• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tu La Kiếm Thần (3 Viewers)

  • Chương 206-210

Chương 206 Nếu tướng quân không ngại, có thể cho ta mở mang tầm mắt không?

“Cái gì?”, ông cụ Hàn hai người đều sửng sốt một chút, Cố Thiên Mệnh tới bái phỏng Hàn gia, chính là hi vọng bọn họ có thể giải trừ lệnh cấm túc cho Hàn Ngụy?

“Việc này ta không đồng ý, kính mong Kỳ Song tướng quân đừng làm khó Hàn gia ta”. Hàn Võ Khê trực tiếp cự tuyệt, xem ra đã quyết tâm không thay đổi rồi.

“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, các người nhốt Tiểu Ngụy ở nhà, có thật sự là tốt cho hắn không?”, Cố Thiên Mệnh tựa hồ đã đoán được đáp án này, cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, mở miệng hỏi.

“Vậy cũng tốt hơn so với việc cả ngày ra ngoài gây chuyện! Từ nhỏ đến lớn. Thằng nhóc thối này không ngày nào khiến người ta bớt lo lắng. Nhốt ở nhà nhiều năm như vậy, cũng khiến nó thay đổi tính tình”.

Hàn Võ Khê không hổ danh là cha ruột của Hàn Ngụy, thoạt nhìn một chút hòa hoãn cũng không có.

“Thế nhưng, Hàn tướng quân, ông như vậy không chỉ không làm cho Tiểu Ngụy thay đổi, ngược lại càng làm hắn ta không có tâm tư tu hành luyện võ. Hành động này, đối với Tiểu Ngụy mà nói, chỉ hại không lợi”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng chắp tay sau lưng, tiếp tục nói.

“Hừ!”, Hàn Võ Khê hừ lạnh 1 tiếng, không nói nữa.

“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, các người xem như thế này có được không. Hai người giải trừ lệnh cấm túc cho Tiểu Ngụy, bổn công tử giúp các ngươi dạy dỗ hắn ta. Thế nào?”, Cố Thiên Mệnh thản nhiên khẽ nói.

“Ồ? Ngươi giúp Hàn gia chúng ta dạy dỗ nó?”

Ông cụ Hàn hơi giật mình, không có chút khinh thường nào. Dù sao hiện tại, đứng trước mặt ông ta không phải là công tử ăn chơi năm xưa nữa, mà là tướng quân Kỳ Song danh chấn thiên hạ.

“Đúng vậy, có điều trong thời gian bổn công tử dạy dỗ Tiểu Ngụy, các ngươi không được hỏi han nhiều, cũng không được phái người theo dõi. Như vậy nhiều nhất nửa năm, bổn công tử sẽ trả lại cho Hàn gia một Hàn Ngụy toàn toàn mới, thế nào?

Cố Thiên Mệnh kỳ thật trước kia đã muốn thay đổi tính nết kỳ lạ kia của Hàn Ngụy, hiện giờ vừa vặn có thể thực hiện.

“Ngươi, nghiêm túc?”, cha ruột của Hàn Ngụy, Hàn Võ Khê có chút không dám tin nheo mắt lại, nghi hoặc nói.

“Đương nhiên, Tiểu Ngụy chính là huynh đệ của Cố Thiên Mệnh ta”, ai cũng không biết huynh đệ trong miệng Cố Thiên Mệnh có ý nghĩa như thế nào, có điều ông cụ Hàn và Hàn Võ Khê qủa thật biết, Cố Thiên Mệnh sẽ không lừa gạt Hàn Ngụy.

Dù sao, Cố Thiên Mệnh và Hàn Ngụy hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là bạn nối khố.

“Người đâu, mang thằng nhóc kia tới đây”.

Đột nhiên, Hàn Võ Khê hét lớn một tiếng.

Sau đó, một thị nữ liền đưa Hàn Ngụy tới đại sảnh Hàn gia.



Khi thấy được bóng dáng Cố Thiên Mệnh, sự phấn khích trong lòng hắn ta căn bản không có cách nào che đậy được mà bộc lộ ra ngoài.



"Cố ca, huynh tới rồi!”, Hàn Ngụy vọt tới bên người Cố Thiên Mệnh với hai mắt sáng rực, dáng vẻ này dường như đang hỏi: đã hung ác đánh cha ta một trận hay chưa? Đã đánh chưa?



"Khụ...", ông cụ Hàn thấy vậy liền ho nhẹ một tiếng.



“Ông nội, phụ thân”, Hàn Ngụy lập tức hiểu ra, vội vàng hành lễ chào hỏi với ông cụ Hàn cùng Hàn Võ Khê.



“Tiểu Ngụy, Kỳ Song tướng quân hôm nay tới nhà là muốn Hàn gia ta giải trừ lệnh cấm túc của cháu, cháu thấy thế nào?”, ánh mắt thâm thúy của ông cụ Hàn Thần ghim chặt lên người Hàn Ngụy, khiến hắn cảm thấy có chút dựng tóc gáy.



"Ông nội, cháu không có ý kiến gì, mọi chuyện đều nghe theo ông và phụ thân quyết định”, Hàn Ngụy không dám nói bản thân mong chờ ngày này đã lâu, cố ý bày ra tư thái đoan chính chắp tay đáp.



“Ừm…”, ông cụ Hàn rơi vào trầm tư.



“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, xem xét thế nào?”, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa hỏi.



"Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Kỳ Song tướng quân có thể nói là đã lan rộng khắp thiên hạ, thậm chí còn có lời đồn ngươi một kiếm tức giận chém chết tướng quân Nam Uyên”.



Hàn Võ Khê chậm rãi từ trên ghế đứng thẳng lên, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, trầm giọng nói: “Do đó nếu Kỳ Song tướng quân không ngại, có thể cho ta mở mang tầm mắt bản lĩnh của ngươi được không?”



Hàn Võ Khê vẫn không an tâm giao Hàn Ngụy lại cho Cố Thiên Mệnh chỉ bảo, bởi vậy mới đưa ra câu hỏi này.



Một mặt ông ấy muốn chân chính xác minh Cố Thiên Mệnh có thực sự là thiên tài vô song như trong lời đồn hay không. Mặt khác cũng muốn nhìn xem hắn có tài cán huấn luyện Hàn Ngụy thế nào.



“Nếu Hàn tướng quân đã có hứng thú như vậy, bổn công tử đương nhiên cung kính không bằng tuân lệnh”, Cố Thiên Mệnh có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hàn Võ Khê, cũng không chần chừ mà gật đầu đồng ý.



"Được, mời tới võ đường!”, Hàn Võ Khê vươn tay, trực tiếp lướt qua Cố Thiên Mệnh dẫn đường ở phía trước.



Cố Thiên Mệnh khẽ cười theo sau ông ấy, đi về phía võ đường của Hàn gia. Ông cụ Hàn Thần cũng theo sát phía sau.



Thấy một màn này, Hàn Ngụy kích động không thôi thầm nhảy nhót, trái tim đong đầy mong đợi, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng có thế chứng kiến cảnh tượng Cố ca đánh cha ta rồi, thật là thoải mái”.



Nghĩ đoạn, Hàn Ngụy liền không khỏi lộ ra nụ cười hèn hạ, sau đó sải bước nhanh chóng đi về hướng võ đường.


Chương 207 Sâu không thể dò

Võ đường Hàn gia được xây dựng tại trung tâm của hậu viện.



Bốn phương tám hướng của võ đường được bày la liệt các loại binh khí như đao, kiếm, thương, gậy gộc…



Hàn Võ Khê rút một cây trường thương từ giá vũ khí nắm gọn trong tay phải rồi bước lên đài thi đấu, nhìn Cố Thiên Mệnh nói: “Kỳ Song tướng quân, mời!”



Cố Thiên Mệnh cũng đi đến giá vũ khí, tùy ý chọn ra một thanh trường kiếm, cùng Hàn Võ Khê mắt đối mắt.



Ông cụ Hàn đứng phía dưới mặt không cảm xúc im lặng nhìn một màn này. Còn Hàn Ngụy lại lộ ra biểu cảm háo hức, âm thầm siết chặt nắm đấm



“Xin đắc tội”.



Hàn Võ Khê vừa dứt lời, hơi thở Địa Huyền sơ kỳ lập tức bộc phát, ngọn trường thương trong tay cũng xé gió đâm về phía Cố Thiên Mệnh.



Cố Thiên Mệnh đột nhiên nheo mắt lại,tay phải nắm chặt trường kiếm làm ra động tác phòng ngự.



Kiếm ý quấn quanh thân kiếm tỏa ra từng trận sắc lạnh.



Đinh...đùng...



Tiếng kiếm ong ong, kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh uyển chuyển như rồng lượn bay vòng trong không trung.



Một thương của Hàn Võ Khê quét qua, uy thế của cảnh giới Địa Huyền khuấy động cả không gian, khiến không khí phát ra từng trận gió vút.



Cố Thiên Mệnh nhanh chóng nâng lên trường kiếm, dựa vào tu vi cùng kiếm ý của bản thân trực diện va chạm với đường thương này của Hàn Võ Khê.



Bùm!



Một tiếng nổ cực lớn, trường kiếm và trường thương va chạm vào nhau khiến toàn bộ võ đài rung chuyển.



“Quả thật là kiếm ý! Hay lắm nhóc con, lời đồn quả không sai", tại khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thiên Mệnh giơ kiếm lên, cả trái tim ông cụ Hàn đột nhiên chùng xuống, con ngươi sáng ngời thầm thở dài.



Mà Hàn Ngụy lại hét hò trong lòng: “Cố ca, hung hăng đánh cha già nhà ta một trận, càng mạnh càng tốt, tuyệt đối đừng nương tay”.



Tay Hàn Võ Khê nắm trường thương không ngừng tăng sức mạnh, từ từ vận dụng hết thực lực của bản thân.



Một thương chém tới mang theo trận gió rít gào, khí thế của Địa Huyền sơ kỳ sâu như biển cả thâu tóm toàn bộ võ đài, mạnh mẽ tới mức khiến cả vùng đất trời khẽ run.



“Lên!”, Hàn Võ Khê hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt trường thương quét về phía Cố Thiên Mệnh, uy lực kinh người.



Cố Thiên Mệnh giữ nguyên sắc mặt nghiêm nghị, một tay cầm trường kiếm, kiếm ý tiểu thành bao bọc lấy từng phân lưỡi kiếm, chém ra một đường.



Lập tức kiếm quang chớp lóe bắn ra tứ phía, kiếm ý đáng sợ tràn ngập võ đài, giống như cuồng phong biển động.



Bùm!



Một thương, một kiếm va chạm với nhau.



Rắc!



Đài thi đấu căn bản không chịu nổi sự va chạm giữ hai người họ, lập tức nứt ra một kẽ hở khổng lồ, như chực nghiêng đổ.



“Kỳ Song tướng quân quả nhiên danh xứng với thực!”



Thấy vậy, Hàn Võ Khê cũng không ra tay nữa mà thu lại trường thương trong tay, cực kỳ nghiêm túc lớn tiếng khen ngợi.



Cố Thiên Mệnh cũng rút lại trường kiếm đang rục rịch muốn chiến đấu tiếp, nhẹ giọng đáp: “Hàn tướng quân, bây giờ ông đã có thể đồng ý với việc bổn công tử nói vừa rồi chưa?”



“Hy vọng Kỳ Song tướng quân có thể thay ta bảo ban tên nhóc chết tiệt này thật tốt, nếu thực sự có thể khiến nó thay đổi tính cách, trên dưới Hàn gia ta cảm kích muôn phần”.



Hàn Võ Khê công nhận tài năng của Cố Thiên Mệnh, có thể dựa vào tu vi Linh Huyền trung kỳ để đấu với mình một trận, quả thực phi thường.



“Đương nhiên, nhiều nhất trong vòng nửa năm, bổn công tử sẽ trả lại cho Hàn gia một thế tử hoàn toàn mới”, Cố Thiên Mệnh tự tin cười.



“Vậy làm phiền tướng quân rồi”, Hàn Võ Khê chắp tay khách sáo nói với Cố Thiên Mệnh.



Sau đó hai người họ đồng loạt đặt vũ khí trong tay xuống, hòa hợp bước xuống khỏi võ đài.



“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, vậy bổn công tử mang Tiểu Ngụy đi đây, trong khoảng thời gian này xin đừng phái người đi theo nữa”, Cố Thiên Mệnh nói xong liền ngoảnh đầu nói với Hàn Ngụy còn đang ngây ngốc đứng ở một bên: “Tiểu Ngụy, chúng ta đi thôi”.



“Ơ, được”, Hàn Ngụy vui mừng khôn xiết, hành lễ với cha và ông nội xong liền bám sát theo Cố Thiên Mệnh, nhỏ giọng lầm bầm: “Ài… thật đáng tiếc, Cố ca vậy mà không đánh cha già một trận, đúng là đáng tiếc mà”.



Cố Thiên Mệnh dường như nghe thấy được lời thì thầm này của Hàn Ngụy, không kìm được che trán.



Nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người họ, vẻ mặt của ông cụ Hàn và Hàn Võ Khê càng nặng nề thêm vài phần.



“Tiểu công tử Cố gia nông sâu mấy phần?”, ông cụ Hàn suy tư.



“Kiếm của thằng bé rất sắc bén, nếu tiếp tục đánh, cho dù là Địa Huyền sơ kỳ như con sợ rằng cũng khó lòng chống đỡ nổi”, trên gương mặt trầm lắng của Hàn Võ Khê lộ ra một tia sợ hãi: “Sâu không thể dò”.



Nghe xong câu này đôi mắt hơi trũng sâu của ông cụ Hàn đông cứng lại, thật lâu sau mới thở dài nói: “Cố gia sau ngày có người kế vị rồi!”



Cố gia có người kế vị, nhưng uy nghiêm của Hàn gia ông, tương lai ai có thể cáng đáng đây?



Sau khi đưa Hàn Ngụy rời khỏi Hàn gia, Cố Thiên Mệnh liền sắp xếp hắn ở trong một đình viện của Cố phủ.



Hai ngày tiếp theo, Hàn Ngụy sống cực kỳ phóng khoáng, mỗi ngày khi hừng đông còn chưa ló rạng hắn đã chạy ra ngoài rong chơi, không ngừng phát tiết sự vui sướng khi lấy lại được tự do.


Chương 208 Bản đồ Bách Quốc Chi Địa sau này nhất định sẽ có dấu chân của họ

Hơn nữa, hắn còn thường xuyên đi theo Cố Thiên Mệnh, líu ríu không ngừng, liên miên kể lể cảm giác khó chịu khi bị cấm túc trong những năm nay ra sao.



Cố Thiên Mệnh tựa như rất đồng cảm với Hàn Ngụy, để mặc hắn gây rắc rối khắp nơi, trong lòng lại thầm mặc niệm một câu: “Tiểu Ngụy à, cứ chơi thêm hai ngày nữa đi! Sợ rằng cả đời này ngươi cũng không thể quên đi những ngày tháng sắp tới đâu!”



Hôm nay vào buổi chầu sớm của Thiên Phong quốc truyền ra một tin tức chấn động.



Quân thượng Mạc Tu Ương ban đầu vốn muốn hạ lệnh khôi phục chức vị nguyên soái trấn quốc, thống lĩnh toàn quân cho ông cụ Cố.



Nhưng ông lại kiên quyết từ chối ngay trước mặt văn võ bá quan trong triều, đồng thời nói: “Lão tướng chinh chiến sa trường nhiều năm, cả đời chưa từng trải qua ngày tháng nào nhàn hạ. Nay đã già cả, tự biết mình không còn sức dẫn dắt toàn quân nữa, nguyện ý cáo lão về quê, tận hưởng những ngày còn lại”.



Lời này của ông cụ Cố vừa vang lên, không chỉ khiến Mạc Tu Ương choáng váng, mà còn khiến chúng quan viên kinh ngạc tròn mắt.



Cố lão tướng quân vậy mà thực sự có ý định từ chức nguyên soái, vậy đại quân chục triệu lính của Thiên Phong quốc sẽ do ai lãnh đạo? Ai có đủ năng lực đó? Toàn bộ đại quân có thể một lòng phục tùng người đó hay không?



Vô số nghi vấn dâng lên trong đầu các quan viên.



Quân thượng Mạc Tu Ương chỉ sững sờ thoáng qua, sau đó cũng không cưỡng ép ông cụ Cố nhận chức nữa, bởi ông ta biết quả thực nhiều năm như vậy ông cụ Cố đã vô cùng mệt mỏi, cũng đã đến lúc để ông ấy nghỉ ngơi rồi.



“Trẫm phê chuẩn, đồng ý để Cố lão tướng quân từ chức nguyên soái!”, Mạc Tu Ương nghiêm giọng nói: “Truyền lệnh của trẫm, Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc, chính thức kế thừa chức vị đại nguyên soái trấn quốc, quan vị nhất phẩm, điều khiển đại quân trăm vạn của Thiên Phong quốc ta, giương cao quốc uy cho nước ta!”

Từng đợt sóng dữ dội chấn động khắp đại điện hoàng cung rồi lan tỏa tới mọi ngóc ngách của Thiên Phong quốc.



Chúng quan viên ngay lập tức giật mình phản ứng lại, Huyết Hùng tướng quân ngày nay không chỉ có thể oai hùng nơi biên cương, hơn nữa tu vi cũng tiến bộ một bước, quả thực có thể đảm nhận chức vị đại nguyên soái trấn quốc này.



Rất nhiều quan viên cực kỳ muốn phản đối, nhưng vừa nghĩ tới uy vọng cùng tướng uy hiện tại của Cố gia, họ căn bản không có can đảm đưa ra lời bác bỏ nên chỉ dành ngậm ngùi chấp nhận.



“Ngoài ra, phong Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh lên làm tướng quân tam phẩm chính thống, chính thức kế thừa phó lệnh của Cố gia, có thể điều động bất kỳ đại quân mười vạn lính nào của Thiên Phong quốc ta”.



Ngay sau đó, Mạc Tu Ương lại ban bố ra một đạo thánh chỉ, khiến vô số người đều phải chết lặng.



Cố Ưu Mặc tiếp nhận chức vị nguyên soái trấn quốc, quan viên không có cách nào phản đối. Dù sao hành trình tới Nam Uyên, một thanh trường thương sắc máu của Mạc Tu Ương quả cảm chiến đấu quyết tử, đánh bại đại tướng Phương Thanh với tu vi Địa Huyền trung kỳ của Nam Uyên quốc, ai còn có gan để nói ra chữ không đây?



Mà hiện tại, quân thượng Mạc Tu Ương lại đề bạt Cố Thiên Mệnh lên làm tướng quân tam phẩm chính thống, có thể điều động bất kỳ đại quân mười vạn lính nào, đó thế nhưng chân chính là tay nắm thực quyền.



Không ít quan viên không muốn Cố gia một nhà độc chiếm, nhưng bọn họ hoàn toàn không tìm ra được bất kỳ nguyên cớ gì để bác bỏ.



Tu vi Linh Huyền trung kỳ, lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, một kiếm chém bay đầu tướng Nam Uyên, có thể xưng là thiên tài cái thế, ai dám nói hắn không có tư cách cầm quân?



Trong lòng nhiều người chất chứa khổ tâm, nhưng chỉ có thể im lặng đồng ý với hoàng lệnh cùng sắc phong mà quân thượng Mạc Tu Ương ban xuống.



“Cố gia lại trở lại dáng vẻ huy hoàng năm đó rồi, cả nhà đều là trọng thần, thiên tài vô song. Từ nay về sau, tại Thiên Phong quốc còn ai có thể thao túng Cố gia đây?”



Đáy lòng nhiều người không kìm được cảm thán câu này, dường như bọn họ lại nhìn thấy cảnh tượng rất nhiều năm về trước, khi Cố gia đầy đủ thành viên cũng chẳng thua kém hiện tại, thậm chí còn có phần vượt trội hơn.



Khi hoàng lệnh của Mạc Tu Ương chính thức ban bố xuống khắp toàn bộ kinh đô cùng mọi nẻo thành trì khiến vô số người không khỏi sửng sốt.



“Cố gia, Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh, tướng quân chính tam phẩm, tương lai của hắn có lẽ còn có thể tiến xa hơn nữa!”.



“Truyền lệnh không thể chọc tới bất luận người nào trên dưới Cố gia, kẻ nào vi phạm, nhẹ thì trục xuất khỏi gia tộc, nặng thì giết không hỏi”, có thế gia không kìm được lo lắng ra hết lệnh này đến lệnh khác.



“Cố gia chính là yếu tố nổi bật mới, bản đồ Bách Quốc Chi Địa trong tương lai nhất định sẽ có dấu chân của họ".






Chương 209 Lời mời của thái tử

Cố gia, thâm viện.



Khi Cố Thiên Mệnh nghe được hoàng lệnh quân thượng Mạc Tu Ương đưa xuống đều không kìm được khẽ cười. Tuy rằng hắn không hề quan tâm tới cái gọi là quan phẩm hư danh kia nhưng ông nội hẳn là rất vui vẻ và nhẹ nhõm!



“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vĩnh An công chúa cũng đã trở lại mấy ngày rồi, sao nhị thúc bên kia không có chút động tĩnh nào? Nhị thúc sẽ không thực sự ngốc nghếch như vậy đó chứ?”



Cố Thiên Mệnh nghĩ lại, cảm thấy hơi đau đầu vì EQ của Cố Ưu Mặc.



“Thôi quên đi, ta tốt nhất vẫn nên tới chỗ nhị thúc xem sao! Nếu không với tính cách lề mề của thúc ấy, không biết phải đợi tới lúc nào mới có thể hiểu ra”, Cố Thiên Mệnh tự nhủ một câu.



Sau đó hắn liền đi về phía sân của Cố Ưu Mặc, về phần Hàn Ngụy, sợ rằng hiện tại đã điên cuồng chơi đùa bên ngoài, không đến nửa đêm cũng sẽ không trở lại.



Trong sân, Cố Ưu Mặc đang cầm trường thương luyện võ với vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lẽo.



“Nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh nhìn Cố Ưu Mặc, khẽ hô một tiếng.



“Ừ”, Cố Ưu Mặc chậm rãi thu hồi lại trường thương, hỏi: “Có chuyện gì sao?”



“Nhị thúc, không phải cháu nói thúc đâu nhưng sao thúc vẫn còn ngơ ngẩn ở đây múa thương vậy?”, Cố Thiên Mệnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.



“Ông đây không múa thương vậy thì làm gì”, Cố Ưu Mặc cau mày, gương mặt viết rõ hai chữ mù mờ, hỏi ngược lại.



"...", Cố Thiên Mệnh thầm che trán, lắc đầu cười nhạt: “Nhị thúc, chúng ta tới Nam Uyên để làm cái gì?”



“Nam Uyên?”, Cố Ưu Mặc suy nghĩ một hồi, ngay thẳng đáp: “Đón công chúa trở về, sao thế?”



“Người… nhị thúc, người cũng biết là đón công chúa trở về rồi, vậy sau đó thì sao?”, Cố Thiên Mệnh bỗng nhiên phát hiện ra rằng nhị thúc này của mình lần đầu tiên ngẩn người ra như vậy, dáng vẻ diệt địch không sót một tên trên chiến trường của ông ấy trước kia rốt cuộc là thế nào làm được vậy.



“Sau đó?”, hàng mày Cố Ưu Mặc cau càng chặt, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Cố Thiên Mệnh hỏi: “Thằng nhóc cháu muốn nói cái gì? Đừng có quanh co với ông đây nữa”.



“Nhị thúc, chúng ta liều mạng đưa công chúa về, người không phải là hy vọng nàng ấy sẽ gả cho người khác đó chứ?”, Cố Thiên Mệnh hỏi thẳng thừng.



“Đương nhiên không muốn”, cây trường thương trong tay Cố Ưu Mặc hung ác cắm phập xuống đất, trầm giọng đáp.



“Vậy người còn không mau hỏi Quân Thượng chuyện cầu hôn, sao lại giống như một tên ngốc còn có thời gian rảnh rỗi ở nhà múa thương vung gậy vậy”, Cố Thiên Mệnh quăng cho Cố Ưu Mặc một cái trợn trắng mắt, lười phải giải thích thêm liền xoay người rời đi.



“Cái này…”, Cố Ưu Mặc siết chặt nắm đấm, lẩm bẩm: “Cầu hôn…”



Cố Thiên Mệnh đã nói hết những gì nên nói, về phần phải làm thế nào, điều đó phụ thuộc vào quyết định của chính Cố Ưu Mặc.



Ngay cả thiên quân vạn mã Cố Ưu Mặc cũng không chẳng hề sợ hãi, sẽ không vì một một lời cầu hôn mà rối loạn trận cước đó chứ? Nhưng cũng không nói trước được điều gì.



Sau khi Cố Thiên Mệnh rời khỏi sân của Cố Ưu Mặc thì có một người tự xưng được đại hoàng tử - thái tử phái tới, đặc biệt muốn mời hắn tới dự yến tiệc…



Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư cử thân tín tới muốn mời Cố Thiên Mệnh tới dự tiệc.



Hắn vốn dĩ muốn từ chối nhưng vừa nghĩ tới việc Cố gia sau này còn phải cắm rễ tại Thiên Phong quốc, vì vậy sau khi cân nhắc một phen, liền đi theo kẻ đó đến tửu lâu Túy Yên.



Tửu lâu Túy Yên chính là nơi hai nhà Cố Lý cử hành tiệc đính hôn, nơi này cực kỳ xa hoa, không phải quan lại quyền quý không thể đặt chân vào.



“Tướng quân, mời vào! Điện hạ đã chờ rất lâu rồi!", tên người hầu dẫn đường cho Cố Thiên Mệnh tỏ ra vô cùng cung kính, không có nửa phần qua quýt.



"Ừm", Cố Thiên Mệnh chắp hờ hai tay sau lưng, theo cầu thang hoa lệ đi thẳng lên tầng cao nhất của tửu lâu Túy Yên.



Vừa bước qua bậc cửa, liếc mắt một cái liền thấy được đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư cùng các công tử thế gia đều đang yên lặng ngồi đó, bầu không khí tương đối trang nghiêm.



"Tướng quân tới rồi, mời ngồi", Mạc Ngọc Thư lập tức đứng dậy, khách sáo chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, nhếch môi mỉm cười nói.



"Cố công tử", đám công tử thế gia cũng nhao nhao đứng dậy, nhìn Cố Thiên Mệnh chào hỏi.



Con gái của đại hoàng tử, cũng chính là quận chúa của Thiên Phong quốc, Mạc Nam Cầm chớp đôi mắt to tròn ngập nước, khẽ cắn môi đỏ mọng nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chú, không biết trong lòng đang vấn vít những suy nghĩ gì.



Cháu trai tể tướng, Trương Nguyên Tư, một trong tam đại thiên kiêu của Thiên Phong quốc cũng không còn vẻ kiêu căng như trước, thay vào đó mang theo vẻ mặt phức tạp đứng dậy nhìn Cố Thiên Mệnh.



“Điện hạ”, Cố Thiên Mệnh khẽ chắp tay coi như đáp lễ với Mạc Ngọc Thư.



“Tướng quân, mời ngồi”, Mạc Ngọc Thư căn bản không đặt nặng điểm thất lễ này của Cố Thiên Mệnh, vẫn mỉm cười chào đón.


Chương 210 Ngươi rốt cuộc là ai

Cố Thiên Mệnh thả chậm bước chân, xuyên qua đám công tử thế gia, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mạc Ngọc Thư.



Sau khi hai người Cố Thiên Mệnh cùng Mạc Ngọc Thư ổn định chỗ ngồi, mọi người mới tuần tự ngồi xuống.



Sau đó, với tư cách là thái tử của Thiên Phong quốc, đại hoàng tử vậy mà dẫn đầu nâng ly với Cố Thiên Mệnh: “Uy danh thời gian gần đây của Kỳ Song tướng quân đúng là như sấm rền bên tai!”



“Điện hạ quá khen”, nếu Mạc Ngọc Thư đã buông xuống tư thái, Cố Thiên Mệnh cũng không muốn làm cho tình cảnh trở nên quá cứng nhắc, liền nâng ly đáp lại, bình tĩnh nói.



Kỳ thực trong lòng Mạc Ngọc Thư ngột ngạt hơn bất cứ ai, trước đó ông ta bày ra dáng vẻ cao ngạo, muốn thăm dò nông sâu của Cố Thiên Mệnh cùng Cố gia, chẳng ngờ không những không thu hoạch được gì, mà còn khiến một trong tam đại thiên kiêu là Cổ Dương Vân bị một cước của hắn đá tới bất tỉnh, quét sạch thể diện.



Khi một nhà họ Cố khởi hành tới Nam Uyên, ông ta mới biết được đầm nước Cố gia và Cố Thiên Mệnh này sâu như thế nào.



Cố Thiên Mệnh, thiên tài cái thế, vượt cấp chặt đầu tướng quân Nam Uyên, ông cụ Cố càng thêm dũng mãnh nơi sa trường, một thương có thể ngăn chặn hàng triệu quân địch, Cố Ưu Mặc cũng hồi phục thân thể, nắm một thanh huyết thương vang danh các nước.



Còn có ám doanh của Cố gia với nền tảng cực kỳ vững chắc, hơn ba mươi người đều là cường giả Địa Huyền, mà quản gia của nhà họ cũng là một võ giả Địa Huyền một mực che giấu thân phận suốt bấy lâu nay, vô cùng mạnh mẽ.



Hơn nữa, chỉ sau trận chiến tại Nam Uyên, người đời mới hiểu ý nghĩa thực sự của đại quân Huyết Xích.



Giờ đây, Mạc Ngọc Thư chỉ muốn cứu vãn mối quan hệ gượng gạo giữa mình và Cố gia, hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ của họ. Vì vậy ông ta mới bày bữa tiệc này, dẫn đầu một nhóm công tử quyền quý đặc biệt tới để nhận lỗi.



“Khi chúng ta còn ở đây tranh giành danh hiệu thiên kiêu thì hắn đã đứng trên đỉnh cao của lớp thanh niên, thậm chí có thể phân cao thấp với các cường giả tiền bối rồi”.



Là cháu trai của tể tướng, Trương Nguyên Tư từ nhỏ đã có lòng tự tôn rất lớn, vẫn luôn không coi bạn bè đồng trang lứa ra gì. Hôm nay hắn ta lại không thể không ngẩng đầu nhìn lên Cố Thiên Mệnh, tự giễu trong lòng câu này.



“Ngươi giả bộ vô dụng nhiều năm như vậy chỉ để đợi đến ngày hôm nay ‘gáy một tiếng ai nấy đều phải kinh ngạc’ sao?”, môi đỏ Mạc Nam Cầm nhấp rượu, nhưng lại cảm thấy rượu này vô cùng đắng chát khó nuốt, thầm nhủ.



“Khoảng cách giữa hắn và chúng ta đã càng ngày càng xa, sợ rằng trong tương lai ngay cả bóng lưng của hắn cũng nhìn không thấy nữa!”, một đám công tử hoặc đang tự mình thưởng rượu hoặc kính rượu nhau, ngoài mặt thì bầu không khí hòa thuận, nhưng thực ra trong lòng ai nấy đều đang thở dài ngao ngán.



“Kiếm ý tiểu thành, một kiếm thành danh, Cố Thiên Mệnh Cố gia, tướng lĩnh chính tam phẩm của Thiên Phong quốc, Kỳ Song tướng quân…”, một vài người nhìn chòng chọc Cố Thiên Mệnh, bỗng nhiên phát hiện ra hắn đã đi trước vô số người, dường như ngay cả bóng lưng cũng xa vời tới vậy.



Suốt buổi tiệc, Mạc Ngọc Thư trong sáng ngoài tối đều bày tỏ sự áy náy của bản thân với Cố gia và Cố Thiên Mệnh, hy vọng Cố gia có thể xóa bỏ hiểu lầm này.



Cố Thiên Mệnh đương nhiên không để trong lòng chuyện này, rốt cuộc Mạc Ngọc Thư tốt xấu gì cũng là thái tử của Thiên Phong quốc, là quân thượng đứng trên vạn người trong tương lai, ông ta có thể hạ thấp thân phận kính rượu hắn cũng đã được tính là phong thái hơn người.



Một bữa tiệc rượu rất nhanh đã kết thúc.



“Nam Cầm, con tiễn Cố công tử trở về đi!”, Mạc Ngọc Thư quay đầu nói với Mạc Nam Cầm bên cạnh.



Mạc Nam Cầm ngạc nhiên nhìn lại, dường như bắt được một tia thâm ý từ trong ánh mắt của ông ta. Sau đó hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra một làn hương thơm ngát, nở nụ cười duyên dáng ngọt ngào: “Cố công tử, mời!”



Vì vậy, Cố Thiên Mệnh liền cùng nàng ta bước ra khỏi tửu lâu Túy Yên.



Nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người họ, Mạc Ngọc Thư chậm rãi thu lại nét cười trên môi, khôi phục lại vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng thường ngày mà lầm bầm: “Cố gia của hiện tại, không thể chọc tới…”



Trên đường trở lại Cố gia, mỗi lần Mạc Nam Cầm nhìn bên sườn mặt của Cố Thiên Mệnh lại do dự không nói nên lời, như thể không biết phải phá vỡ bầu không khí im ắng này như thế nào.



Một lúc lâu sau, nàng ta mới nhẹ nhàng nghịch lọn tóc đen nhánh của mình, quay đầu nhìn chăm chăm gương mặt hờ hững của Cố Thiên Mệnh, thanh thúy nói: “Ngươi rốt cuộc làm như thế nào vậy?”



“Cái gì?”, Cố Thiên Mệnh hỏi ngược lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu Duệ Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Phong

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom