• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (1 Viewer)

  • [Bên Em] Người con trai đó

Đoạn 2: người con trai đó.

Mấy hôm sau, có một lần đang ngồi uống nước với nhỏ bạn thân. Chợt Khoa, người yêu cũ của Trang tới. Khoa tiến tới, hắn cầm tay Trang kéo mạnh và nói:

- Đi với anh ra ngoài này nói chuyện.

Trang giằng tay mình ra và nói:

- Chúng ta chẳng còn gì để nói cả, em với anh đã chia tay nhau rồi còn gì!

Khoa nóng mặt, hắn cầm tay Trang lôi ra. Nhưng Trang nhất quyết không đi. Qua hơi thở, Trang có thể nhận ngay ra rằng Khoa đã say mèm lâu rồi. Cứ giằng co như vậy một hồi, Khoa bực mình quát lớn:

- Tại sao em lại giết bỏ con của anh chứ? Ai cho phép em làm như vậy?!

Trang nghe vậy mới giận dữ quát lớn hơn:

- Con của anh? Anh nhìn lại bản thân mình đi.Liệu anh có xứng đáng được làm cha của đứa bé không?

Người dân xung quanh đã bu lại từ lúc nào, Khoa cảm thấy ngượng ngùng vì bị Trang nói như vậy. Hắn vung tay tát Trang một cái thật mạnh, Trang ngã xuống bàn. Nhỏ bạn Trang lúc này mới chạy lại đỡ Trang dậy. Khoa nóng máu hắn chỉ tay vào Trang mà quát:

- Mày câm mồm ngay, cái con giết người người kia, chính mày giết con tao!

Trang vẫn ngồi đó rồi bắt đầu khóc, khóc không phải vì cái tát đau điếng mà vì không ngờ mình đã tin lầm một con người như hắn. Trang quay mặt lên nhìn thẳng vào mặt Khoa mà quát:

- Em thà giết con em, còn hơn để cho nó phải sống với một người cha như anh!

Khoa càng điên tiết hơn vì những lời đó, nó đã nói trúng tim đen của hắn. Khoa kéo nhỏ bạn Trang qua một bên, định đánh Trang thêm vài cái nữa. Chợt cái chùm đèn vàng không hiểu vì sao mà tuột ốc rơi thẳng vào đầu hắn. Những mảnh thủy tinh găm vào đầu và vào mặt Khoa. Hắn điên tiết với một bộ mặt đầy máu. Trang ngồi đó nhìn thấy mà như không tin vào mắt mình. Khoa ôm mặt gào thét, Trang lúc này mới nói lớn:

- Đó là quả báo cho việc anh đánh em đó!

Điên người, Khoa móc một con dao gập trong túi ra, định đâm Trang thì chợt một người từ đằng sau giữ tay hắn lại. Khoa đang định quay ra chửi người này thì một phát đấm đau điếng nằm trọn trên khuôn mặt hắn. Người thanh niên này đè Khoa xuống rồi gập hai tay hắn ra đằng sau. Chàng trai trẻ này lấy con dao khỏi tay Khoa rồi ngồi trên người Khoa, một tay giữ Khoa, một tay bấm điện thoại gọi cho ai đó. Qua cuộc nói chuyện, Trang đoán là anh chàng này làm trong ngành công an. Chỉ 5 phút sau, dân phòng rồi cảnh sát 113 đã có mặt. Khoa bị còng tay lại và bị các chiến sĩ công an tống cổ lên trên xe. Lúc này, người thanh niên mới tiến tới chỗ Trang và nói:

- Bạn có làm sao không?

Trang còn chưa biết nói gì, khuôn mặt của người thanh niên trẻ này như hớp hồn Trang. Thấy Trang cứ ngồi xững ra đó, chàng thanh niên vội nói:

- Mình tên là Trung, bạn có thể lên đồn cùng mình để lấy lời khai được không? Bạn của bạn cũng có thể đi cùng.

Nói rồi Trung và nhỏ bạn đỡ Trang dậy và đưa lên xe. Lúc đã ngồi lên xe rồi, Trang quay mặt ra nhìn về phía đám đông. Trang giật mình kinh hãi khi nhận ra người thanh niên bị tai nạn giao thông hôm nào đang đứng đó nhìn theo mình. Lên đến nơi, Khoa đáng lẽ phải đi tù vì ba tội đó là gây rối loạn trật tự nơi công cộng, đánh người, và có ý đồ hành hung. Nhưng do Trang thương tình không đâm đơn kiện và thêm nữa do có cả người nhà của Khoa xin vào, nên hắn chỉ phải nộp phạt một khoản tiền thôi.

Vậy Khoa là ai và hắn có liên quan gì đến Trang? Khoa vốn là một thằng con nhà giàu nứt đố đổ vách. Trang gặp hắn tại một quán bar, hắn để mắt tới Trang và gạ gẫm cưa Trang. Hồi đó Trang còn ngây thơ chưa biết gì, thấy hắn có vẻ thật lòng và khá ngọt ngào. Cuối cùng, Trang đồng ý làm người yêu hắn. Nhưng rồi “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, càng ở bên hắn lâu, Trang càng nhận ra hắn không phải là người như Trang đã nghĩ. Vốn là quý tử, nên Khoa chẳng phải lo gì đến việc tiền bạc cả. Hắn bỏ ngang học hành, suốt ngày tụ tập chúng bạn đi ăn chơi, nhậu nhẹt. Đáng buồn nữa, hắn còn nghiện và thường xuyên chơi “đập đá”, một thứ ma túy tổng hợp. Trang đã nhiều lân khuyên bảo và can ngăn Khoa, nhưng hắn nào có nghe. “Đập đá”, tác dụng của nó là làm tê liệt các tế bào hệ thần kinh, dẫn đến một cái trạng thái mà bên Mỹ những người sử dụng gọi là “high”, tức là bay. Những loại ma túy này có chung một điểm, tuy nói là mang đến cho con người ta cái cảm giác nhẹ nhõm, bay bổng. Nhưng nếu dùng lâu dài, nó sẽ giết chết các tế bào thần kinh, dần dần dẫn đến một số tình trạng như mất trí nhớ tạm thời, nói năng không lưu loát, mặt lúc nào cũng ngơ ngơ. Trang hiểu hết được những tác hại của việc sự dụng “đập đá”, sao không. Thêm vào đó Trang còn lo ngại rằng đứa con trong bụng mình cũng đã phần nào bị ảnh hưởng bởi tác dụng của cái thứ gây nghiện kia. Thêm vào đó, nghĩ đến việc Khoa sau này sẽ không chuyên tâm làm việc, chỉ ăn chơi theo như câu “Đời cha cơ hội, đời con phá”. Trang đã đi đến một cái quyết định đó là từ bỏ cái đứa con đầu tiên trong bụng này.

Tối hôm đó, nằm ở nhà mà Trang cứ nghĩ tới cái hình ảnh người con trai, và hơn thế nữa là nghĩ về đứa bé mà mình đang bỏ rơi, nhất là lại ngay sau sự việc sáng nay. Đã hơn 12 giờ rồi mà Trang vẫn không tài nào ngủ được. Một mình nằm trằn trọc với những hình ảnh, những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu. Được một lúc, Trang đi xuống nhà làm một ly sữa lạnh cho nó thoải mái. Thế rồi Trang nhìn về phía bàn thờ, nơi để một bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát. Nghĩ thế nào, Trang tiến tới trước bàn thờ rồi với tay lấy một nén nhang thắp lên, chắp tay lạy, thì thầm mà khấn:

- Kính lạy Quan Thế Âm Bồ Tát rộng lòng từ bi cứu khổ cứu nạn. Con cầu mong bà hãy phù hộ độ trì cho đứa bé mà con đã bỏ rơi, xin bà cho nó được đầu thai vào một gia đình tốt đẹp hơn. Kiếp này con đã không làm tròn bổn phận của một người mẹ với nó, xin được trả đủ nợ vào kiếp sau. Cũng xin bà phù hộ chỉ đường dẫn lối cho người thanh niên xấu số kia mau mau được đầu thai vì dù sao anh ta cũng là một người tốt.

Khấn xong Trang vái ba vái rồi cắm nén nhang ngay ngắn giữa bát hương. Vừa bước lên gác, chợt Trang nghe như có tiếng cười khúc khích của một đứa trẻ con vang vọng trong căn nhà. Trang lúc này có hơi nổi da gà vì sợ. Rõ ràng là nhà làm gì có trẻ con, không lẽ là vong hồn đứa nhỏ hiện về trêu ghẹo mình? Trang vừa mới thắp nhang xong mà. Với cả nhà Trang còn thờ Phật thì sao ma quỷ dám vào cơ chứ. Lấy hết bình tĩnh đi lên nhà, Trang chui lên giường, đắp chăn lại. Cả đêm hôm đó, Trang không tài nào ngủ được, vì cứ một lát lại nghe tiếng chạy quanh buồng như của một đứa trẻ nào đó. Nằm mãi thì cuối cùng Trang cũng nhắm mắt ngủ. Đến gần năm giờ sáng, chợt Trang mở mắt tỉnh dậy vì như có cái cảm giác ai đó gọi mình. Vừa mới mở mắt quay qua bên phải, Trang giật mình khi thấy người thanh niên hôm nào đang nằm ôm mình. Quá sợ hãi Trang vùng dậy, ngồi bẹp dí vào góc tường, nhưng chỉ vừa mới chớp mắt thì người này đã biến mất. Lúc này Trang thực sự sợ hãi.

Trang quyết tâm dậy sớm, đánh răng rửa mặt rồi lấy xe lao vù ra ngoài chợ. Hôm nay là ngày cuối tuần Trang không phải đi làm, đến gần tối mới phải đi học. Trang ra chợ mua ít vàng mã và hương. Rồi Trang phi xe thẳng về con đưởng nhỏ mà chàng trai kia chết hôm nào. Đang đi nửa đường, chợt Trang bắt gặp Khoa đang phóng xe đuổi theo. Hắn phóng lên bằng Trang rồi giải thích về việc hôm nọ không phải do cố ý mà vì quá say cộng thêm việc nghe tin Trang đi phá thai. Khoa thực sự muốn Trang quay về với mình. Trang cương quyết không chịu và cũng không biết làm cách nào để Khoa không bám theo mình nữa. Cứ như vậy một hồi, chợt Trang sợ hãi khi nhìn thấy hình ảnh người thành niên hôm nào đang ngồi đằng sau Khoa. Trang như không tin vào mắt mình, vội rú ga phóng. Khoa thấy ngạc nhiên lắm, liền vội vít ga đuổi theo. Khoa đang phóng nhanh đuổi theo Trang thì chợt tay phanh như có ai đó bóp, cái xe đứng khựng lại ngay giữa ngã tư khiến cho Khoa ngã chổng vó. Trang nghe tiếng động, vội tạt xe vào lề và quay lại nhìn, khi thấy Khoa nằm lăn ra đường nhưng hắn vẫn đứng lên được thì mới an tâm phóng xe đi tiếp. Tới chỗ mà chàng trai hôm nào chết, Trang dựng xe và đứng xuống. Người nhà đã để một bát hương nhỏ ở đó kèm theo một vòng hoa be bé. Trang thắp nhang vái mấy vái rồi cắm hương vào bát sau đó bày vàng mã ra. Chợt đang sắp xếp đồ thì có một người tiến lại. Trang lúc đầu không để ý đâu nhưng thấy người đó cứ đứng đó hoài thì ngẩng mặt lên nhìn, Trang giật bắn mình khi mà người đó chính là chàng trai hôm nào, lại còn giữa ban ngày ban mặt. Trang giật mình té ngửa ra đằng sau, nhưng cũng may là chống tay xuống được. Mấy người đi qua thấy vậy vội chạy lại đỡ Trang dậy. Một người đàn bà hỏi:

- Cháu làm sao thế? Bộ cháu quen anh chàng này hả?

Trang đáp:

- Dạ, không ạ.

Sau đó người đàn bà này nhìn kĩ sắc mặt Trang thì thấy có cái gì đó không ổn, liền nói với Trang:

- Chả giấu gì cháu, bác vốn làm nghề coi tướng số. Cháu có muốn ghé qua nhà bác để bác coi cho không?

Trang vốn cũng mê bói toán, giờ lại còn bao nhiêu việc xảy đến nên cũng đi theo người đàn bà đó.

Nhà của bà thầy bói này không xa lắm, chỉ nằm ngay đầu phố. Nhà ngoài là quán trà đá chắc là để cho khách nghỉ ngơi hoặc chờ đợi. Trang có thể thấy bà thầy bói này có vẻ ăn nên làm ra vì có khá nhiều khách đang đợi, nếu như đó không phải là những tên cò mồi. Bà thầy này đưa Trang vào căn buồng trong khá là yên tĩnh, với những ánh đèn mờ và một mùi thơm của nhang phảng phất. Bà thầy này mời trang ngồi xuống cái tấm nệm trước bàn thờ, còn mình thì ngồi đối diện. Bà hỏi ngày tháng năm sinh của Trang. Sau đó xem chỉ tay rồi lật sách ra coi cái gì đó. Trang để ý đó là một cuốn sách toàn tiếng Hán dày cộp và rất cũ kĩ. Cuối cùng, bà mời Trang uống một ly trà rồi bảo Trang nhắm mắt lại, thả lỏng người. Bà thầy đưa hai tay lên trước mặt Trang rồi cùng nhắm mắt. Như vậy được tầm mấy phút, bà thầy bảo Trang có thể mở mắt ra rồi nhìn Trang nở một nụ cười và nói:

- Con có phúc lắm đấy con có biết không?

Trang nghe xong thì có vẻ ngơ ngác không hiểu. Bà ta nắm lấy tay Trang trên bàn và nói giọng ấm áp:

- Con có một đứa con khỏe mạnh và một người chồng hết lòng thương yêu.

Trang nghe xong thì rùng mình, mặt tái đi, không còn giám nhìn thẳng vào mắt bà thầy nữa. Thấy vậy bà mới từ tốn nói:

- Con à, tất cả là duyên số mà nên. Còn không có tội và cũng không ai trách tội con hết.

Bà thầy chưa nói hết câu, thì Trang đã nói vào:

- Bác nói coi, có đúng là có vong hồn đang theo con không?

Bà thầy nghe thấy Trang hỏi vậy thì chỉ cười nhỏ rồi từ tốn đáp:

- Con à, người xưa có câu “Bói ra ma, quét nhà ra rác”. Câu này ngoài ý chỉ lắm thầy nhiều ma ra, nó còn có một ý nghĩa khác đó là trên đời ai chẳng bị vong theo đuổi. Có điều không phải cứ vong theo thì là vong xấu. Có người hành thiện tích đức thì được vong đi theo bảo vệ. Có người ăn ở bất nhân thì bị vong bám theo đòi mạng. Cũng lại có một số người do duyên phận hay hợp số mà được vong để bảo vệ.
Trường hợp của con chính là do duyên số tạo thành đấy con ạ.

Trang nghe xong thì như hiểu ra được phần nào có điều bản thân vẫn cảm thấy ái ngại vì từ bé tới giờ không có quen cái khái niệm bị người cõi âm bám theo. Trang ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi bà thầy:

- Vậy bác có cách nào giúp con để cho hai cái vong này không đeo bám con được nữa không ạ.

Bà thầy này nghe xong thì hốt hoảng vội vàng nói:

- Chết, con nói thể là phải tội đó. Hai cái vong này là do duyên số mới theo con. Giờ con muốn đuổi họ đi thì chẳng phải là gây oan nghiệt rồi hay sao?

Nghe bà thầy nói vậy, Trang có phần nào do dự, vẻ mặt vẫn có hiện lên một chút lo lắng. Thấy vậy bà thầy vội an ủi:

- Còn đừng quá lo lắng. Bác bảo đảm là hai cái vong này không có ý hại con đâu. Hơn nữa, cái vong đứa bé gái có vẻ quý mến con lắm. Chắc chắn con và nó phải có một mối quan hệ sâu nặng.

Nghe đến đây, Trang chợt rùng mình. Thì ra cái đứa bé mà Trang đã nhắm mắt bỏ đi lại là một bé gái. Mắt Trang đã bắt đầu ướt nhưng rồi cố kìm nén. Trang hỏi bao nhiêu tiền xem bói, bà thầy nhất định không lấy vì thấy cái cuộc gặp gỡ ngày hôm nay cũng do duyên số mà nên. Tiễn Trang ra về, bà thầy cứ an ủi rằng hai cái vong này chỉ đi theo do duyên số, chứ quyết là không làm hại. Trên đường chạy xe về, Trang cứ băn khoăn mãi một câu hỏi, giờ hai vong hồn đó đang ở đâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom