• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (2 Viewers)

  • [Bên Em] Con hãy hiểu cho mẹ

Một câu truyện khác được kể bởi bạn đọc Lê Thị Kiều Trang. Chuyện gì đã xảy ra với bạn ý? Liệu người đó muốn hãm hại hay có ý đồ gì khác với Trang?
Gửi lời chân thành cám ơn tới bạn Lê Thị Kiều Trang đã đóng góp và giúp đỡ cho cuốn sách này)

… “Trời ơi, sao lại có một người con gái đẹp như thế này nhỉ”… đó là ý nghĩ nảy sinh trong đầu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi tôi gặp bạn Trang. Nghe thì thật là buồn cười, nhưng tôi phải thú nhận một điều rằng, Trang là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà, nói là xinh đẹp cũng chưa đủ, phải nói là lộng lẫy và rất quyến rũ, từ thân hình đến mái tóc. Đặc biệt nhất là khuôn mặt đầy trẻ trung và hớp hồn của Trang. Đôi mắt, chính đôi mắt đó cùng với đôi môi nhỏ nhắn đã làm tôi ngây ngất. Có lẽ ngay tại lúc này đây, nhìn khuôn mặt ngây ngất lòng người của Trang, tôi mới thực sự thấu hiểu được thế nào là “Sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành”. Tôi ngồi đừ ra một lúc, khiến cho Trang phải bật cười rồi lấy tay khua khua lên trước mặt tôi thì tôi mới hoàn hồn. Trang nhìn tôi hỏi đùa:

- Hưng làm sao vậy, bị ma nhập hả?

Tôi lúc này thì ngượng đỏ cả mặt, rồi tôi nói lại:

- Trang à, Hưng đã gặp được nữ thần thứ ba rồi đó.

Trang lại ngây người ra, không hiểu tôi nói gì, tôi vội giải thích:

- Hưng có hai người bạn nữa, tính cách hay, mà cũng xinh đẹp như Trang ý. Nên Hưng coi đó là hai nữ thần của mình, và giờ đây Trang là nữ thần thứ ba của Hưng đó.

Trang lúc này cũng đỏ mặt rồi vội nói:

- Thôi, Hưng đừng có giỡn Trang nữa mà.

Trang cũng như một số bạn đọc miền Nam khác, rất thích những câu truyện do tôi đăng trên truongton.net. Ngồi nói chuyện một lúc, Trang nói rằng có lẽ câu truyện mà Trang thích nhất là câu truyện số 17 “Lạnh Lẽo Cô Độc”, truyện mà tôi viết dựa trên truyền thuyết “Con ma nhà họ Hứa”. Trang nói rằng Trang thích câu truyện đó vì nó nói về một chuyện tình đầy lãng mạn nhưng cũng không kém phần sóng gió. Trang nói ước gì cũng sẽ tìm được người nào chung tình như Tống Ngọc Thư hoặc Jack ở trong truyện. Tôi ngồi nghe Trang nói mà vẫn chìm đắm trong cái sắc đẹp của cô ấy. Thế rồi Trang bắt đầu kể tôi nghe những chuyện kì quái xảy ra với mình, tôi cũng vội lấy giấy bút ra ghi lại cho nhanh rồi quay ra hỏi Trang muốn viết cốt truyện như thế nào, Trang nói là muốn có một cái kết thúc mở và muốn truyện của mình vừa lãng mạn, nhưng cũng phải thật rùng rợn y như câu truyện số 17 kia, thậm chí là còn sợ hơn cũng được. Tôi chỉ cười, rồi Trang nói thêm rằng mình muốn làm nhân vật chính trong truyện. Tôi quay ra nói nếu Trang muốn, thì tôi sẽ lấy tên nhân vật chính là Trang. Sau khi đã ghi hết đầy đủ ý chính, tôi bắt đầu viết lên câu truyện hoàn chỉnh dưới đây. Xin nói trước, những sự kiện dưới đây gần hết là do tôi dàn dựng lên, chỉ có một vài chi tiết nhỏ nhặt là có thật, vậy nên xin bạn đọc lưu ý và hiểu cho.

Đoạn 1: Con Hãy Hiểu Cho Mẹ.

- Bệnh nhân… Trang, mời vào phòng số 3.

Trang lúc này đang ngồi ở ghế chờ đợi, chợt vừa nghe thấy tên mình thì vội đứng lên và bước vào phòng mổ số ba. Bước vào phòng mổ, Trang chợt có một cảm giác rờn rợn, dường như đang có một cái suy nghĩ thứ hai về việc mình sắp làm. Ông bác sĩ đang đeo găng tay quát:

- Cô kia nhanh lên, còn để tới lượt người khác nữa chứ.

Trang chợt rùng mình, rồi từ từ tiến lại chiếc ghế bằng sắt. Trang đặt bàn tay mình lên thành ghế, thật là lạnh lẽo quá, cái lạnh đó như làm cho bản thân nổi da gà sợ hãi. Thế rồi ông bác sĩ phải giục, Trang mới trèo lên chiếc ghế sắt đó. Ngồi trên đó, Trang bỗng cảm thấy một cảm giác rờn rợn và vô cùng tội lỗi. Giờ đang là mùa hè, nhưng cái hơi lạnh từ chiếc ghế đã làm Trang cảm thấy mình đang ở giữa một mùa đông giá rét, hay như đang đứng tại cái cõi âm lạnh lẽo vậy. Ông bác sĩ bắt đầu cầm dụng cụ sáng bóng loáng, lạnh lẽo tiến lại gần Trang. Nhìn thấy những thứ đó, mà người Trang run lên cầm cập, rồi Trang cắn môi, mắt nhắm ngiềm. Một giọt nước mắt đã tuôn rơi trên đôi má, trong đầu Trang lúc này chỉ còn hiện diện môt ý nghĩ:

- Tha lỗi cho mẹ, con ơi.

Trang nhớ lại cái hôm đáng nguyền rủa hồi học lớp 9 đó, cái hôm mà có lẽ cả cái cuộc đời Trang cũng sẽ không bao giờ quên được. Nhớ hồi đó, còn đang ở cái tuổi nghịch ngợm, Trang và bốn nhỏ bạn khác cùng bàn nhau chơi cầu cơ. Hồi đó, trường Trang có một vụ tự tử thương tâm tại trường. Nghe đâu có một học sinh nữ học lớp 8, không biết vì làm cái gì mà nhà trường đuổi học. Thế rồi tối hôm đó, nhỏ trốn ở lại trường và thắt cổ tự tử ngay tại lớp học của mình. Chuyện này bị báo chí tung ra, ngôi trường của Trang phải khốn khổ, khốn nạn lắm mới chặn họng bọn báo lá cải lại được. Nhưng còn một việc còn đáng sợ hơn nữa là, oan hồn của nhỏ này cứ mãi lẩn quẩn tại đây này mà không bao giờ siêu thoát được. Không biết đã bao nhiêu lần, ngay cả học sinh trong trường, cũng như những nhân viên thầy cô giáo đã bị oan hồn nhỏ đó, mà còn giữa ban ngày ban mặt nữa. Điển hình như bạn làm sao có thể giải thích được việc một học sinh đang đứng trả bài trên bục giảng, cái tấm khẩu hiểu học tốt trên tường chợt tuột xuống rơi thẳng vào đầu em này. Cuối cùng học sinh đó phải vào viện khâu ba mũi trên đầu. Hay như trong một cuộc họp, mọi người đang họp thì bỗng một chiếc ghế gãy một chân làm ông thầy ngồi trên đó ngã đau điếng. Còn có muôn vàn chuyện lạ để kể về ngôi trường này, nhưng ban giám hiệu đã ra lệnh cấm tuyệt đối không một ai, kể cả học sinh lẫn giáo viên được phép bàn tán về vấn đề này, vì họ nghĩ rằng nếu như cứ làm ngơ coi như không có chuyện gì, thì rồi lâu ngày, oan hồn sẽ tự tan biến.
Về oan hồn của người treo cổ, có thể nói đây là một trong những oan hồn ác và khó siêu thoát nhất. Khi một người nào đó treo cổ tự tử, thì ngay tại giây phút họ tắt thở, linh hồn sẽ tuột khỏi xác mà chìm xuống đất, rồi mãi mãi ở tại đó mà không bao giờ vượt được bến mê. Nếu xếp hạng theo thứ tự cách chết nào khiến cho oan hồn trở nên dã man nhất thì đầu tiên là treo cổ, rồi chết đuối, chặt đầu và cuối cùng là cắt mạch máu tự vẫn. Nói là nếu chết bởi một trong số những cách đó, thì sau này sẽ thành oan hồn độc ác cũng chưa đúng, vì nó còn tùy vào từng người nữa.
Tối tháng 9 đó, mấy đứa bạn rủ Trang là đêm tới sẽ vào trường chơi cầu cơ để hỏi chuyện tương lai. Hồi ấy đứa nào cũng thuộc loại lì lợm nên chưa biết sợ là gì, hay như đúng câu “Chưa thấy quan tài, chưa nhỏ lệ”. Đợi gần 9 giờ, cả bọn cúi người lẻn vào trong trường. Cả hội từ từ bước chậm rãi len theo cái hành lang tối tăm đó, cuối cùng đã đến trước cửa của cái lớp mà nhỏ học sinh kia treo cổ chết. Cả bốn đứa chợt như cảm nhận được một cái luồng gió lạnh lẽo thổi vào gáy. Đứa nào đứa nấy bây giờ cũng dựng hết cả da gà gai ốc lên, người run lẩy bẩy. Rồi một nhỏ thử mở cửa nhưng không được, quay ra và nói:

- Cửa khóa rồi các bà ơi.

Tất cả chán nản, chợt Trang tiến lại, thử vặn cái nắm đấm một lần nữa nhưng quả thật là cửa đã khóa. Đang tiu nghỉu bỏ về, chợt vừa bước được mấy bước, tiếng cửa kêu lên ken két. Cả hội rùng mình quay lại, há mồm ra như không tin vào mắt mình. Mới có chưa đầy một phút trước đây, hai đứa lên thử mở cửa mà không được, vậy mà mới quay mặt đi, giờ cánh cửa đã tự động mở ra, như kiểu có một ai ở bên trong mở cửa ra vậy. Lúc này Trang mới rúm ró lại, ôm lấy nhỏ bạn bên cạnh mà nói:

- Ghê quá mấy bà ơi… Thôi hay chúng mình về đi…

Một nhỏ bạn của Trang lúc này mặt có hơi tái đi, nhưng cố làm ra vẻ, cất tiếng nói lớn:

- Không việc gì phải về cả, đã mất công đến rồi thì phải chơi thôi.

Nói thế, nhưng nhỏ này vẫn đứng đó mà nhìn chằm chằm vào cách cửa mới mở. Một người khác cầm đền pin liền gạt nhỏ đó qua một bên:

- Bà chỉ được cái to mồm, để tôi vào trước.

Nói rồi, nhỏ này tiến lại, đẩy từ từ cái cửa ra, rồi như nhìn thấy cái gì đó, rồi đánh rơi cả cái đèn pin, vội lấy hai tay lên bịt mồm rồi quay đầu chạy núp sau mấy nhỏ khác. Cả bọn lúc này mới hỏi làm sao, nhỏ kia mặt cắt không còn giọt máu, hai tay thì lạnh cứng vì đã quá sợ. Nhỏ đó nói giọng run run:

- Tôi… Tôi… vừa mở cửa thì thấy có người… Có người đang treo cổ lủng lẳng trong đó.

Vừa nghe xong, ba người còn lại lạnh hết cả sống lưng. Giờ thì đứa nào đứa nấy cũng thực sự sợ hãi. Cuối cùng, nhỏ Nhi, người mà Trang đang bám lấy, vội đẩy Trang ra. Nhi tiến tới cái cửa, cầm đèn pin lên rồi soi thẳng vào trong lớp học, nhỏ này quay ra và nói:

- Làm gì có cái gì, mau vào đi.

Rồi Nhi đi mất hút sau cánh cửa đó. Ba người còn lại mới từ từ run rẩy tiến vào. Vừa tới được trước cửa, nhỏ Nhi từ trong bóng tối lao ra, hù ba đứa kia. Cả bọn ngã chổng vó, mặt cắt không còn giọt máu. Nhi đứng đó cười sặc sụa đến nỗi phải lấy tay bịt mồm lại cho đỡ ồn. Nhi cứ đứng đó nhìn vào mặt của ba con nhỏ bạn mình bị dọa sợ té đái mà tức cười. Cuối cùng Trang đứng lên, một tay giữ ngực để tim mình khỏi văng ra ngoài rồi nhìn Nhi mặt giận dữ:

- Mày điên à? Chơi ngu thế? Có đứa nào bị đau tim thì sao?!

Cái Nhi vẫn chưa hết cười, nhỏ đó nói:

- Đùa chút cho vui thôi mà.

Vào đến nơi, tất cả ngồi xuống cái bàn hàng đầu tiên, hai nhỏ kia lấy ghế đặt ra đằng trước để ngồi đối mặt với nhau. Bốn người chọn cái bàn đầu ở dãy giữa này là vì nghe đồn, chính nhỏ học sinh đã đứng lên cái bàn này và treo cổ trên cây quạt trần. Sau khi thắp đủ bốn ngọn nến cho mỗi đứa, cả bọn trải cái bản đồ chữ và dấu ra, cái Nhi lấy trong cặp ra cái miếng gỗ mà lúc nãy nhỏ nhặt được dưới sân trường. Vì theo như truyền thuyết, muốn gọi hồn người chết treo cổ, rất khó để nhét người ta vào các vật không quen thuộc nên phải lấy một vật gì gần nơi vong hồn chết để hồn bị đánh lừa mà hiện về. Khác với cầu cơ thông thường, cách này vong không nhập vào vật, mà chỉ hiện về ngồi cạnh, trực tiếp điểu khiển vật để nói chuyện mà thôi. Chuẩn bị xong xuôi, cả bốn người xõa hết tóc ra, rồi cùng đặt một ngón tay lên mảnh gỗ và bắt đầu đọc thần chú (chú ý là lời thần chú đã được tôi sửa đổi. Trang có đọc cho tôi đủ bốn câu đó, nhưng tôi quyết định không ghi vào, để bạn đọc khỏi nghịch dại):

- Hỡi những kẻ lầm đường lạc bước còn tồn tại. Bị ngăn cách bởi âm dương, sống chết. Hay tạm quên đi mọi oán hận, khổ đau. Mau mau hiện về, để chúng ta cùng làm bạn.

Vừa dứt câu nói, mấy cánh cửa sổ gỗ bật mở cái rầm, khiến cả bọn giật bắn mình. Rồi thì cả bốn ngọn nến như bị gió thổi bắt đầu bập bùng. Cái gì phải đến cũng đã đến, miếng gỗ bắt đầu động đậy và rung lên bần bật. Một tiếng hét chói tai khiến cả bốn nhăn mặt. Miếng gỗ được đặt ở nửa vòng tròn trắng giờ đã từ từ di chuyển qua nửa vòng tròn đen, đó là dấu hiệu cho biết oan hồn đã hiện về. Thấy vậy, cả lũ khoái lắm, một con nhỏ hỏi rằng đó là vong nữ hay nam. Chỉ thấy miếng gỗ di chuyển tạo nên chữ “nữ”. Cả hội lúc này mới hơi lạnh gáy, rồi thì một nhỏ khác hỏi có đúng là nhỏ học sinh đã treo cổ ở trường này không, miếng gỗ dịch chuyển và trả lời “đúng”. Lúc này đây, cả bọn mới tái mặt, quả nhiên những lời đồn đại về vong hồn của nhỏ học sinh lởn vởn là có thật. Rồi lần lượt từng đứa khác hỏi về bản thân và chuyện tương lai, đến lượt Trang, Trang hỏi là đứa con đầu lòng của mình sẽ là trai hay là gái. Cái miếng gỗ trả lời “chết”, đọc đến đây, Trang hết sức bất ngờ, thụt tay lại rồi đứng lên hét lớn:

- Nhảm nhí quá đi mấy bà!

Chợt vừa nói xong câu đó, Trang nhìn về phía hai con bạn đối diện. Trang mặt tái đi, và trố mắt ra khi nhìn thấy giữa hai con bạn đang ngồi, là một người con gái tóc dài, mặt trắng bệch với đôi mắt hằn lên những mạch máu. Như nhận ra đó chính là vong hồn của nhỏ học sinh đã treo cổ, Trang hết lên thất thanh, chưa kịp bỏ chạy ra ngoài thì chợt bên tai vẳng vẳng tiếng người gọi tên, Trang vừa quay đầu lại thì bỗng nhiên rơi vào trạng thái không biết gì.

Trang từ từ mở mắt thì thấy một cô y tá đang lay mình gọi dậy. Cô đỡ Trang ngồi lên một cái xe đẩy rồi đưa về phòng hồi sức. Sau khi đã đặt Trang lên giường, cô y tá nói Trang cứ nằm đây cho đến khi nào cảm thấy khỏe lại thì có thể ra về. Đáng lẽ ra sau khi hút, bênh nhân cần ít nhất là mấy ngày để hồi sức. Nhưng do cái thai trong bụng Trang còn quá bé nên chỉ cần nghỉ một lúc là phục hồi. Trang nằm đây mà trong đầu mình lại hiển hiện cái ý nghĩ về tối hôm đó. Đêm đó, lúc Trang tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm trên cái giường ở phòng bác bảo vệ, bên cạnh là ba đứa kia vẻ mặt lo lắng. Cái Nhi hỏi:

- Bà Trang, bà tỉnh lại rồi hả?

Trang từ từ ngồi dậy, nói giọng mệt mỏi:

- Có chuyện gì vậy? sao tôi không nhớ gì hết vậy?

Cái Nhi vội nói:

- Bà chạy ra khỏi phòng học đó, bọn tôi cũng chạy ngay theo, lúc ra thì thấy bà đang quằn quại trên mặt đất, người co giật nhìn đáng sợ lắm. Tôi với mấy đứa chạy lại lay bà mãi, chợt bà vùng dậy, đòi trèo khỏi lan can mà nhảy xuống. Tôi với mấy nhỏ kia cứ vừa giữ vừa kéo. May mà có bác bảo vệ kịp thời chạy lên, không có là bà tiêu rồi đó.

Nghe đến đấy, Trang mới rùng mình sợ hãi, hóa ra là mình đã bị ma nhập. Còn chưa hết nổi da gà, thì bác bảo vệ lên tiếng:

- Các cháu đúng là nghịch dại, sao khi không lại đi chọc phá oan hồn người treo cổ chứ. Cũng may mà bác tới kịp, không có cháu đã bị nó kéo đi thế chỗ rồi.

Cả hội ngồi nghe mà thấy thấm thía, rồi một nhỏ hỏi:

- Bác ơi, bác bảo thế chỗ là sao ạ?

Bác bảo vệ thở dài, quay ra nói với mấy cô nhóc:

- Thường thường, người chết vì treo cổ, hay như chết đuối, và một số trường hợp khác, khi chết oan hồn họ chứa đựng một nỗi căm hận mà cứ lởn vởn ở cái nơi mình chết. Họ ở đó để chờ đến cái ngày mà có người xấu số hoặc hợp tuổi để mà kéo người đó về bên kia thế giới, thế chỗ cho họ. Cháu có thể được coi đây là một ví dụ của việc thế chỗ.

Nghe đến đây, da gà của Trang dựng đứng hết cả lên. Mấy đứa kia cũng tái mặt. Cả hội cứ ngồi đó mà đờ mặt ra, nghĩ ngợi về những việc mà mình đã làm. Chợt, bác bảo vệ lên tiếng:

- Thôi các cháu về đi, bác không báo cáo lại việc này với nhà trường đâu. Nhưng nhớ là lần sau không được nghịch dại như thế này nữa nghe chứa? May mắn không phải lúc nào cũng đến lần thứ hai đâu.

Cả bốn đứa đứng lên cám ơn bác bảo vệ rồi lẳng lặng ra về, trên đường về không ai nói với nhau một lời nào. Có lẽ tất cả đang thực sự suy nghĩ về những điều mình đã làm.

Sau khi đã cảm thấy khỏe hơn, Trang liền đứng lên rời khỏi bệnh viện. Trên đường lái xe Trang cứ bị ám ảnh bởi đứa bé và lời bác bảo vệ nói hôm nào. Buổi trưa đường thật là vắng vẻ, Trang tính sẽ phi thẳng về nhà cất xe máy rồi ra cái chợ gần nhà làm một đĩa bánh cuốn nóng. Khi tạt vào một con đường nhỏ. Trang thực sự bực mình vì không hiểu sao con đường lớn thì thênh thang thoải mái mà mới rẽ vào đây đã chật cứng người. Tiếng còi xe cộng khói bụi thựt sự làm Trang cảm thấy khó chịu. Người và xe phải nhích từng tí một, Trang nhìn lên phía đằng trước thì thấy đám đông đang bu lại làm cái gì đó, có lẽ đây là nguyên nhân gây ách tắc giao thông. Rồi thì từ xa, tiếng còi xe cứu thương hú inh hết cả tai, nhưng xem ra cái xe đó cũng chả lách vào được. Trang đoán rằng có một vụ tai nạn giao thông. Cứ nhích lên dần dần, cuối cùng Trang đã tới được cái chỗ đám người đó. Lúc đi ngang qua Trang không dám nhìn đâu, nhưng vì tò mò nên có hơi liếc mắt về phía hai cái xe máy nát bét, Trang hết hồn khi mà cái xác người thanh niên đó đang mở trừng trừng mắt nhìn về phía Trang. Trang vội quay mặt đi và cố lách xe ra nhanh khỏi chỗ đó.
Phải mất hơn nửa tiếng Trang mới về được đến tận nhà. Cả buổi tối hôm đó, Trang cứ nghĩ mãi về đứa con mà mình đã ruồng bỏ và cảm thấy mình có tội. Nhưng suy đi tính lại, thì Trang làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho đứa bé. Hi vọng đứa bé kiếp sau sẽ được đầu thai vào một gia đình khá giả và có điều kiện nuôi dưỡng tốt hơn. Trang cầm di động lên và nhắn tin cho anh chàng người yêu, tức là cha của đứa bé, “Em mới đi phá thai hồi sáng xong”. Đợi một lúc không thấy tin nhắn lại, Trang bật tivi lên xem thì đúng chương trình thời sự cuối ngày. Người ta đang nói về vụ tai nạn giao thông hôm nay. Phóng viên nói vụ tai nạn thương tâm đã cướp đi sinh mạng của một chàng trai trẻ, người này chết ngay tại chỗ. Nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn là vì người này thấy có xe máy đi qua giật túi đang tiến về phía mình, liền phóng xe chặn đầu. Anh phóng nhanh, mà đường lại bé, để tránh đâm vào người đi bên đường nên anh đã lao xe thẳng vào xe của bọn cướp giật. Cuối cùng hai tên kia bị ngã gãy tay, còn anh thanh niên thì đập đầu xuống đất. Hiện cơ quan chức năng đang điều tra thêm về vụ việc. Lúc này Trang chợt có cảm giác lành lạnh sống lưng, cái điều khiển tivi trên tay tuột ra. Trang có cảm giác lạnh gáy lắm và dường như có một ai đó đang nhìn mình, rồi Trang từ từ quay đầu ra cửa sổ, Trang hét lên kinh hãi khi thấy người con trai bị chết bởi tai nạn giao thông hồi trưa đang đứng nhìn mình từ cái cửa sổ tầng hai. Nghe tiếng hét, mẹ với chị Trang chạy lên hỏi làm sao. Trang chỉ vào cái cửa sổ nói là nhìn thấy bóng ngưởi đứng ngoài đó. Mẹ Trang vội chạy ra ngó nghiêng, nhưng không thấy ai, với cả cái cửa sổ đó ở trên tầng hai làm gì có ban công, ai có thể đứng đó được. Cuối cùng tối hôm đó, Trang phải xuống ngủ cùng bà chị vì quá sợ hãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom