-
Chương 216-220
Chương 216 Thiên kỵ
Lý Sương Nhi thoáng ngây người, nàng hạ mi, nắm chặt hai tay ngọc.
Nếu để hắn kiểm tra linh hồn, không phải tương đương với việc mỗi một tấc trên cơ thể mình đều bị Cố Thiên Mệnh nhìn thấu rồi sao, gương mặt nàng đỏ lựng như có thể nhỏ ra máu.
Một lúc sau, Lý Sương Nhi mới ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh gật đầu. Trong lòng nàng nghĩ, dù sao bản thân và Cố Thiên Mệnh cũng có danh nghĩa phu thê, không lâu nữa sẽ cử hành hôn lễ, để hắn dò xét linh hồn cũng không sao.
Cố Thiên Mệnh cũng biết sự quấn quýt trong lòng Lý Sương Nhi, do đó cũng không thúc giục, một mực đợi nàng tự mình suy nghĩ. Hiện tại thấy nàng gật đầu đồng ý, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Sương Nhi, yên tâm”, Cố Thiên Mệnh cho Lý Sương Nhi một ánh mắt trấn an.
Sau đó, ngón trỏ của hắn chậm rãi chạm vào vầng trán đầy đặn của nàng, lặng lẽ sử dụng một tia sức mạnh linh hồn của mình, bắt đầu kiểm tra linh hồn của Lý Sương Nhi.
Khi ngón tay trỏ của hắn chạm tới, Lý Sương Nhi liền căng chặt hai tay, khẩn trương nhắm lại hai mắt, thân thể yêu kiều run lên nhưng cũng không có bất kỳ phản kháng nào.
Trong một khoảnh khắc, Cố Thiên Mệnh dường như nhìn thấy cơ thể thướt tha như ẩn như hiện của Lý Sương Nhi, nhưng tâm trí hắn không đặt ở phương diện này, chỉ chuyên tâm kiểm tra kinh mạch trong linh hồn nàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Thiên Mệnh bỗng nhiên phát hiện ra một điểm màu đỏ tại nơi sâu trong linh hồn nàng.
Hắn chậm rãi điều khiển tia linh hồn đó của mình thăm dò vào trong, bất ngờ phát hiện ra điểm màu đỏ này vậy mà trôi nổi một tia hơi thở đại đạo.
Hắn mở đôi mắt đang nhắm nghiền, rút lại ngón trò đặt giữa lông mày Lý Sương Nhi, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thốt lên: “Thiên kỵ!”
Thiên: trời, kỵ: bỏ rơi => bị ông trời vứt bỏ.
"Làm sao có thể!"
Kể từ khi hắn khôi phục ký ức kiếp trước chưa từng lộ ra biểu cảm kinh hãi như vậy. Hôm nay cảm nhận được điểm màu đỏ kỳ lạ ở sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi, nội tâm hắn thực sự bị làm rung động.
Gương mặt Lý Sương Nhi bao phủ nét nghi hoặc nhìn Cố Thiên Mệnh, nàng cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của hắn nên có chút lo lắng.
“Sương Nhi… nàng, không sao, yên tâm”, Cố Thiên Mệnh thầm hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nỗi kinh sợ trong lòng, sau đó mỉm cười, nhìn Lý Sương Nhi dịu giọng nói.
Lý Sương Nhi biết chuyện này khả năng không đơn giản như vậy, nhưng thấy hắn không muốn nói thêm cũng chỉ đành gật đầu với vô số hoài nghi.
“Sương Nhi, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta trở về trước đây, sau này lại tới”.
Cố Thiên Mệnh chỉ giật mình trong giây lát liền khôi phục lại dáng vẻ ung dung thường ngày nói với Lý Sương Nhi.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh chậm chạp rời khỏi Lý gia.
Không lâu sau, Cố Thiên Mệnh liền trở lại Cố gia, đi thẳng tới gian phòng sâu nhất trong đình viện của mình rồi đóng chặt cửa lại.
"Khụ...", đột nhiên một ngụm đỏ tươi dâng lên trong lồng ngực hắn rồi phun ra ngoài, hắn chậm rãi lau đi vệt máu nơi khóe miệng, trong mắt tràn đầy nét ngưng trọng cùng sắc bén.
Vừa rồi khi thăm dò nơi sâu linh hồn Lý Sương Nhi, hắn đã va chạm tới một tia đại đạo kia, với tu vi hiện tại của hắn không tránh khỏi bị thương.
“Vết tích của thiên đạo, thiên kỵ, vậy mà là thiên kỵ…”, Cố Thiên Mệnh nghiêm mặt lẩm bẩm.
Nhớ tới điểm đỏ như máu bị giam giữ ở sâu trong linh hồn của Lý Sương Nhi đó, hắn lại không kìm được xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Chậm rãi hồi tưởng lại một số sách cổ ghi chép ở kiếp trước: "Sách cổ viết: đạo của trời, ruồng bỏ; vết của đất, chôn; người phạm phải tội tày trời, ắt phải chịu nhân quả, kẻ phản nghịch thiên đạo, ắt bị đất trời vùi lấp".
“Người bị ông trời bỏ rơi, Sương Nhi vậy mà lại là thiên kỵ…”, ngay cả một người có tâm tính trầm ổn như Cố Thiên Mệnh cũng không khỏi kinh ngạc: “Nàng ấy từng làm ra chuyện gì sao? Khiến thiên đạo một phương ruồng rẫy, khiến thế giới này phải chôn vùi đây”.
Cố Thiên Mệnh của kiếp trước từng nhuốm máu vạn dặm sông núi cũng không bị khắc xuống dấu ấn của thiên đạo. Chỉ có những kẻ đại ác, chống lại thiên đạo mới phải chịu luật nhân quả, khiến thiên đạo ruồng bỏ.
Lý Sương Nhi chính vì điều này mới không thể nói chuyện từ khi sinh ra.
Hắn biết tuy rằng thiên kỵ giữa đất trời này không nhiều nhưng vẫn tồn tại một số ít. Họ đều sinh đều bị khuyết thiếu: không thể tu hành, nói chuyện, bị thiểu năng, tàn tật…
Loại người này đều là do đời trước làm ra một số việc mới dẫn tới nhân quả bị ông trời ruồng rẫy, phải dùng kiếp này để hoàn trả.
Cho dù họ là ai cũng vô phương cứu chữa, cả đời sẽ như vậy, hơn nữa còn phải trải qua chín kiếp nạn mới có thể gột sách dấu ấn thiên đạo trong sâu thẳm linh hồn.
"Thiên đạo...", Cố Thiên Mệnh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bát ngát, dùng giọng điệu cực kỳ lạnh giá thốt ra hai chữ này.
Chương 217 Xuất chinh bắc phạt!
Trong lúc nhất thời, tin tức nguyên soái chấn quốc Thiên Phong quốc Cố Ưu Mặc, muốn xuất binh thảo phạt Bắc Việt quốc truyền khắp kinh đô.
Vô số người đều lộ ra thần sắc khiếp đảm, sau đó kích động vạn phần hét lớn: “Chúng ta muốn cho Bắc Việt quốc biết, Thiên Phong quốc ta, không thể xâm phạm”.
Sâu trong hoàng cung, công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng đương nhiên cũng nghe được tin tức này, bị Cố Ưu Mặc lớn mật cầu hôn làm cho kinh ngạc. Sau đó nàng ấy nhìn về phía Cố gia, vừa lo lắng vừa nhớ nhung thì thầm nói nhỏ: “Chàng vẫn bá đạo như vậy. Cũng không thương lượng với ta một chút mà ở trước mặt văn võ bá quan đưa ra quyết định”.
“Lần này, chàng nhất định phải trở về sớm một chút. Nếu chàng về trễ, nói không chừng ta sẽ không muốn gả nữa...”
Váy dài của công chúa Vĩnh An nhẹ nhàng bay trong gió, suy nghĩ của nàng theo làn gió mát này bay về Cố gia. Chậm rãi, khóe miệng đỏ mọng của Mạc Diệu Lăng không khỏi lộ ra một nụ cười quyến rũ.
Kinh đô, khắp nơi đều là thế gia hào môn.
“Huyết Hùng tướng quân vẫn giống như năm đó, làm cho mọi người sợ hãi”, một thế gia nào đó luôn nhìn về Cố gia, trong ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi: “Đánh hạ 10 thành của Bắc Việt quốc, lấy đó làm sính lễ. Thiên Phong quốc to lớn như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới dám lớn mật nói ra lời này”.
“Đây chính là Huyết Hùng tướng quân của Cố gia, phóng mắt nhìn khắp Bách Quốc Chi Địa này, có mấy người có thể sánh bằng đây? Hơn nữa tiểu Công tử Cố gia, hiện giờ có phong hào Kỳ Song tướng quân, lại càng có tư cách thiên kiêu cái thế, trong cùng thế hệ, mấy người có thể so sánh?”
Một vị lão nhân Thiên Phong quốc nhẹ nhàng run rẩy thân thể, lẩm bẩm: “Cố gia, không hổ là thế gia trấn quốc của Thiên Phong quốc ta”.
“Lại dấy lên chiến hỏa, chỉ sợ lần này Bắc Việt quốc phải gánh chịu hậu quả vô tận”.
...
Cố gia.
Quyết định của Cố Ưu Mặc, trên dưới Cố gia đều rõ ràng.
Đám người ông cụ Cố đều ngồi nghiêm chỉnh dưới đại sảnh, Cố Thiên Mệnh đương nhiên cũng có mặt.
“Mặc Nhi, con suy nghĩ rõ ràng chưa?”, ông cụ Cố chăm chú nhìn Cố Ưu Mặc, trầm giọng hỏi.
“Phụ thân, chuyện này con đã suy nghĩ rất lâu rồi mới đưa ra quyết định”, khôi giáp của Cố Ưu Mặc không cởi bỏ, đao to búa lớn ngồi trên ghế đá trả lời: “Bắc Việt quốc ngày càng làm càn, chà đạp Thiên Phong quốc uy ta, làm nhục tướng uy Cố gia ta. Nếu để mặc kệ, ngày sau chúng sẽ được nước lấn tới”.
“Thôi, nếu con đã quyết định rồi, vậy thì cứ làm đi”, ông cụ Cố trầm ngâm một chút rồi gật đầu đáp.
“Lần này, thằng nhóc thối kia cũng phải cùng con xuất chính. Nhóc con, cháu nghe rõ chưa?”, Cố Ưu Mặc quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Mệnh, nói thẳng.
“Được ạ”, Cố Thiên Mệnh không do dự gật đầu.
Cố Thiên Mệnh biết bằng hiện tại tu vi mình quá thấp. Có một số việc chỉ có thể trì hoãn. Dứt khoát liền đi theo Cố Ưu Mặc xuất chinh, dùng máu tươi tẩy rửa, để thúc đẩy sự trưởng thành của mình.
Hơn nữa, Cố Thiên Mệnh cũng không quên những việc Bắc Việt quốc đã làm với Cố gia trong những năm gần đây. Bởi vì nhân tố trực tiếp là Bắc Việt quốc, mới dẫn đến việc Cố Ưu Mặc phải ngồi trên xe lăn 5 năm.
Mối thù này, đã đến lúc phải báo.
Cố Thiên Mệnh muốn cho Bách Quốc Chi Địa và Bắc Việt quốc biết, có một số việc, làm rồi, sẽ phải trả giá đắt. Về phần cái giá phải trả, phải xem Bắc Việt quốc có chịu đựng được hay không.
“Cháu thân là con cháu Cố gia ta, đương nhiên phải vậy rồi”, Cố Ưu Mặc không có chút giả tạo, uy nghiêm trầm giọng nói.
Nếu đặt ở trước kia, Cố Thiên Mệnh vẫn ăn chơi trác táng vô dụng như vậy, Cố Ưu Mặc đương nhiên sẽ không để hắn cùng mình mạo hiểm trên chiến trường. Chẳng qua hiện tại, Cố Thiên Mệnh là thiên kiêu vô song, hẳn là phải trải qua chiến trận, mới có thể đem tướng uy của Cố gia thiêu đốt đến chân trời.
Như vậy, mới không phụ uy danh của Cố gia.
“Nhớ kỹ, kiêu binh tất bại, hai người các ngươi nhớ kĩ cho ta, chớ có sơ suất”, ông cụ Cố không chút phản bác, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng nhìn Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, mở miệng cảnh cáo.
“Vâng”, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh đồng thanh đáp.
“Tiểu tử, chuẩn bị một chút. Ba ngày sau chúng ta xuất binh đi biên cương, Nhạn Hành Quan”, Cố Ưu Mặc vỗ vai Cố Thiên Mệnh, đứng thẳng dậy rời khỏi đại sảnh, nghĩ đến việc mình phải làm.
Cố Thiên Mệnh và ông cụ Cố hành lễ cáo biệt, suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng quyết định tới tìm Lý Sương Nhi nói chuyện một phen.
Sau khi Lý Sương Nhi biết được, tuy rằng trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ lo lắng, nhưng nàng lại không phản đối, bởi vì nàng biết phu quân tương lai của mình là thiên kiêu cái thế vô song.
Về sớm một chút.
Đây chính là dòng chữ Lý Sương Nhi viết cho Cố Thiên Mệnh, được hắn khắc sâu trong lòng.
“Chờ ta trở về”.
Lúc này đây, Cố Thiên Mệnh không vuốt ve mái tóc của Lý Sương Nhi nữa, mà khẽ sờ vào gò má kiều mị của nàng và nói.
Lý Sương Nhi tuy rằng vẫn có chút thẹn thùng, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều, yên nhiên cười gật đầu.
Sau khi cáo biệt Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh vẫn ở trong phòng, điều dưỡng tinh thần, hi vọng có thể tiến thêm một bước. Chỉ là thời gian vội vàng, khoảng cách tới cảnh giới Linh Huyền hậu kỳ vẫn còn kém một chút.
Chớp mắt, 3 ngày đã trôi qua.
Chương 218 Cố gia là một lũ điên
Hôm nay, Cố Ưu Mặc mặc khôi giáp màu đỏ như máu, đứng trên đài điểm tướng của quân doanh kinh thành.
Mà Cố Thiên Mệnh cũng mặc mũ giáp màu đen, tay cầm hộp kiếm đen chứa kiếm Kinh Hồng, lạnh lùng không thôi đứng bên cạnh Cố Ưu Mặc.
Phía dưới, nghiễm nhiên chính là đệ nhất quân của Thiên Phong quốc, ba vạn đại quân Huyết Xích quân, khí tức của mỗi người đều cực kỳ trầm ổn,đều là tinh binh cường tráng.
“Chúng tướng sĩ, Bắc Việt quốc nhiều lần phạm vào Thiên Phong quốc Nhạn Hành Quan chúng ta, dẫn đến vô số con dân Thiên Phong quốc chết thảm”.
Cố Ưu Mặc nhìn xuống Huyết Xích quân, vận chuyển huyền khí hùng hậu trong cơ thể, lớn tiếng nói: “Bởi vậy. Hôm nay bổn tướng nguyện dẫn binh bắc phạt, dẹp yên đám người Bắc Việt quốc”.
“Chúng tướng sĩ, có nguyện theo bổn tướng Bắc phạt Bắc Việt quốc, bảo vệ phong uy Thiên Phong quốc ta không?”
Cố Ưu Mặc bỗng nhiên đem trường thương huyết sắc trong tay giơ lên đỉnh đầu, khí phách rống lên.
“Thề chết đi theo! Giương lên quốc uy của Thiên Phong quốc ta”.
Ba vạn Huyết Xích quân nhao nhao quỳ một gối xuống đất, thanh âm như sóng biển cuồn cuộn xông thẳng lên trời, truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.
"Xuất chinh! Bắc Phạt! ”
Cố Ưu Mặc trừng mắt hổ, tiếng rống dài chấn động thương khung, phảng phất làm cho mặt đất cũng run rẩy, từng trận cuồng phong nổi lên quay cuồng.
Thùng thùng thùng...
Tiếng trống vang lên, vó sắt chấn động, hướng cửa lớn kinh thành mà đi, muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sóng lớn đến Bắc cương.
Trong kinh thành, vô số người đều nín thở, nhìn đại quân Huyết Xích quân khí thế bàng bạc này xuất chinh, nghe âm thanh móng ngựa ầm ầm vang vọng.
Cố Ưu Mặc cưỡi trên một con chiến mã mà đỏ, quay đầu nhìn về tường thành, thấy một bóng dáng quen thuộc, giống như 5 năm trước, đi thẳng vào lòng.
Trên tường thành, ông cụ Cố Mạc Diệu Lăng nhìn bóng lưng huyết sắc của Cố Ưu Mặc, phảng phất trở lại 5 năm trước, quen thuộc mà bi thương như vậy.
“Lần này, ta nhất định sẽ bình yên vô sự trở về”, Cố Ưu Mặc cùng công chúa Vĩnh An nhìn nhau một cái, nội tâm kiên định.
Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, không khỏi siết chặt hai nắm đấm, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia sắc bén.
Giang sơn như hoa, nộ vô số anh hùng tranh đấu.
Xương máu phủ đầy tuyết, khiến người người đổ lệ.
Vùng đất Bách Quốc Chi Địa mỗi ngày đều có chiến tranh, có lẽ chỉ một khắc sau sẽ có một hoàng triều bị thay thế. Mỗi một tấc đất của Bách Quốc Chi Địa đều là dùng xương và máu tươi mà chất thành.
Thiên Phong quốc chỉ được xem như một hoàng triều hạng trung, miễn cưỡng mới có thể đững vững trên vùng đất Bách Quốc Chi Địa. Cũng như những nơi khác, biên cương Thiên Phong quốc thường xuyên bộc phát chiến tranh, căng thẳng cận kề.
Lúc này, Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh dẫn ba vạn đại quân Huyết Xích, xuất phát từ kinh thành, hướng thẳng về phía Bắc Việt quốc. Vì muốn uy hiếp những hoàng triều nhỏ luôn rình rập Thiên Phong quốc, hơn nữa còn phải khiến Bắc Việt quốc phải trả giá đắt cho hành vi của mình.
Đại quân đạp rầm rầm trên mặt đất, cát vàng tung tóe bay khắp trời. Kinh động đại địa.
“Trận chiến này, nhất định phải giương cao uy nghiêm của Thiên Phong quốc ta”.
Mỗi một sĩ tốt của đại quân Huyết Xích đều mang khuôn mặt nghiêm trang đến cực điểm, bước đi cực nhanh hướng về phía Bắc Việt quốc.
Có người nói, Bách Quốc Chi Địa, loạn không phải thiên hạ, mà là nhân tâm sâu không lường được.
Đúng vậy. Nếu như người trên thế gian chỉ cầu an ổn, lấy đâu ra nhiều chiến tranh cùng huyết cốt như vậy.
Nhưng mà, lòng người không cổ, có một số việc căn bản không thể dựa theo suy nghĩ của dân chúng bách tính. Bởi vì, thế giới này, chưa từng được yên bình qua.
Ai mạnh mẽ, người đó mới có thể trải qua cuộc sống yên ổn và thanh bình.
Bởi vậy, Cố Ưu Mặc lần này không chỉ là vì báo thù cùng củng cố quốc uy, hơn thế nữa ông ấy còn muốn làm cho chư quốc hiểu, sự yên bình của Thiên Phong quốc là không thể mạo phạm.
Để cho chư quốc hiểu được sự mạnh mẽ của Thiên Phong quốc, dùng để đổi lấy một chút an ổn.
Nơi Huyết Xích đại quân đi qua, đều khiến cho dân chúng ngước nhìn, bọn họ yên lặng cầu khẩn đại quân có thể chiến thắng trở về, đợi Thiên Phong quốc có một ngày thật sự hùng mạnh, không ai dám khi nhục.
Tin tức Thiên Phong quốc muốn xuất binh chinh phạt Bắc Việt quốc trong lúc nhất thời truyền khắp các nước xung quanh, khiến cho rất nhiều người nghị luận cùng suy đoán.
“Đồ điên! Cố gia của Thiên Phong quốc, đều là một lũ điên”, một giọng nói của ai đó trong hoàng triều nào đó vang lên: “Chuyện của Nam Uyên quốc vừa mới kết thúc, Cố gia lại muốn xuất binh đến Bắc Việt quốc, quả thật chính là một đám điên”.
“Hiện giờ Huyết Hùng tướng quân, tu vi đã đến cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, Bắc Việt quốc có mấy người có thể ngăn cản được đây?”, quân hoàng hoàng triều nhìn về phía Bắc Việt quốc, tựa hồ như đã ngửi được mùi máu tươi vô tận, lẩm bẩm nói.
“Đại quân Huyết Xích của Thiên Phong quốc, hẳn là rất nhiều người đã quên đi nguyên nhân có cái tên này”, trong một góc nào đó của Bách Quốc Chi Địa, một vị lão nhân tóc bạc run rẩy, phảng phất nhớ lại cái gì đó.
Chương 219 Mạt tướng to gan thỉnh cầu
Lấy huyết làm tên, lấy xích làm hiệu.
Huyết Xích đại quân, là giẫm lên vô số thi cốt mà nổi danh thiên hạ. Nó từng tàn sát vô số giặc địch muốn xâm phạm Thiên Phong quốc, tên của nó vang vọng khắp cửu tiêu, làm cho hàng tỷ sinh linh chỉ nghe tên thôi đã sợ mất mật.
Lần này, đại quân Huyết Xích sẽ do Nam Uyên quốc và Cố Thiên Mệnh dẫn dắt, bắc phạt Bắc Việt quốc. Vô số người cũng lộ ra thần sắc sợ hãi cùng kinh hoàng, giống như một lần nữa nhìn thấy con đường máu của đại quân Huyết Xích nhiều năm về trước.
“Cố gia đúng là một lũ điên, mang theo 3 vạn quân Huyết Xích. Những ngày tháng tốt đẹp của Bắc Việt quốc, chỉ sợ sắp kết thúc...”, có người bi thương thở dài, không khỏi ngẩn người.
“Có lẽ đây chính là gieo gió thì gặt bão! Nhiều năm như vậy, Bắc Việt quốc nhiều lần xâm phạm Thiên Phong quốc, thật sự cho rằng Thiên Phong quốc không biết tức giận hay sao? Lần này, Bắc Việt quốc không biết sẽ phải trả giá như thế nào”.
Các nước xung quanh đều im lặng quan sát một màn này, nghĩ đến mọi người Cố gia, đều không khỏi rùng mình.
Nhạn Hành Quan, biên cương phía bắc Thiên Phong quốc.
Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh cùng một đám Huyết Xích quân, xuất phát từ kinh thành, đi một hồi lâu, cuối cùng cũng đến nơi này.
Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa tới Nhạn Hành quan, cảm thụ được không khí nơi này xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt, thần sắc ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc.
“Toàn quân đợi lệnh, nghỉ ngơi hồi phục 3 ngày, binh phát Bắc Việt”.
Cố Ưu Mặc xoay người nhìn đại quân Huyết Xích, vận chuyển huyền khí lớn tiếng hô.
“Vâng!”
Vạn quân hồi lệnh, thanh âm như sấm làm cả Nhạn Hành quan đều run rẩy.
Sau đó Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh hai người bước vào trong cổng quân doanh Nhạn Hành quan, dự định nghỉ ngơi một chút, đảm bảo tinh thần ở mức tốt nhất.
“Thiên Mệnh, mấy ngày này nghỉ ngơi dưỡng sức đi, sẽ là một khoảng thời gian rất dài, e rằng đều phải giữ cảnh giác cao độ”, Cố Ưu Mặc vỗ vai Cố Thiên Mệnh, trịnh trọng không thôi nói.
“Vâng, cháu hiểu rồi”, Cố Thiên Mệnh gật đầu chậm rãi đáp.
Nếu đã tới Nhạn Hành quan, Cố Thiên Mệnh cũng muốn trở về nơi trước đây hắn nhậm chức hiệu úy Xích Phong doanh xem một chút. Dù sao, tướng sĩ Xích Phong doanh đều là những hán tử không sợ chết, đáng để hắn quan tâm.
Sau khi Cố Thiên Mệnh rời khỏi tổng doanh thì chậm rãi bước về phía Xích Phong doanh.
Chỉ chốc lát sau, Cố Thiên Mệnh dựa vào trí nhớ của mình, đã đi đến doanh trại Xích Phong doanh.
Liếc mắt một cái, Cố Thiên Mệnh liền nhìn thấy hàng trăm tướng sĩ đang mồ hôi nhễ nhại thao luyện. Ở một bên, hắn nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Hai đạo thân ảnh quen thuộc này chính là cấp trên trực tiếp lúc trước của Cố Thiên Mệnh, tướng quân Nhậm Tề Phong, người còn lại là Lưu Lăng Võ ở Xích Phong doanh.
“Cố... là Cố hiệu úy”.
Lưu Lăng Võ vẫn dáng người lưng hùm vai gấu ấy, gã ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng của Cố Thiên Mệnh, kinh ngạc vạn phần hô to.
“Thật sự là Cố hiệu úy, các huynh đệ, là hiệu úy đã trở lại”.
Trong nháy mắt, chúng tướng sĩ Xích Phong doanh đều dừng lại thao luyện, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Mệnh.
Tướng quân Nhậm Tề Phong cũng lập tức xoay người, nhận ra Cố Thiên Mệnh thì không khỏi giật mình.
“Mạt tướng tham kiến Kỳ Song tướng quân”.
Nhậm Tề Phong lập tức hành quân lễ hướng về phía Cố Thiên Mệnh, lớn tiếng chào.
Đám người Xích Phong doanh cũng lập tức phản ứng lại, Cố Thiên Mệnh trước mắt không còn là hiệu úy của bọn họ nữa, mà là phong hàm tướng quân của Thiên Phong quốc, quan cư tam phẩm.
“Chúng chư sĩ tham kiến tướng quân”, các tướng sĩ Xích Phong doanh lập tức cung kính không thôi đồng thanh. Ở trong mắt bọn họ, tràn đầy vẻ sùng kính, nóng đến cực điểm.
Kỳ công tử, lãnh trường vô song, kỳ song tướng quân.
“Nhậm tướng quân, chư vị huynh đệ, đã lâu không gặp”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười, sau khi nhìn lướt qua mọi người thì mở miệng nói.
Đám người Nhậm Tề Phong nhao nhao cười lớn, trong lòng mỗi người bọn họ đều cảm thán không thôi, khó có thể bình tĩnh.
Nhớ lúc trước, Nhậm Tề Phong còn trào phúng Cố Thiên Mệnh là công tử thế gia trong kinh thành đến để trải nghiệm cuộc sống, chưa từng coi trọng hắn.
Chỉ là, trong trận chiến Nhạn Hành quan, Cố Thiên Mệnh một trận thành danh, thiên hạ đều biết. Nhậm Tề Phong liền thay đổi quan điển của mình, chỉ có thể tự cười mình thiển cận.
Không lâu sau, mọi người lại nghe được tin tức Cố Thiên Mệnh cùng người Cố gia đi Nam Uyên quốc, biết được hắn dùng một kiếm trảm giết tướng quân Nam Uyên quốc, ai nấy đều khiếp sợ hoảng loạn.
Trong nháy mắt, Cố Thiên Mệnh đã đứng ở vị trí cao như vậy, làm cho người ta thổn thức và khiếp sợ không thôi.
Ngẫu nhiên, chúng tướng sĩ Nhạn Hành quan đều còn cảm thán một tiếng: “Tiểu công tử Cố gia bị người ta nói là phế vật, thật nực cười”.
“Tướng quân, mạt tướng to gan thỉnh cầu, được tham gia trận bắc phạt lần này”.
Chương 220 Xóa bỏ ấn ký thiên đạo
Nhậm Tề Phong đương nhiên biết được tin Huyết Xích quân chuẩn bị đến Nhạn Hành quan, ông ta đang tính toán nên mở lời như thế nào, hiện giờ nhìn thấy Cố Thiên Mệnh, bèn lấy hết dũng khí ôm quyền xin chỉ thị.
“Nhậm tướng quân, ông hẳn biết lần bắc phạt này nguy hiểm thế nào, ông chắc chắn muốn tham chiến chứ?”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nhậm Tề Phong, hỏi.
“Tướng quân, nhiều năm như vậy, Bắc Việt quốc thường xuyên xâm phạm biên cương ta, tàn sát con dân ta. Hiện giờ Cố nguyên soái cùng tướng quân lãnh binh bắc phạt, dương quốc oai, mạt tướng nhất định phải tự tay huyết sát tặc tử Bắc Việt quốc, để tế lễ tướng sĩ cùng dân chúng đã chết thảm của Thiên Phong quốc ta”.
Nhậm Tề Phong không chút chần chừ, cung kính không thôi đem những lời trong lòng nói rõ ràng.
“Đã như vậy, Nhậm tướng quân đi nghỉ ngơi một phen, ba ngày sau theo đại quân xuất chinh”, Cố Thiên Mệnh nhìn thoáng qua Nhậm Tề Phong thật sâu, gật đầu đồng ý.
“Tạ tướng quân”, Nhậm Tề Phong có chút kích động, ôm quyền chắp tay lớn tiếng nói.
Lúc này, một đám tướng sĩ Xích Phong doanh cũng nhao nhao thỉnh cầu tham chiến: “Tướng quân, chúng ta cũng nguyện theo ngài bắc phạt, thỉnh tướng quân an chuẩn”.
Cố Thiên Mệnh nhìn lướt qua tướng sĩ Xích Phong doanh, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Chuyến đi bắc phạt này, không thể đem theo toàn bộ binh lực, chắc chắn phải lưu lại tinh binh cường tráng trấn thủ Nhạn Hành quan, phòng ngừa nước khác tập kích”.
“Nhiệm vụ của các ngươi không phải là theo quân bắc phạt, mà là thủ vững Nhạn Hành quan, bảo vệ hàng tỷ dân chúng phía sau, hiểu không”, Cố Thiên Mệnh chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói.
“Vâng”, xác tướng sĩ Xích Phong doanh nghe vậy, mặc dù muốn tham gia bắc phạt thế nào, cũng chỉ có thể chịu đựng.
Cố Thiên Mệnh thấy vậy, tương đối hài lòng gật đầu.
Hắn không cho Xích Phong doanh cùng đi, thứ nhất là phải có người trấn thủ Nhạn Hành quan, không thể điều hết binh lực đi được. Thứ hai là tướng sĩ Xích Phong doanh tuy rằng uy dũng, nhưng so với Huyết Xích quân thì vẫn còn khá kém, Huyết Xích quân đều là những sĩ tốt đi từ trong núi thây biển máu ra.
Nếu ngay cả Huyết Xích quân cũng gặp phải khó khăn khi chiến đấu, mấy trăm người Xích Phong doanh đi cũng không có kết quả gì, chỉ là chịu chết.
Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ có thể cự tuyệt lời yêu cầu của đám tướng sĩ vừa rồi.
Về phần Nhậm Tề Phong thì lại không giống, ông ta là võ giả Linh Huyền, tuy rằng ở trên chiến trường không có tính quyết định, nhưng tốt xấu gì cũng có thể gia tăng thực lực quân mình.
Cố Thiên Mệnh ở Xích Phong doanh một lát, liền gọi theo Nhậm Tề Phong rời đi.
Chúng tướng sĩ Xích Phong doanh nhìn theo bóng lưng Cố Thiên Mệnh, đều không khỏi nghĩ đến hình ảnh trước đó cười nhạo hắn, nội tâm phức tạp cực điểm.
Chớp mắt liền qua ba ngày nghỉ ngơi hồi phục của đại quân.
Sáng sớm hôm nay, cửa thành Nhạn Hành quan mở rộng, ba vạn đại quân Huyết Xích quân trật tự bước ra khỏi cửa thành, xuất phát đi Bắc Việt quốc.
Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh cưỡi trên lưng chiến mã, nhìn cát vàng mênh mông đầy trời, quay đầu hướng về phía đại quân Huyết Xích quân phía sau, trầm giọng nói: “Xuất sư Bắc phạt!”
Thùng thùng thùng...
Trên tường thành Nhạn Hành quan, vô số tướng sĩ đang đánh trống, tiếng trống lôi cuồn cuộn tràn vào chân trời.
Tướng sĩ Nhạn Hành quan đều hiểu, chuyến đi bắc phạt này, bọn họ không thể đi theo, bởi vì họ còn phải trấn thủ Nhạn Hành quan, tránh cho đám tiểu nhân nhòm ngó nhân cơ hội mà tập kích.
Cho nên bọn họ chỉ có thể dùng tiếng trống trận vô tận, trợ lực cho Huyết Xích quân dương lên quốc uy, sớm ngày chiến thắng trở về.
Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người dẫn quân phía trước, dẫn theo 3 vạn quân hướng về Bắc Việt quốc mà đi.
Cát vàng bụi mù, dường như muốn cuộn lên biển máu, trống trận ong vang, như kinh hãi cửu thiên.
“Trận này, tất thắng!”, Cố Ưu Mặc mắc hổ như đuốc nhìn chằm chằm về phía cát vàng phía trước, nắm chặt trường thương trong tay mình.
Cố Thiên Mệnh bình tĩnh như nước, chỉ là nội tâm lại có chút ngưng trọng mà lo lắng bầu trời treo cao trên đỉnh đầu.
“Xóa bỏ ấn ký thiên đạo...”, Cố Thiên Mệnh cưỡi trên chiến mã, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại một dấu ấn màu đỏ như máu trong sâu linh hồn Lý Sương Nhi, nội tâm không khỏi nổi lên vẻ nặng nề.
Nguyên soái trấn quốc đương nhiệm của Thiên Phong quốc, tự mình bắc phạt Bắc Việt quốc, tin tức này truyền đi toàn bộ Bách Quốc Chi Địa, đương nhiên cũng đã đến tai Bắc Việt quốc.
Vô số người ở Bắc Việt quốc đều sinh ra vẻ sợ hãi, ngửa mặt lên trời thở dài.
Các ngóc ngách của Bắc Việt quốc, nghe nói Thiên Phong quốc bắc phạt đều là lòng người hoảng sợ. Trên triều đình, lại càng không ngừng nghĩ đến đối sách ứng phó, hy vọng có thể ngăn cản cước bộ Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh.
Lý Sương Nhi thoáng ngây người, nàng hạ mi, nắm chặt hai tay ngọc.
Nếu để hắn kiểm tra linh hồn, không phải tương đương với việc mỗi một tấc trên cơ thể mình đều bị Cố Thiên Mệnh nhìn thấu rồi sao, gương mặt nàng đỏ lựng như có thể nhỏ ra máu.
Một lúc sau, Lý Sương Nhi mới ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh gật đầu. Trong lòng nàng nghĩ, dù sao bản thân và Cố Thiên Mệnh cũng có danh nghĩa phu thê, không lâu nữa sẽ cử hành hôn lễ, để hắn dò xét linh hồn cũng không sao.
Cố Thiên Mệnh cũng biết sự quấn quýt trong lòng Lý Sương Nhi, do đó cũng không thúc giục, một mực đợi nàng tự mình suy nghĩ. Hiện tại thấy nàng gật đầu đồng ý, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Sương Nhi, yên tâm”, Cố Thiên Mệnh cho Lý Sương Nhi một ánh mắt trấn an.
Sau đó, ngón trỏ của hắn chậm rãi chạm vào vầng trán đầy đặn của nàng, lặng lẽ sử dụng một tia sức mạnh linh hồn của mình, bắt đầu kiểm tra linh hồn của Lý Sương Nhi.
Khi ngón tay trỏ của hắn chạm tới, Lý Sương Nhi liền căng chặt hai tay, khẩn trương nhắm lại hai mắt, thân thể yêu kiều run lên nhưng cũng không có bất kỳ phản kháng nào.
Trong một khoảnh khắc, Cố Thiên Mệnh dường như nhìn thấy cơ thể thướt tha như ẩn như hiện của Lý Sương Nhi, nhưng tâm trí hắn không đặt ở phương diện này, chỉ chuyên tâm kiểm tra kinh mạch trong linh hồn nàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Thiên Mệnh bỗng nhiên phát hiện ra một điểm màu đỏ tại nơi sâu trong linh hồn nàng.
Hắn chậm rãi điều khiển tia linh hồn đó của mình thăm dò vào trong, bất ngờ phát hiện ra điểm màu đỏ này vậy mà trôi nổi một tia hơi thở đại đạo.
Hắn mở đôi mắt đang nhắm nghiền, rút lại ngón trò đặt giữa lông mày Lý Sương Nhi, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thốt lên: “Thiên kỵ!”
Thiên: trời, kỵ: bỏ rơi => bị ông trời vứt bỏ.
"Làm sao có thể!"
Kể từ khi hắn khôi phục ký ức kiếp trước chưa từng lộ ra biểu cảm kinh hãi như vậy. Hôm nay cảm nhận được điểm màu đỏ kỳ lạ ở sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi, nội tâm hắn thực sự bị làm rung động.
Gương mặt Lý Sương Nhi bao phủ nét nghi hoặc nhìn Cố Thiên Mệnh, nàng cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của hắn nên có chút lo lắng.
“Sương Nhi… nàng, không sao, yên tâm”, Cố Thiên Mệnh thầm hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nỗi kinh sợ trong lòng, sau đó mỉm cười, nhìn Lý Sương Nhi dịu giọng nói.
Lý Sương Nhi biết chuyện này khả năng không đơn giản như vậy, nhưng thấy hắn không muốn nói thêm cũng chỉ đành gật đầu với vô số hoài nghi.
“Sương Nhi, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta trở về trước đây, sau này lại tới”.
Cố Thiên Mệnh chỉ giật mình trong giây lát liền khôi phục lại dáng vẻ ung dung thường ngày nói với Lý Sương Nhi.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh chậm chạp rời khỏi Lý gia.
Không lâu sau, Cố Thiên Mệnh liền trở lại Cố gia, đi thẳng tới gian phòng sâu nhất trong đình viện của mình rồi đóng chặt cửa lại.
"Khụ...", đột nhiên một ngụm đỏ tươi dâng lên trong lồng ngực hắn rồi phun ra ngoài, hắn chậm rãi lau đi vệt máu nơi khóe miệng, trong mắt tràn đầy nét ngưng trọng cùng sắc bén.
Vừa rồi khi thăm dò nơi sâu linh hồn Lý Sương Nhi, hắn đã va chạm tới một tia đại đạo kia, với tu vi hiện tại của hắn không tránh khỏi bị thương.
“Vết tích của thiên đạo, thiên kỵ, vậy mà là thiên kỵ…”, Cố Thiên Mệnh nghiêm mặt lẩm bẩm.
Nhớ tới điểm đỏ như máu bị giam giữ ở sâu trong linh hồn của Lý Sương Nhi đó, hắn lại không kìm được xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Chậm rãi hồi tưởng lại một số sách cổ ghi chép ở kiếp trước: "Sách cổ viết: đạo của trời, ruồng bỏ; vết của đất, chôn; người phạm phải tội tày trời, ắt phải chịu nhân quả, kẻ phản nghịch thiên đạo, ắt bị đất trời vùi lấp".
“Người bị ông trời bỏ rơi, Sương Nhi vậy mà lại là thiên kỵ…”, ngay cả một người có tâm tính trầm ổn như Cố Thiên Mệnh cũng không khỏi kinh ngạc: “Nàng ấy từng làm ra chuyện gì sao? Khiến thiên đạo một phương ruồng rẫy, khiến thế giới này phải chôn vùi đây”.
Cố Thiên Mệnh của kiếp trước từng nhuốm máu vạn dặm sông núi cũng không bị khắc xuống dấu ấn của thiên đạo. Chỉ có những kẻ đại ác, chống lại thiên đạo mới phải chịu luật nhân quả, khiến thiên đạo ruồng bỏ.
Lý Sương Nhi chính vì điều này mới không thể nói chuyện từ khi sinh ra.
Hắn biết tuy rằng thiên kỵ giữa đất trời này không nhiều nhưng vẫn tồn tại một số ít. Họ đều sinh đều bị khuyết thiếu: không thể tu hành, nói chuyện, bị thiểu năng, tàn tật…
Loại người này đều là do đời trước làm ra một số việc mới dẫn tới nhân quả bị ông trời ruồng rẫy, phải dùng kiếp này để hoàn trả.
Cho dù họ là ai cũng vô phương cứu chữa, cả đời sẽ như vậy, hơn nữa còn phải trải qua chín kiếp nạn mới có thể gột sách dấu ấn thiên đạo trong sâu thẳm linh hồn.
"Thiên đạo...", Cố Thiên Mệnh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bát ngát, dùng giọng điệu cực kỳ lạnh giá thốt ra hai chữ này.
Chương 217 Xuất chinh bắc phạt!
Trong lúc nhất thời, tin tức nguyên soái chấn quốc Thiên Phong quốc Cố Ưu Mặc, muốn xuất binh thảo phạt Bắc Việt quốc truyền khắp kinh đô.
Vô số người đều lộ ra thần sắc khiếp đảm, sau đó kích động vạn phần hét lớn: “Chúng ta muốn cho Bắc Việt quốc biết, Thiên Phong quốc ta, không thể xâm phạm”.
Sâu trong hoàng cung, công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng đương nhiên cũng nghe được tin tức này, bị Cố Ưu Mặc lớn mật cầu hôn làm cho kinh ngạc. Sau đó nàng ấy nhìn về phía Cố gia, vừa lo lắng vừa nhớ nhung thì thầm nói nhỏ: “Chàng vẫn bá đạo như vậy. Cũng không thương lượng với ta một chút mà ở trước mặt văn võ bá quan đưa ra quyết định”.
“Lần này, chàng nhất định phải trở về sớm một chút. Nếu chàng về trễ, nói không chừng ta sẽ không muốn gả nữa...”
Váy dài của công chúa Vĩnh An nhẹ nhàng bay trong gió, suy nghĩ của nàng theo làn gió mát này bay về Cố gia. Chậm rãi, khóe miệng đỏ mọng của Mạc Diệu Lăng không khỏi lộ ra một nụ cười quyến rũ.
Kinh đô, khắp nơi đều là thế gia hào môn.
“Huyết Hùng tướng quân vẫn giống như năm đó, làm cho mọi người sợ hãi”, một thế gia nào đó luôn nhìn về Cố gia, trong ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi: “Đánh hạ 10 thành của Bắc Việt quốc, lấy đó làm sính lễ. Thiên Phong quốc to lớn như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới dám lớn mật nói ra lời này”.
“Đây chính là Huyết Hùng tướng quân của Cố gia, phóng mắt nhìn khắp Bách Quốc Chi Địa này, có mấy người có thể sánh bằng đây? Hơn nữa tiểu Công tử Cố gia, hiện giờ có phong hào Kỳ Song tướng quân, lại càng có tư cách thiên kiêu cái thế, trong cùng thế hệ, mấy người có thể so sánh?”
Một vị lão nhân Thiên Phong quốc nhẹ nhàng run rẩy thân thể, lẩm bẩm: “Cố gia, không hổ là thế gia trấn quốc của Thiên Phong quốc ta”.
“Lại dấy lên chiến hỏa, chỉ sợ lần này Bắc Việt quốc phải gánh chịu hậu quả vô tận”.
...
Cố gia.
Quyết định của Cố Ưu Mặc, trên dưới Cố gia đều rõ ràng.
Đám người ông cụ Cố đều ngồi nghiêm chỉnh dưới đại sảnh, Cố Thiên Mệnh đương nhiên cũng có mặt.
“Mặc Nhi, con suy nghĩ rõ ràng chưa?”, ông cụ Cố chăm chú nhìn Cố Ưu Mặc, trầm giọng hỏi.
“Phụ thân, chuyện này con đã suy nghĩ rất lâu rồi mới đưa ra quyết định”, khôi giáp của Cố Ưu Mặc không cởi bỏ, đao to búa lớn ngồi trên ghế đá trả lời: “Bắc Việt quốc ngày càng làm càn, chà đạp Thiên Phong quốc uy ta, làm nhục tướng uy Cố gia ta. Nếu để mặc kệ, ngày sau chúng sẽ được nước lấn tới”.
“Thôi, nếu con đã quyết định rồi, vậy thì cứ làm đi”, ông cụ Cố trầm ngâm một chút rồi gật đầu đáp.
“Lần này, thằng nhóc thối kia cũng phải cùng con xuất chính. Nhóc con, cháu nghe rõ chưa?”, Cố Ưu Mặc quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Mệnh, nói thẳng.
“Được ạ”, Cố Thiên Mệnh không do dự gật đầu.
Cố Thiên Mệnh biết bằng hiện tại tu vi mình quá thấp. Có một số việc chỉ có thể trì hoãn. Dứt khoát liền đi theo Cố Ưu Mặc xuất chinh, dùng máu tươi tẩy rửa, để thúc đẩy sự trưởng thành của mình.
Hơn nữa, Cố Thiên Mệnh cũng không quên những việc Bắc Việt quốc đã làm với Cố gia trong những năm gần đây. Bởi vì nhân tố trực tiếp là Bắc Việt quốc, mới dẫn đến việc Cố Ưu Mặc phải ngồi trên xe lăn 5 năm.
Mối thù này, đã đến lúc phải báo.
Cố Thiên Mệnh muốn cho Bách Quốc Chi Địa và Bắc Việt quốc biết, có một số việc, làm rồi, sẽ phải trả giá đắt. Về phần cái giá phải trả, phải xem Bắc Việt quốc có chịu đựng được hay không.
“Cháu thân là con cháu Cố gia ta, đương nhiên phải vậy rồi”, Cố Ưu Mặc không có chút giả tạo, uy nghiêm trầm giọng nói.
Nếu đặt ở trước kia, Cố Thiên Mệnh vẫn ăn chơi trác táng vô dụng như vậy, Cố Ưu Mặc đương nhiên sẽ không để hắn cùng mình mạo hiểm trên chiến trường. Chẳng qua hiện tại, Cố Thiên Mệnh là thiên kiêu vô song, hẳn là phải trải qua chiến trận, mới có thể đem tướng uy của Cố gia thiêu đốt đến chân trời.
Như vậy, mới không phụ uy danh của Cố gia.
“Nhớ kỹ, kiêu binh tất bại, hai người các ngươi nhớ kĩ cho ta, chớ có sơ suất”, ông cụ Cố không chút phản bác, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng nhìn Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, mở miệng cảnh cáo.
“Vâng”, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh đồng thanh đáp.
“Tiểu tử, chuẩn bị một chút. Ba ngày sau chúng ta xuất binh đi biên cương, Nhạn Hành Quan”, Cố Ưu Mặc vỗ vai Cố Thiên Mệnh, đứng thẳng dậy rời khỏi đại sảnh, nghĩ đến việc mình phải làm.
Cố Thiên Mệnh và ông cụ Cố hành lễ cáo biệt, suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng quyết định tới tìm Lý Sương Nhi nói chuyện một phen.
Sau khi Lý Sương Nhi biết được, tuy rằng trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ lo lắng, nhưng nàng lại không phản đối, bởi vì nàng biết phu quân tương lai của mình là thiên kiêu cái thế vô song.
Về sớm một chút.
Đây chính là dòng chữ Lý Sương Nhi viết cho Cố Thiên Mệnh, được hắn khắc sâu trong lòng.
“Chờ ta trở về”.
Lúc này đây, Cố Thiên Mệnh không vuốt ve mái tóc của Lý Sương Nhi nữa, mà khẽ sờ vào gò má kiều mị của nàng và nói.
Lý Sương Nhi tuy rằng vẫn có chút thẹn thùng, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều, yên nhiên cười gật đầu.
Sau khi cáo biệt Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh vẫn ở trong phòng, điều dưỡng tinh thần, hi vọng có thể tiến thêm một bước. Chỉ là thời gian vội vàng, khoảng cách tới cảnh giới Linh Huyền hậu kỳ vẫn còn kém một chút.
Chớp mắt, 3 ngày đã trôi qua.
Chương 218 Cố gia là một lũ điên
Hôm nay, Cố Ưu Mặc mặc khôi giáp màu đỏ như máu, đứng trên đài điểm tướng của quân doanh kinh thành.
Mà Cố Thiên Mệnh cũng mặc mũ giáp màu đen, tay cầm hộp kiếm đen chứa kiếm Kinh Hồng, lạnh lùng không thôi đứng bên cạnh Cố Ưu Mặc.
Phía dưới, nghiễm nhiên chính là đệ nhất quân của Thiên Phong quốc, ba vạn đại quân Huyết Xích quân, khí tức của mỗi người đều cực kỳ trầm ổn,đều là tinh binh cường tráng.
“Chúng tướng sĩ, Bắc Việt quốc nhiều lần phạm vào Thiên Phong quốc Nhạn Hành Quan chúng ta, dẫn đến vô số con dân Thiên Phong quốc chết thảm”.
Cố Ưu Mặc nhìn xuống Huyết Xích quân, vận chuyển huyền khí hùng hậu trong cơ thể, lớn tiếng nói: “Bởi vậy. Hôm nay bổn tướng nguyện dẫn binh bắc phạt, dẹp yên đám người Bắc Việt quốc”.
“Chúng tướng sĩ, có nguyện theo bổn tướng Bắc phạt Bắc Việt quốc, bảo vệ phong uy Thiên Phong quốc ta không?”
Cố Ưu Mặc bỗng nhiên đem trường thương huyết sắc trong tay giơ lên đỉnh đầu, khí phách rống lên.
“Thề chết đi theo! Giương lên quốc uy của Thiên Phong quốc ta”.
Ba vạn Huyết Xích quân nhao nhao quỳ một gối xuống đất, thanh âm như sóng biển cuồn cuộn xông thẳng lên trời, truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.
"Xuất chinh! Bắc Phạt! ”
Cố Ưu Mặc trừng mắt hổ, tiếng rống dài chấn động thương khung, phảng phất làm cho mặt đất cũng run rẩy, từng trận cuồng phong nổi lên quay cuồng.
Thùng thùng thùng...
Tiếng trống vang lên, vó sắt chấn động, hướng cửa lớn kinh thành mà đi, muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sóng lớn đến Bắc cương.
Trong kinh thành, vô số người đều nín thở, nhìn đại quân Huyết Xích quân khí thế bàng bạc này xuất chinh, nghe âm thanh móng ngựa ầm ầm vang vọng.
Cố Ưu Mặc cưỡi trên một con chiến mã mà đỏ, quay đầu nhìn về tường thành, thấy một bóng dáng quen thuộc, giống như 5 năm trước, đi thẳng vào lòng.
Trên tường thành, ông cụ Cố Mạc Diệu Lăng nhìn bóng lưng huyết sắc của Cố Ưu Mặc, phảng phất trở lại 5 năm trước, quen thuộc mà bi thương như vậy.
“Lần này, ta nhất định sẽ bình yên vô sự trở về”, Cố Ưu Mặc cùng công chúa Vĩnh An nhìn nhau một cái, nội tâm kiên định.
Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, không khỏi siết chặt hai nắm đấm, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia sắc bén.
Giang sơn như hoa, nộ vô số anh hùng tranh đấu.
Xương máu phủ đầy tuyết, khiến người người đổ lệ.
Vùng đất Bách Quốc Chi Địa mỗi ngày đều có chiến tranh, có lẽ chỉ một khắc sau sẽ có một hoàng triều bị thay thế. Mỗi một tấc đất của Bách Quốc Chi Địa đều là dùng xương và máu tươi mà chất thành.
Thiên Phong quốc chỉ được xem như một hoàng triều hạng trung, miễn cưỡng mới có thể đững vững trên vùng đất Bách Quốc Chi Địa. Cũng như những nơi khác, biên cương Thiên Phong quốc thường xuyên bộc phát chiến tranh, căng thẳng cận kề.
Lúc này, Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh dẫn ba vạn đại quân Huyết Xích, xuất phát từ kinh thành, hướng thẳng về phía Bắc Việt quốc. Vì muốn uy hiếp những hoàng triều nhỏ luôn rình rập Thiên Phong quốc, hơn nữa còn phải khiến Bắc Việt quốc phải trả giá đắt cho hành vi của mình.
Đại quân đạp rầm rầm trên mặt đất, cát vàng tung tóe bay khắp trời. Kinh động đại địa.
“Trận chiến này, nhất định phải giương cao uy nghiêm của Thiên Phong quốc ta”.
Mỗi một sĩ tốt của đại quân Huyết Xích đều mang khuôn mặt nghiêm trang đến cực điểm, bước đi cực nhanh hướng về phía Bắc Việt quốc.
Có người nói, Bách Quốc Chi Địa, loạn không phải thiên hạ, mà là nhân tâm sâu không lường được.
Đúng vậy. Nếu như người trên thế gian chỉ cầu an ổn, lấy đâu ra nhiều chiến tranh cùng huyết cốt như vậy.
Nhưng mà, lòng người không cổ, có một số việc căn bản không thể dựa theo suy nghĩ của dân chúng bách tính. Bởi vì, thế giới này, chưa từng được yên bình qua.
Ai mạnh mẽ, người đó mới có thể trải qua cuộc sống yên ổn và thanh bình.
Bởi vậy, Cố Ưu Mặc lần này không chỉ là vì báo thù cùng củng cố quốc uy, hơn thế nữa ông ấy còn muốn làm cho chư quốc hiểu, sự yên bình của Thiên Phong quốc là không thể mạo phạm.
Để cho chư quốc hiểu được sự mạnh mẽ của Thiên Phong quốc, dùng để đổi lấy một chút an ổn.
Nơi Huyết Xích đại quân đi qua, đều khiến cho dân chúng ngước nhìn, bọn họ yên lặng cầu khẩn đại quân có thể chiến thắng trở về, đợi Thiên Phong quốc có một ngày thật sự hùng mạnh, không ai dám khi nhục.
Tin tức Thiên Phong quốc muốn xuất binh chinh phạt Bắc Việt quốc trong lúc nhất thời truyền khắp các nước xung quanh, khiến cho rất nhiều người nghị luận cùng suy đoán.
“Đồ điên! Cố gia của Thiên Phong quốc, đều là một lũ điên”, một giọng nói của ai đó trong hoàng triều nào đó vang lên: “Chuyện của Nam Uyên quốc vừa mới kết thúc, Cố gia lại muốn xuất binh đến Bắc Việt quốc, quả thật chính là một đám điên”.
“Hiện giờ Huyết Hùng tướng quân, tu vi đã đến cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, Bắc Việt quốc có mấy người có thể ngăn cản được đây?”, quân hoàng hoàng triều nhìn về phía Bắc Việt quốc, tựa hồ như đã ngửi được mùi máu tươi vô tận, lẩm bẩm nói.
“Đại quân Huyết Xích của Thiên Phong quốc, hẳn là rất nhiều người đã quên đi nguyên nhân có cái tên này”, trong một góc nào đó của Bách Quốc Chi Địa, một vị lão nhân tóc bạc run rẩy, phảng phất nhớ lại cái gì đó.
Chương 219 Mạt tướng to gan thỉnh cầu
Lấy huyết làm tên, lấy xích làm hiệu.
Huyết Xích đại quân, là giẫm lên vô số thi cốt mà nổi danh thiên hạ. Nó từng tàn sát vô số giặc địch muốn xâm phạm Thiên Phong quốc, tên của nó vang vọng khắp cửu tiêu, làm cho hàng tỷ sinh linh chỉ nghe tên thôi đã sợ mất mật.
Lần này, đại quân Huyết Xích sẽ do Nam Uyên quốc và Cố Thiên Mệnh dẫn dắt, bắc phạt Bắc Việt quốc. Vô số người cũng lộ ra thần sắc sợ hãi cùng kinh hoàng, giống như một lần nữa nhìn thấy con đường máu của đại quân Huyết Xích nhiều năm về trước.
“Cố gia đúng là một lũ điên, mang theo 3 vạn quân Huyết Xích. Những ngày tháng tốt đẹp của Bắc Việt quốc, chỉ sợ sắp kết thúc...”, có người bi thương thở dài, không khỏi ngẩn người.
“Có lẽ đây chính là gieo gió thì gặt bão! Nhiều năm như vậy, Bắc Việt quốc nhiều lần xâm phạm Thiên Phong quốc, thật sự cho rằng Thiên Phong quốc không biết tức giận hay sao? Lần này, Bắc Việt quốc không biết sẽ phải trả giá như thế nào”.
Các nước xung quanh đều im lặng quan sát một màn này, nghĩ đến mọi người Cố gia, đều không khỏi rùng mình.
Nhạn Hành Quan, biên cương phía bắc Thiên Phong quốc.
Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh cùng một đám Huyết Xích quân, xuất phát từ kinh thành, đi một hồi lâu, cuối cùng cũng đến nơi này.
Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa tới Nhạn Hành quan, cảm thụ được không khí nơi này xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt, thần sắc ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc.
“Toàn quân đợi lệnh, nghỉ ngơi hồi phục 3 ngày, binh phát Bắc Việt”.
Cố Ưu Mặc xoay người nhìn đại quân Huyết Xích, vận chuyển huyền khí lớn tiếng hô.
“Vâng!”
Vạn quân hồi lệnh, thanh âm như sấm làm cả Nhạn Hành quan đều run rẩy.
Sau đó Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh hai người bước vào trong cổng quân doanh Nhạn Hành quan, dự định nghỉ ngơi một chút, đảm bảo tinh thần ở mức tốt nhất.
“Thiên Mệnh, mấy ngày này nghỉ ngơi dưỡng sức đi, sẽ là một khoảng thời gian rất dài, e rằng đều phải giữ cảnh giác cao độ”, Cố Ưu Mặc vỗ vai Cố Thiên Mệnh, trịnh trọng không thôi nói.
“Vâng, cháu hiểu rồi”, Cố Thiên Mệnh gật đầu chậm rãi đáp.
Nếu đã tới Nhạn Hành quan, Cố Thiên Mệnh cũng muốn trở về nơi trước đây hắn nhậm chức hiệu úy Xích Phong doanh xem một chút. Dù sao, tướng sĩ Xích Phong doanh đều là những hán tử không sợ chết, đáng để hắn quan tâm.
Sau khi Cố Thiên Mệnh rời khỏi tổng doanh thì chậm rãi bước về phía Xích Phong doanh.
Chỉ chốc lát sau, Cố Thiên Mệnh dựa vào trí nhớ của mình, đã đi đến doanh trại Xích Phong doanh.
Liếc mắt một cái, Cố Thiên Mệnh liền nhìn thấy hàng trăm tướng sĩ đang mồ hôi nhễ nhại thao luyện. Ở một bên, hắn nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Hai đạo thân ảnh quen thuộc này chính là cấp trên trực tiếp lúc trước của Cố Thiên Mệnh, tướng quân Nhậm Tề Phong, người còn lại là Lưu Lăng Võ ở Xích Phong doanh.
“Cố... là Cố hiệu úy”.
Lưu Lăng Võ vẫn dáng người lưng hùm vai gấu ấy, gã ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng của Cố Thiên Mệnh, kinh ngạc vạn phần hô to.
“Thật sự là Cố hiệu úy, các huynh đệ, là hiệu úy đã trở lại”.
Trong nháy mắt, chúng tướng sĩ Xích Phong doanh đều dừng lại thao luyện, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Mệnh.
Tướng quân Nhậm Tề Phong cũng lập tức xoay người, nhận ra Cố Thiên Mệnh thì không khỏi giật mình.
“Mạt tướng tham kiến Kỳ Song tướng quân”.
Nhậm Tề Phong lập tức hành quân lễ hướng về phía Cố Thiên Mệnh, lớn tiếng chào.
Đám người Xích Phong doanh cũng lập tức phản ứng lại, Cố Thiên Mệnh trước mắt không còn là hiệu úy của bọn họ nữa, mà là phong hàm tướng quân của Thiên Phong quốc, quan cư tam phẩm.
“Chúng chư sĩ tham kiến tướng quân”, các tướng sĩ Xích Phong doanh lập tức cung kính không thôi đồng thanh. Ở trong mắt bọn họ, tràn đầy vẻ sùng kính, nóng đến cực điểm.
Kỳ công tử, lãnh trường vô song, kỳ song tướng quân.
“Nhậm tướng quân, chư vị huynh đệ, đã lâu không gặp”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười, sau khi nhìn lướt qua mọi người thì mở miệng nói.
Đám người Nhậm Tề Phong nhao nhao cười lớn, trong lòng mỗi người bọn họ đều cảm thán không thôi, khó có thể bình tĩnh.
Nhớ lúc trước, Nhậm Tề Phong còn trào phúng Cố Thiên Mệnh là công tử thế gia trong kinh thành đến để trải nghiệm cuộc sống, chưa từng coi trọng hắn.
Chỉ là, trong trận chiến Nhạn Hành quan, Cố Thiên Mệnh một trận thành danh, thiên hạ đều biết. Nhậm Tề Phong liền thay đổi quan điển của mình, chỉ có thể tự cười mình thiển cận.
Không lâu sau, mọi người lại nghe được tin tức Cố Thiên Mệnh cùng người Cố gia đi Nam Uyên quốc, biết được hắn dùng một kiếm trảm giết tướng quân Nam Uyên quốc, ai nấy đều khiếp sợ hoảng loạn.
Trong nháy mắt, Cố Thiên Mệnh đã đứng ở vị trí cao như vậy, làm cho người ta thổn thức và khiếp sợ không thôi.
Ngẫu nhiên, chúng tướng sĩ Nhạn Hành quan đều còn cảm thán một tiếng: “Tiểu công tử Cố gia bị người ta nói là phế vật, thật nực cười”.
“Tướng quân, mạt tướng to gan thỉnh cầu, được tham gia trận bắc phạt lần này”.
Chương 220 Xóa bỏ ấn ký thiên đạo
Nhậm Tề Phong đương nhiên biết được tin Huyết Xích quân chuẩn bị đến Nhạn Hành quan, ông ta đang tính toán nên mở lời như thế nào, hiện giờ nhìn thấy Cố Thiên Mệnh, bèn lấy hết dũng khí ôm quyền xin chỉ thị.
“Nhậm tướng quân, ông hẳn biết lần bắc phạt này nguy hiểm thế nào, ông chắc chắn muốn tham chiến chứ?”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nhậm Tề Phong, hỏi.
“Tướng quân, nhiều năm như vậy, Bắc Việt quốc thường xuyên xâm phạm biên cương ta, tàn sát con dân ta. Hiện giờ Cố nguyên soái cùng tướng quân lãnh binh bắc phạt, dương quốc oai, mạt tướng nhất định phải tự tay huyết sát tặc tử Bắc Việt quốc, để tế lễ tướng sĩ cùng dân chúng đã chết thảm của Thiên Phong quốc ta”.
Nhậm Tề Phong không chút chần chừ, cung kính không thôi đem những lời trong lòng nói rõ ràng.
“Đã như vậy, Nhậm tướng quân đi nghỉ ngơi một phen, ba ngày sau theo đại quân xuất chinh”, Cố Thiên Mệnh nhìn thoáng qua Nhậm Tề Phong thật sâu, gật đầu đồng ý.
“Tạ tướng quân”, Nhậm Tề Phong có chút kích động, ôm quyền chắp tay lớn tiếng nói.
Lúc này, một đám tướng sĩ Xích Phong doanh cũng nhao nhao thỉnh cầu tham chiến: “Tướng quân, chúng ta cũng nguyện theo ngài bắc phạt, thỉnh tướng quân an chuẩn”.
Cố Thiên Mệnh nhìn lướt qua tướng sĩ Xích Phong doanh, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Chuyến đi bắc phạt này, không thể đem theo toàn bộ binh lực, chắc chắn phải lưu lại tinh binh cường tráng trấn thủ Nhạn Hành quan, phòng ngừa nước khác tập kích”.
“Nhiệm vụ của các ngươi không phải là theo quân bắc phạt, mà là thủ vững Nhạn Hành quan, bảo vệ hàng tỷ dân chúng phía sau, hiểu không”, Cố Thiên Mệnh chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói.
“Vâng”, xác tướng sĩ Xích Phong doanh nghe vậy, mặc dù muốn tham gia bắc phạt thế nào, cũng chỉ có thể chịu đựng.
Cố Thiên Mệnh thấy vậy, tương đối hài lòng gật đầu.
Hắn không cho Xích Phong doanh cùng đi, thứ nhất là phải có người trấn thủ Nhạn Hành quan, không thể điều hết binh lực đi được. Thứ hai là tướng sĩ Xích Phong doanh tuy rằng uy dũng, nhưng so với Huyết Xích quân thì vẫn còn khá kém, Huyết Xích quân đều là những sĩ tốt đi từ trong núi thây biển máu ra.
Nếu ngay cả Huyết Xích quân cũng gặp phải khó khăn khi chiến đấu, mấy trăm người Xích Phong doanh đi cũng không có kết quả gì, chỉ là chịu chết.
Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ có thể cự tuyệt lời yêu cầu của đám tướng sĩ vừa rồi.
Về phần Nhậm Tề Phong thì lại không giống, ông ta là võ giả Linh Huyền, tuy rằng ở trên chiến trường không có tính quyết định, nhưng tốt xấu gì cũng có thể gia tăng thực lực quân mình.
Cố Thiên Mệnh ở Xích Phong doanh một lát, liền gọi theo Nhậm Tề Phong rời đi.
Chúng tướng sĩ Xích Phong doanh nhìn theo bóng lưng Cố Thiên Mệnh, đều không khỏi nghĩ đến hình ảnh trước đó cười nhạo hắn, nội tâm phức tạp cực điểm.
Chớp mắt liền qua ba ngày nghỉ ngơi hồi phục của đại quân.
Sáng sớm hôm nay, cửa thành Nhạn Hành quan mở rộng, ba vạn đại quân Huyết Xích quân trật tự bước ra khỏi cửa thành, xuất phát đi Bắc Việt quốc.
Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh cưỡi trên lưng chiến mã, nhìn cát vàng mênh mông đầy trời, quay đầu hướng về phía đại quân Huyết Xích quân phía sau, trầm giọng nói: “Xuất sư Bắc phạt!”
Thùng thùng thùng...
Trên tường thành Nhạn Hành quan, vô số tướng sĩ đang đánh trống, tiếng trống lôi cuồn cuộn tràn vào chân trời.
Tướng sĩ Nhạn Hành quan đều hiểu, chuyến đi bắc phạt này, bọn họ không thể đi theo, bởi vì họ còn phải trấn thủ Nhạn Hành quan, tránh cho đám tiểu nhân nhòm ngó nhân cơ hội mà tập kích.
Cho nên bọn họ chỉ có thể dùng tiếng trống trận vô tận, trợ lực cho Huyết Xích quân dương lên quốc uy, sớm ngày chiến thắng trở về.
Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người dẫn quân phía trước, dẫn theo 3 vạn quân hướng về Bắc Việt quốc mà đi.
Cát vàng bụi mù, dường như muốn cuộn lên biển máu, trống trận ong vang, như kinh hãi cửu thiên.
“Trận này, tất thắng!”, Cố Ưu Mặc mắc hổ như đuốc nhìn chằm chằm về phía cát vàng phía trước, nắm chặt trường thương trong tay mình.
Cố Thiên Mệnh bình tĩnh như nước, chỉ là nội tâm lại có chút ngưng trọng mà lo lắng bầu trời treo cao trên đỉnh đầu.
“Xóa bỏ ấn ký thiên đạo...”, Cố Thiên Mệnh cưỡi trên chiến mã, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại một dấu ấn màu đỏ như máu trong sâu linh hồn Lý Sương Nhi, nội tâm không khỏi nổi lên vẻ nặng nề.
Nguyên soái trấn quốc đương nhiệm của Thiên Phong quốc, tự mình bắc phạt Bắc Việt quốc, tin tức này truyền đi toàn bộ Bách Quốc Chi Địa, đương nhiên cũng đã đến tai Bắc Việt quốc.
Vô số người ở Bắc Việt quốc đều sinh ra vẻ sợ hãi, ngửa mặt lên trời thở dài.
Các ngóc ngách của Bắc Việt quốc, nghe nói Thiên Phong quốc bắc phạt đều là lòng người hoảng sợ. Trên triều đình, lại càng không ngừng nghĩ đến đối sách ứng phó, hy vọng có thể ngăn cản cước bộ Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh.