo đảo rơi xuống đất, miệng phun máu đỏ tươi, khí tức hỗn loạn không còn lực đánh tiếp một trận.
Rầm!
Thiên tướng Nam Uyên quốc vừa ngã xuống, quân trận hơn 1 ngàn người lập tức sụp đổ.
Mà Cố Ưu Mặc nhân cơ hội quân trận tán loạn này, ngưng tụ khí thế bàng bạc toàn thân, tay cầm trường thương hét lớn đi ra: “Cút hết cho ta!”
Phập!
Không có quân trận chống đỡ, những tướng sĩ này làm sao có thể ngăn trở được Cố Ưu Mặc với cảnh giới Địa Huyền trung kì, tất cả mọi người giống như lá rụng, bị hất tung trên mặt đất.
Một tiếng hét, thiên quân tan vỡ.
Đây chính là Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc. Năm xưa là đại tướng trấn thủ ở Nhạn Hành quan của Thiên Phong quốc, uy hiếp đến sự tồn tại của các nước khác.
Nhất kiếm lạc, trảm địch tướng.
Đây chính là Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh, công tử ăn chơi phế vật từng bị vô số người cười nhạo.
“A...”. Tất cả các sứ giả của chư quốc đều há hốc miệng, ánh mắt tan rã nhìn một màn kinh hãi này, nội tâm cuồn cuộn nổi lên rung động cùng sợ hãi.
“Có lẽ... ta rốt cục đã biết vì sao hoàng triều ta không dám xâm phạm Nhạn Hành quan rồi...”, có một người nhịn không được rùng mình một cái, âm thầm nuốt nước miếng, nội tâm lẩm bẩm.
“Lĩnh ngộ kiếm ý, một kiếm liền phế đi cường giả Linh Huyền đỉnh phong. Thật sự là vị tiểu công tử Cố gia kia sao?”, trong đám người, loáng thoáng truyền ra một câu hoảng sợ.
Quân Thượng Hiên Viên Nam của Nam Uyên quốc nhìn kết quả này, ánh mắt trầm xuống vài phần, sau đó truyền hoàng lệnh: “Trác Nguyên Châu, Phương Thanh, nhanh chóng đi tru sát địch, chớ làm chậm trễ thời gian”.
Hoàng lệnh vừa truyền ra, liền có hai võ tướng Nam Uyên quốc mặc khôi giáp đứng ra, đồng loạt khom người lĩnh mệnh: “Vâng!”
Trác Nguyên Châu, vu vi Địa Huyền sơ kỳ, ông ta chính là vị tướng quân chỉ huy quân trận Nam Uyên quốc, cũng là vị lúc trước quát mắng Cố Thiên Mệnh.
Mà Phương Thanh là đại tướng nổi danh của Nam Uyên quốc, tu vi đã đến Địa Huyền trung kỳ, là tồn tại mà rất nhiều người ngưỡng mộ.
“Dám nhiều lần khiêu khích quốc uy Nam Uyên quốc, chết!”
Trác Nguyên Châu cầm theo một thanh đại đao, từ trên bậc thang bạch ngọc nhảy tới, mang theo cuồng phong chém về phía Cố Thiên Mệnh.
Phương Thanh thân là cường giả cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, đương nhiên là đối phó với Cố Ưu Mặc một thân khôi giáp huyết sắc. Ông ta cũng sử dụng một thanh trường thương với lưỡi dao sắc bén, cùng Cố Ưu Mặc nhìn nhau từ xa, phong mang đối đầu.
Nhìn Trác Nguyên Châu cầm đại đao từ trên không trung nhảy tới, Cố Thiên Mệnh không có bất kỳ kích động nào, ngược lại càng lúc càng hưng phấn, sát ý cũng nồng đậm hơn.
Chương 177 Thanh Sinh Cửu Kiếm
Tốc độ của Cố Thiên Mệnh cực nhanh, thân hình chợt lóe lên, liền tránh được một đao phô thiên cái địa mà đến của Trác Nguyên Châu.
Đao quang hiện ra, ở chỗ Cố Thiên Mệnh vừa mới đứng, xuất hiện một vết nứt lạnh lẽo, chấn nát sàn ngọc thạch.
“Hừ”, thấy một đao này của mình bị tránh đi dễ như vậy, Trác Nguyên Châu bất mãn hừ lạnh một tiếng, lập tức hướng Cố Thiên Mệnh chém tới.
Thanh Sinh Cửu Kiếm chính là công pháp Cố Thiên Mệnh tu hành ở kiếp này. Quyển công pháp này đã luyện tới địa cấp sơ kỳ, tổng cộng có chín thức, mỗi một thức cực kỳ uy mãnh, cường đại. Cho dù có là Cố Thiên Mệnh kiếp trước, cũng không thế đem kiếm pháp này tu luyện đến viên mãn.
Thức thứ nhất, hàn mang khởi, một kiếm hàng mang nổi lên, ngàn dặm sinh tử cách.
Nghe nói sau khi thật sự nắm trong tay Thanh Sinh Cửu Kiếm, chỉ dựa vào thức thứ nhất là có thể nổi hàn mang, tru sát người ở ngàn dặm xa.
Cố Thiên Mệnh lắc mình tránh thoát một đao của Trác Nguyên Châu, lập tức ổn định thân hình, tay phải cầm Kinh Hồng kiếm, chém ra thức thứ nhất của Thanh Sinh Cửu Kiếm.
Thoáng chốc, một luồng hàn mang kiếm ý từ lưỡi Kinh Hồng kiếm phát ra, khí thế càng lúc càng cường đại xông về phía Trác Nguyên Châu.
Phập!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Trác Nguyên Châu cũng là chém ra một đao. Hung hăng cùng kiếm quang của Kinh Hồng kiếm phát ra va chạm một chỗ.
Trong chớp mắt, giữa Cố Thiên Mệnh và Trác Nguyên Châu xuất hiện một vết nứt thật lớn, khủng bố đến cực điểm.
Mà bên kia, Cố Ưu Mặc cùng Phương Thanh của Nam Uyên quốc cũng đang chiến đấu ác liệt. Hai người bọn họ lăng không mà đứng, mỗi người đều sử dụng trường thương trong tay, không ngừng va chạm, uy thế mãnh liệt bao trùm toàn bộ tiền điện hoàng cung.
Tu vi Địa Huyền, có thể đứng trên hư không, chẳng qua là tiêu hao hơi nhiều huyền khí mà thôi.
Mà giờ phút này, Cố Ưu Mặc cùng Phương Thanh hai người đều không muốn thua thiệt về khí thế, một mực đứng trên không mà chiến đấu. Hai người nhấc lên thương mang cuồn cuộn, bắn ra bốn phía, làm hư không không khỏi ngưng đọng cùng vỡ vụn.
“Cố Ưu Mặc, bổn tướng nhớ kỹ tên ngươi rồi. Năm sau, ta nhất định sẽ đến phần mộ của ngươi tế lễ, không uổng ngươi làm anh hùng một phen”.
Phương Thanh cùng Cố Ưu Mặc thương đối thương, không phân cao thấp, sau đó đem uy áp lớn tiếng hô lên.
“Chỉ bằng ngươi, còn không đủ để Cố Ưu Mặc ta phải cúi đầu, chiến!”
Cố Ưu Mặc hét lớn một tiếng, khi thế hung hãn lại cầm trường thương chiến đấu.
Khí phách năm xưa của Cố Ưu Mặc do chấn nhiếp chư quốc và chống đỡ đông đảo quân địch mà ra, làm cho vô số người đều cảm thấy tâm hồn run lên, có chút đứng không vững.
Quân Thượng Hiên Viên Nam hơi híp mắt, hờ hững nhìn trận chiến đấu này, nội tâm không khỏi cảm thán nói: “Phúc duyên của Thiên Phong quốc không cạn, dũng tướng như vậy, Bách Quốc Chi Địa có được bao nhiêu người đây? Chỉ là, phạm vào quốc uy của Nam Uyên quốc ta, không thể tha thứ”.
Trên bậc thang bạch ngọc, công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng, trên gương mặt lưu lại hai hàng lệ, ánh mắt sa sút ngưng tụ trên người Cố Ưu Mặc. Đây chính là tướng quân của nàng, Huyết Hùng tướng quân danh chấn thiên hạ.
Thái tử Nam Uyên quốc Hiên Viên Hạo Vận đứng bên cạnh Mạc Diệu Lăng, nhìn thần sắc Mạc Diệu Lăng, trong lòng không hiểu sao đột nhiên cảm thấy đau đớn một chút.
Trung tâm tiền điện.
Cố Thiên Mệnh và Trác Nguyên Châu đối kháng không phân thắng bại, điều này làm cho vô số người cảm thấy khiếp sợ không khôi.
“Chỉ bằng kiếm ý, lấy tu vi Linh Huyền trung kì, lại có thể chống lại Trác tướng quân, quả thực là không thể tưởng tượng nổi”, một vị quan Nam Uyên quốc lộ ra một ánh mắt kinh ngạc, nhịn không được nhẹ giọng nói.
“Hậu bối thiên kiêu vô song, chưa từng nghĩ đến đệ nhất thiếu gia ăn chơi Thiên Phong quốc lại có thể làm được điều này, quả nhiên là hiếm thấy”.
“Đoạn thời gian trước, nghe nói tiểu công tử Cố gia của Thiên Phong quốc được phong làm Kỳ Song tướng quân, khi đó ta còn cười nhạt, không để ý tới. Bây giờ... ta chỉ muốn biết rằng có bao nhiêu người trẻ tuổi có thể so sánh với hắn ta?”
Các sứ giả các nước đều yên lặng, bọn họ nhìn Cố Thiên Mệnh huyết chiến ở trung tâm tiền điện, nội tâm gần trở nên khiếp sợ, căn bản không cách nào duy trì bình tĩnh.
Thế gian kỳ công tử, lãnh trường kiều vô song.
Phong là Kỳ Song tướng quân, hoàn toàn xứng đáng.
“A! Chết tiệt, đi chết đi”.
Vẫn chậm chạp không thể giết chết Cố Thiên Mệnh, Trác Nguyên Châu cảm giác cực kì mất mặt. Ông ta đường đường là cường giả Địa Huyền sơ kỳ, lại mãi không phân thắng bại với một thanh niên cảnh giới Linh Huyền trung kỳ.
Thanh Sinh Cửu Kiếm, thức thứ hai, Đãng Kiếm Trảm.
Tay trái Cố Thiên Mệnh kết ấn, tay phải cầm Kinh Hồng kiếm, khí tức đột nhiên trầm xuống, một kiếm chém tới.
Soạt soạt soạt!
Kiếm quang nổi lên, dội thẳng về phía Trác Nguyên Châu cách đó không xa, đem sàn ngọc thạch chém tan nát, uy thế mênh mông.
Ánh mắt Trác Nguyên Châu kịch liệt ngưng tụ, không muốn trực tiếp đối đầu với uy thế này. Vì thế, ông ta hung hăng dậm xuống sàn nhà một cái, vận chuyển huyền khí, bay lên hư không.
Soạt!
Chương 178 Kiếm ý tiểu thành
Một giây sau, Cố Thiên Mệnh vung kiếm đến chỗ mà Trác Nguyên Châu đang đứng trong hư không, nổi lên một vết nứt cực dài.
“Rốt cục cũng lộ ra một sơ hở lớn”, khi Trác Nguyên Châu đứng ở hư không, khóe miệng Cố Thiên Mệnh không khỏi nhếch lên một nụ cười, đáy lòng tự nói.
Kỳ thật, từng chiêu thức của Trác Nguyên Châu ở trong mắt Cố Thiên Mệnh đều là sơ hở, nhưng bởi vì tu vi của hắn và Trác Nguyên Châu chênh lệch có chút lớn. Chỉ có thể một mực xoay quanh, đợi đến khi Trác Nguyên Châu lộ ra sơ hở lớn hơn.
Lúc này, Trác Nguyên Châu vừa mới vọt tới hư không, thân hình tuy rằng ổn định, thế nhưng cũng không thể linh hoạt như thường.
Bởi vậy, tay phải Cố Thiên Mệnh siết chặt Kinh Hồng kiếm, kiếm ý chân chính lặng yên không một tiếng động âm thầm vận chuyển.
Thanh Sinh Cửu Kiếm, thức thức ba, Băng Kiếm Thức.
Bỗng nhiên, một cỗ kiếm ý bàng bạc từ trên người Cố Thiên Mệnh bộc phát ra, so với lúc trước, nghiễm nhiên cường đại hơn gấp nhiều lần.
Kinh Hồng kiếm kết hợp cùng huyền khí và kiếm ý của Cố Thiên Mệnh bắt đầu quấn quanh, tản mát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo, phảng phất như muốn đem toàn bộ thương khung nuốt chửng xuống.
Ầm ầm!
Kiếm xuất, như rồng, Cố Thiên Mệnh triệt để bộc phát ra kiếm ý của mình, vận chuyển kiếm thức thứ ba, quét về phía Trác Nguyên Châu đang đứng trên hư không.
“Đây là... kiếm ý! Là kiếm ý tiểu thành!”
Kiếm quang của Cố Thiên Mệnh đảo qua, Quân Thượng Hiên Viên Nam đứng trên bậc thang bạch ngọc thật sự kinh ngạc. Ông ta không nhịn được mở to hai mắt, nhẹ giọng kinh hô.
Đối mắt với khí thế lạnh lẽo và kiếm ý bất thường này, Trác Nguyên Châu cảm giác được mùi vị của cái chết, khuôn mặt dữ tợn lộ ra một tia khủng hoảng.
Tốc độ kiếm quang cực nhanh, Trác Nguyên Châu biết rõ mình căn bản không có cách nào tránh né, đành phải vận chuyển toàn bộ lực đạo của mình, đem đại đao chắn trước người, muốn ngăn lại một kiếm tản ra khí tức tử vong nồng đậm này.
“Không!”
Trong phút chốc, cả người Trác Nguyên Châu liền bị kiếm ý vô tận bao vây, ông ta sợ hãi kêu lên.
Xoẹt!
Một tiếng kêu, vang vọng chín tầng mây, đại đao Trác Nguyên Châu cầm trực tiếp bị chém thành hai đoạn, từ trong hư không rơi xuống.
Mà Trác Nguyên Châu thì lảo đảo ngã xuống từ trên hư không, vừa rồi ông ta nắm đại đao bằng tay phải, cánh tay đó trực tiếp bị kiếm quang chém đứt, rơi xuống bên cạnh.
Máu từ cánh tay đứt lìa của Trác Nguyên Châu chảy xuống, làm ướt toàn bộ thân thể ông ta, khôi giáp đã có dấu hiệu vỡ vụn.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều hít thở không thông, cảm giác như muốn nghẹt thở.
Chỉ một kiếm đã chém đứt cánh tay phải của Trác Nguyên Châu.
Điều quan trọng là tu vi của Cố Thiên Mệnh mới chỉ dừng ở Linh Huyền trung kỳ, nhưng lại kiểm soát kiếm ý tiểu thành đối kháng với Trác Nguyên Châu là Địa Huyền sơ kỳ.
Tu vi của hai người cách biệt quá lớn, giống như một cái rãnh trời, nhưng trong tình thế như vậy, Trác Nguyên Châu lại bị một đường kiếm của Cố Thiên Mệnh chặt đứt cánh tay phải.
"A!", tay trái Trác Nguyên Châu vội che lấy vết cắt trên tay phải, vội điều động huyền khí chặn lại máu đang phun ra, sắc mặt ông ta tái nhợt khản giọng gầm lên một tiếng.
Bên cạnh Trác Nguyên Châu nằm ngay ngắn cánh tay phải bị chặt đứt của ông ta, máu ướt đẫm một mảnh.
Vô số người chứng kiến cảnh này đều chết lặng, không thể tin được mà hít một hơi khí lạnh.
"Cái này… một đường kiếm hắn vung vừa rồi, tựa hồ đã đạt tới kiếm ý tiểu thành”, trong số văn võ bá quan Nam Uyên quốc, một vị tướng quân trợn mắt ngoác mồm, cực kỳ kinh hãi nuốt một ngụm nước bọt.
“Một kiếm chém đứt cánh tay phải của cường giả cảnh giới Địa Huyền Cảnh trung kỳ?”, sứ giả các nước cảm thấy cả đất trời lặng ngắt như tờ, cảnh tượng trước mắt thật quá khó tin và không chân thật.
“Kiếm ý tiểu thành, đây thế nhưng là kiếm ý tiểu thành đó! Phóng mắt khắp lớp thanh niên tại Bách Quốc Chi Địa này, ngoài hắn còn có ai có thể lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành đây?”
Trong đám đông, một cường giả nào đó kinh ngạc nhìn bóng lưng Cố Ưu Mặc, sửng sốt thốt lên.
Không chỉ sứ thần các nước run rẩy sợ hãi, ngay cả quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nhìn bóng lưng của Cố Thiên Mệnh, ông ta không biết vì sao lại cảm thấy có chút lạnh sống lưng.
“Kiếm ý mạnh quá”, thái tử Hiên Viên Hạo Vận nín chặt hơi thở, nhìn Cố Thiên Mệnh mặc một thân áo trắng đứng thẳng nơi đó mà không kìm được siết chặt nắm đấm.
Kiếm ý, vừa nghĩ tới điểm này, vô số người không khỏi nhớ tới sự tồn tại vào trăm năm trước kia.
Trăm năm trước, chỉ với một nhát kiếm Kiếm tôn đã san bằng cả một hoàng triều đỉnh cấp, hủy diệt vô số sinh linh. Nhưng, cho dù là Kiếm tôn với thiên bẩm vượt trội, tung hoành vô địch dường như cũng lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành tại cảnh giới Linh Huyền.
“Hắn… không lẽ hắn sở hữu thiên phú giống nhự vị trăm năm trước đó sao?”, không biết ai ngập ngừng kinh hãi nói.
Lời này vừa dứt liền khiến tất cả mọi người có mặt đều hãi hùng.
Năm đó chính là vì bị hoàng triều đỉnh phong dồn toàn lực đuổi giết nên mới khiến Kiếm tôn bùng lên lửa giận cùng hận thù, sau đó đợi khi kiếm ý thực sự tu luyện tới đại thành, một kiếm vừa ra liền chém ra một Kiếm Khư, hủy diệt hoàng triều đó.
Đem Cố Thiên Mệnh so sánh với vị Kiếm tôn trăm năm trước đã trực tiếp dấy lên chấn động cho vô số người, khiến họ không rét mà run.
“Tuyệt đối không có khả năng! Cho dù tên nhóc này may mắn lĩnh ngộ được kiếm ý cũng chắc chắn không thể đặt lên bàn cân với vị đó được”.
Một vị quan viên của Nam Uyên quốc lập tức phản bác lại, ông ta không mong muốn Cố Thiên Mệnh thực sự có tài năng như Kiếm tôn, nếu không, nếu để Cố Thiên Mệnh có cơ hội trốn thoát, thì tương lai sẽ là ngày tàn của toàn bộ Nam Uyên quốc.
“Kiếm… kiếm ý tiểu… tiểu thành, hắn là vị tiểu công tử của Cố gia đó sao?”
Chương 179 Cho dù có phải chết, cũng có gì đáng sợ?
Văn Hồng Phong- phó thống lĩnh ngự lâm quân Thiên Phong quốc vốn còn tưởng rằng Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc sẽ phải chịu kết cục thảm thương nên đang thương tiếc không thôi. Nhưng tại khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thiên Mệnh vung ra kiếm ý tiểu thành ông ta cũng không khỏi ngơ ngác, đầu óc thoáng cái trống rỗng một mảnh.
Trung tâm tiền điện.
Cố Thiên Mệnh không quan tâm mọi người đang suy nghĩ gì, hắn đùng đùng sát khí, chậm rãi bước về phía Trác Nguyên Châu.
Tướng sĩ Nam Uyên quốc thấy Cố Thiên Mệnh sải từng bước ép tới thì nhao nhao giương thương đao muốn chặn bước hắn nhưng, họ căn bản không thể ngăn cản hắn dù chỉ nửa phân, toàn bị đều biến thành những xác chết nằm rũ rượi trên nền bạch ngọc.
"Ngươi, ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai!"
Trác Nguyên Châu không dám tin nhìn Cố Thiên Mệnh nho nhã cầm kiếm sắc trước mắt lại chính là vị công tử quần là áo lượt trong trong đồn đại đó của Thiên Phong quốc. Đôi mắt ông ta đỏ ngầu tia máu, gầm lên.
“Cố gia, Cố Thiên Mệnh!”
Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc, tay phải cầm Kinh Hồng kiếm, càng lúc càng ép sát về phía Trác Nguyên Châu đang xụi người ngã ngồi trên đất.
Hắn nhớ rằng chính Trác Nguyên Châu này trước đó đã đe dọa sẽ tru di cửu tộc hắn.
Sát khí ngày càng nồng đậm của Cố Thiên Mệnh từ từ tản mát từ trên cơ thể hắn, khiến Trác Nguyên Châu cảm thấy khiếp đảm và nghẹt thở.
“Ta là tướng quân nhị phẩm của Nam Uyên quốc, ngươi muốn làm gì?”, Trác Nguyên Châu cả kinh, cảm nhận được sát ý lạnh lẽo tỏa ra từ thanh kiếm dài một mét trong tay Cố Thiên Mệnh không khỏi vội vàng quát tháo.
“Nam Uyên quốc?”, Cố Thiên Mệnh cười khẩy một tiếng, dáng vẻ hoàn toàn không đoái hoài đáp lại Trác Nguyên Châu: “Một quốc gia biên thùy cỏn con có thể lật lên sóng gió gì?”
"Không!"
Nhìn động tác nâng kiếm của Cố Thiên Mệnh, Trác Nguyên Châu triệt để hoảng loạn, run giọng hét lên.
Cố Thiên Mệnh dứt khoát vung kiếm chém xuống, lập tức ánh kiếm lóe lên, trực tiếp bổ về phía Trác Nguyên Châu.
“Tiểu tặc dừng tay!”, một vị quan viên của Nam Uyên quốc phản ứng kịp thời, lập tức hô ta.
Đáng tiếc Cố Thiên Mệnh làm sao có thể dừng lại? Kinh Hồng kiếm trong tay khát máu còn xa mới đủ!
Cùng với sự chớp động của ánh kiếm, đầu Trác Nguyên Châu cũng rơi từ bả vai rồi lăn lông lốc xuống đất, máu tươi từ vết cắt gọn ghẽ trên cổ phun tung tóe như vòi nước, nhuộm đỏ cả bầu trời.
“Hắn… thực sự dám chém tướng quân của Nam Uyên quốc, trời ạ!”
Nhìn cảnh này, toàn trường thoắt cái rơi vào im lìm, chỉ còn sót lại tiếng thương giáo va vào nhau chát chúa khi Cố Ưu Mặc giao chiến với Phương Thanh.
“Ha ha ha… hay lắm nhãi con!”, Cố Ưu Mặc vẫn luôn chú ý đến tình huống bên Cố Thiên Mệnh, sợ rằng hắn gặp phải nguy hiểm có thể kịp thời ứng cứu.
Nhưng điều khiến ông ấy chấn động tâm can là Cố Thiên Mệnh không chỉ không phân cao thấp với Trác Nguyên Châu mà còn lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành, thật sự là quá khó tin.
“Không hổ là nam nhi Cố gia ta!”, Cố Ưu Mặc liếc tới chiếc đầu nằm trơ trọi trên vũng máu của Trác Nguyên Châu, khí thế cũng đột nhiên tăng cao, trường thường trong tay tựa hồ càng thêm sắc bén hơn so với trước đó.
Ngay lập tức, trận quyết đấu giữa ông ấy và Phương Thanh cũng sục sôi ngất trời.
Thương mang* của hai người họ không ngừng chớp tắt, đại đa số người thậm chí không có dũng khí để nhìn thẳng vào một màn này, e sợ sẽ bị từng trận thương mang này tác động tổn thương tới linh hồn mình.
thương mang*: tia sáng phát ra từ trường thương
Bang bang bang bang...
Hai thanh trường thương không ngừng va chạm, vang lên từng chập tiếng kim loại rít gào.
Đôi mắt Cố Ưu Mặc trầm lại, hai tay tập trung toàn bộ huyền khí trên người rồi truyền lên thanh trường thương, hung ác đâm mạnh về phía Phương Thanh.
Một tiếng nổ chói tai vang lên, vì một mực chiến đấu lơ lửng trên không mà tiêu hao lượng lớn huyền khí, Phương Thanh căn bản không có cách nào chống đỡ được một thương dồn toàn lực này của Cố Ưu Mặc.
Cả người ông ta bị thương mang của Cố Ưu Mặc đánh bật xuống sàn nhà bạch ngọc của tiền điện, vì uy thế không giảm mà toàn bộ sàn nhà bị vỡ vụn nứt toác nhiều mét.
"Khụ...", Phương Thanh phun ra một ngụm máu đỏ tươi, con ngươi ghim chặt lên người Cố Ưu Mặc, hai tay có chút run rẩy.
Tuy rằng Cố Ưu Mặc cũng chiến đấu trên không như Phương Thanh nhưng thứ ông ấy tu hành lại là công pháp cấp cao ‘thiên tâm dẫn khí quyết’ do Cố Thiên Mệnh truyền thụ lại.
Ngay cả khi đang chiến đấu, dẫn khí quyết cũng sẽ trợ giúp Cố Ưu Mặc hồi phục một phần huyền khí, như vậy đã đủ để ông ấy chiếm lợi thế trước mặt kẻ địch có thực lực tương đương.
"Cố Ưu Mặc ta hôm nay chỉ muốn đón công chúa trở về, không có ý gì khác. Nhưng nếu Nam Uyên quốc nhất quyết ngăn cản, vậy Cố Ưu Mặc ta sẽ chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng, cho dù phải bỏ cả cái mạng này cũng không sợ hãi!"
Cố Ưu Mặc chậm rãi hạ xuống từ hư không tới trung tâm tiền điện, ngẩng đầu nhìn gương mặt Mạc Diệu Lăng đã trắng bệch nhưng đong đầy lo âu, sau đó quét mắt tới văn võ bá quan cùng vô số tướng sĩ của Nam Uyên quốc, dõng dạc hét lớn.
Chương 180 Cố Nghị, tới rồi
"Cố Ưu Mặc ta hôm nay chỉ muốn đón công chúa trở về, không có ý gì khác. Nhưng nếu Nam Uyên quốc nhất quyết ngăn cản, vậy Cố Ưu Mặc ta sẽ chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng, cho dù phải bỏ cả cái mạng này cũng không sợ hãi!"
Lời nói của Cố Ưu Mặc giống như sấm rền vọng khắp hoàng cung Nam Uyên quốc lọt vào tai mỗi người, khiến không ít kẻ phải kinh hoàng thất sắc, nuốt nước bọt khan.
Cố Thiên Mệnh tay nắm Kinh Hồng kiếm đứng sóng vai cùng Cố Ưu Mặc, ánh mắt thờ ơ nhìn xuống vạn vật quét qua văn võ bá quan cùng quân thượng và thái tử Nam Uyên quốc.
Mi mắt Mạc Diệu Lăng như họa, con ngươi lấp lánh ánh nước nhìn xuống Cố Ưu Mặc bá đạo bên dưới, cõi lòng run rẩy không ngừng, cuối cùng nở một nụ cười ngọt ngào mà người khác không thể nào lý giải nổi.
Chỉ là nụ cười này của nàng ấy lộ ra vô hạn bi thương và sầu muộn.
“Uy nghiêm của Nam Uyên quốc ta không thể dễ dàng bị xâm phạm!”, quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam đè nén lửa giận đan xen chấn động cuộn trào trong lòng, hít sâu một hơi, sau đó gầm lên một tiếng.
Nghe vậy, chúng tướng sĩ Nam Uyên quốc đều siết chặt đao sắc trong tay, không màng sống chết lao từng bước ép sát về phía Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc. Chỉ cần hoàng lệnh phát ra, cho dù là thiêu thân lao vào biển lửa, họ cũng trả giá bằng mọi thứ để bảo vệ quốc uy Nam Uyên quốc.
Các võ tướng của Nam Uyên quốc cũng chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Theo nhìn nhận của họ, cho dù bọn họ bắt tay chiến đấu, cũng phải khiến hai người họ lưu lại thây xác lại Nam Uyên.
Rốt cuộc đây đã không phải là chuyện của một người nữa, mà liên quan tới thể diện của toàn bộ Nam Uyên quốc.
Các sứ thần và những người khác ở một bên nhìn bầu không khí càng lúc càng kịch liệt ngột ngạt này thì bất giác vội lùi mấy bước về sau.
"Đáng tiếc một nhân vật với tài năng vô song như vậy sợ rằng phải đặt dấu chấm hết cho một cuộc đời rực rỡ tại đây rồi", một người nào đó trong đám đông thầm tiếc thương.
"Thật không hổ danh là Cố gia của Thiên Phong quốc, lớp lớp anh tài mà!"
Vô tình sứ thần các nước lại trở thành khán giả cho sự việc này, tuy rằng họ hy vọng hai người Cố Thiên Mệnh có thể sống sót nhưng lại lo lắng sẽ bị liên lụy từ lửa giận của Nam Uyên quốc nên nội tâm vẫn trôi nổi ở trạng thái thấp thỏm không yên.
Phương Thanh, tướng quân Nam Uyên quốc bị Cố Ưu Mặc đánh bại rất nhanh đã được các tướng sĩ bao bọc che chở lại, để tránh lặp lại một màn chém chết không nhắm mắt như Trác Nguyên Châu vừa rồi. Đó không đơn giản chỉ làm tổn hại tới sức mạnh tổng hợp của Nam Uyên quốc mà còn là một việc cực kỳ mất mặt.
Đột nhiên ngay khi quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam muốn phất tay ra lệnh thì từ cổng lớn đại điện hoàng cung truyền tới một trận huyên náo.
Rầm rập...
Một loạt tiếng bước chân vững vàng gấp rút tràn vào khiến cho rất nhiều người tò mò quay đầu nhìn lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy?", nghe tiếng ồn ào bỗng dưng truyền tới này, có người nhíu mày nhỏ giọng hỏi.
Ở lối vào của đại điện hoàng cung, một đám đông sứ thần bị chen lấn ra thành một lối nhỏ.
Mọi người nhốn nháo nhìn sang, chỉ thấy một ông lão mặc áo giáp đen, tay cầm thương bạc, khí thế hùng dũng đi tới.
Bên cạnh ông lão còn có một ông lão lưng còng mặc áo giáp khác nữa. Mà phía sau ông lão theo sát khoảng ba mươi người đàn ông mặc áo bào màu đen.
Hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc nhìn ông lão sải bước đi tới đều ngơ ngác.
"Ông nội!", cho dù tâm tính trầm ổn như Cố Thiên Mệnh khi nhìn tới ông lão khoác áo giáp đang rảo từng bước lớn đi tới kia cũng không tránh được có chút xao động, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
"Cha, sao người lại tới đây?", Cố Ưu Mặc cũng không khỏi ngỡ ngàng, vẻ cao ngạo cùng sát khí ngút ngàn vừa rồi thoáng chốc bị thế chỗ bởi sự ngạc nhiên cùng khiếp sợ.
Không sai, ông lão đó chính là Cố Nghị, ông cụ Cố.
Ông cụ Cố khoác chiếc áo giáp màu đen cùng mình chinh chiến khắp các chiến trường nhiều năm trước, tay nắm thương bạc màu đen kịt từng khiến vô số kẻ thù hùng mạnh phải run sợ, mái tóc trắng như cước không gió tự bay, vô cùng bá đạo.
“Nam nhi Cố gia ta đều đến hoàng cung Nam Uyên quốc tham quan rồi, lão già như ta làm sao có thể vắng mặt?”, ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó mặc kệ tình huống căng thẳng hiện tại, phá lên cười nói.
Để đuổi kịp Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, ông đã phải lên đường thông đêm suốt vài ngày mới kịp thời chạy tới hoàng cung Nam Uyên.
Dịch bá hôm nay đã không còn dáng vẻ ông lão bình thường như ở Cố gia lúc đầu nữa, ông ấy cũng mặc một bộ áo giáp sáng loáng màu đen bạc, hơi thở hào hùng tỏa ra, vậy mà là tu vi Địa Huyền sơ kỳ!
“Dịch bá, ông cũng tới rồi”, Cố Thiên Mệnh đưa mắt nhìn Dịch bá đứng cạnh ông cụ Cố, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ấm áp, kính trọng gọi một tiếng.
“Vâng, ta đến xem công tử và nhị gia”, Dịch bá chậm rãi lộ ra một nụ cười từ ái, gật đầu dịu giọng đáp lại Cố Thiên Mệnh.
Cuộc đối thoại giữa hai người họ rất đơn giản nhưng lại đi thẳng vào trái tim như vậy.
“Huyết Hùng tướng quân của Thiên Phong quốc, đúng thật là danh bất hư truyền, có vài phần bản lĩnh”. Văn võ bá quan Nam Uyên quốc nín thở, trầm mặc không nói nhìn một màn này, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam vẫn duy trì thần sắc ung dung bình tĩnh, ai cũng không biết ông ta đang nghĩ cái gì, chỉ thấy ông ta đứng trầm mặc ở trung tâm đại điện.
Mạc Diệu Lăng nhìn huyết sắc hùng tư của Cố Ưu Mặc, ánh mắt chưa từng rời đi chút nào, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn. Nàng biết, Huyết Hùng tướng quân năm đó chấn nhiếp chư quốc kia, đã trở lại
Ở giữa tiền điện, Cố Thiên Mệnh cầm Kinh Hồng kiếm trong tay, đoạt đi sinh mệnh của rất nhiều tướng sĩ Nam Uyên quốc, nhưng kiếm trong tay lại không dính một giọt máu nào, tản mát ra hàn mang sáng bóng lạnh lẽo.
"Hôm nay, ta sẽ dùng máu của Nam Uyên quốc để tế kiếm!"
Trường sam của Cố Thiên Mệnh vang lên âm thanh ma sát trong cuồng phong, Kinh Hồng kiếm trong tay, hắn giống như thần chết đoạt mạng, không ngừng chém người uống máu.
Lúc trước, khi Cố Thiên Mệnh đạt được Kinh Hồng kiếm, liền biết đây mà một thanh sát kiếm. Kiếm ra khỏi vỏ, tất uống máu.
Một thanh Kinh Hồng, vạn trạng huyết, hồng trần mạch lộ thương sinh kiếp.
Kiếm này cần phải uống cạn máu tươi, mới có thể biểu hiện ra phong mang của nó, mới có thể làm thế nhân kinh hãi.
Trong đám người, Cố Thiên Mệnh khống chế hảo kiếm, giống như giao long xuất hải, du đãng trong quân trận tướng sĩ Nam Uyên quốc bày ra. Mỗi một kiếm hạ xuống đều có máu tươi bay lên. Hơn nữa còn hủy diệt một điểm của mắt trận.
“Không hay rồi! Tiểu tử này đang phá trận”, tướng quân Nam Uyên quốc liếc mắt một cái đã phát hiện ra rất nhiều mắt trận đều bị xóa bỏ, hắn ta vội vàng hô một tiếng.
Khi Cố Thiên Mệnh tung hoành trong quân trận, một thiên tướng tu vi Linh Huyền đỉnh phong xuất hiện, người này có lẽ chính là nhân vật nòng cốt của phương trận này.
“Chết!”. Thiên tướng cầm lưỡi dao sắc bén, sát ý nồng đậm giết về phía Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh hừ lạnh một tiếng, nghiêng người một chút liền tránh thoát được quyền tập sát của thiên tướng Nam Uyên quốc.
Kiếm vung lên, hạ xuống.
Kiếm mang chợt lóe, sát ý như một đường thẳng, ập về phía thiên tướng Nam Uyên quốc.
Một kiếm Kinh Hồng, sâu không lường được. Cố Thiên Mệnh cầm lợi kiếm xoay người hướng phía tướng lĩnh Nam Uyên quốc mà đi.
Nhất thời, kiếm ý nổi lên bốn phía, trong chớp mắt chém lên người thiên tướng Nam Uyên quốc, hắn căn bản không thể tránh được, trực tiếp chống đỡ một kiếm này. Sau đó, thiên tướng Nam Uyên quốc không chuẩn bị lảo đảo rơi xuống đất, miệng phun máu đỏ tươi, khí tức hỗn loạn không còn lực đánh tiếp một trận.
Rầm!
Thiên tướng Nam Uyên quốc vừa ngã xuống, quân trận hơn 1 ngàn người lập tức sụp đổ.
Mà Cố Ưu Mặc nhân cơ hội quân trận tán loạn này, ngưng tụ khí thế bàng bạc toàn thân, tay cầm trường thương hét lớn đi ra: “Cút hết cho ta!”
Phập!
Không có quân trận chống đỡ, những tướng sĩ này làm sao có thể ngăn trở được Cố Ưu Mặc với cảnh giới Địa Huyền trung kì, tất cả mọi người giống như lá rụng, bị hất tung trên mặt đất.
Một tiếng hét, thiên quân tan vỡ.
Đây chính là Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc. Năm xưa là đại tướng trấn thủ ở Nhạn Hành quan của Thiên Phong quốc, uy hiếp đến sự tồn tại của các nước khác.
Nhất kiếm lạc, trảm địch tướng.
Đây chính là Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh, công tử ăn chơi phế vật từng bị vô số người cười nhạo.
“A...”. Tất cả các sứ giả của chư quốc đều há hốc miệng, ánh mắt tan rã nhìn một màn kinh hãi này, nội tâm cuồn cuộn nổi lên rung động cùng sợ hãi.
“Có lẽ... ta rốt cục đã biết vì sao hoàng triều ta không dám xâm phạm Nhạn Hành quan rồi...”, có một người nhịn không được rùng mình một cái, âm thầm nuốt nước miếng, nội tâm lẩm bẩm.
“Lĩnh ngộ kiếm ý, một kiếm liền phế đi cường giả Linh Huyền đỉnh phong. Thật sự là vị tiểu công tử Cố gia kia sao?”, trong đám người, loáng thoáng truyền ra một câu hoảng sợ.
Quân Thượng Hiên Viên Nam của Nam Uyên quốc nhìn kết quả này, ánh mắt trầm xuống vài phần, sau đó truyền hoàng lệnh: “Trác Nguyên Châu, Phương Thanh, nhanh chóng đi tru sát địch, chớ làm chậm trễ thời gian”.
Hoàng lệnh vừa truyền ra, liền có hai võ tướng Nam Uyên quốc mặc khôi giáp đứng ra, đồng loạt khom người lĩnh mệnh: “Vâng!”
Trác Nguyên Châu, vu vi Địa Huyền sơ kỳ, ông ta chính là vị tướng quân chỉ huy quân trận Nam Uyên quốc, cũng là vị lúc trước quát mắng Cố Thiên Mệnh.
Mà Phương Thanh là đại tướng nổi danh của Nam Uyên quốc, tu vi đã đến Địa Huyền trung kỳ, là tồn tại mà rất nhiều người ngưỡng mộ.
“Dám nhiều lần khiêu khích quốc uy Nam Uyên quốc, chết!”
Trác Nguyên Châu cầm theo một thanh đại đao, từ trên bậc thang bạch ngọc nhảy tới, mang theo cuồng phong chém về phía Cố Thiên Mệnh.
Phương Thanh thân là cường giả cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, đương nhiên là đối phó với Cố Ưu Mặc một thân khôi giáp huyết sắc. Ông ta cũng sử dụng một thanh trường thương với lưỡi dao sắc bén, cùng Cố Ưu Mặc nhìn nhau từ xa, phong mang đối đầu.
Nhìn Trác Nguyên Châu cầm đại đao từ trên không trung nhảy tới, Cố Thiên Mệnh không có bất kỳ kích động nào, ngược lại càng lúc càng hưng phấn, sát ý cũng nồng đậm hơn.
Chương 177 Thanh Sinh Cửu Kiếm
Tốc độ của Cố Thiên Mệnh cực nhanh, thân hình chợt lóe lên, liền tránh được một đao phô thiên cái địa mà đến của Trác Nguyên Châu.
Đao quang hiện ra, ở chỗ Cố Thiên Mệnh vừa mới đứng, xuất hiện một vết nứt lạnh lẽo, chấn nát sàn ngọc thạch.
“Hừ”, thấy một đao này của mình bị tránh đi dễ như vậy, Trác Nguyên Châu bất mãn hừ lạnh một tiếng, lập tức hướng Cố Thiên Mệnh chém tới.
Thanh Sinh Cửu Kiếm chính là công pháp Cố Thiên Mệnh tu hành ở kiếp này. Quyển công pháp này đã luyện tới địa cấp sơ kỳ, tổng cộng có chín thức, mỗi một thức cực kỳ uy mãnh, cường đại. Cho dù có là Cố Thiên Mệnh kiếp trước, cũng không thế đem kiếm pháp này tu luyện đến viên mãn.
Thức thứ nhất, hàn mang khởi, một kiếm hàng mang nổi lên, ngàn dặm sinh tử cách.
Nghe nói sau khi thật sự nắm trong tay Thanh Sinh Cửu Kiếm, chỉ dựa vào thức thứ nhất là có thể nổi hàn mang, tru sát người ở ngàn dặm xa.
Cố Thiên Mệnh lắc mình tránh thoát một đao của Trác Nguyên Châu, lập tức ổn định thân hình, tay phải cầm Kinh Hồng kiếm, chém ra thức thứ nhất của Thanh Sinh Cửu Kiếm.
Thoáng chốc, một luồng hàn mang kiếm ý từ lưỡi Kinh Hồng kiếm phát ra, khí thế càng lúc càng cường đại xông về phía Trác Nguyên Châu.
Phập!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Trác Nguyên Châu cũng là chém ra một đao. Hung hăng cùng kiếm quang của Kinh Hồng kiếm phát ra va chạm một chỗ.
Trong chớp mắt, giữa Cố Thiên Mệnh và Trác Nguyên Châu xuất hiện một vết nứt thật lớn, khủng bố đến cực điểm.
Mà bên kia, Cố Ưu Mặc cùng Phương Thanh của Nam Uyên quốc cũng đang chiến đấu ác liệt. Hai người bọn họ lăng không mà đứng, mỗi người đều sử dụng trường thương trong tay, không ngừng va chạm, uy thế mãnh liệt bao trùm toàn bộ tiền điện hoàng cung.
Tu vi Địa Huyền, có thể đứng trên hư không, chẳng qua là tiêu hao hơi nhiều huyền khí mà thôi.
Mà giờ phút này, Cố Ưu Mặc cùng Phương Thanh hai người đều không muốn thua thiệt về khí thế, một mực đứng trên không mà chiến đấu. Hai người nhấc lên thương mang cuồn cuộn, bắn ra bốn phía, làm hư không không khỏi ngưng đọng cùng vỡ vụn.
“Cố Ưu Mặc, bổn tướng nhớ kỹ tên ngươi rồi. Năm sau, ta nhất định sẽ đến phần mộ của ngươi tế lễ, không uổng ngươi làm anh hùng một phen”.
Phương Thanh cùng Cố Ưu Mặc thương đối thương, không phân cao thấp, sau đó đem uy áp lớn tiếng hô lên.
“Chỉ bằng ngươi, còn không đủ để Cố Ưu Mặc ta phải cúi đầu, chiến!”
Cố Ưu Mặc hét lớn một tiếng, khi thế hung hãn lại cầm trường thương chiến đấu.
Khí phách năm xưa của Cố Ưu Mặc do chấn nhiếp chư quốc và chống đỡ đông đảo quân địch mà ra, làm cho vô số người đều cảm thấy tâm hồn run lên, có chút đứng không vững.
Quân Thượng Hiên Viên Nam hơi híp mắt, hờ hững nhìn trận chiến đấu này, nội tâm không khỏi cảm thán nói: “Phúc duyên của Thiên Phong quốc không cạn, dũng tướng như vậy, Bách Quốc Chi Địa có được bao nhiêu người đây? Chỉ là, phạm vào quốc uy của Nam Uyên quốc ta, không thể tha thứ”.
Trên bậc thang bạch ngọc, công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng, trên gương mặt lưu lại hai hàng lệ, ánh mắt sa sút ngưng tụ trên người Cố Ưu Mặc. Đây chính là tướng quân của nàng, Huyết Hùng tướng quân danh chấn thiên hạ.
Thái tử Nam Uyên quốc Hiên Viên Hạo Vận đứng bên cạnh Mạc Diệu Lăng, nhìn thần sắc Mạc Diệu Lăng, trong lòng không hiểu sao đột nhiên cảm thấy đau đớn một chút.
Trung tâm tiền điện.
Cố Thiên Mệnh và Trác Nguyên Châu đối kháng không phân thắng bại, điều này làm cho vô số người cảm thấy khiếp sợ không khôi.
“Chỉ bằng kiếm ý, lấy tu vi Linh Huyền trung kì, lại có thể chống lại Trác tướng quân, quả thực là không thể tưởng tượng nổi”, một vị quan Nam Uyên quốc lộ ra một ánh mắt kinh ngạc, nhịn không được nhẹ giọng nói.
“Hậu bối thiên kiêu vô song, chưa từng nghĩ đến đệ nhất thiếu gia ăn chơi Thiên Phong quốc lại có thể làm được điều này, quả nhiên là hiếm thấy”.
“Đoạn thời gian trước, nghe nói tiểu công tử Cố gia của Thiên Phong quốc được phong làm Kỳ Song tướng quân, khi đó ta còn cười nhạt, không để ý tới. Bây giờ... ta chỉ muốn biết rằng có bao nhiêu người trẻ tuổi có thể so sánh với hắn ta?”
Các sứ giả các nước đều yên lặng, bọn họ nhìn Cố Thiên Mệnh huyết chiến ở trung tâm tiền điện, nội tâm gần trở nên khiếp sợ, căn bản không cách nào duy trì bình tĩnh.
Thế gian kỳ công tử, lãnh trường kiều vô song.
Phong là Kỳ Song tướng quân, hoàn toàn xứng đáng.
“A! Chết tiệt, đi chết đi”.
Vẫn chậm chạp không thể giết chết Cố Thiên Mệnh, Trác Nguyên Châu cảm giác cực kì mất mặt. Ông ta đường đường là cường giả Địa Huyền sơ kỳ, lại mãi không phân thắng bại với một thanh niên cảnh giới Linh Huyền trung kỳ.
Thanh Sinh Cửu Kiếm, thức thứ hai, Đãng Kiếm Trảm.
Tay trái Cố Thiên Mệnh kết ấn, tay phải cầm Kinh Hồng kiếm, khí tức đột nhiên trầm xuống, một kiếm chém tới.
Soạt soạt soạt!
Kiếm quang nổi lên, dội thẳng về phía Trác Nguyên Châu cách đó không xa, đem sàn ngọc thạch chém tan nát, uy thế mênh mông.
Ánh mắt Trác Nguyên Châu kịch liệt ngưng tụ, không muốn trực tiếp đối đầu với uy thế này. Vì thế, ông ta hung hăng dậm xuống sàn nhà một cái, vận chuyển huyền khí, bay lên hư không.
Soạt!
Chương 178 Kiếm ý tiểu thành
Một giây sau, Cố Thiên Mệnh vung kiếm đến chỗ mà Trác Nguyên Châu đang đứng trong hư không, nổi lên một vết nứt cực dài.
“Rốt cục cũng lộ ra một sơ hở lớn”, khi Trác Nguyên Châu đứng ở hư không, khóe miệng Cố Thiên Mệnh không khỏi nhếch lên một nụ cười, đáy lòng tự nói.
Kỳ thật, từng chiêu thức của Trác Nguyên Châu ở trong mắt Cố Thiên Mệnh đều là sơ hở, nhưng bởi vì tu vi của hắn và Trác Nguyên Châu chênh lệch có chút lớn. Chỉ có thể một mực xoay quanh, đợi đến khi Trác Nguyên Châu lộ ra sơ hở lớn hơn.
Lúc này, Trác Nguyên Châu vừa mới vọt tới hư không, thân hình tuy rằng ổn định, thế nhưng cũng không thể linh hoạt như thường.
Bởi vậy, tay phải Cố Thiên Mệnh siết chặt Kinh Hồng kiếm, kiếm ý chân chính lặng yên không một tiếng động âm thầm vận chuyển.
Thanh Sinh Cửu Kiếm, thức thức ba, Băng Kiếm Thức.
Bỗng nhiên, một cỗ kiếm ý bàng bạc từ trên người Cố Thiên Mệnh bộc phát ra, so với lúc trước, nghiễm nhiên cường đại hơn gấp nhiều lần.
Kinh Hồng kiếm kết hợp cùng huyền khí và kiếm ý của Cố Thiên Mệnh bắt đầu quấn quanh, tản mát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo, phảng phất như muốn đem toàn bộ thương khung nuốt chửng xuống.
Ầm ầm!
Kiếm xuất, như rồng, Cố Thiên Mệnh triệt để bộc phát ra kiếm ý của mình, vận chuyển kiếm thức thứ ba, quét về phía Trác Nguyên Châu đang đứng trên hư không.
“Đây là... kiếm ý! Là kiếm ý tiểu thành!”
Kiếm quang của Cố Thiên Mệnh đảo qua, Quân Thượng Hiên Viên Nam đứng trên bậc thang bạch ngọc thật sự kinh ngạc. Ông ta không nhịn được mở to hai mắt, nhẹ giọng kinh hô.
Đối mắt với khí thế lạnh lẽo và kiếm ý bất thường này, Trác Nguyên Châu cảm giác được mùi vị của cái chết, khuôn mặt dữ tợn lộ ra một tia khủng hoảng.
Tốc độ kiếm quang cực nhanh, Trác Nguyên Châu biết rõ mình căn bản không có cách nào tránh né, đành phải vận chuyển toàn bộ lực đạo của mình, đem đại đao chắn trước người, muốn ngăn lại một kiếm tản ra khí tức tử vong nồng đậm này.
“Không!”
Trong phút chốc, cả người Trác Nguyên Châu liền bị kiếm ý vô tận bao vây, ông ta sợ hãi kêu lên.
Xoẹt!
Một tiếng kêu, vang vọng chín tầng mây, đại đao Trác Nguyên Châu cầm trực tiếp bị chém thành hai đoạn, từ trong hư không rơi xuống.
Mà Trác Nguyên Châu thì lảo đảo ngã xuống từ trên hư không, vừa rồi ông ta nắm đại đao bằng tay phải, cánh tay đó trực tiếp bị kiếm quang chém đứt, rơi xuống bên cạnh.
Máu từ cánh tay đứt lìa của Trác Nguyên Châu chảy xuống, làm ướt toàn bộ thân thể ông ta, khôi giáp đã có dấu hiệu vỡ vụn.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều hít thở không thông, cảm giác như muốn nghẹt thở.
Chỉ một kiếm đã chém đứt cánh tay phải của Trác Nguyên Châu.
Điều quan trọng là tu vi của Cố Thiên Mệnh mới chỉ dừng ở Linh Huyền trung kỳ, nhưng lại kiểm soát kiếm ý tiểu thành đối kháng với Trác Nguyên Châu là Địa Huyền sơ kỳ.
Tu vi của hai người cách biệt quá lớn, giống như một cái rãnh trời, nhưng trong tình thế như vậy, Trác Nguyên Châu lại bị một đường kiếm của Cố Thiên Mệnh chặt đứt cánh tay phải.
"A!", tay trái Trác Nguyên Châu vội che lấy vết cắt trên tay phải, vội điều động huyền khí chặn lại máu đang phun ra, sắc mặt ông ta tái nhợt khản giọng gầm lên một tiếng.
Bên cạnh Trác Nguyên Châu nằm ngay ngắn cánh tay phải bị chặt đứt của ông ta, máu ướt đẫm một mảnh.
Vô số người chứng kiến cảnh này đều chết lặng, không thể tin được mà hít một hơi khí lạnh.
"Cái này… một đường kiếm hắn vung vừa rồi, tựa hồ đã đạt tới kiếm ý tiểu thành”, trong số văn võ bá quan Nam Uyên quốc, một vị tướng quân trợn mắt ngoác mồm, cực kỳ kinh hãi nuốt một ngụm nước bọt.
“Một kiếm chém đứt cánh tay phải của cường giả cảnh giới Địa Huyền Cảnh trung kỳ?”, sứ giả các nước cảm thấy cả đất trời lặng ngắt như tờ, cảnh tượng trước mắt thật quá khó tin và không chân thật.
“Kiếm ý tiểu thành, đây thế nhưng là kiếm ý tiểu thành đó! Phóng mắt khắp lớp thanh niên tại Bách Quốc Chi Địa này, ngoài hắn còn có ai có thể lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành đây?”
Trong đám đông, một cường giả nào đó kinh ngạc nhìn bóng lưng Cố Ưu Mặc, sửng sốt thốt lên.
Không chỉ sứ thần các nước run rẩy sợ hãi, ngay cả quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nhìn bóng lưng của Cố Thiên Mệnh, ông ta không biết vì sao lại cảm thấy có chút lạnh sống lưng.
“Kiếm ý mạnh quá”, thái tử Hiên Viên Hạo Vận nín chặt hơi thở, nhìn Cố Thiên Mệnh mặc một thân áo trắng đứng thẳng nơi đó mà không kìm được siết chặt nắm đấm.
Kiếm ý, vừa nghĩ tới điểm này, vô số người không khỏi nhớ tới sự tồn tại vào trăm năm trước kia.
Trăm năm trước, chỉ với một nhát kiếm Kiếm tôn đã san bằng cả một hoàng triều đỉnh cấp, hủy diệt vô số sinh linh. Nhưng, cho dù là Kiếm tôn với thiên bẩm vượt trội, tung hoành vô địch dường như cũng lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành tại cảnh giới Linh Huyền.
“Hắn… không lẽ hắn sở hữu thiên phú giống nhự vị trăm năm trước đó sao?”, không biết ai ngập ngừng kinh hãi nói.
Lời này vừa dứt liền khiến tất cả mọi người có mặt đều hãi hùng.
Năm đó chính là vì bị hoàng triều đỉnh phong dồn toàn lực đuổi giết nên mới khiến Kiếm tôn bùng lên lửa giận cùng hận thù, sau đó đợi khi kiếm ý thực sự tu luyện tới đại thành, một kiếm vừa ra liền chém ra một Kiếm Khư, hủy diệt hoàng triều đó.
Đem Cố Thiên Mệnh so sánh với vị Kiếm tôn trăm năm trước đã trực tiếp dấy lên chấn động cho vô số người, khiến họ không rét mà run.
“Tuyệt đối không có khả năng! Cho dù tên nhóc này may mắn lĩnh ngộ được kiếm ý cũng chắc chắn không thể đặt lên bàn cân với vị đó được”.
Một vị quan viên của Nam Uyên quốc lập tức phản bác lại, ông ta không mong muốn Cố Thiên Mệnh thực sự có tài năng như Kiếm tôn, nếu không, nếu để Cố Thiên Mệnh có cơ hội trốn thoát, thì tương lai sẽ là ngày tàn của toàn bộ Nam Uyên quốc.
“Kiếm… kiếm ý tiểu… tiểu thành, hắn là vị tiểu công tử của Cố gia đó sao?”
Chương 179 Cho dù có phải chết, cũng có gì đáng sợ?
Văn Hồng Phong- phó thống lĩnh ngự lâm quân Thiên Phong quốc vốn còn tưởng rằng Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc sẽ phải chịu kết cục thảm thương nên đang thương tiếc không thôi. Nhưng tại khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thiên Mệnh vung ra kiếm ý tiểu thành ông ta cũng không khỏi ngơ ngác, đầu óc thoáng cái trống rỗng một mảnh.
Trung tâm tiền điện.
Cố Thiên Mệnh không quan tâm mọi người đang suy nghĩ gì, hắn đùng đùng sát khí, chậm rãi bước về phía Trác Nguyên Châu.
Tướng sĩ Nam Uyên quốc thấy Cố Thiên Mệnh sải từng bước ép tới thì nhao nhao giương thương đao muốn chặn bước hắn nhưng, họ căn bản không thể ngăn cản hắn dù chỉ nửa phân, toàn bị đều biến thành những xác chết nằm rũ rượi trên nền bạch ngọc.
"Ngươi, ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai!"
Trác Nguyên Châu không dám tin nhìn Cố Thiên Mệnh nho nhã cầm kiếm sắc trước mắt lại chính là vị công tử quần là áo lượt trong trong đồn đại đó của Thiên Phong quốc. Đôi mắt ông ta đỏ ngầu tia máu, gầm lên.
“Cố gia, Cố Thiên Mệnh!”
Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc, tay phải cầm Kinh Hồng kiếm, càng lúc càng ép sát về phía Trác Nguyên Châu đang xụi người ngã ngồi trên đất.
Hắn nhớ rằng chính Trác Nguyên Châu này trước đó đã đe dọa sẽ tru di cửu tộc hắn.
Sát khí ngày càng nồng đậm của Cố Thiên Mệnh từ từ tản mát từ trên cơ thể hắn, khiến Trác Nguyên Châu cảm thấy khiếp đảm và nghẹt thở.
“Ta là tướng quân nhị phẩm của Nam Uyên quốc, ngươi muốn làm gì?”, Trác Nguyên Châu cả kinh, cảm nhận được sát ý lạnh lẽo tỏa ra từ thanh kiếm dài một mét trong tay Cố Thiên Mệnh không khỏi vội vàng quát tháo.
“Nam Uyên quốc?”, Cố Thiên Mệnh cười khẩy một tiếng, dáng vẻ hoàn toàn không đoái hoài đáp lại Trác Nguyên Châu: “Một quốc gia biên thùy cỏn con có thể lật lên sóng gió gì?”
"Không!"
Nhìn động tác nâng kiếm của Cố Thiên Mệnh, Trác Nguyên Châu triệt để hoảng loạn, run giọng hét lên.
Cố Thiên Mệnh dứt khoát vung kiếm chém xuống, lập tức ánh kiếm lóe lên, trực tiếp bổ về phía Trác Nguyên Châu.
“Tiểu tặc dừng tay!”, một vị quan viên của Nam Uyên quốc phản ứng kịp thời, lập tức hô ta.
Đáng tiếc Cố Thiên Mệnh làm sao có thể dừng lại? Kinh Hồng kiếm trong tay khát máu còn xa mới đủ!
Cùng với sự chớp động của ánh kiếm, đầu Trác Nguyên Châu cũng rơi từ bả vai rồi lăn lông lốc xuống đất, máu tươi từ vết cắt gọn ghẽ trên cổ phun tung tóe như vòi nước, nhuộm đỏ cả bầu trời.
“Hắn… thực sự dám chém tướng quân của Nam Uyên quốc, trời ạ!”
Nhìn cảnh này, toàn trường thoắt cái rơi vào im lìm, chỉ còn sót lại tiếng thương giáo va vào nhau chát chúa khi Cố Ưu Mặc giao chiến với Phương Thanh.
“Ha ha ha… hay lắm nhãi con!”, Cố Ưu Mặc vẫn luôn chú ý đến tình huống bên Cố Thiên Mệnh, sợ rằng hắn gặp phải nguy hiểm có thể kịp thời ứng cứu.
Nhưng điều khiến ông ấy chấn động tâm can là Cố Thiên Mệnh không chỉ không phân cao thấp với Trác Nguyên Châu mà còn lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành, thật sự là quá khó tin.
“Không hổ là nam nhi Cố gia ta!”, Cố Ưu Mặc liếc tới chiếc đầu nằm trơ trọi trên vũng máu của Trác Nguyên Châu, khí thế cũng đột nhiên tăng cao, trường thường trong tay tựa hồ càng thêm sắc bén hơn so với trước đó.
Ngay lập tức, trận quyết đấu giữa ông ấy và Phương Thanh cũng sục sôi ngất trời.
Thương mang* của hai người họ không ngừng chớp tắt, đại đa số người thậm chí không có dũng khí để nhìn thẳng vào một màn này, e sợ sẽ bị từng trận thương mang này tác động tổn thương tới linh hồn mình.
thương mang*: tia sáng phát ra từ trường thương
Bang bang bang bang...
Hai thanh trường thương không ngừng va chạm, vang lên từng chập tiếng kim loại rít gào.
Đôi mắt Cố Ưu Mặc trầm lại, hai tay tập trung toàn bộ huyền khí trên người rồi truyền lên thanh trường thương, hung ác đâm mạnh về phía Phương Thanh.
Một tiếng nổ chói tai vang lên, vì một mực chiến đấu lơ lửng trên không mà tiêu hao lượng lớn huyền khí, Phương Thanh căn bản không có cách nào chống đỡ được một thương dồn toàn lực này của Cố Ưu Mặc.
Cả người ông ta bị thương mang của Cố Ưu Mặc đánh bật xuống sàn nhà bạch ngọc của tiền điện, vì uy thế không giảm mà toàn bộ sàn nhà bị vỡ vụn nứt toác nhiều mét.
"Khụ...", Phương Thanh phun ra một ngụm máu đỏ tươi, con ngươi ghim chặt lên người Cố Ưu Mặc, hai tay có chút run rẩy.
Tuy rằng Cố Ưu Mặc cũng chiến đấu trên không như Phương Thanh nhưng thứ ông ấy tu hành lại là công pháp cấp cao ‘thiên tâm dẫn khí quyết’ do Cố Thiên Mệnh truyền thụ lại.
Ngay cả khi đang chiến đấu, dẫn khí quyết cũng sẽ trợ giúp Cố Ưu Mặc hồi phục một phần huyền khí, như vậy đã đủ để ông ấy chiếm lợi thế trước mặt kẻ địch có thực lực tương đương.
"Cố Ưu Mặc ta hôm nay chỉ muốn đón công chúa trở về, không có ý gì khác. Nhưng nếu Nam Uyên quốc nhất quyết ngăn cản, vậy Cố Ưu Mặc ta sẽ chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng, cho dù phải bỏ cả cái mạng này cũng không sợ hãi!"
Cố Ưu Mặc chậm rãi hạ xuống từ hư không tới trung tâm tiền điện, ngẩng đầu nhìn gương mặt Mạc Diệu Lăng đã trắng bệch nhưng đong đầy lo âu, sau đó quét mắt tới văn võ bá quan cùng vô số tướng sĩ của Nam Uyên quốc, dõng dạc hét lớn.
Chương 180 Cố Nghị, tới rồi
"Cố Ưu Mặc ta hôm nay chỉ muốn đón công chúa trở về, không có ý gì khác. Nhưng nếu Nam Uyên quốc nhất quyết ngăn cản, vậy Cố Ưu Mặc ta sẽ chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng, cho dù phải bỏ cả cái mạng này cũng không sợ hãi!"
Lời nói của Cố Ưu Mặc giống như sấm rền vọng khắp hoàng cung Nam Uyên quốc lọt vào tai mỗi người, khiến không ít kẻ phải kinh hoàng thất sắc, nuốt nước bọt khan.
Cố Thiên Mệnh tay nắm Kinh Hồng kiếm đứng sóng vai cùng Cố Ưu Mặc, ánh mắt thờ ơ nhìn xuống vạn vật quét qua văn võ bá quan cùng quân thượng và thái tử Nam Uyên quốc.
Mi mắt Mạc Diệu Lăng như họa, con ngươi lấp lánh ánh nước nhìn xuống Cố Ưu Mặc bá đạo bên dưới, cõi lòng run rẩy không ngừng, cuối cùng nở một nụ cười ngọt ngào mà người khác không thể nào lý giải nổi.
Chỉ là nụ cười này của nàng ấy lộ ra vô hạn bi thương và sầu muộn.
“Uy nghiêm của Nam Uyên quốc ta không thể dễ dàng bị xâm phạm!”, quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam đè nén lửa giận đan xen chấn động cuộn trào trong lòng, hít sâu một hơi, sau đó gầm lên một tiếng.
Nghe vậy, chúng tướng sĩ Nam Uyên quốc đều siết chặt đao sắc trong tay, không màng sống chết lao từng bước ép sát về phía Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc. Chỉ cần hoàng lệnh phát ra, cho dù là thiêu thân lao vào biển lửa, họ cũng trả giá bằng mọi thứ để bảo vệ quốc uy Nam Uyên quốc.
Các võ tướng của Nam Uyên quốc cũng chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Theo nhìn nhận của họ, cho dù bọn họ bắt tay chiến đấu, cũng phải khiến hai người họ lưu lại thây xác lại Nam Uyên.
Rốt cuộc đây đã không phải là chuyện của một người nữa, mà liên quan tới thể diện của toàn bộ Nam Uyên quốc.
Các sứ thần và những người khác ở một bên nhìn bầu không khí càng lúc càng kịch liệt ngột ngạt này thì bất giác vội lùi mấy bước về sau.
"Đáng tiếc một nhân vật với tài năng vô song như vậy sợ rằng phải đặt dấu chấm hết cho một cuộc đời rực rỡ tại đây rồi", một người nào đó trong đám đông thầm tiếc thương.
"Thật không hổ danh là Cố gia của Thiên Phong quốc, lớp lớp anh tài mà!"
Vô tình sứ thần các nước lại trở thành khán giả cho sự việc này, tuy rằng họ hy vọng hai người Cố Thiên Mệnh có thể sống sót nhưng lại lo lắng sẽ bị liên lụy từ lửa giận của Nam Uyên quốc nên nội tâm vẫn trôi nổi ở trạng thái thấp thỏm không yên.
Phương Thanh, tướng quân Nam Uyên quốc bị Cố Ưu Mặc đánh bại rất nhanh đã được các tướng sĩ bao bọc che chở lại, để tránh lặp lại một màn chém chết không nhắm mắt như Trác Nguyên Châu vừa rồi. Đó không đơn giản chỉ làm tổn hại tới sức mạnh tổng hợp của Nam Uyên quốc mà còn là một việc cực kỳ mất mặt.
Đột nhiên ngay khi quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam muốn phất tay ra lệnh thì từ cổng lớn đại điện hoàng cung truyền tới một trận huyên náo.
Rầm rập...
Một loạt tiếng bước chân vững vàng gấp rút tràn vào khiến cho rất nhiều người tò mò quay đầu nhìn lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy?", nghe tiếng ồn ào bỗng dưng truyền tới này, có người nhíu mày nhỏ giọng hỏi.
Ở lối vào của đại điện hoàng cung, một đám đông sứ thần bị chen lấn ra thành một lối nhỏ.
Mọi người nhốn nháo nhìn sang, chỉ thấy một ông lão mặc áo giáp đen, tay cầm thương bạc, khí thế hùng dũng đi tới.
Bên cạnh ông lão còn có một ông lão lưng còng mặc áo giáp khác nữa. Mà phía sau ông lão theo sát khoảng ba mươi người đàn ông mặc áo bào màu đen.
Hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc nhìn ông lão sải bước đi tới đều ngơ ngác.
"Ông nội!", cho dù tâm tính trầm ổn như Cố Thiên Mệnh khi nhìn tới ông lão khoác áo giáp đang rảo từng bước lớn đi tới kia cũng không tránh được có chút xao động, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
"Cha, sao người lại tới đây?", Cố Ưu Mặc cũng không khỏi ngỡ ngàng, vẻ cao ngạo cùng sát khí ngút ngàn vừa rồi thoáng chốc bị thế chỗ bởi sự ngạc nhiên cùng khiếp sợ.
Không sai, ông lão đó chính là Cố Nghị, ông cụ Cố.
Ông cụ Cố khoác chiếc áo giáp màu đen cùng mình chinh chiến khắp các chiến trường nhiều năm trước, tay nắm thương bạc màu đen kịt từng khiến vô số kẻ thù hùng mạnh phải run sợ, mái tóc trắng như cước không gió tự bay, vô cùng bá đạo.
“Nam nhi Cố gia ta đều đến hoàng cung Nam Uyên quốc tham quan rồi, lão già như ta làm sao có thể vắng mặt?”, ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó mặc kệ tình huống căng thẳng hiện tại, phá lên cười nói.
Để đuổi kịp Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, ông đã phải lên đường thông đêm suốt vài ngày mới kịp thời chạy tới hoàng cung Nam Uyên.
Dịch bá hôm nay đã không còn dáng vẻ ông lão bình thường như ở Cố gia lúc đầu nữa, ông ấy cũng mặc một bộ áo giáp sáng loáng màu đen bạc, hơi thở hào hùng tỏa ra, vậy mà là tu vi Địa Huyền sơ kỳ!
“Dịch bá, ông cũng tới rồi”, Cố Thiên Mệnh đưa mắt nhìn Dịch bá đứng cạnh ông cụ Cố, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ấm áp, kính trọng gọi một tiếng.
“Vâng, ta đến xem công tử và nhị gia”, Dịch bá chậm rãi lộ ra một nụ cười từ ái, gật đầu dịu giọng đáp lại Cố Thiên Mệnh.
Cuộc đối thoại giữa hai người họ rất đơn giản nhưng lại đi thẳng vào trái tim như vậy.
Bình luận facebook