• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tu La Kiếm Thần (2 Viewers)

  • Chương 211-215

Chương 211 Cát Hưng Bình

“Lừa gạt tất cả mọi người, một trận đạt được danh hiệu Kỳ Song”, Mạc Nam Cầm khẽ cắn môi đỏ mọng, tựa hồ vẫn không có cách nào hiểu được thành tựu đến hôm nay của hắn, trong mắt tràn ngập phức tạp.



“Tự mình cố gắng”, Cố Thiên Mệnh cười nhạt, giả vờ tỏ vẻ thâm trầm đáp.



"Thật sao?", đôi mày thanh tú của Mạc Nam Cầm rũ xuống vài phần, trầm tư một hồi lâu, tiếp tục nói: “Cho dù ngươi muốn che đậy bản thân, cũng có rất nhiều biện pháp, tại sao lại phải cố ý làm ra nhiều chuyện đốn mạt như vậy?”



Cố Thiên Mệnh không trả lời, chỉ cười nhạt, tiếp tục rào bước đi về phía trước.



Nghi hoặc trong lòng Mạc Nam Cầm như núi lửa phun trào, hỏi tới dồn dập: “Người đời nói ngươi ngu ngốc, phỉ báng ngươi là phế vật, gọi ngươi là công tử bột. Nhưng ngươi lại thông minh hơn ai hết, âm thầm ẩn nhẫn nhiều năm như vậy. Chỉ với một cú đá đã đạp đổ sự ngạo mạn của họ, giẫm nát tài năng của họ dưới chân”.



"Ngươi thực sự là Cố Thiên Mệnh sao?"



Mạc Nam Cầm không chút e dè nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta gợn lên từng làn sóng, dường như rất bức bách muốn đạt được một đáp án.



"Cố gia, Cố Thiên Mệnh, là ta".



Cố Thiên Mệnh đáp với nụ cười thản nhiên.



Kiếp trước ta là cường giả nhìn xuống trăm triệu sinh linh, kiếp này ta là Cố Thiên Mệnh Cố gia của Thiên Phong quốc.



Sau khi nhận được câu trả lời này, trái tim Mạc Nam Cầm không khỏi run lên, nàng ta nhìn Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu, chậm chạp gật đầu.



"Được rồi, quận chúa tiễn ta tới đây thôi, bổn công tử tự trở về".



Dứt lời Cố Thiên Mệnh liền tăng nhanh bước chân đi vào trong Cố phủ, để lại Mạc Nam Cầm đơn độc trong gió chìm trong dòng suy nghĩ miên man.



"Cố Thiên Mệnh của Cố gia…"



Gió thổi tung mái tóc như thác đổ của nàng ta, cuốn bay lên vạt váy dài, cũng khuấy động tâm trạng trăm mối ngổn ngang trong tim.

Đêm khuya thanh vắng, ánh sao mờ nhạt.

Cố Thiên Mệnh lặng lẽ rời khỏi kinh thành, đi vào trong núi rừng thâm cốc không có người.

“Chủ thượng”, Yến Hàn thấy Cố Thiên Mệnh tới, lập tức tiến lên hành lễ nói.

Ở phía sau Yến Hàn là 13 võ giả hắn ta tìm được trước đó, cùng với đám người Cung Tâm Nguyệt và Hàn Ngụy.

Hiện giờ, đám người Cung Tâm Nguyệt và Hàn Ngụy đều đã bước vào tu hành, trong đó có người thậm chí đã bước vào cảnh giới Nhân Huyền trung kỳ, khoảng cách đến Nhân Huyền hậu kỳ cũng không xa nữa.

Về phần 13 võ giả kia, được dùng đan dược Cố Thiên Mệnh ban cho, có bốn người đã bước vào cảnh giới Linh Huyền trung kỳ, còn lại đều là cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ.

“Chủ thượng”.

Mọi người biết được mình có thể tiến thêm một bước trong thời gian ngắn, đều là bởi vì Cố Thiên Mệnh, cho nên đều cực kỳ cung kính, không dám có chút dị tâm.

“Công tử”, Cung Tâm Nguyệt cùng Thượng Quan Hải cũng các thiếu nam, thiếu nữ cũng hành lễ chào hỏi.

Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt nhìn mọi người một cái, gật đầu nói: “Ừ”.

Tuy rằng mọi người đều ở trong thâm cốc không đi ra ngoài, nhưng bọn họ cũng sẽ thường xuyên phái người cải trang đi mua một ít nhu yếu phẩm cần dùng, biết được chuyện Cố Thiên Mệnh đã làm ở Nam Uyên.

Khi cảm giác được khi tức linh hồn Cố Thiên Mệnh lúc trước bộc phát, mọi người cho rằng đoàn người Nam Uyên quốc căn bản không là gì, quả thực có thể nói là quá bình thường. Bởi vì bọn họ vĩnh viễn cũng không quên được cảm giác áp bách linh hồn đủ để xé rách vạn vật trên thế gian đó.

“Yến Hàn, lựa chọn 1 người có tu vi cao cùng tâm tính tốt nhất ra đây”, Cố Thiên Mệnh quay đầu nhìn Yến Hàn, nói thẳng.

Yến Hàn không chần chừ trả lời: “Vâng, chủ thượng”.

Lập tức, Yến Hàn liền chọn ra một đại hán trung niên sắc mặt đen kịt từ trong 13 võ giả cảnh giới Linh Huyền, hồi bẩm nói: “Chủ thượng, người này tên là Cát Hưng Bình, tu vi Linh Huyền trung kỳ, tương đối thông minh, tâm tính tốt”.

Cát Hưng Bình mặc một chiếc áo màu xám, cung kính không thôi hành lễ: “Chủ thượng”.

Từ lần đầu tiên chứng kiến sự áp bách từ linh hồn của Cố Thiên Mệnh, mọi người cũng không có ai dám bất kính nữa, nếu không, hậu quả sẽ không thể lường được.

“Người tên là Cát Hưng Bình?”, Cố Thiên Mệnh dùng ánh mắt hờ hững bễ nghễ nhìn xuống Cát Hưng Bình.

“Vâng”, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Cát Hưng Bình lập tức trả lời.

“Ta có một chuyện cần ngươi đi làm. Không thể có bất kỳ sai sót gì, hiểu chưa?”, Cố Thiên Mệnh cực kỳ nghiêm trang nói.

“Thuộc hạ hiểu rõ, xin chủ thượng dặn dò”, Cát Hưng Bình nội tâm khẽ động. Sau đó cắn răng ôm quyền nói.

“Sáng mai, ta sẽ sắp xếp ngươi đi theo bên cạnh thế tử Hàn Ngụy. Ta sẽ đưa thế tử cùng ngươi đến nơi nào đó, nhớ kỹ, nếu như thế tử Hàn Ngụy không gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, ngươi tuyệt đối không thể ra tay. Ta muốn ngươi cùng hắn trải qua hắc ám của nhân gian, để hắn hiểu được cái gọi là tàn khốc”.

Cố Thiên Mệnh hai tay chắp sau lưng, trong lời nói xen lẫn một luồng uy nghiêm không thể nghi ngờ: “Mặc kệ sau này thế tử Hàn gia có bị khi nhục như thế nào, ngươi cũng không thể ra tay. Đảm bảo an toàn tính mạng là được!”

“Thuộc hạ hiểu rõ!”
Chương 212 Mỹ nữ như mây

Trong mắt Cát Hưng Bình hiện lên một đạo sắc bén, lập tức hành lễ ôm quyền nói.

“Chủ thượng, chỉ là tu vi của thuộc hạ thấp. Sợ khó có thể đảm bảo an toàn cho thế tử”, Cát Hưng Bình cắn răng, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Mệnh, sau lưng nổi lên từng đợt lạnh lẽo.

“Cái này không cần lo lắng, tối nay ta sẽ giúp ngươi đột phá cảnh giới Linh Kỳ hậu kỳ, truyền cho ngươi một bộ công pháp. Chỉ cần ngươi không quá ngốc và không có cường giả Địa Huyền xuất hiện. Sẽ không có vấn đề gì”.

Cố Thiên Mệnh sớm đã nghĩ đến điều này, khuôn mặt lạnh lùng mở miệng nói.

“Tạ chủ thượng, thuộc hạ tất nhiên dốc sức toàn lực, cũng sẽ bảo vệ an toàn tính mạng cho Hàn thế tử”, Cát Hưng Bình nội tâm mừng rỡ, lập tức quỳ một gối nói.

Mọi người ở một bên nhìn màn này, trong lòng đều lộ ra một tia hâm mộ. Nhân vật sâu không lường được như chủ thượng, công pháp nhất định là bất phàm.

Quan trọng nhất là, chủ thượng nói muốn giúp Cát Hưng Bình đột phá một cảnh giới, điều này cần bản lĩnh to lớn thế nào?

Mọi người không khỏi nín thở, âm thầm đưa ra quyết định. Nhất định phải đi theo chủ thượng, tương lai khẳng định có thể tiến xa hơn. Loại người giống như bọn họ, đều là võ giả thiếu công pháp tốt nên mới trở thành tán tu.

Bây giờ có chủ thượng rồi, họ tin tưởng vững chắc, tương lai mình nhất định sẽ xứng đáng rực rỡ, không còn phải sống những ngày khổ sở vật vã nữa.

“Chuyến đi này là để tôi luyện tâm tính Hàn thế tử, nếu ngươi tự tiện động thủ, hậu quả hẳn là rất rõ, hiểu không?”. Cố Thiên Mệnh biết rõ suy nghĩ của những người này, nhất định phải cảnh báo trước.

“Thuộc hạ tất nhiên sẽ không phụ kỳ vọng của Chủ thượng”, Cát Hưng Bình lập tức cam đoan, nội tâm kích động không thôi.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh liền quay đầu về phía Yến Hàn, hơn nữa còn móc trong túi áo ra năm quyển công pháp. Trầm giọng nói: “Đây là mấy bộ công pháp ta viết, ngươi đưa cho bọn họ tu hành”.

“Ngoài ra, con đường của ngươi. Còn phải chậm rãi cân nhắc, chớ nóng vội”.

Cố Thiên Mệnh đem năm quyển công pháp trong tay đưa cho Yến Hàn, nói khẽ.

“Vâng. Chúa thượng, ta nhất định sẽ nhớ kỹ”, Yến Hàn hai tay nhận lấy công pháp, khàn khàn đáp.

Mà tất cả mọi người ở một bên con mắt đều phát ra tinh quang, gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ công pháp trong tay Yến Hàn.

“Ừm”, Cố Thiên Mệnh gật đầu, liền quay đầu nhìn Cát Hưng Bình, hờ hững nói: “Ngươi đi theo ta”.

Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Cố Thiên Mệnh mang theo Cát Hưng Bình biến mất trong bóng tối.

Cát Hưng Bình căng thẳng gấp gáp. Không dám thở mạnh đi theo Cố Thiên Mệnh, dùng dư quang không ngừng đánh giá bóng lưng hắn.

“Ngồi xếp bằng vận khí”, khi 2 người đến một nơi yên tĩnh không người, Cố Thiên Mệnh trầm giọng nói: “Cảnh giới Linh Huyền, quan trọng là tụ khí, khí thông thiên linh, quay lại đan điền...”

Dưới sự chỉ điểm của Cố Thiên Mệnh, Cát Hưng Bình lập tức vận chuyển huyền khí trong cơ thể mình, bắt đầu làm theo lời Cố Thiên Mệnh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Thiên Mệnh dùng ngón tay xen lẫn một luồng khí tức điểm vào mi tâm Cát Hưng Bình.

Ầm!

Trong một thời gian, Cát Hưng Bình mở ra hai mắt, khí tức trên người đều trở nên cường đại vài phần. Hơn nữa, trong đầu Cát Hưng Bình đột nhiên xuất hiện một hàng công pháp khẩu quyết, kinh hãi ngẩn người.

Một giây sau, Cát Hưng Bình liền phản ứng lại, đây là công pháp Cố Thiên Mệnh truyền thụ cho hắn.

“Thuộc hạ đa tạ chủ thượng, chắc chắn không phụ kỳ vọng của người”.

Vẻ kích động trên mặt Cát Hưng Bình căn bản không thể che dấu, lớn tiếng nói.

“Đứng dậy đi! Theo ta trở về kinh thành, sau vài ngày nữa, ngươi liền đi theo bên cạnh Hàn thế tử, một tấc cũng không được rời”, Cố Thiên Mệnh sắc mặt lạnh lùng hờ hững, làm cho người ta sợ hãi: “Truyền cho ngươi công pháp, tự về cân nhắc thật kỹ, không thể truyền ra ngoài, hiểu chưa?”

“Thuộc hạ hiểu ạ!”

Cát Hưng Bình chắp tay nói, nội tâm không khỏi nghĩ đến sự áp bách đến từ linh hồn của Cố Thiên Mệnh, không dám có suy nghĩ khác.

“Đi thôi!”

Lập tức, Cố Thiên Mệnh liền đi ở phía trước, trong bóng tối từng bước từng bước hướng về kinh thành mà đi.

Ngày hôm sau, Thiên Phong quốc nghênh đón bình minh như thường lệ.

Hàn Ngụy mấy ngày nay điên cuồng đủ rồi, sau khi hắn ta rời khỏi Hàn gia, được giải trừ lệnh cấm túc, hắn ta như con ngựa xổng chuồng. Không quan tâm đến ăn uống mà đi chơi khắp chốn.

Có điều hôm nay khi Hàn Ngụy đang định ra ngoài thì bị Cố Thiên Mệnh ngăn lại.

“Cố ca, có chuyện gì không? Nói nhanh nào, ta còn phải ra ngoài đi dạo nữa”, Hàn Ngụy cười tủm tỉm nhìn Cố Thiên Mệnh, mở miệng nói.

Nhìn vẻ mặt không tim không phổi của Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh không khỏi khẽ cười nói: “Tiểu Ngụy, ta nói cho ngươi biết một nơi rất hay, nơi đó mỹ nhân như mây, ngươi nhất định sẽ rất thích”.

“Mỹ nữ như mây!”, hai mắt Hàn Ngụy lập tức sáng như sao, gấp gáp hỏi: “So với Bích Hoa lâu thì như thế nào?”

Bích Hoa lâu là nơi phồn hoa xa xỉ đứng đầu Thiên Phong quốc, bên trong xoa hoa giai lệ, có thể nói là nơi làm người cho người ta lưu luyến quên lối về.
Chương 213 Cuộc hành trình lột xác

“Ta chỉ có thể nói, sau khi ngươi đi, cả đời cũng sẽ không quên được”, Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng, nhẹ giọng nói với Hàn Ngụy.

“Thật sao?”, Hàn Ngụy kích động không thôi vui vẻ nói.

“Thật”, Cố Thiên Mệnh trả lời, trong lòng còn lẩm bẩm: sau chuyến đi này, cả đời ngươi cũng sẽ không quên được.

“Cố ca, mau nói cho ta biết, là nơi nào? Thế nhưng có thể làm cho Cố ca khen ngợi như vậy, ta nhất định phải đi xem một chút”, trước mắt Hàn Ngụy tựa hồ đã nhìn thấy rất nhiều mỹ, hai mắt tỏa sáng.

“Để hắn dẫn ngươi đi”, Cố Thiên Mệnh quay đầu hướng về phía Cát Hưng Bình bên cạnh lạnh lùng nói: “Cát Hưng Bình, ngươi đi bên cạnh Tiểu Ngụy, đã biết chưa?”

“Vâng!”, Cát Hưng Bình nhìn thoáng qua Cố Thiên Mệnh thật sâu, lập tức đi tới trước người Hàn Ngụy, chắp tay chào: “Thế tử!”

“Nhanh nhanh nhanh, mau dẫn ta đi”, Hàn Ngụy không khỏi nói, trực tiếp lôi kéo Cát Hưng Bình đi về phía cửa của Cố gia. Trước khi đi còn quay đầu nhếch miệng cười nói với Cố Thiên Mệnh: “Cố ca, ta đi trước nhé, buổi tối lại về”.

Nhìn bóng lưng mừng rỡ như điên rời đi, nụ cười khẽ trên khóe miệng Cố Thiên Mệnh chậm rãi biến mất.

“Tiểu Ngụy, chuyến này đi phải dựa vào bản thân ngươi thôi, giúp ngươi lột xác, chớ trách ta”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng khép hai mắt lại, trầm thấp lẩm bẩm.

Đêm đã sâu.

Cố Thiên Mệnh ở trong thâm viện của mình, sắc mặt ung dung ngồi trên ghế, uống một chén trà thơm.

Bỗng nhiên, một đạo ảnh cắt hư không, đi tới trước người hắn.

“Chủ thượng, giờ Ngọ, Hàn thế tử và Cát Hưng Bình đã bước vào tổ chức buôn người. Hơn nữa, hiện tại Hàn thế tử cùng Cát Hưng Bình đã rời khỏi kinh thành, dọc theo đường đi phỏng chừng sẽ không được yên ổn”.

Yến Hàn theo phân phó của Cố Thiên Mệnh, âm thầm đi theo sau lưng Hàn Ngụy tìm hiểu tin tức cụ thể. Bây giờ tất cả đều phát triển theo suy đoán của Cố Thiên Mệnh, Yến Hàn mới trở về bẩm báo.

“Ừm, có một số việc, nhất định phải để cho hắn trải qua một phen. Bằng cách này, hắn ta mới có thể thực sực hiểu được bản thân muốn gì”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu trầm giọng khẽ nói.

“Chủ thượng”, Yến Hàn chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, mở miệng gọi.

“Chuyện gì?”, Cố Thiên Mệnh đáp.

“Thời gian trước, ta từng cùng chủ thượng nói qua, muốn tới Mạch Dương quốc, tìm một vị cố nhân”, Yến Hàn siết chặt hai tay xin chỉ thị.

Nghe vậy, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói: “Mạch Dương quốc là hoàng triều thượng đẳng, là nơi sâu nhất của Bách Quốc Chi Địa, trong đó không thiếu cường giả Địa Huyền đỉnh phong. Ngươi có chắc là sẽ đi ngay bây giờ không?”

“Chủ thượng, ta... muốn đến nơi đó”, Yến Hàn ngước mắt nhìn Cố Thiên Mệnh, cắn răng nói.

“Vốn dĩ ta dự định đi cùng ngươi một lần, nhưng hiện giờ ta có quá nhiều việc, không thể thoát thân”, Cố Thiên Mệnh nhìn Yến Hàn lạnh nhạt nói.

“Phiền chủ thượng lao tâm rồi, ta chỉ đi tìm một vị cố nhân, không cần chủ thượng nhọc lòng”, Yến Hàn trong lòng rất bức thiết muốn đi Mạch Dương quốc một lần, cho nên mới có dũng khí nhắc lại nhiều lần với Cố Thiên Mệnh.

“Đã như vậy, ngươi đi đi. Trước khi đi hãy sắp xếp ổn thỏa cho đám người kia trước”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng gõ bàn, chậm rãi gật đầu đồng ý nói.

“Đa tạ chủ thượng, ta nhất định sẽ sớm trở về, cùng chủ thượng phân ưu”, Yến Hàn nội tâm mừng rỡ. Hành lễ chắp tay nói.

“Được, ngươi đi đi”.

Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng khoát tay.

“Vâng!”

Yến Hàn vừa dứt lời, thân hình chợt lóe rồi biến mất, chìm vào trong bóng tối.

Cố Thiên Mệnh lần nữa bưng chén trà thơm lên, nhẹ nhàng mím môi, giữa hai hàng lông mày nổi lên vẻ ngưng trọng. Hắn có dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

...

Ở phía bên kia, bóng đêm bao phủ toàn bộ mặt đất.

Hàn Ngụy cùng Cát Hưng Bình hai người bị nhốt trong một cái xe ngựa kiên cố, lấy tu vi Nhân Huyền trung kỳ của Hàn Ngụy, căn bản là không nhúc nhích được.

Bên trong xe ngựa, ngoại trừ Hàn Ngụy ra còn có hơn 10 nam nữ khác. Những người này mặt như tro tàn, tựa hồ đã đoán trước được kết cục bi thảm của mình.

“Mau thả bổn công tử rời đi”, Hàn Ngụy hung hăng đạp lên hàng rào xe ngựa, hổn hển lớn tiếng hô: “Bổn công tử là cháu trai của Binh bộ thượng thư đương triều, các ngươi quả thật là to gan lớn mật. Có tin bổn công tử diệt ngay các ngươi tại đây không”.

Trong đêm tối, tiếng gầm gừ của Hàn Ngụy chậm rãi rời khỏi kinh thành, không biết đi tới nơi nào. Cả một đường hắn không ngừng hô to, cuối cùng mới lộ ra thần sợ hãi, không ngừng nghĩ cách phá hư xe ngựa, đáng tiếc đều không có kết quả.

Mà Cát Hưng Bình bên cạnh Hàn Ngụy, giống như một người bình thường cuộn mình ở một bên, im lặng nhìn một màn này.

Ngay từ đầu, Cát Hưng Bình đã biết mình phải làm gì, che giấu bản thân, bảo vệ Hàn Ngụy không nguy hiểm đến tính mạng là được rồi. Về phần những gì Hàn Ngụy sẽ phải trải qua, có lẽ sẽ trở thành kỉ niệm khó quên nhất của hắn ta.

“Các ngươi mau thả ta ra!”, Hàn Ngụy nhìn con đường xe ngựa đang đi, sợ hãi khóc lóc nói: “Cầu xin các người, ta có tiền, rất nhiều tiền, cầu xin các người thả ta đi mà!”

“Đừng la hét nữa! Mẹ kiếp, hét cả một đường rồi”, đột nhiên, một hán tử mặt đen chạy theo xe ngựa hung hăng đạp một cước vào bụng Hàn Ngụy, tức giận mắng: “Ngươi là cháu trai của Binh bộ thượng thư thì con mẹ nó, lão tử sẽ là Đương kim quân thượng. Đừng làm ầm nữa, không thì lão tử làm thịt ngươi”.

Bị hán tử mặt đen hung hăng đạp một cước, Hàn Ngụy đau đớn không thở nổi há to miệng. Giờ phút này, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh ông nội và cha già của mình, nội tâm gào thét.

Mà Cát Hưng Bình lại giống như một người bình thường, đỡ Hàn Ngụy đứng lên, lạnh run.

“Ông nội, cha, hai người sao vẫn chưa đến?”

Hàn Ngụy nhìn bốn phía, cảm thấy được xe ngựa xóc nảy, nội tâm hô to.

Màn đêm, bao phủ toàn bộ Bách Quốc Chi Địa, đem hư không vô tận cắn nuốt đến tận cùng.

Từng đợt tuyệt vọng chậm rãi hiện lên trong đáy mắt Hàn Ngụy.

Cuộc hành trình lột xác sẽ bắt đầu từ đây.
Chương 214 Cháu muốn chữa trị cho ông nội

Trước khi rời đi Yến Hàn tuân theo căn dặn của Cố Thiên Mệnh thu gom một lô dược liệu linh thảo.



Những linh dược này được dùng để chữa trị vết thương ẩn đã tích tụ suốt mấy chục năm qua của ông cụ Cố, nếu không sớm ngày điều dưỡng thân thể, sợ rằng ông sẽ không trụ được bao lâu nữa.



Vì vậy hắn mới hao hết tâm cơ, trời vừa hửng sáng liền kêu Yến Hàn thu thập các loại linh thảo khắp nơi.



Hôm nay vào sáng sớm hắn liền tới phòng của ông cụ Cố.



“Thằng nhóc thối, sớm như vậy tới đây làm gì?”, ông cụ Cố hiện tại đã giải nhiệm chức nguyên soái trấn quốc, cả người cũng thả lỏng hơn rất nhiều, xem ra tràn đầy sức sống.



“Ông nội, cháu có một chuyện muốn nói với ông”, Cố Thiên Mệnh đáp.



“Chuyện gì?”, ông cụ Cố cau mày, nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh hỏi.



“Ông nội, cháu muốn trị bệnh ẩn trong người ông, nhưng cần ông phối hợp cùng”, Cố Thiên Mệnh cũng không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề.



"Cái gì? Thằng nhóc cháu… nói là muốn chữa trị nội thương cho ta?”, ông cụ Cố ngẩn người, có chút không dám tin hỏi lại.



Cơ thể ông nhìn thì có vẻ tráng kiện nhưng thực tế lại ngày càng tệ hơn theo từng ngày. Nhiều năm trôi qua, ông cũng đã tìm đến không ít danh y tới thăm khám, ngay cả ngự y trong hoàng thành cũng chịu bó tay.



Nhưng lúc này Cố Thiên Mệnh đột nhiên nói có thể chữa khỏi bệnh ẩn đã tích tụ mấy chục năm của mình, ông ấy sao có thể không giật mình?



“Ông nội, lời cháu nói là thật, xin ông hãy tin tưởng cháu”, Cố Thiên Mệnh vô cùng trịnh trọng nói.



Ông cụ Cố chậm rãi lộ ra biểu cảm ngưng trọng, ông bỗng nhiên nhớ tới đôi chân của Cố Ưu Mặc…



“Thằng nhóc thối, cháu nghiêm túc đấy chứ?”, thân hình có chút khom còng của ông mơ hồ tỏa ra sự uy nghiêm bá đạo.



"Đương nhiên”, Cố Thiên tự tin Mệnh gật đầu.



Chỉ cần chữa khỏi bệnh ẩn của ông cụ, Cố Thiên Mệnh chắc chắn có thể giúp tu vi ông tiến thêm một bước, đến lúc đó Cố gia lại có thêm một tầng bảo vệ, con đường trong tương lai cũng dễ dàng hơn.



“Làm thế nào? Tùy cháu”, ông cụ Cố nghiêm nghị nhìn Cố Thiên Mệnh nói.



“Ông nội, đây là những dược liệu giúp ông khai thông kinh mạch, ông kêu người sắc thành canh thuốc, mỗi ngày sáng tối uống một bát”, Cố Thiên Mệnh đem dược liệu mình mang tới tách ra, chỉ vào một bên nhắc nhở: “Ngoài ra những thứ này dùng để làm thuốc tắm, mỗi tối trước khi đi ngủ phải ngâm đủ một giờ”.



“Đợi khi thân thể của ông tốt lên một chút, cháu sẽ luyện chế một ít đan dược cho ông, triệt để xóa bỏ bệnh ẩn này”.



Cố Thiên Mệnh mạch lạc giải thích công dụng của từng loại dược liệu, thẳng thắn nói.



“Thằng nhóc thối, cháu…”, ông cụ Cố dường như rất nghi hoặc, nhưng lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu.



“Ông nội, sau này đợi thời cơ chín muồi, cháu sẽ nói cho ông biết, bây giờ ông cứ làm theo những gì cháu nói, được không?”



Cố Thiên Mệnh biết cho dù bản thân thực sự nói ra lai lịch kiếp trước, phỏng chừng ông cụ cũng sẽ không tin, trái lại còn có nguy cơ bị bại lộ rước tới rắc rối lớn, do đó tạm thời chỉ có thể giấu diếm ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc.



“Được rồi! Ông nội nghe cháu”, Ông cụ Cố sâu xa nhìn Cố Thiên Mệnh thật lâu, chậm rãi gật đầu.



“Vâng, vậy thì tốt rồi”, sau đó Cố Thiên Mệnh cũng không nhiều lời nữa, hành lễ nói: “Vậy cháu đi xuống trước, ông nội, ông nhớ làm theo lời cháu dặn, đừng bỏ sót bất kỳ bước nào”.



Ông cụ Cố phát hiện ra rằng kể từ khi Cố Thiên Mệnh bước qua tuổi nhược quán, tính cách của hắn cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, hơi thở trên người cũng toát ra một cảm giác áp bức hư vô mơ hồ.



Tuy nhiên ông cũng không đi sâu vào thăm dò, bởi ông biết hắn là cháu trai ruột thịt của mình, điểm này không phải nghi ngờ gì nữa.



Sau khi rời khỏi sân của ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh liền đi thẳng tới Lý gia.



Người đời nói tài nghệ và dung mạo của tiểu thư Lý gia đều xuất chúng, chỉ tiếc rằng nàng trời sinh không có cách nào nói chuyện, là một điều tiếc nuối lớn khiến vô số người thổn thức không thôi.



Vì vậy, những công tử thế gia muốn rước tiểu thư Lý gia Lý Sương Nhi làm thê có thể xếp một hàng dài tới tận ngoài cổng thành. Không chỉ vì thân phận của nàng, mà còn vì phong thái tri thức nhã nhặn cao quý và nhan sắc khiến người ta phải choáng ngợp ấy.



Cố Thiên Mệnh sớm đã muốn tìm hiểu xem Lý Sương Nhi rốt cuộc vì sao không thể mở miệng nói chuyện, chỉ là việc thăm dò này một mặt hoặc ít hoặc nhiều phải tiếp xúc cơ thể nên vẫn trì hoãn đến ngày hôm nay.



Bây giờ nếu hai người đều đã tỏ rõ thái độ, hắn đương nhiên cũng muốn sớm ngày tìm ra nguyên nhân hạn chế Lý Sương Nhi phát ra âm thanh.



Khi đến được Lý gia, tất cả người hầu thị vệ đều cung kính hành lễ chào hỏi: “Cô gia”.



Cố Thiên Mệnh ‘cưỡi xe nhẹ đi đường quen’ đi tới Hương Viện của Lý Sương Nhi, thấy bóng dáng nàng đang lay động vạt áo múa bút giữa trăm hoa, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch.


Chương 215 Chữa trị cho Lý Sương Nhi

Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến Lý Sương Nhi có chút kích động, nàng lập tức đặt xuống bút lông trong tay, đi tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, hơi khom người tỏ ý chào hỏi.



“Được rồi, giữa hai chúng ta không cần câu nệ những quy củ này nữa”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng kéo bàn tay đẹp đẽ của Lý Sương Nhi, dịu dàng nói.



Lý Sương Nhi rủ mi, gật đầu với nụ cười ngọt ngào.



“Sương Nhi, hôm nay ta tới đây là muốn tới thăm nàng, chúng ta vào trong phòng nói kỹ hơn đi!”, Cố Thiên Mệnh trực tiếp nắm lấy bàn tay mềm mại của Lý Sương Nhi, đi về phía khuê phòng của nàng.



Gương mặt diễm lệ của Lý Sương Nhi lập tức đỏ bừng, cắn chặt cánh môi đào ướt át tựa hồ rất thẹn thùng.



Chúng thị nữ trong sân thấy cảnh này đều mang theo hứng thú dồn dập rời đi, hơn nữa còn nhìn theo bóng lưng của hai người họ, lộ ra ý cười vui vẻ.



Vừa đặt chân vào khuê phòng của Lý Sương Nhi, một mùi thơm ngát động lòng người liền lấp đầy chóp mũi hắn, khiến hắn không tự chủ hít thêm vài lần. Còn Lý Sương Nhi thì tâm tư rối loạn một đoàn, không ngừng dùng khóe mắt đánh giá góc nghiêng của Cố Thiên Mệnh.



Chàng ấy… không phải là muốn…



Trong lòng Lý Sương Nhi loạn như cào cào, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại, thầm nghĩ: “Chàng ấy… không phải là loại người đó, nhưng, có chuyện gì mà nhất định phải vào trong phòng nói vậy?”



Hai gò má Lý Sương Nhi đỏ hây hây, nàng cúi thấp đầu, để mặc Cố Thiên Mệnh kéo mình tới trước bàn trong khuê phòng.



“Sương Nhi, nàng ngồi xuống đi”, Cố Thiên Mệnh nhìn hai gò má đỏ như đánh phấn của Lý Sương Nhi, đáy mắt không khỏi lộ ra một tia ngờ vực.



Lý Sương Nhi gật gật đầu, chậm rãi ngồi xuống.



Sau đó Cố Thiên Mệnh tiếp tục: “Sương Nhi, ta muốn xem tại sao nàng không thể nói chuyện, sẽ chạm tới một vài chỗ, nàng đừng để tâm”.



Không thể nói chuyện… chàng ấy ghét bỏ ta sao?



Sự ngại ngùng của Lý Sương Nhi trong nháy mắt bị quét sạch hơn hơn nửa, nét ửng hồng trên mặt cũng lặng lẽ biến mất không dấu vết. Nàng thẫn thờ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh, hai mắt xẹt qua một tia u ám, đôi tay không khỏi nắm chặt lấy làn váy.



"Sương Nhi nàng đừng hiểu lầm, ta không phải có ý đó", từ phản ứng của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh lập tức hiểu ra nàng đang nghĩ gì, vội vàng giải thích: "Ta chỉ hy vọng nàng có thể khoẻ mạnh, không hề có bất kỳ sự ghét bỏ nào đối với nàng cả, hiểu không?"



Lý Sương Nhi nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chú hồi lâu sau đó mới cứng nhắc gật đầu, tuy nhiên vẻ ảm đạm trong mắt nàng vẫn không tiêu tan đi là bao…



Trong khuê phòng của Lý Sương Nhi, hai người ngồi sát cạnh nhau.



"Sương Nhi, nàng đừng nghĩ nhiều, ta cảm thấy hẳn là có thể chữa khỏi vấn đề không nói được của nàng, không hề có ý ghét bỏ nàng, biết chưa?"



Cố Thiên Mệnh không muốn để Lý Sương Nhi suy nghĩ lung tung bèn vội vã giải thích.



Có thể điều trị chứng mất khả năng nói chuyện?



Đôi mắt Lý Sương Nhi như cầu vồng sau mưa, tia tối tăm trong mắt thoắt cái chuyển thành mong chờ sáng rỡ, nàng nâng mắt nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh, dường như có chút hưng phấn.



"Ta không lừa nàng đâu, yên tâm", Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng, mỉm cười nói.



Ánh mắt Lý Sương Nhi dán chặt lên người Cố Thiên Mệnh, thật lâu sau mới cắn môi đỏ mọng, nặng nề gật đầu, biểu thị lòng mình.



"Được, vậy để ta nhìn xem", Cố Thiên Mệnh cười hiền hòa nói.



Sau đó hắn bắt đầu kiểm tra các huyệt đạo cùng kinh mạch trên cơ thể Lý Sương Nhi.



Huyệt hợp cốc, huyệt liệt âm, huyệt thông lý, huyệt khúc trì,...



Những huyệt đạo này đều là những điểm vô cùng quan trọng và có quan hệ mật thiết với các cơ năng trên cơ thể con người. Tay phải Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng đặt lên trên cổ tay Lý Sương Nhi, thông qua vận chuyển huyền khí kiểm tra từng huyệt đạo một.



Mặt Lý Sương Nhi đã đỏ như trái đào chọc người thương yêu, nàng có thể cảm nhận được một tia huyền khí kia của Cố Thiên Mệnh đang len lỏi trong cơ thể mình, phảng phất như bị hắn nhìn thấu bộ phận nào đó.



Thời gian trôi qua, đôi mày kiếm của Cố Thiên Mệnh từ từ cau lại, bởi kinh mạch cùng huyệt đạo của Lý Sương Nhi hoàn toàn không có vấn đề gì. Nói cách khác, nàng hẳn là có thể nói như những người bình thường.



Nhưng tại sao Lý Sương Nhi lại không phát ra được âm thanh?



Cố Thiên Mệnh cau chặt mày không buông, chậm rãi nhắm lại hai mắt, kiểm tra lại từ đầu.



Nhưng lần này vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, thân thể của Lý Sương Nhi cũng không có vấn đề gì.



Chẳng lẽ Lý Sương Nhi vẫn giả bộ nhiều năm như vậy, thực ra nàng có thể nói chuyện sao?



Điều này cũng không hợp logic, vì hắn căn bản không cảm nhận được bấy kỳ tia dao động bịa đặt ẩn giấu trong linh hồn của Lý Sương Nhi.



"Đợi đã! Linh hồn!”



Cố Thiên Mệnh đột nhiên mở bừng hai mắt, thầm hô trong lòng một câu.



Hắn buông lỏng tay phải trên cổ tay Lý Sương Nhi, nhẹ giọng nói: “Sương Nhi, lát nữa nàng đừng kháng cự, ta muốn nhìn xem linh hồn của nàng có phải bị tổn thương hay không, được chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu Duệ Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Phong

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom